BẢN BỆNH ÁN - Chương 5
Chương 5 – Anh ta ly hôn rồi
Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Tiểu Ngư / Trần
Tạ Thanh Trình dường như không muốn nói thêm gì với Hạ Dư, chỉ hỏi một câu: “Tạ Tuyết không nói với cậu à?”
“Không nói.”
“Có lẽ con bé cảm thấy đây là chuyện riêng của tôi.”
Hạ Dư im lặng một lúc: “Anh và Lý Nhược Thu không hợp nhau à?”
Lý Nhược Thu là tên vợ cũ của Tạ Thanh Trình.
Ấn tượng của Hạ Dư với người phụ nữ đã nên duyên vợ chồng với Tạ Thanh Trình này rất sâu sắc, hắn cảm thấy đầu óc cô ta có vấn đề mới có thể bước vào nấm mồ hôn nhân với cái loại đàn ông vừa bố đời vừa lạnh lùng như Tạ Thanh Trình.
Trong ấn tượng của hắn, Tạ Thanh Trình dường như không có ham muốn gì, chỉ hợp mặc áo blouse trắng chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, phía sau là kệ sách chứa đầy sách vở, trên người tỏa ra mùi nước thuốc lạnh lẽo đến tỉnh cả người.
Hạ Dư khó lòng tin rằng Tạ Thanh Trình sẽ yêu một người, càng khó tin rằng có ai đó sẽ yêu Tạ Thanh Trình.
Nhưng quả thực bác sĩ Tạ đã từng kết hôn.
Hắn vẫn còn nhớ hôm tổ chức hôn lễ, theo yêu cầu của mẹ, hắn mang tiền mừng đến, ăn mặc rất tùy tiện, cả đồng phục cũng chẳng thèm thay. Tài xế chở hắn đến khách sạn, hắn cứ thế vai đeo cặp sách, chân xỏ giày thể thao màu trắng, tay đút túi quần đồng phục thể dục, bước vào khách sạn.
Tạ Thanh Trình đang đón khách ở đó.
Đội tổ chức hôn lễ đã trang điểm cho anh. Anh đứng giữa hội trường, tư thế thẳng tắp, dáng vẻ lễ độ, lông mày và đôi mắt đen tuyền tựa như có ánh sao rơi. MC đang nói gì đó với anh, xung quanh quá ồn ào, Tạ Thanh Trình lại cao nên không nghe rõ, vậy nên anh quay đầu cúi người xuống để MC có thể nói sát bên tai anh. Đứng bên cạnh người khác, khuôn mặt anh càng lộ ra sắc trắng khiến người ta sợ hãi, tựa như sứ mỏng được ánh đèn chiếu lên, chỉ cần chút va chạm nhẹ cũng sẽ khiến nó vỡ tan. Màu môi hơi nhạt, giống như máu đông dưới lớp băng vậy.
Làn da như tượng pha lê, đôi môi tựa mai đỏ giữa trời tuyết.
Tuy Hạ Dư không thích đàn ông nhưng hắn lại là người rất có mắt thẩm mỹ.
Trong phút chốc, hắn có một cảm giác, dù cô gái Lý Nhược Thu kia vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu nói một cách công bằng, thì hắn cảm thấy khi cô và Tạ Thanh Trình ở bên nhau, khung cảnh cầu hôn có lẽ sẽ như thế này–
Tạ Thanh Trình hẳn là mặc một bộ đồ trắng, cài cây bút bi hoặc bút máy thường dùng, tay đút trong túi áo, đứng thẳng như một đóa hoa trên đỉnh núi cao rồi dùng giọng điệu khiến người khác tức muốn vỡ tim mà chết, nói với con gái nhà người ta:
“Tôi muốn kết hôn với cô, cô quỳ xuống tạ ơn đi.”
Đương nhiên hắn là một người rất giỏi làm màu, hắn sẽ không nói huỵch toẹt ra như vậy.
Hạ Dư đeo cặp sách, cười cười đi về phía trước, đứng trước mặt chú rể tuấn tú và cô dâu xinh đẹp: “Bác sĩ Tạ, chị dâu.”
Lý Nhược Thu: “Đây là…”
Tạ Thanh Trình giới thiệu với vợ: “Con trai của bạn anh.”
