HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 36
- Trang chủ
- HÀI KỊCH DUNG TỤC
- Chương 36 - Trời lạnh rồi, sếp Châu phá sản thôi
Chương 36 – Trời lạnh rồi, sếp Châu phá sản thôi
Chuyển ngữ: Hề
Biên tập: Lê / Trần
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng chuông điên thoại thình lình vang lên phá tan sự yên tĩnh.
Uông Minh giật bắn mình. Gọi lúc nào không gọi, tên Nhậm Hải kia lại nhè vào đúng lúc này mà gọi cho hắn!
Từ từ… Hắn rõ ràng đã cẩn thận để điện thoại sang chế độ im lặng từ lúc Lục Vĩnh Phong bước vào cửa rồi mà.
“Alo, mẹ à!” Ngoài tủ, Lục Vĩnh Phong vừa rút điện thoại từ túi quần ra, “Mẹ gọi con có chuyện gì không?”
Uông Minh nguýt mắt, ờ thì, chiếc điện thoại này là của Lục Vĩnh Phong xài chán rồi quẳng cho hắn, vậy nên chuông điện thoại của hắn với của Lục Vĩnh Phong giống y hệt nhau. Đúng là dọa người ta thót hết cả tim.
“Được rồi được rồi, chốc nữa con về nhà, dù gì mẹ cũng phải nghe con giải thích đã chứ, đúng không nào?”
Lục Vĩnh Phong vâng dạ đối phó lấy lệ. Cúp máy, gã tặc lưỡi một cái: “Đúng là ba cái chuyện tào lao thì thi nhau kéo đến.”
Gã ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh, giọng điệu hờ hững mà lại không chút khoan nhượng: “Tiểu Yến, tiếp theo đây cô phải làm theo sự sắp xếp của tôi. Việc lần này cô quá bốc đồng, hiện giờ cô đang gặp nguy hiểm đấy, biết không hả?”
Uông Minh không nhìn rõ cảnh tượng trên giường bệnh, chỉ nghe thấy chất giọng khàn khàn thê lương của Văn Yến Dương, dường như cô đang gượng cười: “Nếu mà tôi sợ chết thì sao còn nghĩ đến việc tự tử chứ?”
Lục Vĩnh Phong cũng mỉm cười. Nụ cười ấy Uông Minh tận mắt trông thấy, gã vẫn tươi cười như thường:
“Cứ cho là cô không thiết sống nữa đi, thế còn mạng người nhà cô thì sao, cũng mặc kệ luôn à?”
Chiếc điện thoại đặt chế độ im lặng nhấp nháy sáng trong tay, lại là Nhâm Hải gọi đến hối thúc Uông Minh. Nhưng Uông Mình ghì chặt lấy cánh tay mà lông tơ đã dựng đứng hết cả, thảng thốt nhòm Lục Vĩnh Phong qua khe hẹp. Gã mặc áo sơ mi hoa lả lơi, hai chân bắt chéo, dửng dưng bất cần, phong lưu lãng tử.
Cũng chẳng khác với ngày thường là bao.
Ngoại trừ thần thái trong đôi mắt kia.
Lúc này Uông Minh mới phát hiện, đôi mắt của Lục Vĩnh Phong thật sự rất giống với Lục Hối, đều là dáng mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch cao hơn đầu mắt, con ngươi đen thẳm, sâu chẳng thấy đáy. Chỉ là thường ngày Lục Vĩnh Phong mắt cười lúng liếng, nên mới khiến người ta bỏ qua diện mạo vốn có của gã.
Tuy nhiên ánh mắt của gã và Lục Hối lại rất khác nhau. Mắt Lục Hối rất sáng, mang nét sắc sảo, giống như ánh ban mai xé toạc đêm đen, vén mở vòm trời, đánh thức mãnh thú rong ruổi đi săn; còn ánh mắt của Lục Vĩnh Phong lúc này tuy không có khí thế áp đảo, cũng chẳng có vẻ hung tàn uy hiếp, hờ hững, xa cách, mà lại chứa đựng sức nặng ngàn cân.
