NHÂN PHI THẢO MỘC - Bán thân không bán nghệ
Tác giả: 胡椒少女@LOFTER
Muốn hỏi vì sao Tiết Dương làm nghề này?”Kiếm tiền nhanh!”Muốn hỏi từng có người nào chiếm được tiện nghi của hắn chưa?
Làm sao dám hỏi vấn đề này cơ chứ?
Hắn không trả lời, chỉ tủm tỉm cười.
Muốn hỏi từng gặp được chân ái hay chưa?
“Chân ái thì không biết, đồ ngốc lại thực ra có một.”
—
Hiểu Tinh Trần là tiểu thiếu gia nhà có tiền.
Không gái gú không cờ bạc, không đánh người không đua xe, là một tiểu thiếu gia thành tích học tập vô cùng tốt.
Tính cách có chút cứng nhắc á?
Không để người ta nỗ lực phấn đấu vì chủ nghĩa xã hội Trung Hoa sao?
—
Lúc Hiểu Tinh Trần lần đầu tiên bị bạn bè lôi đến một club có tiếng ở khu Triều Dương, phía sau lưng vẫn đeo một cái cặp sách nặng trịch.
Gần đến cửa vào, y còn có chút chùn chân.
“Hay là thôi đi, hôm nay thầy cho nhiều bài tập lắm, có mấy câu tớ còn không làm được nữa kìa!”
Đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn là bị đẩy vào.
Có điều, Hiểu Tinh Trần lại tách khỏi đám bạn, tự mình bước tới quầy bar.
Bởi vì chỗ này ánh đèn tốt, làm bài tập cũng tiện, còn không hại mắt.
Giữa toán cao cấp và lý luận chủ nghĩa Marx, Hiểu Tinh Trần chọn cái đầu tiên.
“Tập xác định của hàm số y=arcsin(x-3) là…..”
Không biết.
“Vector a=(1,-1,k) và b=(2,-2,-1) vuông góc với nhau, k=…
A. 3 B. -1 C. 4 D. 2”
Ừm, đoán bừa vậy, chọn B đi.
“Hey, người anh em, làm gì vậy?”
Bartender hơi hiếu kỳ, chưa từng gặp loại này bao giờ.
“Làm bài tập đó, khó lắm.”
Hiểu Tinh Trần đầu cũng không thèm ngẩng lên một cái.
“Chỗ anh đây cũng có một cậu sinh viên, nhìn qua cũng tầm tuổi cậu, có muốn gọi ra hỏi thử không?”
Bartender tỉnh bơ bới việc làm, dù sao phí lên sàn của Tiết Dương cũng cao, mình cũng có thể ăn theo kiếm được thêm một ít.
Hiểu Tinh Trần cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên từ đại dương toán cao cấp.
“Thật sao? Hắn học tốt không? Xếp thứ mấy trong khoa?”
—
Lúc Tiết Dương bị gọi ra, tâm tình rất tốt.
Hắn vừa mới cùng Kim Quang Dao liên thủ kiếm ra vàng.
“Cậu bao nhiêu tiền? Học thật sự rất tốt sao? Nếu không làm được, tôi không đưa tiền đâu đấy nhé!”
Hiểu Tinh Trần hỏi lời này, tất nhiên là mang nghĩa khác.
Tiết Dương đánh giá người này, thoạt nhìn là một tiểu thiếu gia, dáng vẻ có chút lạnh lùng, đúng là kiểu người hắn thích.
“3000.”
Tiết Dương tự hạ giá mình.
“Sao còn đắt hơn cả gia sư của tôi thế? Cậu học thật sự tốt lắm à?”
Hiểu Tinh Trần chưa từ bỏ ý định gặng hỏi.
Tiết Dương cho rằng y gài mình, nhìn đống sách toán cao cấp trải đầy bàn, bên trên lại chỉ có một câu đã có đáp án.
“Câu này, đáng lẽ phải chọn C.”
Hiểu Tinh Trần vội vàng lật sang trang đáp án, quả nhiên là C.
“Được được được, chọn cậu!”
Nói xong liền đánh tiếng với đám bạn, kéo Tiết Dương lên tầng.
—
Rạng sáng, 3 giờ, Tiết Dương cuối cùng cũng giảng xong tất cả bài tập toán cao cấp cho tiểu thiếu gia.
Tiết Dương cũng có chút ngây ngốc, lão tử từ trước tới giờ rõ ràng là bán thân không bán nghệ nha!
Nhưng mà chịu không nổi tiểu thiếu gia dùng ánh mắt trong suốt đó nhìn hắn.
“Ừ, phải đạo hàm trước…”
Tiết Dương trong lòng nghĩ, mẹ nó, mình đang làm cái gì thế này?
Đôi lúc giảng bài nóng nảy, Tiết Dương cũng sẽ mắng người.
“Anh con bà nó bị ngu hả? Đem điểm cực trị thế vào phương trình gốc làm cái gì?”
Tiểu thiếu gia gảy gảy bút không lên tiếng.
“Đưa bút đây, tôi làm cho!”
Tiểu thiếu gia lại không chịu.
“Vậy không được đâu, bút tích không giống nhau, cậu cứ chỉ cho tôi thôi!”
Tiết Dương rất điên người, tên này sao lại cố chấp vậy chứ!
Mẹ kiếp, còn chẳng thống khoái bằng bán thân cho rồi!
—
Giảng xong toán cao cấp, Tiết Dương trực tiếp nằm lên giường nghỉ.
Hiểu Tinh Trần quay lưng về phía hắn, lại lôi ra một quyển sách.
“Cậu có biết thuyết ba đại diện* là gì không?”
“Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu, Châu Kiệt Luân.”
