HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 26
Chương 26 – Chăn heo khoa học
Chuyển ngữ: Trang
Biên tập: Nhiên / Trần
Uông Minh ngắm mình trong gương.
Đầu tiên hắn nắn nắn bắp tay, sau lại nhéo nhéo bắp đùi, rồi quay người săm soi một lượt lưng và mông mình, cuối cùng rút ra kết luận.
“Em mập lên rồi.”
Uông Minh khóc rấm rứt nói với Lục Vĩnh Phong đang nằm phè phỡn trên giường rít điếu thuốc sau cuộc mây mưa.
Lục Vĩnh Phong nghía hắn cái, rồi gẩy tàn thuốc, bảo: “Đúng là có thêm tí da tí thịt.”
Uông Minh khóc không ra nước mắt.
Ngọn nguồn cơ sự phải kể đến cái ngày cách đây vài tuần, Lục Vĩnh Phong vừa đến chỗ Uông Minh làm xong một nháy, thấy miệng khô rang bèn định mò tủ lạnh tìm ít trái cây ăn.
Gã chén hết một quả táo, trong lúc mở ngăn kéo dưới bàn trà tìm chỉ nha khoa thì phát hiện bên trong giấu một đĩa anh đào.
Lục Vĩnh Phong bật cười, chỉ vào đĩa anh đào nói với Uông Minh: “Dẫu gì thì trái cây này cũng là tôi bảo Tống Kỳ mua, thế mà em còn giấu không cho tôi ăn, ki bo quá thể!”
Uông Minh ngượng chín mặt, tủi hờn giải thích: “Ơ… Xin lỗi mà, người ta lớn đến ngần này mới lần đầu nhận được nhiều anh đào như thế, bỗng dưng lú đầu…”
Lục Vĩnh Phong cảm thấy rất khó hiểu: “Có cần đến nỗi ấy không, em thích ăn thứ này thế cơ à?”
Uông Minh khịt mũi: “Người Địa cầu nào mà chẳng thích ăn thứ này chứ!”
Lục Vĩnh Phong lau tay: “Giúp việc nhà tôi có họ hàng buôn hoa quả, năm nào cũng biếu vài chục ký đến nhà tôi. Ôi chao, giờ tôi nhìn thôi cũng ngán tận cổ. Nếu em thích ăn thì mai bảo Tống Kỳ đưa từ kho nhà tôi qua cho em.”
Uông Minh cảm động đến độ quên luôn cả căm thù nhà giàu. Hắn nằm trên đùi Lục Vĩnh Phong rơm rớm nước mắt, ỏn ẻn nói: “Sếp tốt bụng quá à.”
Lục Vĩnh Phong tặc lưỡi: “Em có đần không vậy, chẳng phải tôi cho em một tấm thẻ đen sao? Thích ăn gì không biết đường mà tự mua lấy à?”
Uông Minh thẹn thùng le lưỡi: “Trước nghèo riết quen rồi, em cứ quên mất giờ có thể tha hồ quẹt thẻ.”
Càng nói hắn càng thêm rạo rực, tỏ vẻ như một tên giàu nứt đố đổ vách mà nói: “Đã thế, từ hôm nay trở đi em sẽ ăn ngày ba bữa anh đào luôn, há há há há há!”
Lục Vĩnh Phong nguýt trắng cả mắt: “Khá quá cơ.”
Kể từ hôm đó, Lục Vĩnh Phong liên tục yêu cầu trợ lý Tống Kỳ mang đủ loại rau quả, đồ ăn vặt, món tráng miệng đến; cách dăm ba hôm lại dẫn Uông Minh ra ngoài dự các kiểu tiệc tùng, cũng chẳng cần đỡ rượu mà cứ để mặc cho Uông Minh thỏa sức ăn.
Vốn dĩ Lục Vĩnh Phong chỉ ôm mục đích “xóa đói giảm nghèo”, nhưng tên nhãi Uông Minh này có lẽ nghèo riết quen rồi, chưa được ăn ngon bao giờ nên món gì cũng thấy vừa miệng, lần nào đi ăn cũng cảm động sướng rơn. Đi ăn cùng hắn, Lục Vĩnh Phong cũng có hứng ăn hơn hẳn, vài bận như vậy thành thử cũng ngày càng thường xuyên đưa hắn ra ngoài.
