NHẬP MẠC CHI THẦN - Phiên ngoại hiện đại
Học bá Vân Túc và trùm đầu gấu Hạ Hầu Xuyên của trung học phổ thông Trường Uyên, một người chiếm lĩnh bảng vàng luôn đứng đầu về thành tích học tập, một người bao trọn bảng đen tràn lan bản kiểm điểm. Bảng thông báo to đùng trước tòa nhà giảng dạy của trường phổ thông Trường Uyên phân thành hai bên trái phải, hai ông chúa mỗi người đóng chiếm một nửa, có cảm giác như phe phái chính địch triều đình.
Mỗi lần hai người họ giáp mặt trên hành lang, bạn học xung quanh đều nín thở giữ chặt miệng, hưng phấn đến độ mặt đỏ phừng phừng. Đơn giản là bởi hai người họ đích thị là vitamin bổ mắt biết đi, bổ đến nỗi diễn đàn CP của trường đã đăng tải cả chục bộ fanfic về hai người họ. Ở thế giới ABO nào đó, Vân Túc thậm chí còn sinh cho Hạ Hầu Xuyên đến mười sáu đứa lận!! Tuy rằng cũng có người đòi lật kèo, khẳng định Vân Túc công khí ngời ngời như vậy không đời nào sinh con cho Hạ Hầu Xuyên được, nhưng rốt cuộc vẫn bại dưới sự thảo phạt quyết đoán hùng hồn của fan CP: Cái gọi là chi tiết quyết định thắng bại, chiều cao quyết định công thụ, học bá Vân Túc 187, cuối cùng vẫn bại bởi chiều cao dưới tay trùm trường Hạ Hầu Xuyên 199.
Vân Túc cũng chẳng ngại sinh con cho Hạ Hầu Xuyên, đấy là nếu mà y có khả năng ấy.
Bệnh của Vân Túc cần phải ghép tủy nhưng suốt bao nhiêu năm nay vẫn chưa thể tìm được người hiến tủy phù hợp với y. Bác sĩ nói, y chỉ có thể sống được sáu tháng nữa.
Thực ra cũng chẳng có gì đáng tiếc, Vân Túc vốn đã không định dây vào Hạ Hầu Xuyên. Thích hắn vốn là chuyện của riêng mình y, cứ kết thúc trong thầm lặng như thế, khéo lại là ý hay.
Vậy nên tiết thể dục ngày hôm đó, lúc Hạ Hầu Xuyên ấn Vân Túc lên tường mà hôn ở trong phòng thay đồ, y cảm thấy thế giới này thật là vi diệu.
Ban đầu…hẳn cũng không tính là hôn đâu nhỉ?
Bởi vì thời tiết oi bức, bệnh của Vân Túc đột nhiên tái phát. Y một mình trốn trong phòng thay đồ, cảm thấy không thở nổi, lại tình cờ bắt gặp Hạ Hầu Xuyên đang trốn tiết nhảy cửa sổ từ ngoài vào.
Trên mặt Hạ Hầu Xuyên còn có mấy vết thương, tay quấn đầy băng gạc, hắn thản nhiên liếc Vân Túc một cái rồi sải bước tới, đặt y nằm thẳng trên mặt đất sau đó cúi đầu hô hấp nhân tạo. Đến khi hô hấp của Vân Túc bình thường trở lại, hắn bèn xốc y lên, đặt chân y ngồi vắt ngang trong lòng mình, rồi giữ chặt đầu y lại tiếp tục hôn. Vân Túc mới có chút tỉnh táo, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Ban đầu y không có sức, chỉ có thể mặc Hạ Hầu Xuyên làm gì thì làm, sau khi định thần lại mới giãy giụa phản kháng, thành thử là bị Hạ Hầu Xuyên ấn lên tường. Hắn ghì chặt tay Vân Túc, đầu gối len vào giữa hai chân y, đè y thật chặt.
Vân Túc là học sinh ưu tú nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phát hiện trên đời có chuyện y không tài nào hiểu được là lúc nhận ra mình thích Hạ Hầu Xuyên. Hiện giờ chính là chuyện thứ hai: Y không hiểu tại sao Hạ Hầu Xuyên lại hôn mình. Mãi đến tận khi Hạ Hầu Xuyên bế y đặt lên giường phòng y tế, gọi giáo viên đến khám, sau đó vò đầu một cái, chẳng ngoảnh lại đã rời đi, y vẫn không hiểu được.
