BẢN BỆNH ÁN - Chương 2
Chương 2 – Hồi đó em còn là học sinh
Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Nao / Tiểu Ngư / Trần
“Hôm qua đã là đầu thất của nó rồi!”
Hạ Dư ngừng gõ bàn phím, đứng dậy khỏi bàn làm việc của ký túc xá nhân viên.
Căn phòng rộng chưa đến sáu mươi mét vuông, có một bức tường ngăn trong phòng khách. Chiếc tivi cũ kỹ vẫn đang phát sóng chương trình thơ ca dài lê thê, kèm theo tiếng nhiễu sóng lè rè mỗi lúc tín hiệu kém.
Sofa vẫn là chiếc sofa trong câu chuyện kia, trà bánh, hộp bánh quy, đều vẫn còn đó. Có điều đồng hồ trên tường đã điểm tám giờ chín phút, đèn đường bên ngoài vẫn sáng rõ, trời vẫn chưa khuya hẳn. Giờ đang là giữa hè, không khí oi bức, thiêu thân lượn vòng quanh dưới ánh đèn, muỗi bay là là, tiết trời ráo hoảnh.
Chàng trai rời khỏi phòng sách nhỏ trong ký túc xá nhân viên, đẩy cửa bước ra. Tia sáng chiếu xiên qua ô cửa kính bẩn thỉu, khiến cho toàn bộ không gian đều có vẻ hư ảo, hư ảo hơn cả câu chuyện mà hắn vừa viết xong.
Một cô gái trẻ nằm trên ghế sofa, nhiệt độ điều hòa chỉnh rất thấp. Cô đắp một chiếc chăn nhung màu san hô say ngủ, đằng trước là vài tờ khăn giấy dùng để lau nước mắt nước mũi.
Hạ Dư nói: “Dậy đi.”
“Ưm…”
“Dậy đi.”
“Đừng có ồn ào… chị có ngủ được mấy đâu.” Cô gái trẻ đang ngái ngủ lầm bầm, chép miệng vài cái, “Nằm thêm một lúc nữa thôi…”
Hạ Dư vừa định tiếp tục nói gì đó thì chương trình văn nghệ trên tivi bắt đầu giới thiệu phim cũ.
“Trong lòng mỗi người chúng ta đều có một câu chuyện như Brokeback Mountain*…”
(*Câu nói nổi tiếng của đạo diễn Lý An dành cho tác phẩm “Brokeback Mountain” của mình, ngụ ý rằng mỗi người đều từng có tình cảm ái mộ với người đồng giới, hoặc cũng có thể lý giải là một mối tình, một người, một nơi rất đẹp, rất khó quên chôn sâu trong lòng mỗi người, nhưng mãi mãi không có thể có được, không thể đặt chân đến.)
Hắn tạm dừng việc gọi cô dậy, cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
Hạ Dư rất ghét tình yêu đồng tính.
“Chào mừng quý vị khán giả thưởng thức chuyên mục y học dưỡng sinh của chúng tôi…”
Lại đổi kênh. Hạ Dư ghét luôn cả bác sĩ lẫn bệnh viện.
“Trang Chu mộng thấy mình hóa bướm, vui vẻ bay lượn…”
Lần này tạm dừng không đổi nữa, thứ này có thể miễn cưỡng coi như nhạc nền hợp với gu của hắn.
Hạ Dư bỏ điều khiển từ xa xuống, liếc nhìn cô gái vẫn đang nằm ngáy khò khò kia một cái rồi xoay người đi vào bếp, mở tủ lạnh dính đầy dầu mỡ ra, ánh sáng bên trong hắt lên gương mặt.
Hắn nhìn sơ qua những đồ còn dư trong tủ lạnh mấy lần, lấy ra hai quả trứng gà, một miếng thịt xông khói, còn lục tìm được một tô cơm thừa từ tối hôm qua, sau đó hắn cất cao giọng hỏi cô gái vẫn đang ngủ trong phòng khách, “Tạ Tuyết, chỗ chị có hành lá không? Em không tìm thấy.”
Cô gái chẳng ừ hử gì.
“Làm cơm chiên Dương Châu cho chị nhé.”
