HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 7
Chương 7 – Châu Trọng Hành
Chuyển ngữ: Trinh
Biên tập: Trần
(*Tên chương này do biên tập tự đặt)
Uông Minh tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại khắp người, đầu đau như búa bổ, lại còn gặp ác mộng. Hoa mắt chóng mặt đến độ phải nằm trên giường một lúc mới bật dậy.
Hắn vỗ vỗ đầu, hôm qua lại quá chén rồi, giờ hắn đang cố ngẫm lại tối qua đã đi với ai?
Lúc này, một bàn tay đột nhiên vươn ra từ nửa giường còn lại. Uông Minh sững sờ nhận ra có người nằm bên cạnh mình. Người kia trở mình, toàn thân lẫn đầu đều quấn trong chăn, còn đang ngáy o o.
Uông Minh vô cùng kinh hãi, rón rén đi đến bên cạnh, cẩn thận nhón tay nhấc phần chăn che mặt người kia lên.
Gã đàn ông dưới chăn bông đầu tóc rối bù, khóe miệng còn chảy ra chút nước dãi. Tư thế ngủ của anh ta trông khá là đần độn, nhưng lại sở hữu khuôn mặt hết sức ưa nhìn: đường nét mềm mại, khóe miệng hơi nhếch lên tự nhiên, nom có vẻ dễ gần, hào phóng; đôi môi mỏng, lại tô điểm thêm chút lãng mạn ngả ngớn. Lúc ngủ say, mày mắt ôn hòa giãn ra, quả thực cứ phải gọi là đẹp trai ngời ngời.
Khuôn mặt này không quá chói mắt, nhưng mọi thứ đều vừa phải, vẻ đẹp mây đưa gió thoảng, cứ tự nhiên là vậy, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác rất thoải mái.
Nhưng lão Tiều Đại phủ họ Giả sẽ không yêu Lâm Đại Ngọc*, Uông Minh nguýt mắt nhìn khuôn mặt này, cuối cùng vẫn đắp chăn lại cho gã.
(*Nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.)
Úi, Lục Vĩnh Phong.
Uông Minh nhớ ra rồi.
Chiều hôm qua, Lục Vĩnh Phong gọi điện cho hắn, kêu hắn đến tham gia tiệc nhậu. Kể từ khi chứng kiến sức mạnh trên bàn rượu của Uông Minh, Lục Vĩnh Phong thường xuyên dẫn hắn theo đến mấy cuộc nhậu nhẹt. Vào tiệc cản rượu, tàn tiệc chạy vặt, tính năng quả thực hết sức ưu việt.
Bữa nhậu hôm nay đông đúc bất ngờ, gần như có thể được coi là một buổi tiệc nhỏ. Bên kia khách khứa náo nhiệt, bên này Lục Vĩnh Phong kéo Uông Minh sang một bên dặn dò: “Lát nữa tôi phải đi xã giao, em đưa Châu Trọng Hành vào phòng nghỉ phía trong cùng trước cho tôi, nhớ trông chừng cẩn thận đấy, đừng để cậu ta chuồn mất.”
Châu Trọng Hành là bạn nối khố của Lục Vĩnh Phong, tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Châu. Anh ta khác hẳn Lục Vĩnh Phong, là một người giỏi giang, tháo vát, làm việc cần cù tận tụy, tính tình lãnh đạm, không thích xã giao. Thật sự rất khó để tưởng tượng được hai con người đối lập hoàn toàn này làm bạn với nhau kiểu gì.
Thân hình loắt choắt của Uông Minh dễ dàng lách qua đám đông, nhanh chóng nhìn thấy Châu Trọng Hành – người đang bị đám đông vây ở gần cửa. Hắn len vào đám đông đang chuyện trò rôm rả, kêu lên: “Ngài Châu!”
Châu Trọng Hành quay đầu lại nhìn thấy hắn, Uông Minh bèn nở một nụ cười nịnh nọt: “Tìm được anh rồi, sếp Lục kêu tôi tới đón anh!”
