HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 6
Chương 6 – Phòng huấn luyện
Chuyển ngữ: Trần
(*Tên chương này do biên tập tự đặt.)
Câu lạc bộ ngầm của Thiều Hoa Bất Hoán được thiết kế dành riêng cho nhóm người có sở thích đặc biệt. Tầng hầm là một hội trường mở, nơi khách có thể tham dự tiệc tùng và kết giao với những đối tượng vừa ý, cũng như xem các buổi biểu diễn “phục vụ tập thể” định kỳ.
Tầng hầm thứ hai được chia thành nhiều phòng huấn luyện. Câu lạc bộ không chỉ cung cấp cho hội viên những phòng huấn luyện riêng với đầy đủ thiết bị, dụng cụ đa dạng mà còn kiêm đào tạo kỹ thuật cho những người mới bắt đầu.
Uông Minh đến phòng huấn luyện ở tầng hầm thứ hai theo chỉ dẫn của chị Tô. Đây là một căn phòng lắp gương khắp bốn mặt tường. Mặt gương bóng loáng phản chiếu gương mặt tô son trát phấn, cố ra vẻ quyến rũ của Uông Minh, cũng phản chiếu cả bóng lưng lạnh lẽo của người đàn ông ngồi chính giữa căn phòng.
Người đàn ông đó thân hình vạm vỡ, đầu đinh, khóe miệng hơi rủ xuống khiến lúc không cười, trông gã có vẻ thờ ơ và xa cách. Thấy Uông Minh tiến vào, gã chỉ hơi nhướn mắt lên: “Cậu là ai?”
Thấy người đàn ông đó có vẻ chẳng phải hạng lành hiền gì, Uông Minh bèn vội tém lại bộ dạng cợt nhả, thành thực đáp: “Tôi là Uông Minh, chị Tô giới thiệu tôi tới đây làm thêm.”
Người đàn ông đó gật đầu, giọng điệu hòa hoãn hơn: “Tôi là người huấn luyện ở đây, số hiệu 51.”
Uông Minh thở phào nhẹ nhõm, ôi, chín bỏ làm mười cũng là đồng nghiệp với nhau cả.
Huấn luyện viên của câu lạc bộ ngầm có nhiệm vụ hướng dẫn những chủ nhân mới làm quen với việc huấn luyện, đồng thời cũng thay chủ nhân chỉnh đốn những nô lệ không nghe lời. Họ luôn tiếp xúc với “thú cưng” nhưng lại không có quyền sở hữu với thú cưng, nên còn được gọi là “người huấn luyện”. Theo quy định, người huấn luyện thường không tiết lộ tên thật của họ, chỉ có thể sử dụng số hiệu thay cho tên của mình.
Uông Minh liếc nhìn xung quanh, có đến vài ba chục cây roi được đặt ngay ngắn trên giá dụng cụ trong phòng. Kiểu dáng, kích thước, chất liệu đều khác nhau. Phía bên kia giá là các loại dụng cụ trói. Uông Minh nhìn đến hoa hết cả mắt, rụt rè hỏi: “Lát nữa tôi phải làm gì?”
Số 51 giải thích: “Lát nữa sẽ có một vị khách tới học kỹ thuật sử dụng roi da. Cậu chỉ việc quỳ một chỗ là được rồi, chẳng cần làm gì cả.”
Uông Minh ậm ừ đáp. Từ lúc nghe chị Tô nói đến làm thêm ở câu lạc bộ ngầm là hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Ăn roi là còn đỡ chán so với mấy thứ đồi bại kỳ quái mà lúc trước hắn tưởng tượng viển vông ra.
“Chị Tô bảo cậu không sợ đau à?” Số 51 khoanh tay ngồi trên ghế, soi xét Uông Minh, như thể chỉ đang kiểm tra một món đồ chuẩn bị dùng đến.
Uông Minh cười hì hì, đáp: “Con người sao có thể không sợ đau chứ? Chẳng qua là sức chịu đựng của tôi tốt, không la lối om sòm mà thôi.”
Số 51 đáp ừ, vẻ mặt trông tử tế hơn chút: “Đã từng tiếp xúc với quan hệ chủ nô chưa?”