Hồi lâu bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, Hạ Dư quay đầu lại, thấy cô gái kia không biết từ khi nào đã xuống khỏi sofa, mò vào nhà bếp.
“…Thế cho chị hai quả trứng, thêm một miếng thịt hộp thật to vào nhé.”
Xong rồi chần chừ hỏi tiếp: “Chú có biết làm không đấy?”
Hạ Dư xắn tay áo lên, quay đầu nở một nụ cười ôn hòa nho nhã, “Ra ngoài ngồi chờ đi, xong ngay thôi.”
Cô gái tên Tạ Tuyết kia vụt cái đã đi sang phòng khác.
Cô nhìn thấy máy tính đang mở trong phòng sách, ngồi xuống xem lướt một tệp word. “Hạ Dư, chú lấy chị làm nguyên mẫu đấy à?”
Âm thanh của máy hút khói quá lớn, Hạ Dư hỏi, “Gì cơ?”
“Chị nói là! Chú đang! Lấy chị! Làm nguyên mẫu đúng không!” Tạ Tuyết ôm máy tính của hắn ra, “Đây này, cô Tạ trong chuyện ma này này!”
“À” chàng trai yên lặng một thoáng, đập vỡ một quả trứng gà, cười cười, “Đúng vậy, chị chính là người mà em tưởng tượng ra.”
“Nghệ thuật bắt nguồn từ hiện thực, cô Tạ à.”
“Nhưng mà chú viết chú yêu thầm chị kìa?”
“…Nghệ thuật không giống với hiện thực đâu, cô Tạ.”
Nhưng mà hắn đã nói dối câu cuối cùng.
Quả thật là hắn yêu thầm cô.
Hạ Dư và Tạ Tuyết quen biết nhau hơn mười năm rồi.
Tạ Tuyết lớn hơn hắn năm tuổi, năm nay là năm đầu tiên cô làm giảng viên biên đạo ở Học viện nghệ thuật Đại học Hỗ Châu, mà Hạ Dư lại trở thành sinh viên của lớp cô.
Lúc Tạ Tuyết nhìn thấy danh sách sinh viên mới thì rất ngạc nhiên, bèn nhắn tin với Hạ Dư trên Wechat: “Trùng hợp vãi cả đái, trong hai lớp biên đạo chị đứng lớp có một nam sinh có tên giống chú y đúc luôn!”
Lúc ấy Hạ Dư tay chống má ngồi cạnh cửa sổ, đang nhìn ánh đèn leo lét ngoài đường băng thì chuông điện thoại reo vang, màn hình hiện lên ảnh đại diện quen thuộc. Hắn nhìn tin nhắn của cô gái hắn đã yêu thầm mười năm, vừa muốn trả lời thì loa phát thanh truyền đến tiếng nhắc nhở của phi hành đoàn yêu cầu tắt các thiết bị truyền tin.
Hạ Dư nghiêng đầu nghĩ ngợi, không trả lời cô mà tắt điện thoại luôn.
Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều trùng hợp thế?
Đồ ngốc.
Đương nhiên là do hắn âm thầm tranh thủ rồi.
Khác hoàn toàn với câu chuyện Hạ Dư tự viết, hắn chẳng những không nghèo, hơn nữa còn không hề xấu, hắn vô cùng đẹp trai, là con trai của ông trùm xí nghiệp đứng đầu ngành dược phẩm, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Hắn học cấp ba ở nước ngoài, nhưng khi biết Tạ Tuyết tốt nghiệp xong đã lấy được chứng chỉ chức danh nghề nghiệp, trở thành giảng viên của đại học Hỗ Châu, Hạ Dư suy nghĩ chưa đầy nửa tiếng, sau đó lập tức truy cập trang web tuyển sinh của Học viện Nghệ thuật Đại học Hỗ Châu.
Mấy tháng sau, Học viện Nghệ thuật Đại học Hỗ Châu khai giảng.
Nhưng mà “quan mới nhậm chức” – cô giáo Tạ Tuyết dù sao tuổi đời vẫn còn non trẻ, không hiểu chốn công sở hiểm ác thế nào.
