NHỮNG CHUYỆN NGÀY THƯỜNG Ở NGHĨA THÀNH - Danh xưng
Vì Hiểu Tinh Trần đi chợ một mình luôn bị một đám gian thương bắt nạt, Tiết Dương rốt cuộc không chịu nổi nữa, thường đi cùng tới chợ, ra mặt cho y. Cũng vào lúc ấy, hắn phát hiện một thói quen vô cùng đáng ghét của Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương vừa ngoảnh đầu lại, đã thấy bóng vị đạo trưởng bạch y đi ở xa xa phía trước. Hiểu Tinh Trần luôn như vậy, tựa như đã quen với việc cô độc tới lui một mình, chẳng quản người đồng hành là hắn đi đâu về đâu.
Lần này Tiết Dương thật sự phát cáu rồi, hắn quyết định không nhịn nữa, dứt khoát đứng lại, đợi xem khi nào Hiểu Tinh Trần mới phát hiện lạc mất hắn.
Tiết Dương cũng không phải chờ lâu. Hiểu Tinh Trần rất nhanh đã phát giác cạnh bên không có tiếng nói cười của người thiếu niên kia. Y dừng bước, nghiêng đầu, cất tiếng hỏi: “Ngươi ở đó sao?”
Không có tiếng đáp lời.
Hiểu Tinh Trần quay hẳn người lại, hướng về phía con đường y vừa đi qua, cao giọng hơn một chút, lặp lại: “Ngươi có đó không?”
Tiết Dương vẫn không đáp. Hắn đứng ở ngay bên kia đường, chỉ cách y vài bước chân, nhưng lại không hề lên tiếng, chỉ ác ý quan sát vị đạo trưởng mù lòa dần rơi vào hoảng loạn, luống cuống.
Hiểu Tinh Trần không gọi nữa, bờ môi mím lại, đôi lông mày nhíu chặt, lẳng lặng đứng chờ ở ven đường. Rồi lại tựa như sợ rằng hắn lướt qua sẽ không nhìn thấy, cứ chốc chốc lại tiến lên vài bước, rồi chốc chốc lùi về bên vệ đường, sợ đụng phải người qua lại.
Hiểu Tinh Trần đứng đó một khắc, Tiết Dương cũng ở phía bên kia nhìn ngắm y trọn một khắc. Chỉ khổ cho sạp buôn ở bên cạnh, một khắc ấy kéo dài đằng đẵng tựa ngàn năm, muốn đuổi vị đạo trưởng kia đi, lại bị ánh mắt của thiếu niên phía đối diện dọa sợ không dám mở lời.
Cứ thế, sau khi đã nhìn đủ, Tiết Dương cuối cùng cũng chịu tiến tới dắt đạo trưởng nhà hắn về. Còn không quên diễn thật tốt vẻ lo lắng, quở trách:
“Hiểu Tinh Trần, ngươi đi đâu vậy? Để ta tìm đến mệt chết đi thôi, sao đứng đây mà lại không lên tiếng?”
Vị đạo trưởng vận bạch y quay đầu về phía giọng nói quen thuộc, mi mục giãn ra thành ý cười. Tựa như có một dòng nước trong chảy qua trái tim đúc bằng đá tảng kiên cố của Tiết Dương, vừa mềm mại cũng vừa đớn đau. Khi ấy Tiết Dương mới chợt vỡ lẽ, đọng trên khuôn mặt y lúc trước hẳn là lạc lõng. Nhưng cớ sao chứ?
Sợ hắn mất tích? Sợ hắn không từ mà biệt? Hay sợ rằng hắn cứ như vậy lẳng lặng rời đi?
Hiểu Tinh Trần nhẹ giọng nói: “Ngươi chưa từng cho ta biết tên họ, bảo ta làm sao gọi ngươi đây?”
Khá lắm, đã biết nói đùa rồi cơ đấy! Tiết Dương nhủ thầm, cũng rất nhanh đáp trả lại:
“Không phải ngươi nói chúng ta là bèo nước gặp nhau đó sao? ‘Từ nay Tiêu lang là người qua đường’*, không bằng ngươi gọi tiêu lang đi?”
Hiểu Tinh Trần ban đầu là ngẩn người, sau đó phản ứng lại, bật cười lắc đầu. Lại ngay vào lúc Tiết Dương tưởng rằng y sẽ coi đó là một trong những trò đùa của hắn mà bỏ qua (ngay đến bản thân Tiết Dương cũng chỉ coi đó là trò đùa mà thôi) thì lại thấy vành tai của Hiểu Tinh Trần ửng hồng. Một tiếng “tiêu lang” thật khẽ gọi lên, như hoa rơi, lại như gió thoảng, chưa kịp nắm bắt đã vội vã tan đi. Bóng lưng Hiểu Tinh Trần rảo bước trở về phía nghĩa trang cuối thành, tựa như trốn chạy, bỏ lại tiếng la bất mãn của thiếu niên đằng sau:
“Này, Hiểu Tinh Trần, đợi ta đã chứ!”
Đến sau cùng, tật xấu mà Tiết Dương cho là cực kỳ đáng ghét của Hiểu Tinh Trần vẫn không bỏ được, thậm chí còn càng vì những trò bông đùa trêu chọc của hắn mà trầm trọng thêm. Nhưng không giống khi trước bởi quen độc lai độc vãng, lại càng giống như biết rõ, ở đằng sau sẽ luôn là bóng hình của hắn.
_____
Chú thích:
[*] Từ nay Tiêu lang là người qua đường: Nguyên văn “Tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân”, trích trong bài thơ 《Tặng Tỳ》của Thôi Giao. (Cũng chính là bản gốc của câu chế “Đường vào bể hủ sâu thăm thẳm, từ nay tiết tháo chỉ là người qua đường” đó =]]]]]])
Tiêu lang được dùng để gọi nam nhân thời cổ đại, cũng giống như công tử. Nhưng nghĩa trong câu thơ trên ý chỉ người trong lòng.