“À thì… tôi có nghe qua, nhưng không biết nhiều lắm.” Uông Minh vò mái tóc quăn bù xù của mình, nói cà lăm: “S là bên bạo ngược, M là bên chịu bạo ngược. Dom là bên thống trị, Sub là bên phục tùng… ”
Số 51 không xác nhận, cũng không phủ nhận mà chỉ lẳng lặng nhìn Uông Minh. Uông Minh cảm thấy người đàn ông đang chăm chú nhìn mình không hề nhúc nhích, nhưng gã cứ như biến thành một người khác. Dưới ngọn đèn sáng rực trong phòng huấn luyện, đôi đồng tử màu nâu sẫm ánh lên vẻ lạnh lẽo khắc nghiệt.
Uông Minh thấy sống lưng ớn lạnh, hắn sờ lên cổ: “Tôi nói gì sai sao?”
Số 51 lắc đầu, hời hợt đáp: “Chỉ nghiệm chứng chút thôi. Xem ra cậu không có khuynh hướng ở phương diện này.”
“Hả?” Uông Minh ngẩn tò te ra, “Anh chỉ nhìn tôi một cái mà đã biết được sao?”
“Tôi là dân chuyên nghiệp, chuyện này tôi không cần giải thích với cậu.” Giọng điệu của số 51 trở lại vẻ thờ ơ ban đầu, “Đi vào phòng tắm, tráng qua người đi, sau đó cởi hết quần áo ra. Sắp đến giờ hẹn với khách rồi.”
Uông Minh hậm hực làm theo, lại hỏi: “Đằng sau có cần vệ sinh luôn không?”
Số 51 lắc đầu, “Cậu còn chưa đủ tư cách để được sử dụng.”
Uông Minh lè lưỡi, nhỏ giọng lầu bầu: “Có nhất thiết phải huỵch toẹt ra thế không anh hai.”
Uông Minh nhanh nhẹn vào phòng tắm, tráng qua người, rồi trần truồng bước ra ngoài theo chỉ dẫn. Sàn nhà hơi lạnh, đến độ Uông Minh nổi hết cả da gà.
Số 51 chỉ vào tấm thảm cạnh giá dụng cụ: “Quỳ ở đó, giữ ngực và thắt lưng thật thẳng, mở rộng bả vai, hai tay chắp lại sau lưng, cơ đùi căng lên.”
Uông Minh bảo gì làm nấy. Số 51 đứng dậy, lấy găng tay từ trong ngăn kéo giá dụng cụ ra, đeo vào, sau đó đi tới chỗ Uông Minh, tận tay chỉnh sửa một vài chi tiết. Thực tình, Uông Minh cảm thấy gã hệt như một tay đầu bếp cẩn thận tỉ mỉ, còn mình thì chỉ là một con gà khỏa thân vừa bị vặt trụi lông trong tay gã.
“Đây là tư thế quỳ thẳng. Tư thế này sẽ được sử dụng trong phần lớn thời gian buổi tập chiều nay, có thể sẽ hơi mệt. Khi tôi ra lệnh nghỉ ngơi thì cậu có thể nằm trên thảm, thả lỏng một lúc.”
Số 51 lấy từ trong túi ra một tấm vải lụa đỏ, lắc lắc trước mặt Uông Minh, “Theo quy định, tôi sẽ bịt mắt cậu lại trước khi buổi huấn luyện bắt đầu, cậu không sợ bóng tối chứ?”
Uông Minh cười khẩy: “Có còn phải trẻ con nữa đâu mà sợ bóng tối.”
Thế là số 51 bèn bịt mắt hắn lại. Uông Minh không nhìn thấy gì, nằm rạp trên thảm mềm, chuẩn bị thiếp đi tới nơi. Trong lúc lim dim, số 51 chợt đá hắn một cái, ra lệnh hắn quỳ thẳng dậy.
Uông Minh quỳ thẳng lưng, thậm chí còn ưỡn mông lên trông cực kỳ lả lơi. Sau đó, nắm cửa vặn mở, tiếng giày da gõ xuống mặt sàn vang lên, số 51 giọng điệu chuyên nghiệp chuẩn mực, nói: “Hôm qua quý khách đã vượt qua bài kiểm tra sử dụng roi bằng công cụ khảo sát mô phỏng, vì vậy hôm nay chúng ta sẽ tiến hành luyện tập với người thật. Đầu tiên, ta sẽ bắt đầu với loại roi ngắn, chất liệu mềm mại này. Thân roi có hoa văn và lông nhung, khi tiếp xúc với cơ thể sẽ đồng thời tạo ra cảm giác ngứa râm ran, rất thích hợp để khiêu khích những vùng nhạy cảm.”
