NHẬP MẠC CHI THẦN - Phiên ngoại hiện đại
- Trang chủ
- NHẬP MẠC CHI THẦN
- Phiên ngoại hiện đại - [Nhật ký tình đầu của tên ngốc Hạ Hầu – by Đông Phương Miễn]
Đông Phương Miễn và Hạ Hầu Xuyên lớn lên trong cùng một quân khu từ lúc mới biết bú sữa. Cha mẹ của cả hai đều làm trong quân đội, không có thời gian để giám sát bọn họ. Chớp mắt, hai tên nhóc thối đã lớn nhanh như thổi, trở thanh hai thằng giặc giời khiến người người trong quân khu vừa nghe đã khiếp vía.
Lên sáu tuổi, giặc giời Hạ Hầu kéo giặc giời Đông Phương viễn chinh tới trường mẫu giáo hoàng gia Trường Uyên ở khu phố bên cạnh phá phách để trả thù cho đàn em. Kết quả chẳng những phá không xong, còn bị một bé gái trắng trẻo dễ thương, mặc váy công chúa màu hồng phấn vật ngã xuống đất đánh cho tơi tả.
Đông Phương Miễn tức đến méo cả mặt. Rõ ràng là tại thằng ngu háo sắc nhà Hạ Hầu xông tới, chụp lấy mặt cô nhóc kia, hôn đánh chụt lên miệng người ta trước mới ăn một cái bạt tai. Cậu ta chạy tới giúp còn bị thằng cờ hó này ấn lại, hại cậu ta cũng ăn một cái bạt tai của cô nhóc ấy! Cuối cùng bị Hạ Hầu Xuyên giữ chặt, cùng chịu đòn một trận đòn oan. Đông Phương Miễn từng chịu oan ức như thế bao giờ chưa?!
Cậu ta lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Xuyên mặt mũi bầm dập bị đuổi khỏi trường mẫu giáo, còn đứng trước cổng người ta gào thét rằng từ nay về sau trường mẫu giáo này hắn bảo kê, kêu cô nhóc kia có chuyện gì thì cứ sang trường mẫu giáo bên cạnh tìm hắn, bộ dạng đần độn hết chỗ nói. Đông Phương Miễn quyết định không nói cho hắn biết cô nhóc ăn mặc dễ thương kia chính là cậu ấm nhỏ Vân Túc mà Vân Thị cưng chiều nhất.
Sau đó, Hạ Hầu Xuyên lăn lộn gào khóc mãi, cuối cùng cũng được vào học ở tiểu học Trường Uyên như mong muốn.
Đông Phương Miễn cũng đường hoàng lấy danh nghĩa giám sát thằng nhóc đần nhà Hạ Hầu mà theo cùng, còn thuận tiện thu hoạch được máy chơi game đời mới mà trưởng quan Hạ Hầu tặng cho coi như quà cảm ơn.
Ngày đầu tiên đi học, Đông Phương Miễn đã xách Hạ Hầu Xuyên tới nhà vệ sinh, chặn đường Vân Túc. Mới đầu, Hạ Hầu Xuyên thấy Vân Túc đi vào nhà vệ sinh nam, còn định chạy lên cản “cô bé” rằng con gái không được vào nhà vệ sinh nam, cơ thể con trai không có gì đáng nhìn cả, nếu “cô bé” muốn nhìn thì có thể nhìn của hắn. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Hạ Hầu Xuyên đã lao lên lỡ tay tụt quần Vân Túc xuống.
Lưu manh Hạ Hầu Xuyên tận mắt nhìn thấy “tiểu Vân Túc” nhỏ bé hồng hồng lồ lộ ra đó thì nghệt hết cả mặt, còn cậu ấm Vân Túc được Vân Thị nâng như trứng bị hắn đè trên mặt đất thì tức đến phát khóc. Lông mi của Vân Túc rất dài, màu mắt rất nhạt. Lúc y khóc, đôi mắt lưu ly trong veo như thể hút hết tất thảy những vì sao, đưa cả màn đêm vào trong mắt, từ đây vòm trời thất sắc, mây trôi mây dạt đều dưới đáy mắt của y. Hạ Hầu Xuyên nhìn đến ngẩn ngơ. Tối hôm đó, hắn bỏ nhà ra đi với hai cái bạt tai còn hằn bên má với tất cả đồ đạc của mình tới nhà Đông Phương Miễn, để cậu ta bày mưu tính kế giúp hắn, nhất định phải giành được cậu ấm nhỏ của Vân Thị.
