Dê nhỏ ngắm Sao
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
Đăng nhập Đăng ký
  • TRANG CHỦ
  • ĐỒNG NHÂN
  • KỊCH TRUYỀN THANH
  • ĐAM MỸ
  • MANHUA
    • VOICE COMIC
  • GALLERY
    • ART GALLERY
    • PV MANHUA
  • TUYỂN THÀNH VIÊN
  • TIỆM TẠP HOÁ
    • Giỏ hàng
    • Thanh toán
    • Đơn hàng
  • About us – Về tụi mình
  • Donate – Ủng hộ
Đăng nhập Đăng ký

THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM - Đập cánh

  1. Trang chủ
  2. THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM
  3. Đập cánh - [Event Tiết Hiểu 24h]
Chương trước
Chương tiếp

Cánh bướm nửa đường trầm mình vào đại dương

Tới chết vẫn muốn thành toàn một đoạn hoang đường

1. Thượng Hải. Năm 1964, một ngày mưa lớn.

Tiết Dương vừa trở về từ tiệc rượu đầy tháng của đứa cháu đích tôn nhà họ Kim, đến đầu ngõ đã thấy dưới ánh sáng chớp tắt rệu rạc từ ngọn đèn đường cũ kỹ, một thân ảnh co ro trong chiếc áo bành tô màu kem, gục đầu tựa vào chiếc cổng sắt sơn xanh trước tiệm của hắn.

Không biết là người kia đã ngồi đó từ bao giờ, nghe tiếng bước chân đạp lên những vũng nước đọng của hắn lại gần, mới ngẩng đầu lên nhìn tán dù che trên đỉnh đầu, muộn màng chắn cho thân thể đã ngấm quá nửa nước mưa hắt vào của y. Bên người y là một chiếc vali không lớn không nhỏ mà Tiết Dương dám cá bằng cả túi kẹo của hắn rằng trong ấy chỉ toàn chứa những sách là sách.

“Hiểu Tinh Trần.” Hắn gọi tên y, thay cho một lời chào hỏi. Khác với vẻ nhanh nhẹn, sáng láng thường ngày, Hiểu Tinh Trần dường như phải mất một lúc mới phản ứng lại được, chậm chạp ừ một tiếng.

Tiết Dương mở khoá cổng, đẩy nửa phía Hiểu Tinh Trần không tựa vào qua một bên, lại mở khoá cửa trong. Xong xuôi, hắn mới vươn tay luồn qua dưới nách đỡ Hiểu Tinh Trần đứng dậy. Có vẻ y đã ngồi khá lâu, chân tê rần, lúc trở người có chút lảo đảo. Hoặc có lẽ là do hơi men. Lúc sức nặng của y đổ dồn về phía hắn, Tiết Dương ngửi thấy men rượu còn nồng hơn cả mùi vị trên người bản thân mình.

Tiết Dương cũng đã có chút chếnh choáng, ngửi thấy mùi men say nồng nặc trên người y càng khiến đầu óc hắn đặc quánh lại. Hắn dò dẫm bật đèn lên. Ở gian ngoài, khay giá dụng cụ bày lung tung rải rác. Tiết Dương kéo Hiểu Tinh Trần về phía chiếc sofa duy nhất trong phòng, gạt hết những tạp chí, báo giấy, hình mẫu vứt lộn xộn bên trên xuống, thả Hiểu Tinh Trần ngồi lên rồi lèm bèm cất tiếng hỏi:

– Đến lâu chưa?

– Vừa mới đây.

– Thôi ngay ba cái phép khách sáo đó đi, vừa mới mà chân đã mọc rêu không đứng nổi như thế đấy à? Ngày thường anh có uống rượu đâu, sao nay lại say khướt thế này rồi?

Hiểu Tinh Trần không đáp lời. Tiết Dương lấy một chiếc khăn sạch ra cho y lau tóc, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh. Hắn rõ ràng là không cần câu trả lời của y, bởi lẽ hắn phải là người biết rõ hơn ai hết. Chính Hiểu Tinh Trần đã nói với hắn rằng y chán ghét biết bao cuộc sống bị sắp đặt điều khiển ở chính nơi mà y gọi là gia đình, và dạo gần đây thì mâu thuẫn ấy càng trở nên gay gắt hơn. Tiết Dương cũng biết, việc Hiểu Tinh Trần xuất hiện ở đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng hắn vẫn hỏi:

– Bỏ nhà đi thật rồi à?

Hiểu Tinh Trần vẫn lặng thinh, Tiết Dương bỗng nổi lên hứng cợt nhả, nói:

– Ở địa bàn của tôi không có quyền im lặng nhé, không trả lời là không được ở lại đâu đấy.

Vẻ mặt Hiểu Tinh Trần thẫn thờ, không biết là còn nghe lọt nữa hay không. Chất cồn tựa như đốt lên trong bụng Tiết Dương một ngọn tà hỏa. Từ khóe mắt đến gò má, chóp mũi của Hiểu Tinh Trần đều đỏ ửng, không biết vì say hay vì khóc, nhưng đôi môi y lại bợt màu tím tái. Và Tiết Dương tự cho ấy là lý do để hắn dán môi mình lên, bất ngờ kéo Hiểu Tinh Trần vào vòng xoáy nhục thể giao hoan, triền miên ân ái.

Giữa môi hôn, mỗi một hơi thở tràn ra đều là dục vọng. Hắn phóng túng, y phó mặc. Rõ ràng là không nên, lại vẫn cứ khao khát da thịt kề cận, cuốn lấy nhau bù đắp linh hồn chênh vênh mất phương hướng.

