Dê nhỏ ngắm Sao
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
Đăng nhập Đăng ký
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
  • About us – Về tụi mình
  • Donate – Ủng hộ
Đăng nhập Đăng ký

TẬN CÙNG VƯỢT GIỚI - Chương 2

  1. Trang chủ
  2. TẬN CÙNG VƯỢT GIỚI
  3. Chương 2 - Phú hộ đó!
Chương trước
Chương tiếp

Chương 2 – Phú hộ đó!

Chuyển ngữ: Cọt
Biên tập: Trần


Loan Dã mạo danh người khác đi hiến máu, tiếp đến phải điền bản ghi chép, khám sức khỏe sơ bộ, lấy máu xét nghiệm. Triệu Mãnh đã đánh tiếng trước với người bên trạm lấy máu, nên cả quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ. Vốn dĩ, lực lượng chính đi hiến máu là học sinh sinh viên thì lại được nghỉ rồi, vậy nên tháng bảy, tháng tám là thời điểm ít người hiến máu, năm nay lại càng vắng như chùa Bà Đanh. Kho máu đã sắp cạn kiệt, vì vậy cho dù chẳng đánh tiếng trước, biết thừa có người giả mạo danh tính, người của trạm lấy máu có khi cũng nhắm mắt làm ngơ.

Y tá rút hết 400ml rồi vẫn chưa dừng tay, rút thêm 50ml nữa. Loan Dã từ lâu đã quá quen với việc này, giả vờ như không thấy. Kim tiêm 20CC, ống lấy máu còn to hơn cả ống hút trà sữa, Loan Dã nằm trên sofa, nhìn chất lỏng màu đỏ đang chảy ồ ạt, một câu thành ngữ bỗng nảy ra trong đầu hắn: Nợ máu trả bằng máu.

Rút máu xong, ấn chặt để cầm máu, còn phải ngồi yên tại phòng theo dõi mười lăm phút. Sau khi hoàn thành mọi thủ tục, y tá kín đáo đưa cho hắn một túi bánh mì nhỏ, dặn hắn trở về không được uống rượu ăn cay, nghỉ ngơi cho khỏe. Loan Dã cầm túi bánh mì rời khỏi trạm lấy máu, Triệu Mãnh vẫn đứng đợi bên kia đường như mọi khi, vẫy tay với hắn, gọi: “Vẫn như cũ, đi ăn mì nhé.”

Trên thị trường, giá bán cho “giun máu” là sáu trăm rưỡi cho mỗi 400ml máu toàn phần, tiểu cầu thì sáu trăm, nhưng thực tế tới tay Triệu Mãnh là ngàn rưỡi đến hai ngàn tệ, thêm vào tiền bán chứng nhận hiến máu nữa, ít cũng phải được năm sáu ngàn. Vậy nên, hơn một năm nay, gã đã kiếm chác được không ít tiền từ trên người Loan Dã. Chắc hẳn Loan Dã cũng biết, nhưng chưa từng hé răng nhắc đến.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau, ấn tượng của Triệu Mãnh đã về Loan Dã là: Trong mắt thằng oắt này có lửa.

Ngày ấy, tháng chạp rét căm căm, gió bắc rít gào. Một cậu chàng ăn mặc phong phanh, bên vai đeo túi bao tải kẻ sọc đi tới trước mặt gã, nắm chặt trong tay tờ quảng cáo bóc xuống từ bảng hiệu ở trạm xe buýt. Khác với những kẻ hiến máu lấy tiền khác, câu đầu tiên mà hắn hỏi không phải là bán máu kiếm được bao nhiêu, mà là “Có phải cứ hiến 400ml máu thì được tính là cứu một người không?”

Triệu Mãnh sững sờ, vừa nhủ bụng “Tổ sư cái thứ tư tưởng tình cảm cao thượng gì đây, chưa gặp bao giờ”, vừa gật đầu như mổ thóc, ra vẻ động viên: “Tính… tính chứ…”

Cậu chàng cười rạng rỡ, lại hỏi: “Vậy một tuần tôi có thể hiến mấy lần?”

Một tuần? Còn hiến mấy lần? Lúc này Triệu Mãnh mới hiểu, chả phải phẩm chất cao thượng gì sất, chỉ là bệnh trẻ trâu. Mặc dù hắn cố tỏ vẻ già đời, luôn miệng nói mình mười chín tuổi, nhưng gã vẫn cứ khăng khăng đòi xem chứng minh thư. Quả nhiên, vừa tròn mười sáu, nhỏ quá.

