NHÂN PHI THẢO MỘC - Vô đề
Tác giả 纸巾JR@LOFTER: Còn có tên là 《Hàng xóm mới có vẻ rất khủng bố》, 《Hệ quả của việc quên uống canh Mạnh Bà》 và 《Luận tương giao giữa phong thuỷ và khoa học hiện đại》(?)
Trans: Hiện đại, niên hạ, phát đường, phát đường, phát đường! (Đấy nhé, không lại bảo tui suốt ngày ngược nhé!) Xưng hô là hệ quả của việc vừa dịch vừa nghe kịch truyền thanh Tiết Hiểu =.= Kệ đi, dù sao cũng kết hôn rồi mà ha~
______
Giữa đất trời là một khoảng trắng mênh mang đến hoang đường. Hắn nhoài khỏi lan can kim loại trên ban công kiểu lộ thiên, nửa người đều thò cả ra ngoài, tóc và áo sơ mi thốc giữa gió lạnh nghe tiếng phần phật.
Trước khi mặt tê cóng cả lại thì đã bị người lôi vào. Hiểu Tinh Trần vừa buồn cười vừa lo lắng, nói, làm cái gì vậy, nguy hiểm lắm biết không.
Tiết Dương kéo bàn tay đang chỉnh lại quần áo giúp mình ủ lên mặt. Lòng bàn tay của y rất ấm áp.
Tuyết rơi rồi, nơi này làm sao có tuyết rơi được chứ.
–
Kết hôn xong, tân gia mua ở tầng 14. Lúc tới xem nhà, nhân viên môi giới chém đến tung trời lật đất, Tiết Dương vừa cầm bản thiết kế săm soi bắt bẻ, vừa nói, tầng 14, không may mắn.
Hiểu Tinh Trần chỉ coi như hắn tính trẻ con, cười đùa nói, “Nhân viên nghiên cứu khoa học hiện đại mà cũng cổ hủ mê tín vậy à?”
Tiết Dương trong lòng nghĩ thầm, thời đại này thay đổi cũng thật nhanh, đường đường phong thủy học đều đã biến thành mê tín dị đoan rồi. Nhớ hồi nào mình lấy máu vẽ phù triện lên giấy vàng còn được coi là khoa học hiện đại, bây giờ lại phải mặc áo blouse trắng vào phòng thực nghiệm lắc thử hết mấy cái ống nghiệm mới kiếm được tiền nuôi cơm, thật là thời đại đổi khác, khiến người than tiếc mà.
Chẳng qua vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, cười hì hì nói với Hiểu Tinh Trần, thích căn này sao? Vậy thì mua nó thôi.
Lúc chuyển nhà, hàng xóm tầng dưới nghe thấy tiếng liền đi lên chào hỏi. Tiết Dương nhìn thấy người nọ liền sầm mặt. Hiểu Tinh Trần không hiểu vị bằng hữu chưa quen biết này lại chọc đến cái dây thần kinh nào của hắn, đã bị hắn kéo về phía sau lưng. Người kia là một kỹ sư, sống một mình, có bạn gái học ở đại học trong thành phố, hai người ở với nhau rất hòa hợp. Hiểu Tinh Trần khá là vui vẻ, Tiết Dương vì thế chỉ lạnh mặt chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt như sắc như đao, cắt lên khuôn mặt lạnh lùng của người kia.
Lấy được giấy chứng nhận về rồi, hai người trong lòng vui vẻ phấn khởi, phóng túng một đêm, quần áo cởi từ cửa phòng tắm cởi đến mép giường. Tiết Dương nâng khuôn mặt của Hiểu Tinh Trần, dưới lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi đều là dục niệm ướt át. Giữa lúc tóc mai triền miên, hắn nhắm mắt lại, động tác dưới thân không tự chủ được trở nên thô bạo, trong không khí liền tràn ra tiếng thở dốc động lòng bị kiềm nén lại. Hiểu Tinh Trần bị hắn dày vò đến nói không nên lời, vươn tay túm lấy vai hắn mờ mịt gọi một tiếng “Tiết Dương”.
Kẻ bị gọi tên cũng chẳng hề lấn cấn chút nào, một tay chống lên gối, trong bóng tối dường như mơ hồ nghe được một giọng nói.
—— “…Tiết Dương, ngươi thật sự…khiến người ta cảm thấy ghê tởm…”
Vọng tưởng của hắn, si tâm của hắn, hắn chạm không tới, nhưng lại chẳng thể quên đi.
Hiểu Tinh Trần nhận ra cảm xúc của hắn dao động, vươn tay gạt sợi tóc ướt mồ hôi trên trán hắn, bị Tiết Dương nắm cổ tay kéo vào lòng. Chăn bông cuốn thành một đoàn, môi lưỡi quấn quýt.