Tiết Dương say rồi. Hiểu Tinh Trần cũng say, eo hông bị nắm trong tay mặc người kia khống chế. Khoảnh khắc Tiết Dương tiến vào từ đằng sau, Hiểu Tinh Trần dường như đã có mấy phần thanh tỉnh, lại vẫn chẳng hề kháng cự. Mắt y mở to, giống như con đà điểu chôn đầu vào trong chiếc gối kê, hai tay chặn miệng lại, chỉ để một tiếng “A-” thảng thốt kịp vọt ra. Tiết Dương thong thả đưa đẩy, bàn tay mân mê lướt từ gáy dọc xuống đốt sống lưng Hiểu Tinh Trần. Cảm giác chặt siết ngọt ngào dưới thân khiến mỗi một tế bào trên người hắn đều tê dại. Trong lúc phiêu dạt giữa khoái cảm tiêu hồn, hắn thậm chí còn nghĩ, thay vì đánh nhau, đáng lẽ hắn nên làm điều này với Hiểu Tinh Trần từ ba năm trước.

Tất nhiên, Tiết Dương của ba năm trước sẽ không có ý tưởng hoang đường như thế. Còn ở hiện tại, sau khi Tiết Dương bắn một lần trên ghế sofa, bọn họ lại cuồng nhiệt quấn lấy nhau, từ gian ngoài đến phòng ngủ. Hắn đè y lên tường mây mưa một chập, rồi lại bế y vào giường khi người kia đã mệt lả, chẳng ai hay biết trận hoan ái bị hơi men xúi giục ấy kéo dài bao lâu. Đến khi Hiểu Tinh Trần thiếp đi, tầm mắt của Tiết Dương có một chốc dạt tới bên ngoài cửa sổ.

Cơn mưa rả rích thâu đêm đã tạnh, ánh nắng ban mai bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách. Nhưng Hiểu Tinh Trần lại không thấy được.

2. Ba năm trước.

Khu chợ cũ nằm trong một xóm nhỏ ở phía Đông thành phố tuy không phồn hoa nhưng ban ngày luôn tập nập. Ngày thường, cái chốn ấy ồn ào cứ như là ma quỷ đòi mạng, đứng trước mặt cũng phải hét thật to người đối diện mới nghe thấy được. Vậy mà hôm nay, một đầu chợ lại nín thinh, mặc dù người vây lại thì đông như kiến.

Giữa trung tâm vòng người là hai nhân vật chính. Một lãnh đạm nho nhã, dáng người cao ngất, trông hệt như một con hạc tiên kiêu kỳ. Kẻ còn lại mặc áo ba lỗ đen, mặt mũi cũng sáng sủa nhưng nhìn thì không khác gì côn đồ. Vẻ mặt cả hai đều đanh lại rất căng thẳng, dường như đã cãi vã đến hồi cao trào.

“Chỉ là một dĩa điểm tâm mà thôi, hà tất phải làm khó một kẻ làm công như vậy?” – Người nói chính là ‘hạc tiên’, không chỉ người đẹp mà lời thốt ra cũng ưu nhã. Dân cư trong xóm đều biết đó là Hiểu Tinh Trần, dù gì những phi vụ tương tự thế này y đều đã góp mặt không ít.

“Tôi có ăn có trả tiền, điểm tâm không đủ ngọt, chẳng lẽ cũng không được quyền yêu cầu?” – Kẻ còn lại cũng chẳng hề xa lạ, “lưu manh có văn hóa”, Tiết Dương.

“Cậu có thể yêu cầu, nhưng không thể cố tình gây sự, hạch sách vô lý như vậy. Một câu không hợp ý liền đạp bàn mắng người, làm sao có thể coi là yêu cầu chính đáng chứ?” Hiểu Tinh Trần vẫn kiên định duy trì bộ dáng ôn tồn nói.

Người vây xem đều đứng khá xa, tạo thành một vòng tròn lớn quanh hai người, ngay cả ‘người làm công’ trong lời Hiểu Tinh Trần cũng không biết đã mất dạng đằng nào, chẳng ai muốn liên lụy đến mình. Đại để bọn họ đều cảm thấy, chuyện thi phi chỉ nên đứng nhìn mà thôi, tiến thêm một bước liền sẽ chung số mệnh với cái bàn kia.

Tiết Dương quay đầu sang một bên, xắn tay áo bên phải lên, lầm bầm một câu: “Lải nhải lý lẽ, hệt như đàn bà.”

Vừa dứt lời liền đánh thẳng một quyền về phía Hiểu Tinh Trần.

Đám người bên ngoài hồ hởi rú lên: “Đánh rồi! Đánh nhau rồi!”

Hiểu Tinh Trần bị bất ngờ, không phản ứng kịp, lãnh trọn một cú đó liền lảo đảo vài bước lùi về sau. Chiêu này của Tiết Dương không hề nhẹ, còn may đối phương cũng không phải loại thư sinh chân yếu tay mềm gì, mới không bị hắn đánh ngã ra đất.

Bên ngoài tiếng hò reo ầm ĩ, mặt mũi coi như triệt để mất sạch. Hiểu Tinh Trần không phải bịch bông, tuy rằng xuất thân gia giáo, nhưng gia đình y cũng không chủ trương dạy ra một đám mọt sách. Con trai trong nhà đều phải học võ, ít nhất phải đạt đến trình độ có thể phòng thân. Cú đánh kia thật sự chọc y giận rồi, không nói hai lời liền lao vào ẩu đả một trận với Tiết Dương.

