NHÂN PHI THẢO MỘC - Thiện Chung
Từ nhỏ, ta đã một thân một mình lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, không cha không mẹ. Bọn nhỏ trong thôn vẫn gọi ta là “con mù”, nhưng ta biết, đó không phải tên của ta, ta gọi là A Thiến. Vả lại, ta cũng không mù, chỉ là sinh ra đồng tử đã trắng dã như vậy mà thôi.
Lúc trước, mỗi lần nghe chúng nó kêu ta mù, ta đều giãy nảy lên nói không phải, nhưng chẳng ai tin. Hơn nữa, mấy bận có kẻ sinh lòng thương hại bố thí ít đồ ăn hay tiền lẻ, ta liền không thèm phân bua nữa. Lớn hơn một chút, ta học được từ đám khất cái trộm túi tiền của người ta. Cho dù bị phát hiện, người ta thấy ta mù cũng chỉ bị mắng một trận, cũng ít khi bị đánh. Mà cho dù có bị đánh chết cũng vẫn còn hơn là làm một con ma chết đói.
Đầu chợ thi thoảng có một lão đạo xuất hiện bày sạp hàng, đám thôn nữ thích tới đó vấn cầu nhân duyên vận mệnh. Ta thì chẳng có nhiều mối bận lòng đến thế, cho dù lão có nói ta vận đoản mệnh bạc thì cũng chẳng hề gì. Sống dài hay ngắn, đối với ta cũng chẳng khác nhau là bao, mục tiêu lớn nhất vẫn đều là hôm nay làm sao lấp đầy cái bụng mà thôi.
Không ngờ đến có một ngày nọ, ta có duyên gặp được một vị đạo trưởng, được y cưu mang. Người đó một thân đạo bào mộc mạc khiết trắng, phần khuôn mặt không bị dải băng mắt che lấp tuy có chút gầy gò tiều tụy nhưng lại vô cùng tuấn tú, khi nghe ta gọi một tiếng “đạo trưởng ca ca” còn hướng ta nở một nụ cười thật dịu dàng.
Sau khi được cứu khỏi một cái bạt tai ở chợ, ta liền cứ thế lẽo đẽo đi theo vị đạo trưởng nọ. Y thấy ta không thêm phiền phức nên cũng không đuổi ta đi nữa. Chỉ là ta thấy dường như y cũng chẳng có ý định tiếp tục cùng ai sóng vai, cứ luôn một thân một mình độc lai độc vãng.
Ta muốn thay đạo trưởng làm ánh sáng phân biệt thiện ác, góp chút gì đó để giúp y tại nơi cõi trần này hành hiệp trượng nghĩa, nhưng lại bởi vì vốn đang giả mù, lời này chẳng cách nào thốt lên.
Y bước lên con đường dẫn tới nơi Nghĩa thành hoang vu, hẻo lánh, lại ở trên đường nhặt thêm về một cái xác đang hấp hối. Ta âm thầm ngăn cản y, chỉ chút nữa thôi đã được y cõng vào thành, nhìn theo bóng y lung lay bước phía trước, trong lòng nghẹn đến bức bối khó chịu. Ta gõ gậy trúc đuổi theo, mơ hồ còn có cảm giác, thứ bị đoạt mất, có lẽ sẽ chẳng còn chỉ là đôi bờ vai ấy nữa.
_____
Tên xấu xa được đạo trưởng cứu về ngày đó, cứ hôm sau lại càng thân thiết với đạo trưởng hơn hôm trước. Hắn mỗi ngày đều bám lấy đạo trưởng khua môi múa mép, bắt nạt ta. Cuối cùng có một ngày, đạo trưởng đưa luôn cả hắn theo đi săn đêm.
Buổi tối hôm đó, ta bám theo bọn họ. Từ sau khi hắn dùng kiếm để thử xem ta có mù thật hay không, ta vẫn luôn tin rằng hắn không phải là thứ tốt đẹp gì. Nhưng ngoài dự liệu của ta là lần đi săn đó chẳng hề có gì khác thường cả, những lần sau đó cũng vậy.
