Dê nhỏ ngắm Sao
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
Đăng nhập Đăng ký
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
  • About us – Về tụi mình
  • Donate – Ủng hộ
Đăng nhập Đăng ký

THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM - Rạch ròi

  1. Trang chủ
  2. THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM
  3. Rạch ròi
Chương trước
Chương tiếp
Tác giả: [email protected]
Dịch: Trần Trần

Mặt trời vấn vít nơi đỉnh núi, chậm chạp nhàn nhã chờ trăng lên. Đương lúc nhàm chán, thấy sau gốc cây có hai bóng người lén lút thập thò, bèn rải tới vài tia tà dương, chuẩn bị bóc mẽ bọn họ.Nhìn gần lại mới thấy một tu sĩ mặc áo bào Lan Lăng Kim thị đè một đạo sĩ áo trắng lên cây, ngực kề ngực, lưỡi quấn lưỡi, đang làm chút chuyện không đứng đắn. Đạo sĩ nọ không rành chuyện tình sắc, khó tránh khỏi lộ ra chút thần thái nhi nữ, bị hôn đến mặt đỏ lựng, đệm trên làn da băng thanh ngọc khiết trắng trắng mềm mềm, tựa như ruột bông. Sắc ửng hồng tựa như yên chi thấm trên bông gòn, hỗn loạn rối bời mà tản ra, chẳng vận gấm hoa mà đẹp hơn cả gấm hoa. Lại thấy trước ngực tu sĩ kia, một đóa Kim Tinh Tuyết Lãng nở rộ, mặt mũi non nớt sáng sủa dễ nhìn, tựa như cánh bướm vương vấn khóm hoa. Người trẻ phong lưu, tư thái khoáng đạt, liễu ngày xuân phất phơ, hoa lê nở tươi thắm, thêm vào thiên tư của thiếu niên, càng khiến người ta vui thích.Tu sĩ Kim gia nắm cằm đạo trưởng, hai phiến môi mỏng triền miên dây dưa trên môi đạo trưởng. Chiếc lưỡi giảo hoạt tiến vào vòm miệng, không ngừng dày vò, liếm mút chơi đùa, ép ra từng tiếng nước bọt giao hoan.Tiểu đạo trưởng bị liếm đến ướt át, sắc môi nhạt màu, mặt ngoài còn ánh nước lấp lánh, đôi mắt trong veo ẩn tàng những rung động vương vấn. Diễm lệ hơn sóng nước thu, mông lung hơn bóng trăng mềm.Mặt trời thấy việc bất nhã, ngượng đến nhuộm hồng ráng mây, ánh chiều khoác lên áo bào mẫu đơn Lan Lăng thêm một tầng sa đỏ, không trong suốt, càng che đậy lại càng ám muội. Chỉ vàng lặng lẽ sinh hoa hồng, lăn đến đến áo trong màu trắng, sắc thái diễm lệ, sắc tâm rục rịch.

Mặt trời thầm niệm “tội lỗi tội lỗi”, không đành nhìn, bèn trốn đi. Trăng treo tới thay, vừa nhìn, tu sĩ kia đã vói tay phải vào trong đạo bào. Ngực đạo sĩ phẳng lì, vậy mà hắn vẫn có thể vò nắn đến nghiện.

Trăng càng không đành nhìn thẳng, vội vã kéo mây tới che mình lại.

Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu, tránh khỏi nụ hôn, nói: “Lạnh.”

Y kéo bàn tay hư hỏng trên ngực ra, lại hỏi: “Đã vào hạ rồi, sao tay ngươi vẫn lạnh như vậy?”

Tiết Dương nói: “Hồi nhỏ chịu đói chịu rét thành bệnh vặt, thể chất không tốt.”

Hiểu Tinh Trần đau lòng nói: “Đêm lạnh đấy, hay là về thôi?”

Tiết Dương bĩu môi: “Vậy thì còn gì vui, ta không về, ngươi cũng không được về.”

Hiểu Tinh Trần ôm lấy bàn tay hắn, nói: “Được được, vậy để ta sửa ấm cho ngươi.”

Tiết Dương cười: “Đạo trưởng không lạnh?”

Gió đêm vẫn rét lạnh như cũ, Hiểu Tinh Trần mặc ít, vành tai cũng lạnh rát cả, nhưng y chỉ lắc đầu. Tiết Dương dứt khoát đè lên, thổi một hơi khí ấm bên tai y, nói: “Vận động kịch liệt một chút là ấm áp ngay thôi.” Nói đoạn lại vói tay vào trong cổ áo của Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần vừa cự tuyệt, lại vừa bị chọc đến ngứa ngáy, không nhịn được bật cười. Chỉ mới rồi hai người còn sóng tình cuộn trào, lúc này lại tựa như trẻ con, bắt đầu thuần túy quấy phá đùa giỡn, Tiết Dương làm tư thế bắt bướm truy đuổi, Hiểu Tinh Trần trốn khắp nơi, cười đến y phục xốc xếch, mấy lọn tóc đen tản ra từ phát quan, muốn rời chẳng rời, như buộc như không, lững thững rủ xuống, càng thêm mấy phần tình thơ ý họa.