Vị tổng giám đốc này trông cứ như thể vừa được đại xá, gật đầu để Uông Minh dẫn đường. Uông Minh khéo léo nói cười pha trò với đám người bên cạnh, thành công chặn mấy kẻ cứ bám riết lấy Châu Trọng Hành lại. Châu Trọng Hành vội vàng theo hắn lách qua đám đông vào phía trong cùng. Ở đó có một cánh cửa, bên trong là một gian phòng nhỏ tách biệt, không một bóng người.
Uông Minh cũng theo vào phòng nghỉ, ngỏ ý mời Châu Trọng Hành uống trà, lại sợ anh thấy chán, còn cố vắt óc ra kiếm chuyện để nói với anh. Nhưng sếp Châu đây trông có vẻ chẳng hứng thú lắm, thế là Uông Minh cũng không quấy rầy anh nữa, lặng lẽ ngồi một lúc với con người kiệm lời này.
Một chốc sau, cửa mở ra, một người đàn ông cao lớn khôi ngô ló đầu vào phòng như trinh sát điều tra, thấy Châu Trọng Hành ngồi bên trong mới bước vào, cười như không cười, nói: “Ra là anh Châu ở đây, thảo nào tìm mãi không thấy.”
Vừa nói, gã vừa kéo cà vạt, chỉ vào điều hòa rồi ra lệnh cho Uông Minh: “Chỉnh nhiệt độ thấp xuống chút.”
Khí thế tỏa ra từ người đàn ông này quá đáng sợ, Uông Minh chẳng dám sơ suất, vội đứng dậy nhìn quanh, nói: “Điều khiển từ xa hình như không có ở đây, à đúng rồi, điện thoại của tôi có ứng dụng có thể…”
Người đàn ông nọ hờ hững ngắt lời hắn:”Ra ngoài lấy.”
Uông Minh đương nhiên biết đối phương ám chỉ mình cút đi cho khuất mắt. Liếc nhìn Châu Trọng Hành một cái, thấy đối phương không định phản đối, hắn bèn cất di động vào túi rồi tung tăng ra ngoài.
Uông Minh lượn lờ một vòng, đang định nhân cơ hội mồi chài đám nhà giàu thì đột nhiên bị Lục Vĩnh Phong tóm được, hỏi cung: “Không phải em đi cùng sếp Châu sao? Loăng quăng gì ở đây?”
Uông Minh thành thật khai báo tuốt luốt. Nghe hắn tường thuật xong, Lục Vĩnh Phong ồ một tiếng: “Cái thằng mà em nhắc tới hẳn là Lục Hối, vậy thì không sao, cứ để hai kẻ tham công tiếc việc đó bàn chuyện với nhau đi.”
Uông Minh nhạy bén nhận ra cái tên Lục Hối này trùng họ với Lục Vĩnh Phong, bèn quay qua hỏi: “Lục Hối? Anh ta là họ hàng của anh hả sếp, trông cũng đẹp trai đấy chứ!”
Lục Vĩnh Phong cười tít mắt, nói: “À, em trai tôi đấy. Nó dễ gần lắm, cũng vui ra trò. Lát nữa chuốc nó thật lực vào cho tôi.”
Uông Minh cười hì hì đáp: “Chắc chắn rồi ạ.”
Hứ, tên kia bặm trợn hổ báo, nhìn là biết chẳng phải loại thiện lành gì. Hắn tin chữ nào Lục Vĩnh Phong nói thì có mà sống phí đời.
Trong giới chẳng có gì là bí mật cả, ai cũng biết Lục Vĩnh Phong là con trai độc nhất được công khai của nhà họ Lục. Nhưng ở Thiều Hoa Bất Hoán, Uông Minh có nghe vài vị khách tán phét, đại loại là nhà họ Lục tự dưng lòi đâu ra đứa con riêng năm nay vừa mới về nước, e rằng địa vị của Lục Vĩnh Phong có chút lung lay. Nay được tận mắt diện kiến người con riêng này, quả thực phong độ phi phàm, trái ngược rành rành với Lục Vĩnh Phong.
Nhìn bóng Lục Vĩnh Phong í ới ăn ăn uống uống với người khác, Uông Minh thầm nhủ, anh liệu mà biết lo tí đi chứ tên đần này.