Anh đã giao hẹn với Hạ Dư rằng bên ngoài sẽ không gọi hắn là bệnh nhân.
Lý Nhược Thu tấm tắc khen: “Đẹp trai thật, cậu bé ưa nhìn quá cơ.”
Hạ Dư lễ phép cúi người, phong độ quý ông rất đúng chuẩn, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười, “Đâu có, chị dâu mới là hoa nhường nguyệt thẹn.”
Vừa nói, cậu chàng vừa lấy tiền mừng đã để sẵn trong cặp sách ra, rất dày, tao nhã lịch sự nói: “Chúc chị và bác sĩ Tạ trăm năm hòa hợp.”
Trăm năm hòa hợp cái con khỉ.
Khi ấy hắn đã cảm thấy kiểu đàn ông như Tạ Thanh Trình ai mà chịu nổi, không ngờ cuộc hôn nhân này lại ngắn ngủi như vậy. Bây giờ xem ra có khi hắn còn có năng lực tiên tri cũng nên?
Hạ Dư kìm nén niềm hả hê sung sướng khi người gặp họa, thủng thẳng hỏi: “Sao đã ly hôn rồi?”
Tạ Thanh Trình không nói gì.
“Tôi nhớ là hồi đó chị ấy yêu anh lắm cơ mà? Sau khi kết hôn với anh, chị ấy còn từng tới nhà tôi. Lúc đó, trong mắt chị ấy nào có ai khác ngoài anh đâu.”
Tạ Thanh Trình lên tiếng, anh nói: “Hạ Dư, đây quả thực là chuyện riêng của tôi.”
Hạ Dư hơi nhíu mày.
Hắn quan sát dáng vẻ kiêu ngạo của Tạ Thanh Trình, bỗng cảm thấy mình đi nước ngoài vài năm trở về, khi gặp lại người này dường như có nhiều thứ không còn như xưa nữa.
Có điều hắn cũng chẳng mấy hứng thú với sự thay đổi của Tạ Thanh Trình, bèn bật cười, “Thế thôi, chúc anh xem mắt thành công.”
Tạ Thanh Trình hờ hững liếc hắn một cái, cũng không cảm ơn mà xoay người đi thẳng.
Cánh cửa ký túc xá sau lưng anh khép lại.
Bởi Hạ Dư nhắc đến vợ cũ nên trên đường đi Tạ Thanh Trình không khỏi nhớ về cuộc hôn nhân vô cùng thất bại của mình và Lý Nhược Thu.
Thực ra Tạ Thanh Trình biết vì sao Tạ Tuyết không nhắc đến chuyện này với Hạ Dư.
Bởi vì nguyên nhân ly dị của anh khiến người ta rất khó xử — Lý Nhược Thu quả thực từng yêu anh, chỉ là sau này cô ấy không còn yêu anh nữa.
Cô ấy ngoại tình.
Đây là chuyện mà Tạ Thanh Trình không thể chấp nhận được, con người anh ta tuy không biết thế nào là tình yêu nhưng lại hiểu thế nào là trách nhiệm gia đình, có vài điều trong tư tưởng của anh rất bảo thủ.
Nhưng cô ấy lại khác.
Cô cho rằng điều quan trọng nhất trong hôn nhân là tình yêu, không phải trách nhiệm, vậy nên rốt cục hai người họ vẫn bình rơi trâm gãy. Cô ấy yêu một người đàn ông đã có vợ, sau khi chuyện vỡ lở thì khóc lóc trách ngược lại anh, rằng trong mắt anh, trong tim anh chỉ có công việc, gả cho anh chẳng khác gì gả cho một tờ lịch trình công việc lạnh ngắt.
Thật ra cô trách móc như vậy cũng không phải không có lý, Tạ Thanh Trình biết mình là một người nhạt nhẽo trong đời sống tình cảm.
Trong mối quan hệ này, thực ra Tạ Thanh Trình chẳng cảm nhận được chút tình yêu nào. Cô đã theo đuổi anh rất nhiều năm, sau này anh cảm thấy khá thích hợp, tiếp xúc với cô một khoảng thời gian, rồi thì đi đến hôn nhân.
Sau khi kết hôn, những việc người chồng nên làm, nghĩa vụ người chồng nên gánh, anh đều chưa từng trốn tránh.
