HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 28
- Trang chủ
- HÀI KỊCH DUNG TỤC
- Chương 28 - Ngôi sao thời trang Minh Minh dạo sân trường
Chương 28 – Ngôi sao thời trang Minh Minh dạo sân trường
Chuyển ngữ: Trinh
Biên tập: Cọt / Trần
Uông Minh vẫn duy trì tư thế hai chân dang rộng, nằm nghiêng trên giường, chìm vào vòng xoáy sầu muộn lãng đãng của bậc thánh hiền. Tinh dịch màu trắng chầm chậm chảy ra từ cửa sau bị chịch đến ửng đỏ của hắn, nhưng phần lớn vẫn còn đọng lại trong cơ thể. Hắn sờ cái bụng trướng to, nằm ì trên giường rên ư ử không chịu đứng dậy.
Con người thật sự dễ nhiễm thói hư tật xấu. Cái hồi hắn mới quen Lục Vĩnh Phong, mỗi lần làm xong đều gắng gượng nhấc hai chân mềm nhũn đứng lên tiễn Lục Vĩnh Phong ra cửa, tỉnh táo hệt như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hiện giờ, hắn chỉ muốn lăn lộn làm nũng để Lục Vĩnh Phong bế hắn vào bồn tắm – bởi vì vị đại gia này quả thực sẽ làm vậy.
Lục Vĩnh Phong là một gã đàn ông rất dễ mềm lòng.
Có điều Uông Minh vẫn không dám thật sự nhờ Lục Vĩnh Phong giúp hắn tắm rửa, bởi, tám chín phần mười là trong lúc tắm sẽ lại làm thêm nháy nữa.
Lục Vĩnh Phong là một gã đàn ông rất dễ cương dương.
Uông Minh uể oải rũ rượi, khập khiễng lết tới phòng tắm tự mình rửa ráy xong, đang định quay về giường đánh một giấc ngủ trưa, đã bị Lục Vĩnh Phong túm cổ áo, lôi tới bên tủ đồ.
“Làm cái gì vậy?” Uông Minh yếu ớt oán giận: “Còn muốn chơi kiểu đồng phục nữa à?”
Lục Vĩnh Phong khỏ đầu hắn một cái. “Tối sẽ lại chơi với em sau, tôi phải ra ngoài xử lý chút việc, tiện thể dẫn em ra ngoài phơi nắng.”
“Không được đâu, sếp ơi.” Giọng Uông Minh thều thào. “Người ta là hồ ly tinh, ban ngày dương khí quá nặng, ra ngoài sẽ tổn thọ đấy.”
Lục Vĩnh Phong vỗ mông hắn một cái. “Bớt diễn đi, mau thay quần áo.”
Uông Minh bĩu môi, hờn dỗi liếc gã một cái, trực tiếp cởi áo choàng tắm trước mặt gã, phơi bày cơ thể thon thả mảnh khảnh của mình. Da thịt hắn trắng nõn mềm mại, thành thử những dấu yêu xanh tím và vết hôn mập mờ đỏ thẫm càng thêm bắt mắt, Uông Minh chẳng buồn ngó ngàng đến Lục Vĩnh Phong, cứ thế mở tủ đồ chọn quần áo. Dáng vóc nuột nà không mảnh vải che đậy, lại mang theo nét lả lơi cám dỗ vô tình chẳng hay biết.
Nhưng chỉ một chốc sau, Uông Minh đã che đậy sự cám dỗ ấy bằng một chiếc áo ba lỗ kim tuyến cắt xẻ với một chiếc quần đùi cạp trễ, cổ đeo vòng kim loại phô trương, trở lại dáng vẻ trai bao phong trần hồi mới gặp.
Lục Vĩnh Phong quan sát hắn từ đầu đến chân, giọng điệu thản nhiên khen một câu: “Nóng bỏng ra phết nhỉ.”
