HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 1
- Trang chủ
- HÀI KỊCH DUNG TỤC
- Chương 1 - Cuộc tranh tài tri thức trai bao mùa đầu tiên chính thức khai mạc!
Chương 1 – Cuộc tranh tài tri thức trai bao mùa đầu tiên chính thức khai mạc!
Chuyển ngữ: Lam Kỳ / Snake
Biên tập: Trần
Sắc đêm tựa đóa thược dược đen nở rộ giữa phế tích, gắt gao vây lấy vòm trời mênh mông. Tất thảy những thứ dục vọng nhớp nhúa mang gam màu tương đồng đều nương nhờ tấm màn ngụy trang đó để mặc sức bung mình chào sân.
“Ê, Uông Minh! Mày chết dí ở chỗ nào vậy hả, chị Tô tìm mày nãy giờ kìa!”
Bên quầy bar, một cậu trai trang điểm lòe loẹt nghe tiếng gọi bèn ngẩng đầu lên. Hắn ngồi gần sân nhảy, tiếng nhạc như muốn chọc thủng màng nhĩ, vì thế hắn phải gân cổ lên mà gào lại: “Biết rồi!”
Uông Minh rũ mớ tóc quăn nhuộm màu nâu nhạt của mình, tung tẩy chạy qua, nở một nụ cười lấy lòng với người gọi hắn: “Anh, chị Tô gọi em có việc gì thế?”
“Mẹ mày, đéo biết đường tự đi mà hỏi à. Tao bận chết đi được, ở tầng ba đấy, nhanh cái chân lên đi.” Tên đó lườm hắn một cái, rồi lắc hông hòa vào biển người trên sàn nhảy.
Uông Minh nghe vậy lon ton rảo bước về phía cầu thang, vừa đi vừa tự kiểm điểm lại bản thân mình: Tháng trước mình đâu có gây chuyện gì đâu ta? KPI hầu rượu cũng đạt mà nhỉ? Chả lẽ là quên hiếu kính chị Tô?
Hầy, thời buổi này làm trai bao cũng chẳng dễ dàng gì.
Uông Minh là nhân viên phục vụ tình dục nam của club Thiều Hoa Bất Hoán, gọi tắt là trai bao.
Thành phố S là thành phố có cuộc sống về đêm sôi động nhất cả nước, mà Thiều Hoa Bất Hoán lại là hộp đêm lớn nhất thành phố S này.
Nghe đồn, khoảng trăm năm về trước, khu đất này vốn là một bãi tha ma, sau thành phố S phát triển chóng mặt, dần biến nơi này thành chỗ tấc đất tấc vàng. Một doanh nhân giàu có đã nhanh chóng mua lấy quyền sử dụng miếng đất này rồi nảy ra ý tưởng biến nó thành hộp đêm giải trí trứ danh khắp thành phố. Càng là nơi bóng đêm trĩu nặng, càng là nơi dòng người ùa về, sự huyên náo bất tận xóa nhòa đi nỗi khiếp sợ và sự thần bí vô căn cứ của màn đêm.
Ý tưởng của vị thương nhân này rất thành công. Nhờ định hướng chuẩn xác nhắm tới mục tiêu quần thể, Thiều Hoa Bất Hoán đã biến mình thành hộp đêm giải trí cao cấp, hiện giờ đã nắm giữ vị trí bất khả chiến bại ở trung tâm giải trí thành phố S.
Có người nói Thiều Hoa Bất Hoán là dòng nước trong, cũng có người nói nó là ung nhọt ác tính giữa cuộc sống về đêm của thành phố S này.
Nhưng bất luận là nơi tốt nhất hay tệ nhất, cũng sẽ chẳng còn nghi ngờ gì nữa khi nói rằng nơi đây chính là chốn xa xỉ nhất.
