NHÂN PHI THẢO MỘC - Kẹo
Tác giả: 喻亓亓@ LOFTER
Thứ gọi là kẹo này, thật sự rất ngon.
Viên kẹo cứng màu vàng nhạt bị cắn giữa hai hàm răng, đầu lưỡi đem cuốn vào vòm miệng, tùy ý đảo qua hàm bên phải. Vị ngọt của nó nhàn nhạt, không nhiều, phải đem lưỡi bọc lấy viên kẹo mới có thể nếm được vị ngọt này. Tiết Dương chậc lưỡi, viên kẹo đã gần như tan hết, mà câu chuyện của hắn cũng sắp đi đến hồi kết.
Trên thân kiếm Hàng Tai, dòng máu chưa khô còn biến thành từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Nhà này không đông lắm, chỉ mới sáu người. Tiết Dương nhưng lại giết một cách rất cẩn thận. Lúc cắt lưỡi cẩn thận không để bị dính máu bắn ra, lúc một kiếm xuyên tim cũng cẩn thận tránh máu tươi bắn ra, thậm chí ngay cả sau khi giết xong cũng đi thật cẩn thận để tránh đế giày khỏi dính vết máu.
Chuyện như vậy không thể để cho Hiểu Tinh Trần biết.
Hắn nghĩ vậy, liếc mắt nhìn mấy cỗ thi thể trên mặt đất, Tiếng lầu bầu trong đình viện cô tịch dần rõ ràng hơn —– Mù lớn, mù nhỏ, còn có một tên què. Ha, lại dám lấy kẹo đạo trưởng cho ta? Đáng chết, đáng chết, cắt lưỡi ngươi thì ngươi sẽ không dám nữa.
Vừa nghĩ tới ngày hôm nay, lúc đi qua chỗ này, Hiểu Tinh Trần đến lấy chút nước cho A Thiến kêu khát uống, nhãi con này thế mà lại thó lấy túi kẹo Hiểu Tinh Trần cất trong tay áo. Hiểu Tinh Trần bị mù, tuy phát hiện bất thường cũng chỉ tưởng nàng nghịch ngợm nên không để ý thế nhưng hắn ở cửa lại trông thấy rõ ràng, sát ý trong lòng dần dâng lên.
“Đạo trưởng, nếu không có kẹo, ta sẽ rất khó chịu đó.”
Đây là Tiết Dương nói với Hiểu Tinh Trần đã hết mất kẹo. Hiểu Tinh Trần làm sao còn kẹo được? Kẹo của y đã bị nhãi con kia thó mất, lúc này đương nhiên không lấy ra được viên nào. Trong lòng Tiết Dương rõ ràng, ở trước mặt Hiểu Tinh Trần thì cười nói ngày mai phải cho nhiều thêm một viên, ban đêm lại nhân lúc Hiểu Tinh Trần nghỉ ngơi mà ra ngoài giết người.
Một thân nhàn nhạt mùi máu tanh trên đường trở về đã tiêu tán gần hết. Tiết Dương động tác nhẹ nhàng nhoài người về phía quan tài Hiểu Tinh Trần ngủ, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm gương mặt của Hiểu Tinh Trần.
Đạo trưởng, ta khó chịu.
Hắn lặng lẽ nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa dung mạo Hiểu Tinh Trần, trong lòng nhen lên một ngọn lửa, bởi đêm dài cô tịch mà từ từ tràn ra. Hôm nay đạo trưởng không cho ta kẹo, thật khó chịu. Nếu không có kẹo, trong lòng ta liền khó chịu, vô cùng khó chịu. Đạo trưởng, ngươi có ngọt không?
