HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 2
Chương 2 – Đi thuê phòng
Chuyển ngữ: Na
Biên tập: Trần
Mọi người trong phòng đều nhìn Uông Minh cùng biên kịch Hàn với vẻ thích thú, chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo.
Mấy cậu trai bên cạnh biết tỏng trình của Uông Minh đều bụm miệng cười. Bọn họ là sinh viên làm việc ngoài giờ, hiển nhiên lúc này ra tay giúp đỡ Uông Minh cũng không thành vấn đề, thế nhưng Uông Minh là cái loại trai bao thô tục mà bọn họ luôn xem thường. Vả lại, công việc lẫn cuộc sống đều nhàm chán, có lúc cũng cần phải nêm nếm thêm một ít chuyện cười làm gia vị chứ nhỉ?
Thấy Uông Minh ngẩn người không nói lời nào, biên kịch Hàn lại tự động ảo tưởng ra cho hắn hình ảnh điềm đạm thong dong, nhặt hoa mỉm cười, bèn hồ hởi nói: “Vậy thì mình khởi động trước nhé. Tôi ngâm vế trước, em đối vế sau. Thiết nghĩ dễ như ăn bánh thôi mà, phải không? Nào! Hồn theo cánh nhạn về nam.”
Hồn theo trụ chim vào lỗ? Uông Minh nghe xong câu này, trái tim ủ rũ nguội lạnh lại khấp khởi trông thấy hy vọng. Món này hay à nha, chơi hẳn thơ dâm luôn cơ! Có điều… hắn thật sự không biết câu tiếp theo là gì.
Dưới ánh mắt chờ mong của lão, rốt cuộc ậm ờ suốt nửa buổi, Uông Minh mới nặn ra được một câu: “Thấy cúc bung nở khôn ngăn lệ trào?”
TV bắt đầu tự động phát MV tiếp theo, tiếng ca quẩn quanh trong phòng: “Sợ nhất là khi không khí đột nhiên lặng thinh…”
Căn phòng im ắng đầy khó xử trong vài giây, rồi nổ ra một tràng cười rung trời chuyển đất. Uông Minh thấy sắc mặt biên kịch Hàn càng lúc càng xanh mét, liền biết chuyến này e là mình đi đời rồi.
Nát một đời hoa, tàn ba đời chuối. Nếu để chị Tô biết mình làm hỏng ngón nghề chiêu tài của Thiều Hoa, không biết sẽ bị trừ bao nhiêu tiền công.
“Hồn theo cánh nhạn về nam, thấy hoa xứ bắc khôn ngăn lệ trào.” Tiểu Sở đứng lên, cất cao giọng ngâm, “Mưa rừng đổ ào ào vừa tạnh, mây trên sông tựa ráng chiều quy. Ngày về lệnh phạt đã ghi, thân này đâu dám hận chi bãi dà*. Biên kịch Hàn, Tiểu Minh là sinh viên khoa tự nhiên, bài thơ này đối với cậu ấy có chút xa vời. Cậu ấy thấy anh làm khó, mới đùa anh chút vậy thôi.”
(*Trích thơ Độ Đại Dữu Lĩnh của Tống Chi Vấn. Bản dịch thơ của Nguyễn Minh từ thivien.net)
Dáng người thanh thoát, phong thái điềm đạm. Vào khoảnh khắc đó, Uông Minh khó lòng phủ nhận, đầu bảng quả nhiên là có tư chất làm đầu bảng.
“Khụ khụ,” Cậu cả họ Lục – chủ trì đêm nay, cười dứt bèn đứng dậy dàn xếp, “Biên kịch Hàn, Tiểu Sở mà tôi gọi cùng là sinh viên ban xã hội giống ông đấy, nói chuyện cũng hợp, chi bằng hai ta đổi đi?”
Tiểu Sở quay lưng lại với mọi người, xoay đầu trừng mắt lườm Uông Minh. Uông Minh lập tức hoàn hồn, vội vàng xin lỗi biên kịch Hàn: “Thầy Hàn à, đều tại em đường đột. Em cạn hết chai rượu này bồi tội với thầy, được không ạ?”