Nhưng ảnh và video Hạ Hầu Xuyên bế y kiểu công chúa đi ngang qua cả dãy hành lang đã làm nổ tung cả diễn đàn trường học, Vân Túc nghĩ, chắc là y phải sinh một mạch thêm mười sáu đứa nữa cho Hạ Hầu Xuyên thì mới có thể làm cái mớ lùm xùm này hạ nhiệt.
Vân Túc là hội trưởng hội học sinh, nhưng sau giờ tan học hôm đó, y còn chưa kịp đặt chân đến văn phòng hội học sinh đã bị Đông Phương Miễn gọi một đám người chặn lại.
Ở trường trung học Trường Uyên, Hạ Hầu Xuyên thường được gọi là “Đại tướng quân”. Sở dĩ hắn có thể trở thành trùm sò đứng đầu trường trung học Trường Uyên, không phải nhờ chiến tích trốn học và đánh nhau, mà bởi vì hắn đã từng cầm đầu trường trung học Trường Uyên tham chiến một trận “sóng gió”.
Lúc ấy, một nhóm cướp liều lĩnh mất trí đang bị cảnh sát truy đuổi, trong lúc hoảng loạn tháo chạy đã cầm súng xông vào trường trung học Trường Uyên. Hạ Hầu Xuyên xuất thân từ gia đình quân nhân, khi đó bèn lợi dụng ưu thế địa hình, dẫn đắt đám bạn học vẫn còn đang run rẩy cứ thế đối phó với bọn xã hội đen. Chẳng những giải cứu được hơn một trăm con tin, còn đơn thương độc mã đánh giáp lá cà với tên cầm đầu, giật súng và thành công khống chế tên tội phạm. Học sinh trong trường thấy vậy cũng sôi nổi hừng hực, cùng nhau xông lên gô cổ đám cướp lại, trói bằng dây nhựa trong phòng thể chất rồi quẳng ra cho cảnh sát ở ngoài cổng.
Hình ảnh Hạ Hầu Xuyên lạnh lùng vuốt mái tóc dính bết máu lúc đó, đến giờ vẫn được ghim trên đầu diễn đàn trường học để quỳ bái, nửa là liếm nhan sắc, nửa để cầu bình an. Kể từ sự kiện đó, đám lâu la đi theo Hạ Hầu Xuyên ngày một nhiều, trong đám đó, Đông Phương Miễn là đứa có mối quan hệ tốt nhất với hắn. Tốt đến nỗi mỗi lần đến phiên Vân Túc kiểm tra nề nếp bắt được Hạ Hầu Xuyên không đeo phù hiệu của trường, Đông Phương Miễn đều mỉm cười tự tin, móc trong túi ra một chiếc phù hiệu trường, tự tay ghim lên áo Hạ Hầu Xuyên ngay trước mặt Vân Túc. Đã thế lại còn vừa đeo vừa liếc đểu Vân Túc, xong việc thì nghênh ngang ôm vai bá cổ Hạ Hầu Xuyên rời đi. Lần nào cũng chọc cho Vân Túc tức ấm ách.
Y luôn có cảm giác hình như Đông Phương Miễn đã nhìn ra được cái gì. Dẫu sao, lần Hạ Hầu Xuyên lăn xả với đám cướp ấy, vì Đông Phương Miễn nghỉ học nên không có mặt ở trường, suốt mấy ngày kinh hồn táng đảm kia, y là người sát cánh bên cạnh hắn, cùng hắn lên kế hoạch ứng phó. Khi đó, thường chẳng cần y nói xong Hạ Hầu Xuyên đã hiểu ý, mà y cũng chẳng cần đợi Hạ Hầu Xuyên mở miệng đã chuẩn bị tất cả những gì hắn cần.
Mấy ngày đó bọn cướp canh gác rất gắt gao, trong trường lại khan hiếm đồ ăn thức uống, mọi người đều phải chắp vá tạm bợ. Vân Túc có bệnh sạch sẽ, không muốn uống cùng chai nước với người khác, cũng không thích những thứ đồ ăn chế biến cẩu thả kia. Lần nào Hạ Hầu Xuyên cũng đưa nước và đồ ăn cho Vân Túc trước, y không ăn, hắn cũng không ăn.
