PHỤ CÕI LÒNG SON - Ngoại truyện
Ngoại truyện – Sinh Thần
Chuyển ngữ: Viên, Trần
Nhắc nhở trước khi đọc:
Đây là một ngoại truyện bằng chữ.
Mốc thời gian là khi cả hai mới gặp nhau được vài năm. Tác giả đã lên ý tưởng rất lâu, nhưng bởi vì quá dài nên là không dám vẽ ra.
Phác thảo / Kịch bản: Hoát
Văn bản: Nguyên Nhị
__________
“Hai vị tiên sư… Hai vị tiên sư! Dừng bước! Xin dừng bước!”
Túc Hựu nghe tiếng hô hoán đuổi theo đằng sau, bèn vội rảo bước nhanh hơn, nhìn Triệu Mộ Nhai bên cạnh, oán trách: “Đêm qua ta đã bảo là trèo tường len lén chuồn đi rồi, ngươi cứ đòi ngủ một giấc dưỡng sức để nay đi, để giờ chúng ta bị phát hiện rồi đây!”
Triệu Mộ Nhai kéo tay y lại, biếng nhác lê lết trên đường, đủng đỉnh nói: “Chao ôi, tại thu phục con yêu tinh trăn ấy tốn sức, hao linh lực quá độ đấy chứ. Đại tiên à, tôi chỉ là một tu sĩ nhỏ bé yếu đuối, nào có tiên thể cường tráng như ngài đâu.”
Cái tên tu sĩ “nhỏ bé yếu đuối” này to như con tịnh, vóc dáng phương phi, vạm vỡ hơn “đại tiên” người gầy gò không biết bao nhiêu lần, tiện tay kéo một cái cũng đã khiến Túc Hựu bước chậm lại theo, cũng chẳng hiểu sao mặt dày kêu mình là người ốm cho được.
Nhắc đến chuyện hôm qua, tức thời Túc Hựu nổi cả gân xanh lên, bực không để đâu cho hết: “Ngươi còn dám nói nữa à! Nếu không phải tại tên thầy đồng gà mờ nhà ngươi học hành chẳng đến nơi đến chốn, gặp chuyện nước đến chân mới nhảy, làm sao ta ra nông nỗi bị nước dãi của con yêu tinh trăn ấy dính ướt hết cả người, tắm thế nào cũng không hết!”
Triệu Mộ Nhai rảo chân mấy bước, bàn tay túm cổ tay Túc Hựu kéo ra sau, cà lơ phất phơ bá vai y, sáp mặt lại ra vẻ hối lỗi:
“Đại tiên bớt giận, tối nay tiểu nhân sẽ hầu người tắm hương thảo bách hoa thập toàn đại bổ, được chứ? Đảm bảo tắm xong da dẻ trắng trẻo mịn màng, tóc tai thơm tho bóng mượt~”
Túc Hựu hất bàn tay dê xồm đang rục rịch chuẩn bị nắm cằm mình ra.
“Tem tém lại, không phải ngươi nói ‘xong việc phủi áo đi, chẳng để lại công danh’ hay sao? Trừ gian diệt ác, làm việc thiện không được quá phô trương, tốt nhất là không lấy một đồng, lặng lẽ rời đi, tài đức vẹn toàn mới có thể tiếng lành đồn xa? Người ta ôm con đuổi tới nơi rồi kìa, còn không mau chạy đi!”
Nơi này là trấn Vân Dao. Ba ngày trước, Triệu Mộ Nhai cùng Túc Hựu vân du tới đây, nghe nói gần đây trong rừng xuất hiện một con yêu tinh trăn đạo hạnh cao thâm, thường xuyên mê hoặc người qua đường phạm vào nghiệt dâm loạn. Ở trấn Vân Dao này có vị viên ngoại họ Chu, vừa có tiền lại vừa có thú làm việc thiện, thế nên đã bỏ ra không ít tiền, mấy bận mời tu sĩ đến giúp dân trừ hại.
