HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 34
Chương 34 – Văn Yến Dương
Chuyển ngữ: Trinh
Biên tập: Trần
Uông Minh mơ thấy mình biến thành người tí hon nhảy múa trong hộp nhạc.
Sau khi kéo dây cót, chân hắn bắt đầu nhảy, đôi giày nhảy bị nguyền rủa, chỉ nghe theo mệnh lệnh của bản nhạc.
Và thế là, trên sân khấu được bày trí xa hoa lộng lẫy, hắn không ngừng xoay tròn theo điệu nhạc. Hắn lãng quên bản thân, lãng quên cả yêu hận, chỉ còn lại đôi chân mang giày khiêu vũ nhún nhảy không dứt.
Một ngày nọ, Uông Minh tự chặt đứt đôi chân của mình, vậy là hắn lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể. Hắn nằm rạp trên mặt đất, bò lổm ngổm như một con sâu, trốn thoát ra khỏi chiếc hộp nhạc đẹp như mơ kia.
Để trốn thoát, hắn trèo qua núi đá lởm chởm, bò qua bãi cát cằn cỗi nóng rẫy, bộ đồ khiêu vũ màu đỏ đẹp đẽ ban đầu đã nhuốm đầy máu và bùn, không còn nhìn ra được bộ dạng ban đầu nữa. Hắn đã bò đủ xa, ngay khi vừa thở phào nhẹ nhõm, một tiếng cười nhạo trầm thấp khàn đục đột nhiên vang lên sau lưng hắn:
Tôi tìm thấy em rồi.
Em chạy đến đâu tôi đều có thể tìm được em.
Mãi mãi.
Mãi mãi.
Ngay tại đây, chỉ một lúc nữa thôi.
Kính coong. Kính coong. Kính coong.
Uông Minh choàng mở mắt ra, chẳng hay là cơn ác mộng như đọa vào địa ngục hay tiếng chuông cửa ngoài kia kéo hắn từ giấc ngủ sâu trở về thực tại. Hắn thở hổn hển, mà tiếng chuông cửa bên ngoài lại chợt ngưng bặt.
Uông Minh lập tức nín thở.
Hắn lồm cồm ngã từ trên giường xuống dưới đất, leo lên ban công cạnh cửa sổ. Tầng 22, rõ ràng không thể nhảy từ cửa sổ xuống.
Đệt, Uông Minh chửi thầm một câu, cái phòng hướng biển chết tiệt này.
Uông Minh đảo quanh phòng khách như ruồi mất đầu, hắn nhặt lấy một con dao gọt hoa quả, rồi lại từ lấy tủ treo tường ra một miếng gốm sứ sắc nhọn. Hắn cắn chặt răng, ánh nhìn trở nên hung tàn, hai tay siết chặt lộ rõ cả gân xanh.
“Thằng! Ranh! Con! Kia! Tôi quên mang chìa khoá rồi!” Giọng nói oang oang của Lục Vĩnh Phong vọng vào từ ngoài cửa.
Uông Minh: …
Lục Vĩnh Phong bước vào phòng, thấy Uông Minh uể oải như trút được quả tạ ngàn cân, dao với mảnh gốm trên tay đều rơi xuống đất mà chẳng hiểu mô tê gì: “Em đang nạo vỏ gốm đấy à?”
Uông Minh chẳng còn hơi đâu để ý tới trò cười của gã, cúi người nhặt đồ trên mặt đất lên. “Nãy ngủ lú cả đầu, cứ tưởng trộm đột nhập vào.”
“Sập tối rồi mà em vẫn còn ngủ?” Lục Vĩnh Phong sờ soạng hắn. “Đầu túa mồ hôi lạnh thế này…. Gặp ác mộng à?”
Uông Minh gật đầu, tác dụng của thuốc ngủ khiến hắn rơi vào trạng thái hỗn loạn sau căng thẳng quá độ. Hắn ngáp một cái, chợt bị ôm vào trong lòng.
Lục Vĩnh Phong vòng tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ đầu hắn như dỗ trẻ: “Ngoan, đừng sợ, đừng sợ, chú ôm em~”
Uông Minh bị áp vào vòm ngực rộng lớn, hương tuyết tùng nhàn nhạt vương lại trên cổ áo mở cúc của Lục Vĩnh Phong, nhẹ nhàng một cách rất đỗi vừa phải.