Tiết Dương đánh nhau không có chiêu thức gì đáng nói, nhưng lại có không ít thủ đoạn, mà Hiểu Tinh Trần tuy biết võ, lại vừa hay không có kinh nghiệm thực chiến. Vì vậy trận này bọn họ cứ phải gọi là lưỡng bại câu thương, lúc tách ra, cả hai đều đã trầy trật thương tích khắp người.

Ấn tượng thuở ban đầu chẳng có gì đẹp đẽ, nói toẹt ra thì còn là nát bét. Thế nhưng đời người thay đổi chóng vánh, chẳng ai mà biết được, sau này hai người bọn họ lại dây dưa đến tận bước đường muốn chết muốn sống.

Dẫu sao thì đây cũng chính là lần đầu tiên Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần gặp nhau.

3.

Tiết Dương sở hữu một tiệm xăm hình ở khu chợ cũ. Vào cái thời đó, chỉ có những kẻ lưu manh vô công rồi nghề mới đi xăm trổ, mà nhiều nhất chính là loại xăm mấy hình hổ báo chim rồng khắp người, động chút liền cởi áo khoe ra thị uy. Tựu chung đều không phải là hạng tốt đẹp gì. Để có thể yên ổn kiếm miếng từ một đám ôn dịch ấy, tất nhiên Tiết Dương chẳng phải, cũng chưa từng tự cho rằng bản thân tử tế lành hiền hơn ai. Nhưng chí ít hắn không giống những hạng choai choai đầu đường xó chợ kia, hắn là một tên lưu manh có văn hoá, trong đám kia không ít thằng vẫn phải cúi đầu gọi hắn một tiếng “anh Dương.”

Nói ra thì chẳng ai tin hạng như hắn lại chỉ ngoan ngoãn làm chân trông cửa tiệm, phục vụ khách để kiếm cơm cả. Trong chợ có rất nhiều tin đồn về hắn, đồn hắn có dây mơ rễ má với ông lớn này, tổ chức kia đều có, thậm chí đồn hắn là đầu sỏ bang phái nào đó cũng có, nhưng chả có lấy cái nào trong số đó đã được kiểm chứng. Không ai biết hắn làm gì, danh hiệu “lưu manh có văn hóa”, ấy cũng là hắn tự phong, bởi vì ngoại trừ mấy trò hạch sách phá quán, Tiết Dương lúc bình thường cũng có thể xem như khá là sòng phẳng, chưa đi cướp bóc trấn lột ai bao giờ.

Hiểu Tinh Trần, nghe nói là con nhà truyền thống gia giáo có tiếng lâu đời. Tiết Dương chỉ biết nhà y ở đâu đó mạn phía Đông hẻo lánh bên kia thành phố, còn có một cái tên rất kêu, gọi là Bão Sơn trang, nhưng cụ thể ở đâu thì hắn cũng không rõ. Ở cái nơi tấc đất tấc vàng mà người ta cứ đua nhau đâm đầu vào khu trung tâm như thế này, thì gia tộc của y hẳn có thể xem như danh sĩ ẩn cư rồi.

Không riêng gì Tiết Dương, đối với tất cả những cư dân nơi ngóc ngách phố chợ này mà nói, những nhân vật như Hiểu Tinh Trần đây đều không phải là người cùng thế giới với bọn họ. Hiện thực chứng minh, nhắc đến Hiểu Tinh Trần, người ta đều nói rằng y là một kẻ kỳ dị. Nhà ở tít đằng Đông, nhưng cứ thi thoảng lại chạy tới cái xóm nhỏ mãi tận đầu Tây này; trên mặt lúc nào cũng là vẻ lạnh lùng, chẳng tới lui mặn nhạt cùng ai, nhưng lại là chúa thích chõ mũi vào những chuyện không đâu của kẻ khác, tự chuốc lấy phiền phức.

Thực ra không thể trách bọn họ, đánh giá như vậy cũng không có gì lạ, phần lớn người trong cái xóm nhỏ này còn chưa hoàn thành chế độ giáo dục bắt buộc. Những phần tử tri thức thì đều chẳng muốn dành cho họ đến nửa cái liếc mắt. Ngay đến cả người trong gia tộc của y cũng đều là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, nào đến lượt đám phàm phu tục tử bọn họ diện kiến, nói chi là can dự vào chuyện của họ. Đối với Hiểu Tinh Trần, bọn họ vẫn là có lòng kính ngưỡng nhất định, bởi lẽ ai cũng kháo nhau rằng, thành phần tri thức đều là những kẻ giàu có hiển hách cả, nhưng cùng lúc họ cũng có thể đem sự gàn dở cùng những chuyện lặt vặt của y làm đề tài tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu, tỷ như:

– Hóa ra xuất thân danh môn cũng chỉ đến vậy thôi, có gì ghê gớm đâu chứ, thật chả ra làm sao.

– Khu Đông vốn dĩ đã heo hút lắm rồi, đợi qua mấy năm nữa, đất ở chỗ này của chúng ta cũng phất lên, lúc đó không biết ai hơn ai đâu.

Khoanh vùng những kẻ khác loài, đồng thời lại muốn kéo người ta xuống ngang hàng với mình để thỏa mãn một chút lòng hư vinh thực ra vốn là bản chất con người chứ chẳng phải họ đặc biệt có ác ý gì với Hiểu Tinh Trần cả.

Tiết Dương ngồi nghe lỏm những lời ra tiếng vào ồn ào giữa chợ, gạt tàn thuốc xuống đất, lẳng lặng nhả ra một câu bình phẩm.

