BẢN BỆNH ÁN - Chương 3
- Trang chủ
- BẢN BỆNH ÁN
- Chương 3 - Ngay từ đầu tôi đã có chút mâu thuẫn với anh ta rồi.
Chương 3 – Ngay từ đầu tôi đã có chút khúc mắc với anh ta rồi.
Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Tiểu Ngư / Trần
Đây chính là anh trai của Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình đã từng chữa bệnh cho Hạ Dư, từng làm bác sĩ tư nhân của gia đình hắn.
Tuy bên ngoài Hạ Dư trông không khác gì người bình thường, luôn để lại ấn tượng dịu dàng, lương thiện, lễ phép, cần kiệm, thành tích học tập lẫn hạnh kiểm đều ưu tú cho người khác, nhưng nhà họ Hạ lại có một bí mật ít ai biết – đứa “con nhà người ta” mà người người ngưỡng mộ này, từ nhỏ đã mắc phải một căn bệnh thần kinh hiếm thấy.
Đó là một loại bệnh hiếm gặp, đến nay mới chỉ có bốn người được ghi nhận mắc phải chứng bệnh này. Về cơ bản, tình trạng mỗi người bệnh đều không khác nhau lắm, bẩm sinh đều có sự khiếm khuyết về nội tiết tố và hệ thần kinh. Khi rối loạn thì tính cách sẽ có sự thay đổi rất lớn. Bình thường họ bị mất cảm giác đau, lúc phát bệnh thì sẽ phát điên, khát máu, có khuynh hướng hại người hoặc tự hủy hoại bản thân rất lớn, thuộc dạng nhân cách phản xã hội tiêu biểu. Triệu chứng bên ngoài gồm có sốt cao, rối loạn, mỗi lần phát tác đều nghiêm trọng hơn lần trước đó.
Về mặt lâm sàng, chứng bệnh này được gọi là “Ebola thần kinh”. Nó sẽ dần khiến tinh thần người ta kiệt quệ, cơ thể tê cứng, tinh thần phải chết một lần rồi thân xác mới có thể chết thêm lần nữa. Bệnh sẽ ngày càng xấu đi, giống như ung thư vậy. Bệnh nhân từ một người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, dần dần trở thành người hạn chế năng lực hành vi dân sự, cuối cùng mất toàn bộ khả năng khống chế, hoàn toàn biến thành một kẻ điên.
Người bệnh thứ nhất đến người bệnh thứ ba, trước khi bệnh hoàn toàn chuyển biến xấu, đã bị hành hạ đến không chịu nổi mà qua đời.
Hạ Dư là người thứ tư.
Ba mẹ hắn đã đưa hắn đi gặp rất nhiều bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước để chữa trị nhưng đều không có tác dụng. Các bác sĩ đều cho rằng cách duy nhất để trì hoãn là mời một nhân viên y tế đến bầu bạn cạnh Hạ Dư để thực hiện điều trị theo dõi lâu dài nhằm giảm bớt tỷ lệ phát bệnh.
Nhà họ Hạ cân nhắc nhiều căn nguyên góc độ, cuối cùng tìm được Tạ Thanh Trình khi ấy mới hai mươi mốt tuổi.
Năm ấy, Hạ Dư tám tuổi.
Nhưng giờ Hạ Dư mười chín tuổi rồi, còn Tạ Thanh Trình lại đã ba mươi hai.
Tạ Thanh Trình trông trầm ổn hơn trước, thậm chí có thể nói là lãnh đạm. Anh ít khi để tâm đến chuyện gì, vậy nên đối với việc Hạ Dư bỗng dưng về nước anh cũng không quá ngạc nhiên, chỉ quan sát chàng trai đã ba bốn năm không gặp từ đầu đến chân vài giây rồi không thèm đếm xỉa đến lời chào hỏi của Hạ Dư.