Triệu Mãnh chưa thất đức đến độ đó. Gã cảm thấy mười sáu còn đang tuổi dậy thì, không nên thường xuyên hiến máu như vậy, bèn thẳng thừng từ chối, quay đầu bỏ đi. Ấy thế mà thằng nhãi này còn dám nổi xung với gã, cũng chẳng mở miệng nài nỉ mà cứ túm chặt lấy tay áo gã, rồi nhìn gã chòng chọc. Chính vào lúc ấy, gã nhìn thấy ngọn lửa trong mắt hắn.

Ngọn lửa không ngừng lan ra giữa một vùng xanh khói, thiêu rụi trời đất.

Triệu Mãnh tiếp tục chú ý tới tay của cậu chàng. Năm ngón tay sưng tấy lên như năm cây củ cải tím, đều đã cóng lại. Cúi đầu nhìn xuống, thấy chiếc giày vải bên chân phải của hắn thủng một lỗ, một ngón chân gầy guộc dính bùn duỗi ra ngoài.

Loan Dã nhận ra đối phương đang nhìn chằm chằm vào bộ dạng túng quẫn của mình, bèn ngượng ngùng giấu chân phải ra sau chân trái. Hắn khe khẽ gọi gã: “Anh, em thật sự rất cần tiền.”

Triệu Mãnh đoán, trẻ con tầm tuổi này chắc lại cãi nhau với bố mẹ xong bỏ nhà đi đây mà. Gã bỗng động lòng trắc ẩn, ném đầu lọc thuốc lá trong tay xuống, dùng chân dí nát, rồi quay đầu, vẻ đăm chiêu, nói: “Thứ tiền này không cứu nổi nghèo đói đâu. Chú về nhà học hành chăm chỉ đi, rồi lớn lên thì kiếm lấy một công việc đường hoàng mà làm.”

Cậu chàng ném cái túi bao tải lên mặt đất. Khóa kéo đã bị hư, có thể nhìn thấy cả tá đồ gia dụng bên trong cùng một cái áo phao kiểu nữ, một chiếc chăn bông ố vàng, còn có một cái lon bánh quy bằng sắt màu lam sứt sẹo. Hắn rất bình tĩnh, nói, nhà của tôi đều ở đây cả.

Trong mắt Triệu Mãnh, Loan Dã là một đứa trẻ ngoan. Mỗi tháng hiến máu hai lần, bất kể mưa gió, cứ gọi là đến, dư vài đồng thiếu vài xu cũng chẳng so đo, mặc cho người ta nhào nặn tròn méo thế nào cũng không ừ hử gì. Vì vậy quen biết lâu rồi, gã cũng khá hào phóng với Loan Dã, thường sau khi hiến máu sẽ mời hắn đi ăn một bát mì gan heo.

Xe của Triệu Mãnh là một chiếc Hummer màu xanh thẫm, chở Loan Dã đi một đoạn đường dài, đến một quán ăn bình dân nhỏ ven sông, gọi hai bát mì, kèm một chai rượu gạo với vài món ăn chín. Trong lúc đợi phục vụ lục tục đưa đồ ăn lên, gã hỏi Loan Dã: “Tay chú mày làm sao thế?”

Loan Dã giải thích ngắn ngọn chuyện gặp phải trên xe buýt, chẳng ngờ Triệu Mãnh nghe xong lại vỗ bàn cười ha hả, nói: “Thằng nhãi này được đấy! Miệng còn chưa dứt sữa đã biết tia gái rồi.”

“Đâu có!” Loan Dã quăng mạnh đôi đũa xuống, thoáng chốc vành mắt đã đỏ au. Hắn ra sức phản bác đối phương bằng đôi mắt màu lam chằng chịt mạch máu, cố chứng minh sự trong sạch của mình, “Anh, em thật sự không có.”

“Có thì cũng có sao đâu.” Triệu Mãnh chẳng cho đấy là chuyện gì ghê gớm, đũa nhoay nhoáy gắp đậu phộng chiên dầu, bâng quơ nói: “Nhưng mà về sau ở chỗ công cộng thì đừng có đi ghẹo con gái nhà lành, bọn hèn mới làm loại chuyện ấy! Để hôm nào anh dẫn mày đi khai trai. Mấy chỗ tiệm làm đầu ‘đứng đường’ có mà vơ được cả rổ, vừa rẻ vừa ngon, đảm bảo sướng bằng chết.”

“Nhưng em thật sự không…” Trước giờ Loan Dã vẫn luôn khép nép, gặp chuyện gì cũng chẳng bao giờ đôi co, nhưng lúc này đây, hắn lại rất kích động, nắm đấm siết chặt đến phát run. “Anh phải tin em. Em không phải loại người như thế.”