– Đúng là phượng hoàng rớt cánh chẳng bằng con gà.

4.

Nếu để hình dung quan hệ của hai người từ lúc bắt đầu thì có lẽ chính là không đánh nhau không thành anh em huynh đệ.

Sau lần ẩu đả ngày hôm đó, cũng phải mất kha khá lâu Tiết Dương mới gặp lại Hiểu Tinh Trần. Không biết y tham gia sự kiện gì, hay chiếu theo hiểu biết hiện tại của Tiết Dương về y, chạy trốn khỏi sự kiện gì, mà tự nhét mình vào trong một bộ lễ phục thẳng thớm tinh tươm, mái tóc dài cũng buộc gọn lại, chải chuốt hoàn hảo đến không thừa ra một cọng tóc con nào. Thoạt nhìn đúng là dáng vẻ nên có của một cậu ấm, nom cứ như vật mẫu xinh đẹp trưng bày bên trong viện bảo tàng vậy, khiến Tiết Dương bỗng có thôi thúc táy máy cấm kỵ, muốn chạm vào y, sờ nắn nghịch ngợm một phen. Kết quả là bị Hiểu Tinh Trần không tiếc dùng cả chiêu thức khuê nữ phòng thân, một cú lên gối hại hắn thiếu chút nữa thì đoạn tử tuyệt tôn.

Tiết Dương ghi thù. Vì vậy, gây gổ lần hai rồi sẽ có lần ba, lần tư, cứ như vậy chồng chất lên, bọn họ liền trở thành một đôi oan gia ngõ hẹp. Lâu dần, ở giữa hai người có bao nhiêu ân oán đều không tính toán nổi nữa, rồi cũng phai nhạt thành một phương thức quen biết vừa khiên cưỡng lại nực cười. Không biết là lần thứ bao nhiêu thì cả hai thống nhất đi tới quyết định ngồi xuống đàm phán hòa bình, được dăm ba câu bỗng nhận ra giữa hai người có muôn vàn chủ đề để nói. Bọn họ tán gẫu đủ thứ chuyện, từ ca kịch, thơ văn sang đến chủ nghĩa cá nhân rồi tư tưởng nhân đạo. Quả thực là không nói thì thôi, hai người giống như sống ở hai thế giới, hai thế cực khác nhau, vậy nhưng lúc ngồi xuống nói chuyện, dần dà phát hiện hoá ra bọn họ lại có nhiều điểm hợp cạ đến lạ lùng.

Tiết Dương tự nhận bản thân là lưu manh có văn hóa, dẫu rằng hắn cũng không được học hành gì mấy, được cái hay ở chỗ hắn rất giảo hoạt, lĩnh vực nào cũng biết một ít. Từ bà bán thịt ngoài chợ đến tú tài học cao hiểu rộng, ai hắn cũng có thể bắt chuyện được.

Hiểu Tinh Trần học văn, nhiều lúc nói chuyện rất hay, người cũng không hề lạnh lùng như hắn tưởng. Có bận hình dung về Tiết Dương, y bèn dùng từ “khoáng đạt” với hắn.

– “Khoáng đạt” nghĩa là gì?

Tiết Dương hỏi. Hiểu Tinh Trần ngẫm nghĩ một chốc rồi trả lời hắn:

– Có nghĩa là rộng rãi, phóng khoáng, không bị gò bó, không bị trói buộc.

Phải biết rằng trước nay, người ta đều cho rằng hắn là thứ bại hoại lêu lổng, ngay cả Kim Quang Dao cũng coi hắn là một thằng ranh con lếu láo. Giữa mớ vốn từ chợ búa tục tĩu hạn hẹp của mình, lần đầu Tiết Dương nghe một từ khí phách đến như thế, khỏi phải nói hắn lấy làm thích chí cỡ nào với lời khen này của y.

Mối giao hữu giữa hai người đã thành lập bằng phương thức có chút vi diệu như vậy. Đánh nhau suốt mấy tháng trời, bỏ nắm đấm xuống ngồi tán gẫu đôi câu liền có thể khoác vai bá cổ xưng huynh đệ.

Huynh đệ.

Tuy rằng hơi có vẻ như Tiết Dương thấy sang bắt quàng làm họ, vậy nhưng danh xưng này vẫn luôn đúng để hình dung mối quan hệ giữa hai người, ít nhất là cho đến tận đêm say rượu làm loạn đó.

Không ai ngủ với nhau còn có thể xưng huynh gọi đệ cả. Rốt cuộc mọi chuyện bắt đầu sai từ khi nào, hay vốn dĩ chỉ là một chốc bồng bột nảy ra ý nghĩ muốn hôn y mà thôi? Về sau, cả Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần đều ngầm ăn ý mà lờ đi vấn đề này.

Cũng là từ khi đó, Tiết Dương giữ Hiểu Tinh Trần lại bên mình, cùng y chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, cùng y san sẻ những tình tự nồng cháy mà chẳng ai trong hai người có thể gọi tên.

5.

Hiểu Tinh Trần đã từng không dưới một lần đề xuất với Tiết Dương về việc thuê nhà dọn riêng. Sau đêm đột ngột xuất hiện trước cửa nhà Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần sốt liên miên ba ngày, Tiết Dương còn tiếp tục giữ y lại để chăm sóc thêm cả một tuần nữa.

‘Sau này không thể tái diễn’ cũng là lời Hiểu Tinh Trần nói, nhưng định nghĩa ‘chuyện tốt không có lần hai’ căn bản là không hề tồn tại với Tiết Dương. Hơn nữa, đâu chỉ là hai, số lần Tiết Dương kéo Hiểu Tinh Trần lên giường, qua nửa năm đã chẳng ai đếm xuể được.

