TẬN CÙNG VƯỢT GIỚI - Chương 3
Chương 3 – Gặp gỡ
Chuyển ngữ: Bowr
Biên tập: Trần
Có người nói, cô gái cắt cổ tay tự tử kia chính là cháu gái ruột của Tưởng Kế Chi, hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện trọng điểm Phổ Nhân. Đối mặt với tình huống này, cách nhanh nhất để cứu người chính là kêu gọi hiến máu. Và dĩ nhiên, có trọng thưởng ắt có dũng sĩ, đợi khi Triệu Mãnh chở Loan Dã chạy đến bệnh viện Phổ Nhân thì đã có không ít người tình nguyện hiến máu đứng đó xếp hàng rồi.
Trải qua một loạt thủ tục theo quy định “hiến máu hỗ trợ”, đầu tiên họ phải thành công nộp đơn xin hiến máu, sau đó đến trạm máu cạnh bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Vì Loan Dã không đủ tuổi, nên cấp trên của Triệu Mãnh đã đưa cho hắn một tấm thẻ căn cước của người khác. Thanh niên trong ảnh hai mươi tư tuổi, thật ra nhìn có hơi điêu. Cũng may mà Loan Dã cao đến một mét tám mốt, nên cũng giấu bớt được phần nào nét trẻ con trên mặt, trót lọt qua ải.
Qua được phần kiểm tra sức khỏe, Loan Dã lại lần nữa ngồi lên chiếc sofa bọc da dành cho người hiến máu. Lần này hắn đổi sang tay phải.
Vừa ngồi xuống thì nghe thấy y tá bên cạnh than “ôi trời”, rồi liến thoắng xin lỗi người bên cạnh: “Thành thực xin lỗi, rất xin lỗi, tại tôi cắm chưa chuẩn…”
Cô y tá này có lẽ là người mới vào nghề, cắm mũi đầu không trúng bèn hoảng hốt dò hỏi người hiến máu: “Tôi cắm lại mũi khác được không?”.
“Không sao đâu, cắm lại lần nữa là được.”
Đó là một giọng đàn ông rất đặc biệt, trầm thấp từ tính vừa phải. Loan Dã nghe mà vành tai rung rinh, kìm lòng không đặng quay đầu nhìn sang.
Ngăn cách ở giữa là một chiếc tủ nhỏ màu trắng, một người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha. Thứ thu hút Loan Dã trước nhất là một bên tay của anh ta, ống tay áo sơ mi cuộn lên mấy lớp, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nhẵn nhụi. Đàn ông bình thường sao có thể trắng đến vậy, hắn nhìn mà líu hết cả lưỡi.
Sau đó, hắn nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh ta. Mặt đồng hồ đơn giản sạch sẽ, đậm khí chất doanh nhân. Nhưng Loan Dã là tay có mắt nhìn hàng, biết nhãn hiệu đồng hồ này có tên là Vacheron Constantin. Nếu không phải hàng nhái thì giá trị của một chiếc đồng hồ này phải tương đương với một căn hộ ở thành phố hạng hai hoặc hạng ba.
Loan Dã lại một lần nữa không nói nên lời, quyết định lấy hết can đảm dịch chuyển tầm nhìn tới sườn mặt người đàn ông kia. Chẳng ngờ, đúng lúc này, người kia lại quay mặt qua, ánh mắt hai người bất ngờ va vào nhau, chẳng kịp tránh né.
Loan Dã không khỏi ngơ ngác, hắn chưa từng trông thấy khuôn mặt nào khôi ngô đến vậy, kể cả trên phim truyền hình cũng chưa từng thấy. Khuyết điểm duy nhất trên gương mặt này có lẽ là hốc mắt quá sâu, ánh mắt trông có vẻ hơi u sầu.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc. Có lẽ cả hai đều cảm thấy diện mạo đối phương khá bắt mắt, cũng có thể đều đang đoán xem liệu đối phương có phải con lai hay không. Cuối cùng vẫn là người đàn ông kia mỉm cười và dời mắt đi chỗ khác trước.
Loan Dã cúi đầu, có hơi xấu hổ.
Cô y tá vừa mắc lỗi chọc đến mũi thứ hai vẫn không xong, phải đến mũi thứ ba mới thấy máu. Trông cô ấy như thể sắp khóc òa lên tới nơi, vùi đầu xuống, cả người run bần bật, không ngừng xin lỗi. Vậy nhưng người đàn ông kia suốt từ đầu tới cuối vẫn lịch sự và kiên nhẫn, mỉm cười đáp lại: “Không sao đâu.”
