THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM - Lòng ta có người
“Tiết…Dương.”Tu tiên kị nhất chính là thất tình lục dục, tuy Hiểu Tinh Trần đã không còn tiếp nhận quy tắc này nữa, thế nhưng phần quen thuộc này đã sớm thâm nhập vào trong cuộc sống.
“Hiểu đạo trưởng? Đạo trưởng ca ca? Dược này là Kim Quang Dao đưa ta, ngươi cũng đừng trách ta.” Ngữ khí của Tiết Dương mười phần ủy khuất, giống như một đứa trẻ mắc lỗi. Chỉ là Hiểu Tinh Trần mù hai mắt, không thể nhìn thấy vẻ mặt đắc ý cười trộm của Tiết Dương.
Cho dù mắt không thấy, Hiểu Tinh Trần cũng không phải không biết Tiết Dương hiện giờ đang nghĩ gì.
Giống như nuôi một con sói bên người, dù đối xử tốt với hắn thế nào đi nữa, chung quy cũng không thể giống như nuôi tiểu cẩu, đúng không? Hiểu Tinh Trần nghĩ thầm.
“Đạo trưởng, nóng sao?” Tiết Dương biết rõ còn cố hỏi, vươn tay kéo vạt y sam được thắt cẩn thận của Hiểu Tinh Trần. “Thân nhiệt ta lạnh, ta giúp ngươi giảm nhiệt nhé.” Hiểu Tinh Trần một tay nắm lấy cổ tay Tiết Dương ngăn hắn lại, trên mặt thần sắc có chút mất tự nhiên, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Đây là lần đầu tiên Tiết Dương nhìn thấy một Hiểu Tinh Trần như vậy.
Y ôn nhu, y lạnh nhạt, có bộ dạng nào Tiết Dương chưa từng thấy? Chỉ là dáng vẻ này, lúc y động tình, Tiết Dương trước giờ chưa từng được lĩnh hội.
Cần cổ lộ ra bên ngoài của Hiểu Tinh Trần phảng phất màu đỏ hồng nhàn nhạt phiếm tình. Trong hơi thở mang theo hơi nước, tựa hồ làm cho cả gian nhà cũng đều ấm lên.
Tiết Dương cảm thấy có thứ gì đó ở bên trong thân thể hắn đang kêu gào.
Cảm giác này, chỉ có khi hắn ngang nhiên đồ sát mới xuất hiện, đây cũng chính là lý do cho việc hắn giết người diệt môn.
Bởi vậy, hắn dù sợ rằng cố sự lần nữa tái diễn, lại không thể ngăn được hưng phấn.
Hắn sợ phải bức tổn thương người hắn khó khăn lắm mới tìm được, người hắn muốn ở bên đến tận cùng một đời.
Thân nhiệt của Hiểu Tinh Trần theo dải băng trên cổ tay Tiết Dương truyền tới mỗi một đoạn mạch trên người hắn, hòa vào cùng dục vọng cháy bỏng, gần như có thể khiến cho Tiết Dương phát điên.
Hắn đẩy bàn tay kia ra.
“Hiểu đạo trưởng, đây đều là tại ngươi.” Tiết Dương cười ngả ngớn, nắm lấy cổ áo Hiểu Tinh Trần, “Hiện giờ ta cũng rất khó chịu, làm sao đây?” Đôi mắt còn vương nét trẻ con của hắn khẽ lóe lên, kéo Hiểu Tinh Trần về phía trước, nghiêng người hôn lên.
Tiết Dương cắn môi dưới của y. Răng nanh sắc nhọn phá vỡ làn da mềm, tản ra mùi vị ngai ngái nhàn nhạt.
Đây là máu kẻ tu tiên, là máu Hiểu Tinh Trần! Kim Đan của Tiết Dương tựa hồ cũng đang rối bời.