Thế nhưng cuộc sống hôn nhân mà cô ấy muốn không phải như vậy.
Tạ Thanh Trình rất có trách nhiệm, nhưng anh không hề lãng mạn, tính cách lại khá là lãnh đạm. Ngay cả lúc trên giường anh cũng có thể duy trì bình tĩnh và lý trí, không đắm chìm cũng chẳng si mê, tựa như chỉ đang hoàn thành một việc mà sau khi lập gia đình nhất định phải làm, tận tâm hoàn thành nghĩa vụ nhưng lại chẳng hề mặn mà gì cho cam.
Trái tim cô cùng dần nguội lạnh.
Cô ngoại tình, sau đó nói với anh rằng: “Tạ Thanh Trình, con người anh chẳng có trái tim. Cho đến hôm nay anh vẫn không hiểu, thứ em muốn là tình yêu chứ không phải chỉ có hôn nhân.”
Nhưng tình yêu là gì đây?
Tạ Thanh Trình chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt, không biết phải kìm nén cỡ nào mới ngăn được mình tức giận đập bàn. Khi ấy anh nhìn cô, nhìn thật lâu, cuối cùng anh cứng nhắc mở miệng, giọng nói bình tĩnh như vũng nước đọng: “Người đó thích em ư? Anh ta có vợ có con, em thấy anh ta có bao nhiêu thật lòng với em?”
Lúc bị hỏi câu ấy, cô ngẩng đầu, nhìn Tạ Thanh Trình bằng ánh mắt như thiêu như đốt mà anh không tài nào hiểu nổi.
“…Em không quan tâm anh ấy có vợ có con hay chưa. Em chỉ biết, ít nhất, lúc anh ấy ôm em rất ấm áp mãnh liệt. Em có thể nghe được tiếng trái tim anh ấy đập thật nhanh. Không giống anh đâu, Tạ Thanh Trình, anh sạch sẽ, anh chưa từng giở thói trăng hoa, anh để em quản tiền quản nhà, nhưng nhịp đập trái tim anh dành cho em giống như điện tâm đồ của người chết, dù đã kết hôn nhiều năm, nhưng nó vẫn cứ thẳng tắp như thế!”
“Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, anh ấy từng bị cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình trói buộc, em cũng thế. Giờ đây, em muốn được giải thoát. Em không cần danh phận, không cần tiền tài, ngay cả thanh danh em cũng không cần. Người khác nói em là con đĩ cũng được, là con đàn bà lăng loàn cũng không sao, em chỉ muốn ở bên anh ấy thôi.”
Tạ Thanh Trình nhắm mắt, điếu thuốc lá đang cầm trong tay suýt chút nữa đốt cả vào đầu ngón tay anh, “Lý Nhược Thu, em điên rồi đúng không? Trên đời này không có tình yêu, tình yêu chỉ là phản ứng của dopamine trong cơ thể con người, là hoóc-môn của em đang quấy phá đó thôi. Nhưng trên đời này có trách nhiệm, có gia đình. Em mê muội muốn ở bên anh ta, nhưng anh ta có bằng lòng ly hôn để sống cùng em không?”
Lặng thinh.
Sau đó ngọn lửa trong mắt Lý Nhược Thu càng bùng lên dữ dội, cuối cùng cô nén nước mắt cương quyết nói với anh: “Em chỉ không muốn mình phải hối hận.”
“Tạ Thanh Trình, trên đời này thật sự có tình yêu, có thể nó đi ngược với đạo thường, có thể trái với luân lý, có thể thấp hèn dơ dáy như bùn đất, nhưng nó vẫn tồn tại, chẳng liên quan gì đến hoóc-môn hay dopamine cả.”
“Xin lỗi, em không thể sống cùng anh được nữa, bởi vì giờ em đã biết thế nào là tình yêu. Em yêu anh ấy. Dẫu cho điều đó có là sai đi nữa.”
Đã ly hôn rất lâu rồi nhưng mỗi lần Tạ Thanh Trình nhớ đến đoạn đối thoại này vẫn cảm thấy rất hoang đường.