Kể từ đó, Đông Phương Miễn trải qua ngày tháng tươi đẹp khi được đè đầu cưỡi cổ Hạ Hầu Xuyên tác oai tác quái. Ban đầu, Đông Phương Miễn cũng chẳng để cái chuyện thấy đẹp là tớn lên này vào mắt, cho rằng đợi đến lúc Hạ Hầu Xuyên gặp nhiều chị gái em gái dịu dàng dễ thương rồi thì sẽ quên phứt vụ này đi thôi. Suy cho cùng, tên Hạ Hầu háo sắc này mặt mũi cũng khôi ngô tuấn tú, từ bé dáng người đã cao to, tính tình ngổ ngáo nhưng cũng ngầu, thành thử các cô nhóc muốn chơi cùng hắn có thể xếp thành hàng dài từ nhà bọn họ tới trường mẫu giáo bên cạnh.
Đến khi hai người bọn họ cùng Vân Túc lên cấp hai, Hạ Hầu Xuyên bắt đầu cố tình bắt chước những câu thoại não tàn và động tác ngớ ngẩn trên phim thần tượng và hoạt hình, thí dụ như vuốt vuốt tóc. Những hành động này dần dần thâm nhập vào cuộc sống của hắn mà không hề mang lại chút cảm giác mâu thuẫn nào. Đông Phương Miễn suốt ngày nhìn đến muốn đau mắt hột, cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Hạ Hầu Xuyên thế mà thật sự thích cái tên mặt liệt mưu ma chước quỷ kia rồi.
Năm thứ hai trung học, Hạ Hầu Xuyên đã trở thành một thiếu niên giơ tay nhấc chân là thở ra mùi du côn du kè. Bởi vì từ nhỏ đã lăn lê bò toài trong quân doanh vậy nên khi hắn nhìn người khác, toàn thân đều toát ra cảm giác áp bức và công kích kinh người. Lúc không cười, xung quanh hắn như thể có một đám mây đen hình rồng bao lấy. Khoảnh khắc đôi mắt đen thẳm kia ngước lên ghim vào ai sẽ khiến người ta có cảm giác bị khuất phục.
Bởi vì trông đã có vẻ không dễ dây, nên ít ai dám chủ động tới bắt chuyện với Hạ Hầu Xuyên. Về sau Hạ Hầu Xuyên có vài lần đánh nhau giải cứu bạn học khỏi một đám côn đồ, cái danh trùm trường của trung học Trường Uyên cứ thế mọc trên đầu hắn không thể nào gỡ xuống.
Ngoại trừ động tác vuốt tóc thường xuyên nhìn rất dở người thỉnh thoảng khiến Đông Phương Miễn có hơi ngứa tay ra, về cơ bản thì gã vẫn rất hài lòng với Hạ Hầu Xuyên. Việc không hài lòng duy nhất là chuyện Hạ Hầu Xuyên thích Vân Túc. Không phải bởi vì Vân Túc lần nào cũng đè bẹp gã để đứng đầu bảng vàng, biến gã thành á quân vạn năm, mà bởi vì Hạ Hầu Xuyên hễ dính đến chuyện của Vân Túc sẽ trở nên ngu đần, ngu đến mức không nỡ nhìn thằng, ngu đến mức khiến gã ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Chẳng hạn, trong đợt vận động bầu cử đầu tiên của hội học sinh, trùm trường cấp 3 Trường Uyên – Hạ Hầu Xuyên bịt mặt, nghiêm túc chặn đường một trăm người, cướp một trăm lá phiếu, ngồi xổm bên mép bồn hoa, cẩn thận tỉ mỉ viết kín tên Vân Túc lên từng lá phiếu, sau đó nhìn chằm chằm từng người một bỏ phiếu vào hòm. Đông Phương Miễn tự hỏi Vân Túc sẽ nghĩ gì khi thấy cảnh này. Hắn bất lực nhìn tờ giấy viết đầy tên bằng mực đỏ trông như bùa đòi mạng, ngải đoạt hồn. Thoạt nhìn, người ta hẳn sẽ nghĩ thằng viết ra cái này chắc là căm ghét Vân Túc lắm, ghét đến mức muốn y sớm chết sớm siêu sinh luôn ấy chứ.
