HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 35
Chương 35 – Người đàn ông trong tủ quần áo
Chuyển ngữ: Lê
Biên tập: Cọt / Trần
Uông Minh mới chuyện trò với Văn Yến Dương được đôi câu, điện thoại của cô đã bất ngờ rung lên. Văn Yến Dương dửng dưng liếc qua, gần như cả người phát run, vội vàng chộp lấy điện thoại.
Cô đợi chuông điện thoại rung vài hồi, sau đó mới ấn nút trả lời: “Chịu gọi cho tôi rồi cơ à?”
Không biết đối phương nói gì, cô cười khẩy một tiếng, ngạo mạn nói: “Vậy tốt nhất là anh nên đến nhanh lên, muộn rồi, tôi còn phải đi ngủ.”
Đặt điện thoại xuống, Văn Yến Dương vén chăn, vội vàng xuống giường. “Lục Vĩnh Phong bảo sẽ đến gặp chị, Tiểu Minh, cậu có mang son tông nude không? Đợi tí, chị đi rửa mặt cái…”
Uông Minh nhìn gương mặt cô thoắt cái bừng sáng quyến rũ, không khỏi cảm thán: “Chị quả thực thích anh ta…”
Văn Yến Dương quay đầu lại trừng hắn: “Cậu thì biết cái gì, gặp bạn trai cũ tuyệt đối không thể xấu!”
Uông Minh vừa đưa khăn cho cô vừa bày mưu tính kế: “Chị có thể trang điểm kiểu mắt rơm rớm nước, yểu điệu đáng thương. Lục Vĩnh Phong dễ mềm lòng lắm, có khi ảnh đến dỗ chị không chừng.”
Đôi mắt diễm lệ pha chút sắc sảo của Văn Yến Dương nhìn chằm chặp Uông Minh một chốc, rồi đột nhiên nói: “Lát nữa cậu trốn vào tủ quần áo của chị đi. Cậu luôn bảo sếp Lục của cậu dễ mềm lòng, vậy để chị cho cậu nghe xem rốt cuộc anh ta là người thế nào.”
“Dạ?” Uông Minh xua tay, vô thức lùi về sau một bước: “Nghe trộm… không ổn lắm đâu chị.”
Văn Yến Dương chẳng cho hắn cơ hội phản bác, hùng hục xô đẩy hắn: “Bớt nói nhảm, bọn chị cũng đâu có bàn bạc bí mật thương nghiệp gì. Đến cả quần lót của anh ta, cậu cũng thấy rồi, còn cái gì không thể nghe không thể nhìn nữa!”
Uông Minh lúng túng. Chuyện này khác mà! Lỡ như lát nữa hai người bén lửa, hắn chả muốn trốn trong tủ xem tranh xuân cung trực tiếp đâu!
Không biết có phải do Văn Yến Dương đóng nhiều phim kiếm hiệp quá không, người rõ khỏe, cộng với việc Uông Minh cũng không dám đánh lại cô, thành ra bị cô nhét luôn vào tủ. Vừa vật lộn chui vào trong tủ, bên ngoài đã vang lên tiếng chào hỏi của nhân viên bảo vệ – Lục Vĩnh Phong đến rồi. Văn Yến Dương nhìn qua Uông Minh, ngón tay đưa lên miệng làm động tác kéo khóa, cuối cùng cửa tủ kẽo kẹt khép lại.
Uông Minh còn đang định vùng ra, thế nhưng Lục Vĩnh Phong đã trực tiếp đẩy cửa bước vào. Thôi được rồi, giờ mà ra ngoài có khi còn kỳ quặc hơn.
“Cô làm gì với tủ quần áo thế?” Bên ngoài vang lên giọng nói kinh ngạc của Lục Vĩnh Phong.
“Có làm gì đâu, định thay bộ nào đẹp đẹp tí, mà thiết nghĩ thay cho anh ngắm thì không cần thiết.” Văn Yến Dương giễu cợt nói.
