HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 16
Chương 16 – Giỡn quá lố hoá giỗ quá lớn
Chuyển ngữ: Hề
Biên tập: Trần
Phòng Lưu Mang thuê không rộng lắm, nhưng để một người ở thì cũng không thành vấn đề. Uông Minh theo Lưu Mang về nhà, dọc đường đi hai mắt luôn ngấn nước, giương mắt tỏ vẻ đáng thương nhìn anh ta: “Anh Lưu ơi, người ta kinh tế eo hẹp lắm, có phải nộp tiền thuê nhà không thế?”
Lưu Mang say rượu càng được thể hào phóng, xua tay: “Được rồi, sau này chú dọn dẹp nấu ăn rồi cùng anh uống rượu, không thu tiền nhà của chú.”
“Nói trước nha, không có hầu giường đâu đó.” Uông Minh nghiêm túc nói: “Bổn cục cưng giờ phải giữ thân như ngọc đấy.”
Lưu Mang khinh khỉnh liếc hắn một cái: “…Ông đây đếch thèm loại như chú.”
Uông Minh yên tâm, cười hì hì quấn quít bấu lấy cánh tay Lưu Mang, rồi nhanh chóng lên mạng đặt mua một cái giường sô pha loại có thể xếp được.
Đến lúc Uông Minh vào cửa, thấy tình trạng căn phòng Lưu Mang cho thuê – đem làm ổ chó, chó cũng chê, hắn mới sâu sắc ngộ ra Lưu Mang chẳng hào phóng gì cho cam. Dưới sàn nhà la liệt đủ thứ đồ tạp nham kì quái, gần như không có chỗ để đặt chân; trên bàn ăn thì đủ các loại hộp đồ ăn ngoài, đồ điện tử, thậm chí còn có tất vớ ngổn ngang để trên đó, quả là ngoài sức tưởng tượng của con người. Với căn phòng như thế này, phí dịch vụ quét dọn chưa chắc đã ít hơn tiền thuê nhà.
Uông Minh cạn lời, tên lưu manh thối tha này có thật là gay không vậy!
Lưu Mang ngượng ngùng gãi đầu, cười trừ nói: “Ờ thì, tại bận việc quá ấy mà.”
Uông Minh quắc mắt trừng anh ta, xắn tay áo bắt đầu công cuộc dọn dẹp, loay hoay suốt cả buổi chiều. Tay chân hắn lanh lẹ, tháo vát đến độ Lưu Mang cũng kinh ngạc: “Tiểu Minh, hóa ra chú còn hiền thục đảm đang đến vậy cơ đấy, thế mà anh cứ tưởng chú chỉ ăn không ngồi rồi nên mới đi làm trai bao chứ…”
Uông Minh nguýt trắng cả mắt, “Chắc tôi phải cảm ơn ông đã cống hiến căn phòng bừa bộn cỡ này, để tôi có cơ hội thể hiện ngón nghề ẩn giấu nhiều năm quá nhỉ?”
Lưu Mang mặt siêu dày, lại còn được voi đòi tiên: “Trời cũng tối rồi, hay là chú trổ tài bếp núc luôn đi?”
“Hầy, được thôi, ai bảo tôi phận đời côi cút giờ phải đi ăn nhờ ở đậu chứ.” Uông Minh ủ rũ buông tiếng thở dài, “Lát nữa tôi làm gà hạt dẻ, cơm bát bửu, mẫu tử bình an với lại cải xào nữa, đủ chưa?”
Lưu Mang thộn ra: “Mẫu tử bình an là cái khỉ gì?”
Uông Minh thản nhiên nói: “Là canh táo đỏ trứng gà. Món tự chế, ông ý kiến gì?”
Lưu Mang: “….” Tổ sư bố nó món tự chế, đừng có đặt tên kỳ quái cho món canh kỳ quái như vậy được không.
Uông Minh săm soi cái bếp tồi tàn của anh ta, khua tay múa chân liệt ra một danh sách mua sắm dài ngoằng bắt Lưu Mang ghi lại. Hai người sóng vai cùng nhau tới siêu thị mua nguyên liệu.
