CÁNH BƯỚM THÉT GÀO - Chương 12
Chương 12 – Phía bắc chí tuyến Bắc
Chuyển ngữ: Snake/Lê
Biên tập: Trần
Bên ngoài quán cà phê, người qua lại lác đác, sương mù dày đặc một cách kỳ lạ.
Chử Họa liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, lại dời tầm mắt về. Lúc này chàng cảnh sát trẻ tuổi quả thực không hề nhận ra, tay săn ảnh tên Pan Peter kia vẫn đang bám theo và chụp lén hắn.
Gã đàn ông thấp bé hệt như một loài ấu trùng ngủ đông trong màn sương trắng dày đặc, nhanh chóng nhấn nút chụp. Hai tay gã không ngừng run rẩy, lách tách lách tách; môi gã mím chặt, chỉ để kìm lại tiếng gầm rú phấn khích trong lòng.
Trong nhà tay săn ảnh treo rất nhiều hình của người kia. Mà bức gã thích nhất, không nghi ngờ gì chính là tấm chụp lúc hắn bị đè dưới đất mà đụ. Người đàn ông trong bức hình nắm lấy dương vật của bản thân, quỳ trước người tình đồng tính, để dương vật của đối phương ra vào trong cơ thể mình. Qua vẻ mặt của hai người đàn ông, có thể thấy bọn họ đều hưng phấn đến đỉnh điểm, vô cùng hưởng thụ giây phút giao hòa cả về thể xác lẫn tinh thần này.
Pan Peter – kẻ núp sau bụi cây bên ngoài để chụp lén, cũng rất phấn khích. Gã thậm chí còn tự lên đỉnh một lần.
Người phụ nữ ngồi đối diện hắn đeo một cặp kính râm, bộ dạng bất động hệt như một con ma-nơ-canh. Không hiểu sao những ngôi sao hoặc danh nhân có địa vị luôn thích đeo kính râm khi ra ngoài, cứ như sợ người khác không nhận ra mình vậy.
Chàng cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng húng hắng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị này, hỏi: “Tôi nên gọi bà thế nào đây, bà Khang?”
“Anh có thể gọi tôi là Brigitte…” Người phụ nữ phát âm tiếng Trung không chuẩn lắm, nghe như “Betsy”, sau đó tháo kính râm ra. Người phụ nữ luôn diễm lệ nhờ vào trang điểm đậm, lúc này để mặt mộc ngửa lên trời, thoạt trông có vẻ già nua tiều tuỵ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng cay nghiệt như trước. Cô nói: “Hai chữ Khang Bạc không có bất cứ ý nghĩa gì với tôi.”
“Nhưng hai người là vợ chồng.” Chử Họa không đồng tình với cách nói của cô ta.
“Đúng thế, vậy thì sao?” Brigitte khựng lại, rồi nói: “Thậm chí chúng tôi từng có thể sở hữu một đứa con chung. Nhưng, vậy thì sao chứ?”
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Chàng cảnh sát trẻ ngạc nhiên nói: “Tôi đã điều tra tài liệu chi tiết về cô, bao gồm cả hồ sơ bệnh án. Cô không có bất kỳ hồ sơ thăm khám nào về phương diện này.”
Brigitte lặng thinh một khoảng thời gian khá dài, sau đó nói: “Tôi có thể hút một điếu được chứ?”
※ ※ ※
Khi người phụ nữ tỉnh dậy từ cơn ác mộng đã là gần trưa, thời tiết rất đẹp.
Không khí nồng đậm mùi hương hoa hồng Bulgaria và cỏ hương bài. Ánh mặt trời mềm mại và thơm ngát như chiếc bánh sừng bò tươi mới buổi sớm thứ hai.
Người phụ nữ nhận ra mình đang mặc một bộ đồ ngủ cotton rộng rãi, nằm trên chiếc giường với tấm ga trải giường mới tinh. Trải qua một đêm triền miên, chồng cô đã không còn ở bên cạnh nữa.
Vì đang mang thai, cô không thể quan hệ với chồng, nên chỉ có thể tiếp nhận sự kích dục bằng tay của gã. Ngón tay gã thon dài lạnh băng, trắng bệch mang sắc tím tái nhợt nhạt như chính khuôn mặt gã, cảm giác cắm vào âm đạo quả thực rất sướng.
Tình cảm vợ chồng bọn họ không được tốt lắm, bình thường cô cố ý mời gọi đều sẽ bị lạnh nhạt. Nhưng đêm qua thì khác. Gã đắm đuối nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhẹ nhàng nói với cô điều gì đó, có lẽ là lời yêu, có lẽ là điều gì khác. Khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt bừng lên sắc nhân từ và thương xót rất đỗi diệu kỳ.