Có điều, những vị đại sư được mời tới, hoặc là không địch lại được, biến thành bữa ăn cho yêu quái kia, hoặc tự biết lượng sức mình, dứt khoát từ chối vụ làm ăn lỗ sặc gạch này.
Yêu tinh trăn ghi thù, biết là Chu viên ngoại đang kiếm chuyện với nó, năm lần bảy lượt bị chọc giận, buông lời đe dọa một ngày không xa sẽ ăn thịt cô con gái nhỏ mãi mới có được lúc tuổi già hiếm muộn của Chu viên ngoại. Nhà họ Chu hết cách, để bảo vệ tính mạng cho con gái, cả nhà chỉ còn nước trốn chạy.
Túc Hựu cùng Triệu Mộ Nhai tình cờ gặp Chu viên ngoại, sau khi hay cơ sự, tất nhiên chẳng hề từ nan. Có điều, lúc bọn họ bắt gặp yêu tinh trăn, ờm, cảnh tượng quả thực là không nỡ nhìn thẳng.
Yêu tinh trăn nhả lưỡi khè khè, bò trên vai một lão già buông lời dụ dỗ. Không biết lão già kia là bị mê hoặc hay đã ấp ủ lòng háo sắc từ lâu, lời lẽ cợt nhả đùa bỡn một cô gái có vẻ đã có chồng.
Cô gái hình như đã sợ ngây người, run rẩy nói: “Ba… Con là Đào Nhi, là con dâu của ba mà…”
Hay lắm, còn là một màn kịch loạn luân gia đình ngay tại hiện trường. Triệu Mộ Nhai thầm nghĩ: Nghiệp chướng.
Con yêu tinh trăn này chỉ có sở trường am hiểu lòng người, phóng đại tâm ma, vốn không khó hàng phục, nhưng nửa chừng Triệu Mộ Nhai bỗng giở chứng. Thần chú hàng yêu niệm một nửa lại quên lời, chờ hắn lật sách tốn rõ nhiều thời gian. Túc Hựu xém chút nữa bị nước dãi tanh hôi của con yêu tinh trăn này dìm thành thỏ nước dãi. Triệu Mộ Nhai này đúng là bẩm sinh khắc y.
Túc Hựu còn nhớ đạo lý làm việc tốt không lưu danh, tắm rửa qua loa bèn định nửa đêm đánh bài chuồn. Ai dè tên thầy đồng Triệu Mộ Nhai chẳng ốm mà rên, kêu hắn mệt mỏi quá độ, không tiện di chuyển, mới đành rề rà ở lại qua đêm, như thể cố tình chực chờ để ngày hôm sau người ta tới tìm.
Triệu Mộ Nhai thở dài, tài đức vẹn toàn cũng phải bỏ vàng bạc tiền đồng ra ăn ngũ cốc lương thực chứ. Không đi chậm một chút, sao có thể để người ta đuổi theo đưa tiền? Bọn họ không từ chối được, đành phải “miễn cưỡng” nhận lấy, như vậy vừa có tiếng vừa có miếng, ai mà chả hiểu.
Đùn đẩy mời mọc trọng điểm nằm ở đùn đẩy sao? Tất nhiên phải là mời mọc rồi. Mấy đạo lý to tát như khiêm nhường không tham chỉ để lừa con nít thôi, đứa nào tin đứa đấy ngu.
Có điều Triệu Mộ Nhai mấp máy môi, nhìn ánh mắt chính trực trong vắt, không hiểu chuyện đời của Túc Hựu, lương tâm bé bằng đầu mũi kim chợt trỗi dậy, rốt cuộc vẫn không mặt dày đến mức nói những mưu tính giả dối lắt léo này cho y biết, bằng không y lại chê người phàm xảo trá gấp bội lần tộc của y mất thôi.
Trời không phụ người có công, trong lúc Triệu Mộ Nhai cố ý đi chậm, vợ chồng viên ngoại họ Chu đã bế con và dẫn theo cả đầy tớ tới, cuối cùng cũng đuổi kịp, thở hổn hển, kéo ống tay áo hai người, quỳ rạp xuống đất.
