TẬN CÙNG VƯỢT GIỚI - Chương 1
Chương 1 – Chuyện Hứa Tam Quan bán máu
Chuyển ngữ: Trôi
Biên tập: Trần
“Gần đây, một số thành phố trong nước xuất hiện tình trạng thiếu hụt lượng máu cung cấp và tình trạng thiếu máu có thể sẽ lan ra khắp cả nước. Theo nguồn tin của phóng viên từ Viện Huyết học thành phố, vào mùa hè, các bệnh viện lớn trong thành phố liên tục nhận được ‘lệnh giới hạn máu’, nhiều ca phẫu thuật bị buộc phải hoãn lại. Ngày hôm qua, Viện Huyết học thành phố lại lần nữa đưa ra cảnh báo cấp độ một về tình trạng nhóm máu O đang thiếu hụt trầm trọng, nhóm máu A và AB cũng đã chạm mức báo động. Để bảo đảm nguồn cung cấp máu lâm sàng, hiện chúng tôi đang kêu gọi tấm lòng nhân ái từ mọi tầng lớp nhân dân, đặc biệt là người dân nhóm máu O hăng hái tham gia hiến máu tình nguyện…”
Trên bàn Loan Dã đặt một quyển “Chuyện Hứa Tam Quan bán máu”.
Hắn tắt chương trình “Thời sự buổi trưa” của đài Minh Châu, mở sách ra, lật vài trang rồi đóng lại. Hắn học theo cách Hứa Tam Quan trong truyện, uống nước lọc đun sôi để nguôi bằng cái tích trà lớn, ừng ực hết cốc này đến cốc khác. Thoáng chốc, chiếc bụng xẹp lép của hắn bắt đầu phồng lên, dạ dày hắn như một cái bao chứa nước nặng trịch, cử động một cái là vang lên tiếng ục ục.
Đó là vào mùa hè năm 2010, thành phố S đối mặt với tình trạng thiếu máu nghiêm trọng nhất trong một thập kỷ qua.
Năm 2010, Trung Quốc đã không còn chấp nhận từ “bán máu” phong kiến và lạc hậu như thế nữa rồi. Vậy nên hắn phải đi hiến máu, có thù lao.
Năm nay Loan Dã mười bảy tuổi lẻ sáu tháng, còn nửa năm nữa mới đến tuổi trưởng thành, tức là còn nửa năm nữa mới đủ tuổi hiến máu hợp pháp mà nhà nước đưa ra. Nhưng thực ra thì từ năm mười sáu tuổi, hắn đã bắt đầu làm việc này, bởi hắn quen được với một kẻ buôn máu tên Triệu Mạnh, luật nhà nước thế nào cũng có cách lách được.
Tình trạng thiếu máu khắp cả nước ngày càng trầm trọng, đến độ buộc phải giao chỉ tiêu hiến máu cho các viên chức, hơn nữa, việc có hoàn thành được chỉ tiêu hay không còn gắn liền với đánh giá tinh thần văn minh của đơn vị.
Nhưng người dân thành phố S sang chảnh, quý báu biết bao chứ, họ thà tiêu tiền còn hơn đổ máu. Thời sự nhiều lần tuyên truyền “Hiến máu điều độ có lợi cho sức khỏe chứ không hề có hại”, nhưng trước các trạm và xe hiến máu vẫn chỉ lác đác vài người.
Vậy nên, một nghề bất hợp pháp có tên là “đầu máu” ra đời, chuyên giúp các đơn vị cơ quan thuê người đi hiến máu hộ.
“Người” ở đây là dùng để chỉ những người nghèo như Loan Dã. Trong tiếng lóng của bọn buôn máu, họ còn có một cái tên rất chướng tai, đó là giun máu.
Mà theo như trong sách, trong thời đại Hứa Tam Quan sống, trước thì có một nạn đói lớn, sau thì có cuộc cách mạng lớn, dùng cách nói kiệm lời và dân dã thì Hứa Tam Quan bán máu là để sống, để bóp chặt cuống họng của số mệnh. Không giống lũ người bọn họ – những kẻ sống trong thời đại mới, bán máu để ăn không ngồi rồi. Một đám thấp hèn, lười biếng, xấu xí, quả thật chẳng khác gì loài giun dế.