Nhắc đến dâu hiền vợ đảm, thật ra đâu chỉ trong việc dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ nấu cơm, hồi nhỏ ở cô nhi viện thiếu hụt nhân lực, hắn còn một tay hầu hạ ăn uống đái ỉa cho ba đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi. Uông Minh lười khoe khoang, kẻ tự cường như hắn là phải giấu nhẹm công danh mới chuẩn bài.
Uông Minh đã quét dọn cả một ngày, vì thế nghiễm nhiên sai bảo chủ trọ đi xách nguyên liệu nấu ăn và đồ làm bếp mới mua về, còn mình thì cầm bịch khoai tây chiên vừa đi vừa ăn, đời vui phải biết.
Lưu Mang kháng nghị, kêu: “Cái đệt, chí ít chú phải đút cho anh miếng chứ…”
Uông Minh hứ một cái, hào phóng đút cho anh ta một miếng. Chẳng ngờ vừa đút xong liền cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Uông Minh vội vã cắn miếng bánh tĩnh tâm: “Ông có thấy hình như có một luồng sát khí không…”
Lưu Mang nhìn hắn không khác gì nhìn thằng đần, “Chắc oán khí tỏa ra từ con gà vừa bị chú làm thịt để trong cái túi này nè, chú nói xem phải không? Đừng có đánh trống lảng, mau đút anh miếng to to vào.”
Bíp!
Như thể cố ý tự vả, Lưu Mang còn chưa dứt lời, sau lưng bỗng truyền đến tiếng còi ô tô inh ỏi.
Lưu Mang dừng bước, xoay người nhìn chiếc xe kia, “Tiểu Minh, có phải đại gia của chú đến tìm chú không kìa?”
Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là một gã đàn ông vẻ mặt như cười như không. Hắn sở hữu một đôi mắt lúng liếng, như gió xuân tháng ba, nhưng Uông Minh lại cảm nhận rõ ràng mùa xuân rét buốt từ sâu trong ánh mắt của tay công tử đó.
Lưu Mang ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng khi kéo Uông Minh liền có thể cảm nhận được toàn thân anh ta đều đang căng lên. Anh ta ra vẻ ung dung nói với tay công tử ấy: “Sao anh lại ở đây?”
Tay công tử đó cầm một túi giấy nhỏ trên ghế phụ đưa cho anh ta, “Quần áo lần trước em bỏ quên, tôi đem đi giặt ủi giúp em rồi, giờ đem trả cho em.”
Uông Minh nhíu mày, quần áo bỏ quên? Ồ hố.
Lưu Mang nhận lấy, liếc nhìn hắn: “Sao anh biết địa chỉ nhà tôi?”
Người nọ cười khẽ, “Muốn biết thì biết thôi.”
Những lời này rất có vấn đề, mặt Lưu Mang lập tức sa sầm, không nói gì nữa. Bầu không khí bỗng chốc căng thẳng, Uông Minh thấy không ổn, cười hì hì vỗ eo Lưu Mang, cố gắng làm dịu tình hình: “Lưu manh thối tha, quen anh đẹp trai sao không giới thiệu cho em?”
“Gì, đây là bạn đại học của anh, em với không tới đâu.” Lưu Mang đột nhiên choàng tay qua vai Uông Minh, giọng điệu mỉa mai trắng trợn: “Với lại, có anh rồi còn chưa đủ à?”
Uông Minh tinh ý lập tức nhận ra tay công tử kia có lẽ là kẻ lừa tình mà Lưu Mang nhắc đến lúc say rượu, vội vàng nhập vai, bắt đầu diễn.
Hắn nũng nịu nhéo hông Lưu Mang một cái, tựa đầu vào lồng ngực anh ta, giở giọng lẳng lơ trách móc: “Quỷ sứ hà, người ta còn chưa ghen, anh đã lại đi ghen ngược người ta, đêm nay anh không muốn ngủ trên giường nữa phải không?”
Lưu Mang ghé lại bên tai hắn giả vờ dỗ dành, thì thầm: “Trường phái diễn xuất hoang dại gì đây, chú đừng có diễn lố quá đó.”
Uông Minh ngẩng đầu thùy mị ngọt ngào nhìn anh ta, nói nhỏ bên tai: “Tôi tính không chọc hắn tức chết cũng phải chọc hắn ghê tởm chết chứ.”