Với cả hắn bịt mặt làm cái rắm gì!!!
Cả cái trường cấp 3 Trường Uyên, trừ Hạ Hầu Xuyên ra còn tên nào cao như cái sào chọc cứt vậy!!! Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, nghĩ đến thôi là Đông Phương Miễn thấy đau chuối rồi.
Cả trường đều nghĩ Hạ Hầu Xuyên và Vân Túc đối đầu như thể một núi không thể có hai hổ, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng nào có ai biết Hạ Hầu Xuyên muốn cua Vân Túc phát điên từ lâu rồi. Hắn thấy trên diễn đàn trường có người chèo CP hội trưởng hội học sinh Vân Túc với phó hội trưởng Tô Loạn, lập tức cau có bực mình, cả đêm ngồi viết một mạch chục chiếc fanfic bắt cóc người ta bỏ lên thuyền CP của mình với Vân Túc. Viết xong tự like tự comment cho mình chưa đủ, còn sử dụng chiêu nháy máy đòi mạng liên hoàn, bắt Đông Phương Miễn và các anh em vào dẩy like share comment dây chuyền.
Thậm chí Hạ Hầu Xuyên còn nặn ra cả một bộ thiết lập thế giới ABO. Trong cuốn tiểu thuyết đó, hắn đã dành hết tâm huyết để lột tả, khắc họa những ý tưởng táo bạo, dữ dội và mãnh liệt ở sâu trong nội tâm của mình, “Vân Túc – người yêu hắn như sinh mệnh” thậm chí còn sinh cho hắn mười sáu đứa con. Đến mức mà Hạ Hầu Xuyên còn đăng thêm mười sáu bài nữa để lần lượt đặt tên cho con của họ và giải thích chi tiết về tính cách và sở thích của cả mười sáu đứa trẻ. Đương nhiên, quá trình tạo ra mười sáu đứa trẻ này cũng được Hạ Hầu Xuyên miêu tả đến là hương diễm sắc tình, xôi thịt tràn trề, đến độ mấy cô nhóc bình luận bên dưới đều kêu gào cảm ơn đại thần vì tiệc ngon thịnh soạn.
Buộc phải diễn giải chi tiết bộ não đầy chất thải màu vàng của Hạ Hầu Xuyên, lại phải tổ chức cho mọi người comment và like cho hắn, Đông Phương Miễn vác quầng thâm to tổ chảng, hận đến nghiến răng. Cơ mà hận thì hận, chứ vẫn cứ xách người đi chiến với bạn học chèo CP Vân Túc x Tô Loạn nhà bên. Hai bên chiến đấu quyết liệt đến tận sáu giờ sáng vẫn hưng trí bừng bừng không ngơi nghỉ.
Đông Phương Miễn, người luôn phải là số một trong mọi thứ, đời nào chịu thừa nhận thất bại. Cũng may là dưới trướng của gã cũng được mấy thằng đệ có bản lĩnh. Có đứa một đêm đăng 8000 bài, chuyên môn phụ trách thêm mắm dặm muối. Đứa thì trà trộn vào ban quản lý diễn đàn, xúi giục quản lý khác cùng nhau tổ chức đăng bài spam tuyên truyền một cách có trật tự, có khẩu hiệu, có fanchant. Còn có đứa chẳng thầy chẳng thợ gì cũng biết tự chế video cắt ghép. Hễ ra lò là rặt những kiệt tác điện ảnh truyền hình, còn có cả mấy áng văn chục nghìn chữ chưa kể đến…
Túm lại, sự nghiệp bắt cóc người bỏ lên thuyền chèo CP của Hạ Hầu Xuyên cứ thế khởi động một cách vô cùng huy hoàng rực rỡ.
Cũng kể từ đó, ánh mắt của các bạn học nhìn Hạ Hầu Xuyên và Vân Túc ngày càng ám muội ẩn ý. Hạ Hầu Xuyên rất hài lòng. Đông Phương Miễn tỏ vẻ thờ ơ không muốn nói. Đừng hỏi, hỏi là gã lập tức muốn đi giết đối thủ khiến gã nửa đêm còn phải đi lội comment để cãi lộn war nhau.