Chẳng biết vì sao, Bigritte cảm thấy buồn ngủ, nhưng vẫn buộc mình phải gượng người lên hôn môi Khang Bạc. Khóe miệng mỏng khẽ mím, nhướng lên một độ cong hời hợt, sở hữu vẻ đẹp không gì sánh kịp, dụ dỗ cô như cá cắn mồi câu, như hướng dương rạp mình nghênh đón ánh mặt trời.
Mặc dù cơ thể đang được mơn trớn ấm áp, nhưng sau một nụ hôn dài, cô thậm chí còn cảm thấy bải hoải hơn. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ suốt cả đêm dài.
Tuy nhiên, giấc mơ đêm qua quá chân thực và khủng khiếp.
Cô mơ thấy chồng mình đeo khẩu trang và găng tay cao su, đôi mắt sâu thăm thẳm phía trên chiếc khẩu trang không đem theo bất kỳ cảm xúc nào, nhìn chằm chằm vào vùng bụng nhô ra của cô.
Sau đó, gã vùi đầu như một bác sĩ phẫu thuật, một tay ấn chặt cơ thể cô, tay kia cầm một con dao phẫu thuật lạnh lẽo, cắm vào da thịt mềm mại của cô, vạch ra một vết thương hẹp.
Dù chỉ là mơ, cô vẫn cảm nhận được đau đớn tựa trời long đất lở, nhưng lại hoàn toàn bị mắc kẹt trong giấc mơ đó, không tỉnh lại được, cũng khó lòng giãy giụa nhúc nhích, chỉ có thể tuyệt vọng mặc cho người ta mổ xẻ. Ngay sau đó, tử cung bị rạch mở, thai nhi bị lôi ra – thai nhi năm tháng tuổi trông như một khối thịt nhăn nhúm, nhưng đã có thể nhìn rõ cơ thể và khuôn mặt, cùng với bé chim nhỏ xíu vểnh lên.
Chồng cô nhanh chóng hoàn thành các mũi khâu cuối cùng. Toàn bộ ca phẫu thuật gọn gàng dứt khoát, ngắn ngủi vài phút mà thôi.
Khi mọi việc xong xuôi, người đàn ông đó cúi xuống hôn lên môi cô, nở nụ cười quyến rũ và nói: Được rồi, em yêu, kết thúc rồi.
Người phụ nữ run sợ mà nghĩ, bản thân mơ như vậy cũng chẳng có gì là lạ. Chồng cô tỏ ý muốn cô bỏ cái thai đâu chỉ một lần, chẳng qua cô vẫn luôn kiên quyết từ chối. Cũng bởi vì thế mà cô mắc chứng cuồng loạn suốt một thời gian dài, khóc lóc, van xin, dọa tự tử, rồi thậm chí cuối cùng còn trốn trong nhà cô bạn gái Brenda để tránh gã… Cho đến khi dường như gã đã buông tha, tìm đến tận cửa để đưa cô về nhà.
Sau đó, bọn họ đã trải qua một đêm tuyệt vời như vậy.
Tiếng én líu lo ngoài cửa sổ như lời thầm thì của đôi tình nhân nỉ non quyến luyến. Người phụ nữ toàn thân hãy còn rã rời lắng nghe chúng hót một lúc, sau đó mới quyết định thức dậy.
Chỉ động tác nhỏm dậy đơn giản vậy thôi cũng khiến cô bất chợt cảm thấy bụng đau dữ dội.
“Trời ơi! Trời ơi! Con của tôi đâu! Con tôi đâu!”
Tiếng thét chói tai xé toạc cả vòm trời tĩnh lặng bao la, người phụ nữ hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng. Cô cào xé vết thương ở bụng, ngã từ trên giường xuống đất, vừa kêu cứu khản cổ, vừa chật vật trườn mình trong vũng máu đỏ ngòm đang nhanh chóng tràn ra…
Đương nhiên không có bất kỳ hồ sơ bệnh án nào được lưu lại.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, Brenda đang đứng trước giường với đôi mắt đỏ hoe, ả nói: “Đáng nhẽ em phải khuyên chị đừng đến những phòng khám chui đó để phá thai mới phải, đáng nhẽ em phải ở bên chị.”
“Mày đang nói nhảm gì vậy?” Brigitte mất bình tĩnh lao tới giật tóc Brenda. “Con đĩ này, mày đang nói cái đéo gì vậy hả? Tao không hề phá bỏ đứa con của mình!” Cô đột nhiên nhớ tới giấc mơ kia, rồi lại một lần nữa hóa rồ mà đánh đấm kêu gào loạn xạ. “Là Khang Bạc! Là Khang Bạc đã nhân lúc tao ngủ mà phá con tao đi… Gã quả nhiên là ác quỷ! Gã là một con quỷ!”