Uông Minh: “…” Mặc thế này mà anh cũng mở miệng khen được, mắt thẩm mỹ quẳng đi đâu rồi hả Lục Vĩnh Phong!
“Nhưng em không thể mặc thế này vào trường được.” Lục Vĩnh Phong lựa lời, nói: “Tôi đã bảo Tống Kỳ mang cho em ít quần áo, em thay bộ khác đi.”
“Anh đến trường học làm gì?” Uông Minh ngẩn người. “Đi phổ cập kiến thức giáo dục giới tính à?”
Lục Vĩnh Phong: “…Trong mắt em, năng lực của tôi chỉ đến vậy thôi sao?”
Uông Minh mỉm cười, thầm nghĩ chứ còn sao nữa
Lục Vĩnh Phong không phục, bắt đầu khoe mẽ: “Mấy năm trước, đại học A tổ chức kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, tôi với A Hành còn được mời về trường với tư cách là cựu sinh viên ưu tú lên phát biểu đấy! Lúc đó không biết em còn đang ở đâu đâu!”
Uông Minh đang uống nước, nghe xong xém chút nữa sặc: “Anh? Sinh viên ưu tú? Đại học A nào thế?”
“Cả nước còn đại học A nào nữa?” Lục Vĩnh Phong tỏ vẻ khinh khỉnh trước câu hỏi ngu ngốc của Uông Minh. “Đến đại học A còn không biết, em thiếu văn hóa quá rồi đấy.”
Uông Minh thầm nghĩ, đại học A thì đã từng nghe danh, nhưng thật sự không tưởng tượng nổi anh có thể thi đỗ vào trường đó.
“Mặc dù là tôi được tuyển thẳng.” Lục Vĩnh Phong nói thêm.
Uông Minh: “…” Biết ngay mà! Dám chắc là nhà họ Lục tài trợ kinh phí, đám tư bản thật đáng ghét, phá hoại sự công bằng của nền giáo dục!
Lục Vĩnh Phong buồn cười nhìn bộ dạng phẫn nộ bất bình, giận mà không dám nói của Uông Minh, lại tiếp tục ghẹo hắn: “Không phải như em nghĩ đâu. Tôi là sinh viên thể thao tài năng, đường đường chính chính được tuyển thẳng vào trường nhờ đạt giải quán quân chạy nước rút đấy.”
“Ồ,” Lòng căm thù nhà giàu của Uông Minh dịu vơi đi một chút, rồi đột nhiên lại nảy sinh thắc mắc: “Cho nên chuyên ngành đại học của anh có liên quan đến thể thao à?”
Sau đó tốt nghiệp làm giám đốc điều hành? Vậy mà nhà họ Lục vẫn chưa phá sản sao?
Lục Vĩnh Phong lắc đầu, tiếp tục phỉnh hắn: “Ngành tin tức truyền thông. Chạy nhanh đương nhiên phải đi làm phóng viên rồi.”
Uông Minh:”…”
Tên con ông cháu cha này sớm muộn gì cũng đi đời.
Lục Vĩnh Phong bùi ngùi hồi tưởng lại kỷ niệm thời thanh xuân: “Mỗi tội lễ kỷ niệm trường năm đó lại trùng với lịch World Cup, tôi đi xem bóng nên không tới, thế là trường đành phải tìm người khác thế chỗ tôi, giờ ngẫm lại còn thấy tiếc.”
Uông Minh mệt lòng lắm rồi, chẳng buồn tung hứng với gã nữa, chỉ hùa theo gã khách sáo đôi câu: “Đúng là đáng tiếc thật nhỉ, cơ hội trở thành cựu sinh viên xuất sắc cũng khá là đáng nhớ mà, phải không?”
Lục Vĩnh Phong khó hiểu nhìn hắn: “Em nói cái gì vậy, tôi tiếc nuối thay sinh viên đại học A đấy chứ!”
“…” Nếu không nể mặt ba trăm vạn kia, hắn thật sự muốn làm gỏi cái tên mặt dày trơ trẽn này.