–
Tiết Dương từ nhỏ đã hay nằm mơ. Trong mộng có hoa, có máu, có ánh trăng.
Hắn nghĩ bản thân tám phần là lúc qua cầu Nại Hà đã trốn chén canh Mạnh Bà kia, đem cả xác lẫn kí ức đi sống thêm một kiếp.
Năm mười sáu tuổi, hắn gặp Kim Quang Dao ở trường cao trung, bốn mắt chạm nhau liền tiếp ngay được tín hiệu. Tiết Dương thấy trên mi tâm trắng trẻo của gã bớt đi một điểm chu sa diệu thế, gã cũng để ý thấy hai tay Tiết Dương mười ngón toàn vẹn, có vẻ như tạm thời vẫn còn chưa chuốc thù kết oán với ai.
Chẳng qua gặp lại Kim Quang Dao vẫn làm hắn vô thức nhớ tới trận chém giết cuối cùng giữa sương mù dày đặc kia. Không thể không thừa nhận, Di Lăng lão tổ quả nhiên đầu óc nhanh nhạy, nhãn quang thâm độc, từng câu từng chữ đều găm vào tim người. Đáng tiếc, trước lúc chết, tầm nhìn dần mơ hồ của hắn lại bị bản mặt của Tô Thiệp lắc qua lắc lại đến phát bực. Lúc đó, hắn vừa căm hận vừa bần thần, mất Sương Hoa, mất Tỏa Linh Nang, giờ mạng cũng sắp đi rồi, tàn hồn của Hiểu Tinh Trần sẽ thế nào, thi thể sẽ thế nào, đã chẳng thể còn can hệ gì đến hắn nữa rồi.
Sau năm bảy tuổi đó, hắn liền không biết thế nào là sợ đau, nhưng mà lần đó thật đúng là đau chết mẹ. Bên dưới vai trái trống rỗng, chỉ có máu đang dần dần đông lại. Hắn chợt nhớ tới viên kẹo vẫn còn cầm bên tay trái, cũng đã rơi mất ở Nghĩa Trang rồi.
Trên bàn cờ, sai một bước, liền sai cả. Huống gì nhu tình trong lòng đều bị hắn đem thành cừu hận, từ đầu đến cuối không chịu thuận theo tâm ý. Mất máu quá nhiều khiến hắn lạnh đến hơi phát run, hai phiến môi nhợt nhạt hơi mím lại, có vẻ như đang giãy dụa trước khi chết. Thế nhưng cổ họng ngậm đầy máu tươi, hắn chẳng thể phát ra bất kỳ âm tiết nào nữa. Tô Thiệp mò được Âm Hổ phù từ trong áo hắn ra, nghe thấy gã loay hoay thử nghiệm trước lúc rời đi, cước bộ ngần ngừ một hồi.
Nhưng mà chỉ trong một khắc này, vị khách khanh họ Tiết từng ở trên Kim Lân đài xuân phong đắc ý kia đã tắt thở. Đôi mắt đen nhánh kia, sau khi mất đi ánh sáng đã không còn có vẻ lãnh lẽo chết chóc nữa. Tô Thiệp cúi đầu nhìn hắn một cái, thấy trong đáy mắt hắn là không cam lòng.
Gã cho là Tiết Dương không cam lòng vì chiến bại, vì tử vong, chẳng ngờ hắn lại chỉ nhớ thương tàn hồn chẳng cách nào chữa lại kia, những cái khác đều đã chẳng kịp nghĩ đến nữa.
Gặp lại lần nữa, cả hai đều không nói gì, chỉ giả lả cười cười. Đó là ngày đầu tiên tân sinh viên đến báo danh. Kim Quang Dao tuy không còn ánh hào quang tông chủ, nhưng vẫn có lớp vỏ đẹp mã, bên cạnh vây đến mấy học muội vượt thiên sơn vạn thủy cũng muốn đến hỏi đường. Tiết Dương thừa dịp đánh bài chuồn, Kim Quang Dao ở đằng sau hỏi với một tiếng đi đâu, hắn phẩy tay đáp đi dạo loanh quanh một lát. Hắn không quay đầu, cho nên không nhìn thấy kẻ kia muốn nói lại thôi.
Thời tiết quá nóng, hắn tùy tiện lượn vào từ cửa sau của một phòng học, ké chùa điều hòa, nhấc mắt lên nhìn hóa ra là câu lạc bộ học thuật nào đó đang tuyển người, nhìn lên cái nữa thì thấy hội trưởng đeo kính mặc áo sơ mi trắng. Tựa như là bị ai đó dùng búa nện một phát xuống đỉnh đầu, tay kéo ghế của hắn khẽ run lên.