Sự nghiệp chấm hết với vết sẹo xấu xí sẽ vĩnh viễn khắc sâu trên cơ thể cô. Tình yêu hóa thành một nắm thịt nhăn nhúm chết yểu.
Tựa như một mầm cây yếu ớt đồng thời gặp phải đủ loại tai vạ ngập đầu: nặng axit nặng kiềm, côn trùng xâm nhập, hạn hán cằn cỗi nhiều năm rồi lại đến lạnh giá úng nước kéo dài vô tận. Cô ta rít lên the thé, gào khóc khản giọng, kháng cự vùng vẫy đến kiệt sức. Song, ngoại trừ khô héo mà chết, thì chẳng thể làm được gì khác.
※ ※ ※
“Tôi và Khang Bạc vốn dĩ đã có thể có một đứa con.” Nàng người mẫu Pháp xinh đẹp cứ châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, rít vào nhả ra những làn khói dày đặc. Người phụ nữ bề ngoài khôn ngoan tài cán này giờ lại để nước mắt rơi xuống trước mặt một người đàn ông gần như là xa lạ, khiến đối phương có chút ngượng ngùng bối rối. “Tôi cho rằng chỉ cần chúng tôi có con thì mọi chuyện sẽ khác. Bất kể là ai cũng vậy.”
“Chỉ vì cô ngoại tình, mà anh ta đã dùng cách ấy để lấy đi đứa con của cô sao?” Chử Họa rùng mình ớn lạnh.
“Không phải, gã là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo đến dị dạng.” Sau giọt nước mắt ấy, gương mặt người phụ cũng nhanh chóng khô cạn, lại hệt như một con rối, một cái xác vô tri. “Khi gã bảo tôi bỏ cái thai đi, tôi đã phải quỳ xuống đất bảo đảm với gã rằng, cái thai ấy gần như chắc chắn là của gã. Nhưng gã lại mỉm cười rồi nói với tôi là ‘anh biết’. Gã biết? Rõ ràng gã biết! Điều đó có nghĩa là gã chẳng quan tâm tôi đã ăn nằm với ai, cũng chẳng để ý rốt cuộc đứa trẻ là của ai. Tất cả mọi việc gã làm đều chỉ vì gã không thể chấp nhận được một sự phản bội không hoàn hảo như vậy.”
“Vậy cô chưa từng nghĩ đến việc báo cảnh sát à?”
“Tôi đã thử rồi. Nhưng chẳng ai tin cả.” Ánh mắt lạnh lùng khôn tả, khóe môi Brigitte nhếch lên đầy hằn học. “Con điếm chết tiệt đó đã ngụy tạo chứng cứ giả. Ả thậm chí còn thuê một bác sĩ làm việc trong phòng khám chui, chứng minh rằng tôi đã chấp nhận phẫu thuật phá thai, sau đó mới theo chồng về nhà.” Vẻ độc địa làm khuôn mặt xinh đẹp trong phút chốc trở nên vặn vẹo, cô ta đột nhiên dập mạnh điếu thuốc trong tay, cười khẩy. “Nhưng kết cục thứ đĩ điếm đó nhận được cũng chả tốt đẹp gì. Ả ta đúng người đúng tội, Chúa trên cao công bằng lắm mà, phải chứ?”
Brenda – cô gái người ngoại quốc cũng từng là người mẫu, lớn lên với gương mặt đẹp như búp bê cùng với thân hình nóng bỏng mê hoặc, nhưng rồi cuối cùng lại biến thành cái xác trong hầm băng.
“Trong dạ dày không hề tồn đọng chút thuốc gây mê nào, đến cả tứ chi cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc bị trói. Một phụ nữ nói rằng chồng mình đã nhân lúc cô đang ngủ mà mổ bụng cô ấy ra, nạo mất đứa con của cô ấy, trong khi cô ấy hoàn toàn không cảm nhận được gì…” Ngập ngừng một chốc, ả người mẫu Pháp tiếp tục nói: “Ngài trinh sát, cậu sẽ tin chứ?”
Chử Họa không nói lời nào. Dẫu là ai cũng đều không thể tin được những điều này.
“Hơn nữa, tôi buộc phải triệt để giữ im lặng về chủ đề này. Bởi vì tôi đã từng nghe thấy cảnh sát nói rằng, những lời khai của tôi hoàn toàn xuất phát từ việc tinh thần tôi không được ổn định sau khi phá thai, thành ra mới xuất hiện ảo giác, tôi cần phải được tiếp nhận trị liệu.” Người phụ nữ lại rít thêm hớp thuốc. “Tôi biết gã đang ép tôi phát điên, gã muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, giống như người vợ trước của gã. Giãy giụa một cách ngu xuẩn sẽ chỉ khiến tôi ngậm đắng nuốt cay rồi tự mình nhảy vào bẫy mà thôi.”