Ta sợ, sợ rằng chỉ có mình ta tin rằng hắn là kẻ xấu, sợ đạo trưởng ca ca mãi không bao giờ nhận ra điều đó. Nếu vậy, bên cạnh y sẽ mãi mãi là hắn, y sẽ không cần ta nữa.
Mà thật dưới mái tranh xiêu vẹo ở nghĩa trang, ta càng lúc càng trở thành một thứ vô dụng thừa thãi. Ta nghe lời đạo trưởng không ra ngoài trộm cắp lừa gạt nữa, cả ngày quanh quẩn dưới bếp rồi lăn lóc ngoài sân nghịch côn trùng. Thậm chí bởi vì giả mù mà muốn giúp y đi chợ không bị mấy tên tiểu thương lừa gạt cũng không nổi, sau cùng vẫn phải đến lượt tên xấu xa đó ra tay mới xong.
Tên xấu xa chỉ nói cho mình đạo trưởng biết tên của hắn, ta nghe thấy giọng y gọi tên hắn vô cùng dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả khi y gọi “A Thiến”. Mà hắn cũng chỉ để một mình y gọi tên, không cho phép ta hay bất kỳ ai khác gọi. Hừ, ta mới không thèm vào!
Lâu dần, ta dường như sinh ra một loại ảo giác. Ta cảm thấy hình như đạo trưởng làm mọi thứ đều là vì hắn. Như là mùa hè nấu mấy bát chè sen, hay mùa đông đun một nồi thang viên thật lớn, hay như sau đêm quây quần bên bếp lò kể chuyện, liền mỗi ngày đều có một viên kẹo ăn.
Cùng là tiếu dung của một người nhưng ta luôn cảm thấy nụ cười y dành cho hắn càng dịu dàng, càng bao dung. Cùng một viên kẹo, cũng cảm thấy viên kẹo của hắn hình như càng dịu thơm, ngọt ngào hơn của ta.
Khói bếp chiều mong manh uốn lượn, đạo trưởng lại đang ở dưới bếp làm cơm tối. Những món y biết làm càng lúc càng nhiều, điểm tâm cũng biết làm không ít. Tên xấu xa cũng xuống dưới đó quấy rầy đạo trưởng. Ta trốn trong một góc ngoài sân, dù cố che tai lại cũng vẫn nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
“… Vậy để ta đến thay thế vị trí kẻ đó, thế nào?” Lại là cái giọng bỡn cợt đáng ghét của tên xấu xa đó.
“Sao có thể chứ.” Đây là thanh âm của đạo trưởng, y nói, “Vị trí của người đó, không ai nên đến thay thế cả…”
Đúng vậy, hạng người như hắn, sao xứng với vị trí cố nhân của đạo trưởng được, thật là không biết xấu hổ! Quả nhiên, lời tiếp theo của hắn đã bớt đi vài phần đùa cợt, lại thêm mấy phần mỉa mai châm chọc.
“Vậy ư? Đạo trưởng, hắn không phải hảo hữu của ngươi sao? Ta tuy không hiểu đám tiên nhân đạo sĩ các ngươi cho lắm, nhưng để một người mù lòa chật vật lăn lộn khắp nơi thế này chẳng màng đi tìm, cũng có thể xưng là hảo hữu?”
Ta tò mò nhìn vào bên trong, thấy đạo trưởng mím môi, nắm chặt tay áo, sắc mặt rất tệ. Thế nhưng còn may, mắt y cũng không lại chảy máu như lần đầu ta hỏi y mù nữa, có lẽ vết thương đã lành hẳn.
“…Thế sự vô thường, chỉ là có duyên cùng nhau sóng vai trong thoáng chốc,” Một lúc sau mới nghe giọng y nhẹ bẫng đáp như vậy, “Nợ đó ta không cách nào hoàn trả, đời này đã chẳng còn mặt mũi nào gặp lại cố nhân… Chuyện xưa, vẫn là đừng nên nhắc tới thì hơn.”
