NHÂN PHI THẢO MỘC - Bảy ngày
Bảy ngày chia cách, là ai chẳng kịp nói với ai lời từ biệt.
Bảy ngày kẻ sống thủ giữ linh hồn người chẳng quay lại.
Bảy ngày, là thời gian hồn phách thoát khỏi xác phàm dạo bước một vòng qua trần thế, rốt cuộc nguyện ước gì gửi lại chẳng còn kịp chạm tới nhân gian.
***
Trên sân thượng, bóng đêm ôm lấy khoảng không gian lạnh lẽo. Gió rít phần phật như đang giằng xé thân ảnh người thanh niên cao gầy cô độc đang đứng đó. Mái tóc bị thốc ngược cả về phía sau, ánh sáng ảm đạm từ chiếc điện thoại y đang run rẩy nắm lấy hắt lên gương mặt tiều tuỵ phủ lấp đi vẻ tuấn mỹ thuở nào. Ánh mắt y vượt qua những dãy nhà đèn điện rực sáng, hướng về một chốn tăm tối lại xa xăm, nơi mà y không thể trở về được nữa. Nước mắt lã chã rơi xuống trượt dài trên màn hình. Tiếng thét gào từ loa nghe vọt ra, nhanh chóng bị nhấn chìm giữa đất trời bao la rộng lớn, không níu giữ nổi một phần sinh mệnh.
“Hiểu Tinh Trần, coi như tôi cầu xin anh được không, trả lời đi! Nói gì đi chứ!”
“Hiểu Tinh Trần, xin anh đấy, trở về đi có được không?”
Loa nghe vang lên tiếng va chạm đổ vỡ chói tai. Điện thoại rơi xuống, tựa như một linh hồn yếu ớt giãy giụa trong chiếc hũ tối bị nút chặt. Thời gian chờ kết thúc, cuối cùng trở về màn hình khóa, là tấm hình một thanh niên có nụ cười ngọt ngào, lộ ra cặp răng hổ vô cùng đáng yêu.
_____
Tiết Dương mở cửa bước vào cửa hàng bánh ngọt, chuông gió kêu leng keng, hắn quen chân bước thẳng đến tủ để bánh, chọn lấy một chiếc phủ chocolate to và nhiều đường nhất. Trong lúc đợi nhân viên gói lại, ánh mắt của hắn lơ đãng phiêu du trên tủ kính, chợt ngừng lại trên một chiếc bánh kem màu trắng nho nhỏ. Thay vì nói là điểm tâm, trông vật nhỏ xinh xắn kia càng giống một tác phẩm nghệ thuật thủ công trưng bày hơn. Trên mặt kem trắng được phết gọn gàng hoàn hảo là một đóa ngọc lan tinh khiết be bé, hẳn là được dựng bằng chocolate trắng, nhìn vô cùng đạm nhã, ngọt mà không ngấy, có thể hấp dẫn ánh mắt của bất kỳ thiếu nữ nào. Nhưng Tiết Dương tất nhiên không phải thiếu nữ, hắn có tâm thưởng thức cái đẹp, nhưng sẽ không hơi đâu chi tiền cho một món điểm tâm không đủ vị ngọt thỏa mãn hắn.
Nhân viên nhạy bén để ý thấy tầm mắt của Tiết Dương, động tác lưu loát nhanh nhẹn, vừa mở tủ vừa tươi cười nói với hắn: “Lại lấy món này nữa phải không ạ?”
Tầm mắt của Tiết Dương dời từ vật phẩm xinh đẹp kia lên khuôn mặt người nhân viên đang loay hoay với chiếc hộp giấy nhỏ. Đó là một cô em má bầu bĩnh có thể coi như ưa nhìn. Tiết Dương có cảm giác mình khá quen thuộc với cô ta, vì vậy lấy làm lạ nhìn nhiều thêm một hồi, kết quả là đen mặt xách đến hai hộp bánh bước ra khỏi tiệm, vừa chậc lưới thầm tán dương khả năng làm dịch vụ của cô nàng ban nãy, vừa ung dung thả bộ về phía chiếc ổ nhỏ của mình.
Căn hộ của hắn thuộc một khu tập thể cũ nát, chen chúc trong một cái ngách chật hẹp nằm lọt thỏm ở một góc rách rưới, tràn ngập mùi ẩm mốc trong thành phố, là nơi tập chung điển hình của những kẻ di cư. Con hẻm dẫn đến chốn này ngoằn ngoèo không khác gì một tòa mê cung, nhưng chỉ cần bước chân ra khỏi phần mặt tiền phô trương có tác dụng như ranh giới, ấy sẽ là con phố kinh doanh mua sắm phồn hoa tấp nập nhất nhì cái khu này. Trị an tuy chẳng đến đâu, nhưng dân cư ở đây đa phần là những kẻ khốn khó làm ăn xa quê, cũng không phải địa điểm tụ tập lý tưởng của đám dân anh chị hay lũ thiếu niên bất lương. Vì vậy mặc dù độc thân sở hữu điều kiện một phòng khách một phòng ngủ ở chốn này cũng coi như khá giả, nhưng khi Tiết Dương đẩy cửa thấy có người đứng giữa nhà mình cũng không lập tức nghĩ kia là kẻ trộm.
Người kia lặng lẽ đứng trước tấm gương dài đặt ở phòng khách, một thân quần áo trắng vừa vặn ôm lấy hình dáng đơn bạc, quay lưng lại với hắn. Những tia sáng từ cửa sổ sát đất bên ngoài chiếu lên mặt gương, phản xạ lên người y khiến cho thân ảnh kia như thể do ánh dương tụ lại mà thành. So ra thì Tiết Dương một thân quần áo nhăn nhúm, đầu đóng băng gạc dày cộp trông nhìn còn giống ăn trộm hơn.