Thay thế đầu ngón tay chính là từng nụ hôn nhỏ vụn của Tiết Dương. Từ nơi bị băng vải che lấp hướng dần xuống bên dưới, quấn lấy môi của Hiểu Tinh Trần, khe khẽ liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt nạy ra hàm răng của y, rút lấy nước bọt ở đó. Muốn cùng y mỗi lưỡi triền miên, muốn cùng y sáp lại thật gần, muốn cùng y giao hòa…
Hắn gần như là điên cuồng khao khát tất cả những thứ đó. Đầu ngón tay bấm chặt vào trong quan tài, Tiết Dương nhanh chóng kết thúc nụ hôn này. Hiểu Tinh Trần còn say ngủ bên trong không có phản ứng, ánh trăng luồn qua khe cửa vừa vặn rọi xuống người y, Tiết Dương hoảng hốt nhìn Hiểu Tinh Trần, trong vô thức khẽ giọng nỉ non: “Minh Nguyệt Thanh Phong…Hiểu Tinh Trần…”
Môi của y còn phản chiếu vệt nước, có lẽ cũng bởi do nụ hôn ban nãy của hắn. Tiết Dương mang theo ánh mắt tràn ngập ác ý lướt trên người Hiểu Tinh Trần, hắn bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đẹp bên dưới lớp đạo bào —– thật sự là vô cùng đẹp mắt. Nếu đem đạo bào chướng mắt này xé bỏ, hai điểm anh đào trước ngực nhất định vô cùng xinh đẹp. Nếu như tiến tới liếm láp cắn xé, đạo trưởng liệu có phải sẽ phát ra thanh âm êm tai hay không? Lại chạm vào tính khí bắt đầu có phản ứng của y, một tay khác thâm nhập vào hậu huyệt của y giày vò, đợi không lâu sau đó liền thô bạo tiến vào, giữ chặt eo của y giao hợp, nghe thanh âm của y run rẩy nỉ non…
Tiết Dương chửi thầm một tiếng, chấm đứt vọng tưởng vĩnh viễn không thể phát sinh này, hạ thân càng cứng đến đau đớn. Tiết Dương vươn tay, đặt hờ lên bàn tay của Hiểu Tinh Trần, tựa như làm vậy liền có thể giữ được y lại. Nhưng sau cùng hắn cũng không làm gì cả. Hắn chỉ bò tới quỳ gối bên người Hiểu Tinh Trần, cúi đầu hết sức nhẹ nhàng khẽ hôn phần da thịt lộ ra bên ngoài của Hiểu Tinh Trần, cẩn trọng tựa như chạm tới một giấc mộng hư huyễn, một giấc mộng dễ dàng vỡ nát.
“Đạo trưởng…Đạo trưởng, ngươi thật ngọt…Ha. Nếu sau này còn không cho ta kẹo, ta liền lại đến tìm ngươi, không có kẹo trong lòng ta rất khó chịu, thật sự rất khó chịu đó…Ta khó chịu liền muốn giết người. Đạo trưởng, ngươi không phải muốn ta đừng giết người sao? Vậy vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ngươi chỉ cần rời đi ta liền giết người, giết tới khi ngươi trở về mới thôi.”
Thời khắc này, giọng nói của Tiết Dương vô cùng nhẹ, mỗi một câu đều khiến người ta kinh hãi, được hắn nói ra miệng lại giống như lời tình nhân thủ thỉ đường mật. Hôn một lúc lâu cũng chẳng bình ổn lại được khát vọng trong lòng, trái lại kích thích càng nhiều dục niệm —– Đạo trưởng, đạo trưởng, đạo trưởng, đạo trưởng, đạo trưởng……
Trong đất đều là thứ mùi mang tên Hiểu Tinh Trần, con mắt Tiết Dương vằn đỏ, nhìn Hiểu Tinh Trần vẫn như cũ một bộ dáng ngủ sâu hô hấp đều đặn, đứng dậy nhảy ra khỏi quan tài. Lục ở trong phòng ra một bộ đạo bào, nương theo ánh trăng nhìn đến xuất thần.
Hiểu Tinh Trần, nếu ngươi đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?
__________
“Ngươi rất thích ăn kẹo sao?”
Khi Tiết Dương một lần nữa quấn lấy Hiểu Tinh Trần đòi viên kẹo thứ hai, Hiểu Tinh Trần rốt cuộc không nhịn được mà hỏi. Tiết Dương gật đầu, lại nhớ ra Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy được, liền bổ sung: “Thích, chỉ cần được ăn kẹo, trong lòng sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
“Khó chịu?”
“Khó chịu. Mỗi giây mỗi phút đều khó chịu, đạo trưởng nếu như không cho ta kẹo ta liền khó chịu muốn chết. Đạo trưởng, kẹo đâu?”
“Mỗi ngày chỉ được ăn một viên thôi. Vừa nãy không phải đã cho ngươi rồi sao?”
“Được rồi, được rồi…..Vậy ta cũng không thèm nữa.”
Viên đường lấp lánh lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay, tâm tình Tiết Dương vô cùng tốt, cho dù lần này tới lượt Tiết Dương đi ra ngoài mua thức ăn cũng không làm hỏng tâm tình vui vẻ này của hắn. Viên kẹo này hắn định giữ lại, chờ Hiểu Tinh Trần cho hắn viên thứ hai hắn mới ăn. Ai da, đạo trưởng ngươi xem, bởi vì ngươi, ta đến cả kẹo ăn cũng phải tính toán cẩn thận đây.
