PHIÊN NGOẠI TÚY TỬ ĐƯƠNG ĐỒ - Đề cử
Đề cử
Chuyển ngữ: Trần
Tôi gặp Lê Kiều ở HongKong.
Chuyện này nói thì cũng tài, anh ấy tới HongKong để tham dự lễ trao giải phim điện ảnh, còn tôi thì vừa hay đi theo vũ đoàn Tây Ban Nha tới đó để biểu diễn. Lúc đang dắt Sergio lang thang dạo phố thì đột nhiên bị trợ lý của Lê Kiều bắt đi. Sau khi túm được tôi thì cô ấy lập tức kêu hai bảo tiêu đến, một trái một phải xốc nách tôi đi, quẳng lại một thằng nhóc đẹp trai con lai tám nước ở giữa đường phố nơi đất khách quê người ngơ ngác hét gọi “Viên”, “Viên”.
Vậy mới nói, trên đời này có những người sớm chiều giáp mặt rồi cũng nhìn đến chai mắt, lại có những người từ trong sâu thẳm đã có duyên ngàn dặm gặp gỡ.
Trong khách sạn, lúc Lê Kiều nhìn thấy tôi có hơi ngạc nhiên, nhướn một bên mày, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Tôi phản ứng nhanh, thuận miệng khoác lác: “Nhớ cậu thôi à, vừa biết cậu được đề cử là em chẳng nói chẳng rằng, tung tăng chạy qua đây đó.” Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn thấm đẫm khí tiên đó là mỗi một cọng lông tóc trên người tôi đều run lên, từng lỗ chân lông đều hân hoan vui sướng, tôi cười cong tít cả mắt nhào lên, hai chân nhún một phát nhảy ngay vào lòng anh.
Sau lưng Lê Kiều là cả một đội ngũ tạo hình, ít cũng phải đến hai chục người. Anh cực kỳ ghét bỏ đẩy tôi một cái, mặt lạnh te nói: “Chú ý hình tượng.”
Tôi gượng gạo ngừng lại, hậm hực ghìm cương, còn chưa kịp bình ổn từ cơn nhụt chí này thì cậu lớn đây đã đột nhiên kéo tôi lại, nâng mặt tôi lên dùng sức mà hôn.
Môi của anh rất mềm, còn có vị ngọt mê người, lưỡi của anh tiến vào trong miệng tôi, cẩn thận khắc họa đường răng của tôi. Chúng tôi hôn một nụ hôn miên man nhất, tỉ mỉ nhất đời tôi từ trước đến nay, nụ hôn chứa đựng sự nhiệt tình của Barcelona cùng với cái huyên náo của Bắc Kinh.
Lúc tôi đi khỏi vừa vặn bắt gặp bộ phận quan hệ xã hội của một nhãn hàng xa xỉ phẩm nào đó đem lễ phục tham gia lễ trao giải buổi tối đến cho Lê Kiều, chăm chút kĩ càng chọn ra một kiện Tây trang mà tôi thấy đều na ná nhau, Lê Kiều lại chỉ liếc mắt một cái rồi nói, không được.
Buổi khai mạc lễ điện ảnh đã gần kề, Tây trang còn phải điều người đưa đến, nhân viên kia gấp rút gọi điện thoại về, cho người ở cửa hàng chính chọn lại hai bộ, rồi quay video cả lại, đưa cho Lê Kiều chọn.
Hoàng đế chưa gấp thái giám đã vội, Lê Kiều nhíu mày, thong thả chậm rãi hết kén chọn lại chê bai. Một hàng người bến đối tác đều là nữ, còn có một người thoạt nhìn như gà mờ mới nhậm chức, có lẽ chưa bao giờ gặp phải khách hàng khó hầu hạ nhường này, vành mắt đã đỏ hoe lên.
Từ đầu đến cuối Lê Kiều đều không vừa ý, đột nhiên lại giơ tay gọi tôi qua đó, bảo tôi chọn giúp anh một bộ. Tôi chưa từng thấy anh kén chọn một bộ lễ phục tham gia hoạt động như vậy bao giờ. Con mẹ nó tưởng tám cái chân mới khó tìm chứ có ngoe hai cái ống quần Tây mắc gì khó chọn ghê vậy?
