NHỮNG CHUYỆN NGÀY THƯỜNG Ở NGHĨA THÀNH - Nấu ăn
Sau khi Tiết Dương được Hiểu Tinh Trần cứu về, không mất bao lâu để hắn nhận ra được, Hiểu Tinh Trần thật sự có chút mười đầu ngón tay không chạm đến nước mùa xuân.
Y không hẳn là không thể tự giải quyết được vấn đề cuộc sống. Chỉ là khi cuộc sống ấy là ba người cùng ở chung chứ không phải một mình thì năng lực của y gần như có thể coi bằng không.
Vì vậy, nấu ăn trở thành vấn đề đầu tiên cần được cân nhắc đến.
A Tinh không biết nấu nướng. Hơn nữa, Hiểu Tinh Trần cảm thấy không thể dồn hết mọi việc cho kẻ mắt sáng duy nhất là Tiết Dương, huống gì hắn còn đang bị thương nữa, vì vậy đã giao việc quét tước dọn dẹp cho cô bé.
“Quân tử không gần phòng bếp.”
Tiết Dương đã nói thế. Mặc dù hắn chẳng phải chính nhân quân tử gì cho cam, nhưng hắn chịu đi chợ đã là nể mặt mũi lắm rồi, bắt hắn vào bếp nấu nướng càng là chuyện không thể nào.
Vậy nên Hiểu Tinh Trần là người phải lo chuyện bữa cơm của bọn họ.
Thế nhưng y cũng không biết nấu ăn.
Sau cùng, Tiết Dương vẫn phải cùng y lăn vào trong bếp, cầm tay hướng dẫn từng chút một.
Những bữa cơm đầu tiên không thể nói là dễ nuốt. A Tinh ban đầu tưởng là Tiết Dương làm cơm, còn không hề khách khí phun thẳng ra. Hiểu Tinh Trần tuy vẫn dịu dàng an ủi nó, nhưng cả hai người còn lại đều thấy rõ, y có vẻ rất thất vọng.
Cũng may là bọn họ không phải chịu đựng quá lâu. Không biết có phải bị đả kích từ bữa cơm đầu tiên ảnh hưởng hay không, trên phương diện nấu nướng, Hiểu Tinh Trần vô cùng cố gắng học hỏi. Khi đã quen việc với những món đơn giản Tiết Dương chỉ cho, y ngẫu nhiên còn sẽ hỏi những thương nhân ở chợ cách làm vài món mới, thi thoảng đổi món hoặc làm một ít điểm tâm.
Chút tài vặt của Tiết Dương từ lâu đã chẳng thể chỉ trỏ Hiểu Tinh Trần trong việc bếp núc được nữa. Thế nhưng tựa như một thói quen khó bỏ, hắn vẫn thường quanh quẩn ở trong bếp mỗi khi Hiểu Tinh Trần làm cơm, từ hướng dẫn chỉ đạo đổi sang thành bông đùa mua vui (vevãn tán tỉnh).
Kể từ đó, mỗi khi ráng chiều ngả về Tây, nơi nghĩa trang kia, giữa một khoảnh đất trời nho nhỏ, ngoài khói xanh lững lờ thong dong còn có tiếng nói cười vọng xa thấp thoáng.
Cũng kể từ khi đó, nhóc mù A Tinh khi trước còn đôi lúc len lén mò vào ăn vụng, trở thành kẻ “quân tử” nhất ở nghĩa trang này. Tuyệt đối tránh xa phòng bếp, khỏi để cảnh tượng tên xấu xa kia trêu ghẹo đạo trưởng làm cho tức chết.