Mỗi khi đêm về, lại có vô vàn những tay nhà giàu và đủ loại con ông cháu cha ôm theo cõi lòng phẫn uất không chốn xả giữa hiện thực đổ về đây tìm kiếm một chốc hoan lạc. Cũng có không ít tên tầng lớp trung lưu cực khổ tiết kiệm tiền vài chục lần đá phò chỉ để được một dịp tới Thiều Hoa Bất Hoán hưởng thụ đêm xuân với đám được gọi là hàng cao cấp ở đây.
Uông Minh thường gọi cái lũ ấp ủ trong lòng đủ loại nhu cầu tinh thần và nhu cầu khẳng định cái tôi của bản thân, đến đây để tìm kiếm sự an ủi vỗ về là một lũ chịch no rửng mỡ.
Nhớ hồi đầu, Uông Minh cũng giống những kẻ chưa hiểu sự đời khác, đấu tranh sứt đầu mẻ trán để chen chân vào được Thiều Hoa Bất Hoán. Đương nhiên, người ta vào đó là để chơi hàng cao cấp, còn người có lý tưởng hoài bão như Uông Minh, thì phải vào để trở thành hàng cao cấp cho người ta chơi chứ.
Có vô vàn những tay nhà giàu và con ông cháu cha thừa tiền ăn hại, chín bỏ làm mười đồng nghĩa với tiền đếm không ngơi tay chứ còn gì nữa!
Nhưng đến khi thành công vào được Thiều Hoa Bất Hoán rồi, ngỡ rằng mình có thể trở thành một trai bao có “tiền” đồ thì hắn mới nhận ra rằng, đối với hắn mà nói, Thiều Hoa Bất Hoán chẳng khác gì một thằng cha khoai to nhưng “hai phút rưỡi”, nhìn vào thì lung linh hào nhoáng, thử rồi mới biết ảo lòi.
Thiều Hoa Bất Hoán hầu hạ toàn những ông quan tai to mặt lớn, lại có tiếng thơm là “dòng nước trong”, bởi vậy cực kỳ thích bày vẽ làm màu. Khách hàng tới đây cũng cực kỳ thích mua danh lấy tiếng, cứ như đến đây không phải để chơi lỗ hậu mà là để ganh đua tìm kiếm anh tài tri thức với đám trai bao vậy.
Những nhân viên đảm nhiệm công việc phục vụ tình dục ở đây, không bằng cấp vượt trội thì cũng mệnh số long đong. Túm lại, văn thơ lai láng hay cửa nát nhà tan, khiến anh tán thưởng hay khiến anh thương hại, ắt sẽ có một người như vậy tiến về phía anh.
Mà bất hạnh thay, Uông Minh lại là một kẻ rất đỗi tầm thường, không học vấn không nghề nghiệp lại còn chẳng khéo đong đưa, gần như không có sức cạnh tranh giữa một đám đồng nghiệp sinh viên vừa học vừa làm. Đã vậy người ngợm còn khỏe như vâm, bán thảm cũng chẳng lại được với những cậu trai đáng thương vận đời bi thảm tăm tối.
Thế nên đừng nói là hầu hạ khách VIP, đến cả tư cách được ra xếp hàng cho người ta chọn, hắn cũng chẳng có. Nhìn anh em chị em xung quanh đua nhau cơm no rượu say, còn mình thì mốc mồm mà hắn hận!
Trong lúc đắm chìm trong tủi hờn, Uông Minh đã tới tầng ba, dè dặt gõ cửa văn phòng chị Tô. Ở Thiều Hoa Bất Hoán, năng lực kiếm tiền của hắn không bì được với những tuyển thủ tranh tài tri thức và những cậu chàng khiến người ta sinh lòng thương tiếc kia, đương nhiên sắc mặt của chị Tô quản lý dành cho hắn cũng chẳng hòa nhã gì cho cam. Nếu không biết điều cúp đuôi vâng lời, có bữa bị cắt giảm biên chế như chơi.
“Vào đi.” Trong phòng vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.
Uông Minh nở nụ cười cung kính mở cửa phòng, ngoan ngoãn thưa: “Chị Tô tìm em ạ?”
