HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 8
- Trang chủ
- HÀI KỊCH DUNG TỤC
- Chương 8 - Chọc chó rất vui, nào ta cùng chọc chó!
Chương 8 – Chọc chó rất vui, nào ta cùng chọc chó!
Chuyển ngữ: Trần
“Reng reng reng…”
Chuông điện thoại thình lình reo lên khiến Uông Minh chợt hoàn hồn. Hắn dùng ngón chân kẹp lấy chiếc điện thoại bị quẳng dưới giường lên, ngáp dài: “A lô, ai thế?”
Qua một lúc vẫn chưa thấy bên kia đáp lại, Uông Minh mới nhận ra đây là điện thoại của Lục Vĩnh Phong, đành dịu giọng giải thích: “Sếp Lục vẫn còn đang ngủ ạ, ngài đợi chốc nữa hẵng gọi lại nhé.”
“Tôi là Châu Trọng Hành, kêu Lục Vĩnh Phong nghe điện thoại đi.” Đầu bên kia nói.
“Ngài Châu ạ? Vâng vâng vâng, anh đợi chút nhé.” Uông Minh vội vàng đổi giọng. Khác hẳn với Lục Vĩnh Phong, Châu Trọng Hành vẫn luôn là “con người ta” trong giới nhà giàu thành phố S. Hắn không rõ tính cách của sếp Châu này, không dám rề rà.
Huống hồ xưa nay Lục Vĩnh Phong ăn chơi trác táng, chẳng màng lo liệu chuyện công ty, rất nhiều sự vụ của tập đoàn họ Lục đều do Châu Trọng Hành tiếp quản. Đây là một bí mật công khai trong giới thượng lưu của thành phố S. Uông Minh chỉ sợ anh ta có việc hệ trọng cấp bách gì, thế là sáp tới bên tai Lục Vĩnh Phong, ra sức rống lên: “Lục Vĩnh Phong! Sếp Lục! Dậy nghe điện thoại! Nhanh!!!”
Lục Vĩnh Phong giật nảy người lên, xém tí nữa thì chuột rút. Gã to tiếng quát lại: “Cái đệt Uông Minh, thằng ranh con này, em dám đạp tôi! Ấy, không đúng, sao em lại nằm trên giường tôi thế này?”
Uông Minh chột dạ đốp chát lại: “Hôm qua anh đè người ta ra thế nọ thế kia thì gọi người ta là bé cưng, giờ ngủ dậy rồi thì trở mặt chối bay, kêu người ta là ranh con!”
“Rõ ràng lúc chịch em, tôi cũng gọi em là ranh con nhá!”
Nhốn nháo một hồi, cuối cùng Lục Vĩnh Phong cũng lờ đà lờ đờ nhận lấy điện thoại: “Tôi nói lão Châu này, mới có mười giờ hơn, ông réo cái gì vậy hả?”
Chẳng biết bên kia nói gì, gã chợt sững người lại, hất chăn ra, đi qua ban công nghe điện thoại.
Uông Minh nằm trên giường duỗi người như một con mèo. Hắn trần như nhộng, nghiêm túc đánh giá cơ thể của mình. Tứ chi mảnh khảnh săn chắc, da dẻ trắng mịn – thành quả của việc ra công bảo dưỡng, dẫu sao đây cũng là tiền vốn để kiếm cơm kia mà.
Chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy Lục Vĩnh Phong cúp máy, quay trở lại. Bấy giờ hắn mới đứng lên, người vẫn còn lõa lồ, làm nũng: “Sếp Lục, khắp người em đau muốn chết luôn đấy, anh bù đắp cho người ta thế nào đây?”
Hôm qua hắn nhất thời tăng xông, chuốc cho vị đại gia này say bí tỉ, nay đành phải ra sức dỗ ngọt. Tuy rằng đánh giá về Lục Vĩnh Phong trong giới nhà giàu không quá tốt, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất hiện giờ của Uông Minh rồi.
