BẢN BỆNH ÁN - Chương 6
Chương 6 – Vẫn phải đi xem mắt
Chuyển ngữ: Chanh
Chỉnh sửa: Trần
Trước khi đến đây, Tạ Thanh Trình đã nghe nói cô gái này khá để ý đến thu nhập của đàn ông, nhưng không ngờ sau khi anh nói với cô ta rằng lương của mình thực ra cũng không phải cao lắm, vậy mà sự niềm nở của cô nàng vẫn không hề suy giảm.
Bạch Tinh cười híp mắt: “Giáo sư Tạ không hổ là phần tử tri thức, đúng là rất khiêm tốn. Ôi chao, thời buổi này không dễ tìm đàn ông thành thật như vậy đâu.”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Giáo sư Tạ hình như cũng rất có phẩm vị ha, là một người cũng thường để ý việc tận hưởng cuộc sống nhỉ?”
Tạ Thanh Trình nhăn mày: “Không phải, tôi–“
“Nhìn cách ăn mặc của anh là biết ngay mà.”
Tạ Thanh Trình: “…”
Anh mờ mịt hoang mang một lúc lâu, mãi đến khi Bạch Tinh kìm lòng không đặng nói với anh rằng: “Áo thun anh đang mặc là đồ chính hãng của cửa hàng tụi em đó, khi ấy cả Hỗ Châu chỉ bán có năm, sáu chiếc thôi, khó mua cực kỳ luôn, phối hàng 1:1 cũng chẳng mua được, anh quả thực rất khiêm tốn.”
(*Phối hàng 1:1 là kiểu muốn mua món hàng nào thì phải mua kèm một món khác bằng giá thấp nhất theo yêu cầu của cửa hàng, hoặc có thể theo tỉ lệ 0,8:1 – 1,5:1 – 2:1. Ví dụ mua túi xách 70000 tệ ở Hermès thì phải mua kèm món gì đó có giá bằng hoặc hơn 70000 tệ.)
Tạ Thanh trình cuối cùng cũng hiểu, hóa ra bầu không khí xem mắt lần này là lạ là do bộ đồ Hạ Dư tiện tay cho mình mượn.
Anh nghiền ngẫm lời cô gái nói một lúc, lại nhớ đến lúc Hạ Dư thờ ơ bảo “Không cần trả. Tôi không quen mặc lại đồ người khác từng mặc. Anh mặc xong cứ vứt đi, cũng cũ rồi.”
“…”
Chủ nghĩa tư bản độc ác.
Bạch Tinh cười híp mắt: “Giáo sư Tạ chẳng thật lòng muốn hẹn gặp em gì nhỉ, chiếc áo này của anh gần bằng tiền lương cả năm của rất nhiều người đấy, với lại không có chút quan hệ thì rất khó mua được trong nước, vậy mà anh chỉ định mời em uống cà phê thôi à?”
Tạ Thanh Trình nói: “Hiểu lầm rồi. Bộ quần áo này là tôi mượn bạn.”
“Mượn á?” Bạch Tinh tức thì trợn tròn mắt.
Phần đối thoại sau đó chẳng có gì đáng nói, cô nhân viên tiếp thị vốn đang mặt mày hớn hở, sau khi biết được sự thật thì buổi xem mắt liền quay trở về hiện thực.
Hứng thú của Bạch Tinh đối với anh giảm xuống rõ rệt, trừ việc kéo anh lại chụp chung một tấm hình thì cứ chụp đồ ngọt mãi, rồi lại xoay camera tự chụp mình. Thỉnh thoảng giữa chừng có vài khách hàng nhắn tin đến, cô ta cũng chẳng hề e dè mà trực tiếp gửi tin nhắn thoại trả lời.
“Trương phu nhân, chị yên tâm, đương nhiên là chiếc túi xách số lượng có hạn kia đã để lại cho chị rồi, ô kìa, chị không cần gửi thêm quà cảm ơn cho em đâu ạ, thế này thì ngại quá.”
“Giám đốc Vương, cái váy lần trước chị đặt hàng đã đến rồi, chị xem khi nào rảnh thì đến cửa hàng nhé? Vâng, đã dựa vào số đo của chị để sửa ạ, size lớn ạ, nhưng mà cổ áo phải bớt 2cm, chị yên tâm, em nhớ kĩ rồi mà.”