Ngồi trong văn phòng là một người đàn bà khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt hãy còn nét trẻ trung thướt tha, chính là chị Tô – tổng giám đốc của Thiều Hoa Bất Hoán. Ả liếc nhìn Uông Minh, nhả ra một vòng khói: “Sao rề rà thế, bên phòng 3108 tối nay yêu cầu gọi mấy cậu trai trẻ qua hầu. Cái thằng Kevin vô tích sự ấy bị viêm ruột thừa vào viện rồi, chốc nữa cậu qua đó đi cho đủ sĩ số.”
Phòng 3108 trước nay là phòng chiêu đãi khách quý. Hai mắt Uông Minh lập lòe phát sáng, lập tức đáp: “Vâng vâng, cảm ơn chị Tô, em qua đó liền đây!”
“Gượm đã, còn chưa nói hết.” Chị Tô gẩy tàn thuốc, đủng đỉnh mở lời quở trách hắn. “Cũng đừng bảo ngày thường chị Tô không cho cậu cơ hội, cơ hội đều phải tự mình nắm lấy. Đêm nay là tiệc xã giao của dân trí thức cả đấy, chị nhắc trước cậu một câu, nếu người ta chọn cậu, thì cậu phải thông minh lên. Đừng có để lòi ra là mình giả mạo sinh viên đại học, hiểu không? Cậu tự làm hỏng chuyện của mình thì thôi, chứ mà làm hỏng danh tiếng của câu lạc bộ thì… ha, ha…”
“Dạ dạ dạ, chị Tô yên tâm, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.” Uông Minh thấy ả cười gằn mà lạnh tóc gáy, vội vàng vâng dạ thảo mai như chó nhà.
Chị Tô nhìn bóng lưng Uông Minh quay mông rời đi, tự trấn an mình, bộ dạng đồng bóng lẳng lơ như vậy, người ta là dân có học thức, chắc gì đã để mắt tới hắn. Để hắn tới cho đủ sĩ số, chứng tỏ quán mình đông sinh viên đại học, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lúc Uông Minh tới trước cửa phòng 3108, đã có vài đồng nghiệp đứng đó. Bọn họ đều là “thành phần trí thức” trong Thiều Hoa Bất Hoán, phụ trách tiếp đãi khách thượng lưu. Uông Minh chẳng mấy thân quen với bọn họ, có điều lời chào cao hơn mâm cỗ, Uông Minh vẫn tươi cười lên tiếng chào hỏi họ.
“Ấy, anh không phải là cái tên gì gì ấy nhỉ, sao cũng tới đây?” Quả nhiên, còn chưa chào hỏi xong đã có người gây hấn rồi.
Uông Minh ngước mắt lên nhìn, người hỏi chính là Tiểu Sở – “trai bao đầu bảng” của Thiều Hoa.
Tiểu Sở không giống những đồng nghiệp sinh viên cao đẳng tiến tu khác, cậu thực sự là sinh viên chính quy của đại học danh tiếng, ngoại hình cũng sáng sủa thanh tú, bởi vậy rất có tiếng nói ở Thiều Hoa, thành ra thái độ cũng vô cùng kiêu kỳ. Trước giờ cậu vẫn luôn không ngửi nổi cái nết thấy tiền sáng mắt của Uông Minh, nay lại thấy loại người ấy cũng dám bước vào cùng một địa phận với mình, lập tức bất mãn.
Uông Minh tuy khá cạn lời đối với kiểu hành vi đã ra ngoài bán thân còn phân chia cấp bậc dè bỉu lẫn nhau này của cậu ta, nhưng hắn thật sự không thể đắc tội vị “đại ca” này, bèn thành thật đáp: “Kevin phải vào viện, chị Tô kêu tôi qua cho đủ sĩ số.”
Tiểu Sở hừ một tiếng, khinh thường nói: “Vậy lát nữa anh nhớ đứng xa ra sau chút, đừng có để lòi đuôi ra khiến chúng tôi mất mặt theo.”
“À, được được.” Uông Minh ba phải vâng dạ.
Bỗng bên cạnh có người khẽ xì một tiếng, nhỏ giọng nói: “Coi Tiểu Sở kia, phách lối cứ như không phải bán lỗ hậu cho người ta đụ không bằng ấy.”