Nếu thứ gọi là tình yêu kia khiến cho một người dù hiểu rõ là sai vẫn muốn đầu rơi máu chảy, dù biết rõ tiến thêm một bước chính là vực sâu vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, thậm chí không màng đến cả ô danh, sự ruồng rẫy, đạo đức, sinh mạng, giới hạn… Vậy thì trong mắt anh, e rằng đó không phải là tình yêu, mà là một loại bệnh.
Anh không thể cảm thông với nó được.
Dẫu bản tính cứng rắn, nhưng dù sao cũng là trai thẳng, còn có chút sĩ diện đàn ông, vợ ngoại tình chạy theo một gã có vợ, suy cho cùng vẫn bị tổn thương.
Sau lần ly hôn đó, Tạ Thanh Trình vẫn làm việc, viết luận văn, dẫn dắt học sinh. Bình thường chẳng nhìn ra bất kỳ biểu cảm khó chịu nào, thế nhưng, mọi người xung quanh đều có thể dễ dàng nhận thấy anh gầy đi rất nhanh, gò má hóp lại, khi nói chuyện giọng cũng khàn khàn.
Bởi nơm nớp sợ rằng “Lỡ anh ta ngỏm ra đấy thì trường sẽ lên hot search”, lãnh đạo bèn ân cần hỏi han: “Giáo sư Tạ, nếu sức khỏe anh không tốt thì cứ xin phép về nhà nghỉ ngơi đi đã, đừng có cố quá.”
Chẳng ngờ Tạ Thanh Trình ném cho ông một đống file nén powerpoint, là tài liệu bài giảng mới nhất, nội dung chính xác, quy củ súc tích, lãnh đạo tự thấy ngay cả khi đầu óc mình tỉnh táo nhất, cơ thể khỏe mạnh nhất cũng khó mà hoàn thành được công trình thế này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Còn muốn tôi về không?” Tạ Thanh Trình dựa vào ghế làm việc, mười ngón tay thon dài đan xen, người mỏng như tờ giấy, gầy như khói xanh, nhưng khi ngước mắt lên nhìn người ta thì vẫn vô cùng minh mẫn, thậm chí có thể nói là sắc bén lạnh lùng.
“Quả thật tôi muốn nghỉ ngơi, nhưng mời ông xác định bài giảng đầu tiên ngoại trừ tôi thì còn ai có thể làm được thế này.”
Dĩ nhiên là chẳng có ai có thể làm được đến vậy.
Từ ánh mắt sáng ngời của Tạ Thanh Trình, lãnh đạo cũng biết trường học của mình tạm thời sẽ không lên hot search, đó không phải ánh mắt mà một người sắp chết dần chết mòn có thể có.
Nhưng gần như không ai biết, để có thể làm việc thật tốt, để có thể dồn nén những cảm xúc vụn vỡ vào tận đáy lòng mà hễ Tạ Thanh Trình về đến nhà liền ngồi trong phòng hút thuốc, hút đến mức dù ho sù sụ cũng chẳng muốn dừng lại, cứ như muốn nhuộm phổi mình thành màu đen, biến cả căn phòng thành khuôn viên nicotine.
Bộ dạng này của anh bị dì Lê hàng xóm trông thấy, xót không biết để đâu cho hết.
Vốn dĩ hoàn cảnh nhà họ Tạ rất tốt, ba mẹ anh đều là cảnh sát cấp bậc rất cao, nhưng sau đó bởi gây ra sai lầm nghiêm trọng trong lúc phá án, cả hai đều bị điều xuống cấp cơ sở. Khi đó mẹ Tạ lại mang bệnh, vì để chữa bệnh cho bà nên họ đã bán căn nhà lớn đi, chuyển đến một con hẻm nhỏ trong khu đô thị cũ ở Hỗ Châu, trải qua ngày tháng khốn khó nhưng lại kết thân được với những láng giềng nhiệt tình tốt bụng.
Khi cha mẹ Tạ Thanh Trình qua đời, anh còn chưa trưởng thành mà đã phải gánh vác trách nhiệm làm chủ gia đình, hàng xóm láng giềng thấy hai đứa bé đáng thương nên chăm sóc họ rất nhiều. Trong số đó, người đối tốt với Tạ Thanh Trình nhất chính là dì Lê này.