Ăn bữa cơm mà đến là ngại, cuối buổi hẹn Tạ Thanh Trình đi thanh toán, lại cúi đầu nhìn Bạch Tinh một cái. Cô gái này cũng chỉ tầm tuổi học sinh của mình, ngay từ đầu anh đã chẳng muốn đi xem mắt chút nào, hoàn toàn là để thực hiện cho xong mong muốn của dì Lê thôi, vậy nên anh cũng không để ý những hành động và lời nói của cô ta. Hơn nữa anh còn là một người theo chủ nghĩa đại trượng phu, bèn nói: “Tôi gọi xe giúp cô nhé.”
“Được ạ được ạ” Bạch Tinh không hề khách sáo: “Vậy làm phiền giáo sư Tạ nhé.”
Nhưng đây là một trong những đường phố sầm uất nhất Hỗ Châu, lại đang là giờ cao điểm buổi tối, hai người đợi lúc lâu mà taxi qua lại thì đều đã chở khách.
Tạ Thanh Trình thở dài: “Nếu cô không ngại thì tôi đi cùng cô lên phía trước một đoạn, rẽ qua đường lớn phía trước sẽ dễ gọi xe hơn.”
Bạch Tinh: “Cũng được, có điều 8 giờ em phải livestream, thời gian của em đã cố định rồi, sắp đến giờ mà lỡ hẹn thì fan sẽ không vui, anh không để bụng chứ?”
Tạ Thanh Trình tuy không dùng phần mềm livestream nhưng Tạ Tuyết có dùng, vậy nên ít nhiều anh cũng hiểu, nghe Bạch Tinh nói như vậy anh liền thuận miệng hỏi: “Cô còn là streamer cơ à?”
“Đúng rồi, em rất cố gắng luôn, sớm muộn gì cũng thành streamer nổi tiếng, hi hi.”
Tạ Thanh Trình gật đầu: “Có ước mơ là chuyện tốt, vậy đi thôi, tôi không để bụng đâu.”
“Cảm ơn anh nha, anh ơi, dù anh không giàu lắm, cơ mà anh đẹp trai dã man luôn.” Bạch Tinh cười chạy theo anh, “Đúng rồi, lát nữa ống kính của em quay trúng anh cũng không sao chứ? Mọi người đều thích ngắm trai đẹp mà.”
“…Tùy cô.”
Mười phút sau, Tạ Thanh Trình cực kì hối hận câu “tùy cô” mình nói lúc trước này.
Giờ anh đã không còn theo kịp thời đại, không biết mấy người trẻ tuổi còn có kiểu livestream thế này. Bạch Tinh lấy cây gậy tự sướng từ trong túi xách ra liền bắt đầu quay lung tung khắp nơi, miệng nói toàn những lời anh ta cho là vớ vẩn vô nghĩa, huyên thuyên suốt nửa ngày cũng chẳng hiểu là đang muốn diễn đạt nội dung gì.
“Nơi này là đường phố sầm uất nhất Hỗ Châu, rất nhiều trai xinh gái đẹp nhá, ôi mọi người thấy cái túi của người kia đang đeo không? Đấy là hàng nhái chất lượng cao nhé, tôi nhìn cái là biết ngay, nếu mọi người muốn biết làm sao để phân biệt thật giả thì nhớ follow tôi nha.”
“À đúng rồi, bên cạnh tôi là một anh đẹp trai tôi mới quen hôm nay, phong độ cực kỳ, giáo sư trí thức, lương một năm trăm vạn (~3,5 tỷ VNĐ), mọi người nhìn cái áo thun đã ngưng sản xuất của anh ấy kìa. À, đúng vậy, anh ấy mời tôi ăn cơm, bây giờ anh ấy đang đưa tôi về nhà. Cảm ơn những lời chúc phúc của mọi người, cảm ơn!”
Tạ Thanh Trình ngờ rằng tai mình nghễnh ngãng, anh vừa định quay đầu lại phủ nhận cô ta thì Bạch Tinh đã nhanh nhẹn quay ống kính đi, tiện thể tắt tiếng.
“Thật ngại quá anh ơi, mưu sinh không dễ, anh đừng vạch trần em nhé.”
Tạ Thanh Trình: “…”
Anh thật sự không hiểu sao lại có người thích đưa những thứ hạnh phúc giả tạo lên mạng, lợi dụng ham muốn vật chất bành trướng để thu hút người xem.