Không hổ danh nữ diễn viên màn bạc xuất sắc, nói phét chẳng hề ngượng miệng, còn đổ vấy sang cho Lục Vĩnh Phong.
Tủ quần áo của phòng bệnh VIP không hề nhỏ, nhưng để chứa một người đàn ông trưởng thành thì có hơi chật chội. Không gian kín khiến Uông Minh cảm thấy ngột ngạt vô cùng, nhưng may thay đắm chìm trong bóng tối lại khiến hắn cảm thấy rất thư thái. Trên cửa tủ có một cái lỗ nhỏ để thông gió. Uông Minh nhìn qua lỗ nhỏ đó, thấy Lục Vĩnh Phong đang ngồi trên ghế sofa đối diện giường bệnh.
Vẻ mặt gã bình chân như vại, mặc một chiếc áo sơ mi hoa hoè lả lơi, ngồi bắt chéo chân, vẫn cái bộ dạng phong lưu dửng dưng như trước, như thể làn sóng công kích sục sôi từ dư luận mấy ngày nay chẳng hề ảnh hưởng gì đến gã vậy.
“Vớ vẩn, cho dù không phải là vì tôi, cô vẫn có thể ăn diện lồng lộn tự tin khoe sắc mà.” Mở miệng vẫn cứ cái thói ăn nói suồng sã, chẳng có tí cảm giác ngại ngùng hay nhận thức về việc mình với người ta vừa chia tay.
Văn Yến Dương giở giọng trách móc: “Bị anh giam lỏng ở cái nơi quỷ quái này, tách biệt với thế giới bên ngoài, tôi còn đâu tâm tình mà ăn diện khoe sắc.”
Nét mặt Lục Vĩnh Phong bình thản: “Giam lỏng cái gì, tôi muốn tốt cho cô thôi. Mấy ngày nay tôi hơi bận, không đến thăm cô được. Chẳng phải tôi để thằng nhóc Uông Minh đến chơi với cô đấy sao, nó không đến à?”
Văn Yến Dương xùy một cái: “Về lâu rồi.”
Hồi lâu sau, giọng cô lại nặng nề vang lên: “Hotsearch… Anh tất bật lâu như thế, sao vẫn chưa dìm xuống được?”
“Có người muốn nhân cơ hội này để bôi nhọ tôi ấy mà.” Lục Vĩnh Phong nhún vai. “Vả lại tôi còn bận việc khác nữa, dạo gần đây bố tôi đột nhiên bảo mấy tháng sau sẽ quyết định tôi với thằng em hờ kia ai sẽ được thừa kế công ty. Mấy nay phải xử lý cả đống sổ sách lộn xộn của cấp dưới làm tôi phiền não chết mất.”
Uông Minh rúc trong tủ nghĩ bụng, e là sếp Châu phiền não chết mất mới đúng.
Giọng Văn Yến Dương có chút ngập ngừng: “Cho nên cậu em hờ kia của anh lợi dụng chuyện lần này để bôi nhọ anh?”
“Không phải, chí ít thì chắc chắn không phải nó khơi mào.” Lục Vĩnh Phong thản nhiên nói: “Nói đi cũng phải nói lại, chả phải cô biết là ai rồi sao?”
Văn Yến Dương lập tức xẵng giọng đáp: “Làm sao mà tôi biết được? Nếu không nhờ Uông Minh nói cho, đến cả em gái anh tôi cũng không biết là ai.”
Lục Vĩnh Phong có chút bất đắc dĩ. “Tiểu Yến, đừng quậy nữa, tôi thực sự phải rút thời gian để đến thăm cô, mình không tranh cãi mấy chuyện ấy nữa, ngoan. Nói tóm lại, cô quá bốc đồng, giờ ồn ào đến mức này rồi, cô phải phối hợp với tôi để xử lý…”
Uông Minh vừa nghe vừa cảm thán, quả là phát ngôn sặc mùi chó đểu.