Trong một khoảnh khắc, Uông Minh đã liên tưởng đến pho tượng thần ngồi ngay ngắn giữa đài sen, coi quản trời đất chúng sinh, lại coi vạn vật in tầm chó rơm.*
(Lấy ý từ Đạo Đức Kinh: “Đất trời chẳng có lòng nhân, mà xem vạn vật in tầm chó rơm.” Tức là trời đất đã sớm vượt khỏi khái niệm nhân nghĩa của con người, đối với vạn vật chí công vô tư, không hề có sự thiên tư, thiên vị.)
Dáng vẻ ấy của Lục Vĩnh Phong, với bộ dạng ngày thường mà Uông Minh biết, rốt cuộc đâu mới là con người thật của gã?
Lúc an ủi Văn Yến Dương, Uông Minh hãy còn một mực nói rằng Lục Vĩnh Phong là loại mềm lòng đa tình, mà thâm tâm hắn cũng quả quyết vậy: dẫu Lục Vĩnh Phong có khốn nạn đến đâu thì cũng chỉ bết bát khoản phong lưu mà thôi. Chuyện đúng sai phải trái, gã không giống những kẻ có tiền cậy thế hiếp người, đổi trắng thay đen khác, gã là một người lương thiện.
Thế nhưng… từng lời mà gã nói Uông Minh nghe không sót một chữ, lạnh lẽo đến hãi hùng. Gã đang lợi dụng cha mẹ Văn Yến Dương để khống chế cô.
Người hốt hoảng bởi câu nói đó không chỉ có một mình Uông Minh. Giọng Văn Yến Dương không khỏi run lên:
“Anh… Anh biết cả rồi…”
“Tôi biết cả rồi.” Lục Vĩnh Phong hờ hững đáp: “Bằng không, tôi sao có thể vô ý đến mức giữ cô lại bên mình bao nhiêu năm qua chứ… Có điều tôi cũng tò mò, sao cô lại thích tôi được nhỉ?”
“Đừng…” Nhưng lời này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Văn Yến Dương, cô hốt hoảng: “Đừng nói ở đây, đừng nói mấy thứ này ở đây…”
Lục Vĩnh Phong khó hiểu: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, cô õng ẹo gì chứ? Tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Lục Vĩnh Phong không biết trong tủ còn có người thứ ba, mà kẻ trong tủ cũng ù ù cạc cạc. Uông Minh cảm thấy đây không phải bí mật mà hắn được phép nghe, nhưng giờ cũng chẳng ra ngoài được. Lục Vĩnh Phong lại không có ý định rời đi, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Điện thoại nháy sáng, là tin nhắn Nhậm Hải gửi đến.
“Cậu không nhận điện thoại thì để tôi gọi cho người kia vậy, để xem anh ta có nghe không nhé?”
Đệt, cõi lòng Uông Minh gào thét, sao cứ phải nhè đúng lúc này vậy ông anh?
Nhưng mà mạng hắn đang nằm trong tay Nhậm Hải, vậy nên hắn không dám lơ là, lập tức nhắn tin trả lời: “Sếp Nhậm, giờ tôi tạm thời không tiện nghe máy, để tối nay tôi gọi lại cho anh nhé? Hoặc là có gì căn dặn thì anh cứ nhắn cho tôi, được không?”
Bên kia đủng đỉnh nhắn lại hai chữ: “Không được.”
Uông Minh khóc ròng: “Sếp Nhậm, cậu Nhậm, tôi sẽ chết đó.”
“Vậy cậu thấy chết kiểu nào nhanh hơn?”
Uông Minh nhìn điện thoại, rồi lại nhòm Lục Vĩnh Phong qua khe hở trên cửa tủ, ấn nút nghe với tâm trạng ngổn ngang.
“Sếp Nhậm có gì dặn dò ạ?” Hắn dùng giọng gió lí nhí để nói chuyện, cầu mong không bị người bên ngoài phát giác.
Ấy thế mà bên phía Nhậm Hải tiếng người ồn ã, đâm ra Nhậm Hải buộc phải nói lớn: “Cậu đang ở đâu? Để tôi sai người đến đón cậu. Công ty Châu Trọng Hành phá sản rồi, tâm trạng Lưu Mang tệ lắm, cậu mau tới an ủi cậu ấy đi.”