“Tin chú mày, được chưa? Cứ làm như chuyện gì to tát lắm ấy, mặt đỏ tía tai hết cả lên…” Triệu Mãnh ra vẻ đã tin lời giải thích, nhấc tay gắp một miếng thịt om tương cho hắn. Thế nhưng thịt còn chưa gắp tới bát, gã đã sáp lại, cợt nhả hỏi: “Này, ngực con bé ấy có mềm không? Thơm không?”

“Anh…” Loan Dã rất muốn cãi lại vài câu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu thỏa hiệp, thở dài, nói: “Thôi vậy.”

Hắn nhủ thầm, tôi đâu có thích phụ nữ, đi sờ cô ta làm gì chứ. Nhưng hắn không định phơi bày bí mật này trước mặt người ngoài.

“Được được được, không sờ thì không sờ, chúng ta ăn mì thôi.” Triệu Mãnh có vẻ nhận ra đùa hơi quá trớn rồi, bèn áy náy muốn gọi thêm cho thằng em này vài món, giơ tay gọi phục vụ quán lại, “Cho thêm chai rượu nếp với một đĩa gan heo luộc thái lát.”

Thành phố S có con sông thần kỳ nổi tiếng khắp cả nước, tàu chở khách, chở hàng trên sông thường xuyên qua lại. Hai bên sông lại như thể hai thế giới, cách biệt một trời một vực. Một bên là quần thể kiến trúc thế giới san sát cùng những tòa cao ốc chọc trời, một bên lại là lều lán xếp lớp chồng chất cùng những ngõ hẹp quanh co khúc khuỷu. Một người đàn ông một cậu trai trẻ ngồi trong một tiệm cơm nhỏ ven sông, vừa ăn uống vừa tán gẫu, nhưng chủ yếu là người đàn ông ăn uống nói chuyện, cậu chàng chỉ chốc chốc đáp lại vài câu, cũng chắng mấy động đũa.

Trời nhá nhem tối, một chiếc du thuyền được tô điểm bởi vô vàn đèn màu lướt trên mặt sông vang tiếng ù ù, quả là “gió đêm đưa tiếng sáo văng vẳng*”.

(*Trích thơ Mục Đồng của Lữ Nham thời Đường.)

Triệu Mãnh đã nốc hết một chai rượu gạo, mắt chợt lờ đờ, trông ra cảnh đêm sầm uất phía bên kia sông, hỏi một câu: “Tiểu Dã này, ước mơ của chú là gì?”

Loan Dã tức cười, thầm nhủ, giọng điệu giống mấy MC chương trình tìm kiếm tài năng thế chứ lị, vừa vào đã hỏi “Ước mơ của bạn là gì?” Nếu tôi nói ước mơ của tôi là Ferrari và căn hộ nhìn ra sông, anh sẽ tặng cho tôi chắc? Hắn rũ mắt, ngẫm nghĩ, quyết định nhặt lấy một cái có thể thực hiện được, nói: “Ba vạn sáu nghìn sáu trăm tệ.” Dứt lời, hai mắt lấp lánh, còn nghiêm túc lặp lại lần nữa, ước mơ của tôi là ba vạn sáu nghìn sáu trăm tệ.

Triệu Mãnh tò mò: “Ước mơ của chú mày sao lại còn có lẻ có chẵn thế?”

Loan Dã nở nụ cười, cúi đầu ăn mì, không lên tiếng. Hắn không phải là người hay cười, thật ra cười rộ lên trông rất ưa nhìn.

“Sau này phổ cập mạng rồi, có khi không dễ dùng thân phận người khác hiến máu thế này nữa. Hay là chú vào làm dưới trướng anh đi, nhàn hơn tự đi bán máu nhiều, cũng kiếm được nhiều hơn.” Triệu Mãnh nói, rất nhiều giun máu cuối cùng đều trở thành tay sai dưới trướng, giúp đầu máu tìm kiếm người hiến máu khác.

“Em không làm chuyện phạm pháp đâu.” Loan Dã dứt khoát lắc đầu.

“Phạm pháp con mẹ mày! Có bệnh không chạy chữa, đói rách còn ra vẻ thơm tho! Đời mày coi như nát!” Gã giơ tay cốc đầu thằng ranh con không biết điều này, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Nếu chú mày chỉ thiếu tí tiền này, hay là bán thận đi. Một quả thận ít cũng phải được năm sáu vạn, thừa sức dôi ra ước mơ của chú mày!” Lời này vẫn là xỏ hắn, thực chất giá chợ đen của một quả thận lên tới ba chục vạn lận.

