HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 5
Chương 5 – Dịch vụ đánh thức
Chuyển ngữ: Trinh
Biên tập: Trần
Tiệc tối hôm ấy, Uông Minh dốc sức bình sinh “thể hiện thật tốt”, một mình mình hạ gục hết mấy ông lớn giới văn nghệ có mặt ở đó, ra sức phô bày năng lực nghiệp vụ phi thường của mình.
“Anh Lục này,” Một vị đạo diễn nổi tiếng được mời tới hôm nay được phen uống đã đời, trước khi được tài xế đỡ lên xe, còn lè nhè ba hoa lải nhải với Lục Vĩnh Phong: “Thằng em anh đưa tới hôm nay, thú vị đấy!”
Lục Vĩnh Phong khoác vai bá cổ xã giao với đám khách khứa say mèm một hồi, tận mắt nhìn từng người một được đưa về, gã cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu nhìn lại, ô, vẫn còn một tên nhóc đáng thương nằm rạp trên bàn chưa được ai đón về này.
Uông Minh mếu môi, hai mắt đờ đẫn, mặt đỏ gay, có vẻ cũng uống say ngất ngưởng rồi.
Lục Vĩnh Phong thở dài, vòng tay qua eo bế hắn lên. Đứa nhỏ này thật sự rất gầy. Người say rượu thường sẽ nặng hơn, nhưng bế hắn lại chẳng tốn sức tẹo nào.
Uông Minh khó chịu giãy giụa trong vòng tay gã, lầu bầu nói: “Mày là ai… Phắn ngay…”
Lục Vĩnh Phong hừ lạnh, vỗ nhẹ lên lưng hắn rồi dịu dàng dỗ dành: “Đừng giãy nữa, em ngoan ngoãn tí đi được không?”
“Ngoan cái tiên sư anh ấy…”
“Yên nào!” Lục Vĩnh Long quát khẽ, “Đồng chí tiểu Uông, tửu lượng của em thì ổn đấy, mà cái nết say rượu lại nhàng nhàng.”
Hồi lâu, Uông Minh mới phản ứng lại, chậm rề rề đáp: “Có một đợt… Tôi, rất thích, cảm giác say, nhẹ lâng lâng… Về sau, lại say, say hoài say mãi, tửu lượng… tự khắc cao lên.”
Hắn tập trung ngồi giải thích, cuối cùng cũng không còn quậy tưng lên nữa. Có điều van miệng đã mở ra thì khó mà đóng lại, hắn ngồi lải nhải miên man, sau lại lè nhè kêu la “ngứa, ngứa, ngứa” không dứt.
Lục Vĩnh Phong nghe hắn kêu đến phát bực: “Ngứa gì, thèm chịch à?”
Uông Minh ngừng nói, thật lâu sau mới nhỏ giọng kêu:” Thuốc…”
“Thuốc gì?” Lục Vĩnh Phong đẩy đầu hắn một cái, “Em không sao đấy chứ?”
Ai dè tên kia đã thở đều đều lăn ra ngủ mất tiêu.
–
Lục Vĩnh Phong bị đánh thức bởi dục vọng dâng trào. Gã dụi đôi mắt nhập nhèm, nhìn xuống dưới lớp chăn bông, thấy một cái đầu màu nâu nhạt gác lên thân dưới của gã, ngọ ngoạy tới lui. Khuôn miệng ẩm ướt ấm nóng ngậm lấy phần đầu dương vật, chiếc lưỡi linh hoạt run rẩy đâm chọc quy đầu gã. Lục Vĩnh Phong thoả mãn thở dốc, ưỡn người đẩy cây hàng cứng như sắt vào sâu trong cổ họng đối phương.
Người đang khẩu giao thân dưới cho gã thình lình mắc nghẹn, nhưng vẫn không chịu nhả “hung khí” kia ra, trái lại còn dung túng hùa theo mút trọn vật cứng xấu xa ấy, mặc cho cổ họng co thắt dữ dội vì khó chịu, thít chặt cây hàng kia, đem tới cảm giác sung sướng vô tận. Lục Vĩnh Phong được đằng chân lân đằng đầu, càng ra sức dộng cật lực vào khoang miệng đối phương, rồi lại xoa nhẹ mái tóc quăn mềm mại trên đầu hắn. Bàn tay men theo khuôn mặt âm ấm của hắn, trườn xuống cổ.