Đệt, anh nghe thử xem đây có phải tiếng người không? Tìm hắn gấp thế chỉ để đi an ủi Lưu Mang… Đợi đã, ai phá sản cơ?
Châu Trọng Hành phá sản á?
Chẳng phải Châu Trọng Hành là bạn nối khố của Lục Vĩnh Phong ư? Sao Lục Vĩnh Phong lại có thể trơ mắt đứng nhìn Châu Trọng Hành phá sản?
Uông Minh ngồi thất thần trong bóng tối, đột nhiên một luồng ánh sáng chói lòa rọi cho đầu óc hắn trống rỗng. Đến lúc mắt thích ứng được với ánh sáng thì đã thấy Lục Vĩnh Phong đang chắp tay đứng ngoài tủ, cười khẩy:
“Tôi bảo này, em đã nghe lén thì cũng phải chuyên nghiệp tí chứ, sao lại còn nói chuyện điện thoại nữa thế?”
Uông Minh co quắp hai chân rúc trong tủ, sợ đến mức biến thành con sâu róm run rẩy.
Đáng sợ quá, liệu hắn có bị giết người diệt khẩu, rồi sau đó lẳng lặng đăng xuất khỏi thế giới này không…
Uông Minh rụt vai lại, cơ thể bất giác run cầm cập.
“Còn chưa chịu ra đây?” Lục Vĩnh Phong chọc eo hắn.
Uông Minh vừa nhích chân đã lập tức kêu oai oái, xấu hổ lên tiếng: “Chân em tê rần rồi, không cựa quậy được…”
Lục Vĩnh Phong bật cười, miệng toe toét, lại trưng bộ dạng đần độn thường ngày. Gã khom người cúi đầu chui vào trong tủ, bế Uông Minh ra ngoài.
“Sao mà em,” Lục Vĩnh Phong lắc đầu, “ngốc thế không biết.”
Lần này Uông Minh không dám tranh cãi với gã xem ai ngốc hơn ai nữa, bởi hình ảnh Lục Vĩnh Phong mà hắn vừa thấy trong tủ giờ đã đem đến cho hắn một nỗi ám ảnh cực lớn.
Gã bế Uông Minh ra chỗ hàng ghế bên ngoài phòng bệnh, dí trán hắn một cái: “Không phải đã nói rồi sao, chuyện người lớn em đừng có xen vào. Ngồi đây đợi tôi, lát nữa tôi đưa em đi ăn chực.”
Uông Minh gật đầu như gà mổ thóc, vừa trông Lục Vĩnh Phong bước vào phòng bệnh đã lập tức vác cái xác hãy còn chưa hết tê, khập khiễng bỏ chạy.
Ấy thế nên khoảng độ nửa tiếng sau, khi Lục Vĩnh Phong bước ra khỏi phòng bệnh, chỗ ngồi ở hàng ghế chờ đầy nhân viên an ninh và y tá đã sớm chẳng còn bóng dáng tên oắt kia đâu nữa.
Gã quay đầu sang hỏi: “Người lúc nãy tôi bế ra đâu?”
Một y tá lên tiếng đáp: “Cậu ấy bảo đi vệ sinh, nhưng rồi không thấy quay lại nữa.”
Lục Vĩnh Phong chỉ có thể lắc đầu cười trừ.
Mà lúc này, Uông Minh đã ngồi ngay ngắn ở ghế sau xe Nhậm Hải. Nhậm Hải đang cầm lái, điện thoại bên cạnh réo không ngớt, rõ là bận bù đầu.
Từ những cuộc nói chuyện của hắn với người khác, Uông Minh cũng lờ mờ đoán được đại khái sự tình: vấn đề tranh giành quyền thừa kế tập đoàn nhà họ Lục giữa hai anh em Lục Vĩnh Phong và Lục Hối đang dần đi đến giai đoạn then chốt. Vậy nên Lục Hối với Nhậm Hải và anh trai Châu Trọng Hành cùng bắt tay gài công ty của Châu Trọng Hành, mục đích là ép Lục Vĩnh Phong phải đưa tay ra cứu trợ rồi từ đó làm suy yếu thế lực của gã. Mà đâu ngờ, trước cảnh ngộ của người bạn chí cốt cũng là đồng minh đắc lực, Lục Vĩnh Phong lại bình chân như vại, cuối cùng dẫn đến việc vòng vốn công ty con của Châu Trọng Hành bị đứt gãy.