Lục Vĩnh Phong quẳng túi đựng quần áo sang cho hắn: “Còn ngây ra đó làm cái gì, mau đi thay đồ đi.”
Uông Minh cúi đầu nhìn những thứ quần áo đắt tiền trong túi. Kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, chất liệu cao cấp thoải mái, hắn có hơi ngại: “Ờm… Anh mua cho em mấy thứ đồ thanh tao thế này, em có khoác long bào cũng không trở thành thái tử được đâu.”
Lục Vĩnh Phong sốt hết cả ruột: “Mắc gì lèm bèm hoài vậy, cho em thì em cứ mặc đi.”
Ấy thế mà mặc vào cũng đẹp ra trò. Uông Minh dáng người thướt tha, mặt lại non choẹt, thay áo sơ mi và quần bò thanh lịch xong bỗng dưng lại có khí chất thanh tú, nom đến là ra dáng sinh viên.
Lục Vĩnh Phong thấy vậy thì rất ưng ý, thế là lại bắt hắn thử hết mấy bộ còn lại. Sau nửa tiếng đồng hồ hóa thân thành ngôi sao thời trang, Lục Vĩnh Phong cuối cùng cũng chốt một bộ đồ thể thao để Uông Minh mặc đến trường học.
Trường đại học nằm tại thành phố S cách chỗ Uông Minh ở không quá xa. Uông Minh không khỏi hoài nghi Lục Vĩnh Phong có phải thuận đường mới đến chịch mình hay không. Lục Vĩnh Phong lái xe vào trường rồi hỏi Uông Minh: “Tôi phải tới phòng giáo vụ, em muốn đi theo hay là tự đi dạo vòng quanh?”
Uông Minh bĩu môi, làm bộ đáng thương tội nghiệp: “Bên ngoài nắng như vậy, em ngồi trong xe chờ anh về được không?”
Lục Vĩnh Phong ghét bỏ đuổi hắn xuống xe.
Uông Minh ủ ê chán chường, thuận tiện dạo qua sân vận động, rồi trốn vào bóng râm xem người khác chơi bóng. Hắn mặc một chiếc áo thể thao màu đỏ, dưới ánh mặt trời càng tôn lên làn da trắng như tuyết cùng sắc mặt hồng hào. Dù đã đội mũ và đeo cái khẩu trang chống nắng to tướng, chỉ để lộ cặp mắt to tròn long lanh, nhưng vẫn thu hút vô vàn ánh nhìn của đám sinh viên trên sân bóng.
Hắn lại dường như chẳng hề để tâm, chỉ chống cằm mải mê nhìn những người trên sân chơi bóng rổ.
Sau khi ngó trộm hắn suốt nửa tiếng, một nữ sinh chơi bóng rổ buộc tóc đuôi ngựa cao cuối cùng cũng mạnh dạn chạy tới bắt chuyện: “Cậu gì ơi, cậu ở khoa nào vậy?”
Đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang của Uông Minh khẽ cong cong, thuận miệng đáp: “Em học khoa y.”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa ngẩn tò te: “Trong trường mình đâu có khoa y.”
“Em ở trường bên cạnh, đến tìm người.” Uông Minh nói dối một cách tỉnh bơ. Hắn móc trong túi ra một gói khăn giấy đưa cho cô, giọng ngọt xớt, nói: “Chị gái, tặng chị lau mồ hôi nè.”
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vừa mới chơi bóng mồ hôi nhễ nhại, lặng lẽ nhận lấy khăn giấy, mặt đỏ bừng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại rồi nói cảm ơn. Lúc này, mấy người bạn của cô cũng vây tới, hớn hở bắt chuyện với hắn: “Cậu gì ơi, cùng nhau chơi bóng rổ không?”
Uông Minh cười ái ngại: “Tôi không biết chơi.”
Đám nữ sinh cười rộ lên, giọng phương nam mềm mại lảnh lót, ngọt ngào dỗ hắn: “Để tụi mình dạy cậu nha.”