Dì Lê trẻ hơn mẹ của Tạ Thanh Trình một chút, thích trẻ con nhưng mãi mà chưa kết hôn, cũng không có con riêng. Bà chăm sóc hai anh em nhà họ Tạ như con ruột, nhất là sau khi ba mẹ nhà họ Tạ qua đời, người phụ nữ mệnh số lận đận này và hai đứa trẻ mồ côi cha mẹ đều dành cho nhau tình cảm gắn bó khăng khít.
Tạ Thanh Trình ly hôn, dì Lê khóc đứng khóc ngồi suốt một thời gian, rồi như một người mẹ già lao tâm khổ tứ, vực dậy tinh thần thử giới thiệu bạn gái cho anh.
Còn anh, bởi không muốn tổn thương lòng tốt của dì Lê, thế là đành phải đi. Nhưng thực ra anh chỉ đi cho có, vả lại đối với những cô gái đó mà nói thì anh cũng chẳng phải lựa chọn lý tưởng gì…
Lần đầu tiên Tạ Thanh Trình kết hôn, điều kiện cũng có thể xếp vào loại khá, tướng tá đẹp trai, dáng người lại cao, bác sĩ của bệnh viện hạng ba, tuổi chừng hai mươi, hào hoa phong nhã, tiền đồ rộng mở.
Thiếu sót duy nhất là xuất thân không tốt lắm, không giàu có.
Mà bây giờ, anh là người đã từng kết hôn, tiền lương khi làm giáo sư đại học thì không cao như khi làm bác sĩ, cũng chẳng còn trẻ nữa, vậy là điểm thiếu sót của anh càng phô ra lởm chởm. Đàn ông đã ly hôn, gần bốn mươi tuổi, không nhà lại không xe, còn có cô em gái chưa gả chồng cần anh chăm sóc.
Mặt có đẹp đến mấy cũng chẳng phải người nổi tiếng, chẳng thể mài ra tiền mà sống qua ngày được.
Có ba mẹ của cô nào mà không lo ngại?
Xem mắt không giống với yêu đương, vừa gặp thì bảo dựa vào nhân duyên nhưng thật ra là bao quát điều kiện tổng thể. Thế nên đối thoại thường diễn ra như thế này:
“Công việc chắc cũng ổn nhỉ, có thể lo cho gia đình không?”
“Không thể. Vì tôi là giáo sư trường y nên tài liệu giảng dạy phải thật tỉ mỉ, không thể sai sót, câu hỏi của sinh viên cũng nhiều, thường phải tăng ca.”
“À… Vậy thu nhập chắc cũng khá chứ?”
“Có lẽ phải dạy thêm khoảng ba năm nữa mới có thể tăng lương, nhưng tôi cũng không chắc ba năm sau tôi còn dạy đại học không.”
“Thế à… thế nhà anh còn người thân nào không?”
“Còn một em gái.”
“Kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa.”
….
Lời dò hỏi luôn thẳng thừng sắc bén, tựa như dao phay mổ xẻ hoàn cảnh điều kiện của người ta ra, cũng gọt sạch nụ cười ấp ủ hy vọng ban đầu của đối phương.
Dì Lê vừa biết liền vô cùng sốt ruột, “Ôi chao, xem mắt là phải thổi phồng mình lên chứ, đấy là luật bất thành văn rồi đấy! Người ta toàn chém gió tự tâng bốc, còn cháu vừa đến đã nói xấu mình, người ta đều sẽ nghĩ mình tệ hơn lời mình nói, ai biết cháu ngược lại đâu cơ chứ.”
Tạ Thanh Trình vốn định nói: “Cháu không muốn kết hôn nữa.”
Nhưng đối diện với đôi mắt lo lắng đến mức có chút âu sầu của dì Lê, lời đã đến miệng lại đổi thành: “…Cháu quen rồi, xin lỗi dì.”
Dì Lê trừng mắt nhìn anh, trừng hoài trừng mãi rồi lại có chút nghẹn ngào: “…Cháu ơi, cháu nói xem cháu tốt như vậy sao Phật Tổ không phù hộ cháu cơ chứ… Ngày nào dì cũng thắp nhang khấn bái, là để cầu ông trời cho bảo vật nhà chúng ta một mối nhân duyên tốt, dù dì có chết ngay cũng yên lòng…”
“Dì Lê, dì đừng nói lung tung.”