Cơm no rượu say xong, Lục Vĩnh Phong vẫn còn hưng chí bừng bừng, kéo Châu Trọng Hành và thằng em hờ kia của gã vào Thiều Hoa Bất Hoán tiếp tục mua vui. Nhìn Châu Trọng Hành có vẻ miễn cưỡng, Lục Vĩnh Phong còn cằn nhằn: “Tôi nói ông này, A Hành, ông cũng mới ba mươi chứ chưa phải sáu mươi đâu, còn trẻ thì phải thỏa sức mà chơi cho đã! Bét nhất thì cũng phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, thế mới là cuộc sống, chứ tiền thì biết kiếm bao nhiêu cho đủ…”
Châu Trọng Hành giơ tay đầu hàng: “Tôi đi, tôi đi là được chứ gì.”
Ba người vào gian riêng đã đặt trước. Uông Minh đã quá quen với Lục Vĩnh Phong, bèn dẫn cả một nhóm trai gái vào phòng cho họ chọn. Lục Vĩnh Phong nhìn rồi lựa lấy một cô nàng tóc đỏ với một cậu trai phong cách nổi loạn: “Hai người này đi, trông có vẻ lạ lạ, làm quen chút.”
Uông Minh mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm chửi Lục Vĩnh Phong đúng là đồ chó má, uổng công tối nay ông đây đã cản bao nhiêu rượu cho mi thế mà tên khốn nhà mi lại không gọi ông đây. Trái tim hắn tổn thương sâu sắc. Lục Vĩnh Phong không gọi hắn, hai người kia lại càng không đời nào gọi hắn. E rằng đêm nay bé tội nghiệp này lại phải đi hầu mấy cuốc ngột ngạt hôi hám rặt những lão già trung niên bụng phệ kia rồi.
Nhưng Lục Vĩnh Phong chẳng hề cảm nhận được nỗi ai oán của hắn, cứ ra sức thúc giục Châu Trọng Hành và Lục Hối: “Chọn nhanh chọn nhanh, nhất là ông đó, lão Châu, đừng có lúc nào cũng bẽn la bẽn lẽn như trai tân thế!”
Châu Trọng Hành lạnh lùng liếc gã một cái. Lục Vĩnh Phong lập tức rụt cổ, cười xòa: “Thì chả là, tôi nghĩ mấy nay ông bận tối mắt tối mũi như thế, nhất định không có thời gian giải quyết nhu cầu sinh lý. Ông cũng đâu thể chỉ vì trở mặt với bạn trai mà quay lại cuộc sống giữ thân như ngọc hồi trước chứ?”
“Tôi có bạn trai hồi nào?” Châu Trọng Hành nhìn gã, khinh bỉ ra mặt.
Lục Vĩnh Phong trưng vẻ vô tội, nói: “Lúc trước tôi gọi điện cho ông…”
Châu Trọng Hành nổi giận đùng đùng, xẵng giọng: “Ông nói xong chưa?”
Lục Vĩnh Phong cười hềnh hệch, nói: “Đừng giận đừng giận, tôi chọc ông đỏ mặt chơi chơi thôi à.”
Uông Minh ở bên cạnh cũng nguýt mắt. Gian riêng tối như hũ nút thế này, nhìn rõ mặt anh ta được mới là lạ. Lục Vĩnh Phong này đúng là thứ súc vật miệng thúi quắc.
Châu Trọng Hành chịu thua, đành phải gọi một cậu trai cơ bắp săn chắc, ngoại hình sáng sủa. Uông Minh liếc qua, nhận ra đó là A Vũ. Hắn không thân với A Vũ cho lắm, nhưng cũng từng nghe không ít lời đồn về cậu ta, rằng người này trông thì nhã nhặn, nhưng thực chất nết uống rượu chán thôi rồi, hễ mà xỉn thì việc gì cũng dám làm.
… Nhưng thôi vậy, chả lẽ sếp Châu đây giống người sẽ cầm chai rượu ngửa đầu nốc cạn với cậu ta sao?