Loan Dã lại càng có hảo cảm với người này hơn, đây đúng là tố chất của một người đàn ông giàu sang.
Người đàn ông bên cạnh hiến máu xong trước hắn, được ý tá dẫn đến phòng theo dõi để nghỉ ngơi. Không lâu sau thì Loan Dã cũng xong. Hắn liên tục hiến 800cc máu, vừa đứng dậy đã thấy choáng váng quay cuồng, nhìn cái gì cũng thấy bóng mờ.
Loan Dã lảo đảo tiến về phía trước. Ngay khi bước vào phòng theo dõi, hai chân hắn hoàn toàn mềm nhũn, trước mắt bỗng dưng tối sầm, cả người như một vũng bùn nhão đổ xuống đất.
May sao có người kịp thời bước tới, vươn tay ra đỡ lấy, rồi nhắc nhở một câu, cẩn thận.
Loan Dã rơi vào một vòng tay dịu dàng, nhất thời không thể mở nổi mắt hay đứng dậy. Chỉ dựa vào mùi nước hoa quẩn quanh, hắn đã có thể chắc chắn rằng người đỡ mình chính là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tài giỏi ngồi bên cạnh hồi nãy.
Loan Dã lịm đi hồi lâu, người đàn ông cũng chẳng hề đẩy hắn ra, lại còn ôm hắn vào trong lòng, hết mực săn sóc. Những người hiến máu xung quanh phát ra tiếng cười thiện chí: “Vừa hiến có nhiêu máu mà đã vậy, thanh niên trai tráng sao mà yếu thế?”
Y tá biết chuyện đã vội mang một cốc nước đường nâu đặc tới. Loan Dã nhắm mắt, nuốt một ngụm lớn, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức sống. Hắn mấp máy môi, chật vật muốn nói “cảm ơn” với người đàn ông trước mặt. Không ngờ người kia lại mở miệng trước, ấy vậy mà cũng là một tiếng cảm ơn.
Mãi cho đến khi người nọ đứng dậy rời đi, hắn vẫn không hiểu sao một người lạ lại nói cảm ơn mình.
Bệnh viện Phổ Nhân nằm ở trung tâm thành phố, cách sông chỉ có vài trăm mét. Triệu Mãnh lái xe chở Loan Dã về nhà, còn cố ý chở hắn đi một đoạn đường vòng, bảo rằng mình sống ở Thượng Hải hơn một năm nay, nhưng vẫn chưa có cơ hội ngắm nhìn kỹ thành phố này lần nào.
Gió sông sắc lẻm, gạt bớt hẳn đi không khí oi bức độ giữa hè. Hai người ngang qua một khu dân cư cao cấp, Triệu Mãnh cố ý giảm tốc độ, nói: “Chú mày xem kìa.”
Loan Dã quay mặt nhìn ra ngoài cửa, bốn chữ “Tinh Thần Hải Cảnh” to tướng dát vàng dát bạc đập vào mắt. Đây chính là khu tấc đất tấc vàng đắt đỏ nhất thành phố S, mỗi căn hộ ở đây trị giá lên đến hơn trăm triệu nhân dân tệ.
“Tưởng Kế Chi sống ở đó. Khu này là bất động sản do nhà bọn họ khai thác.” Triệu Mãnh dừng xe ở nơi không nên đỗ lại, vươn cái cổ dài như ngỗng ra ngoài cửa sổ nhìn tòa địa ốc cao không thấy đỉnh, nói: “Chú có muốn một ngày nào đó được sống trong ấy không?”
“Không muốn.” Loan Dã khẽ lắc đầu, thầm nghĩ, tôi có hiến cạn cả máu trong người đi nữa cũng chẳng mua nổi.
“Còn anh thì muốn.” Triệu Mãnh nhìn chằm chằm khu nhà cao cấp này hồi lâu, chăm chú đến độ lòng cũng bắt đầu thù hằn đám người lắm tiền nhiều của. Gã nhổ toẹt một bãi nước bọt ra ngoài cửa sổ xe rồi nói: “Tổ sư, thật muốn được sống như người giàu một ngày quá đi mất!”