Nhưng việc Vân Túc không thích Hạ Hầu Xuyên, trong lòng Đông Phương Miễn và cả Hạ Hầu Xuyên đều tự rõ, e là không chỉ không thích, mà còn ghét ra mặt.
Dẫu gì năm lớp một, Hạ Hầu Xuyên đã tụt quần của Vân Túc. Năm lớp hai, Hạ Hầu Xuyên kéo hỏng quần áo Vân Túc. Năm lớp ba, tại Đại hội thể thao, Hạ Hầu Xuyên chạy nhanh quá làm Vân Túc vấp ngã. Năm lớp bốn, Hạ Hầu Xuyên xé hỏng bài kiểm tra cuối kỳ của Vân Túc khiến Vân Túc bị mắng. Năm lớp năm, Hạ Hầu Xuyên trộm lấy điện thoại của Vân Túc chơi game lỡ tay xóa luôn mất tài khoản của y. Năm lớp sáu, trong lúc Vân Túc thay mặt học sinh phát biểu ở buổi lễ tốt nghiệp, Hạ Hầu Xuyên quá phấn khích đã đá bay luôn cả phích cắm micro. Toàn bộ truyền thuyết về học bá Vân Túc bị trùm trường Hạ Hầu Xuyên bắt nạt sỉ nhục đã lan rộng khắp trường tiểu học Trường Uyên.
Vân Túc từng công khai nói rằng, hy vọng Hạ Hầu Xuyên tránh y ra càng xa càng tốt, tốt nhất đời này đừng tới gần y trong vòng một trăm mét. Hạ Hầu Xuyên bị chuyện này đả kích nghiêm trọng, vậy nên suốt thời gian học cấp 2, hắn không tìm cách tiếp cận Vân Túc nữa. Hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm xáo trộn cuộc sống của Vân Túc, cho đến khi biết được bệnh tình của y.
Nếu không có người hiến tủy phù hợp, Vân Túc không thể sống được bao lâu nữa. Đông Phương Miễn biết chuyện Hạ Hầu Xuyên nhờ cha mẹ giúp Vân Túc tìm tủy, thật ra hắn cũng đã nói với cha mẹ, hy vọng có thể giúp được. Nhưng Đông Phương Miễn không ngờ, sau khi biết về bệnh tình của Vân Túc, Hạ Hầu Xuyên càng can đảm hơn. Đông Phương Miễn lại có chút do dự, phân vân không biết có nên giúp hắn hay không.
Chẳng may Vân Túc chết đi, gã không muốn thấy Hạ Hầu Xuyên lún sâu vào vũng bùn đau thương suốt quãng đời còn lại. Nhưng gã cũng biết, nếu Hạ Hầu Xuyên sống mà không có Vân Túc, cả đời của hắn sẽ đều là đau thương.
Đúng lúc này, Đông Phương Miễn lại phát hiện ra một chuyện.
Hôm đó, sau khi tan học, họ đánh bóng xong thì đi ăn, đi được nửa đường mới chợt nhớ ra Hạ Hầu Xuyên để quên áo khoác đồng phục của mình ở sân bóng rổ. Đông Phương Miễn thấy hắn đang nghe điện thoại bèn tự mình đi lấy giúp hắn. Lúc gần đến sân bóng, bước chân của Đông Phương Miễn đột nhiên ngừng lại. Trong ánh hoàng hôn màu cam, hội trưởng hội học sinh luôn vác bộ mặt hờ hững vô cảm đang đứng trên sân chơi trống trải, ôm chặt chiếc áo đồng phục size lớn vốn ban đầu vắt trên cột bóng rổ. Hai má y ửng đỏ, cúi đầu chậm rãi vùi toàn bộ khuôn mặt vào chiếc áo đồng phục, tay khẽ run lên, hồi lâu cũng không thấy ngẩng đầu. Đông Phương Miễn kinh ngạc nhìn thiếu niên xuất chúng trước mặt, không thể tin vào mắt mình. Nhưng gã cũng rất nhanh bình tĩnh lại, cấp tốc động não rồi đột nhiên giậm chân to tiếng tiến về phía thiếu niên kia.