Thôi bỏ đi, anh cũng chẳng muốn tranh cãi thêm với cô nàng.
Buổi xem mắt này đáng ra cứ âm thầm chịu đựng đến khi kết thúc thôi, nếu không phải ngay sau đó họ bắt gặp một người.
Kẻ bắt gặp ngoài ý muốn ấy xuất hiện ở ngã ba đường.
Lúc đó Tạ Thanh Trình và Bạch Tinh đi bộ hơn mười phút, đi đến chỗ ven đường ít người, đợi xe ở đó. Bạch Tinh đang mặt mày hớn hở giới thiệu những vật phẩm xa xỉ cao cấp mùa này với fan trên livestream .
Giới thiệu được một nửa, bỗng thông qua camera trước Bạch Tinh nhạy bén phát hiện đằng sau lưng mình, cách không xa có một cái bóng thấp thoáng, đi qua đi lại, dường như đang do dự gì đó.
Ban đầu cô cũng không để ý lắm, nhưng rất nhanh, cái bóng đó vụt một cái đã sáp đến gần chỗ cô. Đến khi cô ta phản ứng lại thì hình ảnh từ ống kính đã xuất hiện một khuôn mặt bẩn thỉu của một ông lão lang thang, nhào thẳng đến sau lưng cô ta.
Bạch Tinh thoáng cái dại cả ra, quay đầu nhìn không khỏi thét lên chói tai.
Đó là một ông lão toàn thân bốc mùi hôi thối, quần áo trên người rách rưới tả tơi, đoan chắc bộ đồ này mà cởi ra sẽ không mặc lại nổi nữa, bởi nó toàn là những lỗ thủng to nhỏ lỗ chỗ. Ông cụ còn dắt theo một con chó vàng què chân bên cạnh, lúc này nó cũng chạy qua chỗ Bạch Tinh sủa inh ỏi.
“Con gái! Con gái! Ba tìm được con rồi!”
“Á, ông bị điên à! Ai là con gái của ông! Mau tránh ra!”
“Không, không không không, con là con gái của ba mà? Con ơi, con không nhận ra ba nữa ư? Con mau để ba nhìn xem, đã bao lâu rồi ba không thấy con…” Ông lão hình như bị tâm thần, vừa chảy nước mắt vừa háo hức kích động muốn chạy đến ôm Bạch Tinh.
Bạch Tinh sợ đến mặt mày tái mét, ống kính livestream còn chưa tắt, liên tục lùi về sau, điên cuồng thét chói tai: “Bị thần kinh à! Ông là ai vậy! Cút ra!”
“Con gái ơi, sao con có thể không nhận ra ba chứ?” Ông cụ nước mắt ầng ậc, chạy lên hai bước, ngón tay gầy đét màu đen xám tựa như than củi trong đống tro tàn không cam lòng mà vươn ra, run lẩy bẩy khua về phía trước, “Ba…nhớ con…Ba nhớ con…”
Giọng của ông đặc chất giọng địa phương vùng Trung Nguyên, hiển nhiên không thể là cha của Bạch Tinh người Hỗ Châu, Tạ Thanh Trình lập tức phỏng đoán tình hình, anh che Bạch Tinh ở phía sau trấn an: “Không sao đâu, cô trốn phía sau tôi nhé.”
Bạch Tinh chưa hết sợ hãi: “Ông ta đáng sợ quá, loại người này sao có thể lang thang trên đường vậy chứ, quản lý đô thị cứ mặc kệ vậy à? Á á á!”
Còn chưa dứt lời, cô ta lại giậm chân gào thét loạn cả lên. Hóa ra là con chó vàng mà ông cụ dắt theo chạy đến bên chân cô ta ngửi ngửi.
“Cứu với! Nó, nó muốn cắn em! Con chó này bị sao vậy chứ! Không đeo xích chó à?”
Bạch Tinh vừa chạy vừa thét, hốt hoảng cầm điện thoại muốn báo cảnh sát.
Theo cô ta thấy, lão già lang thang kia đã đủ đáng sợ rồi, con chó hoang xấu xí kia càng khiến cô ta hốt hoảng sợ hãi hơn, nên gô cổ cả lũ lại! Huống chi họ còn dọa cô ta, làm gián đoạn livestream của cô ta… Ơ, chờ chút, livestream của cô ta!!