Bị Lục Vĩnh Phong nuôi như heo, đâm ra Uông Minh tăng cân mất kiểm soát.
…Được cái gần đây hoạt động trên giường tương đối phong phú, không thì còn mập nữa.
Lục Vĩnh Phong an ủi một cách rất đỗi hời hợt: “Tăng vài lạng thịt cũng tốt mà. Hồi trước em gầy đến độ chỉ được mỗi mông có thịt, chỗ khác gầy trơ cả xương ra.”
Uông Minh cằn nhằn: “Chẳng phải lúc đó anh vẫn ưng em ra phết đấy sao?”
“Đấy chứ,” Lục Vĩnh Phong dập tắt điếu thuốc: “Tụi mình nhẵn mặt nhau rồi, tôi cũng không ngại nói cho em biết. Hồi đầu gặp em, sở dĩ tôi không chủ động mời em qua đêm cũng vì em gầy quá, trông như thằng nghiện ấy, chao ôi sao mà gầy thế cơ chứ.”
Uông Minh: “… Đó gọi là mình hạc xương mai!”
Lục Vĩnh Phong dửng dưng ậm ừ lấy lệ, cười hì hì nói: “À đúng rồi, tối nay tôi mời A Hành ăn cơm, em muốn giảm cân hay là muốn đến ăn chực đây?”
…Ghét ghê!
Uông Minh nuốt nước miếng, đấu tranh tư tưởng kịch liệt, ở bên này Lục Vĩnh Phong còn thêm mắm dặm muối: “Nhà hàng tối nay tôi định đi, đến cả cái loại kén cá chọn canh như Châu Trọng Hành cũng còn phải tấm tắc khen đấy.”
Uông Minh ứa gan: “Sao anh lại biết nhiều chỗ ăn ngon vậy chứ!”
“Bởi vì đi làm mà không thể làm việc, chỉ có thể ăn uống tiệc tùng thế này suốt.” Lục Vĩnh Phong nhún vai: “Sau tôi thấy nhàm chán quá, bèn dứt khoát chi tiền thành lập ‘K’, để bọn họ giúp tôi thu xếp kế hoạch ăn uống vui chơi.”
“Cái gì?” Uông Minh trợn tròn mắt: “‘K’ là do anh lập ra á?”
“K” là tạp chí ẩm thực du lịch nổi tiếng trong nước. Dẫu đặt trong bối cảnh khủng hoảng của các ấn phẩm giấy những năm gần đây, nó vẫn duy trì sự tăng trưởng ổn định về mặt doanh số bán hàng. Đến cả một kẻ tục tằn rày đây mai đó mưu sinh, không có hơi sức để ý đến “thơ ca và miền đất hứa”* như Uông Minh cũng nghe qua danh tiếng của nó, đủ thấy “K” đỉnh của chóp cỡ nào.
(*Tiếng lóng mạng Trung Quốc, chỉ cuộc sống lý tưởng. Xuất phát từ câu nói triết lý nổi tiếng của Cao Hiểu Tùng: “Cuộc sống không chỉ có sự tạm bợ trước mắt, còn có thơ ca và miền đất hứa.”)
Mà tạp chí ghê gớm như vậy, sếp tổng đứng sau lại là một tên đần to xác, đây là sự thực sao?
Lục Vĩnh Phong gật gù, trưng bộ mặt ngu ngơ nói: “Tôi chi tiền mời CEO, sau đó để người ta thay tôi tuyển dụng, làm tạp chí, còn tôi chỉ việc bỏ tiền ra. Lúc đầu cũng chỉ nghĩ là mời vài người đến giúp tôi lập ra kế hoạch ăn chơi, ai dè bọn họ càng làm càng phát đạt, tự dưng kiếm được cho tôi không ít tiền tiêu vặt.”
Uông Minh ganh ghét đến câm nín.
Lục Vĩnh Phong nhẹ nhàng xoa đầu hắn, quan tâm dỗ dành: “Ô hay, đại gia bao nuôi em có tiền đồng nghĩa với em có tiền, chẳng phải sao?”