Với tuổi tác và địa vị xã hội của Tạ Thanh Trình, anh không có hứng thú, cũng không cần thiết phải nói dăm ba câu xã giao với một thằng nhóc còn chưa đến hai mươi mốt tuổi.
Anh ta chỉ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi…”
“Đã giờ này rồi, đây là ký túc xá của giáo viên nữ.”
Hạ Dư mỉm cười, nhưng mà hắn muốn chửi, mẹ nó không phải anh cũng đến đấy sao, nhưng hắn vẫn nho nhã lệ độ đáp: “Tôi và cô Tạ lâu ngày không gặp, trò chuyện hơi lâu nên quên mất thời gian. Thật ngại quá, bác sĩ Tạ.”
“Cậu không cần gọi tôi là bác sĩ Tạ, tôi không phải bác sĩ nữa rồi.”
Hạ Dư nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi quen miệng.”
“…Trời ạ” Tạ Tuyết đứng bên cạnh thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người họ, vội vàng hòa giải, “Ôi, anh hai à, anh đừng trưng vẻ mặt khó đăm đăm mãi thế… Hạ Dư, chú ngồi đi, mọi người đều lâu rồi không gặp mà.”
Cô vừa nói vừa cách xa Hạ Dư một chút, rất khách sáo. Cô vẫn thường vậy, nếu ở riêng với Hạ Dư thì rất thoải mái, cư xử cũng thân thiết hơn. Chỉ khi nào có người khác ở đây, nhất là Tạ Thanh Trình, cô sẽ duy trì một khoảng cách lịch sự với Hạ Dư.
Hạ Dư đoán chừng cô hành động như vậy có khi là vì từ nhỏ đã bị Tạ Thanh Trình rầy la đến phát sợ. Người anh trai hệt như gia chủ trong xã hội phong kiến này của cô chính là một tên trai thẳng cực đoan tiêu biểu, hơn nữa còn là một tên trai thẳng cực đoan vô cùng coi trọng chủ nghĩa gia trưởng, vô cùng bố đời.
Kiểu người này thường rất nhạy cảm đối với những mối nguy hiểm đe dọa đến sự an toàn của phái nữ trong gia đình. Khi Tạ Tuyết còn bé, ngay cả váy ngắn quá đầu gối, anh ta cũng không cho cô mặc. Có một lần, nhà trường tổ chức buổi văn nghệ mừng ngày nhà giáo, Tạ Tuyết nhảy break dance, Tạ Thanh Trình đứng dưới sân khấu sa sầm cả mặt. Cô bé vừa xuống sân khấu, anh liền hằm hằm hỏi sao cô lại tham gia biểu diễn loại nhảy nhót vớ va vớ vẩn này, sau đó khăng khăng quấn áo vest của mình lên người cô.
Dù hiện giờ mới chỉ tám, chín giờ, e rằng Tạ Thanh Trình cũng cho là muộn lắm rồi, Hạ Dư và em gái anh, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ cực kỳ khó coi.
Đúng như dự đoán, Tạ Thanh Trình bước vào phòng, kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo đôi chân dài ra dáng người đàn ông làm chủ gia đình, vừa nới lỏng khuy măng sét vừa ngước mắt, hờ hững nhìn Hạ Dư:
“Nói đi, sao mà khéo thế, thi vào trường Tạ Tuyết, còn là chuyên ngành nó dạy nữa.”
“…”
Phong thái này quá là làm vương làm tướng, chuẩn bệnh nghề nghiệp. Trong phút chốc Hạ Dư cảm thấy mình là một bệnh nhân tới bệnh viện cầu cạnh giúp đỡ, mà tâm trạng bác sĩ không tốt, nghiêm mặt hỏi:
“Nói đi, khó chịu chỗ nào?”
Hạ Du vừa nghĩ như thế liền cảm thấy hơi buồn cười.