Mặt tên kia cau có hệt như cắn phải miếng táo hỏng, lạnh lùng ồ một tiếng, cũng chẳng thèm nói gì nữa. Không khí trầm mặc lãnh đạm đó, ta đứng bên ngoài cũng có thể cảm nhận được. Đạo trưởng ca ca càng có vẻ lúng túng, mấy lần mấp máy môi, tựa như lời muốn nói đến miệng lại nuốt vào trong lòng, ngập ngừng rất lâu mới cẩn thận mở lời:
“Kỳ thực, vị đạo hữu đó lòng ta đã sớm buông xuống. Mà ngươi…thuộc về một vị trí khác, không cần thay thế bất luận kẻ nào cả.”
Y càng nói, đầu cúi càng thấp, gò má thấp thoáng một mảnh ửng hồng lan ra đến tận vành tai. Tên xấu xa nghe xong lời ấy, vẻ mặt xoát một cái lại thay đổi đến một trăm tám mươi dặm, trở về vẻ tươi cười hoạt bát như lúc được cho kẹo. Ta ngược lại cảm thấy sống mũi chợt cay cay, một nỗi tủi thân cứ mơ màng phủ lên tâm trí.
Đạo trưởng ca ca, liệu có một ngày nào đó, ngươi cùng hắn bỏ ta một mình ở lại, phiêu bạt tứ phương không?
Quá đáng hơn là, tên xấu xa còn dám vô lễ vòng tay qua, từ phía sau ôm lấy đạo trưởng, đem đầu dụi vào hõm cổ y.
“Đạo trưởng, ngươi nói rõ hơn xem, vị trí đó rốt cuộc là thế nào?”
Đạo trưởng vậy mà không hề tỏ ra khó chịu, chỉ mấy câu đã lại bị hắn chọc cười.
Ta từng nhìn thấy y cười rất nhiều, đa phần là lần nào cũng bị tên xấu xa trêu đùa rồi không kìm được bật ra tiếng cười dịu dàng dễ nghe.
Nhưng nếu huyết lệ đau đớn nhường kia có thể coi là nước mắt, vậy thì lần đầu thấy y khóc là khi ta gặp y, lần sau cũng chính là phút sinh mệnh y kết thúc.
_____
Cái ngày mà ta gặp một vị đạo trưởng thân vận huyền y, thường trực một vẻ đạo mạo nghiêm cẩn, tiên phong đạo cốt đó, lại biết hắn chính là vị cố nhân trong lời của đạo trưởng ca ca, ta đã vọng tưởng hắn sẽ đưa đạo trưởng thoát khỏi ma trảo của tên xấu xa. Nhưng hắn không đưa y đi, chỉ một mực đuổi theo tên đó, truy vấn sự thật.
Sự thật cuối cùng bị phơi bày.
Sự thật là tên xấu xa thực ra chính là một kẻ lưu manh máu lạnh tàn độc, là ác quỷ đồ sát nức tiếng Quỳ Châu.
Sự thật là cái tên mà đạo trưởng vẫn thân thiết gọi lên nào có phải tên của hắn, tên hắn là Tiết Dương.
Sự thật là những tẩu thi mà đạo trưởng giết suốt bao lần đi săn đêm cùng hắn đều là người sống, đều là những kẻ vô tội chết oan chết uổng.
Còn có, đôi mắt của đạo trưởng ca ca, là móc ra cho vị hắc y đạo trưởng kia, người đã cùng y buông lời đoạn tuyệt vĩnh quyết, sau cùng, lại đoạn khí dưới chính nhát kiếm dứt khoát vô tình của y.
Ta nhìn thanh kiếm khắc hoa sương đẹp đẽ xuyên qua ngực vị hắc y đạo trưởng mà kinh hoảng tới suýt nữa đã hét lên. Thế nhưng đạo trưởng ca ca tựa hồ lại chẳng chút nào hay biết kiếm đã nhuộm máu cố nhân, còn dịu giọng quay đầu nói với Tiết Dương:
“Quay về thôi.”