Rõ ràng là trường tự nhiên, thế mà nữ sinh trong phòng này lại chiếm đến hơn nửa số chỗ ngồi. Tiết Dương đẩy trở lại cái ghế vừa định kéo ra, đi thẳng về phía bục giảng.
Người nọ vốn đang cúi đầu xếp lại phiếu báo danh, lúc này Minh nguyệt thanh phong lại từ sau gọng kính ngước mắt nhìn hắn. Tiết Dương bày ra vẻ học đệ ngu ngơ lúng túng nói: “Học trưởng, còn phiếu báo danh không?”
Đối phương ậm ừ một tiếng, đưa cho hắn một tờ đơn trống. Cùng y chạm mắt ngắn ngủi một giây, thấy y không có phản ứng gì đặc biệt, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Còn nhớ hắn đời trước là một đại phản diện giết người như ma, tiếng xấu nổi danh, lại ở dưới mí mắt Thanh phong minh nguyệt Hiểu Tinh Trần ghét ác như thù, ngoan ngoãn điền vào đơn ghi danh gia nhập câu lạc bộ. Tràng cảnh này sợ là so với Nhiếp Minh Quyết cùng Kim Quang Dao tương thân tương ái còn cay mắt hơn. Hắn nhanh nhẹn điền xong, lúc đưa qua còn cười cười rất là ngây thơ vô tội. Tiết Dương nhảy cóc hai năm, dựa vào thành tích thi Hóa được đặc cách tuyển vào đại học, nhìn qua hiển nhiên là nhỏ tuổi hơn bạn học cùng lứa. Lúc hướng về phía Hiểu Tinh Trần cười còn đem theo mấy phần bộ dáng làm nũng năm đó. Hiểu học trưởng sống lại lần nữa vẫn chẳng tiến bộ tẹo nào, vẫn cứ rất chịu cái chiêu này, ánh mắt vốn đã ôn hòa lập tức mềm đi không ít. Tiết Dương thấy vậy đắc ý vô cùng, nhìn coi, chẳng phải vẫn là phục dưới tay ta hay sao.
Đời trước, Hiểu Tinh Trần cắt cổ trước mặt hắn quá sức tuyệt tình dứt khoát, cho nên lần này Tiết Dương cẩn thận quan sát mấy ngày liền, xác nhận được hai điều: Một, y quả thực là cái gì cũng không nhớ. Hai, Tống Lam chuyên môn nhúng tay vào việc của kẻ xấu không có ở bên cạnh y.
Đến tận khi hai người bắt đầu quan hệ yêu đương rất lâu rồi, Hiểu Tinh Trần vẫn không biết Tiết Dương thi thoảng gọi “đạo trưởng” rốt cuộc là chuyện gì.
…Chẳng lẽ bạn trai cũ của hắn là đạo sĩ?
Hiểu học trưởng len lén suy đoán.
…Không phải chứ.
–
“…Ai biết được rốt cuộc ngươi lại âm mưu cái gì!”
“Ta âm mưu cái gì liên quan quái gì đến ngươi, vẫn chưa học được đừng có nhúng tay vào chuyện người khác sao, Tống đạo trưởng!”
Ba chữ cuối cùng nghiến răng nói, vừa nặng nề vừa rành mạch. Hiểu Tinh Trần ấn nút mở cửa thang máy, vừa lúc mơ hồ nghe được hai câu đối thoại này.
Tiết Dương khoanh tay tựa trước cửa nhà mình, đứng đối diện với Tống Lam. Ánh mắt hai người cùng dữ tợn như thể đang nhìn kẻ thù giết cha. Nhìn thấy Hiểu Tinh Trần xách túi thức ăn đi ra khỏi thang máy, Tiết Dương xoẹt một phát thay mặt. Ngoan độc âm hiểm trong nháy mắt bị quét sạch, ngọt ngào sáp tới tiếp lấy cái túi trong tay y, còn nhân tiện cắn một cái lên môi y.
Hiểu Tinh Trần da mặt mỏng, trong lúc không phòng bị lại bị cưỡng ép show ân ái trước mặt người mới quen, mặt không khỏi hơi nóng lên. Lại kỳ lạ phát hiện sắc mặt Tống Lam có thể dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy mà biến đen, lòng thầm nhủ có phải vị hàng xóm này tương đối cổ hủ, không tiếp nhận nổi hôn nhân cùng giới. Còn đang định mở miệng hòa hoãn một chút bầu không khí quỷ dị này, dưới tầng chợt vang lên một loạt tiếng bước chân chạy tới, một giọng thiếu nữ trong trẻo vang lên:
“Em vừa đọc được tin nhắn, anh ở tầng 14 làm gì? Em không đem theo chìa khóa!”