Hồi lâu sau Tạ Thanh Trình thấy hắn vẫn không đáp lời, khóe môi còn thấp thoáng ý cười, ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn:
“Không nói được?”
“…”
Hắn sai rồi, đây nào phải bác sĩ hỏi người bệnh. Cái giọng điệu này rõ ràng là cảnh sát thẩm tra phạm nhân.
Hạ Dư thở dài, nói: “Không phải.”
“Vậy thì nói đi.”
“Tôi cảm thấy không hợp với nước ngoài lắm, hơn nữa tôi thích chuyên ngành biên đạo. Anh hỏi tôi sao lại trùng hợp thế, tôi biết giải thích thế nào bây giờ?” Hạ Dư cười nói, có vẻ rất kiên nhẫn, “Tôi có phải thầy bói đâu.”
“Cậu thích biên đạo?”
“Đúng vậy.”
Tạ Thanh Trình không hỏi thêm, bởi vì ánh mắt anh đã bị thu hút bởi món “xúc xích trứng gà nhão nhoét” Hạ Dư bê ra.
Tạ Thanh Trình nhíu mày: “…cái gì đấy?”
Hạ Dư rất muốn hất cái đĩa vào khuôn mặt như kiểu ai thiếu nợ một trăm triệu của Tạ Thanh Trình, tặng kèm một câu mắc mớ gì đến anh?
Thế nhưng ngại vì Tạ Tuyết còn ở đây nên cậu chàng vẫn cười lễ phép với anh trai cô, nói: “Cơm chiên Dương Châu.”
Tạ Thanh Trình nhìn chăm chăm vài giây, khuôn mặt bố đời lạnh te:
“Cởi tạp dề ra, tôi làm lại một suất.”
“…”
“Mấy năm nay cậu sống sót ở nước ngoài kiểu gì vậy?”
“… Gọi đồ ăn ngoài.”
Tạ Thanh Trình liếc hắn một cái sắc lẻm, đem theo chút quở trách.
Dưới cái nhìn như thế, Hạ Dư không khỏi thấy cảm giác này cứ như lần đầu họ gặp nhau vậy. Trên thảm cỏ xanh vừa được cắt tỉa ở căn biệt thự, Tạ Thanh Trình cúi đầu nhìn hắn – khi đó mới bảy tuổi, ánh mắt lạnh thấu xương giống như có thể nhìn thấu trái tim trong ngực hắn.
Hôm đó còn là sinh nhật của Hạ Dư. Cả một đám nhóc chơi đùa trong biệt thự nhà họ Hạ. Đám nhóc chơi mệt rồi liền ngồi phệt trên bãi sỏi trắng cạnh bờ hồ nói chuyện, nói về công việc mình muốn làm khi lớn lên.
“Sau này lớn lên tớ muốn làm người nổi tiếng!”
“Tớ muốn làm nhà khoa học!”
“Tớ muốn làm phi hành gia!”
Có một bé mập không biết mình muốn làm gì, lại không muốn thua kém, ngó trái ngó phải, đúng lúc nhìn thấy quản gia đưa một vị bác sĩ trẻ tuổi đi từ sân trước tới.
Bãi cỏ xanh biếc, bầu trời trong vắt như vừa được gột rửa, vị bác sĩ trẻ tuổi kia ôm một bó hoa trước ngực, tới để thăm hỏi chủ nhà. Hoa cẩm tú cầu nở rực rỡ được bọc trong giấy lụa màu bạc, kết hợp với nụ tầm xuân và hoa hồng tươi. Bó hoa còn được tôn lên bằng một lớp vải voan độc đáo.
Tạ Thanh Trình một tay ôm hoa, một tay khác thoải mái nhét vào túi áo. Anh mặc một chiếc áo blouse trắng đồng phục phòng thí nghiệm sạch sẽ vừa vặn, hai chiếc bút bi ghim vào túi áo trước ngực. Bởi vì không phải chính thức làm việc nên áo của anh để mở, lộ ra áo sơmi màu xám trắng bên trong. Chiếc quần tây đơn giản bao bọc lấy đôi chân thon dài.
