NHÂN PHI THẢO MỘC - Yên Vũ
Lưỡi kiếm rời vỏ từ lâu lao về phía thiếu niên đang bước vào cửa, tay cầm một giỏ đầy đồ ăn, hướng thẳng vị trí trái tim hắn.
Hiểu Tinh Trần hàng yêu trừ ma, cứu độ chúng sinh thế nhưng rốt cuộc y vẫn chỉ là con người. Mà kẻ trước mặt lại là Tiết Dương, là Tiết Dương mà y căm hận nhất. Cho dù ở trong mơ, cho dù cả khuôn mặt đẫm huyết lệ, y cũng hận không thể giết hắn. Hiểu Tinh Trần đã từng nghĩ, nếu phải đụng mặt Tiết Dương, chẳng sợ là một kẻ mù lòa y nhất định vẫn sẽ lập tức liều mạng với hắn. Với Tiết Dương, với những gì hắn đã gây ra, Hiểu Tinh Trần không còn gì để nói với hắn nữa.
Vậy nhưng, thiếu niên vẫn ở bên y bao năm qua là ai? Hắn đâu rồi?
Lỡ như…
Đường kiếm lao tới vô cùng dứt khoát. Trong một khoảnh khắc đó, Hiểu Tinh Trần đã muốn hạ kiếm.
Lỡ như tất cả chỉ là hiểu lầm, lỡ như hắn thật sự không phải Tiết Dương.
Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa. Lưỡi kiếm Sương Hoa chui vào bụng hắn.
Không có lỡ như…
Bàn tay giữ chặt chuôi kiếm của y khẽ run rẩy. Thiếu niên kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc của y, lại bởi vì y không có mắt, nhìn không ra biểu tình gì cả.
Sương Hoa rời vỏ, chẳng sợ cho dù Hiểu Tinh Trần có mù lòa, nhắm tới luôn là tử huyệt của đối thủ. Vì thế trước giờ phiêu bạt nhân gian, hành hiệp trượng nghĩa, có thể siêu độ Hiểu Tinh Trần liền siêu độ, bởi Sương Hoa xuất thế, ắt đoạt mệnh.
Chẳng ngờ lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, lần duy nhất Sương Hoa nương tay, trả giá lại chính là sinh mệnh của y.
Tiết Dương cõng di thể không còn thân nhiệt của Hiểu Tinh Trần, điên cuồng tìm kiếm một Tỏa Linh Nang. Nước mưa bên ngoài rơi vào đôi mắt mở trừng trừng của hắn. Đó tựa như ánh mắt của một đứa bé bị cán đứt ngón tay út, lại thêm một cỗ tuyệt vọng không cách nào diễn tả, như thể lần này thứ bị cướp đi là tâm can hắn.
Đạo trưởng ca ca, đại tẩu bên kia vừa cho ta này. Chúng ta cùng ước đi.
A Thiến, hoa đăng là đại tẩu cho ngươi, ngươi ước đi.
Này, đạo trưởng ngốc, ta cũng muốn ước. Điều ước của ta đơn giản lắm, đạo trưởng ngươi đáp ứng là được, chẳng cần đến bông hoa rách của nhỏ mù đâu. Chỉ cần ngươi cho ta nhiều kẹo chút là được rồi.
Hừ, ai thèm cho ngươi. Đạo trưởng, ta ước chúng ta mỗi ngày đều có thể trải qua bình an vô sự, ăn no mặc ấm.
Được, hoa đăng này cầu cho chúng ta mãi như bây giờ, Thành Mỹ mỗi ngày đều có kẹo ăn.
Vậy cũng được rồi, đạo trưởng, ngươi nhanh nhanh thả đi còn về, mưa đến nơi rồi đấy.
Mưa cứ vậy không nặng không nhẹ dập tắt ánh sáng của từng ngọn hoa đăng, sau cùng theo gợn sóng dập dìu chìm xuống, vĩnh viễn biến mất dưới lòng sông lạnh lẽo. Trong màn mưa quấn quýt với tầng sương mù quanh năm bao phủ Nghĩa Thành, Tiết Dương nhìn thân ảnh hai kẻ một lớn một nhỏ dần mờ mịt phía trước, mắt đỏ ngầu. Hắn ôm lấy Hiểu Tinh Trần cùng mảnh hồn mong manh yếu ớt trong Tỏa Linh Nang. Mưa nặng nề rơi xuống người hắn, tựa như thiên đao vạn quả.
Tiết Dương từng nói Hiểu Tinh Trần nợ hắn.
Nếu không do hắn, Hiểu Tinh Trần sẽ không phải hiến đi đôi mắt. Nếu không phải bảo vệ hắn, Hiểu Tinh Trần sẽ không giết lầm Tống Lam. Nếu không phải hắn, Hiểu Tinh Trần sẽ không tự vẫn.
Hiểu Tinh Trần từng nợ hắn cái gì? Hiểu Tinh Trần còn nợ hắn cái gì?
Đoạn nghiệt duyên này, Hiểu Tinh Trần dùng sinh mệnh y đến trả. Thế nhưng thứ hắn khát cầu, nợ của hắn Hiểu Tinh Trần trả không được, vĩnh viễn trả không được…
.
.
.
.
.
╮(╯▽╰)╭ Nghe một bài hát buồn, tự nhiên nhiệt huyết bừng bừng muốn chạy đi viết lách gì đó. Vốn là ban đầu tui muốn viết về Hiểu Tinh Trần. Tại vì Tiết Dương điên cuồng vì y thế nào thì ai cũng biết, chẳng qua tui vẫn luôn nghĩ Tinh Trần cũng có tình cảm với hắn, chỉ là cả trong nguyên tác lẫn hầu hết các đồng nhân khác đều không đào tới phần tình cảm bị chính y đè nén này (╥﹏╥) Nhưng mà rốt cuộc não động có hạn, điểm nhìn vẫn lại quay về Tiết Dương ┻━┻ ︵ヽ(‘Д’)ノ︵ ┻━┻