Gã vung tiền hào phóng, tính cách cũng tương đối dễ chịu. Đôi lúc, Uông Minh thật sự không hiểu tại sao ở chỗ làm việc của mình, đám trai bao như Tiểu Sở lại xem thường gã, chê gã ăn bám phụ huynh. Gã ăn bám thì có liên quan gì tới đám người bọn họ đâu cơ chứ? Đại gia ăn bám bố mẹ, trai bao ăn bám đại gia, nào ai cao quý hơn ai?
Theo như cách nói của Uông Minh, chẳng gì cao quý hơn tiền, kẻ nào có tiền kẻ đó là ông to bà lớn.
Thế nên kể cả khi vị đại gia của hắn siết cổ hắn, thái độ rất khác thường, Uông Minh vẫn nói giỡn với gã một cách hết sức chuyên nghiệp: “Làm gì thế, muốn ăn quỵt hay muốn làm nháy nữa? Đồ lưu manh thối tha.”
Tuy rằng lực siết ấy quả thực có hơi đau.
Lục Vĩnh Phong bóp chặt cần cổ trơn nhẵn của Uông Minh, nói: “Có phải tối qua em thông đồng với kẻ khác chuốc say tôi không?”
Ban đầu Uông Minh chột dạ khịt mũi, sau đó phản ứng lại mới thộn mặt ra: “Thông đồng chuốc say… Gượm đã, em đâu có thông đồng gì đâu!”
Thấy Lục Vĩnh Phong có vẻ vẫn không tin, Uông Minh mới giãy nảy lên: “Ui da, ui da, em không thở nổi nữa rồi! Buông ra đã nào, có gì từ từ nói!”
Lục Vĩnh Phong không quen sử dụng bạo lực với người khác, quả nhiên lập tức buông tay, nhưng giọng vẫn hằm hè: “Em thành thật khai đi, người hôm qua em quen mấy tên?”
Uông Minh bĩu môi: “Anh lại vừa mắt tên nào rồi?”
“Đừng có mà giở trò vờ vịt!” Lục Vĩnh Phong hằn học nói với hắn: “Trong đám đó có một kẻ tên A Vũ, tối qua lấy cắp tài liệu của sếp Châu nhà em đấy. Giờ em lập tức về quán chặn bọn chúng lại, đừng để chúng nó chạy thoát.”
Uông Minh nghe xong, bật phắt dậy từ trên giường. Đây không phải là chuyện nhỏ đâu! Thứ tài liệu có thể khiến tên đần ôn hòa dễ tính như Lục Vĩnh Phong phát cáu, liệu phải đáng giá bao nhiêu cái “mục tiêu nhỏ”[1] chứ?
([1]Tiếng lóng mạng, bắt nguồn từ một bài diễn thuyết của tỷ phú Vương Kiện Lâm, rằng thành công lớn bắt đầu từ việc đặt ra một “mục tiêu nhỏ” và lấy ví dụ một mục tiêu “nhỏ” là kiếm được 100 triệu tệ ~350 tỷ VND :v)
Thế mới nói Lục Vĩnh Phong quả thực là một tên đần. Đợi hắn về được tới Thiều Hoa thì có mà A Vũ đã chạy tới Thiên Trúc phổ độ văn thể mỹ[2] rồi ấy chứ?
([2]Gốc là “văn thể nhị khai hoa”, tiếng lóng mạng, bắt nguồn từ phát biểu sẽ quay lại diễn Tôn Ngộ Không của Lục Tiểu Linh Đồng. Cư dân mạng châm biếm ông chuyển chủ đề nói chuyện để quảng bá cho bộ phim điện ảnh của mình, đồng thời thường xuyên thể hiện mình đại diện cho Tây Du Ký, cứ như ông mới là tác giả của Tây Du Ký chứ không phải Ngô Thừa Ân.)
Uông Minh thoăn thoắt lộn mèo một cái, người lăn từ trên giường xuống dưới thảm, sau đó móc điện thoại trong túi quần ném dưới đất của mình ra, bấm số gọi.