Lục Vĩnh Phong nắm lấy cằm người kia, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn nuốt không?”
Cằm hắn bị giữ chặt không lắc đầu được, chỉ đành khẽ gặt đầu. Mái tóc quăn bồng bềnh cũng lắc lư theo.
Cây hàng khổng lồ đã được phục vụ tận tình một thôi một hồi, giờ chẳng buồn nhịn lại nữa, ùn ùn bắn một lượng lớn tinh dịch nhớp nhúa vào khoang miệng người kia. Lục Vĩnh Phong bóp nhẹ cổ họng Uông Minh. Trái cổ nho nhỏ chuyển động, nuốt liền mấy ngụm, Lục Vĩnh Phong mới từ từ rút dương vật ra khỏi miệng hắn.
Gã vừa rút ra, Uông Minh liền ngẩng phắt đầu lên. Cả khuôn mặt đỏ bừng, vừa hít thở sâu vừa ho khan, hành động phô trương khiến hắn trông vừa khôi hài vừa đáng thương.
Lục Vĩnh Phong nhổm người dậy, quét mắt nhìn lưng hắn. Đợi hắn hít thở thông rồi, mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Giọng nhẹ tênh cứ như kẻ chơi đểu vừa rồi chẳng phải gã.
Uông Minh ủ rũ nói: “Mười một rưỡi, nãy báo thức của anh có kêu, em sợ anh bận việc gì nên mới gọi anh dậy đấy.”
“Ừ.” Lục Vĩnh Phong gật đầu. Là một tay lọc lõi tình trường, gã chẳng còn lạ gì với cách “đánh thức” này, chỉ hờ hững khen một câu lấy lệ: “Biết bày trò ra phết đấy chứ.”
Uông Minh vốn còn đang trưng mặt sầu đời thoắt cái đã quay qua cười hềnh hệch: “Sếp thích là được.”
Lục Vĩnh Phong nhìn quần áo ngủ khô ráo trên người, hỏi: “Quần áo tôi đâu?”
Tối qua Uông Minh quá chén, bản thân gã cũng chẳng khá hơn là bao, Bế người vào khách sạn, thuê lấy một phòng nghỉ, quần áo cũng chẳng buồn thay đã lăn quay ra ngủ.
Uông Minh nói: “Lúc dậy em thay cho anh đấy. Sơ mi của anh nhăn nhúm hết cả, em mới nhờ khách sạn đưa đi giặt khô. Giờ chắc cũng được rồi, để em gọi điện bảo họ giao tới cho.”
Lục Vĩnh Phong gật đầu, “Vậy là em dậy sớm phết đấy chứ hả?”
“Lại chả thế.” Uông Minh cười, đôi mắt sáng ngời nhìn Lục Vĩnh Phong, hệt như thú cưng ngóng chờ được chủ nhân khen thưởng.
Lục Vĩnh Phong phì cười: “Được rồi, không thiếu phần em đâu. Đúng là tên nhóc láu cá.”
Nhìn bóng lưng Lục Vĩnh Phong rời đi, Uông Minh thầm thở phào nhẹ nhõm. Bằng nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng hắn cũng xem như đu bám được ngọn núi vàng Lục Vĩnh Phong này rồi… nhỉ?
Vậy là đã tiến gần thêm một bước tới mục tiêu kiếm tiền của hắn, thật đáng mừng làm sao!
Đồng thời nhảy nhót ăn mừng còn có Thiều Hoa Bất Hoán. Kể từ ngày Tiểu Sở gặp biên kịch Hàn, hai người trúng tiếng sét ái tình đem lòng mến nhau. Biên kịch Hàn vung tiền bao Tiểu Sở cả tháng, suốt ngày chim chuột khăng khít chẳng rời.
Tiểu Sở vui, những người còn lại trong Thiều Hoa Bất Hoán cũng vui lây. Vị đầu bảng này vắng mặt, khách quen của cậu ta đương nhiên sẽ được chia ra cho người khác hầu hạ. Đến cả Uông Minh còn không dưng quen được một anh đại ca xã hội đen họ Bạch.
