BẢN BỆNH ÁN - Chương 1
Chương 1 – Gương mở
Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Tiểu Ngư / Trần
“Cạch” Màn ảnh tăm tối chợt vụt sáng, chớp tắt, hình ảnh bắt đầu hiện lên.
Đây là một phòng ký túc xá dành cho giáo viên trong trường, là tòa nhà nằm ở góc xa xôi khuất nẻo nhất trong khuôn viên ngôi trường cũ kỹ trăm tuổi này, hơn nửa số giáo viên trẻ tuổi trong trường đều bị đẩy qua đó ở.
Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà được lát gạch đỏ với bậc thềm trắng trông rất đẹp, dây thường xuân mềm mại uyển chuyển vươn dây leo xanh mướt quấn quanh tòa nhà kiểu phương Tây cổ kính, ai đi qua cũng kìm lòng không đặng ngoảnh nhìn đôi lần. Nhưng nếu may mắn trở thành giáo viên, bước vào đây rồi mới hoàn toàn hiểu rõ, thì ra ký túc xá này đã được tu sửa nhiều năm, mặt tường bên trong đều đã loang lổ, như một khuôn mặt chán chường đã điểm trang vô số lần.
Chán đến mức ngay cả tivi kỹ thuật số cũng chẳng có, mỗi phòng ký túc đều chỉ được trang bị một chiếc tivi dây cáp cổ lỗ sĩ.
“Mưa lớn tiếp tục diễn ra ở vùng trung và hạ lưu sông Dương Tử …”
Chàng trai bước qua hành lang vào cửa, âm thanh của chương trình truyền hình vọng ra từ kính cửa sổ của phòng thường trực. Trước kia bà cụ trực ban lúc nào cũng cản cậu lại rầy la:
“Ôi, bạn học này cháu có hiểu không đấy? Đây là ký túc xá của giáo viên trong trường, là nơi giáo viên ở, cháu là học sinh, đừng lúc nào cũng chạy qua đây.”
Nhưng hôm nay bà cụ lại không gặng hỏi cậu, có lẽ bà ấy đang ngẩn người, già rồi nên hoa mắt, trong đêm tối không phát hiện cậu đi qua.
Cậu tự ý đi lên lầu ba, gõ vang cánh cửa sắt quen thuộc.
Cánh cửa vang lên một tiếng kẽo kẹt rồi mở ra, người phụ nữ sau cửa ló đầu ra nhìn: “Là em à.”
Chàng trai nhỏ giọng thưa: “Cô Tạ.”
Cho dù đã rất muộn, chàng trai lại là khách không mời mà đến, nhưng cô là giáo viên của cậu, cũng là người trong trường có quan hệ thân thiết nhất với cậu. Thoáng ngạc nhiên qua đi, người phụ nữ mời cậu vào nhà.
Pha một ly trà, cắt thêm mấy lát gừng. Ngoài trời đổ mưa, cô thấy người cậu bé ướt lạnh, trà gừng nóng có thể xua tan cái rét.
Cô Tạ đặt ly trà còn bốc hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu, “Em về lúc nào thế?”
“Mới về hôm nay ạ.” Chàng trai lúng túng đứng trước sofa.
Cô Tạ nói: “Mau ngồi đi.”
Lúc này cậu mới ngồi xuống, tay co lại đặt trên đầu gối, dè dặt, không chạm vào ly trà kia.
“Về mà sao không báo trước với cô một tiếng. Trễ thế này rồi vẫn còn xe chạy đến trường sao?”
“…Vâng.”
“Vậy chuyện trong nhà giải quyết thế nào rồi?”
Lặng thinh một chốc, chàng trai cúi đầu gảy gảy chỗ rách trên chiếc quần bò của mình.
“Mẹ em vẫn muốn bắt em nghỉ học…”
Cô Tạ nín lặng.
Đã là sinh viên đại học rồi, sinh viên lựa chọn học hay không học thì nhà trường cũng không có quyền can dự. Cô đã nói chuyện với mẹ của chàng trai này, đồng ý miễn giảm học phí cho gia đình khó khăn, hy vọng mẹ cậu có thể để đứa con đã cực khổ thi đỗ đại học này học cho xong.
Nhưng người mẹ ấy dứt khoát từ chối.
“Học cái gì? Học Trung văn*? Ai mà chẳng biết nói tiếng Trung? Các người lừa tiền thì có!”