Chưa đợi hai người chim chuột rúc rích thêm mấy câu, tay công tử kia đã đạp chân ga phóng đi như bay, bỏ lại hai người họ tha hồ hít bụi.
Tâm trạng của Lưu Mang cũng theo chiếc Ferrari đi mất kia mà sa sút bằng tốc độ mắt thường thấy rõ.
Uông Minh thấy người trước mặt cố ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, thực chất thì mất hồn mất vía, bèn chép miệng quở: “Thế này thì vứt.”
Lưu Mang miệng hùm gan sứa trợn mắt trừng hắn: “Trong thế giới quan của anh đây, bạn trai cũ đều là thằng chết rồi. Ban ngày ban mặt chú gặp ma liệu có nên hồn nổi không.”
Uông Minh cứng họng, thấy hình như cũng có lý.
Về đến nhà, Uông Minh mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm, Lưu Mang thì ngồi bắt chéo chân trên sô pha xem phim kinh dị. Phòng Lưu Mang thuê khá nhỏ, cũng không có vách ngăn giữa phòng khách và bếp, vì thế Uông Minh cũng vừa tách hạt dẻ vừa được xem ké.
Lưu Mang khui chai bia ra làm một hớp. Đến cảnh một đêm trăng mờ gió lộng, kèm theo nhạc nền rền rĩ thê lương, nữ chính run lập cập tiến vào một nhà máy bỏ hoang để tìm đồng đội mất tích, anh ta liền chửi đổng lên: “Mẹ kiếp, người bình thường ai mò vào cái chỗ đấy? Não tàn đến mức này thì cũng quá là điêu rồi!”
Bên kia, Uông Minh bỗng dưng chõ mõm vào: “Ông thấy cô ấy não tàn vì ông đang xem phim kinh dị, biết thế nào bên trong cũng có ma, nhưng nữ chính trong phim không chừng là người kiên định theo chủ nghĩa Mác thì sao. Trong đêm tối, cô ấy biết rõ nguy hiểm rình rập nhưng vẫn mạo hiểm, giống như một số người biết rõ không buông được ai đó mà vẫn cứ cố sáp vô, mập mờ dây dưa không dứt. Cô ấy tin trên đời không có ma quỷ, cũng giống một số người tin rằng mình sẽ không rung động với kẻ cặn bã nữa vậy, thật ra con người đều ngu ngốc như nhau cả thôi.”
“Có mình chú có mồm đấy chắc?” Lưu Mang lạnh lùng nói.
Uông Minh hậm hực ngậm miệng, sau lại thấy Lưu Mang vội vàng giơ tay lên quẹt mắt, hắn có chút cả kinh: “Ông…”
“Sao? Chưa thấy người xem phim ma khóc bao giờ à?” Lưu Mang nổi đóa quát hắn, lại giơ tay lên ra sức chùi mắt, hốc mắt hoe đỏ.
Uông Minh nuốt nước miếng, xoắn xuýt đắn đo xem có nên an ủi Lưu Mang hay không. Hắn đương nhiên có thể làm một người ngoài cuộc hồ đồ hiếm thấy, dỗ dành anh ta như lúc nịnh nọt chị Yến, nhưng mà Lưu Mang từng là bạn hắn, hắn thà rằng gạt bỏ hình tượng miệng lưỡi lắt léo của mình đi một lúc, để tên ngốc này có thể thoát khỏi bẫy tình của tay công tử kia.
Đương nhiên, hậu quả của việc gạt bỏ hình tượng vô cùng nghiêm trọng, chẳng bao lâu sau Uông Minh sẽ lĩnh ngộ được điều này.
Nhưng hiện giờ, Uông Minh vẫn cho rằng đây chỉ là việc nhỏ, cũng giống hắn đã lầm tưởng rằng bạn trai cũ của Lưu Mang chỉ là một tên công tử vô cùng bình thường vậy.
Cú tự vả đầu tiên diễn ra vào mấy bữa sau, Uông Minh bị dựng dậy bởi tiếng chuông cửa réo inh ỏi không ngớt, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Thời gian biểu của hắn và Lưu Mang khác nhau, Lưu Mang sáng chín giờ đi, chiều năm giờ về, còn hắn tối bảy giờ đi, sáng năm giờ về, cho nên lúc hắn thức dậy thì trong nhà có mỗi một mình.