Bé mập ngẩn người, một lúc sau nó vươn những ngón tay như những chiếc lạp xưởng ngắn ngắn mập mập chỉ vào Tạ Thanh Trình, dõng dạc nói: “Tớ muốn làm…. Tớ muốn làm bác sĩ!”
Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, tiệm bán hoa gói quá cẩu thả, cơn gió này thổi bay luôn cả lớp voan trên bó hoa trong ngực Tạ Thanh Trình. Tấm voan trắng nhoáng cái đã lơ lửng trên bãi cỏ, gió ngừng mới rơi xuống.
Mấy đứa nhỏ đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn tấm voan trắng ấy. Cuối cùng, tấm voan rơi xuống trước mặt Hạ Dư – đứa trẻ duy nhất không hề mảy may hứng thú.
“…” Mặc dù Hạ Dư không thích những bác sĩ, dược sĩ rồi nghiên cứu viên thường xuyên xuất hiện trong nhà mình, nhưng hắn đã quen nề nếp lễ phép, nên vẫn cúi đầu, nhặt tấm voan trắng mềm mại kia lên, bước tới —
“Bác sĩ, anh đánh rơi đồ này.”
Hắn ngẩng mặt lên, đối diện với một đôi mắt lãnh đạm.
Dù đang mùa hè nhưng Hạ Dư, lúc ấy đang học thơ Đường, không biết vì sao nghĩ đến một câu thơ: “Tuyết reo bên rặng trúc.”
(*Trích từ bài thơ Quế Châu lạp dạ của Nhung Dục)
Tạ Thanh Trình cúi đầu nhận lấy tấm voan mỏng, chiếc áo blouse trắng nhẹ phấp phới theo động tác của anh, như là hạc trắng thay lông rồi hóa thành yêu quái.
“Cảm ơn.”
Vào lúc đó, Hạ Dư bỗng ngửi thấy một mùi nước thuốc nhàn nhạt từ tay áo của anh.
Có nghiên cứu đã chỉ ra rằng cảm giác giữa người với người, phần lớn phụ thuộc vào mùi hương trên cơ thể của đối phương.
Có nghĩa là, nếu một người tỏa ra mùi hương cơ thể mà bạn thích, vậy thì có khả năng lớn khiến bạn vừa gặp đã yêu. Mà nếu như mùi hương trên cơ thể người đó khiến bạn ghét bỏ hoặc sợ hãi, vậy thì quan hệ của hai người trong tương lai sẽ khó lòng tốt đẹp.
Hạ Dư không thích mùi của Tạ Thanh Trình.
Lạnh lẽo, cứng nhắc, giống như vô số liều thuốc đắng chát hắn phải uống từ bé đến giờ, giống như dung dịch sát trùng hắn phải xoa lên da trước khi tiêm, giống như phòng bệnh trắng xóa lạnh lẽo tràn ngập mùi thuốc khử trùng không người bầu bạn.
Hắn gần như sợ hãi mùi hương này theo bản năng, vô thức nhíu mày.
Vậy nhưng bác quản gia lại nắm chặt vai hắn, cười cười với anh trai bác sĩ khiến hắn khó chịu kia: “Bác sĩ Tạ, cậu đây chính là con trai của ông chủ chúng tôi.”
Ánh mắt Tạ Thanh Trình đang chuẩn bị dời đi thoáng khựng lại đôi chút, đôi mắt âm u sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Hạ Dư: “…Hóa ra là cậu à.”
Không hiểu do đâu mà ánh mắt ấy lại khiến Hạ Dư liên tưởng đến con dao phẫu thuật, sắc bén dị thường, khiến Hạ Dư có một dự cảm quái gở rằng tim của mình sẽ bị anh ta mổ ra đặt dưới kính hiển vi.