Tiết Dương hắng giọng một tiếng, mở miệng liền buông giọng ngả ngớn: “Người đẹp~ Xâm nhập gia cư bất hợp pháp là phải lên đồn đó.”
Người kia xoay người lại. Khoảnh khắc đó, giống như có một quả bom đột ngột phát nổ ngay bên trong đầu Tiết Dương, khiến tai hắn ù lên, hai mắt nổ đom đóm, đồng thời lồng ngực cũng quặn thắt. Lúc hắn bình ổn trở lại, ngẩng đầu lên, người kia vẫn đứng đó nghiêng đầu nhìn hắn, như thể có điều tò mò lắm. Tiết Dương âm thầm huýt sáo. Hắn vẫn luôn tự nhận mình là một gã nhan sắc dư thừa, nhưng chưa từng gặp kẻ nào khiến hắn vừa gặp đã đầu váng mắt hoa, thần hồn điên đảo như vậy. Nhìn kỹ một lượt, người kia từ đầu tới chân, quả nhiên không có điểm nào không phải gu của hắn.
Y cất tiếng, giọng nói trầm ổn mềm mại. Tiết Dương trong lòng lại lặng lẽ cộng thêm điểm.
“Cậu nhìn thấy tôi sao?”
Tiết Dương phải đờ người ra vài giây mới tiếp thu được nội dung câu hỏi của y. Vẫn giọng bỡn cợt, hắn nói: “Chẳng lẽ anh là quỷ sao mà tôi không nhìn thấy?”
Ngoài dự liệu, người thanh niên kia cũng bật cười, chỉ tay vào tấm gương bên cạnh, nói với hắn: “Chỉ e là cậu gặp quỷ thật rồi.”
Trên mặt gương chỉ có ráng chiều rực rỡ, không có hình ảnh phản chiếu của y.
Tiết Dương cười khẩy, cúi đầu xoay người vào bếp đặt túi bánh ngọt lên bàn ăn.
“Anh là ảo thuật gia à? Thay gương nhà tôi bao giờ vậy, nhớ trả lại đấy nhé!” Mở hộp ra nhìn phần bánh xinh đẹp kia, lại nhìn người thanh niên nọ, cười nói, “Nhân tiện, cho tôi biết tên, cái bánh này tặng anh.”
Vẻ ngạc nhiên lúc này mới như thể muộn màng mà hiện lên trên nét mặt của người kia.
“Bánh thì thôi vậy,” Y vừa nói vừa bước vào trong bếp. Đứng dưới ánh sáng trắng của đèn điện trong nhà, làn da của y càng có vẻ nhợt nhạt, tựa như trong suốt. “Tôi chết rồi. Không ăn được nữa.”
“Tôi tên Hiểu Tinh Trần.”
Lúc y nói ra tên mình, phát âm rất chậm, ánh mắt dán trên mặt Tiết Dương, chăm chú quan sát phản ứng của hắn. Tiết Dương cũng đáp lại y bằng một vẻ chăm chú tương tự. Qua một hồi, hắn bật cười, nói:
“Tên đẹp đấy.”
Hiểu Tinh Trần không cười, ánh mắt nhìn hắn rất phức tạp. Tiết Dương phút chốc sa vào trong đó, khó mà nói rõ bên trong đó ẩn chứa những tình tự gì, bất giác thốt lên hỏi:
“Tôi, có phải đã quen biết anh không?”
Lúc này Hiểu Tinh Trần lại mỉm cười dịu dàng, tựa như ánh mắt khó hiểu kia chưa từng xuất hiện: “Phải. Nhưng cậu quên đi tôi rồi.”
Hiểu Tinh Trần nói xong liền quay đầu nhìn ra cửa sổ, không đoái hoài đến hắn nữa. Tiết Dương chẳng ngờ y sẽ không khách khí như vậy, không gian im lặng chợt có chút lúng túng. Qua một lúc lâu, hắn quẫn bách đẩy chiếc bánh ngọt về phía y, động tác vội vàng liền chạm phải bàn tay Hiểu Tinh Trần đang đặt trên bàn. Người nọ hệt như bị điện giật, không chỉ hất tay ra, cả người cũng như muốn bật về phía sau.
Thấy dáng vẻ đó của y, Tiết Dương ban đầu là ngẩn người, sau đó gần như là phản xạ buông lời trêu ghẹo: “Nhìn anh cũng đâu quá trẻ, phản ứng như tình đầu vậy, xử nam à?”
Hiểu Tinh Trần nghiêng mặt đi, một mạt ráng chiều ửng hồng phủ lên gò má y: “Không… không phải.” Ngượng ngùng bối rối không bao lâu lại quay đầu nhìn Tiết Dương chòng chọc, còn vươn tay đến thử chạm vào người hắn, động tác thoạt trông hệt như một con mèo nhỏ vươn móng đến chạm vào mặt nước. Đáy lòng Tiết Dương nhộn nhạo, cũng không nghĩ nhiều liền kéo y lại, nở một nụ cười lưu manh tiêu chuẩn: “Muốn chạm thử thì phải chạm như vậy này~” Dứt lời liền áp môi mình lên môi y.