“Chị Tô à! A Vũ về quán mình chưa? …Dạ dạ dạ, xin lỗi, sáng bảnh mắt ra đã làm phiền chị nghỉ ngơi, nhưng mà giờ chỗ em đang có mối làm ăn to lắm! Có sếp lớn bỗng dưng muốn gọi mấy bạn cường tráng đến mở party… Úi, đúng đúng đúng, chính là cái tay trung niên giàu sụ mấy bữa trước chòng ghẹo em đó… Chắc chắn là không thể thiếu tiền hoa hồng của chị rồi, nhưng mà phải nhanh cơ, chứ để lũ cùng ngành bên cạnh nẫng mất thì chúng ta thiệt to. Chị tìm được cậu ta thì gọi cho em ngay và luôn nhé!”
Uông Minh cúp điện thoại, vừa bấm gọi số khác vừa nói: “Sếp Lục, em mà giúp anh tìm được người thì anh cảm ơn em thế nào đây?” Còn chưa đợi Lục Vĩnh Phong đáp lời, đầu bên kia đã nhấc máy. Lần này, Uông Minh gọi cho một tay đại ca du côn đã quen biết từ lâu, là một tay đòi nợ cho vay lãi suất cao, tìm người đúng là ngón nghề sở trường.
Uông Minh giở giọng ngọt ngào, nói với đầu dây bên kia: “Anh Bạch à, sao mấy nay chẳng thấy anh đến chơi thế? Ui chao, đương nhiên là nhớ anh rồi… Ui ui, đương nhiên là nhớ anh Tiểu Bạch chứ, nhớ chết đi được ấy… Anh Bạch, anh quen biết nhiều, trong giới làm gì có ai không biết anh. Nay em muốn nhờ anh dò la một người, chính là A Vũ, anh cũng từng gặp rồi đấy. Nếu mà anh tìm được cậu ta thì báo em một tiếng nha, lần tới em giúp anh đặt hẹn với đầu bảng Tiểu Sở của quán mình! Ây dà, hai ta quen nhau bao lâu rồi, em gạt thế nào được anh chứ… Vậy được, thế là chốt kèo rồi nhá, ui em cảm ơn, cảm ơn, bye nha!”
Cúp điện thoại, Uông Minh hắng giọng, đổi sang bộ dạng ngây thơ trong trắng ngoan ngoãn biết điều, nói với Lục Vĩnh Phong: “Sếp Lục à, trước giờ anh chiếu cố em như vậy, tuy rằng em không có bản lĩnh lớn, quen biết cũng chẳng rộng bằng anh, nhưng em nhất định sẽ dốc hết khả năng giúp anh tìm cho ra tên A Vũ kia để báo đáp ơn tình của anh.”
Lục Vĩnh Phong chỉ biết thán phục trước tốc độ lật mặt của hắn: “…Thôi bớt diễn giùm.”
Uông Minh tủi hờn, nói: “Người ta vì anh mà nợ ơn biết bao người khác, thế mà anh còn nói người ta diễn.”
Lục Vĩnh Phong nhìn bộ dạng ấy của hắn, không khỏi phì cười. Tuy rằng gã cũng chẳng trông đợi gì tên oắt này có thể tìm được người, nhưng thêm một biện pháp cũng tốt. Gã gõ nhẹ lên đầu Uông Minh: “Liệu mà tìm, không phải em vẫn luôn muốn mồi chài tôi sao? Em mà tìm được tên đó, muốn tôi bao em cả năm cũng được.”
Mắt tên nhóc này quả nhiên sáng rực lên: “Bao cả năm, anh trả bao nhiêu?”
Lục Vĩnh Phong ngoáy tai: “Em muốn bao nhiêu?”
Uông Minh bấm đốt ngón tay, “Hai triệu chín trăm hai mươi bảy nghìn, à không, sáu nghìn bốn trăm tệ!”
Lục Vĩnh Phong chưa nghe rõ, cũng chẳng để ý cho lắm, ghẹo Uông Minh xong bèn tất tả rời đi. Gã đánh tiếng với cả nhóm con ông cháu cha mình kết giao được, tróc nã cái tên A Vũ chó má kia trên toàn thế giới.