Vào lúc tuyệt vọng nhất, Loan Dã cũng từng nghĩ tới việc bán thận, nhưng cũng giống như hiến máu, cơ thể người hiến nội tạng phải đủ mười tám tuổi. Sau này, nhờ một tờ quảng cáo mà hắn quen được Triệu Mãnh, cũng bởi vậy mà làm quen được với một khái niệm hoàn toàn mới: Máu tốt hơn thận, máu là nguồn sống, là tài nguyên có thể tiếp tục sản sinh, còn thận bán đi rồi thì không thể mọc lại. Đây gọi là gì? Là phát triển bền vững.

“Em là đàn ông.” Loan Dã cúi đầu, húp sợi mì đã trương phềnh cả lên. “Đàn ông sao có thể chỉ có một quả thận chứ?”

“Chú mày là đàn ông ấy à?” Triệu Mãnh giễu cợt, nắm cằm Loan Dã nhìn trái nhìn phải, “Râu còn chưa mọc nữa kìa!”

“Sau này sẽ mọc.” Loan Dã nghiêng mặt đi, né bàn tay thô ráp ấy.

“Tuổi chưa già mà tâm tính đã già rồi.” Nhớ chuyện ban ngày hắn nhờ mình, Triệu Mãnh móc điện thoại trong túi ra, đặt cái rầm lên mặt bàn đầy dầu mỡ, “Cầm lấy mà dùng đi, anh đây cũng đang tính đổi cái mới.”

Loan Dã muốn trả tiền cho anh ta, Triệu Mãnh lại bảo không cần, “Con điện thoại hàng mã bốn sim bốn thẻ ấy mà, chẳng đáng bao tiền.”

Nay bán máu được sáu tờ trăm tệ, Loan Dã cầm tiền trong tay, cúi đầu, ngón tay cẩn thận vuốt từng tờ một, rồi mới cất lại vào túi.

“Cảm ơn anh.” Hắn nhận lấy di động, chuẩn bị lấy sim ra trả cho Triệu Mãnh, không ngờ điện thoại vừa cầm tới tay đã có cuộc gọi đến. Loan Dã lại trả điện thoại về, nhìn Triệu Mãnh nghe máy.

Lúc nghe điện thoại, Triệu Mãnh có thói quen lẩm bẩm lặp lại lời đối phương, vậy nên Loan Dã đang cặm cụi ăn mì cũng nghe được loáng thoáng. Nghe bảo có một cô gái mất nhiều máu do cắt cổ tay, đưa đi cấp cứu thì bệnh viện lại hết máu, chỉ đành gọi cho trạm lấy máu xin điều phối. Thế nhưng bên Viện Huyết học lại đáp rằng, không may, chiều nay vừa có người gặp tai nạn giao thông, còn có người thai ngoài tử cung mất rất nhiều máu, đều cần điều phối nhóm máu O, thế nên bây giờ trong kho chẳng còn dư một giọt máu O nào cả. Hiện tại, ba nhà đều đang đợi truyền máu cứu mạng, chỉ đành để người nhà bệnh nhân tìm người thiện chí hỗ trợ hiến máu. Có vẻ gia đình tìm máu lần này khá là có máu mặt, dân buôn máu khắp thành phố đều đang bắt tay hành động. Cấp trên gọi cho Triệu Mãnh, hỏi bên cạnh gã đang có giun máu nhóm máu O nào không?

“Chiều nay em vừa mới tẩu tán một đợt lớn, anh cũng không nhìn xem giờ là mấy giờ rồi?” Triệu Mãnh có hơi quá chén, nói năng lè nhè, nhổ cục đờm lên khăn giấy bẩn, chửi: “Tổ sư! Biết giờ đang thiếu máu còn bày đặt tự sát, mẹ kiếp, không phải là rước thêm gánh nặng cho nhà nước sao? Con cái nhà ai mà dở hơi thế!”

Bên kia liến thoắng gì đó. Loan Dã thấy Triệu Mãnh trợn trừng hai mắt, cơ gò má cũng theo vậy đùn lên, rồi, gã rùng mình, lại mở miệng chửi thề: “Cái đệt, nhà đó à!”

Cúp máy, Triệu Mãnh ngồi đờ người một chốc, đột nhiên nhớ ra, Loan Dã nhóm máu O.

Gã bảo với hắn, dù gì mày cũng đang giả danh người khác, hay là hiến thêm bốn trăm đi.