Nói đoạn, hắn liền cầm chai vang ngoại trên bàn, không chút do dự ngửa đầu dốc thẳng vào miệng. Hắn uống vừa nhanh vừa vội, chẳng chốc đã hết nửa chai, tất cả mọi người lại được dịp nhao nhao lên:
“Ô, thằng nhóc này uống giỏi đó chứ!”
“Cố lên! Cạn đi, cạn đi.”
Biên kịch Hàn cũng chẳng phải người nhỏ nhen, thấy không khí sôi nổi như vậy, lão lập tức hùa theo, “Được rồi, được rồi, không sao, chơi tiếp đi.”
Uông Minh thở phào nhẹ nhõm, nhủ thầm may mà vẫn giữ được bát cơm. Có điều bình rượu ngoại kia sức ngấm mạnh, tửu lượng của hắn tuy rằng không tệ, nhưng một chai thì vẫn có hơi chuếnh choáng. Đương hắn lảo đảo ngất ngư, chợt một bàn tay kịp thời ôm lấy eo hắn.
Uông Minh nhìn lại. Đầu còn chưa kịp nghĩ, môi đã nhoẻn một nụ cười lấy lòng. Người đỡ eo hắn cao hơn hắn cả một cái đầu có lẻ, chính là Lục Vĩnh Phong – cậu cả tập đoàn nhà họ Lục, là một tên con ông cháu cha quen thói ăn chơi đàng điếm. Uông Minh làm việc ở hộp đêm đã nghe qua không ít truyền thuyết về gã đàn ông này. Nào là không màng sự nghiệp, nào là sát thủ tình trường, mấy chuyện đồn đãi hoang đường nhiều không kể xiết.
Nhưng nay diện kiến gã, Uông Minh thực chẳng ngờ cậu ấm nhà giàu tội lỗi chồng chất trong miệng người ta, ngoại hình còn bắt mắt hơn chán đám người có tiền vểnh mũi tự xưng là “cao – giàu – bảnh”. Chỉ riêng đôi mắt phượng phong lưu hào sảng ấy thôi đã đủ xứng với danh hiệu sát thủ tình trường rồi.
Uông Minh líu lưỡi lắp bắp xin lỗi gã: “Cậu Lục, hôm nay thực sự xin lỗi, suýt chút nữa em đã làm hỏng nhã hứng của mọi người.”
Lục Vĩnh Phong tủm tỉm cười lôi hắn lên ghế sô pha. Uông Minh thường nghe bảo gã tốt tính, ưa lời mát tai, quả nhiên nghe Uông Minh mềm mỏng vài câu xong, mặt gã chẳng có vẻ gì là khó chịu, còn thoải mái bông đùa: “Sao, em còn tính nốc thêm chai nữa để tạ tội với tôi đấy à?”
Uông Minh ra vẻ định đứng dậy đi lấy chai khác, Lục Vĩnh Phong vừa cười vừa kéo tay hắn lại, “Được rồi, nhớ là em nợ tôi một chai rượu đấy nhé, sau này phải trả đấy. Mà em cũng tếu ra phết đấy chứ, câu đối hồi nãy làm tôi suýt thì cười đến sốc hông.”
Uông Minh làm bộ ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Cậu còn cười em.”
Lục Vĩnh Phong lại phì cười, “À, em tên gì?”
“Em tên Tiểu Minh, cậu Lục cũng có thể gọi tên tiếng anh của em là Amine.” Uông Minh đáp.
Lục Vĩnh Phong nhướn mày, “Ồ, Tiểu Minh, tên học sinh giỏi toán chuyên dùng trong sách giáo khoa đây mà, chẳng trách lại là sinh viên khoa tự nhiên.”
Người này dễ gần, chủ đề trò chuyện cũng không thơ ca lắt léo như biên kịch Hàn. Uông Minh chốc chốc lại cùng gã đổ xí ngầu, oằn tù xì uống rượu, chơi đến là high. Đây mới đúng chuẩn món mà trai bao bắt buộc phải tinh thông. Năng lực nghiệp vụ của Uông Minh quả thực đạt chuẩn, chơi cùng Lục Vĩnh Phong đến là vui.
Sang hiệp hai, hắn đã ngấm hơi men, đầu óc váng vất. Lục Vĩnh Phong vẫn ôm hắn, hắn cũng nhân đó mềm oặt ngả người vào lòng Lục Vĩnh Phong.