Y sóng vai cùng hắn trở lại con đường về nghĩa trang đang phủ lên sắc hoàng hôn ấm áp. Khung cảnh đẹp đẽ đó dường như xa quá, mắt ta nhòe đi, đáy lòng lạnh lẽo như thể bị đẩy vào hầm băng, lại hận chính mình mắt sáng mà chẳng thể thay y phân rõ thiện ác.
Nhưng ta phải cứu y, cứu y thoát khỏi đây trước khi quá muộn.
Ngày hôm sau, ta nghĩ cách đuổi Tiết Dương ra khỏi nhà từ sớm. Ta đã sắp xếp lời bịa đặt để nói với y rất lâu, nghĩ hết cả một đêm không ngủ. Nhưng nhìn phản ứng của y, ta liền hiểu, y không tin ta. Cũng giống như ta nguyện lòng tin tưởng vị đạo trưởng kia chứ chẳng tin kẻ cuồng sát chung sống liền mấy năm nay. Người y cần, kẻ y thương, vốn luôn là hắn, chứ không phải ta.
Ta không thể gạt y thêm nữa, cũng không muốn lại tiếp tục gạt y.
Nếu Tiết Dương trở về, chúng ta khó mà chạy thoát được. Đạo trưởng không thể cứ tiếp tục tự lừa mình dối người nữa. Để y tin tưởng hắn thật sự là Tiết Dương, cái giá phải trả chính là sự thật ta không mù.
Chợt ta ngậm chặt miệng.
Hai đốm máu dần loang ra trên băng vải che mắt trắng như tuyết của y. Ta không hiểu, ta có lẽ chẳng bao giờ hiểu được, cảm giác bị cả hai người sớm chiều thân cận cùng lúc lừa dối và phản bội, đến cùng có bao nhiêu là đau đớn.
Đạo trưởng chẳng những không nghe ta, còn muốn ta một mình bỏ chạy, ngày sau lại lưu lạc tự mình xoay sở, mưu sinh nơi đầu đường xó chợ. Giọng y nghe qua thì tưởng vẫn dịu dàng như bao ngày, ta lại phát hiện ẩn sâu trong đó có thêm mấy phần lãnh đạm cùng quyết tuyệt. Y nói ta nhìn được, lại lanh lẹ, có thể tự lo cho mình, chẳng hay lòng ta cỡ nào vô vọng cùng uất ức. Ngươi đối với ta tuyệt tình đến vậy, tên xấu xa kia chẳng những không tàn không phế, còn là một tên sát nhân cùng hung cực ác, ngươi cớ gì nặng lòng đến độ chẳng đành buông ?
Ta nghe lời y, nhưng không chạy xa, nỗi bất an cứ nghẹn ứ trong lòng. Vì thế ta quay lại, nấp vào góc tường vẫn hay ngồi nghe lén. Ta nhủ thầm, chỉ cần đạo trưởng giết chết hắn, sẽ không sao nữa. Thế nhưng Tiết Dương vẫn chưa chết, thanh kiếm tên gọi Sương Hoa chỉ đâm vào bụng hắn. Ấy vậy mà hắn vẫn cười nói như thường, người ta vô thức run lên bần bật. Tiết Dương lúc này tựa như một con quỷ, chẳng biết sợ, chẳng biết đau.
Tiếng đao kiếm ngừng lại, trong nhà chỉ còn vọng ra tiếng kể chuyện trầm khàn âm u của hắn. Ta mới không thèm nghe, trong lòng chỉ không ngừng lẩm nhẩm duy nhất một ý niệm, gần như là cầu nguyện – Giết hắn đi, đạo trưởng ca ca, mau giết hắn đi, đừng nghe hắn nói nữa.