Uông Minh tưởng có người an ủi mình, vừa định ngẩng đầu đáp lời thì lại nghe thấy một giọng nói khác lên tiếng: “Lại chả thế, cơ mà cái tên Uông Minh kia cũng chả có tự trọng gì sất, bị người ta châm chọc như thế mà còn ra sức tỏ vẻ chó hùa, đúng là cái giống chỉ biết bợ đít.”
“Nói thừa, không biết bợ đít, cái loại không đủ tư cách như vậy có thể vào được Thiều Hoa chắc?”
Đầu Uông Minh mới ngẩng lên một nửa lại đành ngượng nghịu cúi xuống, chuyên chú nghịch di động. Những lời này hắn nghe đến nhàm tai rồi, cứ vào tai trái ra tai phải là xong.
Chỉ chốc lát sau, bên trong có người gọi bọn họ vào, Uông Minh tình cờ nghe mấy cậu trai bao khác tán gẫu mới biết, tiệc đêm nay do “cậu thái tử” tập đoàn họ Lục – Lục Vĩnh Phong chủ trì. Hình như họ Lục tính thực hiện một dự án phim trường, nên đã mời rất nhiều đạo diễn, biên kịch điện ảnh và truyền hình có tiếng trong giới đến chơi, móc nối quan hệ.
Uông Minh theo đoàn người đi vào. Bên trong ánh đèn mờ ảo, trong phòng karaoke xa hoa có bảy tám người, quá nửa là khách quen của Thiều Hoa Bất Hoán. Bọn họ quen tay chọn mấy cậu trai bao quen thuộc, đương nhiên chẳng đến lượt Uông Minh; chỉ còn lại có hai gương mặt mới, đang quan sát lựa đến hàng của Uông Minh.
Uông Minh vội vàng ra sức liếc mắt đong đưa với một người trong đó, nụ cười ngày thường soi gương luyện tập chán chê quả thật cũng có tí yêu kiều quyến rũ, khiến người nọ nhìn ngây ngẩn, còn thật sự gọi: “Người kia đi, đứng sau cùng đấy, trông cũng dễ thương dễ mến ra phết.”
Úi giồi ôi!
Uông Minh cũng cả kinh sững người, không ngờ nữ thần may mắn lại thật sự có ngày độ tấm thân hắn. Đêm nay chính là thời khắc đổi đời của Uông Minh đây rồi!
Hắn vui mừng khôn xiết, nhưng phải che giấu sự đắc ý trong lòng, làm bộ nũng nịu nói: “Cảm ơn sếp ạ. ”
“Được, lại đây đi.” Người đàn ông nọ vẫy tay với hắn.
U ông Minh lâng lâng đi tới. Người nọ nhìn có vẻ thật thà chất phác, cũng khó mà đoán được rốt cuộc là đã ngoài bốn mươi hay năm mươi. Được cái mắt ra mắt, mũi ra mũi, lại không bị hói đầu, mỗi tội hơi phát tướng.
Có điều loại bán thân như Uông Minh, thường làm gì có quyền chọn khách. Không gặp phải hôi miệng đã là may mắn lắm rồi, phát tướng đã là gì.
Uông Minh cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh lão, tỏ vẻ rất đỗi ngoan hiền tự giới thiệu: “Em là Tiểu Minh, sếp cũng có thể gọi tên tiếng Anh của em là A… Amine. Không biết gọi sếp thế nào ạ? ”
“Tôi họ Hàn, không phải sếp gì cả, là người viết kịch bản thôi.” Sếp Hàn có phần câu nệ cười với hắn.
Uông Minh lập tức tỏ vẻ kinh ngạc như thể ngưỡng mộ từ lâu, “Biên kịch Hàn, trời ạ, từ nhỏ em đã rất ngưỡng mộ nghề biên kịch, các anh có thể viết ra nhiều kịch bản đặc sắc như vậy, thật sự quá là tài năng!”