“Tiết công tử, hóa ra ngươi ở chỗ này sao?”

Hiểu Tinh Trần giật mình trốn khỏi Tiết Dương, quay người lại, vươn tay về phía sau cột lại tóc.

Kim Quang Dao theo sau Tống Lam, cười nói: “Ta tìm ngươi suốt nửa ngày, hóa ra ngươi ở đây trốn việc. Thương lượng nghiệp lớn kinh thiên động địa gì với Hiểu đạo trưởng mà phải tránh người ngoài vậy?”

Tống Lam sắc mặt vẫn không đổi, lạnh nhạt nói: “Tinh Trần, sao ngươi lại ở đây?”

Hiểu Tinh Trần cột xong tóc, lấy lại vẻ bình tĩnh, nhỏ giọng đáp: “Nãy vừa có chút chuyện.”

Tống Lam thấy chân mày khóe mắt của y còn sắc hồng chưa phai, đoán là y lại đùa nghịch tìm vui với Tiết Dương, lòng thấy bất mãn, thấp giọng nói: “Có chuyện gì? Chơi à? Rốt cuộc vì sao ngươi lại gần gũi với loại người như tên Quỳ Châu Tiết Dương này thế?”

Hắn đè thấp giọng, vốn là nói chỉ cho Hiểu Tinh Trần nghe, chẳng ngờ không chú ý đến Tiết Dương thần không biết quỷ không hay theo tới gần, vừa hay bị Tiết Dương thính tai nghe được.

Ánh mắt Tiết Dương thoáng lộ vẻ hung ác, cười lạnh nói: “Vị Tống đạo trưởng này có ý gì vậy, nói cho rõ ra, loại người như ta là người thế nào? Sao nào, chẳng lẽ đến nói chuyện với bạn của ngươi vài câu cũng không xứng à?”

Hiểu Tinh Trần và Kim Quang Dao vội ngăn Tiết Dương lại, Kim Quang Dao uyển chuyển nói: “Giờ Tuất đã qua, Tống đạo trưởng, Hiểu đạo trưởng, mau theo ta vào tiệc đi thôi.”

Tống Lam trừng hắn một cái rồi chẳng thèm để ý nữa, gọi Hiểu Tinh Trần cùng đi.

Tiết Dương cao giọng gọi: “Hiểu Tinh Trần.” Nói rồi nhếch môi về hướng bên cạnh mình, “Ngươi qua đây.”

Kim Quang Dao liến thoắng nói: “Không phải ngươi đói rồi sao? Ăn cơm xong lại chơi cùng Hiểu đạo trưởng.”

Tiết Dương mặc kệ gã, chỉ nhìn Hiểu Tinh Trần, nói: “Ngươi không qua đây, ta không ăn nữa.”

Kim Quang Dao nói đùa: “Vậy ngươi tự ở lại đây xem hoa ngắm cảnh đi vậy, nói không chừng còn ngắm no được ấy chứ. Hai vị đạo trưởng, chúng ta đi thôi.”

Hiểu Tinh Trần vậy mà lại quay lại kéo hắn dỗ dành: “Được rồi, mau đi thôi nào.”

Tiết Dương trợn trắng mắt một cái vô cùng đắc ý, kéo y về phía sau, nói: “Đi chậm thôi, tránh xa tên kia ra, ấn đường của hắn đen sì kìa, tóm được ai là đập kẻ đó.” Hiểu Tinh Trần chỉ đành ra hiệu cho Tống Lam đi trước.

Kim Quang Dao thấy Tống Lam nghẹn một cục tức, ấn đường thật sự đen thùi lùi, vội vã dẫn Tống đạo trưởng về phía trước, kéo giãn khoảng cách với Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đằng sau mỗi lúc một xa. Kim Quang Dao quay đầu nhìn lại, hai người kia sóng vai thầm thì gì đó với nhau, thân thiết không phải vừa, bèn khéo léo nói với Tống Lam: “Quan hệ của Tống đạo trưởng và Hiểu đạo trưởng thật là tốt.”

Tống Lam lạnh nhạt ừ một tiếng.

Kim Quang Dao nói: “Chỉ có điều, quan hệ tốt đến mấy, cũng không thể can dự vào chuyện của người khác. Con người trưởng thành rồi có cá tính riêng của mình, đến cả cha mẹ ruột cũng khó bề quản thúc, huống chi là bằng hữu.”

Tống Lam nhíu mày nhìn gã.

Vẻ mặt Kim Quang Dao ôn hòa, chân thành nói: “Vả lại, Hiểu đạo trưởng dám trái lại mệnh thầy, xuống núi lang bạt, kiên định như bàn thạch, quật cường tựa bồ vi, ắt tự có suy tính của mình. Tống đạo trưởng càng là có quan hệ thân thiết với y, không phải càng nên tôn trọng y hay sao? Ây chà, ta bất tài chỉ cậy điều lớn hơn vài tuổi, khó tránh khỏi muốn khuyên bảo kẻ khác, khiến người ta khó chịu, mong Tống đạo trưởng đừng chê trách.”

Tống Lam ngập ngừng, rồi cúi đầu nói: “Không đâu, Liễm Phương tôn nói có lý.”

