Dê nhỏ ngắm Sao
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
Đăng nhập Đăng ký
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
  • About us – Về tụi mình
  • Donate – Ủng hộ
Đăng nhập Đăng ký

HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 24

  1. Trang chủ
  2. HÀI KỊCH DUNG TỤC
  3. Chương 24 - Đại chiến triết lý sự đời
Chương trước
Chương tiếp

Chương 24 – Đại chiến triết lý sự đời

Biên tập: Nao/Trần


Tiểu Sở uống đến say mèm, nằm vật trên ghế sô pha chẳng biết trời trăng gì nữa. Lục Vĩnh Phong vẫy tay với Uông Minh, tỏ ý kêu hắn ngồi nhích qua chỗ mình.

Thế là Uông Minh bèn ngồi sang bên cạnh gã, Lục Vĩnh Phong dang tay ôm quá nửa người Uông Minh vào lòng, bắt đầu tra khảo: “Mới nãy em nói tôi đang đơn phương người ta, khai ra mau, đó là tên nào?”

Uông Minh chột dạ, cố đánh trống lảng: “Ờm… Giờ cũng trễ lắm rồi, hay tụi mình đưa Tiểu Sở về khách sạn nghỉ ngơi trước đi!”

“Còn khuya, em mau nói coi.” Mắt Lục Vĩnh Phong lập lòe, thích thú hóng hớt. “Em nghe ai đồn vậy? Văn Yến Dương hả? Hay tú bà của đám tụi em ở Thiều Hoa?”

Uông Minh thấy gã cứ nhằng nhẵng bám riết, nhưng lại không có vẻ gì là tức giận, đành ấp a ấp úng trả lời: “Là vì… Bàng Tuấn trông rất giống sếp Châu, từ chi tiết đó em tự suy diễn ra thôi. Nói rõ trước nha, em chưa có hé răng với ai đâu đó, đừng có mà giết em diệt khẩu!”

“Hả???” Lục Vĩnh Phong ré lên, vẻ mặt nom như thể bị sét đánh: “Em phỉ báng tôi đã đành, lại còn bêu rếu tôi thích Châu Trọng Hành? Giờ tôi quả thực muốn làm gỏi em rồi đấy!”

Uông Minh còn té ngửa hơn cả gã: “Không… không phải sao? Hai người vừa là bạn nối khố vừa có phước cùng hưởng các thứ kia mà…”

Lục Vĩnh Phong giận tím người: “Khỉ gió, chả lẽ trong mắt tụi em, giữa top thuần và bot thuần không thể có tình đồng chí cách mạng trong sáng được à?”

Ờm… Câu này, hỏi hay lắm.

“Thôi xong rồi, sốc chết tôi rồi.” Lục Vĩnh Phong vội nốc chai rượu. “Tôi phải làm tí rượu cho đỡ sốc đã.”

Uông Minh cuống quýt giải thích: “Nhưng… Bọn họ thật sự rất giống nhau… Em lầm tưởng cậu minh tinh họ Bàng kia là thế thân của sếp Châu… cũng là chuyện bình thường thôi mà…”

Lục Vĩnh Phong đập bàn: “Có mình em thấy giống thôi, đến cả thằng em ruột thừa của tôi còn đếch thấy giống nữa kìa! Em tự phạt mình uống hai chai bia đi!”

“Em trai ruột thừa nhà anh có quen thân gì sếp Châu đâu, không thấy giống cũng chả có gì đáng nói…” Uông Minh bĩu môi, phụng phịu nốc chai bia gã đưa cho.

Hai người nhậu nhẹt thả phanh, tướng ngồi cũng bắt đầu có khuynh hướng gắn mác người lớn. Lục Vĩnh Phong gần như đè hẳn cả người Uông Minh ra sô pha, ngón tay bắt đầu giở trò, vân vê núm vú Uông Minh bên dưới lớp áo.

Uông Minh thỏ thẻ: “Đừng hành sự ở đây, lỡ lát nữa Tiểu Sở tỉnh dậy thì sao?”