Tuy nhiên, Loan Dã lại là một kẻ ưa nhìn. Gầy gầy dong dỏng, còn rắn chắc, cái đầu húi cua quanh năm tông đơ gọn gàng hai bên thái dương, làm cho khuôn mặt dài và ốm của hắn trở nên căng tràn sức sống.
Mặt mũi hắn cũng rất thanh tú, cái kiểu thanh tú chỉ có ở người phương Đông ấy, vậy mà đôi mắt hắn lại mang màu xanh mà chỉ người phương Tây mới có. Thứ màu xanh khói trong như nước, dịu dàng mà khép nép, nhưng lẫn trong người Trung Quốc tóc đen mắt đen thì thật quá là hiếm lạ.
Hồi nhỏ, Loan Dã từng được bà nội dắt đi bệnh viện kiểm tra khắp một lượt, bác sĩ chẩn đoán rằng không có vấn đề gì, cũng chẳng ảnh hưởng đến thị lực, về cơ bản thì thuộc dạng đột biến gen.
Người khác thèm muốn “càng hiếm càng quý” chẳng được, còn hắn lại cực kỳ ghét nghe người ta nhắc đến đôi mắt màu xanh của mình… Dẫu cho đây là thứ duy nhất đáng để tâm mà ba mẹ để lại cho hắn, ngoại trừ cái tên ra.
Chữ “Dã” này, trong từ điển hầu hết đều mang ý nghĩa không được tốt lắm. Chỗ thì định nghĩa là “Động vật không được con người nuôi, cây cối không được con người trồng”, chỗ thì lại viết rằng “thô lỗ, ngang ngược, bất lịch sự”. Trước khi ra khỏi cửa nhà, Loan Dã nuốt xuống ngụm nước lọc cuối cùng rồi đập mạnh cái tích trà lớn lên bàn. Hắn nghĩ là, người sao thì tên vậy, chuẩn xác làm sao.
Một ngày tháng bảy vạn vật xơ xác, đàn chó hoang lang thang bên lề đường, phố xá heo hút. Loan Dã trong trang phục áo phông quần đùi, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai bị sứt vành, đến trạm xe buýt tuyến 17, chuẩn bị ngồi xe đến chỗ hiến máu đã hẹn trước. Không xa lắm, chỉ cách hai trạm xe.
Hắn thấy ở trạm xe buýt có dán rất nhiều biển quảng cáo “hiến máu có thù lao” chi chít đè lên nhau trông rõ là bịp bợm. Ở thành phố S không chỉ có một tổ chức buôn bán máu hoạt động mạnh, đây là một ngón nghề ngon nghẻ.
Một lát sau, xe buýt tuyến 17 tới. Hành khách trên xe chưa kín được nửa. Loan Dã lên xe rồi tìm một nơi có thể kéo tay vịn để đứng, rồi nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn trên xe.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, tóc dựng đứng như cái mào gà, dây xích vàng trên cổ lập lòe chói loá, vừa lên xe đã ngó đông ngó tây như đang tìm thứ gì đó, cuối cùng có vẻ đã chốt được mục tiêu, đôi mắt tam giác dán chặt lên người phụ nữ sành điệu đang cúi đầu xem điện thoại.
Tên mặc áo sơ mi hoa vờ như vô tình sáp lại gần rồi thò tay vào chiếc túi đang mở của đối phương.
Bình thường Loan Dã cũng là quân đầu đường xó chợ, có chút phán đoán cơ bản đối với tình cảnh lúc này: Tên này là phường trộm cướp, có khi xung quanh còn có cả đồng bọn, nếu giờ hắn thình lình phá mối của người ta thì khéo còn chưa xuống xe đã bị xiên cho vài nhát.