(*Trung văn là viết tắt của ngành văn học ngôn ngữ Trung Quốc, có thể coi là ngành trọng điểm trong khối xã hội nhân văn. ‘Trung văn’ cũng có nghĩa là tiếng Trung Quốc vì vậy trở thành lý do khiến nhiều người thiếu hiểu biết không coi trọng ngành học này.)
Cô ngậm bồ hòn làm ngọt giải thích với mẹ cậu: “Thằng bé rất có thiên phú, chị xem, đã học năm hai rồi, quẳng gánh giữa đường có phải phí không? Vả lại đợi thêm hai năm nữa học xong, ra ngoài xã hội nó cũng dễ tìm việc làm. Tôi đã hỏi nó rồi, sau này thằng bé muốn làm giáo viên. Với thành tích của nó, thi biên chế giáo viên không thành vấn đề. Đây là ước mơ của thằng bé, làm giáo viên lại ổn định…”
“Nó không làm giáo viên được! Cô cũng không phải không thấy cái mặt nó!”
Một câu này của mẹ cậu như đao cùn bổ xuống, chém vào giữa dòng lửa điện vô hình.
Cô Tạ cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng cô lại không biết phải đáp lại thế nào.
“Bây giờ tôi muốn nó về nhà đi làm mướn! Ở nhà hết tiền rồi, không cần phải phí thời gian! Cái mặt đó… Cái mặt đó học xong rồi thì cũng làm được cái trò trống gì! Trường học nào cần giáo viên như vậy chứ!”
Đó là gương mặt như thế nào đây?
Trong phòng cô Tạ bật một cái đèn dây tóc, công suất thấp, ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn chiếu sáng được khuôn mặt của chàng trai.
Cô Tạ đã nhìn quen khuôn mặt của cậu, nhưng ai mà lần đầu nhìn thấy khuôn mặt này cũng đều phải rợn tóc gáy. Khuôn mặt hệt như trận đồ âm dương bát quái, nửa khuôn mặt cũng không biết mắc phải bệnh gì, những vệt lằn xanh xanh tím tím che phủ từ trán tới cổ, giống như ẩn giấu một tấm da thối rữa.
Vẻ bất thường không thể che đậy, trông mà phát hãi.
“Đồ bệnh!”
“Đừng đến gần nó, coi chừng bị lây bệnh!”
“Ê! Thằng mặt quỷ!”
Khuôn mặt này cùng với những lời chửi bới, chế giễu theo cậu trong suốt quá trình trưởng thành.
Bởi vì bị bệnh, bệnh đến nỗi không thể che giấu, xấu xí đến độ không chốn dung thân mà từ nhỏ cậu đã bị khinh thường. Ngay cả khi cậu học hành chăm chỉ và hòa đồng với mọi người, cậu vẫn giống như một con quái thú dạo chơi giữa ban ngày ban mặt, không thể được đối xử bình đẳng.
Có rất ít người được như cô Tạ, nhìn ra được nửa khuôn mặt bình thường kia của cậu rất lanh lợi, rất dịu dàng.
Cậu luôn dịu dàng mà âm thầm nhận lấy sự chế giễu của mọi người, đôi khi cũng cười cười đáp lại, cứ như thật sự làm sai điều gì vậy.
Nhưng rốt cuộc cậu đã làm sai điều gì?
Trong mắt cô Tạ, cậu luôn là đứa học trò học hành chăm chỉ nhất, trung thực lại còn ngoan ngoãn, ở trong nhóm, cậu luôn là người lặng lẽ làm nhiều việc nhất. Người khác bắt nạt cậu, cậu vẫn luôn âm thầm chịu đựng, không nói nhiều.
“Cô ơi không sao đâu ạ, có thể nói chuyện với cô là em đã rất vui rồi. Trước kia ở trong thôn, người ta đều tránh em như hủi, trước giờ chưa từng có ai chịu nghiêm túc lắng nghe em như vậy.”
“Các bạn cũng rất tốt, ít nhất không lấy gạch chọi em.”
Cậu nói rất bình thản, nhưng đầu vẫn cứ cúi thấp, vai cũng khom xuống. Gánh theo những lời sỉ nhục nặng nề trong thời gian dài khiến cho cột sống của cậu trở nên khác thường, đè ép đến còng cả xuống.
Sau đó cô nói với cậu: “Sau tiết tự học buổi tối, hễ mà em cần thì cứ đến tìm cô dạy kèm riêng, có gì không hiểu, cần cô giúp thì em cứ nói.”