Ở trong mắt tôi, Lê Kiều là kiểu người cực kỳ để ý đến hình tượng của bản thân. Thiết nghĩ cho dù không vào nghề diễn viên thì với kiểu chăm chút này cũng đủ khiến anh tỉa tót bản thân trước gương mấy tiếng đồng hồ. Thực ra cái loại hành vi tinh tế đến một mức thái quá này cũng không khác gì lắm so với bộ dáng anh tùy tiện vốc nước rửa mặt sau khi ngủ dậy. Ai bảo cái tên này trời sinh đẹp đến mất cả liêm sỉ như vậy, ngắm vuốt thế nào, tỉa tót hay không đều là Lê khuynh thành của tôi.
Nhưng mà bình thường thì Lê Kiều sẽ không vì chuyện quần áo mà gây khó dễ cho bộ phận quan hệ xã hội của nhãn hàng. Lần này không giống với mọi khi, có lẽ đa phần là do hồi hộp.
Suốt những năm này anh ấy như đất hạn khô cằn, nhìn thấy mưa rào ngay trước mắt, nhất định là có rất nhiều kỳ vọng, cũng càng nhiều lo được lo mất.
“Không đi nữa, thứ lễ trao giải rách gì đó, không muốn đi.” Lê Kiều nói với tôi như vậy. Quả nhiên, quần áo chỉ là một cái cớ.
“Nhưng mà <<Xốc nổi>> của anh đã lọt vào đề cử rồi mà, hiện giờ lại nói không đi?”
“Đề cử thì phải đi chắc? Muốn anh chạy tới làm nền cho cái thằng khốn kiếp Cố Dao kia một chuyến?”
Lần này Cố Dao cũng được đề tên, còn là “lại” đề tên. Hắn đã toạ ủng mấy cái danh hiệu ảnh đế, tác phẩm <<Vũ đạo gia vĩ đại>> lần này cũng vẫn là đề tài hot nhất trong lễ trao giải. Khoảng thời gian trước đã ra đòn phủ đầu, đoạt lấy một giải nam chính xuất sắc nhất, thế nhưng lại đúng lễ trao giải đó, <<Xốc nổi>> của Lê Kiều cũng được đề tên, cũng là vị trí được hô ứng đoạt giải rất cao trong dàn diễn viên nam. Lúc đó Lê Kiều đang quay phim ở nước ngoài, giao cho chị Lâm sớm sắp xếp bộ phận quan hệ xã hội viết bài cảm ngộ đạt giải cho anh, chỉ đợi một bước vào cửa nữa thôi- Nhưng đáng tiếc vẫn để Cố Dao trở thành kẻ cười sau cùng.
Không lâu sau đó trên mạng đưa tin, sau lễ điện ảnh đó Lê Kiều với Cố Dao động thủ đánh nhau ở một hoạt động từ thiện dành cho minh tinh. Tôi chưa chứng thực tin đồn này với Lê Kiều, thực ra người có mắt đều nhìn thấy được, quan hệ giữa hai gã khổng lồ trong giới điện ảnh này đã rớt xuống độ âm. Hễ cứ chạm mặt là như nước với lửa, đến cả trò làm bộ làm tịch ngày xưa ở trước mặt truyền thông giờ cũng tránh được liền tránh.
Chị Lâm bước vào nhìn tôi một cái, có chút đắc ý chào hỏi tôi một tiếng, dường như chẳng hề ngạc nhiên chút nào khi gặp tôi ở đây, kiên nhẫn giải thích với Lê Kiều: “Lần này không giống với lần trước, lần này danh tiếng thật sự rất lớn…”
“Danh tiếng lớn thì làm sao? Tôi trước giờ không quan tâm đạt giải hay không.” Lê Kiều hơi híp mắt lại, vẻ mặt không biết nghĩ gì, một lúc sau mới hỏi lại: “Lần này…danh tiếng thật sự rất lớn à?”