Hai người vội vàng đỡ họ dậy. Viên ngoại họ Chu cùng vợ rơi nước mắt, nói: “Hai vị ân công đức cao vời vợi, ơn cứu mạng này, vợ chồng cùng con bé nhà tôi nhớ mãi không quên. Kiếp này tất sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình của tiên sư.”
Triệu Mộ Nhai còn phải giả bộ cao thượng liêm khiết, đương nhiên từ chối. Ánh mắt Túc Hựu nhìn hắn lại càng thêm khó hiểu.
“Tại hạ còn có một lời mời đường đột. Ngày mai là yến tiệc sinh nhật đầy tuổi của con bé, hai vị tiên sư pháp lực cao cường, không biết có thể nán lại thêm một ngày, cầu phúc cho con bé hay không?” Chu viên ngoại lau nước mắt, chỉ vào bọn đầy tớ đằng sau, “Nếu tiên sư không tiện trì hoãn, xin nhất định phải cầm theo chút bạc lẻ này tiêu xài! Bằng không cả nhà chúng tôi đều khó yên lòng.”
Ánh sáng chói lòa của vàng bạc trong mười mấy cái rương suýt chói mù mắt chó của Triệu Mộ Nhai. Lòng hắn muốn lẹ lẹ nhận lấy liền, nhưng cao nhân mà, tay áo phất phơ, phải ra vẻ cứu người giúp đời, thong dong từ tốn.
Hắn đang định giả bộ khước từ, chẳng ngờ Túc Hựu lại nhìn chằm chằm vào đứa bé đang ngủ say, giọng điệu nghi hoặc: “Tiệc sinh nhật… đầy tuổi?”
Chu viên ngoại không cảm thấy có gì khác thường, chỉ cho rằng thế ngoại cao nhân rời xa hồng trần đã lâu, không quen với những chuyện phàm tục này, bèn nhiệt tình giải thích: “Tổ chức tiệc rượu mừng sinh nhật tròn tuổi cho con cái là tục lệ của chúng tôi. Ở nơi khác sẽ không làm rình rang như vậy, nếu tiên sư có hứng, chẳng bằng nán lại chung vui, uống chén rượu mừng đầy tuổi con tôi.”
Triệu Mộ Nhai nhìn vẻ mặt Túc Hựu như có tính toán gì đó, bèn mỉm cười với Chu viên ngoại, nói: “Viên ngoại đã có lời mời, chúng ta mà từ chối thì quả là bất kính. Đã vậy, đành phải quấy rầy rồi.”
–
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, Túc Hựu bị tiếng pháo nổ đùng đùng đánh thức khỏi giấc mộng, vô thức bật người dậy… Không dậy được.
Triệu Mộ Nhai vẫn còn ngủ say, tay chân dài ngoằng quấn chặt lấy y, còn có thứ gì đó cứng ngắc đụng vào sau lưng Túc Hựu. Bởi họ Triệu từng có tiền án, Túc Hựu lập tức liên tưởng đến vụ lần trước, tức thời ngượng chín mặt, phần da từ sau tai đến cổ vốn trắng như tuyết, thoắt cái đã thấy vệt hồng loang ra.
Triệu Mộ Nhai mơ màng mở mắt, thấy mảng da hồng hào nóng rực này, lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, không kìm được nghiến răng. Hắn muốn thừa dịp sơ múi Túc Hựu một chút, ai dè chưa kịp làm gì đã bị một cước đạp thẳng vào hạ bộ, đau đến rít lên: “Ai chọc gì đến ngươi mà sáng bảnh mắt ra đã dữ dằn thế? Đá hỏng ta, nửa đời sau ta ăn vạ ngươi đấy nhé!”
“Còn cợt nhả kiểu đó nữa là ngươi khỏi sống nửa đời sau nữa luôn đấy.” Túc Hựu hừ lạnh, khoác áo lên, xuống giường. Vừa lúc Chu viên ngoại đích thân đến mời, nói mọi sự đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ hai vị tiên sư ban phúc cho con gái, rồi sau đó có thể khai tiệc.