Cậu ngại ngùng cười cười, nửa khuôn mặt lành lặn đỏ bừng vì xấu hổ.
Quen biết cậu hai năm, cô đã quen với hình ảnh cậu bé hơi gù lưng đến gõ cửa phòng ký túc của cô, đưa cô những bài luận văn, tản văn, thậm chí cả thơ ca để cô nhận xét.
Thời buổi bây giờ có rất nhiều người thích chửi bậy, lại có rất ít người thích viết thơ.
Nhưng cậu vẫn kiên trì viết.
Bạn học cười cậu, kẻ xấu xí viết thứ xấu xí, tởm chết đi được, tởm hơn cả bản mặt như quả nho thối của mày nữa.
Cậu cười cười, vẫn cần mẫn viết tiếp.
Nhưng bây giờ, ngay cả một phần quyền lợi ấy cậu cũng không có.
Cô Tạ nhớ đến chuyện ngày trước, trong lòng thổn thức, xót xa nhìn cậu bé trước mặt.
Chàng trai nói: “Lần này em đến là muốn nói lời tạm biệt với cô, ngày mai em phải đi rồi.”
“Về quê hả?”
“…Vâng, cũng coi là vậy.”
Chàng trai ngập ngừng nói, “Cô ơi, nếu bệnh của em không phải trên mặt mà là ở nơi người khác không thấy được, thì mọi người sẽ thân thiện với em hơn một chút, vậy thì tốt biết bao.”
Cuối cùng, cô Tạ cũng không nhịn nổi nữa, viền mắt cô đỏ hoe. Việc đến nước này, cô đã gắng đến hết nước hết cái. Tiếc là cô lại không phải người nhà của cậu, không thể đưa ra quyết định cuối cùng, cũng không thể cứu được cậu. Hoàn cảnh gia đình ngày càng khó khăn, mẹ cậu hối hận vì đã cho thằng con trai này đi học. Dẫu sao trong nhà vẫn còn một đứa con thứ thân thể lành lặn, mới học trung học, nên gọi thằng con bị bệnh kia về và để cho thằng con lành lặn ra ngoài học tập.
Bà cảm thấy những gì bà làm không hề sai. Là một người mẹ, bà cũng phải cân nhắc hoàn cảnh gia đình. Bà rất công bằng.
“Luận… luận văn lần trước em để ở chỗ cô nhờ cô xem, cô vẫn chưa sửa xong…”
Cô Tạ cảm thấy mình sắp không nén được nước mắt, hốt hoảng đổi chủ đề nói chuyện.
“Tại phần trước cô đọc rất kĩ, hay là em hoãn làm thủ tục rời trường lại một chút được không? Để cô phê xong hết…”
“Thôi ạ.” Cậu lắc đầu cười cười, “Trời sáng là em phải đi rồi.”
Cô vô cùng ân hận, vì sao cứ luôn cảm thấy vẫn còn thời gian?
Vì sao không chịu thức trắng một đêm chứ?
Vì sao lại cứ đi dạo phố, tán gẫu, tham gia những cuộc họp vừa rườm rà vừa vô nghĩa ấy?
Ở đây có một học sinh sắp vỡ mộng, còn có một trái tim sắp bị bóp nghẹt. Cô là giáo viên cuối cùng của cậu, nhưng lại không thể tặng cho ước mơ của cậu một bó hoa chia tay.
“Xin lỗi em…”
“Không sao đâu ạ.” Cậu nói, “Nhưng bài thơ cuối cùng mà em viết, em có thể tặng nó cho cô không?”
Cô vội vàng gật đầu.
Cậu liền lấy trong cặp sách ra cho cô xem. Tờ giấy rất mỏng, cầm trên tay nhẹ tựa như không.
Cô đọc từng câu từng chữ. Là một bài thơ tình đầy lưu luyến, sôi nổi mãnh liệt, lại cẩn thận, dè dặt. Cô đã từng đọc qua nhiều áng thơ viết về tình yêu, từ “Thuở nào tựa màn không, đôi ảnh lệ đã tan*” của người xưa, đến “Ánh mắt em càng xinh đẹp, ấy là do trong mắt em có anh” ngày nay. Nhưng giờ phút này, những dòng thơ ấy dường như không thể sánh với trang giấy mà chàng trai này đưa cho cô.
(* câu gốc trích từ bài thơ Đêm Trăng của Đỗ Phủ – “Hà thì ỷ hư hoảng, song chiếu lệ ngân can”, nghĩa là “bao giờ được tựa bên màn mỏng, để trăng chiếu cả đôi ta cho lệ khô”, theo Thi Viện.)