Một cô gái khoảng 18, 19 tuổi nhảy đến bên cạnh Tống Lam, đôi mắt to xinh đẹp nhạt màu hiếm thấy, khó hiểu nói: “…Đây là?”
Tiết Dương bỗng “phụt” một phát cười ra tiếng, hếch cằm không rõ ý gì nhìn chằm chằm cô gái kia rồi lại nhìn sang Tống Lam. Tống Lam sắc mặt càng xấu, một tay kéo cô nàng về phía sau mình. Bầu không khí nhất thời càng kỳ quặc, Hiểu Tinh Trần lễ độ hỏi: “Trùng hợp hai vị đều ở đây, không bằng vào nhà…”
Lời mới nói được phân nửa đã bị tiếng cười của Tiết Dương cắt ngang, ánh mắt của hắn vẫn lia tới lia lui trên người đôi tình nhân trước mặt: “Vẫn là thôi đi, kẻ lần trước muốn tới ăn chực cơm nhà chúng ta, xác cũng lạnh rồi.”
Hiểu Tinh Trần khẽ chau mày, còn chưa kịp nói gì, cô nàng đứng sau lưng Tống Lam đã xù lông, không chút khách khí đáp trả: “Ăn chực? Làm như cơm nhà mày đắt lắm quý lắm không bằng, bà đây nhìn cũng không thèm nhìn một cái nhé! Đứa lần trước nói chuyện độc mồm như vậy với bà đây, cỏ trên mộ cao đến ba thước rồi đấy!”
Tống Lam nghe xong, mày cũng giật giật, vội kéo nhỏ bạn gái kia một cái. Hiểu Tinh Trần cũng rút chìa khóa ra, mở cửa đẩy Tiết Dương vào nhà, giữa hai người tựa như đã hình thành một loại ăn ý cực kỳ vi diệu, hướng đối phương gật đầu một cái, không nói thêm gì liền ai về nhà nấy.
–
Tầng 14 thật ra cũng chẳng có gì xui xẻo. Lúc Tiết Dương thò người ra ngoài lan can nhìn ra phía ngoài đã nghĩ như thế, lại nhớ đến Tống Lam với nhỏ mù ở tầng 13 mới càng đen đủi, có thể coi như bản thân mình ngày ngày sinh hoạt đều giẫm lên trên đầu bọn họ, cảm thấy rất hả dạ.
Hiểu Tinh Trần kéo cửa ban công ra, đứng sau lưng hắn, túi đựng máy tính còn chưa kịp bỏ xuống, nói với hắn: “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tiết Dương lê đôi dép vào nhà, không khí ấm áp trong phòng đập thẳng vào mặt. Hắn trở tay khóa lại cửa ban công, vươn tay từ đằng sau ôm lấy Hiểu Tinh Trần đang thu dọn sofa vào lòng, ngửi thấy một cỗ hàn khí còn chưa kịp tản hết.
Hiểu Tinh Trần dùng cùi chỏ huých hắn một cái, trách: “Đừng có ôm, người em còn lạnh.”
Hắn bắt đầu mồm miệng bao biện “Anh sưởi cho”, tay liền đã thò vào trong áo len sờ soạng làn da khô ráo ấm áp bên dưới. Hiểu Tinh Trần cong người né đi, vừa nói “Sao tay lạnh thế” vừa đẩy hắn ra.
Đã từng có thời thế nhân đều biết Tiết Dương là đại ác nhân thù dai, nhưng thực ra chỉ là trí nhớ của hắn quá tốt, thù hận lại quá sâu, những thứ khác hắn cũng đều nhớ cả, từ lần đầu tương ngộ ở Lan Lăng đến tử biệt nơi Nghĩa thành. Tiết Dương khoanh tay tựa một bên nhìn Hiểu Tinh Trần treo áo khoác lên, đột nhiên nói: “Không phải vì buồn chán.”
Hiểu Tinh Trần vuốt phẳng áo khoác vừa được treo lên xong, nghiêng đầu nhìn hắn: “Vừa nói gì thế?”
Tiết Dương hơi quay đầu đi, nói: “Mấy năm này ở cạnh em, không phải vì buồn chán.”
Hiểu Tinh Trần có chút khó hiểu, nhưng y đã sớm quen với suy nghĩ đôi lúc trật đường ray của đối phương, cười cười nói: “Biết rồi, bữa tối muốn ăn gì?”