Tôi cười thầm trong lòng, làm màu, anh cứ giả vờ giả vịt tiếp đi. Nhưng mà nghĩ lại cũng phải thôi, ra mắt bao nhiêu năm nay, trừ một đám fan nữ thì chẳng thu được đến một giải ảnh đế, một lời nhận xét tốt hay một lời công nhận từ trong giới nào, ngược lại là ai thì cũng ôm một bụng ác khí chờ ngày lật mình rửa nhục.
Hiện giờ ngành điện ảnh trong nước vừa hỗn tạp lại vừa phô trương, có quá nhiều bộ phim theo đuổi thương mại và phòng vé mà quên đi nghệ thuật cùng giới hạn. Nhưng bộ <<Xốc nổi>> này của cậu tôi thật sự rất khác. Tôi đã lén xem không dưới 5 lần, lần nào cũng cảm thấy cậu của tôi diễn quá tốt, mỗi một cảnh đều hấp dẫn, mỗi một khung hình đều ẩn chứa câu chuyện. Đương nhiên tiếng nói phê bình thì vẫn có, tôi đoán nếu không phải đồng nghiệp không cam lòng thì cũng là anti nhiều năm cắn mãi không tha. Vậy nên tôi bèn đăng ký một chiếc clone, chém giết qua lại trên khắp các nền tảng mạng xã hội lớn với bọn họ, mưa máu gió tanh, không gì khoái bằng.
Lê Kiều ngồi đó, bắt mấy trợ lý lần lượt lên mạng tìm kiếm bình luận về phim và anh, còn bắt bọn họ đọc to lên nữa.
Chị Lâm đọc một cái bình luận rất hot trên mạng, cười nói với Lê Kiều: “Bài post này hot ra phết, lượt share kinh người, lên cả hotsearch luôn rồi—— Ấy! Tên này độc miệng ghê cơ, có khi phải ngang ngửa với Lạc Băng nhà chúng ta ý chứ——”
Lê Kiều lấy điện thoại từ tay chị Lâm, nhanh chóng nhìn bài post kia một cái, sau đó liếc mắt nhìn tôi: “Chính là em chứ gì?”
Tôi hơi ngạc nhiên: “Thế mà cũng nhìn ra được? Lần này em rõ văn minh mà, ‘rắm cớt đái’ ba chữ không dùng chữ nào, toàn giảng đạo lý lớn không…”
“Ai mà đấu lại được cái mồm này của em? Heo không thiến thì không mập, Viên Lạc Băng em chính là bẩm sinh miệng tiện ngứa đòn, ba ngày không đánh thì lật cả nóc nhà lên.” Lê Kiều cười, nhéo nhẹ mũi tôi, “Lát nữa bảo ekip xếp cho em một chức vụ, em tới trung tâm văn hóa cùng anh. Nếu như lần này thật sự đoạt giải rồi, anh hy vọng vào một khắc đó, người bên cạnh anh chính là em.”
“Cậu ơi, em cũng muốn… Nhưng mà…”
Đáng lẽ tôi phải tận mắt chứng kiến khoảnh khắc anh nhận giải, thế nhưng lại đúng lúc có việc trùng lịch, lần này tôi tới HongKong là để nhảy. Tôi không phải nhân vật chính, chỉ là vai quần chúng mà thôi, nhưng sau khi tôi quay lại con đường vũ đạo, đây là lần đầu tiên tôi được bước lên một sân khấu lớn và đông người đến vậy.
Lê Kiều có chút cụt hứng, nhưng tôi nhận ra được, anh cố kìm nén sự không vui đó lại. Anh chọn được lễ phục từ trong tay nhân viên quan hệ đối ngoại của nhãn hàng thì liền kêu người đuổi tôi ra ngoài.
Buổi diễn tối đó hết sức thành công. Ở trên sân khấu nhảy múa tôi vĩnh viễn chuyên tâm chú mục, nhưng khi cúi đầu hạ màn tôi lại lệ nóng doanh tròng. Mỗi một lần lên sân khấu tôi đều không nhịn được nhớ tới lão Viên và Lão Nương Bì, tưởng tượng bọn họ người ở trên trời, người chốn phương xa, đều dành cho tôi ánh mắt vui mừng tự hào.