Vậy mà, giật mình hoảng hốt trước tiên lại là Tiết Dương. Môi Hiểu Tinh Trần rất lạnh, xúc cảm nhận được không giống như đang chạm đến da thịt con người. Trên môi lưỡi Tiết Dương là mạch đập khẽ khàng, không mãnh liệt như nhịp tim, cũng không ấm áp như hơi thở mà cực kỳ mơ hồ, như thể thứ hắn chạm tới chính là một linh hồn minh chứng cho sự sống yếu ớt kia đã từng tồn tại ở nhân gian. Hắn dám cá mười cái bánh kem, trên đời này không thể tiếp xúc với thứ gì khác quái lạ hơn thế, cảm giác gần như là… không thể nào nắm bắt được.
Đáy lòng Tiết Dương đã bắt đầu suy tính đây rốt cuộc lại là trò ảo thuật quỷ quái gì nữa, vậy nhưng trái tim hắn không ngừng thắt nghẹn lại, bóp chặt đường thở của hắn, tựa như ép hắn phải thoát khỏi một giấc mộng hão huyền. Tiết Dương hoảng hốt buông Hiểu Tinh Trần ra, đầu không ngoảnh lại, tông cửa chạy về phía phòng ngủ.
_____
Tiết Dương thả người xuống chiếc giường lớn nhưng chẳng lấy gì làm vững chắc của mình. Ván giường vang lên tiếng kẽo kẹt rát tai. Hắn đờ đẫn nhìn trần nhà, đầu óc một mảnh trắng xóa, trống rỗng, rồi chẳng biết thiếp đi từ lúc nào.
Chớp mắt một cái, tỉnh dậy đã là hơn chín giờ, hắn vẫn chưa có gì lót vào dạ dày cho bữa tối, vì bụng đói nên uể oải bò dậy ra khỏi phòng tìm ăn. Bên ngoài đèn bếp vẫn bật, hai chiếc bánh vẫn nguyên vị trí trên bàn từ hồi chiều, nhưng kẻ kỳ lạ gọi là Hiểu Tinh Trần kia thì không thấy đâu nữa. Đầu óc Tiết Dương có chút nặng nề, bước chân như đạp trên mây, như đi giữa sương mù, không phân biệt nổi hư thực, không biết liệu Hiểu Tinh Trần kia có phải do hắn nằm mơ tưởng tượng ra hay không. Hắn ngồi xuống bên bàn, cầm lấy cái dĩa nhựa liền nhanh chóng xuống tay với chiếc bánh phủ chocolate của mình. Xử lý hết ba phần tư, hắn đã thần thanh khí sảng hẳn ra, định bụng mở tủ lạnh lấy cho mình một ly nước ngọt, lúc đóng cửa tủ quay lại, chếch góc mới thấy được bóng Hiểu Tinh Trần đứng ngoài ban công. Nửa thân trên của y hơi nhoài ra phía bên ngoài, ánh đèn đường hắt lên những đường nét bên sườn mặt y. Đôi môi kia hơi cong lên, như một nụ cười, lại như đang ngâm nga một giai điệu nào đó. Một thứ lấp lánh, chớp tắt câm lặng lăn xuống gò má y, kéo thành dòng, bi thương một lời khó tả xiết.
Tiết Dương đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, bước tới bên cạnh y. Gió đêm mùa thu đã bắt đầu có chút buốt lạnh.
“Sao? Bị cưỡng hôn một cái liền trốn ra đây khóc nhè vậy hả?”
Hiểu Tinh Trần vươn tay làm một động tác gạt nước mắt, không nói gì. Tiết Dương cầm tay kéo y vào trong nhà, ấn xuống bên ghế, chỉ vào chiếc bánh ngọt trước mặt y: “Trong nhà không có gì khác, ăn tạm đi rồi nói nhà anh ở đâu, tôi đưa anh về.”
Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt không khác gì ban chiều: “Tôi là…”
Tiết Dương mất kiên nhẫn, cắt ngang lời y: “Biết rồi, anh là người chết. Không ăn thì thôi, nhà ở đâu, nói! Chí ít thì chôn ở đâu nói ra tôi trả anh về, được chưa?”
Hiểu Tinh Trần cúi đầu, vẻ mặt rất oan ức, thấy Tiết Dương chuẩn bị bạo phát đến nơi, mới mím môi cắn răng nhả ra từng chữ, “Tôi… không có nhà. Xác, ở phòng pháp y. Hiến rồi, không chôn.”
Tiết Dương bỗng có chút không nói nên lời. Đối mặt với người thanh niên lạ mặt này, không hiểu vì đâu thân tâm hắn đều mệt nhoài, bải hoải còn hơn cả những lần đi thực hiện mấy phi vụ khó nhằn nhất. Từng tế bào trong cơ thể hắn đều như đang thét gào trong đau đớn và thống khổ cùng cực. Ý định kéo gã xinh đẹp dở hơi thích giả thần giả quỷ này lên giường làm một nháy cũng vì thế tan theo khói mây.
Tiết Dương đem chiếc bánh ngọt tinh xảo kia cất vào tủ lạnh, bỏ lại một câu “Sáng mai tôi còn có việc, đừng thêm loạn” rồi đóng cửa trở về phòng.
_____
Tiết Dương tuy không phải là một tên sinh hoạt điều độ, nhưng đồng hồ sinh học của hắn thì lại vô cùng chuẩn xác. Bất luận tối hôm trước hắn ngủ lúc mười giờ hay chỉ vừa chợp mắt lúc năm giờ sáng, cứ hễ đến 7:30 thì hắn sẽ tự động mở mắt, không cần tới báo thức.