Kim Quang Dao lại cười nói: “Thật ra, vị khách khanh nhỏ tuổi này nhà ta, tính tình không xấu, rất được lòng người, ai gặp cũng đều yêu quý không thôi, chẳng qua là lần đầu các ngươi gặp nhau có chút hiểu lầm, có ấn tượng không tốt với đối phương, hắn mới cứ mặt nặng mày nhẹ với ngươi như vậy. Hắn chẳng qua là tính trẻ con, có lúc không hiểu chuyện mà thôi. Tuổi còn nhỏ mà, qua mấy năm nữa là tự mình ngộ ra ngay. Kim gia chúng ta hiện giờ cũng sẽ coi quản hắn, chỉ là tính tình hắn cuồng dã, khó tránh khỏi có sơ suất, nếu lại chọc đến Tống đạo trưởng, còn mong Tống đạo trưởng đừng so đo với hắn. Tại hạ ở đây tạ lỗi với ngài trước. Huống chi, giờ hắn cũng coi như là bạn của Hiểu đạo trưởng rồi, xem như nể mặt mũi của Hiểu đạo trưởng đi vậy.”

Tống Lam cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ, nhưng thái độ của Kim Quang Dao hữu hảo, những lời kia lại thấu tình đạt lý, hắn ngậm miệng không nói được gì, chỉ đành gật đầu.

Kim Quang Dao dẫn Tống Lam, Tiết Dương kéo Hiểu Tinh Trần, người trước người sau tiến vào sảnh khách tráng lệ. Tiết Dương xếp Hiểu Tinh Trần vào chiếc bàn trong góc, không tới tham gia náo nhiệt.

Hắn đặt mông ngồi xuống, bưng đĩa lên liền gắp thức ăn cho Hiểu Tinh Trần. Trong mắt Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương giống như một đứa trẻ, đói thì ăn, mệt thì ngủ, dáng vẻ vô lo vô nghĩ kỳ thực lại vô cùng thú vị. Y trộm cười thầm, nhưng vẫn ngăn Tiết Dương lại, nói: “Chờ đã, còn chưa khai tiệc.”

Tiết Dương nói: “Ngươi quan tâm bọn họ làm cái gì, ăn của ngươi đi.” Thấy Hiểu Tinh Trần vẫn không chịu nhượng bộ, hắn chặc lưỡi một tiếng: “Không nhìn thấy chỗ này của chúng ta đâu, ôi dào!”

Hiểu Tinh Trần nói: “Ngươi đói rồi thì cứ ăn trước đi, ta chắn cho.”

Qua một lúc, người xung quanh lục tục ngồi xuống, Kim Quang Thiện tuyên bố bắt đầu tiệc.

Trên bàn đầy những hoa quả điểm tâm, sơn hào hải vị, phong phú đủ đầy. Trước mặt Hiểu Tinh Trần là một đĩa vịt quay, trên lớp da rướm một lớp mỡ đỏ trong vắt, nhìn rất ngấy. Y len lén kéo ống tay áo Tiết Dương, chỉ về phía xa hỏi: “Quả nhỏ màu đỏ kia là cái gì vậy?”

Tiết Dương nhìn một cái, quay đầu liếc y cười: “Chưa thấy bao giờ à?”

Hiểu Tinh Trần lắc đầu, Tiết Dương đứng dậy, chân dài chỉ mấy bước liền đem cả đĩa trái cây bưng tới. Hiểu Tinh Trần vội nói: “Không để lại chút cho người khác sao?”

Tiết Dương nói: “Đừng có mà cứ dè dặt mãi thế, phiền chết. Cho dù một bữa ngươi ăn hết hai con bò, cũng không ăn hết được của họ Kim đâu.” Tiết Dương dùng hai ngón tay nhanh nhẹn kẹp một cái, vỏ quả màu đỏ tươi liền nứt, lộ ra thịt quả mềm mại trong veo. Trên ngón tay thon dài của hắn dính một ít dịch quả, tầm mắt của Hiểu Tinh Trần từ thịt quả chuyển tới trên ngón tay hắn.

Tiết Dương dạy y: “Thứ này là quả vải.”

Hai tay Hiểu Tinh Trần cầm lấy cắn một miếng, Tiết Dương lại tự bóc một quả, ném cả vào miệng. Hiểu Tinh Trần hơi trợn to mắt, đáy mắt lóe sáng, thích thú không thôi, gật đầu nói: “Ngọt thật đấy!”

Tiết Dương thấy vậy toét miệng cười. Hiếm có khi thấy Hiểu Tinh Trần ngây thơ như vậy, hắn nhìn đến ngẩn người, lúc sau mới thấy y nói: “…Ngươi cười ta không biết gì.”

Trong lòng Tiết Dương nghĩ thật đúng là không biết gì, miệng lại nói: “Nhớ nhổ hạt ra đấy.”

“Ta biết rồi! Ta đâu có ngốc như vậy!”

Tiết Dương cười xong bèn đẩy đĩa quả ra: “Đến lượt ngươi bóc cho ta.”

“Mỗi người bóc một quả là được rồi.”

Tiết Dương nghếch mặt lên: “Không được. Còn lại ngươi bóc hết cho ta.”