Cậu không thể hiện rõ ràng bất cứ điều gì, tựa như bộc bạch cũng sẽ khiến cho nhịp điệu sa lỡ.
Chàng trai là một nhà thơ, hiểu rõ mất đi ý thơ, tình yêu cách biệt địa vị này chỉ còn dư lại nỗi rối bời lúng túng.
“Để lại cho cô làm kỉ niệm đấy.”
Nửa khuôn mặt xấu xí và nửa khuôn mặt bình thường đều viết lên sự dịu dàng.
“Xin lỗi cô, em thực sự không mua được món quà nào tặng cô.”
“Đây là món quà lớn nhất rồi.” Cô quay lưng lại, nghẹn ngào: “Em, em ăn chút gì nhé, cô đi lấy ít trà bánh cho em.”
Mượn việc tìm kiếm lung tung kìm nén lại tâm tình của mình, cô Tạ lấy một hộp bánh quy bơ đặt lên bàn trà.
Chàng trai lễ phép cảm ơn, dưới cái nhìn chằm chằm của cô Tạ, cuối cùng cậu cũng rụt rè cẩn thận cầm lấy ly trà, rồi lại rụt tay về, khẽ nói: “Nóng quá.”
Cô sờ một cái: “Sao thế được, ấm mà.”
Nhưng mà vẫn rót thêm chút nước lạnh cho cậu.
Chàng trai cầm lấy cái bánh quy mình thích ăn nhất, rồi chậm rãi nhâm nhi từng hớp trà.
Ăn uống xong, đêm vẫn còn dài.
Cậu nói: “Cô ơi, em ở đây đọc sách thêm một lát được không?”
“Tất nhiên là được.”
Chàng trai lại cười gượng gạo: “Sắp phải đi rồi mà vẫn còn làm phiền cô thế này.”
“Không sao đâu, em nán lại lâu chút nữa cũng được… À đúng rồi, sau khi em về cho cô địa chỉ nhé, thấy sách hay thì cô sẽ gửi cho em một bộ. Em thông minh như thế, cho dù có tự học… cũng sẽ chẳng kém ai đâu.” Cô Tạ cũng chỉ có thể an ủi như vậy, “Nếu cần cô giúp đỡ, thì hãy liên lạc với cô qua WeChat.”
Chàng trai trông về phía cô: “Cảm ơn cô.”
Rồi ngập ngừng.
“Nếu như ai cũng giống cô, vậy có lẽ…”
Cậu cúi đầu, không nói nữa.
Thứ có nhiều nhất trong ký túc xá của cô là sách. Bởi vì vẻ ngoài của cậu xấu xí, bệnh trạng lại phơi ra ở chỗ dễ thấy nhất, mỗi lần đến thư viện, cậu đều trở thành tiêu điểm, vậy nên cô Tạ đã mời cậu đến ký túc xá giáo viên, cho cậu mượn những quyển sách của mình để đọc.
Cậu cứ ngồi trong ký túc xá giáo viên như vậy, đọc sách cả đêm, tựa như muốn đem tất cả những con chữ ấy theo về quê hương.
Rất ít khi cậu buông thả bản thân đến thế. Trước kia, cậu sẽ không ở lại quá muộn, luôn sợ mình sẽ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của cô giáo. Nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Cô Tạ sẽ không trách móc sự tùy hứng cuối cùng của cậu, có điều cô ngồi cùng cậu đến quá nửa đêm, thật sự có hơi buồn ngủ, bèn dựa vào bàn ngủ gật lúc nào chẳng hay.
Trong lúc mơ màng, cô chợt nghe thấy cậu nói với cô: “Cô Tạ.”
Cô cũng mơ hồ đáp lại cậu một tiếng.
“Còn có một việc, em muốn xin lỗi cô.”
“Trước kia, trong lớp bị mất trộm, mấy học sinh đó suốt ngày bị mất đồ, làm thế nào cũng không tra ra được, hại cô bị phê bình. Những thứ đó, thật ra là em lấy.”
Cô mơ mơ màng màng, hoảng hốt muốn tỉnh dậy, nhưng cả người mệt rũ, nặng trịch không thể dậy nổi.