Vân Túc ở đằng xa dường như bị tiếng bước chân đột ngột làm cho giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Đông Phương Miễn đang nhếch miệng cười. Đông Phương Miễn cong môi, khiêu khích xòe tay về phía Vân Túc. Khuôn mặt lạnh te của hội trưởng hội học sinh chợt tái mét.
Chiều hôm đó, Đông Phương Miễn không thể lấy lại áo khoác đồng phục của Hạ Hầu Xuyên bởi hội trưởng hội học sinh cứ khăng khăng rằng đó là đồng phục của mình. Ánh mắt Đông Phương Miễn cực kỳ phức tạp liếc nhìn hội trưởng hội học sinh một cái, tối đó còn tế Hạ Hầu Xuyên một trận.
Thằng oắt con này, cứ phải để anh mày lật bài cho. Đông Phương Miễn cười híp mắt nghĩ.
Từ sau hôm ấy, Đông Phương Miễn bắt đầu cố ý vô tình thân thiết với Hạ Hầu Xuyên hơn, đặc biệt là ở trước mặt Vân Túc thì bám dính lấy Hạ Hầu Xuyên cứ phải gọi là như keo chó. Ngay cả khi Hạ Hầu Xuyên cố tình quên đeo phù hiệu trường để bị Vân Túc gọi lên “răn dạy”, Đông Phương Miễn cũng có thể híp mắt cười lấy ra một chiếc từ trong túi tự tay đeo lên cho Hạ Hầu Xuyên.
Nhìn bộ mặt như tảng băng trôi của hội trưởng hội học sinh biến hóa đặc sắc hệt cái bảng màu vẽ, Đông Phương Miễn vô cùng vui mừng. Nhưng khiến Đông Phương Miễn kinh ngạc hơn cả là Hạ Hầu Xuyên còn thực sự tìm được tủy hiến phù hợp cho Vân Túc.
Đây hẳn là duyên số rồi. Đông Phương Miễn nghĩ.
Thằng sói con Hạ Hầu Xuyên kia cũng tạm coi như làm nên cơm cháo. Biết Vân Túc được cứu rồi, liền trực tiếp tấn công, xông lên gặm cắn con nhà người ta luôn. Lại thêm có Đông Phương Miễn xấu xa lên kế hoạch tỉ mỉ, giáp mặt cà khịa, cuối cùng chọc cho hội trưởng đại nhân tức giận, ghen tuông đến nỗi công khai thừa nhận đã bị hôn.
Đêm hôm đó diễn đàn trường bùng nổ. Hạ Hầu Xuyên đọc bình luận cười hềnh hệch suốt cả đêm, suýt nữa thì định tiếp tục update chiếc post fanfic ABO của hắn, tính để Vân Túc sinh thêm cho hắn mười sáu đứa nữa. Sau bị Đông Phương Miễn vì không muốn gây war cãi lộn nữa nên đã vất vả ép hắn dừng lại.
Vân Túc biết chuyện gã rủ rê kéo Hạ Hầu Xuyên đi hút thuốc cũng là do Đông Phương Miễn một tay tính kế. Vốn chỉ định kích động Vân Túc một tí, chẳng ngờ kích quá đà, ngược lại thành ra tên Xuyên đần nhà bọn họ kìm lòng không đặng, thổ lộ hết với người ta ngay tại trận.
Đừng hỏi vì sao gã biết được, người ở cửa đông lắm, chật vãi luôn.
Chậc, tiếng nước bọt nghe đã biết là vừa cắn vừa gặm đó thiệt kít thít.
Vân Túc từ chối Hạ Hầu Xuyên cũng là điều nằm trong dự tính của Đông Phương Miễn, gã còn dặn Hạ Hầu Xuyên từ trước, nếu bị Vân Túc từ chối thì phải làm gì.
Ban đầu, Hạ Hầu Xuyên quả thực làm đúng như những gì gã dặn. Hắn giả bộ bình thản như không mà đi khỏi phòng. Nhưng vừa ra khỏi cửa cái liền trưng ra bộ mặt đáng thương tội nghiệp như chó bị bỏ rơi, vành mắt tủi thân đỏ hoe cả lên, miễn cưỡng được cái là cũng bước ra khỏi đó rồi.
Nhưng sự việc sau đó hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của Đông Phương Miễn. Lúc bọn họ kéo Hạ Hầu Xuyên đi, Hạ Hầu Xuyên một mực nói rằng nghe thấy tiếng khóc của Vân Túc, rồi bất chấp tất cả quay lại.
