Dê nhỏ ngắm Sao
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
Đăng nhập Đăng ký
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
  • About us – Về tụi mình
  • Donate – Ủng hộ
Đăng nhập Đăng ký

QUYỆN LÒNG - Chương 1

  1. Trang chủ
  2. QUYỆN LÒNG
  3. Chương 1
Chương tiếp


Chương 1

Chuyển ngữ: Gián
Biên tập: Trần


Tôi chưa từng thấy Lâm Hải khóc.

Em đứng dưới gờ tường gạch đỏ xây dở, máu chảy dọc xuống theo trán, lướt qua khóe miệng, tí tách nhuộm đỏ tuyết trên đất, tựa như lá cây phong nở rộ theo mạch tuyết xốp mềm. Ánh mắt em trong trẻo, rét lạnh hơn cả băng tuyết dưới mái hiên.

Em không khóc.

Em từng đứng trước mặt tôi, cánh tay gãy vung vẩy, mở một con đường giữa đám kẻ thù đang xông tới. Đám đông chen chúc, phẫn nộ bủa vây, em chắn lại hết những thù hận che trời lấp đất. Xong việc, tôi cũng chỉ vỗ bả vai gầy guộc trơ xương của em, nói một câu cảm ơn đơn giản.

Em nằm trên giường bệnh, cũng không khóc.

Tôi rất chi là buồn bực. Tên nhóc này mới được bao tuổi, sao mà giỏi nhẫn nhịn quá vậy.

Sau đó thế nào, chuyện qua lâu rồi tôi cũng chẳng nhớ nữa. Trải nhiều sự đời hỗn tạp, vào những năm ngấp nghé tuổi bốn mươi, tôi mới hoàn toàn giác ngộ. Quyết định không sống tỉnh nữa.

Tuổi trẻ sống tỉnh quá, cái gì cũng muốn. Tôi muốn nhà, muốn công ty, muốn anh em, muốn đàn bà… Nào là súng, là đao, là rượu, chỉ cần dẹp được đường thì cứ việc nhè vào tôi đây, nện tôi đi này!

Nện cho tôi… đầu váng mắt hoa. Bò ra được khỏi chồng rượu lại lội xuống biển máu, leo qua được núi đao lại đu vào rừng đạn. Tôi đã quên luôn cả việc từ khi nào có thêm một nhân vật như Lâm Hải ở bên cạnh.

Hồi lão An tại thế, từng nhắc nhở tôi một câu, bảo thằng ranh này khó lường đấy, không phải loại nhàng nhàng đâu!

Lúc ấy, tay tôi bưng rượu xái, thèm người để chịch đến trằn trọc mất ngủ, thèm phát khóc. Tuyệt nhiên chẳng nghe rõ lão nói cái gì, chỉ loáng thoáng biết có một người như vậy, nhưng tôi để ý chuyện làm sao để cướp lấy địa bàn ngoại ô phía tây hơn.

Muốn có tiền, muốn cơm no rượu say, muốn đụ hết đám đàn bà của sếp Lưu, đụ tung luôn cả hơn hai chục năm đầu đời thối nát của tôi.

Lâm Hải nghe tôi kể chuyện quá khứ, chẳng ừ hử gì mấy. Em vốn đã ít nói, cùng lắm chỉ có ở trên giường thì nói được vài câu. Ôi chao, nhắc đến đây, mở đầu rõ là nói chuyện trước giờ chưa từng thấy Lâm Hải khóc, quanh đi quẩn lại thế nào lại đến khúc giạng chân luôn rồi!

Lần đầu tôi chứng kiến Lâm Hải khóc, chính là ở trên giường.

Hù tôi khiếp vía.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, trong một khách sạn tư nhân gần ga tàu hỏa. Ga giường cũ xanh lè, mền bông đỏ choét. Hai chiếc giường, đều không lớn.

Tôi quẳng Lâm Hải lên mặt mền nhiễu điều, em lẳng lặng cởi sạch quần áo ra.