Thường ngày Hiểu Tinh Trần nếu không nói mười phần thì cũng phải có đến chín phần nuông chiều Tiết Dương. Thứ nhất là bởi vì hắn so với mình còn trẻ hơn mấy tuổi, thứ hai là bởi y thực sự không có cách nào hướng kiếm về phía hắn. Y biết Tiết Dương ngụy trang tầng tầng lớp lớp, nhưng y chấp nhận.
Dù cho bị Tiết Dương diễn kịch lừa gạt cả đời, Hiểu Tinh Trần y vẫn chấp nhận.
Đầu lưỡi Tiết Dương nạy tách hàm răng, càn quét vòm miệng của y. Hương trà còn chưa phai hết, phảng phất tựa như mang theo hương vị thanh nhã đặc trưng của kẻ tiên đạo.
Càng triền miên, càng gấp gáp bất an.
Đây đã là cực hạn mà Hiểu Tinh Trần có thể tiếp thu được.
Y đẩy Tiết Dương ra, dùng lòng bàn tay chà khóe miệng.
“Đừng, như vậy là đủ rồi.” Trên mặt Hiểu Tinh Trần, vệt ửng hồng còn chưa lắng xuống, cũng không để cho Tiết Dương tiếp tục phóng túng lấn tới nữa.
Y đâu phải không e ngại Tiết Dương? Chỉ là không muốn phải đem tâm tình dư thừa biểu lộ ra mặt mà thôi.
Thế nhưng, lại hệt như y nghĩ, y nuôi chính là một con sói có huyết tính.
Tiết Dương bất ngờ đẩy Hiểu Tinh Trần đè xuống ván giường, không quá đau đớn. Chẳng biết từ khi nào, Tiết Dương đã đem cánh tay đệm sau lưng y.
Cứ một lần lại một lần như vậy, tựa như trong lúc vô ý lại đối với y lộ ra sự dịu dàng quá mức tinh tế, khó có thể thuộc về lứa tuổi của hắn, Hiểu Tinh Trần lại lần nữa không đặt được tâm mình xuống, mặc hắn càn quấy.
Đến tột cùng là thật hay giả? Hiểu Tinh Trần không cách nào suy xét nữa.
Tiết Dương ở trên ngực y gặm cắn, hai tay bóp chặt đầu vai y, sức lực tựa như muốn đem y vò nát.
Hiểu Tinh Trần hít vào một ngụm khí lạnh. Mỗi một nơi Tiết Dương cắn qua lại là một mảnh ửng hồng yêu diễm, trên xương quai xanh xinh đẹp còn ẩn hiện chút tơ máu.
Đây chính là huyết tính của Tiết Dương. Hắn thậm chí còn không khống chế nổi chính mình. Hiểu Tinh Trần này, là của hắn, của một mình hắn. Cho dù là nát bấy, phá hủy, cũng chỉ có thể là của một mình hắn.
“Tiết Dương…Buông ra.”
Những vết tích trên người Hiểu Tinh Trần, tất cả những vết mới đều là đến từ Tiết Dương.
Nghe thấy tiếng của Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương đột nhiên bình tĩnh lại. Như thể vừa từ trong mộng tỉnh dậy, hắn chống người dậy một chút, nhìn thấy dấu vết lưu lại trên người Hiểu Tinh Trần, trong đầu đột nhiên thoáng qua một phần lăng nhục hả hê.
Thế nhưng rất nhanh hắn đã thu hồi lại lệ khí khó khống chế này.
“Đau không?” Tiết Dương nhìn ngắm khuôn mặt y. Hắn hy vọng biết bao người này có một đôi mắt trong veo, có thể nhìn thấu hắn.
Hiểu Tinh Trần kinh ngạc.
Tự trách trong giọng nói của Tiết Dương chân thực đến vậy.
Đau không? Không, không đau.
Hiểu Tinh Trần lắc đầu. Y tu tiên, nội thương chưa chắc đã làm sao, như vậy ban nãy Tiết Dương tựa như phát rồ cắn xé mình, cảm giác đau đớn kia có lẽ cũng không phải là đến từ thân thể.
Y hiện tại liền hiểu.