Bạch Tinh bỗng nhận ra mình vẫn chưa tắt livestream, cuống quýt cầm điện thoại lên xem.
Mấy giây sau, đồng tử của cô ta co rút dữ dội, có vẻ không thể tin nổi—
Phòng livestream bình thường không có gì đặc sắc của cô ta, thường ngày chỉ có hai mươi, ba mươi người xem, lúc này lại vì chuyện lỳ kỳ bất ngờ này mà tăng lên hơn 300 người xem trong vòng vài phút!
Số người trên màn hình vẫn đang tăng vụt, bình luận đang nhảy ào ào:
“Ôi, xảy ra chuyện gì thế, đêm kinh hồn ở Hỗ Châu à?”
“Hình như gặp phải lão lang thang bị thần kinh. Streamer! Cô vẫn ổn chứ? Cô quay camera qua đó đi, muốn xem tình hình hiện trường!”
“Kích động ghê! Ở gần nhà tui luôn nè!”
“Lão lang thang đấy không phải yêu râu xanh đấy chứ, tự dưng chạy qua định ôm streamer. Streamer, bạn mau qua xem thử! Có vấn đề thì gọi cảnh sát ngay!”
Bình luận giống như khinh khí cầu bay lên vậy, chợt có một cái tên lửa bay lên không, rồi ầm một cái nổ tung giữa màn hình livestream.
Cả người Bạch Tinh run rẩy, cú nổ này, nổ cho cô ta tỉnh táo lại.
Cô ta chợt nhận ra mình nên làm thế nào, vội vàng vuốt vuốt tóc, điều chỉnh ống kính rồi nhảy ra khi Tạ Thanh Trình còn chưa kịp phản ứng.
Tạ Thanh Trình: “Cô cẩn thận!”
Nhưng điều mà anh không ngờ là cô gái mới nãy còn vô cùng sợ sệt lúc này lại bất chấp nguy hiểm, đứng cạnh ông cụ lang thang, ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp— nhưng trước đó cô ta đã cẩn thận để cái túi xách đắt tiền của mình ra đằng sau, tránh bị ông cụ đụng phải.
“Ông nhìn cho rõ đây, giọng của ông là giọng vùng khác sao có thể là ba tôi được? Lão già đốn mạt, ông háo sắc muốn nhân cơ hội sàm cỡ, ông đừng tưởng tôi không nhận ra nhé? Bỏ cái thói già mà không nên nết đó đi!”
Ông cụ bị dọa sợ, giật lùi mấy bước về đằng sau.
Cứ như vậy, tình huống đã hoàn toàn đảo lộn. Tạ Thanh Trình cảm thấy ông cụ đó thật sự không có ý xấu, cẩn thận nhìn lại, vẻ đau lòng trên mặt ông cụ rất nặng nề, không giống như giả vờ.
Tạ Thanh Trình bất giác cau mày: “Cô Bạch, cô tắt livestream đi được không? Xem ra tình trạng của bác này không ổn lắm, có lẽ bác ấy nhận nhầm người, cô gọi cho quản lý đô thị trước đã rồi cùng nhau xử lý.”
Bạch Tinh nào thèm nghe lời anh, trông thấy người xem livestream từ từ tăng lên, cô ta cũng chẳng ngại ông cụ hôi nữa, kề khuôn mặt đầy phấn của mình sát lại gần.
“Ai, ông xem này, mọi người cũng đến mà xem.” Bạch Tinh bắt ông lão lang thang nhìn vào màn hình di động cô ta giơ lên, ống kính trước gậy tự sướng vừa lúc quay trúng toàn thân hai người, “Lão háo sắc, ông nhìn tôi đây này rồi nhìn lại mình coi, so sánh một chút xem liệu tôi có phải con gái ông không? Ông tự nhìn cho rõ– ông nhìn đống vải rách trên người ông đi, dơ dáy bẩn thỉu, ông còn nói ông không đến sàm sỡ à?”
Ông cụ lang thang vốn còn ngơ ngác, lập tức nheo mắt lại nhìn qua gậy tự sướng theo chỉ dẫn của cô ta.
Hẳn là ông đã nhìn rõ hình dáng của hai người trên màn hình, vậy nên đầu tiên thoáng sửng sốt, sau rồi hình như ông chợt nhận ra sự nhếch nhác kinh khủng của mình, hoang mang muốn chạy về phía sau.