Triệu Mộ Nhai ngã vật ra giường, rên rẩm không dậy nổi. Túc Hựu vội vàng đứng chắn khe cửa, nói lập tức qua ngay, quay đầu khua nắm đấm với họ Triệu: “Còn đau à? Có muốn ta xoa cho không?”
Họ Triệu khuất phục trước nắm đấm bạo lực của y, buông tiếng thở dài, vừa lồm cồm bò dậy chỉnh đốn cho ra người ngợm, vừa lăm le cò kè mặc cả: “Ờ thì, xoa nhẹ nhàng thôi, để đến tối được không?”
Túc Hựu siết chặt nắm đấm khua khoắng. Triệu Mộ Nhai gục mặt xuống, tủi thân nói: “Dạ đại ca tha em, em sai rồi.”
Sau một nén nhang, tại sảnh chính của phủ họ Chu.
Triệu Mộ Nhai nhắm mắt niệm thầm một lát, ngón tay đồng thời vẽ một lá bùa “Chú hộ thần” lơ lửng giữa không trung, sau đó chú văn biến thành một tia sáng vàng nhạt, theo đầu ngón tay Triệu Mộ Nhai nhập vào giữa trán bé gái.
Triệu Mộ Nhai trao đứa trẻ lại cho Chu phu nhân: “Chú hộ thần có thể bảo vệ người thường khỏi tai họa, chúc cho lệnh ái bình an yên vui, một đời suôn sẻ.”
Trong tay Túc Hựu bấm niệm thần chú, dùng thần lực tụ thành một chú thỏ ngọc có linh quang lưu chuyển, đặt vào tã bọc của đứa bé, sau đó khách khứa lần lượt tặng lễ vật đã chuẩn bị lên. Chu phu nhân cảm tạ liên hồi.
Nghi thức cầu phúc kết thúc, hai người ngồi vào vị trí, gánh hát và nghệ sĩ xiếc nhà họ Chu mời tới thay phiên nhau lên sân khấu biểu diễn, náo nhiệt đến tận khi hoàng hôn buông xuống mới bắt đầu tàn tiệc. Ngoài viện vang tiếng pháo hoa giòn rã vọt lên cao, muôn màu muôn vẻ rực rỡ đua nhau khoe sắc. Ở trong nhà, Chu tiểu thư đang được mọi người vây xem chọn đồ. Cô nhóc túm được một cái lại quẳng đi một cái, có vẻ chán ghét lắm, cuối cùng túm được thỏ ngọc Túc Hựu tặng, mặt mày hớn hở nhét vào trong miệng, khiến cha mẹ sợ tới mức suýt nữa ngất lịm.
Túc Hựu cùng Triệu Mộ Nhai bưng bát rượu ngồi trên nóc nhà, bên tai là tiếng cười nói vui vẻ khắp phủ họ Chu, trước mắt lại là bầu trời đêm rực rỡ đèn hoa.
Ở Thần tộc Lăng Tiêu, từng đóa hoa ngọn cỏ đều có linh khí, đình đài Lưu Vân vô vàn tạo vật thần linh, tinh xảo hào nhoáng, cõi phàm nào thể sánh bằng, nhưng có đôi lúc lại có vẻ quá mức tĩnh mịch cô quạnh.
Gió đêm dìu dịu, Túc Hựu chống cằm, lơ đãng nhìn khoảnh sân nhỏ đèn đuốc sáng trưng, không khỏi cảm thấy có chút ngưỡng mộ: “Thì ra yến tiệc sinh nhật lại là chuyện vui náo nhiệt như vậy. Cái gọi là khói lửa nhân gian, có lẽ cũng chỉ thế này mà thôi.”
Triệu Mộ Nhai thuận miệng hỏi: “Sinh nhật của ngươi đâu, giới Lăng Tiêu không chúc mừng ngày này sao?”
