Dê nhỏ ngắm Sao
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
Đăng nhập Đăng ký
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
  • About us – Về tụi mình
  • Donate – Ủng hộ
Đăng nhập Đăng ký

NHÂN PHI THẢO MỘC - Thuốc

  1. Trang chủ
  2. NHÂN PHI THẢO MỘC
  3. Thuốc - [Mini event Tiết Hiểu 24h]
Chương trước
Chương tiếp

Trong suốt mấy năm bọn họ chung sống cùng nhau, đây là lần đầu tiên Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần ngã bệnh. Đạo trưởng sốt cao nằm trên giường, trán và mặt nóng đến đỏ ửng, mồ hôi từ bên thái dương rịn ra thấm ướt tóc mai, bàn tay thì lạnh như băng, mà Tiết Dương lại là kẻ biết rõ nguyên nhân hơn ai hết.

Tối hôm trước trên đường săn đêm, Hiểu Tinh Trần nhận lời uỷ thác đến trừ tà ở một làng chài. Tiết Dương vốn dĩ đã chẳng hứng thú với loại chuyện nhúng mũi lo việc bao đồng này lắm, theo Hiểu Tinh Trần đi tới ven sông cũng chẳng buồn nghe đầu cua tai nheo tà ma thế nào. Chỉ thấy sau đó, Hiểu Tinh Trần đưa cho hắn một thứ gần giống như một lá cờ, mặt trên vẽ đầy phù chú hoa văn phức tạp, nét bút mềm mại mà dứt khoát. Tiết Dương nhìn ra được, đây là pháp khí thủ trận. Quả nhiên ngay sau đó, Hiểu Tinh Trần đơn giản dặn dò hắn vài câu lưu ý khi giữ trận, rồi sau đó chẳng để Tiết Dương kịp trợn mắt nói lời nào đã nhảy xuống sông.

Giờ đã vào giữa đông, làng chài kia chẳng khá hơn Nghĩa thành là bao, độ ẩm cùng âm khí bao phủ quanh năm khiến lòng sông không thể đóng băng, nhưng cái lạnh cứa vào da thịt, tựa như muốn khắc sâu vào tuỷ cốt, so với băng tuyết tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém. Tiết Dương đứng ở trên bờ nắm giữ mắt trận, nếu lúc này hắn rời đi, chỉ e Hiểu Tinh Trần sẽ gặp phải bất trắc. Thời gian chậm chạp trôi qua, Tiết Dương cũng không rõ tên thứ cảm xúc nảy sinh trong hắn khi ấy là gì, bạo loạn, bực tức, nóng nảy, điên cuồng, rất nhiều những tình tự hỗn tạp đan xen, tựa như nhìn thấy con mồi ngay trước mắt, chỉ chực muốn xông lên ngay nhưng lại hết lần này tới lần khác bị xích sắt trói buộc kiềm giữ. Lại cũng tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt tâm trí, ăn mòn kiên nhẫn của hắn, mà hắn lại chẳng thể lao đầu xuống dưới sông băng kia để dập tắt nó đi.

Đợi đến khi Hiểu Tinh Trần một thân ướt lướt thướt run rẩy ngoi lên bờ, Tiết Dương đã gấp đến đỏ cả mắt, nếu chậm thêm một chút nữa, thì sợ rằng chẳng ai biết được, liệu làng chài mà y đang dốc sức bảo vệ này có biến thành một đám tẩu thi dưới tay hắn hay không.

Tiết Dương chăm chăm nhìn đạo trưởng ngốc vẫn mê man bất tỉnh, cẩn thận lau tay, mặt cùng phần da ửng hồng bên dưới phần cổ áo mở rộng. Sau đó, hắn kéo lại vạt áo y thật ngay ngắn, ném chiếc khăn trở lại chậu nước, hất hàm quay qua hỏi cô bé mù cầm gậy trúc đứng ở góc phòng: “Làm gì nữa?”

Việc này vốn dĩ nên là của A Tinh, nhưng lại bị Tiết Dương khinh thường “nhỏ mù nhìn thấy cái gì mà làm” rồi đuổi nó qua một bên chỉ dẫn hắn từng bước chăm sóc cho đạo trưởng đang đổ bệnh.