Vân Túc bó tay với hắn, bị Hạ Hầu Xuyên ép đành phải cắn răng nuốt mấy miếng bánh mì lót dạ. Chỉ khi nào y chịu ăn rồi, Hạ Hầu Xuyên mới xử nốt chỗ nước uống và đồ ăn còn thừa lại của y.
Nhưng có một điều Hạ Hầu Xuyên không biết, Vân Túc lén uống nước bằng chính chiếc cốc mà Hạ Hầu Xuyên từng uống. Y không hề cảm thấy ghê sợ. Thói quen và quy tắc của Vân Túc đều bị đảo lộn trước Hạ Hầu Xuyên cả.
Nhìn Đông Phương Miễn với quả đầu nhuộm đỏ chói đang nở nụ cười quỷ dị trước mắt khiến cho gương mặt lạnh lùng của y lại càng trở nên u ám.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu,” Đông Phương Miễn ngoẹo cổ, cười như không cười. “Cậu đừng thấy được A Xuyên hôn mà lại tưởng là bản thân mình quan trọng lắm. A Xuyên có hứng thú với rất nhiều thứ, mấy cô viết thư tình cho cậu ta còn được hôn thắm thiết hơn cậu nhiều.”
Vân Túc còn chưa kịp đáp lại, phó chủ tịch hội học sinh Tô Loạn vừa nghe tin chạy tới đã đứng chắn trước mặt y. Tô Loạn cũng xách theo không ít người, hai phe đứng đối diện nhau, rất nhiều học sinh đi ngang qua đều lượn đường vòng, không dám vây xem nhưng vẫn len lén hóng chuyện. Vân Túc gạt Tô Loạn đang đứng trước mặt y sang một bên:
“Thay vì ở đây bóng gió mát mẻ đố kỵ người khác, tốt hơn hết cậu nên xem lại xem vì sao bản thân lại không được coi trọng đi.” Vân Túc liếc nhìn Đông Phương Miễn, trên khuôn mặt lãnh đạm của y loáng thoáng ửng lên màu sắc diễm lệ tuyệt trần: “Dẫu gì cậu ta thà hôn tôi chứ cũng chẳng thèm hôn cậu.” Sau đó Vân Túc rời đi như mây như gió, để lại đằng sau hai bên chiến tuyến vẫn đang đứng hình.
Sau nữa Đông Phương Miễn nổi điên thế nào, Vân Túc không biết, nhưng diễn đàn trường tối hôm đó thì bùng cmn nổ thật. Đảng CP điên cuồng múa bàn phím như thể hít ke, điên cuồng í ới gọi đám chị em bạn dì tới cắn đường.
Ơn giời!!! CP tui dẩy real dồiiii!
Túc tục tưng chính miệng thừa nhận A Xuyên đã hôn ẻm!!!! Áu áu áuuuuuuuu! Các thím mau giết tui đi tui high quáaaaa!!!!!
Chị em ơi Tết đến rồi! Đến giờ cắn đường rồi!!! Nghe nói lúc đó Túc tục tưng bị Xuân tóc đỏ* khích đểu nên mới phản kích lại đấy! Ối dồi ôi đường OTP nay thơm quá, híttttt!
(Trần: Ờm, đây là biệt danh tui tự đặt cho ổng, tui đã muốn gọi như vậy từ chương đầu tiên ổng xuất hiện rồi, ha, ha =]]]]]])
Hạ Hầu Xuyên x Vân Túc vạn tuế!!!
Vô tận như suối, trải dài như mây! Trường Uyên song bá, duyên trời tác hợp! Vạn Lý Trường Thành trải vạn dặm, CP Xuyên Túc thiệt muôn năm!!!
Chin nhỗi vì chỉ biết ngồi cào bàn phím! Σ (Д ノ) ノ Song bá thành đôi!!! Ngồi lên tui lạy!!!!!
Các chị em vào đăng bài nào, bài hay sẽ được cộng điểm! Đưa Xuyên Vân lên topppp (ง’̀-‘́)ง!
Lầu trên cẩn thận, để hiệu trưởng xích lại là bị trừ điểm đóooo!
….