Túc Hựu lắc đầu: “Thời gian ở giới Lăng Tiêu không giống cõi phàm, tuổi thọ của thần dài vô biên, sánh ngang với mặt trời và mặt trăng, vì vậy sẽ chẳng có trưởng bối nhớ đến ngày này. Bình thường mọi người đều tu luyện riêng, thi thoảng thấy buồn chán thì mới tụ họp lại với nhau.”
Túc Hựu thần thể tóc bạc, trên mặt thoáng qua nỗi nhớ nhung lẫn đơn côi, hỏi ngược lại hắn: “Vậy sinh nhật ngươi là khi nào?”
Có gì đó lóe lên trong mắt Triệu Mộ Nhai, hắn quay đầu lại, nói: “Thực ra ba ngày nữa chính là sinh nhật của ta, cùng ta đón sinh nhật nhé.”
Túc Hựu ngây người: “Sao chưa nghe ngươi nói bao giờ?”
Triệu Mộ Nhai bày ra vẻ mặt vô tội: “Quên mất, vừa mới nhớ ra.”
Túc Hựu: “….”
Vì để đón sinh nhật, hai người bọn họ tìm một nhà trọ, tạm thời nghỉ chân tại trấn Vân Dao.
Túc Hựu từng quan sát tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà họ Chu, biết được chúc mừng phải nói những lời tốt đẹp, tặng quà sinh nhật. Y và Triệu Mộ Nhai vân du tứ phương không có chỗ ở cố định, gánh hát ầm ĩ náo nhiệt tất nhiên là miễn luôn, bèn dồn hết tâm tư vào quà sinh nhật.
Y đắn đo suy nghĩ mất hai ngày cũng chẳng nghĩ ra nên tặng cái chi.
Đắt thì, thực tế tiền tiêu toàn là móc từ túi Triệu Mộ Nhai ra, mà rẻ thì lại có vẻ không đủ chân thành… Còn con thỏ ngọc tụ thành từ linh lực lúc trước y tặng cho Chu tiểu thư, cũng ngại tặng tiếp cho Triệu Mộ Nhai.
Ba ngày làm người vô gia cư thất nghiệp trên phố, Túc Hựu vô tình nhìn thấy một hiệu sách sập xệ, đầu óc đột nhiên nảy ra sáng kiến. Y nhớ rằng Triệu Mộ Nhai thích coi tiểu thuyết, sưu tầm được trọn bộ sách hiếm “Đất Đen tình cờ gặp góa phụ yêu kiều”. Đáng tiếc lần trước thu phục yêu ma đã làm hỏng mất một phần, hắn đau lòng đến mức bỏ bữa hẳn mấy ngày, y bèn nghĩ hay là vào hiệu sách tìm hộ Triệu Mộ Nhai. Ai dè chó ngáp phải ruồi, cái cửa tiệm nát có hàng quý thật!
Túc Hựu giấu đồ rồi trở về nhà trọ, nhất quyết đặt thêm một gian phòng để ngủ riêng, đợi đến ngày hôm sau cho Triệu Mộ Nhai một bất ngờ. Lần này Triệu Mộ Nhai lại chẳng ý kiến ý cò gì, đồng ý tắp lự.
Ở trong phòng của mình, Túc Hựu trịnh trọng gói tiểu thuyết, nhưng gần xong lại cảm thấy không quý giá lắm, không biết Triệu Mộ Nhai có thực sự thích hay không?
Một đêm trằn trọc như vậy, Túc Hựu chẳng thể ngủ ngon, mãi đến tận hừng đông mới say giấc. Y tỉnh lại, thấy có một bức thư đặt bên gối, bên trên là nét bút của Triệu Mộ Nhai: “Giờ Dậu hai khắc, gặp ở Thu Xuân Sơn.”
Hai người đã quen thân đến thế rồi, còn phải bày đặt trịnh trọng như vậy sao?
Trời mới tờ mờ sáng, phòng bên cạnh không có ai, Triệu Mộ Nhai đã ra ngoài rồi.