Cũng tương tự, Hiểu Tinh Trần đòi chuyển đi, đời nào hắn chịu. Tiết Dương luôn viện tìm đủ cớ, từ cãi lý cãi cùn rồi mặt dày năn nỉ, níu kéo y ở lại. Hiểu Tinh Trần da mặt mỏng thật sự không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng cùng là thân nam nhi, Hiểu Tinh Trần khó mà tiếp thu nổi việc bản thân bị Tiết Dương “bao nuôi” như vậy. Nửa năm này, y hệt như một con chim hoàng yến được Tiết Dương nhốt trong lồng son, nửa bước cũng không rời khỏi hắn. Tuy rằng Hiểu Tinh Trần đó giờ cũng viết sách, viết bài cho tuần san, báo chí, nhưng y biết số tiền nhuận bút ít ỏi đó chẳng thấm vào đâu. Bản thảo lẫn thư báo tin về nhà của y đều do Tiết Dương đem đi gửi. Thư viết tay thì chẳng có đến lấy một lời hồi âm. Còn bản thảo hoặc là bị từ chối, hoặc là được đăng lên cũng chẳng mảy may gây được tiếng vang gì.

Công bằng mà nói, không phải Hiểu Tinh Trần bất tài, điều này chính cả chủ toà soạn cũng phải thừa nhận, còn đích thân gửi một phong thư hồi đáp y. Trong thư nói, tiếc cho nhân tài chẳng gặp thời, chỉ là hiện giờ thế cục đã khác, chẳng còn đâu chỗ dung cho tư tưởng hoài cựu của y nữa. Hiểu Tinh Trần đối với việc ấy thực ra lại không cảm thấy cực đoan là mấy, vẫn tràn ngập tò mò về thế giới này cùng với suy tưởng không ngừng phấn đấu thay đổi để thích ứng bản thân. Mà thứ đầu tiên y nghĩ tới, chính là ra ngoài kiếm một công việc khác để thể nghiệm cũng như duy trì nguồn kinh tế cá nhân. Có điều, Tiết Dương thì lại không cho là vậy.

– Anh ra ngoài kiếm việc, chẳng bằng tới đây phụ tôi một chút.

Việc mà hắn nói, chẳng gì khác ngoài ngồi không làm chuột bạch thí nghiệm cho hắn thử mẫu. Tất nhiên, Hiểu Tinh Trần không đồng ý. Y lườm hắn một cái, tỏ vẻ không hài lòng, chẳng nói câu gì, Tiết Dương chỉ cần liếc mắt là hiểu được.

Hiểu được là một chuyện, nếu dễ dàng buông tha như vậy thì hắn đã chẳng phải là Tiết Dương nữa rồi. Hắn luôn miệng không ngừng nói rằng mẫu hình này quan trọng và có ý nghĩa to lớn với hắn ra sao, khiến hắn đổ nhiều mồ hôi tâm huyết thế nào, và rằng có thể đây sẽ chỉ có lần duy nhất trong cả đời và y chính là người hắn muốn dành cho.

Hiểu Tinh Trần động lòng rồi. Tiết Dương luôn nắm bắt được tia do dự trong mắt Hiểu Tinh Trần nhanh đến bất ngờ, sẽ chính xác nhằm vào đúng khoảnh khắc đó chốt hạ đòn chí mạng, khiến y trở tay không kịp. Chung quy y vẫn sẽ giãy giụa một chút, dù cuối cùng kết cục vẫn cứ là thoả hiệp. Một khi đã thỏa hiệp, liền không có cơ hội vãn hồi, Tiết Dương chưa từng để lại thời gian kịp hối hận cho người khác.

Hình xăm cho Hiểu Tinh Trần là một cánh bướm nhỏ đang đập cánh chực bay trên mu bàn tay phải. Tiết Dương không hề khoác lác. Hình vẽ rất tinh tế, cũng sinh động vô cùng, giống như thật sự sắp sửa cất cánh bay lên vậy. Hiểu Tinh Trần vốn không quá hứng thú với những vật này cũng cảm thấy rất đẹp, vì thế cũng không còn cảm giác bài xích gì nữa.

Khi Tiết Dương đã phác họa ra đường nét của cánh bướm, bèn lồng những ngón tay của mình vào tay Hiểu Tinh Trần, môi hôn lên đầu khớp ngón tay y rồi lại đưa tay lên cao, nói với y rằng:

– Anh xem, không phải nhìn rất tự do tự tại hay sao?

– Tự do tự tại là phải đau đớn như vậy mới đạt được?

Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu hỏi hắn. Đáy mắt trong vắt như gương đem theo ý cười. Nhịp tim của Tiết Dương nhấp nhổm không yên, cổ họng khô rát, tựa như cưỡi lạc đà đi trên sa mạc.

“Đau lắm à?” Hắn hỏi.

Đau. Tất nhiên là đau chứ. Nhưng một chút đau đớn này, Hiểu Tinh Trần vẫn có thể chịu được. Nếu như cái giá của tự do tự tại chỉ là chút ít đau đớn này thì chẳng cần nghi ngờ là y sẽ luôn sẵn lòng cam chịu.

“Đau lắm.” Hiểu Tinh Trần bật cười, hiếm thấy có lúc mang chủ ý riêng đáp lời hắn.

“Vậy để tôi chỉ cho cách hết đau nhé.” Nói xong còn chẳng đủ kiên nhẫn nhận lấy đáp án của Hiểu Tinh Trần đã vươn tay che lại mắt y, rồi hôn lên môi y.