Tiểu Sở và những nhân viên khác phấn khởi, chị Tô cũng phấn khởi – Tiền hoa hồng tháng này sum suê hết biết!
Mọi người đều cảm thấy, cuộc hội ngộ này của Tiểu Sở thật tuyệt vời!
“Tiểu Uông, thành tích tháng này của em tốt lắm.” Chị Tô khép hờ mắt, tựa vào lưng ghế sô pha trong văn phòng, bóng gió mát mẻ với nhân viên như thường lệ mỗi tháng một lần: “Kiếm được rủng rỉnh nhỉ?”
Uông Minh khúm núm gật đầu nịnh nọt: “Đều nhờ có chị Tô chăm sóc, em mới vào được Thiều Hoa kiếm miếng cơm, cảm ơn chị Tô nhiều.”
“Bớt văn vở đi.” Chị Tô liếc hắn một cái, đủng đỉnh nói, “Nhắc kiếm tiền, bên huấn luyện báo với chị gần đây hơi thiếu người. Nếu cậu muốn kiếm thu nhập thêm, thì đến phòng huấn luyện ở tầng hầm thứ hai vào mỗi buổi chiều, đừng để ảnh hưởng tới giờ vào làm buổi tối là được.”
Uông Minh vội vàng cười đáp: “Thu nhập thêm mà chị Tô giới thiệu, đương nhiên là em có hứng rồi, cảm ơn chị Tô.”
Chị Tô hài lòng gật gù, “Mấy đứa khác hễ không có việc làm thì chỉ biết phàn nàn chị thiên vị, lúc có việc thì lại kén cá chọn canh, hết chê dơ lại chê mệt. Chỉ có mỗi cậu khiến chị yên tâm nhất, vừa tích cực, lại không sợ khó sợ khổ, không câu nệ sĩ diện. Cứ tiếp tục phát huy, làm cho tốt vào, bao nhiêu tiền cũng có, biết chưa?”
Uông Minh cười hì hì, nói: “Biết ạ, biết ạ. Lời chị Tô nói trước giờ em đều ghi tạc trong lòng, mỗi ngày trước khi đi ngủ nhẩm lại ba lần. Tóm lại, em nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của chị Tô đâu.”
Lúc này chị Tô mới cười, liếc xéo hắn một cái: “Biết cậu lúc nào cũng dẻo miệng rồi, mau lượn đi.”
Uông Minh bước ra khỏi văn phòng, nhìn bảng lương tháng này của mình mà sướng rơn. Tháng này nhờ đón tiếp được Lục Vĩnh Phong, tiền hoa hồng của hắn tăng gấp đôi tháng trước. Nghĩ tới đây, Uông Minh cảm thấy yêu tay cậu ấm này chết đi mất.
Mặc dù sau hai lần kia, Lục Vĩnh Phong không có ý định yêu cầu hắn cung cấp dịch vụ tình dục nữa, đúng là có hơi đáng tiếc. Nhưng Uông Minh đã thành công khiến gã công tử này nhớ đến mình. Giờ mỗi lần Lục Vĩnh Phong đến Thiều Hoa chơi, xác suất Uông Minh được gọi ra cao đến năm mươi phần trăm.
Một cậu trai tiếp rượu lên được nốt cao, xuống được sĩ diện, biết uống biết chơi biết tâng bốc, coi như tên hề làm nóng không khí cũng ra trò. Dần dà, đám cậu ấm qua lại với Lục Vĩnh Phong cũng cảm thấy hắn rất được, lúc đến chơi một mình cũng thi thoảng gọi hắn ra.
Uông Minh cũng chẳng mơ mộng hão huyền rằng Lục Vĩnh Phong sẽ ăn quen bén mùi. Gã công tử đó còn có mỹ nhân thượng hạng nào chưa được ngắm đâu. Bản thân mình là cái thá gì, lòng hắn cũng biết tỏng.
Có điều, Uông Minh nhìn tỷ lệ thành phần trên bảng lương của mình, tiền boa tiếp rượu giờ còn cao gấp mấy lần tiền hầu giường, quả thực cạn lời.
Hết chương.