Chiếc Hummer lại tiếp tục bon bon trên đường, lần này áp suất không khí trong xe đã giảm xuống. Triệu Mãnh không còn liên tục lảm nhảm nữa, Loan Dã lại càng trầm tĩnh hơn.
“Cũng tại đám người âm phủ chúng mày biến cổng tiểu khu thành linh đường, nên giờ nhà mới không bán nổi! Đúng là xúi quẩy!”
Bất thình lình, một loạt tiếng ồn phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Vài người tụ tập trước cổng khu, cãi qua cãi lại mà chẳng đến đâu, chuẩn bị xông vào xô xát với nhau.
Khu bất động sản này có tên là “Vườn Hoa Thịnh Vực số 1”, cũng được coi là một khu thuộc tầng lớp trung lưu ở thành phố S, thực chất chỉ là hai tòa nhà cao tầng đối diện nhau. Khu này trực thuộc tập đoàn Thịnh Vực, là một công ty bất động sản khác rất nổi tiếng ở Trung Quốc, thực lực tài chính hùng hậu không thua kém gì Tinh Thần, hơn nữa trong hai năm gần đây đang có xu thế chuyển mình, tập trung khai thác vào những lĩnh vực như y dược, tài chính, quy mô sản nghiệp ngày một lớn.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Triệu Mãnh cũng muốn hóng hớt, bèn dừng xe lại, còn ngậm một điếu thuốc, châm lên.
“Mỗi năm, cứ vào tầm này là bọn họ lại làm ầm lên, đã bị đưa lên mặt báo mấy lần rồi đấy chứ.” Đốm lửa nhỏ cứ chập chờn chớp tắt trong bóng tối, gã nhả ra một luồng khói trắng xám, thở dài, nói: “Con người đúng là cái giống mau quên.”
Loan Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mấy vòng hoa tang rải rác trước cổng khu, còn có một ít tiền giấy rơi lả tả dưới đất. Gió thổi một cái là bay phấp phới, hệt như một trận tuyết lông ngỗng.
Loan Dã đột nhiên nhớ ra, mai là ngày đánh dấu tròn bảy năm vụ hỏa hoạn ở Thịnh Vực.
Bảy năm trước, nơi này đã xảy ra một vụ hỏa hoạn vô cùng nghiêm trọng. Cuối cùng, vụ cháy đó được liệt vào án hình sự, người phóng hỏa là một phụ nữ tên là Tần Tiểu Vân.
Chuyện kể ra thì rất nhàm, mô típ cũ rích. Tần Tiểu Vân là người thứ ba, bức ép gã bồ đểu cưới mình không thành, bèn âm mưu trả thù người vợ. Thế rồi, cô ta mang xăng với bật lửa tới, nhân lúc tối trời lẻn vào Vườn Hoa Thịnh Vực.
Lúc đó là rạng sáng, nhà nào cũng cửa đóng then cài, người người còn đang say giấc, Tần Tiểu Vân lẻn vào, châm một mồi lửa hết sức nhanh gọn. Cư dân cả tòa nhà còn chẳng kịp phản ứng, nháy mắt đã bị bao vây bởi ngọn lửa và khói cháy dày đặc đang bốc lên ngùn ngụt.
Tòa nhà ba mươi tầng bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn, không còn đường thoát thân. Thoáng cái, những tiếng gào la, khóc lóc cào gan xé ruột vang dội khắp trời đêm. Có vài người bị dồn đến đường cùng, phải nhảy lầu thoát ra ngoài, ngã xuống què tay cụt chân, nằm trên mặt đất rên xiết.
Quả thực là địa ngục trần gian.
Ngoại trừ những năm kháng chiến ra thì vụ đó gần như là trận hỏa hoạn khủng khiếp nhất trong lịch sử thành phố S. Vụ cháy khiến sáu mươi mốt người thiệt mạng và vô số người bị thương, phải dùng hết phần đời thương tật và trơ trọi còn lại để tưởng niệm những người thân đã khuất. Mà Tần Tiểu Vân, người gây ra mọi tai họa, còn chẳng buồn bỏ chạy. Lúc cảnh sát ập đến hiện trường, cô ta lập tức bị khống chế, không chỉ thú nhận đã gây án, lại còn cười.