Hắn đây cũng chỉ là con sói có huyết tính và lệ khí, cũng không phải là không có tính người.
Tiết Dương lại một lần nữa kề sát ngực Hiểu Tinh Trần, đưa lưỡi liếm láp tựa như đang an ủi.
Hắn liếm theo những vết cắn ửng đỏ, chóp mũi sượt qua điểm nhỏ trước ngực Hiểu Tinh Trần, liền nghe thấy người dưới thân phát ra một tiếng nghẹn ngào.
Tiết Dương ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thấy Hiểu Tinh Trần cắn chặt môi dưới, tựa như đang khắc chế.
Hắn mở miệng ngậm vào điểm anh đào, răng nanh nhẹ nhàng chèn ép, đầu lưỡi trên ngực đánh thành từng vòng tròn.
“Buông ra…Tiết Dương, buông ra…”
Tiếng thở dốc chen vào giữa lời của Hiểu Tinh Trần, có lẽ trong nhận thức của y cũng chính là một thanh âm khó lọt tai.
Dược của Kim Quang Dao, cũng không biết hắn có tự mình thử qua không, Tiết Dương nghĩ, nếu như tên đó đích thân thử nghiệm, vị Lam đại công tử của Cô Tô thanh tâm quả dục như thế, cũng chưa chắc đã biết hưởng thụ.
“Hiểu đạo trưởng, Dương Dương muốn ăn kẹo.” Tiết Dương cười nói. Như thể lồng ngực Hiểu Tinh Trần có mật đường, Tiết Dương cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, khô nóng khó chịu. Điểm nhỏ trước ngực bị hút mạnh đến sưng đó, ma sát với băng vải thô ráp nơi lòng bàn tay Tiết Dương.
Tiết Dương lần nữa phủ lên môi Hiểu Tinh Trần, đem tiếng thở khẽ nhẫn nại nuốt vào trong miệng. Một tay vén vạt đạo bào của Hiểu Tinh Trần, kéo xuống hạ khố của y.
“Hiểu đạo trưởng, Minh Nguyệt Thanh Phong, đúng chứ?” Tiết Dương cười cười, cúi người liếm đi vệt nước dâm mị bên khóe môi Hiểu Tinh Trần, trong giọng nói rõ ràng mang theo chút tâm tính trẻ con.
Cho dù là đạo trưởng Hiểu Tinh Trần Minh Nguyệt Thanh Phong, chung quy cũng chẳng phải là thần tiên, y là một con người bằng xương bằng thịt. Nói rằng hoàn toàn vô tình không động lòng, đương nhiên là không có khả năng.
Tiết Dương nắm lấy tính khí hình dạng xinh đẹp của Hiểu Tinh Trần, đầu gối lùi về sau hai bước, cúi người xuống ngậm vào vật giữa hai chân của y.
“Tiết Dương!”
Hiểu Tinh Trần cả kinh. Y không thể nhìn thấy gì, những năm qua, các giác quan còn lại đã nhạy cảm hơn rất nhiều, lại thêm dược kia có tác dụng tạm thời phong ấn linh lực, y không thể xuất được ra lực gì đáng kể.
“Đạo trưởng, lần đầu sao?” Tiết Dương ám muội hỏi, lòng bàn tay nhẹ vuốt dọc hạ thể, lại tựa như mèo con liếm láp phần đỉnh.
“Đừng làm loạn!” Hiểu Tinh Trần quát lớn, thế nhưng hiện giờ y đối với Tiết Dương không hề có lực uy hiếp. Lọt vào tai Tiết Dương thậm chí lại có ẩn ý khiêu khích hắn rườm rà chậm chạp.
Đây đều là Tiết Dương muốn nhìn, muốn nghe. Hắn không cách nào trở nên thanh cao được như Hiểu Tinh Trần, vậy không bằng để tay y cũng nhuốm ác danh là được rồi.
Như vậy, chí ít là đồng đạo.