Không biết là do váng đầu hay là do vòng tay của người kia quá dễ chịu, Uông Minh chẳng hay đã thiếp đi từ bao giờ. Đến lúc hắn tỉnh lại, đèn trong phòng hát đều đã sáng. Mấy ông lớn đều đã ôm theo trai bao mà bọn họ gọi ra ngoài, xem ra sắp tàn cuộc rồi.
Uông Minh nhìn sang bên cạnh, không biết Lục Vĩnh Phong đã đi đâu.
Hắn quay đầu kéo mấy cậu đồng nghiệp trai bao còn chưa đi, hỏi: “Tình yêu ơi, mấy cậu có thấy anh sếp bữa nay của tôi đâu không?”
Mấy cậu trai bao ấy tối nay không được các sếp điểm mặt gọi tên, bỏ lỡ mối làm ăn lớn, vì thế sắc mặt cũng chẳng hề dễ coi: “Đương nhiên là ôm người khác đi rồi, chẳng lẽ còn tắm rửa trước chờ mày vác xác tới chắc? Cũng không nhìn lại xem bản thân mình là cái thá gì, nay cậu Lục chữa ngượng mới đổi mày qua thôi, đéo biết thân biết phận mà soi lại mình đi à?”
“Lại chả thế,” Người còn lại thấy Uông Minh cúi đầu không nói lời nào, cũng được thể phụ họa: “Vô văn hóa còn đòi bày trò, thật chẳng hiểu sao mày lại vào được đây luôn.”
“Thật làm mất mặt chúng ta.”
Vào lúc rạng sáng thế này, ở chốn dục vọng cuồn cuộn thế này, ác ý cũng được thể mà mặc sức tràn lan một cách trắng trợn.
Uông Minh đơn độc đứng giữa phòng hát khay chén ngổn ngang, vẻ tiu nghỉu ủ rũ trông đến là buồn tủi. Mà thực ra thì hắn cũng buồn thật: Mẹ kiếp, sớm biết thế hắn đã chẳng uống nhiều như vậy lấy le, món hời ngon không biết đã bị tên hồ ly tinh nào nẫng xừ đi mất rồi!
“Tôi nói này, đồng chí Tiểu Minh,” Đột nhiên, một giọng nói bông đùa vang lên từ ngoài cửa, Uông Minh với mấy cậu trai bao vừa cười nhạo hắn đồng loạt quay đầu lại. Lục Vĩnh Phong khoanh tay đứng tựa thành cửa, “Sao em còn ở đây, không phải bảo chờ tôi trong phòng sao?”
“Hả? À!” Uông Minh phản ứng rất nhanh, lập tức lon ton như con thỏ nhảy đến bên Lục Vĩnh Phong, khuôn mặt đỏ gay cười hềnh hệch, “Mình đi nào sếp!”
Lục Vĩnh Phong cúi đầu nhìn hắn, cấp tốc đánh mắt ra hiệu, nhưng Uông Minh hãy còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vô bờ bến, nào có lĩnh ngộ được thâm ý của gã. Lục Vĩnh Phong bất đắc dĩ đành phải kéo hắn ra ngoài.
Uông Minh túm chặt lấy áo vị đại gia này, chỉ e hễ sểnh ra chút là gã sẽ lại biến mất. Lục Vĩnh Phong mặc cho hắn túm, cũng chẳng có vẻ gì là xót thương quần áo của mình bị túm nhăn nhúm hết cả.
“À thì, sếp Lục, mình lên lầu thuê phòng hay là đi chỗ khác chơi tiếp?” Uông Minh níu tay áo gã, hỏi.
Lục Vĩnh Phong khẽ xoa mái tóc quăn của cậu trai bao trước mặt, lựa lời uyển chuyển nói: “Hôm nay em uống nhiều rồi, về nhà nghỉ ngơi đi cho khỏe.”