Lục Vĩnh Phong khịt mũi khinh khỉnh: “Nghe bảo người ta là đồng nghiệp của em cơ mà, mấy cảnh này cậu ta còn ít thấy chắc?”

“Vừa mới chia tay xong lại phải thấy ngay cảnh tụi mình chim chuột, cậu ta sẽ khó chịu lắm.” Uông Minh chối đây đẩy. “Để lần sau nhé.”

Lục Vĩnh Phong lèm bèm Uông Minh nhiễu sự: “Lần sau cái gì mà lần sau, vô nhà vệ sinh là được chứ gì.”

Uông Minh bó tay, đành phải vào nhà vệ sinh trong gian riêng cùng gã. Lục Vĩnh Phong mân mê đôi môi phớt hồng của hắn, bỗng như sực nhớ ra chuyện gì, bèn nói: “Này, kể ra em cũng giỏi khua môi múa mép phết đấy nhỉ. Mấy câu em nói trước khi cậu ta xỉn quắc ra đó đúng là đi vào lòng người, khiến người ta tin răm rắp.”

Trước lúc Tiểu Sở đo ván, Uông Minh rốt cuộc cũng đã thành công an ủi được cậu ta. Khi đó hắn đã nói thế nào ấy nhỉ? Uông Minh nắm lấy tay Tiểu Sở, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, rất là ra dáng tâm sự trải lòng.

“Có những người làm giáo viên bác sĩ lại chỉ xem công việc của họ như công cụ kiếm tiền, thậm chí phải phong bì đút lót mới chịu làm việc. Có những người hành nghề mại dâm, nhưng là để nuôi sống gia đình. Nhóm người nào cũng có ngoại lệ, đôi khi để quyết định liệu có nên tôn trọng một ai đó hay không, ngoài việc nhìn vào công việc của người đó, cũng phải xem xem họ đang làm vì điều gì nữa.” Uông Minh ôn tồn nói: “Tiểu Sở, cậu là vì muốn cứu ba mà chấp nhận chịu đựng công việc này, tôi cảm thấy cậu xứng đáng được tôn trọng.”

Nhớ lại những lời mình đã nói, Uông Minh tự giễu thở dài: “Phỉnh cậu ta cả thôi.”

Khuyên nhủ người khác ấy mà, dĩ nhiên là phải khuyên như vậy rồi. Chứ chả lẽ lại đi nói với cậu ta rằng: “Hiện thực khách quan sẽ không thay đổi chỉ vì mục đích chủ quan đâu, cậu làm đĩ thì chính là làm đĩ. Mọi người đều tất bật như thế, ai rỗi hơi đâu mà đi tìm hiểu cái tâm hồn cao đẹp đó của cậu”?

Lục Vĩnh Phong tấm tắc khen: “Em giỏi chém gió thật đấy.”

Uông Minh phổng mũi nhận lời khen của gã: “Tất nhiên rồi, em là ai cơ chứ.”

“Cơ mà vẫn không xịn bằng tôi.”

“Anh điêu nó vừa thôi.” Uông Minh khinh bỉ nhìn gã, nghĩ bụng, mấy câu anh nói hồi chiều xém tí nữa đã chọc cho Tiểu Sở tức chết rồi đó.

Lục Vĩnh Phong thấy hắn có vẻ không tin, quyết định phô diễn tài năng một phen: “Những lời nói dối thiện chí đó của em chỉ có thể khiến cậu ta tự cảm động nhất thời. Về sau, khi cậu ta lại tiếp tục bị người khác khinh thường thì coi như hết tác dụng. Nếu là tôi, tôi sẽ nói rằng…”

Lục Vĩnh Phong nâng mặt Uông Minh lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ nói rằng, con người có thể luôn đối nghịch, mãi căm phẫn, không bao giờ thỏa hiệp với thế giới, nhưng nhất định phải buông tha cho chính mình. Ít nhất trước khi chết, cũng nên tìm được cho mình thú vui trong cuộc sống, chứ không phải cố chấp đâm đầu vào những muộn phiền. Tất nhiên, hiện giờ có thể em vẫn chưa buông bỏ được, nhưng cũng có sao đâu. Em vẫn còn biết bao năm tháng để sống tiếp, em sẽ tìm được cho mình những điều còn thú vị hơn cả tình yêu, gặp phải những thứ còn đau khổ hơn cả việc mất đi người thương. Tất cả những điều ấy mới khiến cuộc sống này trở nên muôn màu muôn vẻ.”