“Ây dà…” Hiểu Tinh Trần hết cách, tay cũng không ngừng bóc từng quả một cho Tiết Dương. Phần lớn đều đẩy vào đĩa của Tiết Dương, chỉ để lại đĩa của mình mấy quả. Tiết Dương quăng vào miệng mình mấy quả, rồi lại trút hết quả còn lại vào đĩa của Hiểu Tinh Trần. “Ăn chán rồi, ta muốn ăn thịt.”

Vừa hay Hiểu Tinh Trần đang nghiện trái vải này, thấy Tiết Dương nhường y, trong lòng thầm vui vẻ. Vốn là không thấy trái trong miệng này ngọt, lúc này mùi thơm lại lan đầy miệng, ngọt vào đến trong tim. Lại thấy Tiết Dương nâng đũa gắp thức ăn, nói: “Đừng để tay áo dính dầu đấy.”

Y lau khô đầu ngón tay, khoác cánh tay Tiết Dương, cẩn thận nhanh nhẹn xắn ống tay áo hắn. Vén xong, ngẩng đầu lên thấy răng hổ của Tiết Dương cắn môi dưới, chăm chăm nhìn y cười đến ngây người.

Hiểu Tinh Trần vui vẻ nói: “Bị ngốc à?” Tiết Dương ngay lập tức lật mặt, khóe miệng kéo xuống, không lưu tình nói: “Ngươi ngốc nhất đó! Còn có mặt mũi nói ta.” Hiểu Tinh Trần càng vui ác hơn nữa.

Giữa buổi tiệc, Tiết Dương huyên thuyên không dứt, một bên ăn, một bên lắc lư, nói chuyện nửa ngày mới ăn đến miếng thứ hai. Hắn hễ nói chuyện là Hiểu Tinh Trần lại cười, nửa ngày chưa no. Người ngồi bên cạnh đều ăn đến hòm hòm cả rồi, hai người họ vẫn cứ mắt qua mày lại. Hiểu Tinh Trần chỉ đành ngăn hắn lại, nói: “Líu ra líu ríu mãi, ngươi là con vẹt sao?”

Tiết Dương nói: “Vẹt cũng là gà con. Ngươi có biết gà con lớn thế nào không?”

Hiểu Tinh Trần đáp: “Ta lớn lên ở trên núi, đương nhiên là biết.”

“Vậy nói xem.”

“Gà mẹ dùng miệng bón miệng, đút từng miếng cơm cho ăn mà lớn.”

Tiết Dương cười khanh khách, đột nhiên ôm cổ Hiểu Tinh Trần, vô lại nói: “Ta là gà con, Hiểu gà mẹ miệng bón miệng đút ta ăn đi.”

Hiểu Tinh Trần lập tức đỏ mặt, vừa vội vã tránh Tiết Dương, vừa nâng mắt nhìn chung quanh, chẳng có mấy người chú ý đến bọn họ, có chú ý đến thì cũng chỉ coi như là tuổi trẻ uống nhiều rồi đùa cợt mà thôi.

Hiểu Tinh Trần dịu giọng dỗ: “Ngươi đứng lên đi đã.”

“Ta vẫn còn đói, không đứng được lên.”

“Vậy ngươi mau ăn đi.”

“Ta muốn ăn trong miệng đạo trưởng,” Tiết Dương cười, mắt lập lòe ương bướng nói, “Miệng đạo trưởng có yên chi, nếm rất thơm.”

Hiểu Tinh Trần cứ luôn ngờ rằng người xung quanh nghe thấy, như ngồi bàn chông, muốn trốn lại không đành, trên chỗ ngồi đều là mật ngọt dính chặt lấy y. Mật nồng đến cay mắt, khiến y không nhìn được xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy Tiết Dương.

Y tựa vào người Tiết Dương, chắn lại cho ổn thỏa, nhường một bước, ôn hòa nhẹ giọng thì thầm: “Vậy đợi lát nữa không có người đã.”

Tiết Dương nói: “Ta chắn bọn họ rồi, muốn ngay bây giờ cơ.”

Hiểu Tinh Trần vỗ vỗ hắn: “Sao ngươi dính người thế nhỉ? Sư đệ nhỏ, nhỏ nhất của ta, cũng không giỏi ăn vạ bằng ngươi.”

Tiết Dương nói: “Trước kia có phải ngươi cũng chăm sóc những sư muội đó của ngươi không?”

Hiểu Tinh Trần nghĩ ngợi, rồi gật đầu.

Tiết Dương híp mắt, thản nhiên nói: “Vậy há chẳng phải ngày nào ngươi cũng sờ tay tiểu sư muội, ôm eo tiểu sư muội, bón miệng cho tiểu sư muội?”

Hiểu Tinh Trần chẳng biết làm sao: “Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng nói như vậy.”

Tiết Dương nhướn mày: “Thế tiểu sư đệ thì sao?”