Loan Dã liếc mắt ra hiệu cho người phụ nữ nhưng ngay sau đó đã biết là vô dụng. Người phụ nữ từ đầu đến cuối đều cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô, vốn chẳng hề chú ý tới bàn tay đang thò vào túi xách của mình. Thấy tên trộm sắp thành công, Loan Dã chỉ có thể nép vào sau lưng người phụ nữ rồi lặng lẽ khều đối phương bằng khuỷu tay của mình.
Khều một cái, người phụ nữ không phản ứng, khều thêm cái nữa, người phụ nữ né đi rồi tiếp tục chơi điện thoại. Cả hai lần áo sơ mi hoa đều không trộm được cũng không nản chí, tiếp tục thò tay vào.
Loan Dã chỉ có thể thử nhắc nhở đối phương lần nữa. Vốn chỉ định đụng vào lưng, nào ngờ tài xế vừa đến bến đã dừng gấp, người phụ nữ bị mất đà nghiêng người, bàn tay hắn cũng chúi thẳng vào cặp thịt mềm trước ngực đối phương.
Người phụ nữ ngẩng phắt đầu lên, vả một cú đau điếng, đến nỗi tai Loan Dã ong ong, ngớ người luôn.
Sau cú bạt tai trời giáng lại là một tràng chửi té tát, giọng nói the thé vang khắp khoang xe ngột ngạt, thoạt nghe vô cùng chói tai: “Tôi nhịn cậu hơi lâu rồi nhé! Cái thứ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, trên xe trống trơn như vậy, cậu sờ ai đấy?” Những hành khách trong xe đều nhìn hắn chằm chằm, những ánh mắt đầy chất vấn và khinh bỉ ấy khiến Loan Dã hoảng sợ, hắn vội vàng kéo thấp vành mũ xuống che mặt lại, cố giải thích: “Xin lỗi ạ, tôi… tôi không cố ý đâu… lúc nãy xe quẹo…”
Xe đã đến điểm dừng, áo sơ mi hoa xuống xe từ cửa trước, một người đàn ông ăn mặc kỳ quặc, nom hết sức lập dị xuống cùng gã, ống tay áo loé ánh bạc, quả nhiên là đồng bọn mang theo cả dao.
Lúc xuống xe, gã quay đầu liếc Loan Dã một cái, khoé miệng nhếch lên cười khẩy, ra vẻ “ai kêu mày lo chuyện bao đồng”.
Đứng bên cạnh người phụ nữ là một bà dì tầm sáu mươi bảy mươi tuổi, già cả mắt mờ mà cứ làm như mình nhìn thấu hết mọi thứ, đứng ra làm chứng, nói: “Tôi thấy thằng nhóc ma mãnh này cố tình dán sát vào người con gái người ta, thò tay sờ tận mấy lần rồi.”
Loan Dã thoát khỏi nguy cơ bị dao xiên, lúc này mới nghiêm túc giải thích với mọi người: “Hồi nãy, cái tên mặc áo sơ mi hoa vừa xuống xe hồi nãy, gã trộm đồ cô đấy!”
Người phụ nữ sờ túi, xác nhận rằng chiếc ví hàng hiệu trong túi vẫn còn, mới chất vấn: “Đồ còn đây mà, trộm đâu mà trộm?”
Loan Dã tức cười: Nếu không nhờ tôi, giờ còn đâu ra nữa. “Tôi thấy chẳng có tên trộm nào hết. có mà nhỏ không chịu học hành, lớn lên muốn đi bóc lịch thì có!” Hành khách trên xe cũng nhao nhao hùa theo. Kỳ lạ là, hành động của tên trộm ban nãy không hẳn là không có người nhìn thấy, nhưng cả xe chẳng một ai lên tiếng, lúc này ai ai cũng căm phẫn sục sôi, đều chuẩn bị hành hiệp trượng nghĩa đến nơi cả.
Ngoại trừ người phụ nữ sành điệu suýt nữa bị cướp ra thì chỉ có bà cụ là cách Loan Dã gần nhất. Bà ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh hiếm lạ của hắn một lát rồi đột nhiên nói: “Không đúng không đúng, hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải.”