Trời mùa đông, hồi đó chưa có hệ thống sưởi, trong phòng vẫn đặt lò hơi lớn, lỗ thoát khí đặt bên ngoài, bên trong chỉ có thể tạm coi là không lạnh.

Tôi bảo, cậu bị điên à. Ấy thế mà em cởi xong, tôi liền bức bối nhấp nhổm.

Tên này da trắng, mặt đẹp, làm côn đồ vẫn cứ có gái chạy theo. Ngặt nỗi em cứ trưng bản mặt lạnh cả ngày, ra vẻ ta đây ngầu lắm.

Em bỗng dưng bò sấp xuống giường mà khóc, mông mẩy phơi hết cả ra ngoài. Tôi đứng hình, hỏi, cậu làm trò gì thế?

Em chỉ ra sức khóc, chẳng nói chẳng rằng.

Tôi quát, rốt cuộc muốn gì nói anh mày nghe coi!

Không biết có phải tại cáu hay không, lúc ấy tôi quay đầu, thấy chiếc gương nhỏ loại đàn bà con gái hay dùng đặt trên bàn khách sạn, sau lưng còn dán hình Đặng Lệ Quân. Tôi liếc mắt nhìn vào đó, thấy mặt mình đỏ lựng.

Chuyện giữa chúng tôi đa đoan trắc trở, rối một nùi, túm lại thì tôi đã biết tỏng cái lòng của em từ lâu rồi, phải nỗi lắm lúc cũng tạo nghiệt, cố ý làm thinh, ghẻ lạnh người ta. Trước giờ em cũng chẳng bao giờ nhắc đến, cái gì cần làm vẫn làm, tôi cho rằng chuyện này rồi cũng sẽ cứ thế trôi đi.

Ai mà ngờ được em bỗng dưng khóc chứ.

Tôi sợ nhất là người ta khóc, gái trai gì cũng không được! Chủ yếu là vì ăn gen mẹ tôi, sửa bao năm rồi vẫn vậy, hễ thấy người ta khóc là lại mở van khóc theo. Tuy rằng dao rựa trên tay vẫn đâu vào đấy, nhưng đàn ông con trai mà mau nước mắt trông ra cái thể thống gì, đồn ra ngoài bẽ mặt.

Thấy em khóc là tôi cuống hết cả lên, vội bước tới kéo mền che đít cho em. Ai dè em giơ chân đạp một phát! Mền bay rõ xa, chân thằng nhóc này khỏe thật.

“Muốn gì thì nói, khóc nữa tao đập mày giờ.” Tôi xấn tới kéo em.

Kết quả em đẩy tôi lên giường, ép tôi phải đâm em. Thằng nhỏ nhét dao găm vào tay tôi, nói không lấy cái kia chọc thì lấy cái này mà chọc này.

Có thể nói là tôi bị cưỡng bức. Nửa đời làm du côn, thế mà lên giường bị chèn ép. Chuyện này mà đồn ra thì tôi còn biết giấu mặt vào cái lỗ nẻ nào nữa?

Em nằm trên mền nệm đỏ, cẳng chân gác lên vai tôi: “Anh làm được không? Không được thì để em.”

Em được đà rồi, nước mắt trên mặt còn chưa khô đã diễu võ dương oai.

Khéo tôi bị chơi ngải, à không, chắc là rượu tráng dương, cột cờ chưa cần tuốt đã dựng thẳng tắp.

Tôi chọc vào rồi, em lại khóc. Tôi bảo, sao lúc bị đánh đến nhập viện thì chả thấy khóc, này còn đau hơn cả dao chém chắc?

Em nâng khuỷu tay che mặt, nói: “Đừng có bắt nạt em.”