Đông Phương Miễn tức giận thở hổn hển kêu tất cả anh em đè chặt Hạ Hầu Xuyên lại. Nghe nhầm còn đỡ, chứ lỡ mà khóc thật, một người tự tôn cao ngạo như Vân Túc làm sao chịu được khi bị người khác thấy mình đang khóc. Nếu giờ mà để Hạ Hầu Xuyên nhìn thấy, nói không chừng thật sự đứt gánh luôn.
Nhưng Hạ Hầu Xuyên vẫn đỏ mắt cương quyết giãy thoát khỏi sự kìm kẹp của đám huynh đệ, ba chân bốn cẳng chạy qua bãi cỏ, nhảy từ cửa sổ vào.
Trước khi chạy thoát, hắn còn nói với Đông Phương Miễn. Thà rằng cậu ấy vứt bỏ tao cũng còn hơn là tao vứt bỏ cậu ấy khóc một mình.
Sau đó, Đông Phương Miễn cưỡng ép giải tán đám huynh đệ đang muốn lao vào xem náo nhiệt đi. Tiễn lũ đàn em đi rồi, Đông Phương Miễn bèn ngồi xổm trước cổng trường đợi Hạ Hầu Xuyên. Gã đã nghĩ rất nhiều cách để làm rõ mọi chuyện cho tên đần Hạ Hầu kia, nghĩ đến nát óc luôn. Nhưng đợi đến tận khi mọi người trong trường đi hết rồi, Đông Phương Miễn vẫn không thấy hắn. Cũng không biết Hạ Hầu Xuyên rốt cuộc đang làm cái gì. Đông Phương Miễn lòng như lửa đốt, lại không dám đi xem tình hình, chỉ có thể đi loanh quanh trước cổng.
Không ngờ cuối cùng tên đần nhà Hạ Hầu lại bất ngờ cõng hội trưởng hội học sinh mặt đỏ bừng bừng đi ra. Đông Phương Miễn kinh ngạc đến rớt cả hàm.
Trên đường về nhà, Đông Phương Miễn gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Hầu Xuyên, kể việc Vân Túc cầm áo khoác đồng phục của hắn. Theo như gã biết, mấy tháng nay trưởng bối của Vân Túc đều không ở trong nước. Vừa lúc tiến triển đang tốt, chẳng bằng tốc chiến tốc thắng, hy vọng tên đần Hạ Hầu Xuyên biết tranh thủ tí, hầy. Đông Phương Miễn đau lòng ngậm điếu thuốc, vừa lèm bèm vừa đặt một vài thứ gửi đến cho nhà họ Vân.
Có điều Đông Phương Miễn không biết, vào lúc này, Vân Túc đã bị giày vò mấy lượt, vì tin nhắn Wechat của gã, lại bị Hạ Hầu Xuyên ấn lên tường ép vào lòng. Cái tên lưu manh không thầy tự thông này bắt Vân Túc lấy chiếc áo đồng phục được cất gọn chỉnh tề của hắn ra cho bằng được, rồi lại dỗ dành cục cưng trong lòng mặc nó vào. Tiếp đó, Hạ Hầu Xuyên đặt y ngồi lên đùi mình, vừa đè con người ta ra buông mấy lời dâm đãng, vừa ép Vân Túc tựa vào vai hắn, nói những câu thoại đáng xấu hổ mà hắn viết bên tai. Lăn qua lăn lại một hồi, giày vò hội trưởng hội học sinh đến mức không đứng dậy nổi.
Cũng chính bởi vậy mà khi Vân Túc phát hiện ra những việc không thể nói giữa Đông Phương Miễn với ông anh họ hàng xa Vân Hựu hết mực cưng chiều y, Vân Túc liền cong môi cười nham hiểm. Mà lúc này, kẻ tự cho là công danh thâm tàng bất lộ, Đông Phương Miễn, lại không hề hay biết mối tình đầu của gã đã đạp bước trên con đường gập ghềnh chông gai không lối về.
Tương lai truy thê dài đằng đẵng của Xuân tóc đỏ sắp bắt đầu rồi 🤣🤣🤣.
(Vẫn là đọc lần 3 nha mn)