Túc Hựu thử tìm kiếm thần thức của hắn, nhưng cái tên này lại giấu nhẹm khí tức khiến y không thể cảm nhận được, càng không hiểu hắn thần bí như vậy là định giở trò gì. Nhưng mấy ngày nay Triệu Mộ Nhai đều sớm đi tối về, không thấy bóng người. Tên này thích chui vào mấy chỗ náo nhiệt, chắc là chui vào sòng bài nào rồi không biết chừng.
Đã tỉnh giấc rồi, cũng chẳng ngủ tiếp được nữa, nghĩ đến “Thu Sơn Xuân” là nơi nào còn không biết, chi bằng ra ngoài dò đường trước. Ra ngoài đưa bức thư cho tiểu nhị xem, tiểu nhị ngó đầu nhìn một cái: “Ồ, đây là tên một cái đình, nhưng khá xa đấy, ở tít phía đông trấn chúng ta. Trấn to lắm, nếu khách quan muốn đi thì phải xuất phát từ sớm, hoặc là cưỡi ngựa đi, thì chỉ mất nửa canh giờ thôi.”
Đại khái có thể qua đó trong chớp mắt, cũng không cần lo mất thời gian đi đường. Túc Hựu cảm ơn tiểu nhị, cầm tiểu thuyết lên phố đi dạo. Tối qua cứ lo lắng xem Triệu Mộ Nhai có thích quà của mình không, trằn trọc mất cả đêm, chi bằng mua thêm vài thứ cho chắc ăn.
Giờ Dậu, Túc Hựu cầm tiểu thuyết, xách theo bánh hạt sen, hai vò Giang Nguyệt Bạch, túi lớn túi nhỏ đến nơi đã hẹn, đợi đến tận ba khắc vẫn chẳng thấy bóng dáng Triệu Mộ Nhai. Không kết nối được thần thức, Túc Hựu cũng chẳng biết hắn ở đâu.
Lúc đầu Túc Hựu còn tưởng Triệu Mộ Nhai bận việc đến trễ nên cứ ngồi đó đợi hắn, mà đợi mãi chẳng thấy hắn đến, lại nghĩ có khi nào tên này bày trò trêu chọc mình, đặt đống đồ xuống tỉ mỉ lục soát bụi cỏ xung quanh một lượt cũng chẳng phát hiện một cọng lông gà nào.
Túc Hựu lấy phong thư ra đối chiếu, đình tên Thu Sơn Xuân, bảng đóng đinh đây, không thể sai được.
Xung quanh cũng chẳng có yêu khí, Triệu Mộ Nhai không thể gặp nguy hiểm không thoát thân nổi.
Tuy Triệu Mộ Nhai là một thằng khốn miệng lưỡi lắt léo, nhưng Túc Hựu vẫn luôn cho rằng hắn tình nguyện dạy mình nhìn rõ lòng người, thấu tình người, giúp mình trở về Thần giới Lăng Tiêu. Đúng sai rạch ròi, tất nhiên không khuyết thiếu phẩm cách đạo đức, là một người tốt hiếm thấy, cũng sẽ không dễ dàng thất hứa.
Y bực bội oán trách: “Tên bịp bợm chết toi này đang làm cái quái gì vậy?”
Mây che khuất vầng trăng sáng lơ lửng giữa trời, đột nhiên đổ cơn mưa chẳng hề báo trước. Túc Hựu nhớ đến mấy quyển tiểu thuyết để trong đình, vội vàng chạy về, mà bốn mặt đình viện cham rỗng, mưa lại tầm tã đổ xuống, bánh có giấy dầu gói còn không sao, nhưng bìa sách thì vẫn bị ướt.
Nơi này không thể dừng chân được nữa. Túc Hựu xách một đống vụn vặt linh tinh trở về nhà trọ, phòng ốc hai bên đều trống không như nhau. Y tặc lưỡi, bực mình không muốn để ý tên họ Triệu kia nữa, tự mình thay xiêm y ướt sũng rồi gọi nước nóng ngâm bồn. Tắm rửa xong nằm trên giường một lúc, rồi lại bật dậy đến bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Mưa càng lúc càng to, Triệu Mộ Nhai mãi vẫn chưa về. Lẽ nào hắn thực sự gặp phải rắc rối gì rồi?