Tưởng Lệ Bình, trợ giảng lớp biên đạo một, hai, ba của sinh viên mới, nổi tiếng là một người kỳ quặc. Nghe nói cô ta chẳng có kiến thức cũng chẳng có năng lực gì, chỉ dựa vào việc ngủ với quản lý trường học để có một chức vụ nhàn hạ trong trường. Cô Tưởng xinh đẹp diễm lệ cũng chẳng thấy việc hầu hạ giường chiếu là điều xấu hổ, thậm chí giữa ban ngày ban mặt còn dám ngang nhiên làm trò mờ ám với hiệu trưởng, đồng thời tỏ rõ thái độ thù địch với tất cả giảng viên và sinh viên nữ xinh đẹp.
Khi Tạ Tuyết ôm máy tính chạy lên lớp đã thấy Tưởng Lệ Bình váy đỏ chấm đất đứng trên bục giảng của mình, nói những điều cần lưu ý với các sinh viên mới.
“Thật ngại quá, cô Tưởng, tiết một đã bắt đầu rồi…” Tạ Tuyết thử nhắc nhở cô ta.
Ai ngờ đối phương xua tay nói, “Chờ chút nữa đã, thời gian tự học ngắn quá, tôi còn chưa nói hai mục yêu cầu cuối cùng.”
Cũng không biết có phải cô ta cố ý gây khó dễ không, hai mục cuối Tưởng Lệ Bình nói suốt mười lăm phút mới coi như xong, “Được rồi, đó là những điều tôi muốn dặn dò, không làm lỡ thời gian lên lớp của các em nữa. Ờ… thật ngại quá, không nhớ họ của cô giáo mới đây là gì, làm việc tốt nhé, đừng căng thẳng.”
Cô Tưởng đạp bước trên đôi giày cao gót màu đỏ tươi mười hai centimet, lộp cộp lôp cộp rời đi, váy dài phong cách Hong Kong cổ điển kiêu sa phất lên như một vệt sóng đỏ sau lưng, để lại Tạ Tuyết mặt mày ủ dột, ngơ ngác ôm máy tính bước lên bục giảng.
Mẹ kiếp, thật là muốn chết luôn.
Tưởng Lệ Bình không nói còn đỡ, cô ta vừa nói Tạ Tuyết liền căng thẳng nuốt nước miếng.
Phần lớn học sinh của các trường danh tiếng đều có năng lực xuất sắc, không dễ tin phục người khác, độ tin cậy họ dành cho các giáo viên trẻ tuổi vốn đã không cao như với các giáo sư lâu năm, huống chi trước khi đi Tưởng Lệ Bình còn âm thầm đạp Tạ Tuyết một cước rồi.
Đám nhóc tinh ranh này lập tức hiểu rõ, à, hóa ra giáo viên lớp họ là một giảng viên thực tập mà ngay cả trợ giảng cũng chẳng buồn nhớ tên.
Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu? Cho dù trong lòng Tạ Tuyết có ba ngọn đuốc cháy đi nữa, sinh viên trong cả phòng học lớn, mỗi đứa một bãi nước bọt nhổ vào thì cũng tắt. Chỉ trong vòng mười phút, “lính mới công sở” Tạ Tuyết tràn ngập tự tin đã trở nên lắp ba lắp bắp, hai mắt mờ đi, chân như nhũn ra.
Vậy nên cô không chú ý đến nam sinh vóc dáng cao lớn ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học đang lười biếng xoay bút, dựa lưng vào ghế nhìn cô.
“Chào các bạn sinh viên, tôi là giáo viên biên đạo của các em, tôi họ Tạ, tên là Tạ Tuyết, còn có…”
Sinh viên chẳng màng đến lời cô nói: “Cô ơi, năm nay cô mấy tuổi rồi?”
“Chị ơi hay là đi uống cốc trà sữa với tụi em đi?”
“Cô ơi, trông cô còn trẻ hơn cả em…”
Tạ Tuyết thấy tình hình trước mắt dần vượt khỏi tầm kiểm soát, luống cuống hết cả tay chân, đành phải đóng giả con hổ giấy: “Trật tự! Tôi không đùa với các em. Khi các em học đại học, nhất định không được cô phụ năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của mình, cần phải cố gắng học tập lấy kiến thức. Thực ra tôi rất là người rất nghiêm khắc đấy, không dễ thương lượng đâu, tỉ lệ đánh trượt tín chỉ sinh viên của tôi cao hơn rất nhiều so với các thầy cô khác đấy. Các em phải chú ý cho tôi, đừng có mà không xem lời tôi nói ra gì.”
