NHỮNG CHUYỆN NGÀY THƯỜNG Ở NGHĨA THÀNH - Thành thân
Tuyết bắt đầu tan đi, con đường đất cuối thành dẫn tới nghĩa trang càng thêm phần lầy lội. Hơi nước vẫn trĩu nặng luẩn quẩn trong không khí, tạo thành một màn sương dày đặc. Trên đường săn đêm trở về, có lưu manh họ Tiết nào đó bất cẩn trượt chân. Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” nặng nề, Tiết Dương ở phía sau nhanh chóng đứng lên, tiếc rằng từ đầu tới chân đã kịp dính đầy bùn đất.
Một chân vừa bước qua cánh cửa nghĩa trang, hơi lạnh giá còn chưa kịp tan đi, Hiểu Tinh Trần đã vội vàng kiểm tra, xác định hắn không có vết thương nào, mới lại tất tả chạy đi đun nước tắm cho hắn. Nghĩa trang không có thùng tắm gỗ, chỉ có một gian bồn đá lạnh lẽo dựng cạnh phòng bếp. Đợi tới khi Hiểu Tinh Trần đổ đầy được nước nóng vào đó, bùn đất trên người Tiết Dương đều đã đóng khô cả lại.
Tiết Dương mặc cho nước nóng gột rửa đi bùn đất trên người, hưởng thụ chăm sóc ân cần của Hiểu Tinh Trần. Y ngồi ở bên cạnh, tay áo trắng được hắn giúp vén lên cao, cẩn thận giúp hắn gỡ cặn đất kẹt giữa những lọn tóc. Hắn ngửa đầu, nhìn chăm chăm vào cổ tay gầy gò lộ ra những mạch máu xanh xao không ngừng chuyển động trước mắt, cảm thấy có chút buồn chán, bèn mở miệng:
“Hiểu Tinh Trần, ta kể ngươi nghe một chuyện nhé.”
Nghe thấy tiếng đạo nhân đáp lại, Tiết Dương thong dong tiếp lời, “Ngày xưa có hai con thỏ, một con tên là ‘Ta thích ngươi’, một con là ‘Ta không thích ngươi’. Đến một ngày kia, con thỏ tên ‘Ta không thích ngươi’ đột nhiên chết đi, ta hỏi ngươi, con còn lại gọi là gì?”
“Ta thích ngươi.” Hiểu Tinh Trần không cần nghĩ nhiều đã trả lời ngay. Qua một lát, một bàn tay vươn tới, gõ nhẹ lên trán y. Hiểu Tinh Trần bị bất ngờ, kêu khẽ một tiếng.
Tiết Dương híp mắt lại, khoé môi cong lên, nói: “Đạo trưởng ngốc, con còn lại đương nhiên phải gọi người kêu cứu rồi. Ngươi vội vàng trả lời như vậy, tuy rằng quả thực ta anh tuấn tiêu sái, mị lực khó cưỡng, nhưng ngươi cũng không cần gấp gáp bày tỏ tâm ý thế chứ.”
Một hồi thinh lặng, Tiết Dương không thấy Hiểu Tinh Trần phản ứng lại, bèn mở mắt ra, thấy y hơi cúi người về phía trước, thân mình run lên, giống như là đang nén cười. Hắn cảm thấy có chút khó hiểu, bèn chọc Hiểu Tinh Trần một cái, hỏi: “Buồn cười tới vậy sao?”
Hơi thở Hiểu Tinh Trần ngắt quãng, bị hắn chọc, liền phát ra tiếng khúc khích, lắc đầu không đáp lời hắn.
Có ai bị đem ra trêu ghẹo còn cười đến không dừng lại được như vậy không. Tiết Dương kéo tay Hiểu Tinh Trần, lớn tiếng gọi: “Này!”
Chẳng ngờ Hiểu Tinh Trần chưa kịp dứt ý cười, trọng tâm không vững, một cái kéo nhẹ này của hắn, liền kéo thẳng y xuống nước.
Đợi Tiết Dương vớt y lên, hai người đều đã ướt sũng. Đêm lạnh không thể ngấm nước lâu, hai người dìu dắt nhau vào gian trong, Tiết Dương liền vội tìm vải lau người cho y.
Lật tìm một hồi, hắn lấy ra mảnh vải ở trong ngăn tủ cũ, đem lau tóc cho Hiểu Tinh Trần. Đến khi đặt dưới nơi ánh sáng của ngọn đèn rọi chiếu tới, hắn mới nhận ra, tấm vải mang màu đỏ thẫm hoan hỉ, là vật dùng của tân nương lúc thành thân. Hoá ra, kẻ trông coi nghĩa trang nào đó trước kia cũng đã từng có lúc vui về thói nghi gia nghi thất, lại chẳng hay vì cớ gì, rốt cuộc vật này lại bị đem bỏ lại nơi đây.
Tiết Dương nhìn tấm vải trong tay, không biết nghĩ gì, đột nhiên đem trải rộng, phủ lên đầu đạo nhân trước mặt. Hiểu Tinh Trần phát giác ra động tác kỳ lạ của hắn, cất tiếng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Tiết Dương cũng chẳng hề chột dạ, thản nhiên thuật lại: “Đạo trưởng, ngươi không biết, vải này màu hỉ phục. Ngươi hiện giờ, trông quả thực rất giống tân nương đó.”
Hiểu Tinh Trần cười, dịu dàng nói: “Ta là thân nam tử, sao có thể coi là tân nương được?”
Tiết Dương không nói. Từ chính diện, lẳng lặng đem tấm vải trùm đầu vén lên, lộ ra dung mạo đem theo ý cười của người trước mặt. Trên vách tường, hai bóng người đổ xuống, chồng chất lên nhau, theo từng ngọn gió lọt vào gian phòng, lung lay xiêu vẹo. Là mộng mị, là ảo ảnh, không thể coi là thật. Lại vẫn có người cam nguyện chẳng tỉnh giấc.
Vào một đêm cuối đông lạnh lẽo đó, không có tam bái lục lễ, cũng chẳng nến đỏ rượu nồng, độc một trản đèn lay lắt rọi sáng không gian chỉ một người trông thấy. Vén tấm vải hỉ đỏ thẫm lên, người trước mặt là trăng sáng gió thanh, cũng là vết chu sa trong tâm khảm.