NHỮNG CHUYỆN NGÀY THƯỜNG Ở NGHĨA THÀNH - Cát Sinh
Tiết Dương đặt miếng táo cắt hình con thỏ cuối cùng lên đĩa, ánh mắt phiêu du về phía đạo nhân áo trắng bên bếp.Nước bắt đầu sôi lên. Một cánh tay vòng qua eo Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương tựa cằm lên vai y, vươn đầu ngó về phía những chiếc bánh chẻo bọn họ đã cất công gói cả buổi chiều trôi nổi ở trong nồi.
Vị đạo nhân dường như đã quen với hành vi quá phận của hắn, vừa gạn một chiếc bánh nổi trên mặt nước, vừa nghiêng đầu hỏi:
“Cắt xong rồi sao?”
“Xong rồi.”
Hiểu Tinh Trần kề môi lại gần thổi thổi một chút rồi đưa về phía Tiết Dương. Hắn không hề cố kỵ, há to miệng ngoạm lấy chiếc bánh. So với vị ngọt dịu nóng hổi tan trong miệng, việc Hiểu Tinh Trần tiếp tay cho hắn ăn vụng còn khiến Tiết Dương vui vẻ hơn.
Tối nay là giao thừa. Trước đây, năm mới năm cũ đối với cả ba người bọn họ cũng chỉ là mỗi ngày mười hai canh giờ mà thôi. Lần đầu tiên đón giao thừa ở Nghĩa thành, tuy không nói ra nhưng trong lòng bọn họ đều có chút phấn chấn. Hiểu Tinh Trần thậm chí không nén được ý cười bên môi, khẽ ngâm nga hát.
Giai điệu có phần quen tai, Tiết Dương nghiêng đầu chăm chú nghe. Khúc Hiểu Tinh Trần ngâm có hơi lạc điệu, khiến hắn phải mất một lúc mới nhận ra được.
Mấy ngày trước, có một gánh hát nhỏ ngang qua Nghĩa thành, trọ lại một vài hôm. Sáng sớm hai người họ đi chợ, bắt gặp vị nhạc sư trong đoàn đang ngồi trước cửa thềm khách trạm, gảy đàn xướng ca. Đối với Tiết Dương đã đặt chân qua khắp lượt danh lâu lớn nhỏ ở Lan Lăng mà nói, giọng xướng kia căn bản không thể so với những ca kỹ có tiếng ở những chốn ấy. Nhưng Hiểu Tinh Trần lại dừng bước lắng nghe. Mà giai điệu y ngâm nga hiện giờ, cũng chính là khúc hát của vị nhạc sư khi ấy.
Lúc Tiết Dương hỏi lại, nhận được là câu trả lời xác nhận của Hiểu Tinh Trần. Y hơi cúi đầu, vẻ ngại ngùng nói:
“Trước kia ở trên núi, sư phụ ta không thích ồn ào huyên náo, trong sư môn rất ít người biết tấu nhạc khí hay xướng ca. Hôm nọ tình cờ gặp được khúc ca này, có chút hứng thú, chỉ tiếc chưa kịp nhớ rõ từ khúc của nó.”
Tiết Dương nhàm chán xoay dao lam quanh những ngón tay, nói: “Một khúc dân phong mà thôi, ta có thể dạy ngươi.”
Nói đoạn, thấy Hiểu Tinh Trần dừng lại động tác trong tay, chân thành có ý muốn nghe, bèn thật sự cất tiếng.
Không hề nói quá, Tiết Dương thật rất được trong mấy khoản tài lẻ này. Giọng hắn trầm ấm, không da diết thê lương như vị nhạc sư kia, lại nặng thêm mấy phần thâm tình quyến luyến.
【Dây sắn phủ lấp cây sở, cỏ hoang mọc tràn đồng vắng. Người ta thương an táng chốn này, lẻ loi biết cùng ai bầu bạn?
Dây sắn phủ lấp bụi gai, cỏ hoang mọc tràn phần mộ. Người ta thương chôn cất nơi này, lẻ loi cùng ai an nghỉ?】
.
Bữa tối trôi qua, cả ba người quây quần bên lò lửa. Thời gian tựa như một dòng chảy vô hình, len lỏi trôi đi giữa năm tháng tĩnh lặng.
Chợt tiếng pháo nổ dồn dập vọng tới, báo hiệu năm mới đã đến. A Tinh vẫn trùm chăn kín mít, vui sướng nhảy cẫng lên, lò dò về phía cửa nghĩa trang để nghe cho rõ hơn những tiếng chúc tụng xen lẫn giữa tiếng pháo vang. Tâm trạng cô bé vô cùng kích động, cũng hùa theo ồn ào kêu lên những ước nguyện năm mới.
“Ta muốn ăn điểm tâm đạo trưởng làm! Muốn thường xuyên gói bánh chẻo!”
Hiểu Tinh Trần hiếm có khi buông bỏ hết cố kỵ, thoải mái ngả người về phía Tiết Dương.
“Năm mới có ước nguyện gì không?” Y hỏi.
Tiết Dương nghiêng đầu nghĩ, vào lúc Hiểu Tinh Trần không để ý, môi hắn khẽ chạm lên đỉnh đầu y.
“Không có. Ta chẳng có gì cầu ước cả, ngươi có sao?”
“Ước nguyện ư?” Hiểu Tinh Trần bật cười, vui vẻ nói, “Vậy ngươi lại xướng một lần cho ta nghe đi.”
Nói rồi ngẩng đầu, hơi thở ấm áp phả ra một làn khí mỏng bay lên, lại hỏi hắn, “Thật sự không có ước nguyện gì sao?”
Tiết Dương trầm mặc không đáp.
【Ngày hạ trằn trọc, đêm đông đằng đẵng. Trăm năm sau tan biến đi, gặp lại người nơi Hoàng tuyền Bích lạc.
Đêm đông đằng đẵng, ngày hạ trằn trọc. Trăm năm sau tan biến đi, cùng người chung chốn về.】
.
Chú thích:
【*】Phần trong ngoặc được trích dịch nghĩa từ bài thơ Cát Sinh nằm trong phần Quốc Phong của tập Kinh Thi do Khổng Tử biên soạn, được coi là tác phẩm ghi chép thi ca dân gian đầu tiên trong văn học Trung Quốc cổ đại.