Ánh đèn cam trên trần nhà dường như che mờ đi nét chơi bời phóng túng thường ngày trong mắt gã, chỉ để lại một vệt sáng phản chiếu trong veo rất đỗi dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, trông gã hệt như một vị thần nhìn xuống chúng sinh, không bận lòng cũng chẳng e sợ, để rồi bất cứ ai nhìn sâu vào đôi mắt ấy của gã đều sẽ quên đi hết thảy u sầu.

Uông Minh lặng người nhìn gã, mãi lúc lâu sau mới cụp mắt xuống, cuời nhạo:

“Mấy thứ anh nói toàn mấy cái triết lý văn vở ba xu, em thấy em nói vẫn hay hơn nhiều.”

Lục Vĩnh Phong lắc đầu, ra vẻ thâm sâu tiếp lời: “Không, là triết lý văn vở cộng với mỹ nam kế, hiệu quả sẽ được nâng cao vượt bậc. Em xem, ngoài miệng thì chê, nhưng nghe xong vành mắt đỏ ửng lên rồi kìa.”

“Đó là tại em quá chén nên khó chịu thôi.” Uông Minh xùy xùy, khinh khỉnh đáp: “Nếu nói mỹ nam kế, vậy thì em còn chưa tung ra tuyệt chiêu đâu.”

“Ồ?” Lục Vĩnh Phong nhướng mày, nở nụ cười khiêu khích trong cơn say mèm.

Uông Minh cũng xỉn quắc cần câu, chỉ vào gã nói: “Lại đây, anh đóng vai Tiểu Sở, nói mấy câu gì mà đắng khổ quá, cho anh một viên kẹo gì đó đi.”

Lục Vĩnh Phong nghiêng đầu nhớ lại, sau đó bắt chước bộ dạng khóc sướt mướt của Tiểu Sở: “Vào lúc… em muôn đắng vàn khổ, đột nhiên có người cho em một viên kẹo. Bất kể… hức… bất kể sau này người đó mang đến cho em vô vàn tổn thương, nhưng chỉ cần có viên kẹo ấy, dường như chuyện gì cũng có thể chịu đựng được, hu hu hu.”

Uông Minh gật gù, chầm chậm mớm lời: “Giờ anh bị bỏ rơi rồi, có phải anh cảm thấy còn đau khổ hơn cả thuở ban đầu không?”

Lục Vĩnh Phong nghiêng đầu: “Chắc vậy?”

Gã vừa dứt lời, Uông Minh liền túm lấy góc áo gã, kéo mạnh, rồi nhón chân lên hôn Lục Vĩnh Phong một cái.

Nụ hôn kết thúc, Uông Minh lấy hai tay tự bưng mặt mình, cười toe toét: “Nụ hôn của em có ngọt không? Giờ thì em cũng đã cho anh một viên kẹo ngay lúc anh đang đau khổ đắng lòng rồi đấy. Từ giờ anh hãy quên phứt cục kẹo hết đát đó của gã ta đi, chuyển sang nhấm nháp hũ mật của em đây này.”

Gương mặt hắn bởi hơi men mà ửng lên sắc đỏ hồng phơn phớt đáng yêu cùng đôi mắt long lanh rực sáng, quả thực ngọt đến lịm tim.

Uông Minh hết sức hài lòng với lời tâm tình của bản thân, phá lên cười rất đỗi phô trương: “Em quả là giỏi thả thính quá xá há há há há há há!”

Lục Vĩnh Phong cũng bật cười. Gã ôm chặt lấy Uông Minh đang cười đến run cả người, môi liền môi, trao cho hắn một nụ hôn sâu triền miên ướt át.

“Anh cũng rất ngọt.” Uông Minh chép miệng, giạng rộng chân về phía Lục Vĩnh Phong trong men say lâng lâng: “Nào, quất em đi.”