Dưới sự nhắc nhở của bà cụ, một ông chú khác cũng cảm thấy đôi mắt này rất quen, nhíu mày lẩm bẩm: “Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn đã gặp ở đâu rồi…”
Loan Dã run lên. Câu nói này như một viên đạn xuất nòng, vèo một cái, hắn đã trúng đạn mà đi đời. Hắn đã hết đường chối cãi, lúc này hoàn toàn chẳng muốn cãi nữa, xe buýt còn một trạm dừng nữa mới đến nơi, hắn kéo vành mũ xuống thấp hơn nữa, gục đầu cố di chuyển đến trước cửa xe rồi hét to với tài xế: “Bác tài, tôi muốn xuống xe.”
Tài xế có vẻ đã quá mệt với những người trên xe rồi, quả thực dừng lại giữa đường, mở cửa xe.
Loan Dã thất tha thất thiểu bước đến trước cửa, vừa định bước xuống bậc thềm thì xe buýt bỗng chạy tiếp, hắn bước hụt chân té xuống, nách cạ lên đất, một lúc lâu không bò dậy nổi.
Có lẽ tài xế cũng là một người nhiệt tình ôm lòng bất bình, cố ý trừng trị cái tên cặn bã xã hội này. Cả xe đều cười đầy thoả mãn.
Mãi cho đến khi xe buýt tuyến 17 lái đi mất, Loan Dã mới bò dậy khỏi mặt đất. Chỗ đầu gối hắn rách một vết lớn, máu tươi lẫn bùn và bụi đất ùn ùn chảy xuống. Hắn định đưa tay chùi đi, nhưng cánh tay nặng như chì, vừa nhấc lên đã đau cứa ruột, có lẽ là bị trật khớp mất rồi.
Loan Dã ôm cánh tay bị thương của mình, dốc sức chạy hơn nửa trạm đường, cuối cùng cũng đến điểm lấy máu. Đã có ba “đầu máu” đứng trước cửa, hắn trông thấy ngay người mình quen, cất tiếng gọi: “Anh Mãnh.”
Trước đây Triệu Mãnh từng làm lính, cao gần một mét chín, miệng ngậm một điếu thuốc Trung Hoa. Vây xung quanh gã là bảy tám tên bán máu gầy guộc lom khom, gã như một tư lệnh đứng giữa đám lính quèn, trông vô cùng bệ vệ.
Trông Triệu Mãnh cũng rất khôi ngô, mỗi tội da dẻ sần sùi, mặt bên phải gã lõm xuống, có vẻ như là vết thương do bị bỏng. Có lúc gã quá chén, chém gió thành bão, bảo rằng hồi còn trẻ mình cũng từng da dẻ mịn màng, vết thương này là do một lần hành động trượng nghĩa trong đám cháy để lại.
“Đụ má mày, cái thằng ranh con này! Đợi mỗi mày thôi đấy!” Gã kẹp điếu thuốc, vẫy tay với hắn, chửi như tát nước, “Gọi điện thoại cũng đéo bắt máy, tổ sư con điện thoại sắp bị tao bấm lõm cả vào rồi đây này!”
Loan Dã không lên tiếng, mò cái tay không bị thương vào túi áo, thấy rỗng không. Chắc là rớt ở đâu đó lúc bị té xe rồi.
“Nóng thế à?” Triệu Mãnh tới gần, thấy sắc mặt hắn phờ phạc, mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng trên trán, lại hỏi: “Sao đấy?”
“Tay, chắc là… trật khớp rồi.” So với nỗi sỉ nhục ban nãy và cơn đau mà hắn phải nén chịu lúc này, hắn lại xót cho chiếc điện thoại của mình nhiều hơn.