“Bộ xương già như dì rồi còn sợ cái gì nữa, cháu thì khác, cháu còn trẻ, nếu sau này cháu sống không tốt, dì chết rồi thì còn mặt mũi nào gặp ba cháu với Mộc Anh chứ…”
Dì Lê kiên trì giới cho anh rất nhiều cô gái, mỗi người một vẻ, chính vì mong tác hợp được một mối nhân duyên.
Trong lòng Tạ Thanh Trình rất khó chịu, anh là một người kiêu ngạo, kiên cường, không chịu nói dối, cũng không thích bị xoi mói. Mà cũng bởi một vài lý do, cảm xúc trong lòng anh giờ đã hoàn toàn khác so với hồi xưa lúc xem mắt với Lý Nhược Thu. Anh đã chắc chắn rằng mình không muốn cùng ai trải qua quãng đời còn lại nữa.
Nhưng với bản tính đàn ông gánh vác gia đình của anh, sao có thể chịu nổi việc người thân bạn bè vì anh mà đau lòng rơi nước mắt? Anh chỉ chấp nhận họ sống vui vẻ dưới sự bảo vệ và chăm sóc của mình. Vì vậy dẫu đã đoán trước được kết quả nhưng anh vẫn đồng ý với những yêu cầu đi xem mắt chẳng khác nào đi xin việc kia để làm vui lòng dì Lê.
Người lần này đi xem mắt với anh là một cô gái rất trẻ, tên là Bạch Tinh, trong nhà có một họ hàng làm giảng viên ở trường đại học, nghe nói cũng là một trường y nổi tiếng. Còn cô nàng thì làm nhân viên tiếp thị ở một cửa hàng bán đồ hiệu xa xỉ trong trung tâm thương mại thời thượng nhất Hỗ Châu.
Ở thành phố ven biển dát vàng dát ngọc này, thứ không thiếu nhất chính là những ông chủ có tài sản bạc tỷ, cô nàng cả ngày đắm chìm trong gian hàng cao quý xa hoa tiền tiêu như nước, nghe khách hàng trai gái lai vãng ba hoa khoác lác, không khỏi nảy sinh ảo giác mình cũng vô cùng cao quý lạnh lùng. Nghển đầu nhìn người khác, trước hết sẽ xem logo trên quần áo, trong lòng âm thầm gắn mác nghèo hèn cho tất cả những chàng trai mặc Adidas và Nike, ít nhất cũng phải mặc bộ Prada mới xứng nói chuyện với cô ả.
Khi Tạ Thanh Trình đến quán cà phê, Bạch Tinh đang tán phét với cô bạn thân: “Ôi chao, đúng rồi, cậu không biết đâu, ngày nào tớ đi làm cũng gặp phải mấy loại đầu đất như vậy đó, hôm nay có hai mẹ con đến, chả biết ông con mặc cái gì, chắc là hàng Taobao luôn. Nếu không phải tố chất nghề nghiệp của tớ tốt thì tớ đã trợn ngược mắt lên rồi, ôi, mặc đồ Taobao dạo trong tiệm tụi tớ, cậu thấy có mắc cười không cơ chứ.”
Ngón út đính đá cong lên, khuấy cà phê trong chiếc ly nhỏ, Bạch Tinh nghe bạn thân ở đầu dây bên kia trả lời mấy câu gì đó, che miệng cười khoái trá.
“Còn mua được gì nữa, cá chắc là không mua được gì luôn, một đôi dép lê trong cửa hàng tụi tớ có khi phải bằng nửa năm tiền lương của hai mẹ con đấy. Ôi, cưng ơi, với cả tớ kể cậu nghe, cậu biết thằng nhóc đó nói gì với tớ không? Nó nói với tớ là: ‘Chỗ các chị có bán mũ lưỡi trai không? Mẹ em thích thể thao, hôm nay là sinh nhật mẹ, em muốn mua cho mẹ một cái mũ lưỡi trai ạ.’ ”
Bạch Tinh cười run cả người.
“Tớ nói thẳng với nó luôn, ngại quá, nhãn hiệu của chúng tôi trước nay chưa từng bán mũ lưỡi trai, cậu không biết gì về nhãn hiệu của chúng tôi à? Há há há, cậu không thấy vẻ mặt của nó đâu! Cực kỳ đặc sắc luôn… Ui chao, đợi xíu nha, anh giai xem mắt với tớ hình như đến rồi, thôi không buôn với cậu nữa, lát cùng đi Bulgari uống trà chiều nha cưng, yêu cậu, moa~”
Tiếc là trong quán cà phê ồn ào, Tạ Thanh Trình lại đang tìm người nên không nghe thấy mấy lời ba hoa chích chòe của cô ta.