Hai ngón tay Tiết Dương quệt lấy nước bọt trên hạ thể y, tách ra bên mông trắng nõn, nhẹ nhàng đâm vào tiểu huyệt của Hiểu Tinh Trần. Có nước bọt làm bôi trơn, ngón tay tiến vào cũng không quá khó khăn. Hiểu Tinh Trần theo bản năng thắt chặt nội bích, muốn ngăn cản dị vật trong cơ thể xâm nhập.
Cảm giác đè ép nơi ngón tay càng rõ ràng, lý trí dư lại của Tiết Dương càng rút cạn.
“Đạo trưởng, thả lỏng. Ngươi ép quá chặt, ta sẽ không kiềm chế được.”
Hiểu Tinh Trần không nói nổi lời gì, cũng không rõ có nghe rõ Tiết Dương nói gì không. Có thể là nghe hiểu, cũng có thể là ngón tay Tiết Dương ở trong huyệt đang khuếch trương, Hiểu Tinh Trần thoáng buông lỏng.
Hiểu Tinh Trần vẫn không nói gì, tiếng nước đáng xẩu hổ đó khiến y vô cùng lúng túng. Nhưng Tiết Dương tựa hồ không nghĩ vậy, hắn hơi cong ngón tay, đốt ngón tay nhẹ nhàng ma sát trong nội bích, mỗi lần rút ra đều mang theo dịch thể trong suốt.
Hắn chiêm ngưỡng vẻ mặt hồng hào hiếm có của Hiểu Tinh Trần, động tác trên tay bất tri bất giác càng nhanh. Ban đầu chỉ là nhẹ nhàng khuếch trương dần dần biến thành luật động. Dù gì cũng là người luyện võ, lực tay ổn định, lại nhanh.
“A…Không, dừng lại…!” Hiểu Tinh Trần đến biểu đạt hoàn chỉnh lời nói của mình cũng không thể. Kích thích xa lạ dưới thân không khi nào trì hoãn, ngược lại càng có khuynh hướng khắc sâu.
“Rốt cuộc là dừng hay không dừng? Đạo trưởng, ngươi phải nói rõ chứ!” Ngữ khí giống như trẻ con làm nũng, Tiết Dương nói ra khỏi miệng, lại có thêm một phần uy hiếp. Hắn mặc dù hỏi, nhưng cũng không có ý định cho Hiểu Tinh Trần thời gian trả lời.
Ngón tay rút ra một nửa, lần mò đến nơi nội bích cực kỳ mềm mại này, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ mép huyệt.
“Hiểu đạo trưởng? Hiểu đạo trưởng ca ca, cứ vậy đi.” Tiết Dương khẽ gảy đầu ngón tay, nhẹ nhàng cọ vào chỗ đó, hắn nhìn thấy rõ ràng người dưới thân đột nhiên run rẩy.
“Ngươi nói tâm duyệt ta, ta liền không đùa nữa, có được không?”
Hiểu Tinh Trần không ngờ hắn lại ra điều kiện như vậy. Thiếu niên này vẫn luôn mong chờ câu nói này của y, có lẽ cũng chỉ vì phần cảm giác an toàn mơ hồ đó.
Nhưng hiện giờ y không cách nào nói được.
Bằng hiểu biết của Hiểu Tinh Trần với Tiết Dương, y biết Tiết Dương ở phương diện tự kiềm chế, nhận thức là hoàn toàn không có. Cũng như y đã từng nói, Tiết Dương chắn chắn cũng chẳng nghe thương lượng.
Tiết Dương sau đó cũng chẳng kịp đợi nghe câu trả lời. Hắn chỉ nghe được tiếng tim mình nhộn nhạo trong lồng ngực cùng thanh âm thở dốc duy mĩ của Hiểu Tinh Trần.
Cho dù hắn đợi được câu trả lời, hắn cũng không có cách nào nhịn xuống nữa.
Ngón tay đang tùy tiện làm loạn trong cơ thể Hiểu Tinh Trần rút ra, phát ra một tiếng vang nhỏ. Tiết Dương nhấc khuỷu chân của Hiểu Tinh Trần gác lên bả vai mình. Ham muốn bao lâu của Tiết Dương, rốt cuộc ở ngay trước mắt hắn, chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy được.