Lục Vĩnh Phong vuốt mũi hắn, khẽ giọng cười trêu: “Mới vài hôm không tới tìm em mà sao đã phờ phạc cả người ra thế này, nhớ tôi đến vậy cơ à?”
Chẳng rõ vì đâu, Uông Minh chợt xúc động không nói nên lời. Trong vòng ôm đong đầy chở che này, hắn chợt nảy sinh ý nghĩ hoang đường muốn tìm đến sự giúp đỡ nơi Lục Vĩnh Phong.
“Thấy em rảnh rỗi sắp mọc mốc ra rồi nên tôi đến giao việc cho em đây.”
Lục Vĩnh Phong ôm eo hắn, vừa nói chuyện vừa nhai kẹo cao su, lại còn thổi ra một cái bong bóng màu hồng. Bong bóng thình lình vỡ cái bụp, bã kẹo dính xung quanh miệng gã. Lục Vĩnh Phong luống cuống vụng về gỡ nó ra.
Uông Minh nhìn bộ dạng đần độn của gã mà bật cười – nụ cười đầu tiên suốt mấy ngày nay. Hắn sáp tới, giúp Lục Vĩnh Phong gỡ đám bã kẹo cao su quanh miệng xuống, vốn là dùng tay giúp, ấy mà rồi thế nào lại biến thành dùng miệng giúp.
Uông Minh dùng khăn giấy lau tay, giọng điệu đã thoải mái hơn nhiều: “Việc gì vậy? Em tính phí dịch vụ phụ thu không rẻ đâu nha.”
“Tôi đã để em chịu thiệt bao giờ chưa?” Lục Vĩnh Phong quẳng bã kẹo cao su đi. “Hôm qua Văn Yến Dương tự sát, gần đây tôi lại rất bận, vậy nên muốn nhờ em chăm sóc cô ấy.”
Giọng gã nhẹ tênh, như thể đang bàn xem tối nay đi đâu ăn gì.
Uông Minh bị sét đánh ngang tai, đứng như trời trồng: “Anh… Anh nói gì cơ?”
“Hôm trước tôi bảo Tống Kỳ nói với cô ấy rằng không cần phải theo tôi nữa, buổi chiều cô ấy liền tự sát.” Lục Vĩnh Phong bĩu môi. “Chuyện này đã lên hot search cả rồi, em không lên mạng à?”
Uông Minh lơ đãng lắc đầu.
Lục Vĩnh Phong búng trán hắn. “Mấy hôm nay em làm sao vậy? Chỉ toàn ngủ thôi sao?”
Uông Minh kéo tay gã. “Sao tự dưng anh lại chia tay với cô ấy?”
Lục Vĩnh Phong vờ vịt gõ trán hắn: “Chuyện người lớn, con nít đừng hóng hớt.”
Uông Minh không dám hỏi lại, đành phải vội vàng làm chút đồ tẩm bổ cho Văn Yến Dương, trang điểm đậm, đeo khẩu trang rồi đôn đáo chạy đến địa chỉ bệnh viện mà Lục Vĩnh Phong đưa cho.
Còn ý tưởng hoang đường kia, cũng không biết đã biến mất tăm từ bao giờ.
Trên xe buýt, hắn mở Weibo, đã hai ngày kể từ khi Văn Yến Dương tự sát, nhưng tên của cô vẫn đứng đầu bảng hotsearch, đứng thứ hai chính là tên viết tắt của Lục Vĩnh Phong.