Mà Châu Trọng Hành vì bảo vệ công ty đã gom toàn bộ nợ nần gánh dưới danh nghĩa cá nhân, hiện giờ đang bị hai bên chủ nợ hợp pháp lẫn phi pháp truy lùng. Công ty con Tiểu Châu tuy chưa đến mức phá sản, nhưng cũng đã ngấp nghé bờ vực sụp đổ.
Sửng sốt chẳng riêng gì Uông Minh, đến cả Nhậm Hải và Lục Hối cũng không ngờ tới kết cục này, thậm chí những lời rủa xả thậm tệ của Lục Hối phát ra từ điện thoại Nhậm Hải cũng chốc chốc lại lọt vào tai Uông Minh.
Mà lời an ủi của Nhậm Hải lại thoáng ý hả hê: “Cậu hai Lục ơi, tôi đã bảo với cậu rồi, cho dù cậu cáu đến mấy cũng không thể rủa cả lò nhà anh ruột của cậu chết hết chứ.”
Đầu dây bên kia chửi càng hăng.
Nhậm Hải đáp lại cơn thịnh nộ của Lục Hối một cách hết sức thong dong: “Tôi biết cậu muốn tìm Châu Trọng Hành, nhưng nếu mà tìm được anh ta dễ thế thì không chừng anh ta đã sớm bị bọn chủ nợ tóm được, phơi thây đồng hoang rồi ấy chứ.”
Giọng Lục Hối dằn xuống, không biết nói gì qua điện thoại mà Nhậm Hải bất ngờ lên giọng: “Cậu thật là… Tôi đã cố hết sức rồi, lần này tôi mà đánh động nhân lực của ông bô để giúp cậu tìm người, thể nào ông ấy cũng sẽ sinh nghi. Đến lúc đó, chỉ e là ông ấy sẽ biết được kế hoạch của chúng ta… Vả lại, nếu có thời gian rảnh thì nghĩ xem làm thế nào với công ty của Châu Trọng Hành đi, nghe phong thanh có một công ty nước ngoài tên RM đang có ý định thu mua Tiểu Châu đó.”
Họ thảo luận thêm vài câu xoay quanh chuyện công ty nước ngoài được cho là rất có thế lực kia, mãi đến tận khi xe Nhậm Hải dừng trước nhà thuê của Lưu Mang.
“Giờ tôi còn có chuyện gấp, để về công ty rồi bàn tiếp.” Nhậm Hải thông báo với Lục Hối một câu rồi tắt máy, ngoảnh đầu lại dặn dò Uông Minh: “Tiểu Châu xảy ra chuyện rồi, tâm trạng Lưu Mang giờ tệ lắm, cậu lên đó uống với cậu ấy một ly đi.”
Uông Minh ngoan ngoãn gật gật đầu. Nhậm Hải lấy từ tủ lạnh mini trong xe ra một chai rượu, còn móc ra thêm một lọ thuốc trong túi áo.
“Cậu tìm cơ hội bỏ vào rượu của cậu ấy, đợi cậu ấy ngủ rồi thì mở cửa cho tôi.”
Đậu má, tên cầm thú Nhậm Hải này còn thừa dịp Lưu Mang mất việc, rắp tâm tính kế khiến người ta mất trinh!
Uông Minh không muốn nhận lời, nhưng cũng không dám từ chối, thấp thỏm đến mức suýt cắn nát cả môi. Nhậm Hải mỉm cười, mỉa mai một cách nhẹ tênh: “Cậu lo cho cái mạng cậu trước đi, đừng có nhúng mũi vào chuyện của người khác nữa.”
Hết chương.
Người chơi [Lộc Khùng] đã nạp 10.000 xu thô bỉ vào trò chơi, nhận được buff ngầu lòi trong kỳ hạn hai chương!
Người chơi [Nhờ âm Hờ ải] đã khiếu nại quản trị viên [Đại vương gọi tui đến đua xe] vì hành vi bôi nhọ ác ý, quản trị viên [Đại vương gọi tui đến đua xe] đã bị cấm hoạt động trong hai ngày!