Bình minh mùa thu tới muộn, trời còn chưa sáng hẳn. Thứ đầu tiên đập vào mắt Tiết Dương là khuôn mặt Hiểu Tinh Trần nằm bên cạnh. Hàng mi nhỏ đổ bóng xuống bên vành mắt, giữa thinh lặng cẩn thận dường như còn có thể nghe thấy tiếng thở rù rì khẽ khẽ. Còn chưa kịp để hắn nhìn cho kỹ, Hiểu Tinh Trần đến chớp cũng không chớp lấy một cái đã mở mắt ra, ánh mắt trong vắt không dính lấy một tia ngái ngủ, như thể chưa từng say giấc.
Bình thường Tiết Dương lúc mới ngủ dậy rất khó ở, hiếm thấy có hôm tâm tình tốt, còn nổi hứng chọc ghẹo y, “Chào buổi sáng, quỷ hồn hóa ra cũng cần ngủ cơ đấy?”
“Vốn là không cần.” Hiểu Tinh Trần nhìn hắn đăm đăm, nói, “Nhưng tôi mới chết không bao lâu, thói quen sinh hoạt khi trước vẫn chưa bỏ được.”
Tiết Dương bị y làm mất hứng, chẳng nói chẳng rằng bỏ vào nhà tắm, loay hoay mười phút sau đã xuất hiện ở ngưỡng cửa chuẩn bị đổi giày ra ngoài. Nhìn thấy Hiểu Tinh Trần từ phòng ngủ bước ra, hắn liền ngoắc ngoắc tay bảo y đi theo mình. Hiểu Tinh Trần vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, như đang hỏi tại sao.
“Không đưa anh lên đồn đâu, nhưng cũng không thể để một người lạ hoắc ở lại trong nhà của tôi được chứ. Để hàng xóm biết được, lại tưởng tôi kim ốc tàng kiều, thanh danh của tôi sẽ đi tong.”
Ánh mắt của Hiểu Tinh Trần lộ rõ vẻ ghét bỏ, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà câu lên, đến bộ dáng nín cười trông cũng vô cùng thuận mắt.
Thật dễ tán, Tiết Dương trong lòng nhủ thầm.
Hiểu Tinh Trần theo chân hắn ra ngoài. Xuống tới dưới lầu, Tiết Dương mua hai phần bánh bao nhân đậu sa từ chỗ dì bán sạp ăn sáng, còn thuận tiện tán gẫu đôi câu với người phụ nữ trung niên kia, bộ dáng thanh niên làm ăn chính trực không chê vào đâu được. Hắn vừa đi miệng vừa cắn một cái bánh bao, tay cầm cái còn lại chìa về phía Hiểu Tinh Trần, nhướn mày. Thấy Hiểu Tinh Trần lắc đầu cũng không thèm phí lời nữa, trực tiếp xử lý luôn cái còn lại.
Hai người rẽ trái lại quẹo phải, lòng vòng hơn mười lăm phút đi tới tận phố lớn. Hiểu Tinh Trần vẫn đi bên cạnh Tiết Dương, đôi lúc thả chậm bước phía sau lưng hắn, cũng không lên tiếng hỏi xem bọn họ đang đi đâu.
Tới tận khi Tiết Dương lấy xong số xếp hàng, trong phòng chờ bệnh viện, sắc mặt người nào cũng nhuốm vẻ mỏi mệt, chẳng ai rảnh bận tâm đến bọn họ, Hiểu Tinh Trần mới cất tiếng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tiết Dương lấy một viên kẹo từ trong túi áo khoác của mình thả vào miệng, lúng búng nói: “Nếu tôi đem anh đi bán, có phải đến lúc này anh cũng mới hỏi sao lại bán anh không?”
Hiểu Tinh Trần lại bật cười. Vị ngọt của kẹo tan ra trên đầu lưỡi Tiết Dương, hương vị hắn yêu thích bỗng chốc còn chẳng hấp dẫn bằng dung mạo người trước mắt. Hắn nghĩ, nụ cười của Hiểu Tinh Trần hẳn là sẽ có vị giống như đóa ngọc lan được chocolate trắng tạo thành trên chiếc bánh ngọt tối qua.
“Nếu như định bán tôi, thì cậu hẳn là nên làm điều đó khi tôi còn sống mới phải.”
Chocolate trắng bỗng dưng đắng nghét. Hiểu Tinh Trần lại nói, “Cậu vẫn chưa trả lời tôi.”
Tiết Dương chỉ chỉ vào đầu mình, “Tông xe. Chấn thương không nhẹ đâu, đáng ra phải nằm viện dăm bữa nửa tháng, nhưng tôi không thích bệnh viện, hơn nữa nhà cũng không xa, nằm ba ngày chán rồi liền đòi về nhà, định kỳ tới khám.”
Vừa dứt lời, Tiết Dương thấy sau lưng Hiểu Tinh Trần, một đám y bác sĩ đang hướng về phía bọn họ đẩy cáng cấp cứu tới, dáng vẻ vội vã. Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Tiết Dương vừa định kéo Hiểu Tinh Trần về phía mình, một tiếng “cẩn thận-” mới thốt ra được hơn nửa, khung cảnh kinh điển của những bộ sitcom đại trà buổi tối trên TV liền chiếu tới trước mặt. Đám người kia dường như không có lấy một người nhận ra sự hiện diện của Hiểu Tinh Trần, kéo cáng cứu thương trực tiếp xuyên qua người y, lướt qua trước mặt hắn.
Trực tiếp xuyên qua…
Hiểu Tinh Trần nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của Tiết Dương, trong lòng không khỏi nổi lên một chút cảm giác thành tựu. Phương thức chung sống của họ khi xưa, đều là Tiết Dương nắm giữ thế chủ động, từ việc ân ái thân mật cho đến những chi tiết sinh hoạt hàng ngày. Khỏi phải nói, vẻ mặt hài hước của Tiết Dương hiện giờ có bao nhiêu quý hiếm.