Vật thể nóng rực chống trước huyệt khẩu của Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần vô lực chống cánh tay lùi người về phía sau, nhưng Tiết Dương vẫn đang giữ chặt chân của y, khiến y tránh không thoát.
Tiết Dương động thân, đem tính khí của mình đâm vào, ngay lập tức bị nội bích chật hẹp ngậm chặt. Hắn thở ra một hơi dài, lại nói: “Nếu ngươi còn cắn chặt như vậy, ta thật sự không thể bảo đảm sẽ không làm ngươi bị thương.”
Còn chưa tiến vào được một nửa nhưng Hiểu Tinh Trần đã đau đến thở gấp, giữ chặt lấy cánh tay trái của Tiết Dương. Đau đớn như bị xé rách kéo tới, y căn bản không nghe rõ lời Tiết Dương, chỉ có thể suy yếu lên tiếng: “Đừng động…”
Tiết Dương ra sức hít sâu, kiềm chế dục vọng của chính mình.
Không thể động, sẽ làm y bị thương, không thể động, không thể…
Từng giọt mồ hôi lớn theo đường cong cần cổ mềm mại của Hiểu Tinh Trần rơi xuống. Dáng vẻ không hề phòng bị của y, tất thảy đều bày ra trước mắt Tiết Dương.
Tiết Dương nhẫn nhịn quả thực vô cùng thống khổ. Mãi đến khi hô hấp của người dưới thân không còn nặng nề mà dần hòa hoãn lại, hắn mới tiếp tục tiến vào. Lần này hắn không gấp gáp như trước, thu lại chút tâm tính thiếu niên, chầm chậm thâm nhập.
Tiếng kêu của Hiểu Tinh Trần cũng nửa đường biến điệu, âm cuối ngân cao và cánh tay run rẩy âm thầm thay câu trả lời cho Tiết Dương. Hắn nhìn thấy Hiểu Tinh Trần há miệng muốn nói, chẳng biết vì sao lại cắn chặt hàm răng, muốn nói lại thôi. Đó là bởi Hiểu Tinh Trần đang ngăn chính mình cự tuyệt. Y muốn thừa nhận, muốn thừa nhận cảm tình của người thiếu niên sẽ bầu bạn cùng y.
Tiết Dương được nếm vị ngọt ngào liền mất đi hơn nửa kiên nhẫn, trực tiếp đẩy tính khí của mình đến nơi sâu nhất, thỏa mãn thở hắt ra.
Đôi chân thon dài trắng nõn của Hiểu Tinh Trần bị thiếu niên mất khống chế bấm ra những vết đỏ, mà y cũng không còn tâm trí để bận tâm nữa, cho dù không muốn lớn tiếng nhưng những tiếng nức nở nhỏ vụn vẫn từ cổ họng thoát ra.
“Hiểu đạo trưởng, kêu ra tiếng đi, ta muốn nghe…” Tiết Dương chậm rãi rút tính khí của mình ra một nửa, lại dụng lực đâm vào. Ánh mắt hắn nóng rực tựa như muốn thiêu cháy Hiểu Tinh Trần, chỉ là Hiểu Tinh Trần mù, không thể nhìn thấy thứ gì, cũng không thể nhìn thấy hắn.
Hiểu Tinh Trần đang lúng túng do dự , lại bị động tác đâm vào của hắn đánh mất phòng bị, sợ hãi kêu lên. “Tiết Dương, ngươi…A!”
Tiết Dương không biết y định nói cái gì, nhưng hắn cũng không đợi được. Hắn muốn giữ lấy người này, một khắc cũng không thể đợi thêm được.