Rốt cuộc, Túc Hựu vẫn không yên lòng, lách mình nhảy khỏi cửa sổ chạy vào trong màn mưa. Lúc này đột nhiên y lại cảm nhận được thần thức của Triệu Mộ Nhai, vội vàng chạy về hướng thần thức.
Triệu Mộ Nhai toàn thân ướt sũng đứng trong mưa, tóc ướt dính vào mặt, vào trán, che khuất đôi mắt, nhìn trông rất chật vật, lại cũng như tượng gỗ rối đất, mặc cho mưa vùi gió quật.
Rõ ràng sau lưng hắn mấy bước là mái hiên có thể trú mưa, nhưng hắn lại cứ đứng ở trước cửa, như đang ngóng trông, thiết tha đợi ai đó đến.
Túc Hựu thấy lòng xót xa, rồi lại thấy vui mừng, xem ra Triệu Mộ Nhai cũng vẫn đang đợi mình, hắn không nuốt lời.
Y vỗ vai Triệu Mộ Nhai từ phía sau: “Ngươi đứng đây làm gì thế? Ta đã đợi ngươi lâu lắm đấy. Quà chuẩn bị tặng ngươi bị mưa làm ướt rồi, mãi chẳng thấy ngươi đến.”
Triệu Mộ Nhai nghe tiếng, quay đầu lại, vén mái tóc che mắt ra, ngước mắt nhìn thấy bóng hình Túc Hựu. Cảm xúc trong mắt thoáng chốc ngẩn ngơ không rõ, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, mà lại giống như thở phào nhẹ nhõm.
“Ta còn tưởng ngươi không đến chứ.”
Túc Hựu: “Ta cũng đợi ngươi mà? Không phải nói là gặp nhau ở Thu Sơn Xuân sao? Ta chẳng tìm được thần thức của ngươi, người giấu mình đi làm gì hả?”
Triệu Mộ Nhai lấy ra một chiếc bình ngọc lưu ly, bên trong đựng một con rắn nhỏ:
“Tại vì thu phục con trằn yêu này. Sinh linh ẩn mình khi yếu ớt là thiên tính, tu vi của nó cao thâm, vô tình ẩn cả ta đi, ta cũng vừa mới phát hiện.”
“Gượm đã.” Triệu Mộ Nhai ngây người một lát: “Ngươi nói gì cơ, Thu Sơn Xuân?”
Túc Hựu chớp mắt: “Đúng vậy.”
Triệu Mộ Nhai: “…”
Triệu Mộ Nhai: “Là Thu Sơn Xuân Kiến, không phải kiến trong gặp mặt, ngươi ngẩng đầu lên nhìn xem.”
Túc Hựu vừa ngẩng đầu lên nhìn, nơi này có vẻ là một vườn trà vừa mới xây dựng, trên tấm biển đề bốn chữ lớn “Thu Sơn Xuân Kiến”, ý là núi thu gặp trời xuân, quanh co khúc khuỷu.
Thì ra là vậy, chữ đồng âm nhiều nghĩa. Tiếng tăm của quán trà mới xây chưa kịp lan rộng thì tình cờ trên trấn có một cái đình hoang vu tên Thu Sơn Xuân, mới xảy ra hiểu lầm như vậy, làm hai người mất công đợi cả buổi tối.
Túc Hựu ỉu xìu: “Sao ngươi không nói rõ?”
Bả vai Triệu Mộ Nhai sụp xuống. Hắn cũng cạn lời với chuyện hoang đường này, sao hắn biết được còn có một cái đình dở hơi trùng tên chứ?
Triệu Mộ Nhai thở dài: “Ta dầm mưa cũng chẳng sao, chỉ là hoa Lăng Tiêu này rất quý, khó khăn lắm mới tìm được mảnh đất trù phú này trồng nó, đang tiếc vừa ngâm nước mưa, tuy không héo mất nhưng cũng không còn vẻ đẹp nhất nữa.” Bây giờ Túc Hựu mới để ý mấy khóm hoa trồng xung quanh quán trà là hoa Lăng Tiêu!