Thế là Uông Minh hậm hực theo chân Lục Vĩnh Phong ra ngoài ăn tối. Hắn quyết định cống hiến một phần sức lực của mình cho công cuộc ăn táng gia bại sản cái tên tư bản gian ác Lục Vĩnh Phong này.
“Chờ đã, tiệm lẩu?” Uông Minh ngồi trên băng ghế gỗ, quan sát tiệm lẩu trong hẻm nhỏ, nghi ngờ Lục Vĩnh Phong đến nhầm chỗ: “Không phải anh nói tối nay mời sếp Châu ăn cơm sao? Vậy không phải chúng ta nên đến một nhà hàng Michelin nào đó ư?”
Thực ra Châu Trọng Hành thoạt trông thanh nhã quả dục đến vậy, Uông Minh luôn cảm thấy đáng lý anh ta chỉ ngậm hoa nếm sương thôi. Phải chấp nhận rằng anh cũng ăn cơm đã rất khó khăn rồi, Uông Minh quả thực không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ anh toát mồ hôi hột xắn tay áo ăn nồi lẩu dầu cay đỏ chót.
“Cậu ta chỉ thích ăn lẩu cay.” Lục Vĩnh Phong biếng nhác chọn món trong thực đơn: “Chưa kể nơi này tuy hẻo lánh, nhưng không gian sạch sẽ, món lại ngon, bọn anh còn đặc biệt bao trọn, đáp ứng mọi điều kiện luôn.”
Uông Minh hãy còn chưa chấp nhận nổi việc Châu Trọng Hành biết ăn lẩu cay: “Cơ mà người ưa sạch sẽ như sếp Châu thì không nên thích ăn lẩu mới phải. Em với anh ấy cũng không phải chỗ thân quen, liệu có khi nào anh ấy sẽ không thích…”
Lục Vĩnh Phong liếc xéo hắn một cái: “Tôi đột nhiên phát hiện, hễ cứ nhắc tới A Hành là tên nhãi ranh nhà em lại tỏ vẻ sùng bái một cách điên cuồng đấy nhé.”
“Em không phải, em đâu có.” Uông Minh liên mồm phủ nhận: “A, anh nhìn kìa, sếp Châu đến rồi.”
Lục Vĩnh Phong dò xét nhìn hắn một lượt: “Về nhà sẽ trừng phạt em sau.”
Bởi vì Châu Trọng Hành là kiểu người thích yên tĩnh không ưa ồn ào, Uông Minh cho rằng bữa cơm tối nay Lục Vĩnh Phong chỉ hẹn mỗi mình Châu Trọng Hành, nào có ngờ rằng em trai Lục Vĩnh Phong vậy mà cũng theo chân Châu Trọng Hành tiến vào gian riêng.
Uông Minh giật mình đứng phắt dậy, trưng vẻ mặt tươi cười: “Chào sếp Châu, chào sếp Lục, ờ thì, tôi tới để giúp giữ chỗ, giờ tôi đi, các anh cứ thong thả dùng bữa nhé.”
“Ngồi xuống.” Lục Vĩnh Phong tỏ vẻ ghét bỏ: “Mắc gì mà phải cuống cuồng lên thế?”
Tuy Châu Trọng Hành thanh cao lạnh nhạt nhưng tính tình ngay thẳng, tóm lại là cũng không có thành kiến gì. Nhưng em trai của Lục Vĩnh Phong thì khác. Cặp mắt sắc bén chẳng khác gì sói dữ trong đấu trường La Mã, liếc qua cũng đủ khiến người ta bủn rủn chân tay.
Lục Vĩnh Phong đưa thực đơn cho Châu Trọng Hành: “Tôi gọi vài món rồi, ông xem còn muốn gọi thêm gì nữa không.”
Châu Trọng Hành vừa nhận lấy thực đơn, Lục Hối liền sáp tới ngó qua một lượt, tỏ vẻ không vừa ý, nói: “Tôi muốn lẩu uyên ương, không muốn ăn lẩu dầu cay.”