Âm vang rầu rĩ, hơi nặng giọng mũi, xen lẫn tiếng thút thít pha cùng nũng nịu, hoặc ẩn chứa niềm vui vụng trộm. Dù sao thì đầu óc tôi rỗng tuếch, chẳng biết tả sao cho mấy người hiểu…

Một cuộn vải, không dùng để bọc xác nữa mà muốn được may thành quần áo. Mặc lên thì hơi kỳ, nhưng vẫn ấm áp khó cưỡng.

Tiếng em rầm rì nhỏ vụn, như tiếng vải chậm chầm bị xé toạc. Cửa sau bị nhồi đầy, bít lối ra vào. Mới đầu tôi còn hơi nhún nhường, thầm nhủ tàu nhanh một nháy sau này không bao giờ rớ vào nữa, ai ngờ càng chọc càng ngây ngất.

Đàn ông mà đã khai bao rồi, bên trong vừa mềm vừa ấm, còn rất trơn tru “òm ọp”.

Cách Lâm Hải nói chuyện không giống chúng tôi. Người miền Nam, cụ thể vùng nào thì không biết, miệng ngậm vị u sầu. Lần nào tôi cũng phải ấn em xuống, mới cạy được một thoáng chuyện trò trong cái miệng vàng kia. Tôi hỏi em: “Chắc em là dân Hồng Kông nhập cư trái phép vào đây chứ hả?”

Em quỳ bên dưới, tóc cũng rung rung theo, “Không, không phải.”

“Không phải ý là không phải người Hồng Kông, hay không phải nhập cư trái phép?”

“Đều… đều không phải.”

Thằng nhóc này lầm lì như chì đổ khuôn, tích chữ như vàng. Có lúc tôi cáu quá, cố ý rút ra không nện nữa, “Cái gì anh cũng kể cho em nghe, thế mà em còn coi anh như người ngoài. Khỏi làm nữa, anh đau lòng rồi, đi đây.”

Lâm Hải vội vàng ôm cổ tôi, tự mình lần mò cửa dưới nhét lại. Em không thích bật đèn, chỉ rên rỉ nỉ non trong bóng tối, giọng dính dớp ngọt lịm, lôi lôi kéo kéo: “Anh ơi, anh thương em với.”

Tôi không biết em đã trải qua những gì, chỉ dựa trên kinh nghiệm nhiều năm mà biết quá khứ của em rất phức tạp, rất khắc nghiệt.

Kể đến đây, tôi lại nhớ đến bộ dạng lần đầu em trốn trong tấm mền điều khóc lóc.

Em ghì tôi lên chỗ tựa lưng đầu giường, tự mình cưỡi lên. Dao đã mài bén đến chảy máu, tôi trơ mắt nhìn hàng họ không nhỏ của mình từng nhát từng nhát đâm sâu vào bên trong em. Mới đầu tôi đau, em càng đau tợn. Trên người lại chẳng mảnh vải che thân, không biết đau hay lạnh chiếm phần nhiều mà cứ run như cầy sấy.

Hết cách, tôi đành vớ áo khoác bọc em lại. Tên nhóc này hệt như kẻ mất trí, bên dưới còn đang bị tôi đóng cọc, bên trên vẫn cứ ra sức nhún, hệt như quả lò xo lắc lư loạn xạ trong lòng tôi, nhất quyết phải lột sạch tôi.

Lần đó tôi bị chọc tức thật, bị làm đến xanh cả mắt, cuối cùng cũng không ngăn em lại, mặc cho em được toại nguyện cận kề xác thịt.

Em không muốn bật đèn, tôi lại càng muốn bật. Tôi phải xem em chơi mất dạy đến vậy, mặt có thẹn đỏ hay không?

Mới đầu thì đúng là không đỏ, khuôn mặt nhỏ trắng nhách, còn đổ mồ hôi lạnh. Tôi không dám nhúc nhích, ôm em ngồi một lúc.

Sau đó nghe em nói được rồi.

Tôi cố tình hỏi, được rồi gì cơ.

Em ngẩng đầu day nghiến môi tôi, nước mắt lưng tròng, “Anh à, đừng trêu em nữa.”