Chàng trai thoáng buồn bã, nói: “Nhưng em không cần những thứ đó, không cần một xu nào hết. Bọn họ cười nhạo em như thế, thực ra trong lòng em rất oán hận. Em ném cặp sách của họ vào đống cỏ khô rồi đốt trụi. Khi đó, họ cũng nghi ngờ em. Nhưng cô đi hỏi tất cả mọi người cũng không hề đến hỏi em, còn giúp em giải thích. Thực ra đúng là em đã làm những việc đó.”
“Em không có dũng khí thừa nhận. Em chỉ là một người bình thường, thậm chí là người tốt trong mắt một người duy nhất.”
“Người đó chính là cô.”
“Cô ơi, em hám hư vinh lắm phải không?… Nhưng nếu ngay cả cô cũng thất vọng về em thì em cũng không biết phải làm thế nào nữa. Cô là người duy nhất trên đời này công nhận em.”
Nói đến câu cuối cùng, giọng của cậu càng lúc càng nhỏ.
Đôi mắt cậu trong veo, dường như đã thông suốt, như trút được gánh nặng.
“Chuyện em hối hận nhất chính là chuyện này… Cô Tạ, thật sự xin lỗi cô. Bệnh của em dường như đã chuyển từ trên mặt ăn mòn vào đến tận trong tim. Nếu như có kiếp sau, em rất muốn được làm một người bình thường… Em không muốn bệnh đến mức ngay cả tư cách để yêu cũng không có.”
“Cô Tạ…”
Gió thổi ào ào qua ô cửa sổ, làm bay trang giấy trên mặt bàn, tựa như cờ phướn chiêu hồn.
Sau đó, tất cả trở về yên lặng.
Trà trên bàn đã lạnh.
Hôm sau, khi cô Tạ tỉnh dậy, cô nhận ra mình đã ngủ gục trên bàn suốt một đêm. Trong phòng rất sạch sẽ. Chàng trai là một người rất lễ phép, nhưng ngày hôm ấy, cậu đã dọn dẹp rồi rời đi mà không nói lời tạm biệt.
Khó tránh khỏi có chút buồn phiền, cô đứng lên, đi đến phòng khách trong khi vẫn còn đang ngái ngủ.
Cô vừa cúi đầu nhìn xuống bàn trà —
Chợt cảm thấy như thể toàn thân bị xối một chậu nước lạnh, kinh hãi trợn tròn mắt!
Trà hôm qua cô rót cho cậu đã đóng băng, nhưng mà… nhưng mà…
Nhiệt độ phòng rõ ràng chỉ có hai bảy hai tám độ! Sao có thể? Sao có thể?
Đôi mắt đen láy trừng lớn nhìn khắp phòng. Càng ngày càng có nhiều dấu vết khiến trái tim cô dần nguội lạnh. Rõ ràng cô đã thấy chàng trai ăn bánh quy bơ trong hộp thiếc, nhưng giờ lại chẳng thiếu cái nào. Nước trà trong ly đã đóng thành băng, nhưng cũng chẳng hề vơi đi. Còn có-
Còn có trang thơ tình mang đầy ẩn ý kia, nội dung hãy còn đang nằm yên dưới đáy lòng cô, là lá thư từ biệt cậu tặng cho cô.
Nhưng tờ giấy thì không thấy đâu nữa.
Hay nói cách khác, tờ giấy kia vốn không tồn tại.
Cô gần như ớn lạnh. Bỗng nhiên, một tiếng “tinh” kêu lên, điện thoại rung rung. Cô chồm dậy vồ lấy điện thoại. Hóa ra là tin nhắn rác. Cô thở phào nhẹ nhõm, như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nghĩ tới điều gì đó, rồi gọi điện cho chàng trai.
Tút tút tút.
Tiếng tim đập rung lên cùng âm thanh máy móc.
“Alo?”
Kết nối rồi.
Đầu dây bên kia là giọng nói thô lỗ quen thuộc của một phụ nữ trung niên nhưng giờ đây lại pha chút nghẹn ngào. Cô trao đổi vài câu với người mẹ ở đầu dây bên kia.
Trái tim cô như rơi vào hố sâu tăm tối không lối thoát.
Cô nghe được rằng…
“…”
“Là mấy người! Lại là mấy người! Tôi còn chưa kịp đến tìm mấy người, mấy người lại gọi qua trước!”
Người phụ nữ kia đang rít lên, cô Tạ đã chẳng thể nhớ nổi những gì đầu dây bên kia nói trước đó nữa, đầu cô gần như trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng gào khóc thê lương sau cùng: “Nó chết rồi! Chết rồi!”
Máu chảy tựa băng.
Chết rồi?