Châu Trọng Hành đồng thuận không hề so đo, gạch bỏ nồi lẩu dầu đỏ chín ngăn mà Lục Vĩnh Phong đã chọn lúc trước, đổi thành lẩu uyên ương, giọng điệu lạnh nhạt hờ hững, hỏi: “Còn muốn gì nữa?”
Lục Hối không chút khách sáo gọi cả một đống thịt, Châu Trọng Hành giúp gã đánh dấu từng món, sau đó đưa thực đơn cho phục vụ.
Uông Minh nép bên cạnh Lục Vĩnh Phong, vừa âm thầm quan sát, vừa cảm thán trong lòng: Sếp Châu thật tốt, tuy thoạt nhìn không thân thiện dễ gần, nhưng mà đẹp trai lại tốt tính, lấy ơn báo oán. Trên bàn ăn, ngay cả với đối thủ một mất một còn cũng đối xử chu đáo.
Uông Minh không khỏi tự trách. Làm bồ nhí, đáng ra chức trách của hắn là phục vụ bưng trà rót nước cho các sếp trên bàn tiệc. Gần đây rõ là bị Lục Vĩnh Phong chiều hư, lại để cho sếp Châu thân là khách mà phải đi phục vụ cho một vị khách khác.
Uông Minh lập tức sai đâu sửa đó. Hắn hiểu chuyện lại biết nắm bắt chừng mực, săn sóc suốt bữa ăn đến độ cả Lục Hối cũng phải nói lời cảm ơn với hắn.
Chỉ mỗi Lục Vĩnh Phong là có vẻ không được bằng lòng, bới lông tìm vết: “Tôi nói này, em đừng có nhấp nhổm mãi thế, ngồi yên mà ăn đi!”
Uông Minh cười tươi như hoa, hùa theo nói: “Em còn phải giảm cân á, không cần để ý đến em. Sếp còn muốn gì không? Không thì em nhúng cho anh một ít… ứm ứm ứm!”
Lục Vĩnh Phong gắp một nhúm sách bò mới trụng lên, tống vào miệng Uông Minh, chặn mấy lời huyên thiên dang dở của hắn.
Lục Vĩnh Phong nhướng mày, cười híp mắt hỏi: “Ngon không?”
Hai má Uông Minh phồng lên, lúng búng không trả lời được. Miếng sách bò trong miệng thơm ngon nóng hổi, thấm đẫm gia vị dầu cay trong nồi, nhai vào ngọt mềm sần sật, gần như tan trên đầu lưỡi. Không biết do hắn bị phỏng hay do cảm động trước đồ ăn ngon, mắt cứ ngân ngấn nước, gật đầu lia lịa.
Ngon quá!
Xứng đáng là tiệm mà sếp Châu cũng thích!
Uông Minh vừa nhai xong, Lục Vĩnh Phong lại gắp một nhúm bò nhúng lẩu nóng hôi hổi khác từ đĩa của mình tới trước mặt hắn.
Gì mà đối nhân xử thế, gì mà đạo tu dưỡng của trai bao, đều quẳng tận đẩu đầu đâu hết rồi. Uông Minh ngoan ngoãn há miệng, chờ Lục Vĩnh Phong mớm ăn.
Lục Vĩnh Phong đắc ý triển lãm miếng thịt bò của mình, rồi ngoạc mồm nuốt luôn.
“Muốn ăn thì tự đi mà nhúng, trừng tôi làm cái gì.” Lý lẽ còn rất chi là hùng hồn.
Thế là Uông Minh bắt đầu hậm hực liên tục nhúng thịt rồi ăn. Đáng lẽ hắn nên làm một tên bồ nhí ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà, Lục Vĩnh Phong không xứng!
Hắn phải kiên trì với mục tiêu cốt lõi là ăn cho táng gia bại sản cái tên Lục Vĩnh Phong này. Mặc kệ Lục Vĩnh Phong đấu võ mồm với Lục Hối khiến tình cảnh có bế tắc khó coi đến nhường nào, Uông Minh hắn cũng tuyệt đối không ra mặt pha trò xoa dịu bầu không khí!
Vì vậy, đợi khi Uông Minh xoa xoa cái bụng no căng tròn của mình, trên bàn ăn đã chỉ còn lại hắn với Lục Vĩnh Phong.