Tiếng chuông điện thoại réo lên làm hắn giật bắn mình, luống cuống lục túi quần, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, lại liếc nhìn Hiểu Tinh Trần rồi mới đi tới một góc khác bắt máy. Hiểu Tinh Trần liền biết ý không bám theo hắn.
Tiết Dương vừa gạt nút nhận cuộc gọi, giọng Kim Quang Dao được lúc cục súc hiếm thấy chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, Tiết Dương, hóa ra mày còn chưa tuẫn tình à? Rốt cuộc mày chết dẫm ở đâu mà treo máy suốt mấy bữa nay vậy hả?”
“Có chuyện?”
“Phải.”
“Tao hiện giờ chưa muốn nhận thêm việc.”
Tiết Dương nói dứt, đầu dây bên kia kéo ra một khoảng lặng thật lâu, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng thở dài.
“Được, tùy mày vậy.” Nói rồi liền cúp máy trước. Tiết Dương ngẩn người ra một lúc. Khi hồi thần, tiếng loa giục số khám bệnh của hắn đã vang lên đến lần thứ ba. Tiết Dương không trở lại chỗ cũ mà xoay người, đi thẳng về phía phòng khám.
Tái khám là một quá trình kéo dài đến cả nửa ngày, vừa dày vò lại buồn tẻ. Đám người kia chỉ đơn giản lặp lại màn lải nhải rằng hắn bị chấn thương não tắc nghẽn mạch máu linh tinh, có thể sẽ quên nhớ gì đó, cuối cùng kê ra một đống thuốc hại hắn lại phải xếp hàng đi lấy. Tiết Dương ngược lại cảm thấy cuộc sống của hắn không có gì thay đổi, từ việc cửa hàng nào trên phố bán điểm tâm ngon đến mèo nhà bên từng đẻ mấy lứa, hắn đều không quên. Nhưng đến khi lách qua đoàn người, nhìn thấy bóng dáng Hiểu Tinh Trần ngược sáng đứng đó, Tiết Dương mơ hồ cảm thấy hắn thật sự đã quên mất điều gì. Hơn nữa, thứ đó đối với hắn, vô cùng quan trọng.
_____
Lúc rời khỏi cánh cổng bệnh viện đã là giờ tan tầm, dòng người tấp nập đổ xô ra đường. Tiết Dương giải quyết bữa tối ở một quán ăn nào đó gần bệnh viện, sau đó tản bộ về nhà. Khi hắn gột rửa sạch sẽ hết bụi đường suốt cả một ngày, bước ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy tiếng TV ngoài phòng khách vọng đến. Bản tin thời sự tối đang đăng tin về tình hình một vụ án gây chú ý dư luận gần đây. Hiểu Tinh Trần ngồi trên sofa buồn chán chuyển kênh. Tiết Dương thả người xuống bên cạnh, cánh tay choàng qua vai kéo người kia về phía mình. Điều hòa không khí trong phòng chạy phát ra tiếng lục cục, cũng chẳng thể truyền được một chút hơi ấm đến linh hồn đang trong vòng tay hắn.
“Không định kể chút chuyện về anh cho tôi nghe sao?”
“Không.” Hiểu Tinh Trần đáp một tiếng gọn lỏn, lại nhấn nút chuyển kênh. Trên TV chiếu lại một bộ phim nước ngoài cũ, tên là “Hình hài.”
“Anh có thể chạm vào đồ vật.” Tiết Dương sẽ chẳng mất thời gian đi hỏi lại một sự thực đã rõ rành rành ngay trước mắt, giọng hắn càng trở nên cợt nhả. “Làm quỷ mà không tính đi nhát ma hay trả thù gì đó sao? Cho dù anh không thể trực tiếp đụng vào những người khác, nhưng chỉ cần người ta không nhìn thấy, anh cầm dao đi qua đi lại hẳn cũng đủ để hù chết mấy đứa nhát gan rồi đi?”
“Cậu đọc tiểu thuyết nhiều rồi.” Hiểu Tinh Trần mới không nói rằng kẻ duy nhất mình muốn hù chết vậy mà lại có thể nhìn thấy y đâu.
Tiết Dương bật cười khanh khách, nâng tay lên xoa đầu Hiểu Tinh Trần, “Anh quả là một u linh thiện lương đấy.”
Hiểu Tinh Trần từ đầu buổi vẫn không thèm để ý đến Tiết Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn. Ánh mắt đó của y hệt như một thứ mầm độc. Dưới đáy mắt cuồn cuộn ngập tràn oán trách và căm hận mà Tiết Dương chưa từng thấy qua. Nhưng rất nhanh, Hiểu Tinh Trần đã trả sự tập trung lại với bộ phim đang chiếu dở trên màn hình TV, coi như chưa phát sinh bất cứ chuyện gì. Tiết Dương cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tới phân cảnh nữ chính đi hẹn hò, bị chính người tình của mình kéo ra giữa đồng hoang xuống tay sát hại, Hiểu Tinh Trần bỗng chầm chậm mở lời: “Cô ta là một kẻ ngu ngốc. Kẻ trời sinh ngu ngốc, dù cố gắng thế nào cũng không thể có được kết cục tốt đẹp. Bởi vì vận mệnh của chúng rất dễ dàng bị những kẻ khôn ngoan nắm lấy, định đoạt, rồi kéo xuống bùn lầy.”