Óc tôi đình trệ, túm mông em dí xuống thật lực. “Bạch bạch bạch bạch”, em bấu vào đầu vai tôi, dập dềnh theo nhịp sóng.

Mãi sau tôi mới ngộ ra, về phương diện này, thằng ôn ấy rất xỏ lá. Lúc cần tôi thì làm nũng, lúc không cần nữa thì chả thèm đếm xỉa, chọc người ta tức đến ê răng.

“Sao em đĩ thế? Thích bị anh đụ à?”

Tôi đặt em tựa vào đầu giường, chân gác lên vai, ép cơ thể thành một góc sáu mươi độ. Bên dưới dùng hết sức bình sinh mà đục em, chỉ có lúc này mới được thỏa thú khẩu dâm.

“Muốn… muốn… muốn bị anh đụ chết…”

Đệt! Thằng cu này gớm thật. Gương mặt ửng hồng, mắt môi đỏ lựng. Tôi ép mình không được nhìn em, ấy thế mà em lại sáp tới, đòi hôn môi, kéo tay tôi đòi giúp em xoa xuống dưới, còn đòi chơi đùa núm vú nhỏ của em.

Cho nên, tôi mới bảo là chơi trai rất lao lực, rất là lôi thôi phức tạp.

Mình cũng đâu thể cứ bị thằng nhỏ này dắt mũi được. Lúc đầu, tôi cũng không định đếm xỉa đến em, kéo người em lật ngược lại, phát vào mông hai cái rồi cứ theo đà đó cắm thẳng vào cửa hậu: “Em đụ anh hay anh đụ em hả? Sao mà lắm chuyện thế!”

Em chẳng hé răng, bị nện đến độ chỉ có thể rên rỉ. Cuối cùng, giọng xen lẫn tiếng nức nở, chổng mông bò rạp ra bàn, đằng sau bị tôi đục ra một cái động nhỏ.

“Hay là… hức… đụ… ưm?” Sức vóc tôi hăng say, đằng dưới hệt như ngựa phối giống ở quê nhà, túm chặt lấy bả vai em, chịch bành bạch mồ hôi ròng ròng, phòng ngốt ngáy đến phỏng cả chân.

Em ngửa đầu, lưng dán vào ngực tôi, bên dưới bị nhồi không chừa kẽ hở. Em quay đầu hôn tôi, tôi lại cùng em điên cuồng cắn mút.

“Anh ơi, em muốn… Anh thương em với.”

“Cho em, cho em hết.”

Bắn rồi, bắn sạch vào bên trong.

Mắt em sáng quá, đôi lúc tôi không dám đối diện với em, như thể tôi mới là kẻ làm chuyện thẹn với lòng.

Em vừa nói lời này, tôi lại không nhịn được. Chân em run rẩy, không đứng vững. Tôi bế em lên giường, định bụng qua ngủ trên chiếc giường còn lại. Thế mà rồi em lại dính lấy tôi cả đêm. Trời sáng, nửa người em hãy còn đè lên người tôi, cây hàng mềm oặt cọ bên đùi tôi.

“Vẫn còn thức được cả đêm cơ à?”

Đôi mắt ấy rõ ràng đã trũng sâu cả xuống, “Em sợ anh đi mất.”

Tôi đứng dậy mặc quần áo, quẳng luôn cả đồ của em lên giường, “Đi đâu mà đi, chẳng lẽ còn bỏ lại em được chắc?”

Em nằm trong ổ chăn, chẳng buồn dậy nữa, “Là anh nói đấy nhé.”

Tôi nhanh chóng kéo em dậy, “Anh nói gì cơ?”

Em nhắm nghiền mắt, mặc cho tôi hầu mặc quần áo, “Dẫu em có làm gì, anh cũng không được bỏ em.”

“Đệt! Áo len mặc ngược rồi à?” Lúc ấy tôi cũng chẳng nghe rõ Lâm Hải nói gì, xách em dậy, rồi tự mình đi đánh răng rửa mặt.