Bác sĩ trẻ tuổi nói: “Lần đầu gặp mặt. Sau này có lẽ tôi sẽ phụ trách tiến hành điều trị bệnh cho cậu.”
Hạ Dư sợ bác sĩ, nữ bác sĩ dịu dàng hắn còn chối đây đẩy, huống chi là loại quỷ dạ xoa từ đầu đến chân đều toát ra vẻ nghiêm túc lạnh lẽo này. Đứa bé tám tuổi Hạ Dư lập tức cảm thấy bứt rứt khó chịu, nhưng để duy trì phong độ bèn gượng cười một cái rồi xoay người đi mất.
Tình cờ, mẹ Hạ Dư lại nhìn thấy cảnh tượng này từ trên sân thượng. Đêm ấy, sau khi xử lý xong công việc, phu nhân Lữ Chi Thư gọi con trai vào phòng. Bàn trà được trải một tấm vải nhung màu ngọc lục bảo, trên đó đặt một ly ca cao ấm nóng. Bà đưa ly ca cao cho Hạ Dư.
“Hôm nay con gặp bác sĩ Tạ rồi à?”
“Gặp rồi ạ.” Nhà Hạ Dư nghiêm khắc vậy nên trước mặt mẹ cũng phải vô cùng nề nếp chứ chẳng hề gần gũi.
Lữ Chi Thư rất thất vọng với đứa con trai bất thường này. Khi đó, bà đã hạ sinh đứa thứ hai. Đứa con thứ mặc dù không thông minh như con cả, nhưng được cái đáng yêu, dẻo miệng lại khỏe mạnh, vậy nên bà hoàn toàn chỉ quan tâm đến con thứ, còn cách nói chuyện với Hạ Dư lại dường như không có chút kiên nhẫn nào: “Anh ấy tên là Tạ Thanh Trình, sau này là bác sĩ riêng của con. Mỗi tuần anh đều sẽ đến nhà mình khám bệnh cho con, con nhất định phải hợp tác đấy. Nếu như cơ thể có gì khó chịu, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi anh ấy qua đây.”
“Vâng ạ.”
Lữ Chi Thư nhìn đứa con trai trước mặt mình, mới tám tuổi đã chín chắn như thế, bà luôn cảm thấy có chút hổ thẹn trong lòng. Để xua tan bầu không khí ngột ngạt này, bà thở dài, tính trêu hắn một chút: “Hạ Dư, bác sĩ Tạ đã ký khế ước bán thân với nhà mình rồi. Nếu như anh ấy không thể chữa khỏi bệnh cho con, vậy anh ấy phải trở thành người ở của nhà mình, cả năm không được nghỉ, không có lương, ngay cả cưới vợ cũng không được, con có hiểu thế nghĩa là gì không?”
“Không hiểu lắm ạ.”
“Nghĩa là nếu con không chịu hợp tác, khiến cho hiệu quả điều trị của anh ấy giảm sút, trì hoãn thời gian khôi phục tự do của anh ấy, hại anh ấy không lấy được vợ thì con phải chịu trách nhiệm với anh, nuôi anh cả đời.”
Khi ấy Hạ Dư quá nhỏ, dù trưởng thành sớm nhưng dẫu gì cũng chỉ mới tám tuổi, thành thử vẫn bị dọa sợ hết hồn. Hắn ngẩng phắt đầu: “Con hủy khế ước với anh ấy được không ạ?”
“Không được.” Mấy ngày nay, lúc ngồi máy bay, Lữ phu nhân thích xem phim dân quốc yêu đương sầu khổ, tranh chấp gia tộc, nghĩ ngợi một hồi, còn bồi thêm một câu đả kích hơn: “Với cả, có khi anh ấy lại đòi lấy con về làm vợ để chịu trách nhiệm đấy. Con xem con đẹp trai thế này, cho người ta làm con dâu nuôi từ bé cũng được quá đi chứ.”
