HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 22
Chương 22 – Tình sâu đậm mưa lâm thâm
Chuyển ngữ: Hy
Biên tập: Trần
Tiểu Sở ngồi trên ghế dựa ở trong gian riêng, tay siết chặt, mắt cứ chốc chốc lại liếc về phía cánh cửa đóng chặt.
Uông Minh ngồi cách xa cậu ta một chút, khuỷu tay lén lén huých Lục Vĩnh Phong. “Anh chắc chắn gian riêng trong quán bar là chỗ hẹn ổn áp chứ?”
Lục Vĩnh Phong mải mê chọn bài hát, thờ ơ nói với vẻ đương nhiên: “Dĩ nhiên rồi, đây chẳng phải là nơi bắt đầu tình yêu của bọn họ sao?”
Uông Minh: “… Cũng là nơi nhắc nhở về khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ.”
“Ồ.” Lục Vĩnh Phong xoa cằm. “Nhưng đêm nay quán bar mở tiệc, đợi bọn họ xong chuyện rồi thì tụi mình có thể ra ngoài chơi.”
Uông Minh: “… Đây mới là mục đích của anh.”
Lục Vĩnh Phong khẽ cụng hắn, rồi ghé sát bên tai, nói: “Cơ mà sao em đối xử tốt với cậu ta quá vậy, tôi nhớ là cậu ta rất xem thường em kia mà.”
Uông Minh liếc gã một cái, dịu giọng đáp: “Mặc dù đám bọn em bán thân, lúc nào cũng treo câu gia đình khó khăn ngoài cửa miệng, thực chất đa phần đều là vì lòng tham không đáy, ham ăn biếng làm mà thôi. Nhưng Tiểu Sở lại khác, cậu ấy là một trong số ít những người thực sự đáng thương, sở dĩ cậu ấy nhúng chàm là vì phải trả đống nợ của ba mình.”
Lục Vĩnh Phong gật đầu.
“Tất nhiên.” Uông Minh bổ sung. “Chị Tô trả tiền mời em giúp.”
Lục Vĩnh Phong bật cười, ghẹo hắn: “Tôi cũng góp sức, vậy đến lúc đó phải chia nửa tiền cho tôi đấy nhé.”
Uông Minh trừng mắt, đang định lên án bản chất tính toán chi li của tên chủ nghĩa tư bản này, cửa đã bị đẩy ra. Suy cho cùng, bởi thể diện của Lục Vĩnh Phong lớn, biên kịch Hàn không dám để gã chờ lâu, chẳng mấy chốc đã xuất hiện.
So với lần trước gặp Uông Minh, biên kịch Hàn có vẻ mập ra một chút, hai má tròn lẳn như chiếc bánh mì. Ông ta khom người chào hỏi Lục Vĩnh Phong trước nhất, sau đó liếc qua khóe mắt thấy Tiểu Sở bên cạnh, sắc mặt biên kịch Hàn có phần lúng túng: “Cậu Lục, chuyện này…”
Lục Vĩnh Phong làm bộ nghiêm túc, nói: “Biên kịch Hàn, hiện giờ bộ phim mà anh đang quay là do tôi đầu tư. Nghe nói bởi vấn đề cá nhân giữa hai người, dẫn đến việc tiến độ quay phim bị trì hoãn rất nhiều.”
“Việc này…” Biên kịch Hàn khó xử nói: “Tôi đã nói chuyện rõ ràng với cậu ta rồi. Tôi cũng đã bảo sẽ không tính toán so đo, để cậu ta tiếp tục ở lại đoàn làm phim. Là tự cậu ta không chịu diễn gây thiệt hại cho cả ekip.”
“Oa, biên kịch Hàn, sao anh không cân nhắc về việc đổi nghề làm đầu bếp luôn đi? Phong thái quẳng gánh điêu luyện nhường này cơ mà.” Uông Minh ngồi bên xen vào. “Cậu ấy lâm trận bỏ chạy còn chẳng phải là vì bị anh tổn thương nặng nề, thành ra không thể làm việc được sao?”
Biên kịch Hàn cau mày: “Xin lỗi, cậu là ai thế?”
Uông Minh ngẩng đầu cười, hết sức lẳng lơ đĩ đượi ôm lấy Lục Vĩnh Phong, nói: “Tôi á? Tôi là người thủ thỉ bên gối của sếp lớn nhà anh đó, nhớ nói chuyện khách sáo chút nha.”
“Ấy!” Lục Vĩnh Phong chợt ngộ ra. “Nói mới nhớ, gian phòng này cũng là nơi bắt đầu tình yêu, à không, tình gian của hai ta đấy chứ.”