Sau khi buổi diễn kết thúc, tôi từ chối lời mời đi bar ăn mừng của Sergio, vội vội vàng vàng chạy về khách sạn. Tuy rằng bởi vì nhảy mà bỏ lỡ hiện trường trao thưởng, nhưng tôi vẫn muốn được tự mình trải nghiệm cảm giác của Lê Kiều vào khoảnh khắc đó một phen.
Vị trí đề cử của <<Xốc nổi>> ở bên trái, của <<Vũ đạo gia vĩ đại>> ở bên phải. Ống kính lúc nọ lúc kia lần lượt thay đổi lia qua giữa hai nhóm người, thành ra để một đám nhân vật điện ảnh HongKong biến thành phông nền. Cố Dao từ đầu đến cuối mỉm cười ung dung, tựa như đã nắm chắc phần thắng, mà Lê Kiều thì cứ mím chặt môi, mày hơi nhíu.
Trước khi cái tên “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” được xướng lên, vẻ mặt mỗi người trong ống kính đều rất nghiêm túc. Loại cảm xúc như bóp nghẹt cuống họng đó cách một chiếc màn hình truyền đến tôi, hai tay tôi nắm chặt, lưng ướt mồ hôi, cả người đều không kìm được run rẩy.
Cho đến khi nghe thấy vị MC trao giải đọc tên của Lê Kiều lên.
Nam chính xuất sắc nhất, <<Xốc nổi>>, Lê Kiều.
Bụi trần lắng đọng.
Nhất thời hơi thở của tôi vẫn chưa ổn định lại được. Dưới ống kính, Lê Kiều đang cùng đạo diễn, diễn viên bên cạnh từng người một ôm nhau, sau đó anh vẫn trưng gương mặt lãnh khốc đến cùng ra, nhìn như thong thả không vội mà bước lên sân khấu.
Anh tựa như đã quyết tâm không đi theo lối mòn, sau khi lên sân khấu thì khách khí ôm MC kia một cái, phát biểu nhận giải cũng tương đối dứt khoát.
Anh nói, <<Xốc nổi>> không xốc nổi, điện ảnh rất tuyệt, giải thưởng cũng rất tốt.
Có lẽ cũng chỉ có tôi nhìn ra được anh đang cực lực áp chế cảm xúc của bản thân. Vành mắt anh hơi đỏ, vẻ mím môi không được tự nhiên, giọng nói cũng cố ý giữ sự bình ổn.
Bất luận thế nào, cũng thật tốt.
Tôi ngồi trước TV vừa cười ngu vừa vỗ tay, lộp bộp lộp bộp không dừng được, lòng bàn tay cũng đỏ cả lên.
Sau khi nhận giải không thể thiếu việc tham gia tiệc mừng công, tôi biết loại tiệc rượu này trước giờ có đầu không có cuối, một khi đã high lên thì không phanh lại được, vậy nên tôi nằm trên giường lớn ở khách sạn đợi Lê Kiều hai tiếng đồng hồ, xác định anh không thể một lúc mà về được ngay, bèn định tắm rửa đi ngủ.
Vì thành công của buổi diễn hôm nay, dạo gần đây tôi thật sự toàn dậy nhảy từ lúc gà mới gáy, đầu vừa chạm gối thì người đã hoàn toàn thiếp đi mất. Đương lúc tôi cùng Trang Chu luận điệp, tướng ngủ như heo chết, nước dãi chảy thành sông thì đột nhiên, có người đẩy tôi một cái. Tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người nọ, anh giục tôi mau thức dậy.
Tôi đã nửa tỉnh, nhưng vẫn không chịu mở mắt ra tử tế, lật người một cái lại chôn đầu vào trong chăn. Một lúc sau, giọng nói kia lại vang lên, lần này nghe rõ ràng là đã có vẻ khó chịu: “Dậy, mau lên!”
Người tôi vẫn còn hơi lơ mơ, mắt khép nửa, tôi chậm rãi, lười biếng, kết quả hoàn toàn chọc giận vị kia, một cái búng từ trên trời giáng xuống: “Dậy mau!”