Thế nhưng, chiêu cuối cùng Sương Hoa xuất ra, lại là hạ xuống cần cổ y.
Cả người vì ngồi nửa ngày không dám đổi tư thế mà tê dại mất cảm giác, nước mắt ồ ạt rơi, con ngươi cũng đã sưng phồng lên hết cả. Ta không muốn nhìn thấy mắt Tiết Dương cũng hoe đỏ hằn cả lên tơ máu, không muốn nghe tiếng hắn thê thiết gọi tên y, tuyệt vọng lay tỉnh y, không muốn nhớ đến những khi bọn họ hạnh phúc bên nhau. Ta chỉ nghe thấy, hắn nói: “Chết rồi càng tốt, chết rồi mới nghe lời.”
Vì vậy, ta ra sức đi tìm người báo thù cho y, chẳng được bao lâu đã bị Tiết Dương phát hiện. Sau khi bị hắn móc mắt, rút lưỡi, ta vẫn chưa kịp chết. Nghe thấy giọng hắn khàn đặc đau đớn vang lên bên tai, tựa như chứa đựng muôn vàn căm hận, muốn đem ta thiên đao vạn quả, hắn nói:
“Nếu không có ngươi, y vẫn sẽ cứu ta. Nếu không có ngươi, y đã sớm cùng ta. Nếu ngươi không dẫn tên đạo sĩ thối đó đến, y sẽ không tự sát. Nếu không có ngươi, kết cục của ta và y sẽ không như ngày hôm nay.”
“Đáng lẽ ta đã phải sớm giết chết con nhỏ phiền toái như ngươi, ném ra đồng hoang, để mặc cho ngươi bị chó gặm, gặm đến nát bét, thối rữa!”
“Là lỗi của ngươi. Tất cả là do ngươi.”
Lời của hắn đều rõ ràng lọt vào tai, găm vào tim ta. Nhưng ta vẫn nghĩ, có lẽ bởi vì nỗi đau cắt đi da thịt quá lớn, mới sinh ra lỗi giác. Ác quỷ làm sao có thể biết khóc được cơ chứ?
Tiết Dương nói như vậy, nhưng lại không trực tiếp giết chết ta. Chẳng qua ta nào có vận hạnh như hắn, đạo trưởng ca ca chết rồi, còn ai đến cứu được ta? Đúng thật là tai họa lưu ngàn năm mà!
Ta từng nguyện làm ánh sáng giúp đạo trưởng phân biệt thiện ác, không muốn y lại tiếp tục dây dưa cùng cùng tội đồ ác nhân như hắn. Nhưng trong mấy giờ khắc ngắn ngủi cuối đời, chết vì bị bỏ mặc đói lạnh và mất máu, ta chợt nhớ tới dáng vẻ vui cười, hạnh phúc của y năm đó. Dù biết đạo trưởng sẽ chẳng khi nào buông lời trách hận, ta lại vẫn muốn cầu xin y tha thứ.
Ca ca,
Đạo trưởng ca ca,
Có phải chính ta mới thật đã hại chết ngươi hay không?
Có phải nếu không có ta, ngươi sẽ vĩnh viễn buộc lên một dải bạch lăng che mắt, cùng hắn an ổn đi hết một đời hay không?
Sau cùng, nhưng ngày tháng ba người chung sống yên bình đó, ngẫm lại thật có bao nhiêu nực cười. Y trao đi hết thảy tình cảm, tình thân dành cho kẻ thù, những tưởng là một kiếp người, đổi lại kết cục chỉ là bị lừa gạt đến thê thảm. Còn ta những tưởng đã có một chốn để quay về, một nơi nương tựa dài lâu, lại chẳng nhận ra bản thân vẫn cứ luôn là kẻ dư thừa. Tiết Dương, ngươi chính là kẻ thắng sau cùng, cớ gì còn chưa vừa lòng?
Thượng thiên chẳng thương xót chúng ta, kẻ thiện chung quy nào có cầu được đến một kết cục tốt đẹp viên mãn.