Sau này, lúc ngồi tù, tôi ngẫm lại non nửa đời mình, mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Lâm Hải chiếm giữ một chương quan trọng trong đời tôi. Lời này của em đã ám chỉ những diễn biến kế tiếp, nhưng lúc ấy tôi chẳng hề phát giác.

Về sau, tôi thu được địa bản ngoại ô phía tây vào tay, ngâm mình trong rượu thượng hạng suốt mấy năm. Có đôi khi cũng thấy hơi lạc lõng, thứ rượu này thì ra cũng chẳng ngon như tưởng tượng.

Khi sếp Lưu dẫn người đến, gặp lúc tôi vẫn còn đang ngập trong dư vị đa sầu đa cảm. Cho nên, lúc thấy Lâm Hải cầm súng đứng bên cạnh lão, tôi cũng chẳng có chút cảm xúc dư thừa nào.

Tôi giơ tay lên, bị áp giải đi mất.


Hết chương.

Chương tiếp

Bình luận "Chương 1" (# ̄▽ ̄#) \( ̄︶ ̄)/ ( ̄▽ ̄)╰( ̄▽ ̄)╭ ( ̄▽ ̄)~ * ( ̄▽ ̄)” ╮(╯▽╰)╭ ╮( ̄▽ ̄)╭ ╭(′▽‵)╭(′▽‵)╭(′▽‵)╯ ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)╮ (‵▽′)╭ (‵▽′)/ (〒▽〒) (=′∇`=)(≧▽≦)( °▽、° ) (´▽` ) (*゜ロ゜)ノ (≖‿≖✧) (´◔౪◔)ʅ(‾◡◝) ヾ( ´・∀・`)ノ (○゜∀゜)ノ ´・∀・)乂(・∀・` ヽ(゚∀゚*)ノゥ♪ \(  ̄皿 ̄)/ ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ (┘ ̄︶ ̄)┘└( ̄︶ ̄└) (〃 ̄︶ ̄)人( ̄︶ ̄〃) \(^○^)人(^○^)/ O(≧▽≦)0 ○(∩_∩)○ (>﹏<) (⊙_⊙) ( ̄∞ ̄) ╰(‵□′)╯((‵□′)) (︶^︶) (╯-_-)╯ ╧╧ (╯‵□′)╯ ︵┴─┴ ┴─┴︵╰ (‵□′╰) ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴ (╬ ̄皿 ̄) =○#( ̄#)3 ̄) ───CΕ(┬_┬)3 口口∧<)┙ ( ̄▽ ̄”) ( ̄工 ̄LLL) ヾ (O ° Ω ° O ) ノ゙(╭ ̄3 ̄)╭♡ ,,(Ծ‸Ծ),, (Π__Π) (/TДT)/ (﹁”﹁) ( ̄工 ̄LLL)(¯﹃¯)( ̄ー ̄) (っ´Ι`)っ (〃>目<) ∩╮(︶︿︶)╭∩╮ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ ( ̄△ ̄;) ( _ _)ノ (;′⌒`)

guest
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
Hiển thị tất cả bình luận




Advanced
Theo dõi tụi mình ở đây nè~
Dê nhỏ ngắm Sao

BIẾT ĐÂU CẬU CŨNG THÍCH (´。• ᵕ •。`) ♡

1gpPZFq (1)
KHI SÁT THỦ GẶP TELESALE
11/08/2021
ks0eOXQ
VOICE COMIC NGỘ XÀ
17/02/2022
1-2 (1)
NHIỆT ĐỘ XÃ GIAO
17/08/2021
242367559_360729472502854_3275340867823433200_n
BẢN BỆNH ÁN
03/10/2021

© 2021 Dê nhỏ ngắm Sao - Hỗ trợ thiết kế website: kohakus1
Privacy Policy

CatFish X

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Đăng ký

Mời đăng ký tài khoản tại đây:

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Quên mật khẩu?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

wpDiscuz