Hiểu Tinh Trần chỉ nghe thấy Tiết Dương gầm nhẹ một tiếng, y còn chưa kịp suy xét đã bị khoái cảm mãnh liệt tựa thủy triều đánh úp tới. Sau một hồi thở dốc, từng âm tiết vụn vỡ mới miễn cưỡng thốt được ra: “Chậm…a, a…Tiết Dương, chậm một chút…”
Tiết Dương giống như bị tẩu hỏa nhập ma, không hiểu rõ Hiểu Tinh Trần nói gì, chỉ biết không ngừng đâm rút luật động, tìm kiếm khoái cảm thâm nhập chiếm hữu cho chính mình.
Miệng huyệt đỏ thẫm bị ma sát đến mềm nhũn dưới ánh sáng mờ mịt của ngọn đèn hiện ra tia nước dâm mị. Khó có thể tưởng tượng nổi, nguyên bản nơi nhìn như khó có thể chứa nổi một ngón tay này lại đang ngậm nuốt cự vật của một thiếu niên khác, một màn xuân cung sống động, sắc tình vô hạn được trình diễn ngay trong gian nhà tranh trên ngọn núi hoang vắng.
Hiểu Tinh Trần chưa từng tiếp thu kích thích quá độ như vậy, nhất thời tay chân luống cuống, chỉ có thể há miệng thở dốc, sợ đến hít thở không thông.
Tiếng thở của hai người hòa vào nhau, như là một tấm lưới vô hình, khó dứt khó đoạn.
Tiết Dương hoàn toàn không có ý chậm lại, trong miệng liên tục lẩm bẩm tên Hiểu Tinh Trần, không hề e ngại bày ra dục vọng của chính mình.
Hắn nắm lấy bàn tay phát nhiệt của Hiểu Tình Trần, kéo về nơi giao hợp của hai người, “Đạo trưởng, không nhìn thấy nhất định rất khó chịu, đúng không? Ngươi sờ thử một chút…”
Hiểu Tinh Trần không rút được tay lại, đầu ngón tay chạm vào một nơi ướt đẫm, còn có thể cảm nhận được vật nóng rực kia càn quấy ở trong miệng huyệt. Trong nháy mắt, bàn tay có cảm giác như bị điện giật, Hiểu Tinh Trần không biết lấy đâu ra khí lực giật tay về.
Tiết Dương cũng không hề tức giận, cúi đầu hôn lên cổ Hiểu Tinh Trần, từ từ chuyển thành gặm cắm. Răng nanh sắc nhọn nhiều lần cọ qua phiến da mềm mại, khiêu khích dục vọng bị phong bế nhiều năm của Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương vươn tay, đem “Tiểu Tinh Tinh” nắm gọn trong tay, nương theo tiết tấu ra vào của chính mình mà tuốt động.
“Ưm…A Dương…!” Hiểu Tinh Trần buột miệng thốt ra, ngay cả chính y cũng ngẩn người. A Dương, đó là cái tên y đã gọi trong mơ, trong lòng đến cả nghìn cả vạn lần, nhưng đều chưa từng chân chính gọi lên.
Tiết Dương cũng sững sờ, động tác dưới thân cũng bỗng dịu dàng hơn nhiều. Hắn nhìn chằm chằm dải băng che mắt Hiểu Tinh Trần, phảng phất như dưới lớp vải đó vẫn còn có một đôi mắt sáng ngời trong suốt.
Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, dưới đáy mắt Tiết Dương đọng lại biết bao nhiêu ánh sáng.
“Đạo trưởng, đạo trưởng, gọi thêm mấy tiếng nữa được không…..” Tiết Dương giống như làm nũng, chậm rãi chôn trong cơ thể Hiểu Tinh Trần. Nói cái gì dẫn lửa, chỉ có thể nói hai người chính là tâm động.
“A Dương, ưm…A Dương…” Sau một tiếng gọi đó, Hiểu Tinh Trần trái lại càng lớn mật hơn một chút. Y ở bên tai Tiết Dương, dùng âm vực khàn đặc tính dục lặng lẽ khiêu chiến nhẫn nại của hắn, cho dù Hiểu Tinh Trần cũng không hề hay biết.