Ông ấy chạy, Bạch Tinh lại càng hưng phấn.
Hóa ra để một streamer mắc bệnh sạch sẽ khắc phục chướng ngại tâm lý, dán sát vào một ông cụ bẩn thỉu để quay phim, chỉ cần số fans từ từ tăng lên là được.
“Mọi người nhìn xem! Đây chính là quấy rối trá hình! Nhất định là ông ta giả vờ có vấn đề thần kinh, xem tôi vạch trần bộ mặt thật của lão đây!” Bạch Tinh đuổi theo muốn quay được ông cụ vào camera, quát về phía ông cụ: “Này! Ông qua đây đi! Không phải ông bảo tôi là con gái ông à? Nơi rộng lớn như Hỗ Châu này an ninh tốt như thế mà ông còn dám đến phá! Ông cũng không xem lại bộ dạng cả người hôi thối kia của mình đi! Ông qua đây!”
Ông cụ dường như đã hơi tỉnh táo, nhưng dường như cũng chẳng tỉnh táo đến thế, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê.
Tạ Thanh Trình đứng bên cạnh theo dõi, đã chắc chắn được rằng ông cụ này không phải giả vờ để sàm sỡ. Trạng thái tinh thần của ông ấy vô cùng tệ, nếu phải hình dung thì giống như một con chó ốm đã lang bạt lênh đênh quá nửa Trung Quốc, lưu lạc đến chốn mưa bụi Giang Nam này. Từ “tìm kiếm” đã khắc sâu vào xương tủy của ông, liếc mắt liền có thể thấy ông ấy dường như đã đánh mất thứ gì đó, cứ một mực kiếm tìm.
Nhưng Bạch Tinh nào có để ý đến những điều ấy. Cô ta làm streamer hơn nửa năm, bình thường chẳng có gì nổi trội, không thể hấp dẫn được khán giả, lại đỏ mắt nóng lòng muốn ganh đua với những người cùng ngành cố gắng làm việc.
Không lâu trước kia, cô ta vắt hết óc cũng không được để mắt, bèn căm hận chạy đến chỗ mấy vị streamer bán hàng nổi tiếng bình luận chửi mắng.
Hôm nay cô ta mắng thế này: “Mày giả bộ cái gì! Bày ra dáng vẻ bình dị an yên, còn không phải đều là tư bản chống lưng vận hành sao? Thứ mày phô ra vốn dĩ đâu phải cuộc sống điền viên!”
Ngày mai cô ta mắng thế kia: “Một thằng đàn ông moi tiền mồ hôi nước mắt của đàn bà con gái mua nhà cao cửa rộng, người khác bảo rồi, mỗi cây son mấy cô mua đều là một viên gạch dưới nhà anh ta đó! Các cô gái mua đồ của anh ta còn không chịu tỉnh ngộ đi à?”
Ngày kia cô ta lại đổi sang chửi người khác: “Nói cái gì mà phụ nữ thời hiện đại tự cường tự lập cơ, cả ngày cũng chỉ biết than thở, công việc của cô không phải streamer à? Cô mệt nhưng cô kiếm được tiền đó thôi, cô ăn chửi nhưng cô kiếm được tiền đó thôi? Cho cô nhiều tiền vậy cô còn oán thán cái gì?”
Không ai biết vẻ mặt dữ tợn cô ta lộ ra khi lướt điện thoại trong chăn. Trên tàu điện ngầm lướt đi vùn vụt, trong tòa cao ốc sầm uất, ở nơi vàng son choáng ngợp thì cô ta vĩnh viễn là Cindy chân đạp giày cao gót, cố gắng làm việc, khúm núm lấy lòng khách quý.
Khom người, cố gắng duy trì một tư thế, ngồi xổm xuống giúp các Trần phu nhân Lý phu nhân cài khóa giày, khi cung kính cúi người tiễn họ ra khỏi cánh cửa dát vàng rộng lớn, chẳng ai hay biết đã bao lần cô ta nhìn theo những bóng lưng thướt tha yểu điệu kia, mơ tưởng rằng rồi có một ngày cô ta cũng sẽ được quản lý cao cấp nhất cúi đầu đón chào.
Cô ta muốn có tiền, muốn nổi tiếng, thèm muốn đến đỏ mắt, vậy nên cô ta đâu còn sợ hãi, mất cả bệnh sạch sẽ, cũng chẳng thấy rõ đôi môi run rẩy của ông lão lang thang kia, chẳng thấy rõ nước mắt trong đôi mắt già nua vẩn đục của ông.