Vân Túc nén nhịn xấu hổ đọc hết mọi bình luận lẫn cả fanfic về y và Hạ Hầu Xuyên được đăng tải vào đêm hôm đó. Mấy con xe không giới hạn tốc độ trên diễn đàn khiến cả người y đỏ bừng như tôm luộc, ngượng ngùng giấu mặt vào gối nửa ngày không dám ngẩng lên. Còn lâu y mới nói những lời đáng thẹn như thế với Hạ Hầu Xuyên nhé! >///~///<
Lại càng không thể vùi đầu vào hõm cổ Hạ Hầu Xuyên, ở bên tai hắn phả nhẹ khí còn nói cái gì mà “Muốn nữa”, “Ôm em đi” đâu… nhỉ… Nói gì thì nói, dù sao y cũng thân trai mét tám, sao có thể mềm mại nũng nịu như con gái được. Cao to một đống thế này, cho dù Hạ Hầu Xuyên có ôm y vào trong lòng, e là cũng chẳng thoải mái gì cho cam, người khác nhìn thấy ắt cũng phải rùng mình. Sao mà có chuyện Hạ Hầu Xuyên muốn ôm y được cơ chứ?
Nét xuân tình ngượng ngập trên mặt Vân Túc dần nhạt đi. Vân Túc thích Hạ Hầu Xuyên không phải bởi y thích đàn ông, chỉ bởi vì người y thích chính là Hạ Hầu Xuyên mà thôi. Vân Túc cũng có thiện cảm với con gái, cũng cảm thấy con gái rất dễ thương, là báu vật cần được nâng niu chăm sóc. Thế nhưng trớ trêu thay, người khiến y rung động lại là một thằng con trai còn cao hơn cả y. Vân Túc cũng từng chối bỏ, kháng cự, trốn tránh, vậy nhưng thích một người chính là như vậy, không thể đè nén, cũng chẳng thể giấu giếm…
Luôn có rất nhiều cô gái vây quanh Hạ Hầu Xuyên, mặc dù trên người hắn luôn có thương tích do ẩu đả, nhìn rõ là hung dữ lại còn lúc nào cũng vác bộ dạng đừng có chọc vào, nhưng lượng thư tình hắn nhận được không hề ít hơn y chút nào. Y xem hết những lá thư chất chứa tình cảm của họ, cũng nghe nói lúc Hạ Hầu Xuyên từ chối người khác rất dịu dàng, chưa từng để bất cứ cô gái nào phải khóc. Trái ngược hoàn toàn với Vân Túc, mặt mũi lạnh te đẩy người khác ra xa vạn dặm, luôn khiến cho người ta tủi thân khóc nức nở.
Y chưa bao giờ giỏi khoản dỗ dành người khác.
Y sợ tiếp xúc càng nhiều, họ lại càng thêm thân thiết, ngày sau y rời đi, họ sẽ buồn rầu, sẽ đau lòng vì y. Đằng nào cũng phải chia cách, chẳng bằng ngay từ đầu đã không ràng buộc nhau. Người mà y không muốn dây dưa nhất chính là Hạ Hầu Xuyên, y sợ mình chạm không tới, không dưng lại chuốc thêm đau khổ về mình, càng sợ chạm tới rồi, Hạ Hầu Xuyên sẽ đau lòng vì cái chết của mình. Y không nỡ.
Chẳng bằng cứ bình thản dõi theo hắn, thầm lặng thích hắn như thế này.
Lòng nghĩ là vậy, nhưng đến lịch kiểm tra nề nếp trường ngày hôm sau, phát hiện Đông Phương Miễn kéo Hạ Hầu Xuyên bùng học trốn trong nhà thể chất hút thuốc, y vẫn không thể nào bình tĩnh được. Hạ Hầu Xuyên tựa vào thanh chắn cửa sổ, miệng ngậm một điếu thuốc chưa đốt, dáng vẻ bất cần ngông nghênh. Đám lâu la bên cạnh đứa đứng đứa ngồi, vừa đưa đẩy câu chuyện, vừa phun mây nhả khói. Đông Phương Miễn như người không xương vắt vẻo bên cạnh Hạ Hầu Xuyên, một tay choàng qua cổ hắn, tay còn lại thì châm lửa đốt điếu thuốc lên. Nhìn thấy Vân Túc lại gần, Đông Phương Miễn hất cằm đầy vẻ khiêu khích, nheo mắt nhìn y.
Hạ Hầu Xuyên ngước mắt nhìn Vân Túc, không hé răng, cũng không cục cựa gì. Vân Túc cũng chỉ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào đôi mắt sắc lạnh của Hạ Hầu Xuyên, chưa để Tô Loạn ở đằng sau kịp lên tiếng quở trách, đã bước tới giật thẳng điếu thuốc mà Hạ Hầu Xuyên đang ngậm trong miệng xuống.