“Tâm ta duyệt ngươi, đạo trưởng…Tâm ta duyệt ngươi!” Tiết Dương rất tự nhiên nói ra tiếng lòng của mình, động tác xâm nhập ở hạ thân cũng ngày càng kịch liệt. Những điều Hiểu Tinh Trần muốn nói, toàn bộ đều bị tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra chặn lại trong miệng.
Tiết Dương vẫn đang trốn tránh, hắn chỉ sợ Hiểu Tinh Trần không tiếp nhận cảm tình của hắn. Đối diện với tình cảm, Tiết Dương quá yếu đuối, hắn sẽ phát điên, hắn không thể nghe Hiểu Tinh Trần cự tuyệt hắn.
Khoái cảm cực hạn mà luật động trong nội bích mang lại làm cho đầu óc Hiểu Tinh Trần trống rỗng. Y mơ hồ nghe thấy từng tiếng “Tâm ta duyệt ngươi” mang theo chân tình, y muốn đáp lại, lại không biết nên đáp thế nào.
Mỗi một lời bộc bạch Tiết Dương thốt ra đều đặc biệt cẩn thận, giống như một con mèo từng bị bỏ rơi, sợ mất đi, sợ không chiếm được, sợ đến mức hận không thể đem tất cả những mềm mại dịu dàng bày ra trước mắt y, sợ không giữ lại được y.
Thanh âm kia càng lúc càng run rẩy, mãi đến tận khi Hiểu Tinh Trần cảm thấy trên mặt mình rơi xuống từng giọt nóng ấm, Tiết Dương đang khóc.
Lòng Hiểu Tinh Trần có chút hoảng hốt, đưa tay lần lên khuôn mắt hắn, mò lau nước mắt cho hắn. Lòng bàn tay ẩm ướt, hệt như nhiệt độ trong lòng y. Tay vừa thu lại, thứ nóng rực trong cơ thể lại luật động điên cuồng, tựa như muốn biến y thành vụn vỡ, mỗi một lần xâm nhập đều bạo phát sức lực.
Hiểu Tinh Trần rất muốn nói gì đó, chợt cảm thấy một thứ mềm mại phủ lên môi mình. Tiết Dương khéo léo đưa đầu lưỡi vào thăm dò khoang miệng Hiểu Tinh Trần, dây dưa triền miên. Bên tai không ít lần truyền tới tiếng thở khẽ thỏa mãn của Tiết Dương. Một nụ hôn liền hôn đến tận hứng, lúc này mới cam lòng nhả ra.
Hiểu Tinh Trần vẫn không hề phản kháng. Đây giống như là đang cổ vũ cho Tiết Dương. Hắn đem tính khí hơi rút ra, đâm vào một điểm mềm mại đến kỳ dị, Hiểu Tinh Trần chỉ có cảm giác tựa như thần kinh toàn thân đều rung động.
Tiết Dương không ngừng đâm mạnh vào khối thịt mềm này khiến cho Hiểu Tinh Trần liên tục lắc đầu, mở miệng chỉ có từng hồi nỉ non, không nghe ra câu chữ.
Một tiếng hét đứt đoạn, khoái cảm như nước lũ tràn đê, không cách nào ngăn lại. Một đạo bạch trọc bắn tới trên bụng Tiết Dương, nhỏ xuống, lại tạo thành một vũng nhỏ trên bụng Hiểu Tinh Trần.
Cao trào đột nhiên tới khiến cho y bất giác siết chặt hậu huyệt, không ngờ lại làm cho Tiết Dương mất khống chế, dịch thể lành lạnh bắn vào nội bích mẫn cảm của Hiểu Tinh Trần.
Hai người đều có chút mệt, Tiết Dương thở dốc đè lên người Hiểu Tinh Trần, hạ thân cũng còn chưa rút ra. Tiết Dương lười nhác cọ cọ cổ Hiểu Tinh Trần, tựa như không muốn rời.