Uông Minh nhấn vào xem, có đủ loại thông tin thật giả lẫn lộn: Có người nói Văn Yến Dương đóng “Tình nồng chóng phai” quá nhập tâm, nhất thời nghĩ quẩn; Lại có người cho rằng Văn Yến Dương là con nghiện cờ bạc, nợ nần chồng chất, bị côn đồ cho vay nặng lãi đuổi giết; Mà giả thuyết được bàn tán nhiều nhất chính là Văn Yến Dương bị cậu ấm nhà giàu chơi đùa thể xác lẫn tâm hồn rồi nhẫn tâm vứt bỏ, trong lúc tuyệt vọng đã tìm cách giã từ sinh mệnh…
Nhưng cái tên cậu ấm bội bạc đểu cáng kia rốt cuộc là ai? Quần chúng hóng hớt vẫn chưa thể đưa ra kết luận. Đến tận chiều ngày hôm nay, loạt ảnh chụp Lục Vĩnh Phong cùng Văn Yến Dương cùng đi dự một bữa tiệc tư nhân bị tuồn ra ngoài, lập tức mọi mũi dùi đều chỉ hướng về Lục Vĩnh Phong. Cả fans lẫn người qua đường đều vô cùng phẫn nộ, bằng cách nào đó đã tìm được thông tin của Lục Vĩnh Phong rồi đưa gã lên hotsearch.
Thậm chí còn làm liên lụy tới một nghệ sĩ vô tội có tên viết tắt giống gã.
Uông Minh bĩu môi, chẳng trách gã công tử kia kêu bận, phỏng chừng là đi kiếm người dập tin rồi.
Văn Yến Dương đang điều dưỡng trong một bệnh viện tư nhân. Ngoài phòng bệnh có mấy nhân viên an ninh, trong phòng bệnh còn có vài y tá đứng trực, phải nói là được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Uông Minh khẽ gọi: “Chị Yến, em làm chút đồ bổ máu cho chị đây.”
Văn Yến Dương nằm trên giường bệnh không trang điểm, trông rất kém sắc, khác xa với vẻ ngoài diễm lệ ngông nghênh ngày thường. Cô ngước đôi mắt đầy mỏi mệt lên, gượng cười, nói: “Sao cậu biết chỗ này?”
Uông Minh dè dặt đáp: “Là… sếp Lục bảo em đến chăm sóc chị.”
Văn Yến Dương lập tức ngừng cười, dùng tiếng địa phương chửi thề một câu: “Cậu nhìn xem, người chăm sóc chị còn chưa đủ nhiều à?”
Uông Minh nhìn trái ngó phải, nở một nụ cười ngọt ngào làm nũng với mấy y tá trong phòng: “Chị y tá ơi, em ở lại chơi với chị Yến một lát, các chị có muốn ra ngoài nghỉ ngơi một chút không?”
Mấy cô ý tá kia có vẻ ngờ vực: “E là không ổn, sếp Lục đã căn dặn tụi tôi phải trông chừng cô ấy cho kỹ.”
“Em được sếp Lục gọi tới, anh ấy tin tưởng em, vậy mà các chị lại không tin em à?” Uông Minh cười tít mắt, nói: “Lúc tới em có mua ít salad hoa quả, ngon lắm đó, chỉ là không biết có nhiều chị gái xinh đẹp như vậy, xem ra không đủ mất rồi. Chi bằng mọi người cứ ra ngoài ăn trước, em sẽ gọi giao thêm sau.”
Nhìn các y tá cầm salad rời khỏi phòng, Uông Minh đóng cửa lại, vừa quay đầu đã trông thấy Văn Yến Dương đang cúi đầu gạt nước mắt.
Con người ngạo mạn kiêu kỳ như vậy, giờ lại như một đoá hồng đã qua mùa nở rộ. Uông Minh thấy mà lòng chợt sục sôi căm tức.
Hắn nâng cao tông giọng: “Chị Yến, Lục Vĩnh Phong quả thực là tên cặn bã đểu cáng, nhưng chị tội gì phải vì anh ta mà nghĩ quẩn chứ? Chị vừa xinh đẹp vừa có tiền, đàn ông đẹp trai sáu múi kiểu gì chả tìm được mà cứ phải dính vào anh ta? Cho dù chị nhất định phải ở bên anh ta, mời gọi hay tán tỉnh cũng được, phải sống thì mới có hy vọng chứ. Chị chết rồi, vậy càng không thể ở bên anh ta được nữa.”
Văn Yến Dương khàn giọng, lạnh lùng nói: “Không, cậu sai rồi, chị chẳng còn chút hy vọng nào nữa… Cậu không hiểu Lục Vĩnh Phong.”