Triệu Mộ Nhai thấp giọng, nói: “Vốn muốn tặng cho ngươi để tán gẫu về nỗi nhớ quê hương, chẳng ngờ lại xảy ra sự cố.”
Hoa Lăng Tiêu gần như chỉ sinh trưởng sum suê ở giới Lăng Tiêu, ở các giới khác rất hiếm, không biết ba ngày nay Triệu Mộ Nhai sớm đi tối về tốn biết bao công sức mới tìm được đống hạt giống này, ép chúng nở hoa, mang mùa xuân ở Thần giới Lăng Tiêu tới nhân gian cho y xem.
Túc Hựu vuốt ve những cánh hoa bị mưa làm ướt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Thật sự là hoa Lăng Tiêu… Ngươi tìm ở đâu ra thế? Không đúng, sinh nhật của ngươi, sao lại chuẩn bị quà cho ta?”
Triệu Mộ Nhai do dự một lúc, vốn không định nói ra, Túc Hựu lại dùng ánh mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm, không còn cách nào khác, đành chịu nói ra sự thật: “Thực ra ta cũng giống ngươi, không nhớ sinh nhật của mình. Thiết nghĩ, đã cùng cảnh ngộ, chi bằng tìm một ngày đẹp coi như sinh nhật của hai ta. Ai biết được hôm nay xui xẻo như vậy. Xem ra ngày hôm nay không được rồi, lần sau ngươi chọn đi, chúng ta cùng nhau đón sinh nhật.”
Nhận lệnh hạ phàm, Túc Hựu tuy là thần tộc Lăng Tiêu cao quý danh giá cường đại, nhưng cô quạnh suốt thời gian dài, bên cạnh không người thân không bạn bè, chẳng có ai giống bạn bè thuở xưa, hay giống như sư phụ nương nương, sẽ nhớ kĩ mọi điều nhỏ nhặt nhất chỉ bởi chút cảm xúc vụt thoáng qua ánh mắt tùy ý của y. Ngoại trừ Triệu Mộ Nhai.
Túc Hựu lặng thinh hồi lâu, vành mắt âm ấm, cõi lòng như tan ra, rối tinh rối mù. Mở miệng định nói gì đó mới phát hiện cổ họng mình nghẹn ứ, không nói nên lời.
Y không muốn khóc thành tiếng để Triệu Mộ Nhai trêu ghẹo, vì vậy chẳng nói chẳng rằng, giang rộng hai tay, ôm chầm lấy hắn, giấu chút hơi ẩm vào trong màn mưa, vào bờ vai của Triệu Mộ Nhai.
“Triệu Mộ Nhai, ngươi đúng là…”
Triệu Mộ Nhai vươn tay ôm lấy bả vai của y. Khi cúi đầu, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng sượt qua vành tai Túc Hựu, như thể tóc mai vấn vít.
Thực ra còn có một nguyên nhân, Triệu Mộ Nhai giấu không nói ra.
Hắn muốn nói với Túc Hựu, tuy người thân của y ở Thần giới Lăng Tiêu xa xôi, tạm thời không thể đoàn tụ, nhưng ở cõi trần này cũng có người để tâm đến buồn vui yêu ghét của y, muốn ở bên y mãi mãi.
Hết.
dẫu chap này toàn là chữ nhưng tôi vẫn có thể ngồi mường tượng ra cảnh 2 bé ôm nhau <3 <3
Huhu.. Triệu chó với Thịt chiên dễ thương quá. Tác giả hay như vậy xứng đáng có 1000 người yêu
Trời ơi kiếm đâu ra người như tró Triệu, đã đẹp, giỏi, dăm dê lại thâm tình. Nhìn ổng yêu ổng cưng Túc Hựu chỉ biết chúc cho hai người được mãi mãi bên nhau.
Cái tên nói lên tất cả:))
Có bản tiểu thuyết thì hay biết mấy. Triệu Mộ Nhai đúng gu mình luôn
hay quá ;-;