Biên kịch Hàn thầm nhủ, thẩm mỹ của cậu lớn nhà họ Lục thật là ngày càng tệ. Bụng ông ta rất khinh thường cái loại cậu ấm như Lục Vĩnh Phong lẫn cả tên trai bao Uông Minh chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này. Nhưng dẫu gì ông ta cũng không thể làm mích lòng nhà đầu tư, đành phải gắng gượng nặn ra một nụ cười, khách sáo chào hỏi Uông Minh một câu.
“Thầy Hàn.” Tiểu Sở ở bên cạnh nhìn biên kịch Hàn cố ý gạt cậu ra ngoài lề, lòng vừa nguội lạnh lại vừa không cam tâm. “Anh không muốn gặp em, nói chuyện với em sao?”
Biên kịch Hàn né tránh ánh mắt của cậu ta, ngắc ngứ nói: “Nào có phải tôi không chịu nói chuyện với cậu? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chúng ta không có cơ hội đâu. Nói bao nhiêu lần thì vẫn vậy.”
“Thầy Hàn, em đã nghĩ thông suốt rồi. Em không để tâm chuyện anh giấu em, chúng ta đừng giận nhau nữa, được không?” Tiểu Sở bước tới trước mặt biên kịch Hàn, kéo tay ông ta, hết mực thành khẩn, nói: “Tuy anh giấu em chuyện anh đã có vợ, nhưng đúng như lời anh nói thì hai người đã ra riêng được một năm rồi. Chờ sau này hai người ly hôn, lúc đó chúng ta sẽ không còn trở ngại gì nữa. A Mãn, lúc biết anh gạt em, thật lòng em rất hận anh. Nhưng mấy ngày nay rời xa anh, em phát hiện em vẫn còn rất yêu anh… Chúng ta làm hòa đi, được không?”
Biên kịch Hàn không ngờ cậu ta lại trực tiếp nói toẹt chuyện mình ngoại tình ra ngay trước mặt Lục Vĩnh Phong như thế, vừa bất ngờ vừa điên tiết: “Rốt cuộc cậu muốn gì hả? Lôi chuyện này ra nói giữa đoàn làm phim, giờ lại còn lôi ra nói trước mặt nhà đầu tư của tôi nữa. Phơi hết chuyện riêng tư của chúng ta ra, khiến tôi phải bẽ mặt, làm vậy cậu vui lắm sao? Cậu có chút tự trọng đi chứ, chúng ta chia tay trong hòa bình không được sao?”
Uông Minh thưởng thức màn kịch tra công tiện thụ này, vừa lúng túng vừa sốt sắng. Hắn huých Lục Vĩnh Phong, muốn gã đứng ra hòa giải, sau đó nhân lúc bầu không khí dịu xuống, lần lượt khuyên nhủ tên cặn bã họ Hàn này và Tiểu Sở. Ai dè Lục Vĩnh Phong lại đang say sưa hát rống lên: “Ôi, tình sâu đậm mưa lâm thâm…”
Tổ sư, bài này nghe lại còn tức cảnh sinh tình nữa chứ!
Tiểu Sở bị biên kịch Hàn sỉ vả một hồi, hai mắt đỏ hoe. Cậu hít sâu vài cái, cố chấp gặng hỏi đến cùng: “Tại sao chứ? Em đã không để bụng chuyện anh gạt em rồi, vậy mà sao anh vẫn không chịu quay lại với em?”
“Ngay từ đầu tôi chưa từng nghĩ đến việc ở bên cậu.” Biên kịch Hàn không thể tin nổi. “Vấn đề không nằm ở việc tôi có vợ hay không, ôi trời, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy hả? Tôi là người đường hoàng, còn cậu, cậu là loại… đi bán dâm. Chúng ta là người của hai thế giới. Bao nuôi chơi qua đường còn được, chứ chẳng lẽ cậu lại còn ảo tưởng ở bên cạnh tôi… đầu áp tay gối gì đó nữa chắc?”
Tiểu Sở ngây ra như bị sét đánh ngang tai. Biên kịch Hàn thấy Lục Vĩnh Phong không để ý đến cuộc hội thoại của bọn họ, bèn tiếp tục nói: “Trước hết chưa bàn đến việc cậu là đàn ông, cho dù cậu có là đàn bà đi chăng nữa, thì cũng là loại đàn bà lẳng lơ, một cái cối vạn người giã. Dù tôi có bất tài vô dụng đến thế nào đi nữa cũng đâu thể chung chạ tạm bợ với phường đĩ điếm dơ dáy được chứ?”
Uông Minh thấy Tiểu Sở ra sức kìm nén nước mắt, không bàng quan nổi nữa: “Nè, biên kịch Hàn, đám người làm văn hóa các anh đều nói chuyện khó nghe như vậy hả? Nói chuyện chướng tai như vậy, bảo sao kịch bản của anh cũng ế chỏng chơ.”