Tiết Dương nhíu mày, vẻ mặt khó tin nổi mà nhìn Hiểu Tinh Trần, tựa như muốn tìm kiếm một dấu hiệu nào đó từ trên khuôn mặt y. Tiết Dương không cho rằng Hiểu Tinh Trần là kẻ có thể thốt ra những lời như vậy, tất nhiên, hắn vẫn chưa quên bản thân mình mới chỉ biết y vẻn vẹn chưa tới hai ngày. Chỉ là không rõ vì đâu, cảm giác đó giống như đã bén rễ ăn sâu vào trong tiềm thức của hắn, bỗng dưng bị những lời kia của y khẽ lung lay, khiến hắn bất giác thảng thốt.
Hiểu Tinh Trần quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt trong suốt bình đạm không gợn sóng: “Đây là cậu đã từng nói với tôi.”
Tiết Dương nghiêng đầu, tươi cười kéo rộng lên mặt, lộ ra cả đôi răng hổ đáng yêu đặc trưng của hắn.
“Lời này quả đúng là rất hợp với tác phong ăn nói của tôi.” Trong khi nói, môi Tiết Dương đã mơn trớn đến bên vành tai của Hiểu Tinh Trần, hạ xuống từng nụ hôn phớt vấn vít ở nơi đó, “Nhưng, anh không phải kẻ ngốc.”
“Thiện lương là một loại ngu ngốc.” Hiểu Tinh Trần đẩy hắn ra, thẳng hướng bước về phía phòng ngủ, “Đây cũng là lời cậu nói.”
_____
Tiết Dương một thân rảnh rỗi đến hết việc trong kỳ nghỉ phép vô thời hạn, lại nhớ tới ngày đầu tiên nhìn thấy Hiểu Tinh Trần xuất hiện trong nhà mình, y nói hai người họ từng quen biết nhau. Vì vậy, hắn cho rằng có thể, Hiểu Tinh Trần có khả năng lưu lại vết tích nào đó của y khi còn sống ở trong căn hộ này. Nhưng bất luận hắn bới từng ngóc ngách, như thể muốn lật tung cả căn nhà lên, cũng không tìm thấy một chút dấu vết gì cho thấy đã từng có người thứ hai sống ở đây. Hiểu Tinh Trần nhìn hắn lục lọi như ruồi mất đầu cả nửa ngày, cuối cùng cũng buồn chán không muốn xem nữa, bộ dạng lười biếng hiếm thấy bỏ lại hắn, tự mình vào phòng ngủ.
Tiết Dương nhìn y chằm chằm, đáy mắt lóe lên gì đó, liền bám theo y. Hắn vẫn luôn cho rằng Hiểu Tinh Trần có thể biết chút manh mối gì đó, vậy nên vẫn không ngừng quan sát y. Hơn nữa, phòng ngủ là ổ trú ngự trường kỳ của Tiết Dương, không có mấy thứ đặt trong phòng mà hắn không biết, vì vậy hắn vẫn chưa hề lục tìm kỹ càng trong căn phòng này.
Hiểu Tinh Trần vốn muốn nằm nghỉ một lát, lại bị Tiết Dương bám theo. Phòng khách đã bị hắn lật thành một bãi chiến trường, hiện giờ phòng ngủ xem ra cũng không có cơ may thoát kiếp. Hiểu Tinh Trần nằm quay mặt vào tường, không buồn nhìn đến hắn. Hai mắt vẫn mở thao láo, nhưng tâm trí đã dạt đến tận nơi đâu. Mãi đến khi một tiếng “ha” của Tiết Dương reo lên, y mới xoay người lại, thấy hắn cầm từ trong ngăn kéo đầu giường ra một chiếc hộp nhỏ không có chút mảy may bắt mắt. Hiểu Tinh Trần nhíu nhíu mày, có điều suy nghĩ, rồi bỗng “a” lên môt tiếng. Tiếc là Tiết Dương đã mở hộp ra, hai người nhìn vào bên trong, cùng cạn lời.
Bên trong là một hộp bao cao su, đã dùng hết hơn nửa.
Không khí nhất thời xấu hổ không thể tả. Tiết Dương thất thần hồi lâu sau, hồi tưởng lại phản ứng vừa rồi của Hiểu Tinh Trần, đồng thời nhớ tới thân phận cẩu độc thân không bạn gái, tất nhiên cũng không nốt cả bạn trai của mình, lúc này mới nhảy dựng lên, ôm chặt lấy Hiểu Tinh Trần bắt vạ:
“Trong phòng tôi sao lại có thứ này được? Nói, thứ này là tác phẩm của anh có phải không hả?”
Hiểu Tinh Trần đảo trắng mắt xem thường hắn: “Cậu thấy quỷ hồn nào cần đến thứ này chưa hả? Nói không chừng là của cậu chuẩn bị để tình một đêm với cô nào thì có!”
Tuy Hiểu Tinh Trần rất mạnh miệng, nhưng Tiết Dương lại kịp nhận ra y vẫn luôn né tránh ánh mắt của hắn. Tiết Dương bắt được thóp của Hiểu Tinh Trần liền được nước lấn tới, quấn lấy Hiểu Tinh Trần không buông, còn luôn miệng bắt y thừa nhận. Hiểu Tinh Trần ngượng chín cả người, màu đỏ hồng hiện lên trên làn da bán trong suốt của y, nom đến là vui mắt. Nhưng bản thân y thì lại quẫn bách vô cùng, nhất thời không chịu nổi liền kêu lên: “Nếu không phải mỗi lần cậu đều trực tiếp tiến vào rồi lại còn-“
Tiết Dương đạt được mục đích của mình liền buông tha cho Hiểu Tinh Trần, nhìn y mím chặt môi ra chiều nhất quyết không nói thêm gì nữa. Vẻ tươi cười trên mặt hắn thoát đi ba phần ngây thơ cùng vui đùa, thay vào đó là giảo hoạt còn có chút nham hiểm. Hắn coi như không thấy một tia sợ hãi vụt lướt qua đáy mắt của Hiểu Tinh Trần, gặng hỏi:
“Tôi trước kia thật sự đã từng ngủ với anh? Nói như vậy, anh không phải là người yêu cũ hóa lệ quỷ tới tìm tôi tính sổ đấy chứ?”