Hắn thật sự muốn cứ như vậy mà ngủ, bằng không có lẽ hắn sẽ phải nhìn thấy người mình tưởng niệm bao lâu như vậy phủi áo bỏ đi. Lần này, hắn đã không còn cớ để giữ y lại nữa.
Hoặc nói không chừng có thể sẽ đi tới một kiếm đâm chết hắn cũng nên. Tiết Dương nâng mắt thoáng nhìn Sương Hoa bên giường phát ra hàn quang tinh tế.
Thế nào cũng tốt, đều là tự mình đơn phương tình nguyện thôi mà.
Chí ít thì nên để khoảnh khắc tốt đẹp này trở thành một màn cuối cùng mà hắn nhớ tới trong sinh mệnh của mình chứ?
Nghĩ vậy, hắn cư nhiên lại rơi lệ.
Thật mất mặt, tự nhiên hôm nay lại khóc đến hai lần.
“Tại sao khóc?” Cổ ướt đẫm một mảng, Hiểu Tinh Trần mò theo lưng lần được đến gáy của Tiết Dương, lại lần được đỉnh đầu, liền giống như an ủi mà xoa xoa.
Tiết Dương không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy. Hắn đã nghĩ Hiểu Tinh Trần sẽ đẩy hắn ra rồi một mình rời đi, hắn đã nghĩ tới Hiểu Tinh Trần nhặt lên Sương Hoa đâm xuyên qua ngực hắn. Nhưng hắn vẫn không dám hy vọng xa vời, Hiểu Tinh Trần vẫn luôn dịu dàng đến chết tiệt như vậy.
Tiết Dương có thế nào, cũng vẫn chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi. Cho dù hắn cô độc một phương, cho dù Hàng Tai của hắn đã nhuốm tội nghiệp tàn hồn hết nửa đời. Chung quy hắn vẫn cần có một người như vậy, cho dù chỉ là cho hắn một chút ôn nhu nhưng hắn lại hệt như kẻ ăn mày giữa sa mạc có được nước, cảm kích không thôi.
Hiểu Tinh Trần là ánh sáng của hắn, chỉ có Hiểu Tinh Trần, chỉ có y mới có thể chiếu sáng mười năm u tối của Tiết Dương.
“Hiểu đạo trưởng.” Tiết Dương chống người dậy, rút ra phân thân đã mềm xuống. Không có vật chắn, miệng huyệt liền chảy xuống bạch trọc dâm dục, làm cho không khí nhất thời có chút xẩu hổ.
“Hiểu đạo trưởng, tâm ta duyệt ngươi.”
Sau khi nói ra, dường như Tiết Dương đã đem thứ nặng trĩu nào đó buông xuống.
Gian phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, Tiết Dương giống như đang đợi câu trả lời của y, cũng lại giống như không đợi được, muốn đi ngủ rồi.
Im ắng lâu như thế, Tiết Dương cũng sắp ngủ mất thật rồi.
“Ta cũng vậy.”
Trong nháy mắt, Tiết Dương nghĩ rằng hắn nghe nhầm. Hắn lập tức bật người ngồi dậy, trên mặt vẫn còn vệt nước chưa lau khô.
Hắn kinh ngạc nhìn Hiểu Tinh Trần, không biết phải nói gì. Hắn từ nhỏ đến lớn, bị lừa lọc, bị chà đạp, trải qua bao nhiêu lần khiếp sợ chạy thoát được khỏi tay Diêm Vương, chỉ là chưa từng được trải qua, có người giống y đối xử ôn nhu với hắn như vậy.
Có thể thừa nhận quá khứ của hắn, Tiết Dương hiện tại, còn có người bộc bạch với hắn.
Tiết Dương dụi dụi đôi mắt ướt. Kỳ quái thật, lần thứ ba rồi.
“Đạo trưởng, nói lại đi…Nói lại lần nữa đi.” Tiết Dương run giọng yêu cầu.
“A Dương.” Trong giọng nói của Hiểu Tinh Trần tất thảy đều là tiếu ý dịu dàng.
“Tâm ta duyệt ngươi.”