Loan Dã có hơi bất an, ngắc ngứ nói: “Anh, liệu có nhiều quá không…”

“Nhiều đâu ra mà nhiều! Anh mày hồi trước một tháng hiến bảy, tám lần, chẳng phải vẫn khỏe như vâm đây sao?” Triệu Mãnh vỗ mạnh vào lưng cậu, ra sức khích lệ, nói: “Mười bảy bẻ gãy sừng trâu kia mà, về nhà bồi bổ thêm tí gan heo, uống chút nước đường đỏ, rồi đi ngủ, qua mấy hôm là khỏe ngay!”

Loan Dã vẫn còn do dự. Hắn thiếu tiền, nhưng không muốn liều mạng.

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, chú mày là đang tích đức đó nha.”

“Người ta đang bỏ số tiền lớn tìm máu đấy, nhiều tiền lắm.” Triệu Mãnh nhấn mạnh vào hai chữ “nhiều tiền”.

“Không phải chú muốn đón em gái từ trại mồ côi ra sao?” Loan Dã cuối cùng cũng bị lay chuyển.

“Rốt cuộc là con nhà ai vậy?” Hắn không kìm lòng được, hỏi. Câu chửi “Cái đệt” lúc trước của Triệu Mãnh quả thực khơi gợi lòng hiếu kỳ.

“Tưởng Kế Chi, từng nghe chưa?” Loan Dã lắc đầu.

“Tinh Thần Hải Cảnh, quảng trường Tinh Thần, chắc phải nghe qua rồi chứ?” Loan Dã gật đầu.

“Biết là tốt. Tưởng Kế Chi là ông chủ, tổng giám đốc, CEO của Tinh Thần.” Triệu Mãnh chả học hành gì mấy, cảm thấy ba từ này có nghĩa như nhau, nhưng Loan Dã vẫn nghe hiểu.

Đôi mắt xanh trừng to như chuông đồng, cậu kinh hãi rồi ngớ người, cuối cùng dốc sức rặn ra được một chữ “Đệt”, phú hộ đó nha!


Hết chương.

Chương trước
Chương tiếp

Bình luận "Chương 2" (# ̄▽ ̄#) \( ̄︶ ̄)/ ( ̄▽ ̄)╰( ̄▽ ̄)╭ ( ̄▽ ̄)~ * ( ̄▽ ̄)” ╮(╯▽╰)╭ ╮( ̄▽ ̄)╭ ╭(′▽‵)╭(′▽‵)╭(′▽‵)╯ ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)╮ (‵▽′)╭ (‵▽′)/ (〒▽〒) (=′∇`=)(≧▽≦)( °▽、° ) (´▽` ) (*゜ロ゜)ノ (≖‿≖✧) (´◔౪◔)ʅ(‾◡◝) ヾ( ´・∀・`)ノ (○゜∀゜)ノ ´・∀・)乂(・∀・` ヽ(゚∀゚*)ノゥ♪ \(  ̄皿 ̄)/ ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ (┘ ̄︶ ̄)┘└( ̄︶ ̄└) (〃 ̄︶ ̄)人( ̄︶ ̄〃) \(^○^)人(^○^)/ O(≧▽≦)0 ○(∩_∩)○ (>﹏<) (⊙_⊙) ( ̄∞ ̄) ╰(‵□′)╯((‵□′)) (︶^︶) (╯-_-)╯ ╧╧ (╯‵□′)╯ ︵┴─┴ ┴─┴︵╰ (‵□′╰) ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴ (╬ ̄皿 ̄) =○#( ̄#)3 ̄) ───CΕ(┬_┬)3 口口∧<)┙ ( ̄▽ ̄”) ( ̄工 ̄LLL) ヾ (O ° Ω ° O ) ノ゙(╭ ̄3 ̄)╭♡ ,,(Ծ‸Ծ),, (Π__Π) (/TДT)/ (﹁”﹁) ( ̄工 ̄LLL)(¯﹃¯)( ̄ー ̄) (っ´Ι`)っ (〃>目<) ∩╮(︶︿︶)╭∩╮ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ ( ̄△ ̄;) ( _ _)ノ (;′⌒`)

guest
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
Hiển thị tất cả bình luận




Advanced
Theo dõi tụi mình ở đây nè~
Dê nhỏ ngắm Sao

BIẾT ĐÂU CẬU CŨNG THÍCH (´。• ᵕ •。`) ♡

01
WRONG IMPRESSION
16/08/2021
pnh
PHỐ NHA HƯƠNG
08/03/2022
pde
PASSAGE D’ENFER
25/05/2022
c
TUI SHIP CP ĐỐI THỦ X TUI
23/03/2023

© 2021 Dê nhỏ ngắm Sao - Hỗ trợ thiết kế website: kohakus1
Privacy Policy

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Đăng ký

Mời đăng ký tài khoản tại đây:

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Quên mật khẩu?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

wpDiscuz