Sau đó, số 51 và vị khách trao đổi thêm vài câu về cách sử dụng, Uông Minh nghe thấy âm vang của hai đôi giày da tiến lại gần mình. Hắn nuốt nước bọt, tiếp đến liền bị một roi quất vào mông.
“Nô lệ , mô tả cảm giác vừa rồi của cậu.” Là giọng của số 51.
Một giây sau, Uông Minh mới phản ứng được nô lệ là chỉ mình, lập tức đáp: “Đau nhẹ, nhưng cảm giác roi lướt qua da rất rõ ràng, lông nhung… hơi ngứa.”
Số 51 lại nói: “Quý khách, giờ ngài hãy thử chiếc roi mềm này đi.”
Vì vậy, lại một roi nữa nện lên mông Uông Minh, hướng roi hơi lệch, đuôi roi còn quét chệch qua đùi một chút.
“So sánh khác biệt trong cảm giác đau giữa roi này và roi đầu tiên.” Giọng số 51 cất lên.
Uông Minh đáp: “Cảm giác đau… rất rõ ràng.”
“Lúc quý khách vung roi, tư thế và điểm tạo lực còn chút sai sót…” Số 51 giải thích tường tận một vài chi tiết cho khách, tiếp đó mông Uông Minh lại dính thêm một roi.
“So sánh khác biệt cảm giác đau với roi đầu tiên.”
“…Rất đau.”
Thế là lại một roi nữa.
“So sánh khác biệt cảm giác đau với roi đầu tiên.”
“Rất đau.”
Lại thêm một roi.
…
“Khá đau.”
…
“Rất đau.”
Bị đánh liên tiếp hai ba chục lần như vậy, mông của Uông Minh đã tê dại cả đi. Vì thế, chỗ quất roi lại chuyển qua đùi. Đến khi đùi cũng tê rồi, rốt cuộc vị khách “tài năng thiên bẩm” này cũng học được cách khống chế lực đánh. Và thế là, đầu vú của Uông Minh tiếp tục trở thành trận địa trưng bày kết quả luyện tập, bị quất thêm hơn chục roi nữa.
Phần luyện tập này kết thúc, Uông Minh mới được cho phép nằm sấp xuống nghỉ ngơi một chốc. Số 51 hình như bôi một lớp thuốc mỡ lành lạnh lên mông và mặt sau đùi hắn, vùng da bị đánh tê dại của Uông Minh nhanh chóng hồi phục tri giác, bắt đầu đau rát khủng khiếp.
Ngay khi Uông Minh vừa cho rằng phần việc làm thêm hôm nay đã sắp sửa kết thúc, giọng nói bình thản hờ hững của số 51 lại rành mạch vang lên trên đỉnh đầu hắn:
“Tiếp đến, chúng ta có thể thử tập luyện với loại roi kết cấu cứng cáp và dài hơn này. Bởi vì cảm giác tay cầm khác biệt với loại roi mềm hồi nãy, vậy nên trước tiên, ngài có thể luyện tập ở vùng mông và mặt sau đùi.”
Uông Minh: “…”
Vẫn còn tiếp à!
Roi mới rõ ràng dã man hơn cái trước nhiều. Lúc vung roi, tiếng gió rít cùng tiếng vang chát chúa khi nện lên da thịt khiến người ta kinh hồn táng đảm, càng miễn bàn đau đến nhường nào. Mông của Uông Minh vốn đã đau, giờ càng thêm bỏng rát, trán túa mồ hôi, lặng lẽ hứng chịu tất cả.
Hai mắt Uông Minh tối sầm. Lúc này, ngay cả thời gian cũng biến thành một thứ mờ mịt mông lung. Khoảng cách giữa các roi, thời gian có vẻ trôi rất nhanh, nhanh đến độ hắn còn chưa kịp cảm nhận thấy đau đớn từ roi trước đã lại phải hứng lấy roi sau. Lúc đòn roi nện lên cơ thể, thời gian lại dường như rất chậm, chậm đến độ khiến hắn hoài nghi phải chăng những đau đớn này sẽ kéo dài mãi đến khi trời cùng đất tận.
Thời gian cứ lúc nhanh lúc chậm, chẳng hay đã luân chuyển qua bao nhiêu vòng. Lúc số 51 tuyên bố buổi tập luyện kết thúc, Uông Minh như thể bị lột da, sức cùng lực kiệt nằm rạp ra trên thảm, đến cả lụa đỏ che mắt cũng chẳng màng tháo xuống.