“Con gái ông là người Hỗ Châu à? Còn nhận là con gái ông. Lão già bẩn thỉu như ông còn chả biết có kết hôn không, lại biết tìm lý do giả điên giả dại ra đây quấy rối phụ nữ! Ông trốn cái gì mà trốn? Vừa nãy không phải cứ cọ sát vào trước mặt tôi à? Để mọi người nhìn bộ dạng của ông! Đến đây!”
“Không…Không….”
Ông lão đã hoảng sợ lắm rồi, ông rụt cổ lại, khom lưng, trong miệng phát ra tiếng như trẻ con, lẩm bẩm mơ hồ.
“Xin lỗi…Tôi… Tôi nhận nhầm người…”
“Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì? Ông qua đây! Nhìn camera đi! Ông nhìn thử quần áo trên người ông đi! Ra ngoài lừa đảo cũng phải tự chỉnh đốn cho ra dáng chút đi chứ?!”
Bình luận nhảy trên màn hình, những người xem không rõ chuyện gì đang kích động cổ vũ cho “nữ streamer khí phách phản kích lão lang thang quấy rối trên phố”, quà tặng ào ào, khinh khí cầu bay lên, tim của cô ta như cũng phồng lên theo.
Ông cụ bối rối hoảng sợ trốn tránh, từ nỗi kích động do phát tác bệnh thần kinh nhận nhầm con gái, đến giật mình tỉnh lại bất lực tìm nơi trốn tránh. Dưới sự truy lùng của camera, ông lão hệt như một con chó già không có chỗ nấp, giống con chó hoang ông dắt theo bên người, bị “chính nghĩa” đuổi đánh đến hồn bay phách lạc, ôm đầu chui lủi như chuột.
“Đừng quay nữa mà, tôi xin cô… Tôi nhận nhầm người… đừng quay tôi nữa mà… Cô gái, xin đừng quay tôi nữa…”
Cả người ông cụ run lên, hai cẳng chân trong chiếc quần đầy lỗ thủng run lẩy bẩy.
Ông che mặt trước camera, che được mặt lại muốn che đi quần áo lam lũ cũ nát, cuối cùng ông không biết nên che chỗ nào, tựa như mỗi tấc máu thịt, mỗi miếng quần áo trên người mình đều vô cùng khó coi, đều xấu hổ không thể gặp ai. Nước mắt tuôn dài theo những nếp nhăn ngang dọc trên khuôn mặt già nua của ông, ông co rúm người lại, gần như muốn quỳ xuống đất cầu xin Bạch Tinh tha thứ.
“Tôi xin cô mà cô gái ơi, xin cô rủ lòng thương xót…”
“Tôi —” Bạch Tinh nào chịu bỏ qua, đang định nói gì đó thì gậy tự sướng chợt bị đoạt lấy.
Ngay sau đó di động của cô bị lấy xuống không hề khách khí, Tạ Thanh Trình vứt cây gậy tự sướng của cô ta qua một bên.
“Này! Anh! Anh làm gì đó?!”
“Tôi làm gì? Tôi đã bảo với cô rồi, ông cụ này có vẻ bị bệnh thần kinh, bảo cô đừng kích động ông ấy. Cô không nghe thấy hay là nghe không hiểu hả?”
Tạ Thanh Trình dứt khoát tắt livestream.
Khuôn mặt Bạch Tinh phút chốc từ trắng sang đỏ, từ đỏ thành tím, lại từ tím biến thành xanh mét, cứ như đèn kéo quân muôn hồng nghìn tía xoay một vòng, cuối cùng cô ta giẫm lên dày cao gót, tức giận đùng đùng quát Tạ Thanh Trình: “Anh nhúng mũi vào làm gì? Trả điện thoại lại cho tôi! Tôi livestream là quyền tự do của tôi! Tôi muốn kiếm tiền đó anh biết không? Tôi muốn làm người nổi tiếng!”