Hắn dụi mắt nhìn đồng hồ, tiên sư mới hơn mười giờ. Uông Minh ra mở cửa, mang theo giọng mũi ngái ngủ, cằn nhằn: “Ông lại bỏ quên gì hả… ủa đậu má?”
Tay công tử kia đứng ngoài cửa, dáng cao dong dỏng, tựa như cây trúc thanh tao giữa đình. Mặc dù lúc thấy Uông Minh áo quần xộc xệch, mặt có một thoáng sa sầm, nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ nhã nhặn lịch sự của hắn.
Uông Minh tuy trẻ tuổi nhưng đã nếm không ít trái đắng, từ lâu đã biết càng là người ăn mặc tử tế bóng bẩy thì càng dễ là lòng lang dạ sói, cộng với thái độ hôm trước của Lưu Mang khi gặp hắn… Uông Minh vuốt lại quần áo trên người, che đi phần da thịt lộ ra trước ngực, sau đó nở một nụ cười lịch sự mà cũng không kém phần lả lơi: “Anh là… bạn đại học của Lưu Mang nhỉ?”
Tay công tử kia gật đầu, khẽ cười, đáp: “Phải, tôi họ Nhậm.”
Uông Minh vừa dùng tay chải lại cái đầu tổ quạ của mình, vừa nói: “Ngài Nhậm à, gì nhỉ, Mang Mang anh ấy đi làm mất rồi.”
“Tôi biết.” Tên công tử mỉm cười hết sức tử tế, “Tôi đến để tìm cậu.”
“Tìm tôi?” Uông Minh tỏ vẻ ngờ vực.
Tên công tử mềm mỏng đáp: “Phải. Cho hỏi cậu và Lưu Mang đang ở cùng nhau đúng không? Hai người có quan hệ gì vậy?”
Hỏi thẳng thừng như vậy, có vẻ trái ngược hoàn toàn với bộ dạng đẹp mã mang hơi hướng phương Đông khép nép của tên công tử này. Uông Minh biếng nhác nở nụ cười, không định mở cửa cho hắn, chỉ tựa vào bản lề cửa như người không xương, đáp: “Ngài Nhậm hỏi chuyện riêng tư như vậy, ngài với Lưu Mang thì có quan hệ gì đây?”
Hắn không đần như Lưu Mang, còn khướt mới nhử lời được Uông Minh hắn.
“Lúc trước đã nói rồi, tôi và Lưu Mang là bạn đại học.” Tên công tử bình tĩnh đáp.
Uông Minh nhoẻn miệng cười tươi roi rói: “Quan hệ bạn học thì dĩ nhiên không có quyền biết những chuyện này rồi.” Hắn khựng lại một chốc rồi ác ý bồi thêm một câu cực kỳ ám muội, “Nếu ngài Nhậm không còn chuyện gì nữa thì tôi quay lại ngủ tiếp nhé. Mà này, hồi đại học cái tên lưu manh thối tha đó cũng hung mãnh vậy sao? Đêm qua quậy quá nửa đêm, eo tôi giờ còn đau âm ỉ đây.”
Lúc Uông Minh chọn gạt bỏ hình tượng để chửi cho Lưu Mang tỉnh người ra, thì cũng đã quyết định sẽ giúp Lưu Mang đến cùng. Mà chọn giúp Lưu Mang tức đã định phải đắc tội với bạn trai cũ của Lưu Mang. Khi cậu trai đon đả thành thói bắt đầu để lộ ra gai nhọn tua tủa cũng là lúc quân domino đầu tiên đổ xuống.
Chẳng hạn như hiện giờ, Uông Minh rất nhanh sẽ phải trả giá cho việc diễn quá lố.
Tên công tử vô cùng bình tĩnh, nghe Uông Minh nói xong, mặt vẫn dửng dưng như không, thậm chí nụ cười còn càng thêm dịu dàng, khiến người ta hãi hùng. Hắn quay sang chỗ bị che khuất bởi cánh cửa khép hờ, như cười như không, nói: “Anh Phong nghe thấy hết rồi chứ?”
Mặt Uông Minh lập tức biến sắc.
Úi đệt, không… phải… chứ…
Chỉ thấy từ chỗ tầm nhìn bị cảnh cửa che khuất, một người đàn ông chậm rãi bước ra, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hết chương.