Tần suất của những nụ hôn như vậy còn thường xuyên hơn cả việc hai người làm tình, được duy trì bằng sự càn rỡ của Tiết Dương cùng dung túng của Hiểu Tinh Trần. Có đôi lúc, Hiểu Tinh Trần cảm thấy bọn họ giống như một đôi tình nhân nhỏ, có lúc lại cảm thấy không phải. Cũng giống như tự do là thứ y cả đời khát cầu truy đuổi, nhưng lại chẳng biết làm thế nào để cụ thể phác họa ra dáng vẻ của nó.

Một hình xăm nhỏ không thể giữ chân Hiểu Tinh Trần được quá lâu. Chẳng bao lâu sau, y bắt đầu đeo lên một đôi găng tay, tìm được công việc dạy học ở một trường trung cấp gần đó. Nhưng thế vận long đong, kiếm sống thực không dễ dàng. Ban đầu chỉ là mấy bài đặt điều bóng gió trên một vài mặt báo lá cải, lại sau nữa là biểu tình, phản đối trường học. Tiết Dương rất nhanh đã đánh hơi thấy cục diện không ổn, trước cả khi Hiểu Tinh Trần bị mời khỏi chức vụ, đã kiên quyết kéo y thôi việc về nhà. Bản thảo cũng không viết, không gửi nữa. Khi đó, bọn họ còn to tiếng cãi nhau suốt một thời gian, mãi đến khi bước chuyển mình kinh hoàng đó lan rộng ra, Hiểu Tinh Trần cũng không tiện nói gì thêm nữa.

Trận phong ba này tựa như một cơn ác mộng bao trùm lên cả xã hội thời đó, kéo dài vượt xa sức tưởng tượng của bất kỳ ai, cũng kéo không ít người từ mây cao xuống lòng đất. Tiết Dương buộc Hiểu Tinh Trần lại bên mình, kéo hai người xa khỏi vòng xoáy ác nghiệt kia, bằng cách ấy quả thực khiến sự kiện đen tối đó không có ảnh hưởng gì quá nặng nề tới Hiểu Tinh Trần. Chí ít thì ban đầu đúng là như vậy.

6.

Đầu đông năm thứ hai họ sống cùng nhau, Thượng Hải có tuyết rơi, lất phất như mưa bụi, cũng lại giống như những cánh hoa trắng tinh khiết phiêu lạc giữa đêm đông buốt giá. Kể từ khi mất việc, Hiểu Tinh Trần cứ luôn lụi cụi trong nhà, dọn dẹp, sửa đồ, khâu khâu vá vá. Bàn tay đầy những vết kim đâm cứ đưa lên hạ xuống. Y ngồi quay lưng về phía cửa sổ, lúc chỉ trắng kéo lên cao liền biến đâu mất giữa ánh sáng ảm đạm không có nhiệt độ ngày đông.

Tiết Dương ngồi ngắm nhìn hình bóng âm u lầm lũi của Hiểu Tinh Trần mãi, sau cùng không nhịn nổi, bèn kéo y xuống phố. Giữa tiết trời khắc nghiệt thế này, cho dù là ban ngày, người qua lại cũng thưa thớt vô cùng, ai cũng muốn co rúc vào chiếc ổ ấm áp của mình. Bọn họ đạp trên những vụn băng mỏng trên đường, có khi khiến chúng vỡ ra thành một vũng nước, bắn cả lên giày, buốt tới tận xương tận tủy. Cả hai đều chẳng để tâm, vừa tản bộ vừa câu được câu không nói chuyện với nhau. Những chủ đề đều lơ lửng kết thúc khi không còn tìm được điểm chung nào nữa, tàn dư lại là thinh lặng kéo dài tưởng chừng bất tận.

Trời mùa đông mới đi được chẳng mấy chốc mà đã tối sập xuống. Tiết Dương móc từ túi áo ra một chiếc đồng hồ quả quýt xem giờ, vẫn còn sớm chán.

“Đồng hồ của cậu chậm hơn bình thường nửa giờ đấy. Cái đồng hồ trong nhà cũng thế, hôm trước tôi qua nhà cô Lưu trả chiếc tua vít mới biết.” Cũng không biết cớ vì sao thời gian của bọn họ lại không theo kịp nhịp chạy cuộc sống như vậy nữa.

Mặt trong phía bên kia của nắp chiếc đồng hồ là hình của Hiểu Tinh Trần, ánh mắt sáng lấp lánh, nụ cười ấm áp tựa như gió xuân tháng ba. Y trầm ngâm nhìn hình ảnh của bản thân trong đó. Tiết Dương không nhận ra ánh mắt của y, cất chiếc đồng hồ trở lại túi áo khoác, Hiểu Tinh Trần lặng yên không nói gì nữa. Hắn quay đầu nhìn sang, thấy những hạt tuyết li ti đã đọng cả lại trên vai và tóc người kia, thêm vào bộ đồ trắng trên người y, cứ như những sợi chỉ lúc trước đã ẩn mình vào giữa đợt tuyết rơi hôm nay, hóa thành một cái kén bao bọc lấy y. Mà Tiết Dương lại chẳng hay biết cái kén cô độc đó từ khi nào hình thành, từ khi nào đã trở thành vật ngăn trở ở giữa y và hắn.

Hắn dừng bước lại, Hiểu Tinh Trần cũng dừng theo. Tiếp đó, hắn bỏ chiếc mũ trên đầu mình xuống, trùm lên đầu Hiểu Tinh Trần, động tác âu yếm, lòng bàn tay ấm áp phủ lên hai bên vành tai giá lạnh của y.