Uông Minh ợ một cái, hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
“Vừa mới đi vệ sinh.” Lục Vĩnh Phong chăm chú chơi game trên điện thoại, không hơi đâu để ý hắn.
“Em cũng muốn đi vệ sinh.” Uông Minh báo với Lục Vĩnh Phong một tiếng, rồi đứng dậy đi về phía toilet.
Tiệm lẩu này đi theo phong cách bình dân, không có gian riêng, lầu một lầu hai đều là sảnh lớn. Lục Vĩnh Phong biết Châu Trọng Hành không ưa ồn ào nên đã bao trọn, bọn họ dùng bữa ở lầu một. Uông Minh nhìn toilet lầu một, mới nãy Lục Vĩnh Phong nói Châu Trọng Hành với Lục Hối đều đi vệ sinh, để tránh chạm mặt bọn họ thành ra khó xử, Uông Minh quyết định dùng nhà vệ sinh lầu hai.
Bởi đã bao trọn nên lầu hai rất yên tĩnh, chỉ có nhà vệ sinh vẫn sáng đèn. Uông Minh bước tới, đang định đẩy cửa vào, chợt nghe tiếng Châu Trọng Hành từ bên trong vọng ra:
“Lục Vĩnh Phong không có ác ý gì với cậu cả, cậu nên thử chung sống hòa bình với cậu ấy xem”.
Tiếp đến là lời đáp lạnh lùng của Lục Hối truyền ra ngoài cửa: “Đương nhiên anh ta chẳng có ác ý gì với tôi rồi, bởi vì tôi vốn dĩ không hề có tư cách tạo ra chút uy hiếp thực sự nào đối với anh ta. Trong mắt tên miệng nam mô bụng một bồ dao găm đó, e rằng tôi chỉ là một thằng hề đương nhảy nhót pha trò mà thôi. Làm sao mà ghét tôi được, anh ta còn thấy tội nghiệp tôi thì có.”
Giọng Châu Trọng Hành rất nghiêm túc: “Cậu ấy không phải loại người như thế.”
Uông Minh nghĩ thầm: Lục Vĩnh Phong quả thật không phải loại người như vậy, gã chỉ là một tên ăn hại ngây thơ. Cậu hai nhà họ Lục đa nghi quá rồi.
Nhưng hiển nhiên Lục Hối không cho là thế: “Tôi không ưa anh ta. Anh ta gây cho tôi một loại cảm giác rất không thoải mái, với ai cũng ngả ngớn cười đùa, nhưng thực tế lại chẳng vừa mắt ai.”
“Chẳng qua cậu có thành kiến với cậu ấy thôi.” Châu Trọng Hành nói.
Lục Hối cười khẩy, giọng mỉa mai: “Thành kiến? Cho dù không có thành kiến thì tôi vẫn xem thường anh ta. Từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn chơi trác táng, sở hữu tài nguyên tốt nhất lại đem đi phung phí. Suy cho cùng cũng chỉ vì anh ta là con trai vợ cả, anh mới bằng lòng bán mạng cho anh ta. Thứ duy nhất Lục Vĩnh Phong hơn tôi chẳng phải chỉ là biết đầu thai hơn thôi sao?”
Uông Minh gật gù, thầm nghĩ đánh giá này đúng là rất chí công vô tư. Lục Vĩnh Phong quả thực tài cán không xứng đáng với địa vị, trừ vận may ra thì chẳng được cái nết gì.
Bên trong toilet yên lặng một lát, mãi cho đến khi âm thanh lành lạnh của Châu Trọng Hành vang lên: “Tôi biết, cậu đố kỵ với Lục Vĩnh Phong, cho nên thứ gì của cậu ấy mà cậu có thể giành được thì đều muốn giành. Sở dĩ cậu thích chơi tôi, không phải cũng vì cho rằng tôi thích cậu ấy sao?”
Sấm sét giữa trời quang.
Uông Minh: ??!
Hắn, hắn đã nghe thấy gì vậy?
Vừa rồi, mới vừa rồi, câu nói kia là hắn nghe lộn hả?!