Nhìn điếu thuốc Vân Túc đang cầm trong tay, Hạ Hầu Xuyên ngả người vào chấn song cửa sổ cười vô lại. “Chưa hút.”, hắn nói, “Không tin ngửi thử xem.”
Đông Phương Miễn thu lại vẻ cười cợt nhìn Vân Túc chòng chọc, đang định tới cướp lấy điếu thuốc y nắm trong tay thì lại bị Vân Túc tránh được.
“Ok.”
Vân Túc đột nhiên đáp lại một tiếng, sau đó không để Hạ Hầu Xuyên có thời gian kịp phản ứng đã bước tới, ấn cằm Hạ Hầu Xuyên vạch mồm hắn ra, sáp lại gần ngửi.
Hạ Hầu Xuyên không nhúc nhích, cũng không phản kháng. Đông Phương Miễn thì bị động tác của Vân Túc làm cho choáng ngu cả người, nhất thời không phản ứng kịp. Thế là, trong sự đứng hình của đám bạn đằng sau Hạ Hầu Xuyên và cán bộ hội học sinh đằng sau Vân Túc, y sáp lại gần hắn, chầm chậm, nghiêm túc, tỉ mẩn ngửi mùi trong miệng hắn hồi lâu, môi của y quá gần môi Hạ Hầu Xuyên, gần như thể sắp hôn nhau tới nơi vậy. Vân Túc có thể cảm nhận được hơi thở của Hạ Hầu Xuyên chợt gấp gáp hơn, nhưng y lại chẳng hề vội, sau khi rời khỏi môi hắn lại vùi đầu vào giữa cổ áo Hạ Hầu Xuyên, tiếp tục cẩn thận ngửi một lượt. Y dựa sát vào người Hạ Hầu Xuyên đến vậy, đến mức chỉ cần hắn cần rũ mắt là có thể nhìn thấy cần cổ trắng ngần và đường nét xương đòn đẹp đẽ dưới cổ áo sơ mi của y.
Ngẩng lên từ hõm cổ Hạ Hầu Xuyên, Vân Túc chợt thấy hầu kết của hắn động đậy. “Đúng là chưa hút.”
Vân Túc nhìn vào mắt Hạ Hầu Xuyên, hờ hững nói, sau đó lại quay sang liếc Tô Loạn đang giả bộ bình tĩnh: “Ngoại trừ Hạ Hầu Xuyên, tất cả đưa lên phòng hội học sinh để ghi tên vi phạm.”
Tô Loạn ho khan một tiếng, sau đó hô hào những người đằng sau gô cổ đám hút thuốc đi.
Vân Túc chưa chờ Tô Loạn đã xoay người định chuồn trước. Vừa rồi y bị Đông Phương Miễn chọc cho phát cáu, nhất thời nóng đầu chập mạch mới đi vạch mồm Hạ Hầu Xuyên. Nghĩ lại chỉ muốn tìm cái lỗ nào dưới đất mà chui xuống, giờ tim vẫn còn đập gia tốc đây!!! Cảm giác khô nóng xông lên sắp không thể đè nén được, vậy nên y mới định rời đi ngay lập tức, nhưng một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên sau lưng đã ngăn bước chân sắp chuồn đi của y lại.
“Từ từ đã.” Vân Túc cảm thấy toàn thân tê dại như rơi vào hầm băng khi nghe tiếng bước chân của Hạ Hầu Xuyên tiến đến bên mình. “Muốn đưa huynh đệ của tớ đi đâu có dễ.”
Hạ Hầu Xuyên liếc chiếc gáy trắng ngần của Vân Túc rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Miễn đang tranh chấp với Tô Loạn. “Mấy cậu đi trước đi, tôi nói chuyện riêng với hội trưởng của các cậu một lát.” Đông Phương Miễn thở dài, mặt đầy vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn bá cổ Tô Loạn, ra hiệu với đám anh em của mình rồng rồng rắn rắn kéo nhau ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng bước chân của đám người mỗi lúc một xa, Vân Túc ép bản thân phải bình tĩnh, quay đầu nhìn Hạ Hầu Xuyên. “Cậu còn chuyện gì…”
Vân Túc còn chưa nói hết câu, vào khoảnh khắc y ngẩng lên nhìn, Hạ Hầu Xuyên đã sải bước xông tới, lấy môi mình chặn môi y lại, nuốt hết những lời y định nói ra. So với nụ hôn nhẹ nhàng quyến luyến trong phòng thay đồ lần trước, lần này hắn hôn y vô cùng ngang ngược hung ác, tràn ngập dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
“…Hẹn hò.” Hồi lâu sau, Hạ Hầu Xuyên miết nhẹ cánh môi Vân Túc, nhìn y chằm chằm như một con báo săn mồi. “Yêu đương với tớ ấy mà, người của tớ đằng ấy có thể tùy ý đưa đi, cả tớ cũng cho đằng ấy mang đi luôn.” Thấy Vân Túc vẫn không phản ứng, Hạ Hầu Xuyên lại tiếp tục cúi đầu hôn y.