“Đi mua thuốc đi.” Cô bé nói.

Tiết Dương hử một tiếng, nghiêng đầu thắc mắc nhìn nó. Hắn không biết làm thế nào để chăm sóc cho một người sống bị bệnh, hiển nhiên càng không biết đổ bệnh thì cần phải uống thuốc. Không phải vì hắn chưa từng có lúc đau yếu, chỉ là cuộc sống lang bạt trước kia của hắn không tồn tại khái niệm ốm hay khoẻ, chỉ có sống, hoặc chết. A Tinh vốn chẳng đặt nhiều hy vọng vào tên xấu xa này, đành kiên nhẫn chỉ cho hắn, dược phòng ở đâu, mua thuốc gì, làm sao để kiểm tra này nọ.

Ở quầy thuốc, dược sư cẩn thận sắp xếp thảo dược, gói thành từng thang túi giấy cho hắn. Tiết Dương nhàm chán đưa mắt nhìn quanh, ở phía bên kia dược phòng một mảnh hỗn loạn. Ba, bốn người đàn ông kìm chặt một kẻ đầu tóc rối bù, vẻ mặt cuồng loạn, ánh mắt rệu rạc đang cật lực khua tay múa chân, vùng vẫy không ngừng. Một người khác cầm cái bát sóng sánh thứ nước thuốc đen ngòm, cố gắng đổ vào miệng gã.

Tiết Dương thuận miệng hỏi: “Hắn bị làm sao thế?”

Dược sư chẳng lấy gì làm lạ, chỉ vào đầu mình, nói: “Chỗ này có vấn đề, phải uống thuốc liên tục mới bình thường được.” Nói đoạn, đặt những thang thuốc đã được gói xong cho hắn lên mặt quầy.

Trước khi rời khỏi dược phòng, Tiết Dương lại liếc nhìn một cái về phía kia. Ở bên đó, một bát thuốc trôi xuống họng, gã kia quả nhiên bình tĩnh trở lại, ánh mắt dần có tiêu cự, thoạt nhìn đã không còn dáng vẻ của kẻ bị bệnh nữa.

Quanh gian phòng ngủ nho nhỏ tản mác mùi thuốc bắc hăng mũi. Tiết Dương vừa đỡ đạo trưởng dậy, một bên cầm bát thuốc, nói thế nào cũng phải tự mình giúp y uống. Một thìa nước thuốc đưa đến bên môi, Hiểu Tinh Trần thuận theo hé miệng nuốt xuống, môi hơi mím lại, mày nhíu chặt.

“Đắng lắm sao?” Tiết Dương vừa hỏi, vừa múc thêm một thìa tự nếm thử, lưỡi vừa chạm đến vị đắng nghét, mặt đã nhăn nhúm cả lại, “Đây thật là thứ để cho người uống à?”

“Thuốc đắng dã tật.” Hiểu Tinh Trần chỉ đơn giản nói vậy, rõ ràng bản thân y cũng cảm thấy rất khó uống, lại vẫn cam chịu nuốt hết một bát thuốc đầy.

Khoang miệng y vương mùi thuốc, đến cả nụ hôn cũng mang theo vị thuốc đắng chát, thế nhưng khoảnh khắc da thịt cận kề, môi lưỡi quấn quýt, trong đầu Tiết Dương lại là tiếng tàn lửa đêm đông cháy tí tách, tiếng mưa rào ngày hạ gõ trên mái tranh cùng tiếng thở khe khẽ của người bên gối trôi theo năm tháng bình yên tĩnh lặng. Không còn lang bạt kỳ hồ, cũng chẳng còn mưa máu gió tanh, thị phi ân oán. Tiết Dương nghĩ, Hiểu Tinh Trần hẳn là thuốc của hắn, dịu vơi đi những huyết hải thâm thù sục sôi, vỗ về những sẹo ấn tội nghiệt bỏng rát của hắn, khiến hắn thật lòng muốn cứ như vậy mà đi đến tận cùng một kiếp.