Hiểu Tinh Trần, Hiểu Tinh Trần, Hiểu Tinh Trần. Đợi đến lúc ta trở về, ngươi không cho ta kẹo, ta sẽ đập vỡ đống bát của ngươi. Hắn nghĩ vậy, nhấc cái giỏ đựng thức ăn đã có chút nặng, thong thả đi trên con đường nhỏ trở về nghĩa trang. Tiết Dương đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi hắn đem những thứ rau củ này về, sau đó Hiểu Tinh Trần sẽ lấy chúng đi làm cơm —–
“Tiết Dương.”
Tất cả cảnh tượng tốt đẹp giống đẹp giống như bị người ta trực tiếp một đao chém thành vụn. Tiết Dương lập tức dừng bước, chậm rãi xoay người, nhìn về người gọi tên thật của hắn ở phía sau. Răng nanh nhỏ hơi lộ ra, nụ cười ngọt ngào hệt như viên đường hắn cầm trong lòng bàn tay. Hắc y đạo trưởng diện mạo tựa băng sương, Phật Tuyết từ lâu đã ra khỏi vỏ một nửa, ẩn chứa sát khí. Bọn họ duy trì lớp vỏ ngoài hòa bình đến tận khi Tiết Dương khẽ mở miệng: “Đây còn không phải Tống đạo trưởng sao? Thật trùng hợp, ngươi cũng vội vàng tới ăn chực sao?”
“Tiết Dương!” Tống Lam không để ý tới hắn, từng từ từng chữ lần nữa gắt lên, tựa hồ đang xác nhận người trước mặt liệu có thật là người hắn truy tìm hay không. Thoáng chốc, Phật Tuyết ra khỏi vỏ, kiếm khí ác liệt bức bách dọa người, từng chiêu từng thức hiển nhiên đều là muốn lấy mạng Tiết Dương. Dáng vẻ này Tiết Dương sao có thể không rõ? Hắn tiện tay đem cái giỏ đựng đồ ăn vung xuống dưới tán cây để tránh bị kiếm khí của Tống Lam quét đến làm cho nát bét. Hàng Tai vẫn luôn giấu trong tay tùy ý thôi động, cản lại công kích chưa ngừng một giây nào của Tống Lam.
“Tống đạo trưởng, đừng vội bốc hỏa như vậy nha!” Tiết Dương cười nói, lực chấn hai kiếm tương kích sản sinh làm cho gan bàn tay của hắn phát tê, ý cười trên mặt vẫn không đổi. “Ngươi cản đường ta ở đây, ta làm sao có thể trở về đúng giờ cho đạo trưởng làm cơm chứ?”
“Tiết Dương, ngươi khi dễ y mù, hại y quá mức…” Tống Lam rõ ràng đã đến giới hạn phát điên, hắn cùng Tiết Dương giao kiếm không bao lâu liền điểm mũi chân lùi về phía sau năm bước, Phật Tuyết một lần nữa tản ra sát khí nhắm thẳng về phía mệnh môn của Tiết Dương. Tiết Dương tốt xấu cũng biết chút kiếm pháp, miễn cưỡng nghênh tiếp công kích như vũ bão của Tống Lam thế nhưng cũng trầy trật đến sắp không đỡ nổi nữa, vừa giảo miệng nói chuyện để phân tán sự chú ý của Tống Lam, vừa âm thầm chuẩn bị phấn thi độc, chờ đến khi Tống Lam vừa buông lỏng…!!
Xoẹt—
Tiếng lưỡi kiếm xuyên vào da thịt quả thực chẳng chút nào dễ nghe. Dòng máu ấm nóng bắn lên má trái Tiết Dương, rõ ràng tất thảy đều tiến hành theo phỏng đoán của hắn, vì sao vai trái lại đau đớn như vậy? Là kẻ nào…dám ở sau lưng hắn ám toán?!!!
“…..Tiết Dương, tha cho ta đi.” Một âm thanh quen thuộc nói. Tiết Dương kinh ngạc nhìn lại, khi bóng đạo trưởng bạch y lọt vào tầm mắt, Hàng Tai thiếu chút nữa không cách nào nắm chặt. Hiểu Tinh Trần rõ ràng đang ở nghĩa trang kia không biết từ lúc nào đứng ở phía sau Tiết Dương. Băng vải quấn trên mắt đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lưỡi kiếm Sương Hoa lấp lánh chậm rãi rút ra, vai trái trì trệ tới lúc này mới lại cảm thấy đau, Tiết Dương loạng choạng tiến lên mấy bước muốn cùng Hiểu Tinh Trần nói mấy câu, vớt vát lại chút gì đó. Rồi lại như thể nhớ tới điều gì đột nhiên quay đầu lại, Tống Lam vốn sát khí lẫm liệt lúc này lại đã biến thành hung thi, đờ đẫn đứng bất động tại chỗ, trên chuôi kiếm Phật Tuyết còn mang theo máu tươi chưa lau sạch. Tất thảy quá mức đột ngột, cho tới khi tiếng lẩm bẩm của Hiểu Tinh Trần vang lên, hắn đều không kịp ngăn lại.