Gã vốn chỉ định quay lại lấy đồ bỏ quên mà thôi, tình cờ bắt gặp tên nhóc này bị người ta châm chọc chế giễu, nom đến là đáng thương, mới mở miệng nói đỡ cho vài câu. Về phần lên giường với hắn, Lục Vĩnh Phong quả thực chưa hề có ý định này…
Uông Minh sốt sắng ngẩng đầu biện hộ: “Không phải, không phải đâu, tửu lượng của em tốt lắm. Bữa nay là bởi gần như chưa ăn gì nên sức chiến đấu mới sa sút như vậy đấy!”
Thế này sao được, là một tên trai bao làm việc ở nhà chứa xa hoa lừng lẫy bậc nhất, đã mấy ngày liền hắn chẳng được vụ làm ăn nào nên hồn rồi. Mặc dù thu nhập tiếp rượu với tiền boa cũng khả quan đấy, nhưng so với con số mà hắn muốn kiếm được thì hãy còn kém xa. Nay vớ được cậu ấm họ Lục này, như thể hạn hán gặp mưa rào, tuyệt đối không thể bỏ lỡ!
Hắn nóng ruột, khuôn mặt vốn đã đỏ hây hây vì hơi men lại càng đỏ lựng lên. Đôi mắt ươn ướt mở to không chớp nhìn Lục Vĩnh Phong, ra sức đưa đẩy, bộ dạng như thể phải câu người này tới tay bằng được mới thôi.
Cậu trai bao trước mặt trang điểm đậm, dưới ảnh hưởng của men say, bạo dạn phô ra đủ loại tư thái lẳng lơ dâm dật với gã. Thế nhưng Lục Vĩnh Phong chẳng có cảm giác ham muốn bốc lên tẹo nào, mà chỉ thấy hơi buồn cười. Trông thật chẳng khác gì đứa nhỏ chôm chỉa mỹ phẩm người lớn, tự bôi trét trước gương, còn tưởng mình đẹp đến chói mù con mắt. Lục Vĩnh Phong cũng chẳng biết tại sao, nhóc trai bao này luôn khiến gã vừa nhìn đã muốn phì cười.
“Được rồi, được rồi.” Lục Vĩnh Phong đầu hàng, nhìn bốn bề vắng lặng, bèn vỗ phát vào mông hắn, “Nào, đi thuê phòng.”
“Gì cơ? Oa! Sếp Lục tốt ghê luôn á!” Uông Minh lập tức phấn khởi nhảy tưng tưng lên như khỉ, còn kéo luôn cả Lục Vĩnh Phong mất thăng bằng theo, loạng choạng suýt vấp.
“Ấy ấy ấy, em nhìn vào chứ!”
Lục Vĩnh Phong dẫn Uông Minh đi thuê lấy một phòng giường lớn ở khách sạn phía trên hộp đêm. Dù sao thì trước giờ gã vẫn “sang hèn cùng húp”, nhóc trai bao này đã thèm khát đến vậy, gã cũng chẳng ngại thi thoảng đêm xuân đổi gió một phát.
“Sếp ơi, anh tắm trước hay em tắm trước hay là mình cùng tắm?” Vừa vào cửa, Uông Minh liền hồ hởi kéo Lục Vĩnh Phong hỏi hết cái nọ tới cái kia: “Nhân tiện, anh có đặc biệt chuộng tư thế hay thể loại nào không?”
Với tư cách là nhân viên phục vụ tình dục, những phương diện khác khó mà đánh giá chứ riêng khả năng diễn xuất cùng kỹ thuật trên giường của Uông Minh thì đều chuyên nghiệp không chê vào đâu được! Muốn thẹn thùng hay dâm đãng, nước nôi lênh láng hay eo xinh mềm oặt, hắn đều có thể đảm đương tuốt!
Lục Vĩnh Phong trông hắn hừng hực chí khí, ngong ngóng được phô diễn ngón nghề của mình, thấy cũng ngồ ngộ, bèn vuốt cằm, nói: “Hình như tôi cũng chẳng có sở thích gì đặc biệt, em cứ là chính mình đi là được.”
“Ồ ồ, vậy lát em cứ thẳng thắn chút, nếu sếp không thích thì cứ bảo em biết ngay nha.” Uông Minh ngoài mặt dạ vâng răm rắp rất chi ngọt ngào, trong lòng lại chỉ thấy nực cười. Là chính mình? Hắn làm gì có chính mình.
Hết chương.