Áng chừng Văn Yến Dương trên giường bệnh cũng nghe mà sôi tiết, bèn ngắt lời: “Vẫn như hôm đó tôi đã nói, chỉ cần anh có thể đáp ứng một nguyện vọng của tôi, tôi bằng lòng đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của anh.”
“Tiểu Yến, đừng cố chấp thế.” Lục Vĩnh Phong dịu giọng giải thích với cô: “Cô không thể ở bên tôi được nữa. Cái tôi cần là một người tình không yêu tôi cũng không quản tôi.”
Giọng Văn Yến Dương vô cùng bức xúc, thậm chí còn có chút nghèn nghẹn như cố nén tiếng khóc: “Dựa vào đâu mà chỉ vì tôi thích anh, tôi lại bị đá đi? Tôi không đòi anh phải cưới tôi, càng không yêu cầu anh thích tôi như tôi thích anh, tôi chỉ muốn được ở bên người tôi thích mà thôi, chẳng nhẽ yêu cầu như thế là quá đáng lắm sao?”
“Tiểu Yến, với điều kiện của cô, vốn dĩ không cần phải tự biến mình trở nên hèn mọn như vậy.” Lục Vĩnh Phong xoa gáy, lầm bầm: “Tôi có gì tốt đâu… Ờm, ngoại trừ đẹp mã, lại nhiều tiền.”
Uông Minh: “…” Nếu không phải do ngồi gập chân khiến nửa người dưới của hắn tê rần, hắn nhất định sẽ xông ra phỉ nhổ chết tên cậu ấm mặt dày này.
“Anh đang thương tiếc tôi sao?” Giọng Văn Yến Dương tựa hồ lại cao vút lên. “Tôi thừa nhận tôi hèn mọn, nhưng đó là việc của tôi, anh không có lý do gì để thay tôi lựa chọn cả.”
Dường như cô đã nghe lọt lời Uông Minh rồi, bắt đầu thuyết phục Lục Vĩnh Phong quay lại. Uông Minh trốn trong tủ vừa nghe vừa cảm thán, đại mỹ nhân được vô vàn người cung phụng có khác, ngay cả câu “rước nhục vào thân là việc của tôi” mà cũng có thể nói với khí phách hiên ngang như vậy.
Đáng tiếc không thấy được, bằng không bộ dạng hống hách ngang ngược ấy hẳn là đẹp lắm.
Dĩ nhiên, Lục Vĩnh Phong cũng cảm thấy rất đẹp, gã nở nụ cười: “Tuy cô phiền phức kinh khủng, nhưng mà tôi lại thích nhất dáng vẻ này của cô.”
Dẫu vậy gã đã được định trước là tên phí phạm của trời. Có lẽ do đã được thấy quá nhiều thứ đẹp đẽ, vậy nên dù vứt bỏ hay hủy hoại gã cũng chẳng lấy làm tiếc.
“Cô nói cô không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn ở bên tôi, nhưng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ động lòng với cô, dẫu chỉ mảy may. Vậy không phải bất công lắm sao?” Mặt Lục Vĩnh Phong chẳng hề biến sắc, hờ hững đưa ra phán quyết dành cho cô.
“Ban đầu cô có thể cam tâm tình nguyện, nhưng về lâu về dài sẽ khó tránh khỏi so bì tị nạnh, rồi lại muốn tiến thêm một bước, muốn được đền đáp những gì đã trao đi. Cô sẽ bắt đầu oán trách tôi liên tục đón nhận tình cảm của cô mà lại vẫn dửng dưng vô tình, sau cùng lại hóa thành tôi sai. Đây là bản tính con người, vì vậy trước giờ tôi chưa từng nhận đồ của kẻ khác, dẫu có là cho không.”
Lời gã nói lạnh lẽo thấu xương, song trên mặt vẫn trưng vẻ ngây ngô ngờ nghệch.
E rằng tất cả chỉ số thông minh của gã đều dồn vào giải quyết vấn đề tình cảm hết rồi. Uông Minh nghẹn họng, nhất thời không phản bác được gì, chỉ biết ấm ức mà nghĩ vậy.
Hết chương.