Sau khi Lục Vĩnh Phong rời đi, Uông Minh lại vắt óc tìm cách liên hệ với mấy vị khách quen, nhờ họ để ý hành tung của A Vũ. Xong chuyện, ngẫm thấy mình quả thực cũng chẳng giúp được gì thêm nữa, bèn rời khách sạn, cần làm gì thì đi làm đó.
Vì thế, số 51 đang ngồi trong phòng huấn luyện chờ đợi nhân viên làm thêm đến, vừa ngước mắt lên đã lại trông thấy Uông Minh đẩy cửa tiến vào.
Số 51: “…”
Uông Minh: “Hi! Lại là tôi đây!”
Mặt số 51 sa sầm lại, chốc sau mới nói: “Một ngàn tệ mà cậu vẫn còn đến?”
Uông Minh chớp chớp mắt: “Chị Tô bảo với tôi rằng vị khách hôm nay cũng chính là người lần trước. Lần trước ông ấy đã học tốt lắm rồi nên là lần này có lẽ sẽ không đánh nặng tay lắm đâu, sẽ không ảnh hưởng đến ca làm buổi tối của tôi. Mà vốn dĩ buổi chiều tôi cũng chẳng có việc gì khác, không làm cũng uổng, anh có thể được món hời nhỏ, nhưng tôi thì sẽ chẳng bao giờ lỗ.”
Số 51: “…”
Uông Minh sướng rơn nhìn bộ dạng sôi gan chẳng nói nên lời của gã, lại thao thao bất tuyệt, lải nhải: “Cơ mà tôi biết ông anh là người tốt. Anh ăn chặn tiền của tôi chỉ vì muốn tôi không đến nữa thôi. Nhưng anh thấy đấy, chẳng đời nào mà tôi không đến cả, nên là thôi thì anh cứ đưa tôi ba ngàn đi. Lần trước anh bảo lỗi đều tại tôi, kể cũng đúng lắm. Nếu mà nghèo túng là tội lỗi của tôi, vậy thì tôi quả là tội ác tày trời, trời đất không tha, diều tha quạ mổ…”
Số 51 nhịn hết nổi nữa, ngắt lời hắn: “Câm mồm, cút vào phòng tắm mà tắm rửa đi.”
Uông Minh cười hì hì, làm mặt quỷ, tung tăng tung tẩy đi tắm.
Buổi chiều, tới giờ huấn luyện, Uông Minh bị bịt mắt, nghe thấy số 51 nói với khách: “Về cơ bản, ngài đã nắm được cách khống chế lực đánh, vậy hôm nay tôi sẽ dạy ngài cách đánh khó hơn. Cách đánh này là chuyên dùng để trừng phạt nô lệ phạm lỗi, sẽ gây ra đau đớn xác thịt cực lớn. Để tránh việc làm tổn thương đến cơ quan nội tạng, nhất định phải tập luyện nhiều lần, nắm bắt chuẩn xác lực đánh mới có thể sử dụng.”
Uông Minh: “???”
Số 51, anh lại chơi tôi đấy à?
Roi da rạch tan không khí, còn kéo theo cả tiếng gió vun vút, sau đó tàn nhẫn nện lên… hình nhân luyện tập bên cạnh Uông Minh.
“Vì có tính nguy hiểm cao, vậy nên mời ngài tiến hành luyện tập với hình nhân trước.”
Uông Minh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ anh giai này còn có chút lương tâm đấy chứ.
Tuy nhiên, cú vả mặt lại tới rất nhanh…
“Hôm nay khách chỉ toàn luyện tập với hình nhân, đâu có sử dụng đến cậu.” Kết thúc buổi tập, số 51 lau chùi chiếc roi quý báu của mình, ra vẻ đương nhiên: “Tại sao phải trả lương cho cậu?”
Uông Minh: “Hả???”
Ông đây trần trùng trục quỳ cả một buổi chiều đấy! Anh giỡn mặt với tôi đấy à???
Hết chương.