Bảy năm trôi qua, giờ thành phố S ngày càng đổi thay, giá nhà đất tăng lên vùn vụt, chỉ riêng khu này, giờ biến thành tòa nhà ma người người xa lánh. Người sống ở đó toàn gặp vận đen, mà không ở thì cũng chẳng bán được, vốn đầu tư hơn chục triệu cứ thế mục ruỗng trong tay, khó trách cư dân ở đó hận đám thân thích của người bị hại suốt ngày cúng kiếng kia đến thấu xương.
Trong lúc chờ đèn đỏ, một người đàn ông trung niên từ trong đi ra, một chân đạp đổ vòng hoa xuống đất, hùng hổ giẫm thêm mấy cái cho hả giận, miệng còn ông ổng chửi bới: “Đủ chưa hả? Lũ gàn dở chúng mày, suốt ngày gào khóc cúng bái, rốt cuộc có thôi đi không!”
Đúng vậy, thế là đủ rồi. Người cũng đã chết, kẻ còn sống lại cứ làm ầm lên không chịu ngơi nghỉ, đúng là xúi quẩy muốn chết.
Loan Dã còn định quan sát thêm một lúc, nhưng Triệu Mãnh đã đạp chân ga. Chiếc Hummer màu xanh thẫm vụt đi trong đêm tối.
Loan Dã hỏi: “Sao đã đi rồi?”
Triệu Mãnh rùng mình một cái, hỏi ngược lại: “Chú mày không nghe thấy sao?” Loan Dã lại hỏi: “Nghe thấy gì cơ?”
“Tiếng khóc đó. Toàn là tiếng phụ nữ, trẻ em với cả người già, chú mày không nghe thấy hả?” Triệu Mãnh buông một tay khỏi vô lăng, vươn tới trước mặt Loan Dã, “Nhìn này, anh mày nổi hết cả da gà rồi. Hồi trước nghe mọi người bảo rằng buổi tối đi qua sẽ nghe thấy tiếng khóc của những người bị thiêu chết, không ngờ lại là thật.”
Loan Dã không nghe thấy gì nên cúi đầu không nói.
“Sáu mươi mốt mạng người đó! Thật thảm quá, thảm quá đi thôi …” Triệu Mãnh liên tục lắc đầu, rồi lại thở dài, “Việc khủng khiếp như thế, sao có thể quên được?”
Trong số các nạn nhân của vụ cháy này, nhỏ nhất là một bé gái tám tháng tuổi, thảm nhất là một gia đình năm người, không còn ai sống sót. Đáng phẫn nộ hơn nữa là hai mẹ con người vợ kia đều bị thiêu chết, thế nhưng tối ấy tên chồng cặn bã lại qua đêm ở nhà tình nhân mới, thế là thoát được kiếp nạn. Và đáng tiếc nhất là một cô bé tên Nguyễn Chân Chân, mới mười tám tuổi, vừa đỗ thủ khoa Học viện Vũ đạo Bắc Kinh, chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đại học, còn vừa giành được giải thưởng của cuộc thi vũ đạo quốc tế.
Nghe nói đêm ấy mẹ cô tăng ca ở công xưởng, hôm sau, khi nhận được tin dữ liền suy sụp ngất ngay tại chỗ.
Thực tế, vụ cháy này không hề bị lãng quên như Triệu Mãnh nói. Vụ án từng gây chấn động một thời, và vì Tần Tiểu Vân còn vô cùng xinh đẹp nên cô ta còn được một số phương tiện truyền thông bất lương ca ngợi là “sát nhân xinh đẹp nhất Trung Quốc”. Hình ảnh trực diện lẫn đời thường của cô ta cũng rầm rộ khắp các mặt báo, truyền hình và internet. Mỗi một tấm hình đều được lan truyền rộng rãi, nhận về vô số bình luận.
Đến nay vẫn còn nhiều người lên mạng đào lại vụ án này, thời gian bảy năm cũng chẳng đủ để thù hận nguôi ngoai. Cư dân mạng nhắc đến người phụ nữ này vẫn cứ căm phẫn đến độ có thể ăn thịt, uống máu, lọc da xé xác cô ta.
Vụ án này không giống đa số vụ án trước đây – bị đem ra bàn tán khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi từ từ rơi vào quên lãng. Ngoài bởi số lượng nạn nhân quá lớn và ngoại hình xinh đẹp của hung thủ, còn có một nguyên do khác:
Bởi cuối cùng công lý vắng bóng, kẻ sát nhân chẳng hề bị xử tử.
Trong thời gian xét xử, Tần Tiểu Vân mang thai.
Hết chương.