“Nếu đúng như lời cô nói, rằng Khang Bạc đã dùng dao mổ lấy đi đứa bé trong lúc cô đang ngủ, vậy tức là, gã từng học qua trường y?” Dù chẳng thể che giấu sự hoài nghi trong mắt mình, chàng trinh sát trẻ vẫn không tùy tiện tỏ ra tin tưởng một sự việc nào đó hay không, cất tiếng hỏi: “Hoặc là, gã đã từng học một khoá y học lâm sàng chăng?”
“Không hề. Cũng giống như việc gã không theo học bất kỳ khóa học về tâm lý nào, nhưng tuyệt đối là cao thủ trong lĩnh vực ám thị tâm lý và thôi miên. Sáu năm bị giam giữ trong trại tâm thần, tên đàn ông này chẳng còn việc gì khác để làm ngoại trừ đọc sách. Ở trong đó, gã học được rất nhiều thứ mà chẳng cần đến một người thầy.” Khóe miệng người phụ nữ cong lên một nụ cười trào phúng, không biết là đang cười chính mình hay là cười Khang Bạc. “Quả đúng là một thiên tài, phải không?”
“Ý cô là, gã đã dùng thuật thôi miên trong tâm lý học để điều khiển những người vợ trước của gã, hoặc tự dùng dao găm đâm vào ngực mình, hoặc nhảy lầu tự sát?” Chử Họa khách khí cười cười, “Điều này nghe hoang đường quá nhỉ.”
“Gã còn là một kẻ tâm thần. Người vợ đầu tiền của gã – vị có quyền uy nhất trong giới tâm thần học, người phụ nữ ngu xuẩn tên Yesenin đó, đến tận khi chết vẫn chưa thể chữa khỏi bệnh cho gã.” Người phụ nữ tay cầm điếu thuốc lại lần nữa rùng mình dữ dội. Phải mất một lúc lâu, cô ta mới có thể kìm nén lại nỗi khiếp sợ trong lòng cùng với đôi tay đang run rẩy. “Hồi ở trong bệnh viện tâm thần, bà ấy đã thử dùng phương pháp thôi miên để chữa bệnh thần kinh cho một cậu bé, kết quả lại bị chính cậu ta lừa lên giường; bà ta đã vui mừng biết bao khi thấy mình vẫn còn sức hấp dẫn ở độ tuổi trung niên, nhưng bà ấy vốn nào hay biết, chàng trai xinh đẹp mà bà ta đang đối mặt lại là một con quỷ không có cảm xúc – học lỏm từ bà ta, sau đó dùng chính phương pháp học trộm được ấy để mưu sát bà ta.”
“Rõ ràng gã là một kẻ giết người tàn bạo, mà cảnh sát thì chỉ đành bó tay chịu chết với gã, vậy tại sao cô không rời bỏ gã?”
Người phụ nữ cất tiếng cười tự giễu, “Bởi vì ả đàn bà ngu xuẩn này vẫn còn yêu chồng mình sâu đậm.”
Cuộc đối thoại giữa hai người lại bị rơi vào bế tắc.
Người phụ nữ đã hút gần hết cả bao thuốc. Những năng lượng tiêu cực đến từ sự thù hằn, sợ hãi, đau đớn, khổ sở đều đang kích hoạt cơn thèm nicotine của cô ta; còn chàng trai từ đầu đến cuối vẫn ngồi đăm chiêu.
“Giờ anh có thể ngồi xe cùng tôi về nhà. Tôi bảo gã buổi chiều sẽ gọi người đến cập nhật hệ thống an ninh, anh có thể giả làm người đó.” Người phụ nữ dong dỏng xinh đẹp dập tắt điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc lá, đứng dậy bước ra khỏi quán cà phê với tiếng giày cao gót chói tai. Cô ta nhắc nhở hắn rằng, chồng cô ta không thích cảnh sát cho lắm. Bởi một trải nghiệm tiếp xúc với cảnh sát trong quá khứ đã khiến gã phải trả giá bằng thời gian sáu năm quý báu cùng một bên chân phải.
Chử Họa lập tức nhớ đến gã đàn ông đẹp đẽ một tay cầm gậy ba-toong bạc một tay cầm bó linh lan trong mấy bức ảnh cưới, thế là trước khi lên xe của Brigitte, hắn liền hỏi cô bán hoa bên đường, mua lấy một bó linh lan.
Hết chương.