Hiều Tinh Trần trừng hắn, đáp trả: “Phải!”
“Ủa, vậy sao giờ còn chưa đòi mạng đi?”
“Người sắp chết nói lời dễ nghe.” Hiểu Tinh Trần rầm rì nói.
“Anh chết rồi.” Tiết Dương nghe thấy Hiểu Tinh Trần khẽ ừ một tiếng, lòng lại buồn bực, “Còn học đòi làm lệ quỷ cái gì chứ, tối nay cho anh coi mấy bộ phim kinh dị tâm đắc mà học tập.”
_____
Qua ngày hôm sau, Tiết Dương chẳng mất bao lâu đã nhận ra thân ảnh của Hiểu Tinh Trần càng lúc càng khó có thể phát hiện được. Lúc thì rúc trong chăn giả chết, lúc lại co mình lại ở khoảng trống giữa tủ quần áo và mặt tường, thành một thứ nhỏ bé trên mặt đất, hại hắn gọi nửa ngày cũng không đáp lại một tiếng. Giống như là đang cố tình trốn tránh hắn, lại giống như là sắp sửa tan đi.
Giữa trời trưa đương nắng gắt, mưa bỗng xối xả trút xuống. Nền trời nháy mắt chuyển màu đen kịt, tựa như sụp đổ, lại như thể trái tim ai đó vừa nứt vỡ, hóa thành bọt nước, vương vãi khắp mặt đường.
Tiết Dương mở tủ lạnh lục lọi, lúc này mới nhớ đến chiếc bánh kem ngọc lan nho nhỏ đã bị hắn lãng quên kia. Mùi vị đã biến chất đến không thể nuốt nổi nữa, hắn chỉ đành uể oải đem quẳng nó vào sọt rác.
Tiếng di động đặt trên mặt bàn ăn réo vang, Tiết Dương cầm lên nhận cuộc gọi, liên tục ừ hử vài tiếng lấy lệ, lúc gác máy lại thừ người một mình đứng giữa căn phòng bếp trống vắng hồi lâu.
Hắn cuối cùng đã tìm ra được mối liên hệ giữa bản thân và Hiểu Tinh Trần.
Vừa rồi là người của bên cô nhi viện, bọn họ gọi đến để thông báo về đám tang của A Thiến. Bởi vì người đang chuẩn bị làm thủ tục nhận nuôi trên giấy tờ là Hiểu Tinh Trần, nhưng lại không cách nào liên lạc được với y nên đành gọi đến người liên lạc dự phòng là hắn. Họ nói với hắn, con bé chết do ngã cầu thang, thứ sáu tới là tròn bảy ngày giữ xác, sẽ tiến hành tang lễ cùng chôn cất.
Tiết Dương không nhớ mình có làm một việc bác ái như nhận nuôi trẻ mồ côi, cũng không biết Hiểu Tinh Trần đã biết việc này hay chưa. Hiện giờ ngay cả đến u linh Hiểu Tinh Trần đang trốn ở xó nào, hắn cũng không biết. Hơn nữa, Tiết Dương cũng không hề có ý định nói với y.
Thứ sáu tuần trước, hắn vẫn còn đang nằm viện, sau khi xuất viện liền gặp Hiểu Tinh Trần. Tiết Dương còn chưa biết Hiểu Tinh Trần chết khi nào và như thế nào, nhưng y đã từng nói, y chết chưa lâu. Trùng hợp đến vậy, tác phong hành sự quen thuộc đến như vậy. Tiết Dương chưa bao giờ hy vọng trực giác của mình sai lầm như lúc này, nhưng mối hiềm nghi kia cứ như thể mầm cây gai không ngừng leo lên, bành trướng, cắm sâu những mũi nhọn của nó vào trong tim hắn.
Tiết Dương vội lật giở chồng báo giấy giao đến trong những ngày hắn ở viện, được xếp thành một góc trong phòng khách. Chẳng bao lâu sau, hắn đã tìm được đáp án mình cần.
Đó là số báo sáng của bảy ngày trước, ngay sau ngày hắn gặp tai nạn. Tiêu đề được in nổi bật trên trang nhất đề xuống một dòng chỉnh tề ngay ngắn lại vô cùng chấn động tâm can: “Hung thủ án giết người liên hoàn gieo mình tự sát tại quảng trường trung tâm XX.” Nghe nói vụ án kia có dính dáng đến cả cục cảnh sát, gây ra oanh động không nhỏ. Lực lượng cảnh sát được điều đến can thiệp hiện trường, phong tỏa đến cực kỳ nghiêm cẩn. Vì vậy đi kèm bài viết kia chỉ có một tấm hình chụp quang cảnh khu quảng trường cũ ấy cùng với hàng ngũ cơ động bao vây đến nước chảy không lọt.
Vẻn vẹn một đoạn tin thời sự ngắn gọn súc tích, Tiết Dương lại nhớ ra rồi. Ký ức của hắn về Hiểu Tinh Trần vậy nhưng chẳng hề có nụ cười ôn nhuận đẹp đẽ khi hắn bắt gặp y đứng giữa phòng khách ngày hôm đó, cũng không có cả vẻ ngượng ngùng khả ái khi hắn ôm siết lấy y gặng hỏi. Hoặc là nói, những ký ức kia đã từng tồn tại, chỉ là không hề được trả về với hắn mà thôi.