“Lúc nào cũng được, ở đâu cũng được, đưa đi đâu cũng được luôn.” Vân Túc siết chặt tay. Y muốn hỏi vì sao, muốn hỏi cậu thích tôi thật sao, tại sao lại là tôi, nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng hề mở miệng. Y chỉ còn chưa đầy sáu tháng, đúng ra vẫn có thể có một đoạn tình cảm nhiệt thành sục sôi, đúng ra y có thể không màng tất thảy hiến dâng mọi thứ mà y có cho Hạ Hầu Xuyên.
… Nhưng y không thể, y không thể ích kỷ như vậy được.
Y đi rồi thì Hạ Hầu Xuyên phải làm sao? Hạ Hầu Xuyên là một kẻ dịu dàng lại nặng tình, Vân Túc không muốn trở thành bóng ma trong lòng hắn.
Vậy nên Vân Túc buông tay, thành thạo nguỵ trang bản thân bằng dáng vẻ cao ngạo không để bất cứ thứ gì vào trong mắt “Chỉ dựa vào cậu?”
Tay Hạ Hầu Xuyên khựng lại ngay trên môi Văn Túc, y ngẩng đầu nhìn hắn, một chốc sau, Hạ Hầu Xuyên nhún vai cười, rồi buông y ra gần như không một chút do dự. Hắn lùi lại một bước, đút hai tay vào túi, xoay người đi về phía cửa. Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân của Hạ Hầu Xuyên xa dần, Vân Túc mới từ từ thả lỏng. Y chầm chậm đi đến bên cánh cửa sổ hồi nãy, nhìn chăm chăm vào chỗ mà Hạ Hầu Xuyên vừa tựa vào. Nước mắt chậm rãi phủ mờ đôi mắt y, trên thanh chắn vệt nước chảy dài, tích thành một vũng nhỏ dưới chân Vân Túc.
Vân Túc run rẩy nắm chặt lấy thanh chắn mà Hạ Hầu Xuyên đã dựa vào, từ từ ngồi khuỵu xuống, đầu tựa vào thanh chắn, nghiến răng gồng mình giữ chặt, sống chết không buông. Y đã từ bỏ cơ hội duy nhất để đến gần Hạ Hầu Xuyên. Một người kiêu hãnh như hắn bị từ chối một lần chắc chắn sẽ không nhắc lại nữa. Vân Túc vừa thấy may mắn vì Hạ Hầu Xuyên dứt khoát không dây dưa, cũng lại bởi vì hắn không vương bận mà không cam lòng.
Xem đi, tâm tư Hạ Hầu Xuyên đặt lên người mày chẳng qua cũng chỉ có chừng ấy mà thôi, có lẽ là hắn hứng thú nhất thời, có lẽ ngay cả hứng thú nhất thời cũng không phải. Vân Túc cảm thấy y khó lòng chịu đựng nổi. Chỉ cần nhìn Hạ Hầu Xuyên thêm một cái, lòng y lại khó chịu hơn một chút, lại càng muốn hắn nhiều hơn một chút.
Đau, đau quá!
Y quyết định sẽ đợi một thời gian để mình bình tĩnh trở lại, sau đó sẽ làm thủ tục thôi học. Tuy nhiên, ngay khi Vân Túc chuẩn bị buông tay khỏi thanh chắn, đột nhiên trước mắt một màu đen kịt, chỉ thấy một cơn gió lạnh thổi vụt qua tai, toàn bộ cơ thể đã được bao trọn trong một cái ôm vững chãi. Vẫn là mùi khói thuốc thoang thoảng vương trên áo, nhưng đan xen cả mùi hương thân thuộc trên người Hạ Hầu Xuyên, chẳng những không khiến Vân Túc khó chịu còn khiến người ta dần rơi vào trầm mê.