Hiểu Tinh Trần nói: “…Ai cũng giống ngươi cần người chăm lo như vậy chắc. Ta chỉ làm những việc mà sư huynh nên làm mà thôi. Hơn nữa, giữa đàn ông với đàn ông làm sao…”

Tiết Dương cười tà, sáp mặt tới gần Hiểu Tinh Trần, trong đôi mắt hẹp dài tựa mũi dùi liếc tới chứa đựng ngàn vạn tơ tình, tựa như khiêu khích, lại như cám dỗ, tựa triền miên, lại như cầm tù, quấn về phía Hiểu Tinh Trần.

Hắn hỏi: “Giữa đàn ông với đàn ông làm sao? Nói cho rõ ràng.”

Hiểu Tinh Trần rũ mắt, lông mi không ngừng rung rinh như cánh bướm, hướng về phía mạng nhện dệt bằng tơ tình của Tiết Dương bay tới. Giọng của y rất khẽ, rất nhẹ: “…Trước khi quen ngươi, ta cũng không biết… giữa đàn ông với đàn ông cũng có thể làm loại chuyện đó.”

Tiết Dương mỉm cười, giọng khàn khàn nói: “Vậy tối nay ngươi có muốn tiếp tục biết không, đạo trưởng Hiểu Tinh Trần?”

Hồi nãy là hắn bám cổ Hiểu Tinh Trần, treo trên người Hiểu Tinh Trần, bất tri bất giác đã ôm lấy Hiểu Tinh Trần, ép đạo sĩ vùi mặt vào hõm cổ của mình, lẩn trốn tránh người, từng nụ hôn rơi xuống. Tình làm củi, ái nhóm lửa, đốt đến trên mặt ảnh lửa liễm diễm. Giữa liệt hỏa nóng bỏng, cánh bướm giãy giụa mấy hồi, chỉ đành ngoan ngoãn phục mệnh, dính trên mạng nhện, dịu ngoan cọ lên môi Tiết Dương, hôn đáp trả lại.

.

Hiểu Tinh Trần bị đâm từng hồi từng hồi, thịt mềm trong huyệt đảo lộn, ý thức theo cự vật ra vào mà chìm nổi. Tiết Dương tách ngang chân của y, mở lớn khép chặt giã vào bên trong, nện đến cả người y lung lay, lại ở giữa từng cơn sóng dập vùi lưu luyến quên lối về. Hiểu Tinh Trần tê dại ngứa ngáy, thoải mái đến tột cùng, đến tận tâm phế đau đớn không thôi, tận cùng của dục tiên chính là dục tử.

Giữa đau và sướng, y bất giác túm lấy cánh tay Tiết Dương. Cánh tay kia rắn chắc, dã khí cuồn cuộn, cánh tay tinh chuẩn hơn cả kiếm pháp càng tràn đầy bạo lực. Lúc huyết khí dâng trào còn nổi lên mấy đường gân xanh, tựa như rồng và cây giao triền, vừa sờ liền biết dựa vào từ nhỏ đánh nhau luyện thành, cứng rắn không kém gì vật dưới háng của Tiết Dương.

Hiểu Tinh Trần bị đâm đến hoảng hốt kêu lên, đầu ngón tay bất giác nhéo thịt trên bắp tay, lực mạnh đến mức cơ thịt trên cánh tay Tiết Dương cùng giằng co.

Tiết Dương nặng nề thở dốc, cánh tay chống ở phía trên xỏ xuyên, thấy y dám phản kháng, cười nói: “Học mèo cào người cơ đấy, thứ phóng đãng này.” Liền tách tay Hiểu Tinh Trần ra, cúi người cắn lên môi y, dùng lưỡi mài liếm hôn sâu.

Hiểu Tinh Trần không nhéo được hắn, hai tay giao nhau ôm cổ Tiết Dương, đầu ngón tay lại cào cấu lưng Tiết Dương, ôm chặt hắn vào trong lòng, nhiệt tình hôn đáp lại.

Tiết Dương cắn tai y, thổi khí nói: “Người cào ta bật máu, ta sẽ làm ngươi ra máu. Đạo trưởng cào mạnh lên.”

Mưa gió Vu Sơn đánh vào tâm hoa, đánh cho chút rụt rè của Hiểu Tinh Trần tan rã. Y động tình khó nhịn, từ thần đọa người, từ người đọa thú, chỉ mong Tiết Dương xâm nhập càng sâu, càng mạnh, bất giác ngượng đến đỏ mặt, ngẩng đầu khẽ giọng phóng đãng nói: “Ngươi á? Có thể thử xem.”

Tiết Dương nhướn mày, không phí lời với y nữa, kéo cánh tay của y, côn thịt vẫn còn giã ở bên trong, bèn lật người Hiểu Tinh Trần lại. Vách mềm trong huyệt bị xoay vòng chà sát như vậy, kích thích khiến Hiểu Tinh Trần lại phát ra một tiếng rên rỉ, khoái cảm nhanh chóng xông thẳng tới đỉnh đầu, thiếu chút nữa khiến y thoải mái đến ngất đi. Y cắn răng cố kìm lại ý muốn xuất tinh, vò chặt ga giường miễn cưỡng nằm sấp, mặc cho Tiết Dương đâm vào từ phía sau.