Hạ Dư không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng, nụ cười lan đến khóe môi, tùy hứng cong lên—
Cô ấy đúng là đồ ngốc.
Sinh viên trong phòng im như thóc, nhìn cô như nhìn khỉ, có cậu sinh viên thở dài một cái, dọn dẹp cặp sách đi luôn.
“Này! Bạn kia! Em…”
“Cô ơi, cô có dữ hơn nữa thì em cũng không rớt môn đâu, em còn có hẹn với bạn gái, em đi trước nha!”
“Hay quá ha, không ngờ Đại học Hỗ Châu lại đi tuyển kiểu thực tập sinh lấy việc đánh rớt tín chỉ để uy hiếp sinh viên đến nghe giảng. Chúng tôi cực khổ lấy tỷ lệ chọi cao thi đỗ vào trường này không phải để làm chuột bạch cho giảng viên mới đấy chứ? Dựa vào đâu mà lớp này do cô dạy, còn lớp bên cạnh lại được giáo sư Thẩm dạy? Tôi muốn viết thư khiếu nại gửi lên hiệu trưởng, không ở đây tiếp cô nữa đâu!”
Tạ Tuyết vô cùng lúng túng.
Cho dù cố gắng bình tĩnh hỏi tên mấy bạn sinh viên này, cầm bảng con lên trừ điểm, nhưng rõ ràng Tạ Tuyết đã chịu đả kích rất lớn, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại. Nội dung bài giảng chuẩn bị từ trước cũng quên gần hết, nói năng vòng vo lộn xộn hết cả lên. Chật vật lắm mới qua được đến khâu hoạt động tương tác những tưởng sẽ vô cùng thú vị, nhưng lại không có bất kỳ ai tự nguyện lên phối hợp cả.
“Cô ơi, để em lên ạ.”
Ngay khi cô sắp không kìm được nước mắt, chỉ thiếu điều bỏ chạy trối chết, giọng nói của một nam sinh ở dãy cuối lớp học truyền đến.
Tạ Tuyết bị giày vò thảm lắm rồi, cũng không để ý đến giọng nói dễ nghe kia quen tai thế nào, cô cảm động phát khóc, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm vị cứu tinh kia.
Sau đó cô nhìn thấy chàng trai đã ba năm chưa gặp lại. Trong phút chốc, Tạ Tuyết kinh ngạc, mắt chữ A miệng chữ O mất hết cả phong độ nhà giáo: “Hạ, Hạ Dư?”
Chàng trai ngồi trước bàn học với gương mặt sáng sủa cong môi cười. Phiến môi rất mỏng, có chút sắc bén lại có chút xấu xa, cực kì giống khoảnh khắc thiếu niên Lưu Kiến Minh trong “Vô Gian Đạo” ngẩng đầu nhìn về phía Marry đang say rượu, mang vẻ đắc ý cùng với dục vọng cần được thỏa mãn của một cậu trai trẻ khi phát hiện ra con mồi.
Hắn nhướng mày: “Cô Tạ, đã lâu không gặp.”
___________
Chuyện là vậy.
Sau khi trở về ký túc xá, Tạ Tuyết không kìm được nữa, bắt đầu lớn tiếng gào khóc để giải tỏa. Hạ Dư thích cô nhưng lại không khéo miệng, không biết cách an ủi cô, cứ thế bảo với cô rằng: “Vậy chị cứ khóc đi nhé, em vào phòng viết truyện một lát, khi nào chị hết buồn thì em ra ăn tối với chị.”
“Hạ Dư em có biết dỗ người ta không thế!”
“Thế bài tập chị giao em có phải làm không?”
“…Em đi đi.”
Nhưng đến khi Hạ Dư viết truyện xong đi ra thì Tạ Tuyết đã khóc mệt ngủ thiếp đi rồi.
Gọi mãi không tỉnh, hắn cũng chẳng sốt ruột.