Lúc đó, Hạ Dư không hề có hứng thú với chuyện tình cảm, lười tìm hiểu, do đó chẳng hề biết rằng đất nước này chỉ chấp nhận hôn nhân nam nữ. Vừa nghe Lữ phu nhân nói thế, bóng ma trong lòng càng lớn. Có khoảng thời gian, ngay cả trong ác mộng cũng có bóng dáng Tạ Thanh Trình: “Không được! Em không thích anh… Em không muốn cưới anh đâu!”
Phải đến nửa năm sau, Hạ Kế Uy nghe được chuyện này, cơn ác mộng đó mới được hóa giải.
Lúc đó, Hạ Kế Uy mắng vợ mình sa sả một trận: “Em nói xằng nói bậy gì với con vậy hả?”
Lại còn mắng luôn cả Hạ Dư: “Trêu thế mà con cũng tin được à? Thường ngày thông minh lắm cơ mà? Con là con trai, bác sĩ Tạ cũng là con trai, sao con kết hôn với anh, chịu trách nhiệm với anh được, có phải đầu con chứa toàn bã đậu không?”
Hạ Dư rất là buồn rầu.
Nửa năm này, hắn luôn nghĩ rằng nếu mình không chịu phối hợp, khiến cho bác sĩ Tạ không chữa khỏi bệnh tâm lý của mình thì sẽ bị cái tên bác sĩ cả người tỏa ra khí lạnh kia đem đi làm con dâu nuôi từ bé. Hắn đành phải không ngừng cố tình làm trò con bò, tỏ vẻ ngu ngốc trước mặt bác sĩ Tạ, hy vọng có thể khiến cho người này có ấn tượng cực xấu với mình. Dẫu sau này chuyện có đi đến bước ấy, gã đàn ông này cũng sẽ không nảy sinh hứng thú không nên có với mình.
Ai dè hắn giả khùng giả điên trước mặt Tạ Thanh Trình nửa năm, cuối cùng nhận lại một câu của ba hắn—
“Mẹ con trêu con thôi.”
Nếu không phải Hạ Dư biết kiềm chế, có khi hắn đã buột miệng chửi thề một câu “Mẹ kiếp!” rồi. Tiếc rằng Hạ Dư bị quản thúc quá nghiêm, hồi tám tuổi, đừng nói là kiểu chửi bậy như thế, đến ngay cả từ “đồ khốn” cũng chưa từng xuất hiện trong từ điển thiếu niên nhi đồng của hắn
Nhưng dẫu thế nào, qua nửa năm cố gắng, kiên trì, bền bỉ không ngừng làm trò con bò trước mặt Tạ Thanh Trì, Hạ Dư gần như đã hoàn thành một chuyện vĩ đại: Đó là dù cho hắn có cố gắng cỡ nào, sáu, bảy năm sau..
Không, có khi không chỉ sáu, bảy năm mà e rằng kể cả sau năm hắn mười bốn tuổi tách khỏi Tạ Thanh Trình, thậm chí cho đến tận ngày hôm nay, có lẽ trong mắt Tạ Thanh Trình—
Hạ Dư hắn vẫn là một thằng ngu có đầu chỉ dùng để đội mũ.
Mà ngay lúc này, hắn bưng một chén cơm chiên thảm không nỡ nhìn trên tay, trong mắt Tạ Thanh Trình e rằng chính là minh chứng hùng hồn nhất cho việc đã qua bốn năm, hắn vẫn là một thằng ngu tột đỉnh, đến cả một bát cơm chiên cũng không biết làm.
Cậu chàng bỏ cơm chiên xuống, đưa tạp dề cho anh cả nhà họ Tạ – người đang mặc âu phục đi giày da, thoạt trông thì lãnh đạm ung dung nhưng thực chất lại có vẻ u ám: Thật đúng là thất sách, lẽ ra hắn không nên đích thân xuống bếp, giờ chẳng phải không dưng thành trò cười cho Tạ Thanh Trình sao?