Tiết Dương chỉ nhớ, hắn đã lừa Hiểu Tinh Trần, lừa y thảm hại.
Nực cười làm sao, kẻ ban đầu bám riết lấy y, lợi dụng y là hắn. Tiết Dương dùng cả ngàn lời dối trá cùng đôi câu chuyện cười rẻ tiền dụ Hiểu Tinh Trần vào tròng, dựng nên thứ quan hệ tình cảm này giữa bọn họ. Vậy mà sau cùng, kẻ đến chết vẫn vấn vương không dứt lại là y.
Hiểu Tinh Trần vẫn luôn ngây thơ đến tội nghiệp như vậy. Sở dĩ y bị hắn dễ dàng lừa gạt, chính là bởi y tự cho rằng bản thân chẳng có gì để người khác lợi dụng. Vì vậy, khi thật sự mất sạch giá trị rồi, y liền bị vứt bỏ.
…
“Ngửa bài rồi?” Kim Quang Dao đong đưa cốc rượu trên tay, hờ hững hỏi, chất lỏng tựa như ánh kim cuộn lên sóng sánh, rọi vào đáy mắt gã.
“Không. Chẳng cần thiết.” Tiết Dương đáp, nghe thấy tiếng cười nhạo không chút khách khí của Kim Quang Dao vang lên bên tai.
“Lương tâm mới phát hiện rồi à?” Tiết Dương cau có, im lặng không đáp. Kim Quang Dao liếc mắt nhìn hắn, môi cong lên một nụ cười không rõ ý vị.
…
Tiết Dương lái xe chạy như bay trên đường. Giữa lúc lao đi với vận tốc khủng khiếp, hắn vẫn còn phân tâm đi chú ý tới màn hình di động. Điện thoại cuối cùng cũng hiển thị cuộc gọi đã được kết nối, Tiết Dương vội vã hét lên: “Hiểu Tinh Trần!”
Đầu dây bên kia chỉ vọng lại từng tiếng nức nở, từng tiếng một cào xé vào lục phủ ngũ tạng của hắn. Hiểu Tinh Trần không lên tiếng, chỉ có mình hắn gần như cuồng loạn hối thúc lấy một lời đáp lại của y.
“Là anh đơn phương chia tay, cũng là anh tự ý dọn đi, mẹ kiếp, anh từng hỏi tôi đồng ý hay chưa? Hiểu Tinh Trần, chúng ta còn chưa kết thúc đâu!”
“Hiểu Tinh Trần, anh chẳng phải rất yêu tôi hay sao? Giờ tôi nói yêu anh, anh lại định rời bỏ tôi sao! Anh quên được tôi sao!”
“Hiểu Tinh Trần, coi như tôi xin anh được không, trả lời đi! Nói gì đi chứ!”
“Hiểu Tinh Trần, xin anh đấy, trở về đi có được không?”
Tiếng ống nghe đập xuống đất rạn vỡ truyền đến từ đầu dây bên kia nghe chói tai đến nghẹn thắt lòng người. Tiết Dương chỉ có chưa đến một giây bàng hoàng, sợ hãi, tuyệt vọng, đã thấy hắn cùng một chiếc xe bán tải lao thẳng vào nhau. Cuộc gọi sau cùng kết thúc bằng tiếng đầu xe của hắn nát bấy, vọng tới bên chiếc điện thoại đã bị bỏ lại trên sân thượng, lẻ loi tựa như mảnh tàn hồn của ai đã gieo mình xuống vực thẳm.
…
Ngày hôm nay, là bảy ngày kể từ khi hắn gặp tai nạn, cũng là bảy ngày Hiểu Tinh Trần từ bỏ sinh mệnh của chính mình.
Buổi tối hôm đó, Tiết Dương cuối cùng cũng tìm được u linh Hiểu Tinh Trần đang ngồi vắt vẻo trên gờ ban công. Khuôn mặt y chìm trong bóng tối, chỉ có tấm lưng mỏng manh giống như sắp bị mưa gió đằng sau quật nát. Khi Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi môi kia hơi cong lên, như một nụ cười, lại như đang ngâm nga một giai điệu nào đó, dịu dàng lại bi thương đến cùng cực. Tiết Dương dùng hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt Hiểu Tinh Trần, nước mắt của y lăn giữa những kẽ tay hắn, lăn xuống môi y. Tiết Dương cẩn thận đặt môi mình lên, hôn lấy Hiểu Tinh Trần. Nước mắt của y không có cảm giác ướt, cũng không có vị mặn, giống như những ôm hôn mấy ngày qua, giống như chính Hiểu Tinh Trần, tựa như ảo ảnh được tạo ra bởi hoài niệm và chấp niệm của riêng mình hắn. Tiết Dương vội nhoài sang, muốn giữ lấy Hiểu Tinh Trần đã buông người thả mình ngã về phía sau, thế nhưng vòng tay hắn xuyên qua cơ thể y. Hiểu Tinh Trần rơi xuống, tan biến giữa những bọt nước vỡ tung trên mặt đường, không còn vết tích.
Những ngọn đèn lập loè vẫn vô tình lao vào trong bóng đêm. Bên nhà ai văng vẳng đến tiếng hát ngân nga.
“Nàng tiên cá nhỏ đem ánh dương điểm trang lên khóe mắt, trầm mình vào cái ôm của bọt sóng…”
Thế gian này đã chẳng còn Hiểu Tinh Trần nữa.