Tạ Tuyết thích nhất là ăn, thích nhì là ngủ. Chỉ cần làm đồ ăn ngon cho cô thì cô nhất định sẽ nhanh chóng bò dậy khỏi giường. Cái tật này dẫu có trở thành giảng viên đại học rồi cũng không chịu thay đổi.
Mười lăm phút sau.
“Cái gì đấy?”
Cúi đầu nhìn “hỗn hợp cơm rang, thịt xông khói và trứng gà” vón cục mình mang ra, cậu chàng có chút mất mặt, vô cùng tự ái nhìn giảng viên của mình, nói: “Chị nhìn mà không biết à, cơm chiên Dương Châu đấy!”
“Chú bảo đây là cơm chiên Dương Châu á?”
“Chị không ăn thì thôi, em gọi đồ ăn ngoài cũng được.” Chàng trai xụ mặt, cầm điện thoại lên tìm kiếm nhà hàng được chấm điểm cao nhất. Song, vào lúc vẫn đang điền địa chỉ nhận đồ ăn thì chuông cửa ký túc xá nhân viên vang lên.
Hạ Dư ngước đôi mắt hạnh lên: “Sao thế? Đồng nghiệp tìm chị à?”
“Làm gì có, chị còn chưa quen thân với bọn họ mà.”
Tạ Tuyết buông đũa, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Giờ này rồi, ai vậy nhỉ…”
Cô vừa nói vừa lê dép lệt xệt đến trước huyền quan.
Vài giây sau…
“Anh!” Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Tạ Tuyết từ cửa vọng vào, “Sao anh lại đến? Hôm nay anh không tăng ca à?”
“…”
Một tiếng “Anh” tựa sét đánh giữa trời quang, Hạ Dư vốn dĩ còn đang bày ra vẻ mặt có chút cợt nhả, thêm chút biếng nhác lơ đễnh, lập tức bị quật tỉnh. Vô số ký ức u ám chạy hết một vòng cung phản xạ của hắn bằng vận tốc ánh sáng.
Hắn lập tức bật dậy, chộp lấy phần cơm chiên thảm không nỡ nhìn khiến người ta xấu hổ kia, vội vàng lao đến thùng rác trong nhà bếp.
Nhưng đã muộn mất rồi, Tạ Tuyết đã kéo anh hai cô vào phòng.
“Anh, em còn chưa kịp nói với anh, Hạ Dư về nước rồi, mà giờ nó còn là học sinh lớp em nữa đấy, nó đang ngồi trong phòng kia kìa, hai người cũng đã lâu không gặp rồi nhỉ? – Ơ kìa, Hạ Dư! Chú định bê đĩa đi đâu đấy?”
“…”
Thôi vậy.
Nếu đã về nước, đằng nào rồi cũng vẫn phải gặp anh ta.
Hạ Dư quay lưng về phía họ đang đứng, giấu nhẹm tất thảy cảm xúc thực trên mặt mình đi, sau đó chậm rãi quay người lại, dáng vẻ lịch sự nho nhã, phong độ ngời ngời.
So với anh cả nhà họ Tạ lớn hơn hắn đúng mười ba tuổi trước mặt, khí thế của hắn dường như cũng chẳng thua kém bao nhiêu.
Hắn nhìn người đàn ông gia chủ nhà họ Tạ có gương mặt hao hao giống Tạ Tuyết kia, sau đó trở tay nắn gáy mình, liếc mắt nhìn qua, hơi ngập ngừng: “Lâu rồi không gặp, bác sĩ Tạ… hình như anh…”
Hắn ngắm anh ta cho kỹ.
Người đàn ông này vẫn như xưa, mặt mũi rét căm căm, đường nét khuôn mặt sắc bén rắn rỏi, nom cực kỳ dữ tướng. Mắt anh ta rất đẹp, đôi mắt đào hoa giống Tạ Tuyết. Đổi lại là ai có đôi mắt như vậy hẳn sẽ đều vô cùng quyến rũ, song anh ta thì hay rồi, rành rành là một minh chứng sống cho cái gọi là tâm sinh tướng, đào nguyên ngàn dặm cũng bị anh ta đông thành đá tảng. Rõ ràng hai anh em có đôi mắt giống nhau, Tạ Tuyết thì trông rất yêu kiều, còn anh ta thì lại chẳng hề quyến rũ tẹo nào. Ánh mắt lạnh te, khiến người ta nhìn đã muốn né xa, cả người toát ra vẻ cứng nhắc lạnh lùng.