___________________
Hạ Dư: Tác giả cứ như đồ ngốc ấy nhở.
Tạ Thanh Trình: sao vậy.
Hạ Dư: đâu ra hai mốt tuổi mà làm bác sĩ?
Tạ Thanh Trình: Là làm thêm ở trường thôi.
Hạ Dư: Giấy phép hành nghề y đâu?
Tạ Thanh Trình: thuê riêng mà.
Hạ Dư: sao phải là anh chớ?
Tạ Thanh Trình: Tôi đẹp.
Hạ Dư: Đẹp có ăn được không?
Tạ Thanh Trình: Tôi thông minh.
Hạ Dư: Vậy sao lại phải 21 tuổi, trẻ quá đi. Tôi tính giúp anh nhá, dù là sinh viên khoa y học liên tục 8 năm thạc sĩ, nghiên cứu sinh, bác sĩ; vào đại học lúc 18 tuổi, 8 năm học xong cũng phải 26 tuổi rồi, lại còn phải bồi dưỡng thêm, thực tập, phòng ban thay đổi liên tục. Tôi cảm thấy tuổi lúc lần đầu anh đến nhà tôi nên đổi thành 28 tuổi mới có thể miễn cưỡng coi là hợp lý.
Tạ Thanh Trình: Cậu không đọc văn án à?
Hạ Dư: Đọc rồi, bảo truyện chỉ là hư cấu, nhưng mà không chân thực tí được à?
Tạ Thanh Trình: Vậy được luôn, lần đầu tới nhà cậu tôi 28 tuổi, cậu 8 tuổi, khám bệnh cho cậu 7 năm, xa nhau 4 năm. Vậy nên lúc cậu xuất hiện mới 19, cậu tính thử tôi bao nhiêu.
Hạ Dư: 39, vậy cũng được, tôi có thể chấp nhận được.
Tạ Thanh Trình: Để câu chuyện phát triển thêm một chút, cho thoải mái thì thêm mười năm đi. Vậy tôi bao nhiêu tuổi?
Hạ Dư: 49… cũng không sao, dù sao tôi đâu có thích anh, tôi là trai thẳng nhá.
Tạ Thanh Trình: Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy nè. @Tấn Giang Văn Học Thành mở một chuyên mục đam mỹ trung lão niên đê, Hạ Dư muốn viết nè.
Hạ Dư: Nói rồi tôi không phải đồng tính nhá, đồng tính đều rất mắc cười, làm người ta thấy ghê, tôi là trai thẳng, thẳng như ống thép luôn.
Tạ Thanh Trình: @Tấn Giang Văn Học Thành mở cái chuyên mục trai thẳng chơi gay đê.
Hạ Dư: …
Tạ Tuyết: Mọi người đừng để ý hai chiếc gay kín ngu ngốc kia nựa… á anh ơi em không có nói anh mà! Á… tóm lại là chúc mọi ngừi thất tịch vui vẻ nhá!!!
__________
Editor nhiều lời lái lơ!
Sao tiểu kịch trường hôm nay Hạ Dư giống tra nam ghê, ừ, cứ xạo nữa đi ông êi, bữa sau vả mặt tôi ship qua cho thau đá tha hồ chườm nhá!
Sao trong chiện Tạ đại cưa gất là 0, nhưng sao vào tiểu kịch trường Tạ đại cưa 1 thế nhở, chiếc boy lắm chiện Hạ Dư kia cứ như oán phụ nhỏ giọng trách mắng chồng mình đi chơi mãi không về ấy, tôi xin lỗi =)))
Có lẽ nên đổi tag thành Lắm miệng nhiều chiện oán phụ công x Trầm ổn lạnh lùng ngon zai thụ =))))))))
Hết chương.