“Ranh con.” Lục Vĩnh Phong thấp giọng vừa cười vừa mắng, lột quần Uông Minh xuống, ngón tay lần mò đến cửa mình của hắn, bắt đầu khai khẩn. Uông Minh thở dốc, khẽ rên: “Đau.”

Lục Vĩnh Phong bèn hôn hắn dỗ dành, nhân lúc Uông Minh bị hôn đến xây xẩm mặt mày liền nhét ngón tay vào trong lỗ nhỏ ấm nóng nọ, giọng khàn khàn trầm đục: “Tại em khít quá đấy…”

Uông Minh ậm ừ vài âm tiết vô nghĩa, ngoan ngoãn bám lên người Lục Vĩnh Phong, để gã mặc sức khai phá. Lục Vĩnh Phong một tay nới rộng, tay còn lại xoa nắn đầu vú nhô cao của Uông Minh. Ngón tay thon dài chậm rãi nhấn vào điểm nhạy cảm bên trong cơ thể hắn. Toàn thân Uông Minh run lên, cây hàng bên dưới cũng ngóc đầu dậy.

“Điểm G của em giấu sâu thật đấy, may mà ngón tay với hàng họ của tôi đủ dài.” Lục Vĩnh Phong cảm thán, rồi lại tiếp tục chọc ghẹo: “Lần này không chửi tôi nữa à?”

Cuống họng Uông Minh phát ra tiếng rên ư ử như tiếng động vật nhỏ, mơ màng đáp: “Ai bảo em là nhóc đáng thương mặc người lóc thịt chứ?”

Lục Vĩnh Phong lắc đầu thở dài: “Nhóc đáng thương, để chú đút kẹo que cho nhé.”

Nói đoạn, gã kéo mở khóa quần, móc dương vật đã cương cứng ra tuốt vài cái, nâng mông Uông Minh lên, cắm thẳng vào trong. Cả hai đều đang đứng nên có phần chật vật, Lục Vĩnh Phong bèn đè Uông Minh lên tường, nâng một chân của hắn lên để dễ bề hành sự.

Uông Minh thấp hơn Lục Vĩnh Phong nửa cái đầu, vậy nên nhóc đáng thương mặc người lóc thịt đành phải kiễng chân lên, chịu cảnh bị đại gia đâm thúc đến độ chới với chực ngã.

Nhưng khoái cảm lại dâng trào mãnh liệt tựa như bản thân đang đắm chìm trong mộng ảo. Uông Minh khép hờ hai mắt, không tài nào kiềm được những âm thanh rên rỉ vụn vỡ phát ra từ cổ họng mình, hệt như một con thú nhỏ trong kỳ động dục. Lục Vĩnh Phong thúc hông, cây hàng cứng ngắc dưới háng liên tục chà xát điểm nhạy cảm khiến đối phương không ngừng run rẩy, từng chút một đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn; lại đồng thời cúi đầu, không ngừng dịu dàng hôn Uông Minh đến hồn xiêu phách lạc, đầu lưỡi ẩm ướt của gã quét qua mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng Uông Minh, nóng bỏng tới mức khiến miệng lưỡi hắn khô khốc kiệt quệ, cả trái tim cũng gần như tan chảy.

Hóa ra làm tình lại có thể dễ chịu và sung sướng đến nhường này.

Tiểu Sở say bí tỉ, nằm thiêm thiếp đi trên sô pha, tầm mắt mông lung mờ ảo, chỉ có thể dựa vào thính giác và xúc giác còn sót lại để nhận biết thế giới xung quanh. Cậu có cảm giác mình được bế lên một chiếc giường mềm mại, rồi có ai đó đã lau mặt cho cậu, còn đắp cả chăn.