Tính tình thì phách lối, độc tài, hệt như gia chủ gia tộc phong kiến chuyên quyền. Tốt nhất là cho cái bản mặt nhợt nhạt của anh ta phối với một bộ lông chồn đen cực oách, rồi phối thêm hai cái dây móc bạc phát xít trước vạt áo nữa là đủ bộ.
Rốt cuộc Hạ Dư vẫn mỉm cười thân thiện, nhưng trong mắt lại không chứa chút ý cười nào.
“Hình như anh vẫn thế nhỉ, vẫn còn trẻ phết, chưa thấy già.”
Chuyện bên lề lái lơ~
Tạ Tuyết: Bài tập về nhà hôm nay của lớp dạy kèm chính là viết một câu chuyện nha, câu chuyện phải bao gồm ba yếu tố tình yêu, cứu chuộc và tiếc nuối, khoảng 5000 từ, nhân vật chính từ khỏe như vâm đến toi mạng hẳn, tốt nhất là có một khúc cua khiến người ta không kịp đội mũ bảo hiểm nhá.
Hạ Dư: Viết xong rồi.
Tạ Tuyết: Ở đâu đó? Nộp bài đê!
Hạ Dư: Cô ơi cô đọc “Bản bệnh án” chương đầu tiên nha ^ ^
Tạ Tuyết: … Hình như em hơi biến thái rồi đó.
Hạ Dư: Đừng vội, sau này còn có nhiều cơ hội biểu diễn sự biến thái hơn cơ, ví dụ như…
Tạ Tuyết: Ví dụ xem nào?
Hạ Dư: Là một sinh viên chuyên ngành biên đạo, em muốn nói là, tiết lộ nội dung là một hành vi lưu manh.
Khúc cua hôm nay có ai đoán được hơm~~~
Á đúng gòi! Hôm qua quên nói, đây là chuyện tình yêu đam mỹ nha, nghĩa là không quá giống với kiểu truyện H phổ biến hiện nay. Viết chuyện bồi dưỡng tình yêu thì số chương sẽ rất là dài, có hơi khó khăn = =’ Tiêu chuẩn bây giờ của Tấn Giang có hơi khó đoán một xíu, có cái tui thấy tình cảm thân mật không sao hết nhưng Tấn Giang lại thấy có vấn đề, hy vọng có thể giơ cao đánh khẽ, ít khóa giùm, tui cảm ơn. Mặt khác tui nhớ ra là dù có tag ngược luyến tình thâm, nhưng mà tui cảm thấy vẫn ổn = =’ Đối với tui mà nói thì mấy chương sau sau sẽ hơi ngược thôi. Nhưng mà độ chịu ngược của mỗi người khác nhau, vậy nên tui vẫn nhắc nhở một xíu. Cảm ơn!!
Nội dung phía sau đây là dựa vào hệ thống của Tấn Giang để cảm ơn. Bởi vì hệ thống của Tấn Giang lại đổi, tui vẫn chưa từng dùng phiên bản tự động áp dụng này, trước tiên dùng thử, nếu có sót ai thì xin lỗi các bảo bối nha~
Editor có lời mún nói: Bánh Bao sẽ cập nhật chương mới trên Tấn Giang vào lúc ~21h30p mỗi ngày, còn lịch edit của tui hông cố định, tại tui làm có một mình thôi nên tui không thể nhanh hơn được, nhưng khi nào có thời gian tui sẽ bay vào edit liền, mọi người chờ tui nha!!!
Cảm thấy chương này tui edit không hay cho lắm ( orz ) sau này có thời gian tui sẽ quay lại sửa cho mượt, cảm ơn mọi người.
À mọi người đọc chiện xong nếu được thì còm men nhá, tui thích đọc còm men lắm á, cảm ơn cả nhà iuuu ^ ^
Hết chương.
Truyện khá thú vị, tui sẽ đu, cám ơn bạn đã dịch nhé!