“Cô muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi.” Mặt Tạ Thanh Trình sa sầm, cái tính bố đời của anh ta lại nổi lên, lên mặt dạy đời người khác không thèm chớp mắt: “Nhưng mà cô Bạch, cô có biết xấu hổ không vậy? Cô không thấy tình trạng của ông ấy à? Vì muốn có được sự chú ý của người khác, dù biết rõ là sai mà cô vẫn chọn đâm đầu vào, biết rõ hậu quả mà cô vẫn không từ thủ đoạn. Thậm chí cô hiểu rõ hành động này của cô sẽ mang tới đau khổ thế nào cho người khác, cô vẫn muốn đánh đổi sự đau khổ ấy lấy vài lượt theo dõi, bởi vì nỗi đau ấy chẳng liên quan gì đến cô, cô không thấy thất đức à?”
“Anh nói vớ vẩn gì đấy! Anh bớt dạy dỗ tôi đi, bộ anh là ba tôi à? Anh chẳng qua chỉ là đối tượng hôm nay đến xem mắt với tôi thôi! Không cần anh lo!” Bạch Tinh nổi giận, xông lên muốn cướp lấy điện thoại.
Nhưng Tạ Thanh Trình còn nóng nảy hơn cả cô ta, anh đè cô ta lại, từ trên cao nhìn thẳng vào Bạch Tinh, ánh mắt như lưỡi dao.
“Trong mắt cô, tôn nghiêm và tính mạng con người còn không bằng người xem cô thu hút được trong một buổi livestream ư? Mẹ kiếp, cô lạ lùng thật đấy.”
“Anh dám mắng tôi? Cái đồ ăn mày như anh–“
Bạch Tinh vô cùng tức giận, muốn nhào qua tát Tạ Thanh Trình.
Nhưng Tạ Thanh Trình giữ lấy cổ tay cô ta, hơi dùng lực đã vặn ngược tay cô ta lại, cô ta đau đến mức la oai oái.
Tạ Thanh Trình lạnh giọng, nói: “Cô quậy tiếp đi, tôi không những dám mắng cô, tôi còn dám đánh cô nữa đấy.”
“Anh, anh buông ra! Anh không buông thì tôi báo cảnh sát đấy! Tôi kêu người đấy!”
Con đường mặc dù không có nhiều người, nhưng bởi họ cãi nhau quá ồn ào nên đã có người ở phía xa dừng chân vây xem. Tạ Thanh Trình không thèm để ý mấy người đó, anh vốn đã là kẻ coi ánh mắt người khác như không khí rồi, nhưng điều anh không ngờ là trong đám người có một bác gái tinh mắt kêu lên một tiếng.
“Ôi chao, chết mất thôi! Ông cụ này bị sao thế kia?”
Tạ Thanh Trình ngay lập tức cúi đầu nhìn, có lẽ ông cụ vốn đã có bệnh tâm thần trong người, sau khi nhận nhầm con gái lại bị Bạch Tinh đuổi theo chụp ảnh, vui buồn thất thường đột ngột khiến tim không chịu nổi kích thích. Môi tái xanh, mặt trắng bệch, ông lão ôm ngực, cả người dần co lại như con tôm rồi ngã ầm xuống đất!
Tác giả có lời muốn nói~
Tạ Thanh Trình: Tình yêu là gì thì tôi không biết, cơ mà lúc đó tôi thấy dù có thế nào thì đàn ông đã lớn vẫn phải kết hôn, còn bây giờ đã từng kết hôn rồi, tôi không muốn kết hôn lần hai nữa.
Hạ Dư: Anh hai, anh thật là bảo thủ.
Tạ Thanh Trình: Yêu sớm cũng rất đáng xấu hổ, trong mắt tôi chưa đến hai mươi tuổi mà yêu đương thì đều là yêu sớm.
Hạ Dư: *cười mỉm các thứ* … Sao tôi cứ cảm thấy anh lúc nào cũng nhè vào tôi vậy hả bác sĩ Tạ.
Chanh đã nói: Edit chương này mà tôi thương ông cụ ghê, muốn xuyên vào màn hình đứm chị Bạch Tinh luôn á, bộ chị chưa nghe câu ăn bậy được nhưng mà nói bậy không được hả? “Xin đừng cãi nhau xin đừng đánh nhau đừng đừng xé áo nhau, đừng quay clip nhau đừng tung lên mạng đừng làm xấu hổ nhau” mà chị làm đủ hết mấy cái đừng luôn, méo hiểu? Chị mà ở ngoài đây là chị tới công chiện liền ák, gửi tặng chị một câu của anh Trình: chị bị thiếu hụt đạo đức hảaaaaa
Hết chương.