(*Thuyết ba đại diện, còn có một nghĩa khác là ba đại biểu, Tiết Dương nhắc tên ở đây là ba đại biểu trong giới âm nhạc Trung Quốc =]]])
Tiểu thiếu gia quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.
“Cậu..cậu, không ngờ cậu học lệch nghiêm trọng thế!”
Tiết Dương đầy mặt chấm hỏi???
“Vậy tôi sẽ bổ túc cho cậu nhé, không lấy tiền đâu.”
Cứ như vậy, Hiểu Tinh Trần lại giảng cho Tiết Dương một khóa Mao Khái** nửa đêm.
(**Hệ thống lý luận tư tưởng Mao Trạch Đông và Đảng cộng sản Trung Hoa [?])
“Nòng cốt của quan điểm phát triển khoa học chính là lấy con người làm vốn…”
—
Gần sáng, Tiết Dương mơ mơ màng màng tỉnh giấc một lần.
Nhìn thấy Hiểu Tinh Trần bị hắn đẩy đến một góc giường, cuộn mình lại ngủ không thoải mái gì cho lắm.
Trong club đều là giường đôi, Tiết Dương cũng rất hiếm khi theo người ngoài qua đêm, tư thế ngủ của hắn không tốt.
Ai ngờ được đêm qua lại bị Hiểu Tinh Trần “niệm kinh” đến bất tỉnh nhân sự luôn.
Tiết Dương thu lại tạo hình ngã chổng ngược của mình, kéo tiểu thiếu gia đến bên cạnh, nghĩ nghĩ một chút, lại ôm eo người ta ngủ thiếp đi.
—
Gần tới trưa, Tiết Dương bị đánh thức. Híp mắt nhìn, thấy Hiểu Tinh Trần đang thu dọn sách vở.
Nghe thấy động tĩnh phía giường, Hiểu Tinh Trần có chút xấu hổ.
“Cậu ngủ đi, hôm qua phiền cậu rồi.”
Tiết Dương nghe xong, cứ cảm thấy có gì không đúng.
Hiểu Tinh Trần xuống tầng thanh toán, Tiết Dương cũng đi theo.
“Cái gì? Không phải đã nói là 3000 sao? Sao hiện giờ lại là 8000 rồi?”
Tiểu thiếu gia trợn mắt nhìn Tiết Dương, có chút bất mãn.
“Hôm qua tôi còn bổ túc Mao Khái cho cậu, còn không lấy tiền đó.”
Tiết Dương cạn lời.
Club này, lên sàn là một giá, qua đêm đương nhiên là giá khác.
Tiết Dương nhìn mái tóc rối bù của Hiểu Tinh Trần, cùng khuôn mặt mệt mỏi của chính mình, muốn phủ nhận, lại có chút bất đắc dĩ.
“Ghi vào sổ của tôi đi.”
Đây là lần đầu tiên Tiết Dương cho người khác nợ.
Tiễn tiểu thiếu gia đi rồi, Tiết Dương nghĩ sao liền phát hỏa.
Giảng không cho y cả một đêm, tiện nghi gì cũng không chiếm được, đã vậy còn mất vào 8000.
Tuân theo nguyên tắc có giận phải trút, Tiết Dương liên tục một tuần liền không bày cho khách nào sắc mặt tốt.
Tuy rằng chủ quán Kim Quang Dao giao tình với hắn rất tốt, thế nhưng đã là người làm ăn thì không giao dịch thua lỗ.
“Con bà nó, Kim Quang Dao! Không có ông đây ngươi đến bạc cũng không vét được!”
—
Tiết Dương thất nghiệp rồi.
Hiểu Tinh Trần phải thi giữa kỳ, bận đến tối mắt tối mũi.
Có điều mấy cách tư duy giải đề Tiết Dương dạy y, hữu dụng cực kỳ.
Lần này thi toán cao cấp còn xếp thứ 3 trong khoa.
Tiểu thiếu gia rất vui, liền đi tới club, muốn tự mình cảm ơn Tiết Dương.
Sau khi nghe ngóng mới biết Tiết Dương đã nghỉ việc, ý tứ trong lời nói của nhân viên hình như còn là liên quan đến mình.
Hiểu Tinh Trần có chút áy náy, đòi cách liên lạc với Tiết Dương.
“Alo, tôi là Hiểu Tinh Trần, nghe nói cậu nghỉ việc?”
“…..Ừ.”
“Vậy, vậy cậu có thể tới làm gia sư cho tôi không?”
“…Hả?”
“Mức lương có thể thương lượng, mẹ tôi rất có tiền.”
“…..”
Tiết Dương cứ dễ dàng như vậy lại có công ăn việc làm.
“Cậu học tốt thật đấy, lần này cũng may nhờ có cậu, toán cao cấp tôi xếp điểm thứ 3 toàn khoa đó!”
“Ừ, tôi biết.”
Tiết Dương đương nhiên là biết bọn họ học cùng một trường. Chỉ có tiểu thiếu gia cả ngày cắm đầu vào học mới không để ý chuyện này thôi.
“Hả? Sao cậu biết được?”
“Bởi vì tôi xếp thứ nhất đó.”
Hiểu Tinh Trần giật mình trợn tròn mắt nhìn hắn, chớp liền hai cái.
“Nhưng tôi nhớ xếp thứ nhất đâu phải Tiết Dương, là Tiết Thành…..”
Tiết Dương cắt lời y, chỉ vào câu sai trên vở, phát hỏa.
“Không phải đã bảo là trực tiếp dùng định nghĩa đạo hàm để tìm giới hạn à? Anh thay vào làm cái khỉ gì!”
“Ơ…..”