Dường như đã rất lâu, lâu lắm rồi, giữa bọn họ mới lại có cảm giác êm đềm ngọt ngào đến thế. Tiếc là cái không khí ấy lại chẳng duy trì được bao lâu.

Một gã đàn ông thất thểu từ đâu chạy đến, bước thấp bước cao, từ dáng người và trang phục đều có thể nhìn ra không phải hạng cùng đường mạt lộ, nhưng trông lại chật vật khốn đốn hơn cả. Lão giống như tìm thấy sợi rơm cứu mạng mà túm chặt tay của Hiểu Tinh Trần, giọng van lơn:

– Cứu tôi, xin hãy cứu tôi, bọn chúng muốn giết tôi, cứu tôi với…

Tiết Dương gạt tay lão, kéo Hiểu Tinh Trần về phía sau mình. Người đàn ông từ lúc xuất hiện vẫn luôn khom lưng cúi đầu, rõ ràng dáng người không thấp, nhưng lại hèn mọn khổ sở. Lúc bị Tiết Dương đứng chắn trước mặt, lão mới ngẩng đầu lên, lưng vẫn cúi rạp, bỗng mắt mở trừng trừng, tựa như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.

Chỉ trong một chốc ngần ngừ đó, vài ba người mặc quân phục đã ập tới, kẻ cầm đầu đưa ra trước mặt hai người họ thẻ cảnh sát, Tiết Dương gật đầu với gã. Những người phía sau đều rất trẻ, ước chừng đều là học sinh, sinh viên, chẳng nói chẳng rằng, nhanh nhẹn túm lấy người đàn ông nọ lôi đi. Hiểu Tinh Trần muốn tiến tới hỏi rõ sự tình, thế nhưng lại bị Tiết Dương cản lại.

– Nhưng mà, bọn họ…

– Việc đó đã có cảnh sát lo, anh cũng nhìn thấy rồi, không cần chúng ta can dự vào!

Hiểu Tinh Trần bứt rứt không yên nhìn về phía người đàn ông kia. Lão vẫn đang nhìn về phía này, nhưng ánh mắt đục ngầu, rời rạc vô định, tựa như chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, tựa như đã tuyệt vọng chẳng còn thấy được ánh sáng.

Trước lúc khuất hẳn vào trong bóng tối của con hẻm, lão bỗng như phát điên mà cười khằng khặc, buông lời nguyền rủa:

– Mày sẽ phải trả giá! Chúng mày đều sẽ phải chịu trừng phạt!

7. Năm 1967. Lại qua một mùa đông nữa.

Có người nói, linh hồn trước khi chuyển thế đã xem qua một lần kịch bản đời mình, vì vậy nên con người mới có ‘dự cảm’. Hiểu Tinh Trần không biết điều mình cảm thấy có thể gọi là dự cảm hay không, cũng không rõ ràng vai diễn mà y phải sắm trong kiếp này rốt cuộc là gì. Thời gian này, Hiểu Tinh Trần luôn cảm thấy chơi vơi hỗn loạn, hồi ức kết thành những mảng mịt mờ chẳng rõ trước sau, ngày ngày trôi qua cũng đơn điệu vô hồn như một cỗ máy.

Trong lúc lầm lũi kéo cây chổi ướt lau dọn nhà, ánh mắt của y lướt tới bên khung cửa sổ. Mặt kính dán một lớp giấy mờ trong suốt, để người bên ngoài không thể nhìn vào bên trong. Thời tiết ngoài kia dường như cũng không tốt lắm, hoặc chỉ là do lớp kính mờ vậy thôi. Hiểu Tinh Trần cúi đầu, nhìn thấy hình xăm trên mu bàn tay phải, chợt muốn vươn tay mở cánh cửa sổ kia ra, nhưng lại quên mất rằng cánh cửa kia bị kẹt, từ lâu đã chẳng còn mở được. Y từ bỏ ý định mở cửa sổ, tiếp tục cắm cúi lau dọn. Những thứ tạp âm bên ngoài kia giống như cũng chẳng còn can hệ gì đến y nữa.

Trông thấy bên chân giường có một viên gạch nằm lệch, Hiểu Tinh Trần bèn cúi xuống, định lật lên kê lại. Chẳng hay thế nào, lúc cầm lên lại còn thấy một cái hốc nhỏ ở bên dưới đó.

Trong cái hốc kia, ở phía trên cùng là một chiếc hộp sắt không có khóa, dưới nữa dường như là một xấp giấy tờ. Hiểu Tinh Trần nhấc chiếc hộp lên xem. Ở trong có rất nhiều những thứ lỉnh kỉnh vụn vặt. Một vài con tem, chiếc nghiên mực cũ của y, còn có cả những tấm vé tàu điện nơi bọn họ đã cùng nhau đi qua, đều là một ít vật kỷ niệm linh tinh. Hiểu Tinh Trần mỉm cười, định trả chiếc hộp về chỗ cũ. Liếc mắt chợt thấy tên y nằm ở phần đề người nhận trên tập giấy đặt bên dưới.

Trên từng chiếc phong bì đã được dán kỹ lại, mỗi một phong đều đề tên người nhận là Hiểu Tinh Trần, chỉ có ngày tháng khác nhau. Địa chỉ gửi là nơi y không thể quen thuộc hơn được nữa. Nếu chiếc hộp kia khiến y bỗng cảm nhận được một chút ngọt ngào, thì thứ cất giấu ở bên dưới lại khiến y như thể rơi vào hầm băng, cảm giác lạnh lẽo phút chốc tràn theo sống lưng, xóa nhòa tất thảy những ngọt ngào ban nãy có được. Qua ngần ấy năm, thư từ đã chất thành một đống không nhỏ, Hiểu Tinh Trần vội lướt xem, muốn tìm lấy một ít manh mối, nhưng càng xem chỉ càng cảm thấy bơ vơ hoảng loạn.