Đến khi Lục Vĩnh Phong xong việc ở phòng giáo vụ, ra sân bóng rổ đón Uông Minh thì đã là xế chiều. Các cô gái ở đội bóng rổ đều đã đi lấy nước tắm rửa, chỉ còn lại một đám nam sinh cao to vạm vỡ vẫn say sưa truyền bóng.
Đám nam sinh đó thấy Uông Minh tay chân gầy nhẳng thì có vẻ coi thường, chẳng hề có ý bắt chuyện. Trái lại, Uông Minh thì rất hăng hái, đứng cạnh bọn họ ngả ngớn hò reo cổ vũ cho một cậu bạn cao to. Giọng nói của hắn chẳng hề trầm khàn, mà lại trong trẻo như mạch nước gõ lên đá, khe khẽ tựa móng mèo vờn cào, quả thực chẳng thua kém gì các em hoạt náo viên ngon nghẻ, chọc cho cậu bạn kia bị đồng đội hùa trêu không ngớt.
Nam sinh vạm vỡ ấy hơi ngượng, hai tai đỏ bừng cả lên, thẹn quá hóa giận nói với Uông Minh: “Cậu, lại đây, hai chúng ta solo!”
Uông Minh toét miệng cười van xin: “Anh trai tốt bụng ơi, đừng bày trò hành em mà. Em thật sự không biết chơi đâu.”
Sau đó lại lúng liếng đưa mắt, cười tủm tỉm nói: “Hay là anh dạy em đi?”
Nam sinh cao lớn ấp a ấp úng: “Ai, ai thèm dạy cậu! Tôi, tôi không phải gay!”
Lục Vĩnh Phong đứng một bên cảm thán, mấy thằng nhóc kia sức trẻ dồi dào, chịu sao nổi yêu tinh này chứ.
Nhóc yêu tinh vẫn nán lại đó gieo họa nhân gian, đôi mắt long lanh chứa chan vẻ thất vọng lưu luyến: “Đáng tiếc ghê … Tiếc nuối lớn nhất của người ta là chưa được học chơi bóng rổ đấy…”
Giọng hắn lẳng lơ khêu gợi khó tả bằng lời, cả đám nam sinh nghe mà nghệt cả mặt ra. Cậu bạn phương phi cao giọng: “Liên, liên quan quái gì đến tôi!”
Lục Vĩnh Phong nghe hết nổi nữa, từ bên cạnh bước tới giải vây: “Để các bạn chê cười rồi, thằng oắt này đầu óc có vấn đề, các cậu đừng để bụng.”
“Anh là?” Cậu bạn cao to nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt. Tuy gã ăn mặc giản dị, phong thái cũng ôn hòa, nhưng lại mang vẻ phú quý, vừa nhìn đã thấy khác hẳn sinh viên bọn họ.
Lục Vĩnh Phong bốc phét chẳng buồn chớp mắt, cười tủm tỉm, nói: “Tôi là người giám hộ của cậu ta.”
Uông Minh cười giả lả gật đầu. Người giám hộ, con hàng này chém gió còn đỉnh hơn cả mình.
Lục Vĩnh Phong kéo hắn lại gần, thì thầm vào tai hắn: “Ranh con, tôi sểnh mắt ra cái là em lại đi mồi chài đàn ông xung quanh.”
Uông Minh cười hì hì: “Đã bảo người ta là hồ ly tinh rồi mà anh lại không tin.”
Lục Vĩnh Phong chẳng buồn nhiều lời với hắn, kéo hắn vào trong chiếc Lamborghini ở hầm đỗ xe rồi lập tức điên cuồng mây mưa, chịch Uông Minh chết đi sống lại. Lúc thì nỉ non “Đạo trưởng tha mạng”, lúc thì lại nũng nịu kêu “Bé hồ ly không dám nữa đâu”, quả đúng là tổ nghề diễn sâu.
Hết chương.