Cái nghề buôn máu mưu sinh là cái nghề culi bán mạng, hầu như ai cũng đều là tay sành sỏi. Để giành địa bàn với những “đầu máu” khác thì chẳng thiếu gì dăm ba vụ đánh lộn sống mái với nhau, vậy nên bệnh riết thành quen, cũng có thể trị được chút vết thương nhỏ.
“Chuyện nhỏ.” Triệu Mãnh lần nữa ngậm điếu thuốc vào miệng. Trước mặt những người hiến máu đang ngẩn tò te, gã tóm lấy cánh tay bị thương của Loan Dã từ từ xoay ngược vào trong, rồi đột nhiên vặn mạnh. “Rắc” một tiếng đã nắn cánh tay mềm như bông ấy khớp lại vị trí cũ.
Loan Dã không rên tiếng nào.
Cảm thấy cánh tay của mình có thể cử động lại liền nói “Cảm ơn”, rồi lại được voi đòi tiên, nói: “Anh à, kiếm hộ em một chiếc điện thoại đi. Vỡ nhiều cũng không sao, xài được là ok.”
Triệu Mãnh liếc hắn, cũng không nói được hay không mà chỉ nói: “Không phải đã kêu mày ăn mặc đàng hoàng hơn à, cái dáng ma-cà-bông này của mày trông như nghèo tới nỗi phải đi bán máu ấy, nhìn là thấy sinh nghi rồi.”
Loan Dã nhìn xung quanh, hắn cảm thấy câu này chẳng công bằng gì cả. Lần nào đán người cùng đi hiến máu với hắn, có tên nào trông không giống ma-cà-bông đâu? Dẫu sao thì cũng đã là thời cải cách mở cửa của Tân Trung Quốc rồi, nếu không cùng đường bí lối thì ai lại đi bán máu chứ?
Làm xong xuôi thủ tục đã mất đến cả tiếng đồng hồ. Một tên nhân công gầy gò chùn chân tính bỏ cuộc giữa chừng, định đi thì bị Triệu Mãnh vừa đăng ký và đánh tiếng chào hỏi xong ngăn lại, xách lên như xách gà rồi kéo qua, nhíu mày bặm trợn hỏi: “Mày đi đâu đấy?”
Tên gầy nhom khóc lóc thảm thiết: “Em, em vẫn còn hơi sợ, đây là phạm pháp đấy…”
Triệu Mãnh nạt hắn: “Phạm pháp cái con mẹ mày chứ! Đây mà gọi là phạm pháp à, đây là tích đức! Bây giờ ngân hàng máu đang thiếu hụt, những bệnh nhân cần truyền máu đang phải chờ chết kia kìa. Có từng nghe câu cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp bao giờ chưa? Mày đây là đang tích được biết bao nhiêu là công đức đấy!”
Tên gầy nhom vẫn không yên lòng: “Liệu có khi nhiễm phải bệnh gì không ạ?” Triệu Mãnh nhổ cái toẹt vào hắn: “Các trạm lấy máu bây giờ nề nếp quy củ bỏ mẹ ra. Đừng nói là dính bệnh, riêng cái thân gầy đét của mày thôi đã không qua nổi kiểm tra sức khoẻ rồi.”
Tên gầy nhom cũng sợ máu đông lại rồi mình sẽ chịu thiệt: “Vậy em uống thêm hớp nước nữa…”
“Còn uống nước? Uống cái bô đái ấy! Không kịp nữa rồi, bọn bây vào hết cho tao!” Triệu Mãnh đã bực lắm rồi, hắn phất tay, kiểm kê lại số lượng người hiến máu như đếm vịt, miệng cùng lúc đó vẫn thao thao bất tuyệt: “Con người mà có bệnh thì trời có biết chăng? Đàn ông nuôi chí rời quê, học không thành danh toại thì không về!” Triệu Mãnh nói đến là trôi chảy hợp lý hợp tình, còn có thể đọc làu làu tuyển tập danh ngôn của Chủ tịch Mao. Loan Dã cảm thấy với tài ăn nói như thế, làm một tên buôn máu quả thật là quá lãng phí, đi làm đa cấp hợp hơn nhiều.
Hết chương.