Lục Hối vốn đang ngồi cạnh nhìn hai người họ nói chuyện, bấy giờ chợt mở miệng: “Vậy tôi lấy người này đi, cả người này nữa.”
Ngón tay gã chỉ vào Uông Minh, rồi lại chọn thêm cậu trai xinh đẹp như búp bê cạnh Uông Minh.
Uông Minh: “!”
Trong cái rủi vớ được cái may!
Uông Minh sống lại rồi! Chẳng những sống lại, đến cả đuôi cũng ngoe nguẩy quẫy tít. Hắn hả hê đắc chí thầm nhủ Uông Minh mày đúng là người gặp người mê, chuyên trị mấy thằng khốn họ Lục! Mất ông anh vô công rồi nghề, lại vớ được ông em giàu tiềm năng! Giỏi lắm, tiến lên Uông Minh!
Lục Vĩnh Phong cười hì hì, nói: “Chú chọn Uông Minh đúng là có mắt nhìn người đấy. Trông mặt mũi chả ra sao vậy thôi chứ mông mẩy ngon nghẻ ra phết, dâm lắm luôn.”
Uông Minh dỗi ngay, giả giận, quở trách: “Cậu Lục, chả ra sao là thế nào, sao cậu lại nói em như thế!”
“Ui chao, không phải tôi vẫn khen em đấy thôi? Thời buổi bây giờ, không xem trọng bề ngoài mà xem trọng nội thất như tôi còn được mấy người đâu?”
Lục Vĩnh Phong thậm chí còn nháy mắt với hắn nữa, hạng người gì không biết?
Uông Minh vẫn treo nụ cười ngọt ngào trên mặt, nhưng trong lòng đã dần dậy sóng.
Thực lòng mà nói, Uông Minh cũng chẳng hiểu vị sếp tối nay gọi hắn để làm gì. Lục Hối chọn hắn xong gần như chẳng đoái hoài gì đến hắn, chỉ kéo Châu Trọng Hành qua một bên xì xà xì xồ gì đó, hẳn là lại bàn chuyện công việc.
Mặc dù hai người này bàn chuyện công việc trong hộp đêm trông có hơi dở người, cơ mà còn đỡ chán hơn là tưởng tượng bọn họ đang yêu đương ve vãn nhau.
Uông Minh không dám đi quấy nhiễu hai con người tự thân sở hữu kết giới bán kính hai mét hai này, thế là chỉ đành thừa cơ sáp tới bên người Lục Vĩnh Phong giở trò:
“Sếp Lục, chúng ta oằn tù xì tiếp đi?”
“Sếp Lục, uống miếng nào~”
“Sếp Lục, anh đổ được tám con sáu à? Ôi chao, cơ mà tự em đã lắc ra được bốn con rồi, em rót đầy chén cho anh nha!”
Sau trận đột kích đầy mưu mô của Uông Minh, chẳng ngờ gì khi Lục Vĩnh Phong bị chuốc đến đầu quay mòng mòng.
Sau nữa… sau nữa thì chính hắn cũng quá chén.
Uông Minh ngồi trên giường, tự kiểm điểm lại bản thân: Hành động bốc đồng rất chi là tai hại! Ai mà ngờ được được Lục Vĩnh Phong lúc tỉnh thì ăn tàn phá hại, lúc say thì nhão như vũng lầy, thế mà lúc nửa tỉnh nửa say lại đúng là cầm thú.
Tối hôm qua, hắn dùng nốt phần chất xám cuối cùng để dìu Lục Vĩnh Phong về giường khách sạn, ai dè gã đã ngáy rồi, gọi thế nào cũng chẳng dậy. Uông Minh cực kỳ thất vọng, chẳng buồn nới lỏng nữa mà cũng lăn ra ngủ luôn.
Thế mà đến nửa đêm, Lục Vĩnh Phong tỉnh dậy vì khát nước, nhân hơi men còn sót lại cứ thế đè hắn ra đụ bừa, khiến Uông Minh khóc không ra nước mắt.
Trời có xót thay, vết thương ngoài mông của hắn bị số 51 đánh còn chưa lành đã lại thêm nội thương nữa.
Hết chương.