Sau này, Tiết Dương điều chế ra thuốc giải phấn thi độc, vị ngọt như đường. Hắn thường xuyên mang theo bên người, lúc buồn chán còn bỏ vào miệng ăn như kẹo, nhưng những con sóng đục ngầu há cái miệng đỏ oạch tanh ngòm, thét gào chực chờ muốn xé hắn ra thành trăm mảnh vẫn chẳng hề biến mất. Tiết Dương chăm chăm nhìn đạo trưởng nằm lặng thinh bất động, cẩn thận lau tay, mặt cùng những vệt máu loang đầy quanh vết thương trên cổ. Dung nhan thoạt nhìn như đang say ngủ, giống như ngày đó sốt mê man trong vòng tay hắn, cần hắn chăm sóc, chỉ là trên gương mặt y đã chẳng còn chút huyết sắc hay sự sống nào nữa, chẳng thuốc nào cứu về được.

Hiểu Tinh Trần đã không còn. Tiết Dương cũng không còn thuốc nào cứu rỗi được hắn.

Chương trước
Chương tiếp

Bình luận "Thuốc" (# ̄▽ ̄#) \( ̄︶ ̄)/ ( ̄▽ ̄)╰( ̄▽ ̄)╭ ( ̄▽ ̄)~ * ( ̄▽ ̄)” ╮(╯▽╰)╭ ╮( ̄▽ ̄)╭ ╭(′▽‵)╭(′▽‵)╭(′▽‵)╯ ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)╮ (‵▽′)╭ (‵▽′)/ (〒▽〒) (=′∇`=)(≧▽≦)( °▽、° ) (´▽` ) (*゜ロ゜)ノ (≖‿≖✧) (´◔౪◔)ʅ(‾◡◝) ヾ( ´・∀・`)ノ (○゜∀゜)ノ ´・∀・)乂(・∀・` ヽ(゚∀゚*)ノゥ♪ \(  ̄皿 ̄)/ ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ (┘ ̄︶ ̄)┘└( ̄︶ ̄└) (〃 ̄︶ ̄)人( ̄︶ ̄〃) \(^○^)人(^○^)/ O(≧▽≦)0 ○(∩_∩)○ (>﹏<) (⊙_⊙) ( ̄∞ ̄) ╰(‵□′)╯((‵□′)) (︶^︶) (╯-_-)╯ ╧╧ (╯‵□′)╯ ︵┴─┴ ┴─┴︵╰ (‵□′╰) ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴ (╬ ̄皿 ̄) =○#( ̄#)3 ̄) ───CΕ(┬_┬)3 口口∧<)┙ ( ̄▽ ̄”) ( ̄工 ̄LLL) ヾ (O ° Ω ° O ) ノ゙(╭ ̄3 ̄)╭♡ ,,(Ծ‸Ծ),, (Π__Π) (/TДT)/ (﹁”﹁) ( ̄工 ̄LLL)(¯﹃¯)( ̄ー ̄) (っ´Ι`)っ (〃>目<) ∩╮(︶︿︶)╭∩╮ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ ( ̄△ ̄;) ( _ _)ノ (;′⌒`)

guest
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
Hiển thị tất cả bình luận




Advanced
Theo dõi tụi mình ở đây nè~
Dê nhỏ ngắm Sao

BIẾT ĐÂU CẬU CŨNG THÍCH (´。• ᵕ •。`) ♡

tải xuống
NGÔ MIÊU ĐƯƠNG TIÊN
07/09/2021
005Aookjgy1gevqzo7lh7j30m81bsnb3
TRƯỜNG DÃ TUYÊN CA
30/01/2023
c
TA LẤY MỸ NHAN BÌNH ĐỊNH THIÊN HẠ
18/03/2023
cover1
TUI LÀM BÁC SĨ TÂM LÝ Ở TU CHÂN GIỚI
16/08/2021

© 2021 Dê nhỏ ngắm Sao - Hỗ trợ thiết kế website: kohakus1
Privacy Policy

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Đăng ký

Mời đăng ký tài khoản tại đây:

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Quên mật khẩu?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

wpDiscuz