Hắn vẫn nghe rõ, nghe thấy vị khách kia đang trò chuyện với số 51: “Mẹ kiếp, đánh cả buổi, tay tôi run hết cả lên rồi đây này. Biết trước buổi huấn luyện này mệt như vậy thì tôi đã dời lịch rồi. Anh không biết chứ, ngày mai tôi còn phải tham gia một giải đấu golf từ thiện đấy. Thế này thì thua là cái chắc, lại phải chi ra hơn ba triệu tệ để quyên góp từ thiện mất thôi…”
Giọng nói của số 51 dường như xen lẫn ý cười khách sáo: “Vậy nhưng sớm ngày vượt qua khóa tập huấn, quý khách sẽ sớm đủ tư cách để nhận nô lệ.”
“Kể cũng đúng. Hầy, đời mà, phải làm việc mình thích chứ, tiền để không đó bỏ ra thêm tí cũng đâu có sao. Được rồi, vậy để tôi đi tắm suối nóng trước, rồi tối tìm thợ mát-xa chuyên nghiệp tẩm quất cái…”
Chẳng bao lâu sau, vải che mắt của Uông Minh bị số 51 thu lại. Hắn nhắm mắt một lúc để thích ứng với ánh sáng trong phòng huấn luyện, vừa mở mắt ra đã thấy số 51 đưa một xấp tiền mỏng tới.
“Cảm ơn!” Uông Minh nhoẻn miệng cười với gã, còn chưa kịp bò dậy mặc quần áo đã vội vàng đếm tiền. Tổ sư bà nó, không thể uổng công chịu khổ cả ngày hôm nay được!
Hắn đếm hết một lượt, lại không dám tin mà đếm thêm lần nữa. Xong, mới trợn trừng mắt nhìn số 51: “Một ngàn tệ? Anh có nhầm chỗ nào không thế? Thương tích hôm nay, riêng tiền đi khám đã tốn không biết bao nhiêu rồi!”
Số 51 chăm chú lau những cây roi mà hôm nay đã sử dụng, chẳng buồn nhìn hắn: “Thương tích lao động có thể báo với Thiều Hoa nhận bồi thường, thế nên không được tính vào trong thu nhập.”
“Kể cả được bồi thường thương tích lao động đi nữa,” Uông Minh phát cáu, nằm vật ra đất, lên án: “Anh nhìn vết tích khắp người tôi đây này! Mông toét hết cả ra rồi! Tôi ăn đòn cả một buổi chiều đấy! Anh có biết đau đến nhường nào không! Đây là tiền mồ hôi xương máu vất vả kiếm ra, sao có thể chỉ có một ngàn được!”
“Phí huấn luyện chủ nô một lần là ba mươi nghìn tệ, câu lạc bộ ăn sáu mươi phần trăm, chị Tô ăn mười phần trăm phí cò mồi, còn lại chín ngàn chia cho chúng ta.” Số 51 nói bằng giọng điệu công bằng sòng phẳng: “Vốn dĩ cậu được ba ngàn, nhưng tôi quyết định chèn ép cậu, thế nên cậu chỉ được một ngàn thôi.”
Uông Minh: “Anh chèn ép người ta mà còn hùng hồn đứng lý thế à!”
Số 51 cười: “Ỷ mạnh hiếp yếu, tất nhiên là phải hùng hồn rồi. Cậu không phục, sao không đi tìm chị Tô, chất vấn xem tại sao chị ta chỉ nhẹ nhàng gửi lời cho cậu mà tự dưng lại ăn được những ba ngàn đi?”
Uông Minh bị gã chặn họng, không nói nên lời. Hắn ngẩng đầu, bốn phía đều là những tấm gương lớn bóng loáng, bản thân mình trong gương thì trần truồng, nằm rạp trên mặt đất một cách cực kỳ khó coi. Ngực, đùi, mông đều chằng chịt những vết roi ghê sợ, có những chỗ còn toác ra, loáng thoáng nhìn thấy máu thịt đỏ lòm.
Nhìn hoài nhìn mãi, vành mắt của Uông Minh cũng dần đỏ ửng lên, hệt như những vùng da thịt bị roi quất.
Cuối cùng, số 51 thu dọn đồ nghề quý báu của gã, quay đầu lại nhìn Uông Minh.
“Hồi nãy đánh dã man như vậy còn không khóc, giờ bị tôi chèn ép chút lại đã khóc rồi?” Gã nói: “Cậu cảm thấy một ngàn không xứng với công sức của cậu phải không?”