Hạ Hầu Xuyên nhảy vào từ cửa sổ, ôm chặt Vân Túc vào trong lòng.
“Tớ không cố ý chọc đằng ấy khóc đâu.” Hắn nỉ non bên tai y. “Tớ sẽ ngoan, sẽ nghe lời, sẽ không chọc giận đằng ấy, cũng sẽ không liếc ai khác một cái nào hết… hẹn hò với tớ đi, Vân Túc.”
“… Tôi không khóc.” Vân Túc khàn giọng nghiến chặt răng, y muốn từ chối, muốn nói không, muốn đẩy Hạ Hầu Xuyên ra. Nhưng hắn lại ôm y quá chặt, chặt đến độ khiến cả trái tim và hành động của Vân Túc đều muốn phản bội y, để rồi vòng tay ôm lại chàng thiếu niên này… Nhưng mà y không thể làm vậy, chỉ còn sáu tháng…
Hơi nước lại phủ đầy mắt Vân Túc, y hít một hơi thật sâu, định buông lời từ chối thêm một lần nữa thì Hạ Hầu Xuyên đưa tay lên chặn miệng y lại. Hắn nghiêm túc nhìn y, đôi mắt sắc lạnh sâu hun hút, khiến người khác không cách nào phản kháng.
“Rõ ràng là thích tớ, rõ ràng còn khóc vì tớ, vậy tại sao lại từ chối tớ? Làm vậy có công bằng với tớ không?”
“Vân Túc, những lời đằng ấy nói sau đây, bất kể là nói gì, tớ cũng đều coi là thật. Nếu đằng ấy muốn tớ đi, tớ sẽ đi. Nhưng lần này, tớ đi rồi sẽ không trở lại nữa, đằng ấy hiểu không?”
Hạ Hầu Xuyên buông tay Vân Túc ra, đứng trước mặt y. “Tớ hỏi lần cuối cùng.”
“Vân Túc có muốn tớ không?”
Móng tay của Vân Túc bấu chặt vào da thịt, y nhìn thẳng vào mắt Hạ Hầu Xuyên, cắn môi đến suýt bật cả máu. Hạ Hầu Xuyên nhìn y, lặng lẽ chờ đợi một lúc lâu. Sau đó, hắn ủ rũ cụp mắt, cúi đầu hôn nhẹ lên trán y.
“Tạm biệt, Vân Túc!”
Lúc Hạ Hầu Xuyên lướt qua y, tim của Vân Túc như ngừng đập. Cũng bởi vậy, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng, trái tim y lập tức lợi dụng sơ hở này điều khiển toàn bộ cơ thể. Đợi đến khi Vân Túc định thần lại, tay đã nắm lấy góc áo Hạ Hầu Xuyên không chịu buông, siết chặt đến độ các khớp tay của y trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Nhưng Hạ Hầu Xuyên không hề quay đầu lại, hắn chỉ nói: “Buông ra đi, Vân Túc.”
Vành mắt Vân Túc chợt đỏ hoe, y dùng hết bình sinh kéo Hạ Hầu Xuyên lại rồi cùng hắn bổ nhào xuống đất, đôi mắt hằn tơ máu gắt gao ghim chặt lấy hắn, gằn từng chữ một.
“…Nằm-mơ-đi!”
Hạ Hầu Xuyên liếc nhìn tay của Vân Túc đang chống bên tai mình, sau đó lại nhìn đôi mắt ươn ướt đỏ hồng của y đang hung tợn trừng hắn. Một giọt nước mắt phá vỡ màn sương kia rơi lên mặt hắn, chảy vào mắt hắn, cũng len lỏi vào trong tim hắn.
Hạ Hầu Xuyên vươn tay ra ôm chặt Vân Túc vào lòng, cẩn trọng hôn lên tóc y.
“Được.”
“…Tôi hận cậu!”
“Được.”
“Tôi không buông tha cho cậu đâu!”
“Được.”
“Tôi ghét cậu!”
“Tớ thích đằng ấy.”
“…Tớ cũng thích cậu…”
Ngày hôm đó, Hạ Hầu Xuyên ôm Vân Túc dỗ dành mãi, Vân Túc lại hung hăng cắn lên vai hắn đến mức để lại một dấu răng hơi rỉ máu. Cuối cùng Hạ Hầu Xuyên cõng Vân Túc về nhà, nhưng cùng ngày hôm ấy, Hạ Hầu Xuyên rốt cuộc cầu được ước thấy, dính trên người Vân Túc ôm ấp hôn hít đội lên đầu, giày vò hội trưởng hội học sinh đến độ cúp tiết suốt cả tuần.