Tiếp đến, Tiểu Sở nghe thấy người đó nói với cậu:

“Trên đời này, có người bẩm sinh đã mặt dày trơ trẽn, có người lại vì mưu sinh mà phải buông bỏ sĩ diện. Cậu thì khác, Tiểu Sở, cậu đã trả hết nợ rồi, bây giờ cậu có đủ danh dự lẫn khả năng bảo vệ danh dự ấy, đừng dễ dàng buông xuôi. Học xong đại học, sau đó làm những việc có ý nghĩa đi, tìm lại những gì đã lỡ đánh mất.”

Tiểu Sở muốn mở mắt, nhưng người cứ lả đi, chỉ đành lầm bầm nói: “Cảm ơn…”

Uông Minh xoa đầu cậu: “Cảm ơn cái gì, tôi đâu có giúp cậu không công. Chị Tô trả công cho tôi đó.”

Mặc dù nếu Tiểu Sở không về lại Thiều Hoa mà học lên đại học thì số tiền đó chắc hẳn sẽ đi tong.


Hết chương.

Chương trước
Chương tiếp

Bình luận "Chương 24" (# ̄▽ ̄#) \( ̄︶ ̄)/ ( ̄▽ ̄)╰( ̄▽ ̄)╭ ( ̄▽ ̄)~ * ( ̄▽ ̄)” ╮(╯▽╰)╭ ╮( ̄▽ ̄)╭ ╭(′▽‵)╭(′▽‵)╭(′▽‵)╯ ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)╮ (‵▽′)╭ (‵▽′)/ (〒▽〒) (=′∇`=)(≧▽≦)( °▽、° ) (´▽` ) (*゜ロ゜)ノ (≖‿≖✧) (´◔౪◔)ʅ(‾◡◝) ヾ( ´・∀・`)ノ (○゜∀゜)ノ ´・∀・)乂(・∀・` ヽ(゚∀゚*)ノゥ♪ \(  ̄皿 ̄)/ ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ (┘ ̄︶ ̄)┘└( ̄︶ ̄└) (〃 ̄︶ ̄)人( ̄︶ ̄〃) \(^○^)人(^○^)/ O(≧▽≦)0 ○(∩_∩)○ (>﹏<) (⊙_⊙) ( ̄∞ ̄) ╰(‵□′)╯((‵□′)) (︶^︶) (╯-_-)╯ ╧╧ (╯‵□′)╯ ︵┴─┴ ┴─┴︵╰ (‵□′╰) ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴ (╬ ̄皿 ̄) =○#( ̄#)3 ̄) ───CΕ(┬_┬)3 口口∧<)┙ ( ̄▽ ̄”) ( ̄工 ̄LLL) ヾ (O ° Ω ° O ) ノ゙(╭ ̄3 ̄)╭♡ ,,(Ծ‸Ծ),, (Π__Π) (/TДT)/ (﹁”﹁) ( ̄工 ̄LLL)(¯﹃¯)( ̄ー ̄) (っ´Ι`)っ (〃>目<) ∩╮(︶︿︶)╭∩╮ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ ( ̄△ ̄;) ( _ _)ノ (;′⌒`)

guest
guest
1 Comment
Mới nhất
Cũ nhất Hot nhất
Inline Feedbacks
Hiển thị tất cả bình luận
dế mèn
dế mèn
Thành viên
07/02/2023 10:42

uông minh tâm lí ghê á

0
Trả lời




Advanced
Theo dõi tụi mình ở đây nè~
Dê nhỏ ngắm Sao

BIẾT ĐÂU CẬU CŨNG THÍCH (´。• ᵕ •。`) ♡

31
MINH CHỦ NÓNG NẢY, MA ĐẦU DỊU DÀNG
17/08/2021
2019-03-10 22.44.25
NHỮNG CHUYỆN NGÀY THƯỜNG Ở NGHĨA THÀNH
12/08/2021
1obkva7eorvf94tbx94zqcl1c
NHÂN PHI THẢO MỘC
13/08/2021
1
NHIỆM VỤ THẤT BẠI THÌ PHẢI YÊU ĐƯƠNG
26/11/2021

© 2021 Dê nhỏ ngắm Sao - Hỗ trợ thiết kế website: kohakus1
Privacy Policy

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Đăng ký

Mời đăng ký tài khoản tại đây:

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Quên mật khẩu?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

wpDiscuz