Hai mắt Uông Minh đỏ hoe nhìn gã, nhỏ giọng nài nỉ: “Anh à, anh cho tôi ngàn tám đi được không? Ngàn tám số đẹp, càng ngày anh sẽ kiếm được càng nhiều.”
Số 51 quan sát vết thương chồng chất trên người Uông Minh, giọng nói chẳng mảy may dao động: “Nếu như đau đớn cậu cảm nhận được chỉ đơn thuần là đau đớn, vậy thì việc tôi làm chính là bạo hành tàn độc. Điều ấy đi ngược lại với nguyên tắc cá nhân của tôi, nhưng công việc khiến tôi không thể từ chối những người ngoài giới như cậu. Thế nên tôi quyết định làm khó cậu, hy vọng cậu có thể thấy khó mà lui. Bởi vì lỗi sai không nằm ở tôi và vị khách kia, càng không nằm ở bản thân cái giới chủ nô này, mà chính nằm ở cậu – rõ ràng cậu không phải là Sub, lại đi làm công việc của Sub. Đem bộ phận sinh dục của mình ra làm công cụ đổi chác mua bán kiếm tiền đã là giới hạn cuối cùng rồi, đừng bán rẻ những thứ quý giá hơn nữa, bằng không cậu sẽ chết đấy.”
Dứt lời, gã liền rời khỏi phòng huấn luyện mà chẳng thèm ngoái lại..
Uông Minh vẫn nhằm về phía bóng lưng gã, cố gắng vớt vát: “Đợi đã! Người anh em, nếu anh cảm thấy mình đang bạo hành tôi thì đáng lý phải đưa thêm chứ? Tôi không trách anh đâu mà, một ngàn bảy… Không, ngàn rưỡi! Ngàn ba! Anh à, ngàn ba thôi mà!”
Nhưng số 51 không hề quay đầu lại, thậm chí bóng dáng bước đi còn chẳng khựng lại chốc nào, cứ thế rời khỏi tầm mắt của Uông Minh.
Uông Minh gục đầu, thì thào lẩm bẩm: “Lỗi tại tôi, thế chẳng lẽ không tại Thiều Hoa Bất Hoán sao? Dựa vào đâu mà chỉ ức hiếp tôi… Nguyên tắc cá nhân vĩ đại chó má gì chứ! Vừa không lọt mắt nhiều chuyện bẩn thỉu dơ dáy, lại không chịu hy sinh lợi ích của bản thân để lên tiếng phản đối, chỉ biết cưỡng ép kẻ yếu thế hơn phải tuân theo quy chuẩn đạo đức cao quý của mình… Lỡ như tôi cần tiền chẳng cần mạng đấy thì sao?”
Trong phòng huấn luyện trống huếch trống hoác, chẳng có ai đáp lời, chỉ có bóng đèn điện tử trên đầu rải xuống thứ ánh sáng lạnh lẽo như sương. Ánh sáng trắng đáp xuống mái tóc quăn màu nâu nhạt của Uông Minh, hắt ra ánh vàng đẹp đẽ lại mong manh, tựa như thần linh đang ban phước cho tín đồ thánh khiết của mình.
Vậy nhưng, cõi người nào có thần linh, cũng chẳng có tín đồ nào cả.
Uông Minh định đứng dậy, nhưng quỳ suốt cả buổi chiều khiến đầu gối hắn đã tê rần. Hắn chỉ đành lết vào phòng tắm, lấy quần áo của mình, rồi ngồi thẫn thờ hồi lâu. Sau cùng, cổ họng nghẹt lại, hai dòng nước mắt lăn dài. Hàng mi hắn run lên, hai tay ra sức quẹt mặt. Kẻ mắt và phấn nền trôi theo nước mắt, hợp thành một thứ chất lỏng đen đúa, nhoe nhoét đầy ra tay hắn.
“Chỉ cần ngàn hai thôi cũng được mà. Hai trăm đã có thể ăn được mười sáu suất cơm, đi được cả trăm cuốc xe buýt, mua được bốn cái áo ba lỗ rồi…”
Uông Minh thở dài, ấm ức lẩm nhẩm tính toán.
Hết chương.
Chương này khóc thế :(( thương Tiểu Minh thật sự. Bình thường ẻm như thằng hề nhảy nhót, ai biết cũng tổn thương, tủi hờn