Tiết Dương mạnh tay đánh vào hai cánh mông mềm yếu, dấu tay đỏ chót hiện trên da thịt trắng nõn, trông càng có vẽ dâm đãng. Càng trắng lại càng lộ rõ sắc đỏ, càng thuần khiết lại càng tô điểm lặng lẽ, càng ngây thơ lại càng quyến rũ, càng mạnh mẽ lại khiến người ta chịch càng sướng.

Hiểu Tinh Trần dáng cao chân dài, đôi chân vừa thẳng vừa thon, quấn lấy eo hắn, mỗi lần mất khống chế, lại dùng sức như muốn vặn nát hắn, khiến hắn càng tăng thêm cảm giác chinh phục, muốn làm cho Hiểu Tinh Trần không còn lực phản kháng, triệt để đâm nát y, chịch y mềm nhũn chỉ còn biết khóc.

Tiết Dương bị Hiểu Tinh Trần mê hoặc đến cả người khô nóng, mồ hôi chảy dọc theo mặt, cổ, ngực, bụng hắn, từng giọt mô tả tư thái đẹp mắt của hắn, nhục thể tráng kiện, khí thế nhiệt tình. Bên người hắn, tất thảy yêu hận oanh liệt đều cuồn cuộn không dứt.

Tiết Dương nhìn dấu vết làm nhục đỏ ửng trên mông Hiểu Tinh Trần, thân dưới trướng lớn, lại đánh một cái, nói: “Nâng mông cao lên cho ta!”

Hiểu Tinh Trần vò ga giường đến càng nhăn nhúm, ngượng chín mặt vểnh mông lên để tiện cho Tiết Dương hành sự hơn. Xâm nhập từ sau lưng càng tiện cho việc gia tốc, Tiết Dương đỡ eo Hiểu Tinh Trần, vận lực cắm vào khuấy đảo bên trong.

Mái tóc dài của Hiểu Tinh Trần vốn chỉ được buộc hờ lại, kết quả bị đợt đưa đẩy gấp rút này điên đảo tán loạn, trượt xuống tấm lưng trơn nhẵn xinh đẹp của y, bị mồ hôi ở lưng dính nhớp ngổn ngang, một vẻ tàn hoa bại liễu rũ rượi, khiến Tiết Dương lại được thêm một phen lạc thú tiếp tục dâm loạn y.

“A, a a!” Bị làm quá hung ác, Hiểu Tinh Trần không nén được tiếng nghẹn ngào trào ra khỏi miệng, từng tiếng đều bị Tiết Dương đâm cho rời rạc vụn vỡ, hỗn loạn không có trật tự, một tiếng lại tiếp một tiếng bị quất ra.

“Chậm chút, Tiết Dương!” Hiểu Tinh Trần vừa nghiêng đầu đã bị một tay của Tiết Dương vặn cằm qua, hôn môi. Tiết Dương đè xuống, dập cho mông của y lại bị áp xuống dưới, hai người cùng nhau đọa lạc.

Huyệt nhỏ co rút một trận, cắn cho Tiết Dương cả người run rẩy, mấy bận muốn bắn ra. Hắn đè nén khoái cảm, nhịn lại dục vọng xuất tinh, càng thêm ác liệt mà hôn Hiểu Tinh Trần. Một cuộc giao hoan mà tựa như giao chiến, chiêu thức qua lại, giữa mỗi hiệp chẳng hay ai thắng ai thua, chỉ nhận biết được khoái cảm dị thường.

Tư thế của Hiểu Tinh Trần vặn vẹo, không cách nào cự tuyệt Tiết Dương, bị lưỡi của Tiết Dương dò vào sục sạo mấy hồi, kéo ra từng sợi chỉ bạc. Hông của hắn vẫn không ngừng lại, liên tục động tác xỏ xuyên, đút cho hai cái miệng trên dưới của Hiểu Tinh Trần đều no đầy, khiến Hiểu Tinh Trần gần như ngạt thở.

Thấy Hiểu Tinh Trần đã khó chịu đến cực hạn, Tiết Dương liền cắn một cái xuống môi dưới của y, cắn vỡ ra máu, cuối cùng mới chịu thả người. Hiểu Tinh Trần đối mặt với giường lớn thở gấp, Tiết Dương từ trên cao nhìn xuống, ngả ngớn nói: “Ta còn phải làm ngươi chảy máu kìa, sao có thể chậm lại được chứ?”

Hiểu Tinh Trần không dám nhiều lời kích thích hắn thêm nữa, cũng không muốn mất không chế phát ra tiếng nỉ non, chỉ đành cắn chặt gối đầu. Chẳng qua gối sứ cứng đơ, cắn cũng chỉ khiến nước bọt của y tràn ra, Hiểu Tinh Trần vươn tay, với lấy áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng của Tiết Dương lại cắn.

Trên áo còn vương mùi nắng ban ngày, lẫn với mùi hương trên người Tiết Dương, chênh vênh giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành, non nớt cũng có, hùng tráng cũng có, mạnh mẽ tràn vào khoang mũi, ngửi thấy mà động tình. Hiểu Tinh Trần vùi mặt vào trong đó, như si như nghiện mà hít lấy, cái miệng bên dưới cũng hút chặt, không để Tiết Dương rời y nửa phần.