“Đã mấy giờ rồi…” Tôi dụi dụi mắt, chùi chùi mép, thần trí còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cực kỳ tự nhiên quen thói mà nằm úp sấp xuống giường, chủ động dâng mông lên, tụt quần ra. Tôi nói: “Cậu ơi, mời cậu thong thả dùng…”
Lê Kiều ở đằng sau hình như hơi ngẩn ra. Một lúc sau, anh mới nhấc chân đạp mạnh một cú, trúng ngay mông tôi. Có lẽ là anh bị tôi chọc cho tức cười, giọng nói cũng không còn bực bội như trước nữa: “Ai thèm dùng em? Gọi em dậy cùng xem biểu diễn.”
Thế này thì có ê chề không, tôi đã lột trụi rửa sạch đặt lên bàn cả rồi, vậy mà người kia lại không muốn dùng. Vậy là tôi còn chưa kéo quần lên ngược lại đã rúc mặt vào trong lòng Lê Kiều, mồm miệng không đứng đắn nói: “Cậu ơi… hay là cậu cứ dùng đi, dùng thật lực vào, dùng hỏng em luôn đi…”
Lần này chắc là Lê Kiều bị tôi chọc cho tức ngất đi được rồi. Anh giơ tay định quạt tôi, bên tai tôi tiếng gió ù ù một chập, bị dọa sợ. Không ngờ sau cùng tay anh rút lại lực, chỉ nhẹ nhàng vỗ sau đầu tôi một cái, một cái rất nhẹ rất nhẹ, anh nói: “Thật sự không dùng em, nghe lời.”
Tôi không thể không rời khỏi chăn, dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm cho tỉnh hẳn, nhìn về phía anh: “Em biết cậu đoạt giải thì vui mừng, em cũng rất vui mừng, thật đấy…”
Lê Kiều bò lên giường, siết chặt tôi vào trong lòng anh, nói với tôi: “Anh vui mừng, vì bản thân, cũng vì em.”
Trên người anh có hương rượu cực kỳ dễ ngửi, tôi nhìn anh rút điện thoại ra, cứ bắt tôi phải chen chúc cùng anh xem buổi diễn.
Buổi diễn của tôi.
Hóa ra cái tên này người một nơi hồn một nẻo, còn cố ý xếp người đến xem buổi diễn của tôi. Cũng không biết làm thế nào trà trộn vào được, còn lén lút quay lại cả buổi diễn.
Ban đầu, anh từ đằng sau ôm lấy tôi, không ngừng dùng tay và môi của anh khêu gợi những điểm mẫn cảm của tôi, nhưng rồi sau anh bắt đầu xem nhập tâm, ngược lại không cho tôi ngọ ngoạy nữa.
Lê Kiều hỏi tôi, lần đầu bước lên sân khấu lớn như vậy, có cảm giác gì?
Tôi vô cùng an lòng tựa vào lòng Lê Kiều, khẽ khép mắt lại giữa hương rượu nồng cùng mùi nước hoa trộn lẫn kia. Tôi nói tôi đột nhiên nhận ra, đứng trên sân khấu lớn như vậy, đối diện với nhiều khán giả đến vậy, lại chẳng khác gì khi tôi một mình lén tập nhảy ở giữa khoảnh đất trống trong khu tập thể. Tôi nói tôi từng cho rằng cuộc sống hiện tại chính là mục tiêu của tôi, nhưng khi mục tiêu này thật sự hiện thực hóa rồi, tôi mới phát hiện rằng trời rất cao, đường rất xa, bản thân vẫn thật là nhỏ bé, mà nơi phương xa thì vĩnh viễn ở trước mắt.
Lê Kiều cúi đầu hôn lên chóp mũi của tôi, anh nói, khéo thật, hồi nãy khi cầm được giải thưởng, anh cũng nghĩ như vậy.
Híc ước có thêm 100 phiên ngoại nữa, chứ tôi chưa sẵn sàng tạm biệt anh Kiều với bé Viênnnn huhu
Chủ nhà ơi cho mình hỏi đây làPN cuối của truyện rồi đúng k?