Hiệu trưởng của Trường Uyên tức đến vẹo cả mũi, lập tức gọi điện mách lẻo với phụ huynh của Hạ Hầu Xuyên, phàn nàn rằng Hạ Hầu Xuyên dạy hư học sinh tốt, chẳng ngờ đầu dây bên kia lại mừng như trẩy hội, còn cảm thấy dạy hư được con trai Tiểu Vân của tập đoàn Vân Thị là bản lĩnh của ông tướng nhà mình, làm cho hiệu trưởng tức đến độ suýt chút nữa nhảy lầu.
…..
Lúc nhận được tin đã thành công tìm ra tủy ghép phù hợp để cứu y, Vân Túc gần như không thể tin nổi mà nhìn người đưa tin này đến cho mình. Hạ Hầu Xuyên vừa tắm xong, rũ qua loa mái tóc ướt, vừa đánh răng vừa nói với Vân Túc, ngay từ khi biết bệnh tình của Vân Túc vào ba năm trước, hắn đã bắt đầu âm thầm nhờ cha mình tìm người phù hợp để ghép tuỷ, thế nhưng kết quả đương nhiên cũng giống như kết quả bên cha mẹ của Vân Túc, không tìm được người phù hợp.
Sau đó, có một lần Hạ Hầu Xuyên đánh nhau bị thương, đột nhiên hứng lên đi lấy máu của mình thử kiểm tra một chút, qua bao nhiêu lần xét nghiệm, không ngờ lại tương thích. “Sau khi nhận được thông báo, tớ lập tức đi tìm cậu.”
Hạ Hầu Xuyên súc miệng, thơm tho sạch sẽ rồi mới nằm cọ lên người Vân Túc. “Tình cờ lại bắt gặp cậu bị ngạt thở trong phòng thay đồ, nhất thời kìm lòng không đặng, bèn hạ thủ luôn.”
Hạ Hầu Xuyên hôn cái chóc vài cái lên môi Vân Túc. “Tớ đã muốn tiếp cận đằng ấy từ lâu rồi, cơ mà cậu có vẻ không ưa tớ cho lắm, nên là tớ định đòi ơn báo đáp thử coi sao, thì thấy việc sắp thành đến nơi rồi, mới thu trước tí phúc lợi- À đúng rồi, A Miễn không thích tớ đâu, thằng chả diễn trò cho cậu xem đấy.”
Vân Túc nhìn hắn như nhìn người chết. “…Thế sao trước lúc tỏ tình không nói cho tớ biết?”
“Bởi vì không định đòi ơn báo đáp thật chứ sao,” Hạ Hầu Xuyên nhìn người trong lòng đang ở ngay trước mắt, đẹp đến tiên cũng chẳng sánh bằng, mặc kệ dao găm từ ánh mắt y lia tới, vẫn thòm thèm hôn hai miếng. “Nếu cậu từ chối tớ thật, tớ vẫn cứu cậu, cũng vẫn theo đuổi cậu. Nhưng mà tớ thật lòng hy vọng là đằng ấy thích tớ từ trước đó nữa cơ.”
“Kiểu thích mà có thể vượt trên tất thảy, đến mức không màng cả suy nghĩ của tớ, đến chết cũng muốn dây dưa với tớ ý.”
Trước khi Vân Túc kịp duỗi chân ra đá Hạ Hầu Xuyên, hắn đã kịp nắm lấy cổ chân y, trong đôi mắt sắc bén tất thảy đều là dịu dàng đong đầy ý cười xán lạn.
“Bởi tớ thích đằng ấy, cũng chính là thích như vậy đó.”
Đọc hoài không chán luôn. Cảm ơn bạn dịch nhé
Đọc lại lần thứ 24 vẫn còn muốn đọc lại 🥲 Cảm ơn cô Dê Nhỏ xinh đẹp đã dịch ra những món cẩu lương mỹ vị chất lượng thế này
Tui vừa đi làm răng về mà sâu lại ròi nè(〒▽〒)
cưng toáaaa
Ây da, sao mà ngọt thế này 😍😍
(Đọc lại lần 3 😁😁😁)