Tiết Dương kéo áo bào ra, vừa đánh mông y, vừa nói: “Mẹ nó chứ, ông đây còn mặc đó, cắn rách của ta thì ta sẽ mặc đồ của ngươi, ngươi cứ thế mà trần truồng cho người ta nhìn nhé.”

Hiểu Tinh Trần ấm ức nói: “Lại mắng người nữa rồi.”

Tiết Dương nhếch môi: “Được được được, ngươi đừng cắn nó, cắn ta này.”

Hiểu Tinh Trần sẵng giọng: “Ai mà thèm, ngươi nỡ chịu ủy khuất chắc? Ta cắn ngươi rồi ngươi đau lại bực mình, cuối cùng vẫn là ta bị bắt nạt.”

Tiết Dương ha ha cười to: “Xem bộ dáng nũng nịu của ngươi kìa, bị ta chịch đến nhõng nhẽo rồi.”

Hiểu Tinh Trần hoàn hồn mới cảm thấy lời nãy mềm nhũn, khiến người chê cười, ngượng ngùng khiến miệng hoa nhỏ thắt lại. Tiết Dương bị hút chặt đến hít mạnh một tiếng, rút dương cụ ra tìm kế hoãn binh, lại lật thẳng Hiểu Tinh Trần lại, mặt đối mặt nằm dưới thân hắn, ném y phục về phía xa nói: “Cứ không cho ngươi cắn đấy.” Nói rồi, lại hi hi ha ha ôm chặt lấy Hiểu Tinh Trần, hạ thân bắt đầu vận động.

Hiểu Tinh Trần lại bắt đầu một trận “Aaa”, đợi khi Tiết Dương chậm lại, y liền vội vàng nói: “Vậy ngươi, ngươi đưa y phục của ta cho ta.”

Tiết Dương cười: “Mặc kệ, cứ không đưa đấy.”

Hiểu Tinh Trần cắn môi: “Dù sao ra ngoài để người khác trông thấy cũng là ta, ngươi quản làm gì!”

Tiết Dương híp mắt lại, âm trầm nói: “Vừa nãy chỉ đùa ngươi thôi. Bộ dạng lõa thể của ngươi, trừ ta ra, ai cũng không được phép nhìn. Ai nhìn một cái, ta sẽ móc mắt hắn ra——”

Hiểu Tinh Trần bị lấp đầy, khẽ nhíu mày nhìn về phía hắn, Tiết Dương chợt bật cười, nói: “Chiên lên ăn kèm với trứng muối.”

Hiểu Tinh Trần: “Lại nói linh tinh.”

Tiết Dương truy hỏi: “Ngươi sẽ để cho người khác nhìn sao?”

Hiểu Tinh Trần nhất thời cạn lời.

Tiết Dương lại ung dung hỏi: “Có, hay là không?”

Hiểu Tinh Trần kìm nén mấy hồi, rốt cuộc gạt đi cảm giác xấu hổ, nói một câu từ tận đáy lòng. Y chậm chạp mở miệng: “So với ta, chẳng phải ngươi còn càng giống công tử phong lưu, khiến ta ngày đêm lo lắng… Còn chưa hỏi ngươi đâu, ngươi đã cáo trạng trước rồi.”

Tiết Dương thỏa mãn với lời bộc bạch này, ngừng động tác lại, hôn lên khắp cổ Hiểu Tinh Trần. Nhất thời tình ý đượm nồng còn hơn trước.

“Đạo trưởng, cắn ta đi.” Hắn khàn khàn nói, “Ngươi cắn thứ gì khác, ta cũng đều không vui.”

Lời vừa dứt, lại bắt đầu nện vào trong động khẩu khít chặt.

“Ưm——” Cảm giác tê ngứa mãnh liệt tập kích, Hiểu Tinh Trần vội níu chặt lấy Tiết Dương, bất giác đã cắn lên vai hắn. Nhưng chung quy vẫn là không nỡ cắn mạnh, mím môi bọc quanh răng, chỉ ngậm vào da thịt Tiết Dương, rồi lại vươn đầu lưỡi ra, từng chút một liếm lên vết răng trên vai hắn.

“Ôi đệt…” Tiết Dương bị liếm khẽ run lên, một tiếng gầm trầm thấp vọt ra từ cổ họng, kích tình ập đến càng rền dữ.

Cảm giác muốn bắn dần trào dâng, tiếng rên của Hiểu Tinh Trần cũng dần uyển chuyển, đem theo một tia uất ức, mông lung ướt át. Da đầu tê dại truyền đến mí mắt, lệ thấm trên mi rơi xuống.

Mỹ nhân tựa như nhành hoa lê nhuốm mưa xuân, hằn sâu vào trong mắt Tiết Dương, khiến hắn sướng đến kêu to, hôn lên hai bên lúm đồng tiền ướt nước mắt của Hiểu Tinh Trần, lời dâm đãng triền miên, dâm côn chẳng ngơi nghỉ.

Giữa lúc cao trào, Tiết Dương thoải mái lên đỉnh, ý thức mơ hồ, trước mắt một mảnh trắng xóa, mơ màng lơ lửng. Khoảnh khắc này nâng mắt nhìn, thấy màn trướng lay động, tua rua rủ xuống trước màn lắc lư, ánh trăng nghiêng qua rèm sa mỏng, rót xuống một mảnh bàng bạc. Cảnh này tựa như mộng ảo, trông mà cảm thấy không thực.