“Tiết Dương, tha cho ta đi.”
Xảy ra chuyện gì…xảy ra chuyện gì…xảy ra chuyện gì…?!!! Tiết Dương căm phẫn cắn chặt răng, cảm giác đau đớn bên vai trái càng lúc càng dữ dội, hắn vừa định vươn hai tay níu lấy cổ áo Hiểu Tinh Trần, tuyệt vọng vô ích muốn lay tỉnh y, lại phát hiện cánh tay trái đã không còn nữa, toàn bộ cánh tay trái của hắn, đột nhiên không còn nữa.
Chuyện đã nhiều năm trôi qua như vậy…..Trong mộng lại tựa như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Làm sao bây giờ, đạo trưởng.
Hắn bỗng nhiên có chút mệt mỏi, hai con mắt vô thần một lần nữa lấy lại tiêu cự. Nghĩa trang vẫn là cái nghĩa trang trước kia, chỉ có điều nơi này đã không còn Hiểu Tinh Trần nữa, đến cả thi thể cũng không còn.
Tống Lam biến thành hung thi kia đã mang thi thể của Hiểu Tinh Trần đi, nghe nói là muốn hỏa táng. Đám người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ có lẽ cũng đã rời khỏi Nghĩa Thành, Tiết Dương chạy trốn khỏi chỗ của Tô Thiệp, lúc trở lại nghĩa trang bất tỉnh một trận, trong lúc nửa mê đã mơ một giấc mơ, khi tỉnh lại trong lòng liền rõ chính hắn chỉ sợ cũng không còn cách cái chết bao xa nữa.
Làm sao bây giờ, đạo trưởng.
Viên kẹo cuối cùng Hiểu Tinh Trần cho Tiết Dương trước khi chết, từ lâu đã rơi mất cùng với cánh tay bị chặt đứt ở trong màn sương mù quỷ quái ở Nghĩa Thành. Tiết Dương tựa vào quan tài gỗ, hạ mi mắt che đi cảm xúc bên trong con ngươi của hắn. Một lát sau, Tiết Dương móc từ trong lồng ngực ra một túi kẹo nhỏ, đây là hắn mua từ trong cửa tiệm Hiểu Tinh Trần trước đây vẫn hay mua kẹo. Tiết Dương lấy một viên bỏ vào trong miệng, tiếng nhai rào rạo, tựa như tiếng người khác nhai xương.
Làm sao bây giờ, đạo trưởng.
Cho dù ăn nhiều đến đâu, cũng không cảm nhận được vị ngọt. Tình cờ cạnh sắc của viên kẹo bị nhai nát đâm thủng cả đầu lưỡi, mùi máu tanh tràn vào trong miệng hòa cùng vị ngọt khiến mùi vị trở nên càng quái dị. Tiết Dương cũng chẳng thèm để ý, hắn máy móc nhai viên kẹo. Đầu lưỡi tê dại đi khiến hắn không có cách nào nếm được chút vị ngọt gì nữa. Tiết Dương đột nhiên hoảng hốt, thấp giọng độc thoại.
“Hiểu Tinh Trần, đạo trưởng…..Ta muốn ăn kẹo, ăn kẹo ngươi cho ấy.”
“Đạo trưởng, ngươi đi đâu vậy hả? Có thể cho ta một viên kẹo nữa không…Cho ta thêm một viên nữa đi, lần này ta sẽ không làm mất nữa, ta sẽ giữ thật cẩn thận, chờ ngươi lại cho ta thêm viên nữa ta mới ăn.”
“Hiểu Tinh Trần…Hiểu Tinh Trần…ta khó chịu.”
“Đạo trưởng…cho ta thêm một viên kẹo nữa, chỉ một viên thôi…có được không?”
Tiết Dương cứ lẩm bẩm một mình như thế rất lâu, cả nghĩa trang đều quẩn quanh lời thì thầm của hắn. Nhưng đợi bao lâu cũng chỉ nhận được một hồi tĩnh mịch. Tiết Dương rõ ràng nhận thức được, Hiểu Tinh Trần, đã chết rồi. Hiện giờ ngay cả thi thể cũng đều chẳng lưu lại cho hắn, đến cả viên kẹo kia, hắn cũng đã làm mất rồi.
Hàng Tai giáng thế, vậy nhưng cái gì cũng chẳng lưu lại được.
-Hoàn-