Đúng vậy, viết được ra bao nhiêu phim rác như thế, thật sự ngưỡng mộ dũng khí của các người, a hi hi.
Biên kịch Hàn thoạt trông có vẻ rất chi là hưởng thụ, mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó bắt đầu kể lể với Uông Minh về những khó khăn mà lão gặp phải trong quá trình viết kịch bản, lại phẫn uất ca thán kịch bản nào đó bị đạo diễn sửa đến không ra gì, rồi thì người làm văn hoá có tài nhưng không gặp thời ắt đều mang trong mình tư tưởng đi trước thời đại. Lão ở đây dốc bầu tâm sự, Uông Minh phụ hoạ theo bên cạnh, cũng khá là nhàn nhã.
Mỗi tội là nghe hơi buồn ngủ.
Biên kịch Hàn trút nỗi khổ tâm chất chứa trong lòng suốt quá nửa buổi tối, nhìn Uông Minh cũng thấy có chút tri kỷ, bèn hỏi: “Đúng rồi Tiểu Minh, nghe nói em cũng là sinh viên đại học, thế thường ngày thì em thích làm gì?”
Bố mày thường ngày đương nhiên thích nhất là đếm tiền. Nhưng không thể huỵch toẹt ra như vậy được. Uông Minh trưng ra dáng vẻ thuần khiết được khách khứa nơi này vô cùng hoan nghênh, thêm vào chút bẽn lẽn, chút rụt rè, giọng eo éo nói: “Biên kịch Hàn, ngài biết đùa thật đấy, em nào có nhiều sở thích tao nhã như ngài được. Bình thường em chỉ… đọc sách, hoặc lướt xem mấy trang web văn học nghiêm túc vậy thôi.”
Ừ, coi sách khiêu dâm, học thêm một vài tư thế để nâng cao trình độ nghiệp vụ.
Trang web văn học nghiêm túc – diễn đàn truyện sếch Đại Vương Gọi Xe Tới Đua Tui, người bình thường là không có tiết lộ cho biết đâu nha.
“Được đấy, được đấy, vậy em có đọc thơ không?” Biên kịch Hàn quả nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, say sưa hứng thú tiếp tục truy hỏi.
Đọc ướt luôn á*? Xem truyện sếch đương nhiên là ướt rồi, có điều mới giây trước còn đang tán gẫu chuyện sở thích, sao người làm công tác văn hoá lại đổi sang chủ đề khiêu dâm nhanh thế, chẳng lẽ là vừa mắt mình rồi?
(*Thơ và ướt cùng phát âm là shī)
Vẻ mặt Uông Minh thẹn thùng, hờn trách: “Ây da, nỡm ạ, người ta… người ta hay đọc ướt lắm luôn.”
Vậy nên là tôi trơn mướt lắm à nha, anh giai, anh hiểu ý tôi chứ?
Biên kịch Hàn quả nhiên lập tứng hưng phấn, vỗ đùi cái đét: “Tri kỷ khó gặp! Nào nào, để tôi ra một đề thơ đơn giản kiểm tra em nhé!”
Uông Minh: “???”
Vừa đúng lúc phòng karaoke hết bài đang chuyển sang bài khác, không khí bốn phía đột nhiên lặng thinh, chỉ có tiếng rống này của biên kịch Hàn là được phóng đại vô hạn. Vì thế tất cả mọi người cùng nghe tiếng quay đầu nhìn qua, chờ đợi sự kiện phong nhã trọng đại đã lâu không xuất hiện tại phố đèn đỏ thời nay – khách làng chơi phát tướng tuổi già tình không già và trai bao thất thân không thất chí thay lòng, tiến hành màn tranh tài tri thức thơ ca.
Mẹ kiếp!
Hết chương.
Lúc rày cắm mặt đi học thêm, lâu rồi mới xem truyện xoã stress. Thấy trên FB nhà nàng có giới thiệu bộ này liền xách váy đi đọc… Edit mượt xỉu luôn, trước mắt thấy truyện khá thú vị.
Cảm ơn nhóm nhiều ❤️