Hắn nặng nề thở dốc, lắc lắc đầu, lại đưa mắt dính chặt lên người Hiểu Tinh Trần, thấy y khép hờ mắt như thể đã ngất đi, Tiết Dương cười cười, lay tỉnh y dậy.

Hiểu Tinh Trần thực ra vẫn chưa thiếp đi, chỉ là tình triều sóng lớn, đưa đẩy khiến y chẳng cách nào hoàn hồn, như ở giữa mây, như lạc trong sương, phiêu dạt giữa nhân gian.

Đợi sóng tình qua đi tỉnh dậy, thấy Tiết Dương ý cười sáng láng, bản thân lại vẫn đắm chìm trong tình dục, ngượng ngùng rũ mắt không dám nhìn Tiết Dương nữa.

Ngón tay Tiết Dương khều mặt y, hỏi: “Có sướng không?”

Hiểu Tinh Trần gật đầu nhẹ đến gần như không thể thấy.

Tiết Dương không chịu bỏ qua: “Lần này cũng không nhét vào miệng của ngươi, sao lại không nói chuyện thế?” Hiểu Tinh Trần khó tránh khỏi nhớ đến lần trước quỳ ở dưới đất phun ra nuốt vào cây gậy thịt của Tiết Dương, nghiêng người qua một bên kéo chăn không thèm để ý hắn nữa.

Tiết Dương chọc nách y: “Không nói không cho ngủ.”

Hiểu Tinh Trần nhịn mấy hồi, lật chăn ra nói: “Biết rồi.”

“Hỏi ngươi sướng hay không, ngươi biết cái gì?”

Hiểu Tinh Trần rũ tóc dài rối bời về phía sau, đỏ mặt nói: “Biết là ngươi lợi hại nhất.”

Tiết Dương liền vỗ đùi cười không dứt.

Chương trước
Chương tiếp

Bình luận "Rạch ròi" (# ̄▽ ̄#) \( ̄︶ ̄)/ ( ̄▽ ̄)╰( ̄▽ ̄)╭ ( ̄▽ ̄)~ * ( ̄▽ ̄)” ╮(╯▽╰)╭ ╮( ̄▽ ̄)╭ ╭(′▽‵)╭(′▽‵)╭(′▽‵)╯ ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)╮ (‵▽′)╭ (‵▽′)/ (〒▽〒) (=′∇`=)(≧▽≦)( °▽、° ) (´▽` ) (*゜ロ゜)ノ (≖‿≖✧) (´◔౪◔)ʅ(‾◡◝) ヾ( ´・∀・`)ノ (○゜∀゜)ノ ´・∀・)乂(・∀・` ヽ(゚∀゚*)ノゥ♪ \(  ̄皿 ̄)/ ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ (┘ ̄︶ ̄)┘└( ̄︶ ̄└) (〃 ̄︶ ̄)人( ̄︶ ̄〃) \(^○^)人(^○^)/ O(≧▽≦)0 ○(∩_∩)○ (>﹏<) (⊙_⊙) ( ̄∞ ̄) ╰(‵□′)╯((‵□′)) (︶^︶) (╯-_-)╯ ╧╧ (╯‵□′)╯ ︵┴─┴ ┴─┴︵╰ (‵□′╰) ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴ (╬ ̄皿 ̄) =○#( ̄#)3 ̄) ───CΕ(┬_┬)3 口口∧<)┙ ( ̄▽ ̄”) ( ̄工 ̄LLL) ヾ (O ° Ω ° O ) ノ゙(╭ ̄3 ̄)╭♡ ,,(Ծ‸Ծ),, (Π__Π) (/TДT)/ (﹁”﹁) ( ̄工 ̄LLL)(¯﹃¯)( ̄ー ̄) (っ´Ι`)っ (〃>目<) ∩╮(︶︿︶)╭∩╮ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ ( ̄△ ̄;) ( _ _)ノ (;′⌒`)

guest
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
Hiển thị tất cả bình luận




Advanced
Theo dõi tụi mình ở đây nè~
Dê nhỏ ngắm Sao

BIẾT ĐÂU CẬU CŨNG THÍCH (´。• ᵕ •。`) ♡

obccct
ÔI~ BÉ CHÓ CÁI CỦA TÔI
27/06/2022
IMG_2429
PHIÊN NGOẠI TÚY TỬ ĐƯƠNG ĐỒ
11/08/2021
Qzbxsp2
TÍCH PHÚC
26/09/2021
hkdt
HÀI KỊCH DUNG TỤC
24/03/2023

© 2021 Dê nhỏ ngắm Sao - Hỗ trợ thiết kế website: kohakus1
Privacy Policy

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Đăng ký

Mời đăng ký tài khoản tại đây:

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Quên mật khẩu?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

wpDiscuz
Cảnh báo - Warning

THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM

có thể chứa một số cảnh người lớn hoặc không phù hợp với độc giả dưới 18 tuổi - contains themes or scenes that may not be suitable for readers under the age of 18.

Cậu có muốn tiếp tục? - Still want to proceed?