“Đều tại các người đầu độc nó! Nó cãi nhau với tôi rồi chạy đi, ngoài trời đang mưa như trút nước, cảnh sát nói là ở đó có một đoạn dây điện bị hở…”
Tai của cô Tạ ù đi.
Giữa những lời thóa mạ kịch liệt và tiếng khóc lóc ai oán, cô chỉ loáng thoáng nghe được hai câu, như ma như quỷ, như lời từ biệt không thuộc về thế gian này.
Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói thê lương của người phụ nữ:
“Tìm cái gì? Còn tìm cái gì nữa?
—–
“Hôm qua đã là ngày đầu thất của nó rồi!”
Tác giả có lời muốn nói: Chào các bợn, thời gian cập nhật chương mới là trong 9h tối đến 10h tối, khoảng 9h30.
Nhân vật so với những gì đã nói trước kia có khác biệt nhất định, bởi vì chuyện là tui cảm thấy không ưng nên đã xóa đi toàn bộ những chương đã viết xong rồi viết lại lần nữa. Vậy nên không cần để ý đến mấy cái thiết lập hồi xưa nha mọi người há há há há.
Ngoài ra tui rất thích đọc với cả trả lời những bình luận chuyên chú vào cốt truyện, đây từng là việc tui thích làm nhất khi viết truyện, nhưng mà sau này đọc bình luận luôn có thể thấy mấy thứ làm tui nhức đầu, nói thật là có ảnh hưởng tâm tình lắm á, nhưng mà tui chưa có hoàn thành mấy chương còn lại, vậy nên tui chỉ là một người máy vô tình ngoi lên update chương mới, update xong lại lặn xuống, không trả lời được xin lỗi nha~
Tui là do thích nên mới viết sách, không cần biết người khác tin hay không há, nên dù tui biết hiện nay được hoan nghênh nhất chính là tiểu thuyết H, công thụ tốt nhất đều là mối tình đầu, không có tiu sờ đây, cả quá trình đều là yêu thương ngọt ngào, vả mặt sảng văn, rất nhiều tác giả và bạn đọc quả thật thích kiểu văn như vậy, hoặc là muốn đột phá chính mình mà đi làm thử nghiệm như vậy.
Nhưng mà tui không thích, tui hông phải một trong số đó, hơn nữa trước mắt cũng không muốn thử viết truyện thể loại này, tui muốn viết điên cuồng bệnh thần kinh, viết mỹ nhân mạnh mẽ lạnh lùng, viết lưu manh đáng chết, viết gian xảo đại cẩu, viết mấy đoạn tình cảm dài ơi là dài anh đánh em em đánh anh, cho nên tui sẽ cứ viết như vầy, tui cũng sẵn lòng viết cho các đọc giả thích thể loại này đọc, người thích nó ít cũng hơm sao, ít nhất quá trình tui viết cũng rất là vui, có thể vừa lòng chính mình.
Bây giờ viết sách đã mất đi phân đoạn khiến tui rất vui đó là tương tác với các độc giả bình thường, lại nhận ra hạn chế khi viết truyện ngày càng nhiều, nhiều đến mức khiến người ta cảm thấy cực kì chán nản. Thực sự không muốn đối mặt với những ồn ào lộn xộn trên mạng lần nữa, chỉ có thể vô tình lên đăng chương mới rồi yên tĩnh lặn xuống gõ chữ, hông phải lạnh lùng không trả lời đâu nha, chỉ là muốn gõ chữ thiệt tốt, muốn tâm trạng vui vẻ hơn, chắp hai tay cảm ơn đã hiểu nha~
Editor có lời muốn nói: Vì rất u mê Bánh Bao nên tui quyết định nhảy dzô, tui biết một xíu tiếng Trung, nhưng mà trước kia tui mới chỉ edit vài cái fanfic với chiện tranh thui thành ra khá là thiếu kinh nghiệm, nên trong quá trình tui edit “Bản bệnh án” sẽ có đôi lúc sai sót, tui sẽ cố hết sức truyền đạt lại đúng và đủ ý của Bánh Bao cho mọi người~ cảm ơn mọi người nhiều lắm moaz moaz~
Hết chương.
Uiiii, nổi da gà lên hết rồi huhu
Edit mượt quá, rất mong đợi các chương tiếp theo 😭
Ôi u mê
Cảm ơn ad rất rất rất rất nhiều vì đã pick up bộ này ạ! Thấy nhà mình làm là t mừng xỉu luôn!!! Hóngggggg