“Lục Vĩnh Phong khó hiểu đến mức nào được kia chứ, em còn không thừa hiểu anh ta sao?” Uông Minh khích lệ cô: “Tên đần đó chân dài não ngắn, vừa dễ mềm lòng vừa đa tình. Chưa chắc anh ta đã không có chút tình cảm nào với chị, có thể do không muốn bị quản thúc thôi. Chị nghĩ lấy vài cách, lại chả nắm thóp anh ta dễ như bỡn!”
Văn Yến Dương liếc hắn một cái đầy thông cảm, sau đó lắc đầu, nói bằng giọng điệu chua xót: “Nhìn cậu thật giống nhìn lại chị trước đây. Tiểu Uông, cậu là một đứa trẻ ngoan. Chị khuyên cậu một câu, đừng bao giờ động lòng với Lục Vĩnh Phong… Anh ta hoàn toàn không có trái tim.”
Uông Minh bất lực, tự chỉ vào mình: “Sao lại nói sang em rồi, sao em có thể thích Lục Vĩnh Phong được chứ?”
Thành thật mà nói, hắn rất ngạc nhiên khi biết Văn Yến Dương thật sự có tình cảm với Lục Vĩnh Phong. Lục Vĩnh Phong tuyệt đối có thể được coi là người tốt, nhưng ngoài điểm đó ra, gã không học thức không nghề ngỗng, không có chí lớn toàn vui thú tục tằn, xung quanh gã đáng lẽ phải toàn hạng gái trai hám tiền mới đúng.
Văn Yến Dương mỉm cười, khuôn mặt với vẻ đẹp áp bức thoáng nét tự giễu: “Chị nghe nói cậu lớn lên ở cô nhi viện, cuộc sống khá vất vả, giờ bỗng dưng có người cưng chiều cậu, quan tâm cậu, chẳng lẽ cậu có thể chẳng mảy may động lòng sao?”
Uông Minh đáp nhẹ bẫng: “Chị à, chị đừng xem thường em, mặc dù em sống ở cô nhi viện từ nhỏ, nhưng người sống ở đời ai chả từng được cưng chiều.”
Có điều, ai có thể chiều chuộng ai suốt đời đây? Nói đi cũng phải nói lại, con người sinh ra đều tay chân đầy đủ, đầu đội trời chân đạp đất, cần gì phải ký thác hy vọng vào tình thương của kẻ khác?
Còn nhớ ngày bị bắt đi làm thủ tục thôi học, Uông Minh được phép trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Hắn vừa bước vào ký túc xá, liền thấy anh hai bị anh ba túm lấy, đang ra sức định xông lên tẩn mình. Anh hai gân cổ hét vào mặt hắn: “Địt cụ mày! Địt cả tổ nhà mày! Cần tiền thì đến trộm tiền của ông đây này, không thì đi cướp ngân hàng cũng được. Làm cái gì không làm lại đi làm loại bồ nhí để người ta bao nuôi! Đồ đĩ đực, đồ hèn! Hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết mày! Thằng út kia, đệt bà mày! Lúc phòng bên đặt điều về mày, tao còn đánh lộn với tụi nó, tiên sư tao đúng là thằng ngu!”
Chửi hoài chửi mãi, chàng trai người Đông Bắc cao gần mét chín ấy đột nhiên òa lên khóc rống như một đứa trẻ.
Anh ba giữ chặt cậu ta, chẳng liếc Uông Minh lấy một cái, chỉ cúi đầu nói: “Mau đi đi, đừng ở đây làm ô nhiễm chỗ của tao.”
Anh cả tiễn hắn xuống tầng. Chiếc xe hộ tống hắn đã đỗ trước cổng ký túc xá, Uông Minh dằn nỗi chua xót xuống đáy lòng, chết lặng nói: “Em đi đây.”
Anh cả níu vai hắn, giọng khàn đặc, gần như van lơn: “Út này, dẫu gì cũng chỉ mới bảo lưu kết quả học, chờ khi nào cậu nghĩ… nghĩ thông suốt rồi thì trở lại trường, anh…”
Anh nghẹn ngào, xoa tóc Uông Minh. “Anh sẽ dạy cậu chơi bóng rổ, đến khi nào giỏi thì thôi.”
Hết chương.
Aaaa chương mới, cảm ơn chủ nhà rất nhìu, mãi iuu <3