Biên kịch Hàn bất thình lình bị Uông Minh móc mỉa. Ông ta đánh mắt ra hiệu cho Lục Vĩnh Phong liệu mà trông coi nhân ngãi của mình. Nào ngờ Lục Vĩnh Phong còn đang đắm chìm trong việc khoe giọng ca vàng, dùng thứ tiếng Quảng nửa mùa gào rống, hoàn toàn chẳng có ý định nhúng tay vào: “Ngan cho rằng tuôi phu chang sao, phu chang là bởi tuôi rất sợ…” (Người cho rằng tôi phô trương sao, phô trương là bởi tôi rất sợ. – Lời bài Phô trương của Trần Dịch Tấn.)
Nhà đầu tư chẳng buồn coi quản cậu tình nhân của mình, biên kịch Hàn cũng không dám làm quá lên đắc tội với Uông Minh, bèn xòe tay, nói: “Cậu em này, tôi biết cậu thấy bất bình thay cho bạn mình, nhưng lần trước lúc chia tay, tôi đã nói mềm mỏng lắm rồi. Kết quả là cậu ấy vẫn tưởng rằng bọn tôi còn cơ hội, tôi chỉ đành nói thẳng thôi. Tuy rằng khó nghe, nhưng đó đều là lời nói thật.”
Đời nào Uông Minh chịu buông tha, vặc lại không hề nhân nhượng: “Nói thật cái quần què, anh bảo bọn này bán mông là không có đạo đức thì tôi đếch ý kiến, chứ anh bảo bọn này bán mông là đĩ điếm dơ bẩn thì tôi đéo nhịn đâu nhé. Trai bao ở Thiều Hoán chúng tôi mỗi lần tiếp khách đều sử dụng biện pháp an toàn, đeo bao cao su đầy đủ, sao lại dơ dáy nhơ nhuốc hả?”
Biên kịch Hàn trợn mắt: “Cậu đeo bao rồi, nhưng chẳng phải chỗ đó bị biết bao nhiêu người thọc vào sao, còn kêu không bẩn?”
Uông Minh móc mỉa chua ngoa: “Vậy còn anh? Nhà có vợ rồi, còn chạy đến chốn ăn chơi lêu lổng, không phải anh cũng là cây tăm vạn người phỉ nhổ à? Luận theo logic của anh thì anh cũng bẩn muốn chết, quẳng ra ngoài chuồng lợn được rồi.”
Biên kịch Hàn nổi đóa: “Cậu…”
Uông Minh liến thoắng nói: “Huống hồ, tình dục là nguồn gốc của sinh nở, là cái cốt lõi thiêng liêng của sự sinh sôi nảy nở của muôn loài, là khoái cảm vỗ về, chưa bao giờ là một chuyện nhơ nhuốc. Chỉ vì một số người bẩn thỉu mượn chuyện tình dục làm đủ điều dơ dáy, mới khiến nó mang tiếng, khiến những người có kinh nghiệm tình dục phong phú bị kỳ thị…”
Hắn còn định diễn giảng một tràng thao thao bất tuyệt, biên kịch Hàn quả thực chịu thua trò cả vú lấp miệng em của hắn, vội vàng ngắt lời: “Bất luận cậu có ngụy biện thế nào, chỉ cần tưởng tượng bản thân dùng chung một món đồ với người khác, cho dù món đồ đó đã rửa sạch sẽ thì tôi vẫn cảm thấy bẩn!”
Uông Minh cay nghiệt nhạo báng: “Tôi thấy anh ra ngoài ăn uống cũng đâu có tự chuẩn bị bát đũa dùng một lần đâu, sao không ghê tởm chết luôn đi?”
Biên kịch Hàn bị hắn bắt bẻ đến phát bực: “Dù sao tôi cũng đã nói rõ ràng rồi, giám đốc Lục, nếu như anh không còn việc gì khác thì tôi xin phép đi trước.”
Niềm kiêu hãnh của dân trí thức trong ông ta bị Uông Minh đả kích nặng nề. Nghĩ đến việc mình bị một tên tình nhân rẻ tiền của Lục Vĩnh Phong đốp chát, ông ta liền hận đến mức chưa đợi Lục Vĩnh Phong trả lời đã sập cửa rời đi
Lục Vĩnh Phong hát hết bài, cũng chẳng phát biểu cảm nghĩ gì về biên kịch Hàn vừa bỏ đi, chỉ trâng tráo nhìn Uông Minh: “Oa, bé cưng à, điệu bộ ngoa ngoắt sắc bén của cưng trông thật gợi cảm! Không nhìn ra em giỏi khua môi múa mép vậy luôn đó?”
Uông Minh khoát tay. “Ui dào, hồi người ta còn ở Thiều Hoa Bất Hoán, trà trộn trong một đám sinh viên làm thêm ngoài giờ, tự nhiên phải nâng cao trình độ của bản thân lên chứ lị.”
Lục Vĩnh Phong cũng hùa theo tâng bốc: “Gừng càng già càng cay!”
Hết chương.