Bạch Tinh trông dáng vẻ nhìn trái nhìn phải của anh khớp với lời miêu tả thế này “Dáng người rất cao, đẹp trai, mắt hoa đào, mà lại nom có vẻ lạnh lùng” của bà mối, lập tức vẫy tay với anh: “Hi, là giáo sư Tạ, Tạ Thanh Trình phải không?”
Tạ Thanh Trình bước tới: “Phải, chào cô.”
Bạch Tinh đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc áo thun đơn giản của anh. Cô ả chợt mỉm cười rạng rỡ, tông giọng nâng hẳn lên một quãng tám, “Chào anh chào anh, tôi là Bạch Tinh.”
Tác giả có lời muốn nói: ‘侬窝发靥不发靥啦’ là tiếng địa phương, ý là ‘cậu nói xem có buồn cười không’.
Ui, kiểu đàn ông như anh Tạ đây á chính là để cho con trai đè đó, chân dài không những rất man, lúc quấn eo cũng đẹp lắm nhá, tay dài không những rất đàn ông, lúc cào lưng cũng rất đẹp nhá, xem mắt cái gì nữa, sắp bị đè, sắp bị đè, hít hà hít hà.
Editor cũng có lời muốn nói: Đồng ý hai tay hai chân với Bánh Bao luôn, trùng hợp hôm nay tui đọc một bộ cũng chân dài quấn eo tay dài cào lưng, hê hê tui khum hiểu gì hết nha.
với cả người giàu người ta hay mặc đồ đặt may riêng á, sao mà nhìn ra logo được huhu
Cơ mà thấy anh Trình ngon dzậy mà đầu anh xanh rờn tôi rầu ghê mọi người ơi =))))
Chuyện bên lề lái lơ~ Thông tin nhân vật lái lơ~
1. Tạ Thanh Trình
Giới tính: Nam
Tuổi: 32
Chiều cao: 180cm
Nghề nghiệp: Giáo sư Đại học y khoa
Món ăn yêu thích: Không có, ăn được là được
Món ăn không thích: Không có, chưa hỏng là được
Màu sắc yêu thích: Không có
Màu sắc không thích: Tất cả những màu sặc sỡ
Động vật yêu thích: Chó
Động vật không yêu thích: Mấy đứa ngu (anh phũ ghê, bảo sao trái tim người ta cũng dần nguội lạnh ORZ )
Đối tượng yêu thích hiện nay: Không có.
Chuyện vụn vặt:
Lúc Tạ Thanh Trình còn làm ở bệnh viện, có một lần đi kiểm tra phòng bệnh về thấy ly cà phê trên bàn của mình đã bị động vào, có một tờ giấy bị đè ở dưới, viết là “bác sĩ, anh là 1 phải không?”, anh không hiểu 1 là gì, thuận miệng hỏi thực tập sinh cùng khoa thì nhận được ánh mắt tế nhị của đối phương. Sau khi Tạ Thanh Trình hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của nó thì hết sức nghiêm túc đeo khẩu trang trong phòng khám mấy tháng liền. Sau này anh còn được một bác sĩ nam da trắng mặt xinh chân dài bên khoa chỉnh hình tỏ tình, đối phương cũng dịu dàng e lệ hỏi anh có phải 1 không, lần đầu tiên anh cảm nhận được cú shock “cạnh mình cũng có gay”. Tư tưởng của Tạ Thanh Trình bảo thủ, rập khuôn, trai thẳng quá chừng, thậm chí đã đến giai đoạn ung thư trai thẳng rồi. Tuy làm bác sĩ, anh hiểu tình yêu đồng tính là một hiện tượng bình thường, nhưng với cá nhân anh thì dù sao anh cũng không thể chấp nhận kiểu người ấy, càng không thích mấy em trai trắng trắng mềm mềm trẻ tuổi đâu.
Hạ Dư: …câu cuối cùng nói tôi đấy phỏng?
Hết chương.