Mà thứ chấn động hơn vẫn còn ở đằng sau. Uông Minh hãy còn chìm đắm trong cú sốc không thể nào chấp nhận nổi, đã nghe thấy Lục Hối tức đến bật cười, tông giọng hạ xuống rất trầm, khàn đục, mang theo dục vọng khó diễn tả bằng lời, nói: “Không, tôi thích chịch anh … bởi vì chịch anh rất sướng, cưng à.”
Uông Minh: ??!
Hoặc là thính giác của hắn có vấn đề, hoặc là đầu óc của hắn có vấn đề, còn không phải nữa thì chính là thế giới này điên rồi!
Bên trong buồng vệ sinh, tiếng nước chảy từ từ vọng ra, xen lẫn với tiếng quần áo ma sát sột soạt. Uông Minh nào dám nghe tiếp, len lén treo tấm biển “Đang thi công” ngoài cửa giúp bọn họ, rồi lập tức chạy té đái.
Lục Vĩnh Phong vừa cày xong một ván thì thấy Uông Minh ngồi trở lại bên cạnh mình, mặt mày tái mét. Gã ngạc nhiên hỏi: “Em bị tiêu chảy à?”
Uông Minh luống ca luống cuống nhìn hắn, ngắc ngứ hồi lâu mới lắp bắp nói: “Bạn, bạn nối khố của anh, với em trai anh, cặp… cặp kè với nhau.”
Mặc dù thường ngày Lục Vĩnh Phong hay bắt nạt hắn, nhưng tựu chung gã vẫn rất tốt với Uông Minh. Tuy rằng tiết lộ chuyện riêng tư của người khác là thất đức, nhưng hắn vẫn nên nhanh chóng báo cho Lục Vĩnh Phong, để gã còn biết đường phòng bị.
Nào ngờ phản ứng của Lục Vĩnh Phong hoàn toàn ngoài dự liệu, vẻ mặt gã thản nhiên: “À, tôi biết mà.”
Uông Minh xém tí nữa cắn vào lưỡi: “Anh biết?”
Lục Vĩnh Phong nhún vai: “Trước đó bọn họ đã come-out với tôi rồi.”
“Cơ mà,” gã ghé vào bên tai Uông Minh thì thầm: “E rằng chả mấy hôm nữa sẽ chia tay thôi.”
Uông Minh ngồi đờ đẫn tiêu hóa quả dưa lê khổng lồ này, cho đến khi Lục Hối và Châu Trọng Hành lần lượt đi ra. Uông Minh nhác thấy bóng dáng bọn họ liền bị dọa ợ một cái rõ to.
Uông Minh: …
Bầu không khí lại càng thêm sượng sùng.
Uông Minh kéo khóe miệng lên nặn ra một nụ cười, tự giúp mình giải vây: “Ngại ghê, tôi lỡ ăn no quá.”
Lục Vĩnh Phong bật cười: “Trước khi ra khỏi nhà còn kêu phải giảm cân kìa.”
Uông Minh hùa theo: “Đáng ghét, sao anh ăn mà lại không mập chứ?”
“Tôi giống em thế nào được.” Lục Vĩnh Phong tinh tướng khoe mẽ: “Tôi rất chi là siêng năng, mỗi ngày đều dành ra một vài tiếng để vận động.”
Lục Hối cười: “Vận động trên giường cũng tính là vận động hả?”
Lục Vĩnh Phong ưỡn ngực, đắc ý nói: “Vận động trên giường gì chứ, vận động nghiêm túc hẳn hoi, là hạng mục thi đấu trong Á vận hội đấy!”
Châu Trọng Hành có chút kinh ngạc: “Ông vẫn còn tập ba môn phối hợp?”
Lục Vĩnh Phong lắc đầu.
Uông Minh hỏi: “Là môn gì thế, golf? Tennis?”
Lục Vĩnh Phong trịnh trọng tuyên bố: “Thể thao điện tử.”
Châu Trọng Hành: “…”
Lục Hối: “…”
Uông Minh: “…Em biết ngay mà.”
Không biết bây giờ cậu hai Lục có phải rất hối hận hay không, khi hồi nãy trong toilet tự mình đánh giá cao trí thông minh của Lục Vĩnh Phong như vậy.
Hết chương.