Bọn họ quen nhau sáu năm, chung sống ba năm, chưa khi nào Hiểu Tinh Trần cảm thấy Tiết Dương xa lạ đến như vậy, dường như y chưa từng hiểu rõ hắn, thậm chí vốn dĩ là chưa từng biết bất cứ điều gì về hắn cả. Hiểu Tinh Trần nhìn quanh quất, bỗng cảm thấy căn phòng nơi y sống mấy năm này cũng giống như Tiết Dương vậy, chôn giấu rất nhiều rất nhiều những bí mật mà y không hề hay biết.

Hiểu Tinh Trần tựa như trốn chạy mà lao ra khỏi nhà. Thư từ rơi lả tả, bức cuối cùng rơi xuống đất, hàng chữ vẻn vẹn viết: “Đã đành lòng dứt bỏ không vương bận, cắt đứt liên lạc không hồi âm, vậy từ nay coi như ân đoạn nghĩa tuyệt. Cho dù sau này không gặp, nguyện chúc Tinh Trần ngày sau công thành danh toại.”

Bầu trời bên ngoài xám xịt, rất gần, tựa như đem theo gánh nặng ngàn cân sắp đổ sập xuống nơi đây. Phía đầu đường bên kia, một đoàn người đang phất cờ, cầm ảnh, biểu ngữ, hô to khẩu hiệu đi diễu hành trên phố. Đoàn người rất xa, chỉ nghe được loáng thoáng mấy từ “đả đảo”, “phần tử”, “càn quét”, “mùa xuân” văng vẳng vọng lại. Hiểu Tinh Trần chạy về phía đó, đội diễu hành lướt ngang qua y như thể giẫm ngang qua một hạt bụi cát nhỏ bé không bắt mắt. Y bị kẹt ở giữa, không thể bị cuốn theo, nhưng cũng chẳng cách nào thoát ra được.

Vất vả túm được một người có chút quen mắt lại hỏi, người kia nhận ra Hiểu Tinh Trần, nhưng có vẻ cũng không có mấy kiên nhẫn, hướng về phía y hô to: “Tập tục cũ cần phải bài trừ, chủ nghĩa phong kiến cần phải tiêu diệt! Đốt hết bọn chúng thành tro!”

Một nỗi hoang mang sợ hãi không gì bì nổi choán trọn tâm trí Hiểu Tinh Trần, y kéo tay người kia lại, sốt sắng gặng hỏi. Người kia đăm đăm nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu, rồi thở dài hạ giọng nói:

“Tôi cho là anh cũng là trang thức thời đấy, phải cái đám phần tử phản động ấy, là cứ cho một mồi lửa giết quách đi hết thôi, không có gì phải tiếc cả!”

Nói đoạn rồi bỏ lại Hiểu Tinh Trần vẫn đứng như trời trồng ở đó, theo đoàn người đi xa rồi mất dạng. Hiểu Tinh Trần mờ mịt không biết bản thân đã lê bước về như thế nào. Tiết Dương đang ngồi trên sofa gọt táo, dáng vẻ bình thản như không, ngoảnh đầu về phía cửa, trông thấy Hiểu Tinh Trần còn niềm nở cười nói:

– Về rồi đấy à?

Hiểu Tinh Trần liếc mắt nhìn về phía gian trong. Bên chân giường, viên gạch đã được kê ngay ngắn cẩn thận lại như cũ. Y quay đầu lại, chất vấn Tiết Dương:

– Cậu không có gì muốn giải thích với tôi sao?

Tiết Dương nhún vai, vẫn bộ dáng thờ ơ ấy, thản nhiên đáp:

– Không có.

Hiểu Tinh Trần chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng vào gian trong. Viên gạch đã được khớp lại hoàn hảo, muốn lật lên cần phải có công cụ, vậy mà Hiểu Tinh Trần lại cứ thế tay không muốn nạy viên gạch ấy ra khỏi nền. Tiết Dương cũng theo vào, kéo bả vai Hiểu Tinh Trần, có phần gắt gỏng:

– Anh muốn làm cái gì vậy hả?

Móng tay của Hiểu Tinh Trần vì sự cố chấp của y mà vỡ ra, rướm máu. Y lại như thể không để tâm, cũng không nghe thấy, vùng ra khỏi tay Tiết Dương. Sau khi thành công nạy viên gạch lên, mới cầm lấy tập thư giấy bên dưới, xoay người nhìn đăm đăm vào Tiết Dương.

Tiết Dương nhìn tay Hiểu Tinh Trần, cau mày, rồi nhìn vào mắt y, nói:

– Để tôi băng lại vết thương cho anh trước.

Hiểu Tinh Trần vẫn gạt hắn ra, vẻ mặt lạnh băng, ánh mắt cũng giá lạnh và xa cách không gì sánh được, giống hệt như lần đầu bọn họ gặp nhau, dáng vẻ của y cũng xa lạ như thế. Tiết Dương giật mình, thốt lên mà chưa kịp nghĩ gì cả:

– Được rồi, chỉ là một ít thư từ linh tinh mà thôi, việc gì phải đến nông nỗi thế?

– Thư từ linh tinh? Tiết Dương, từ khi nào cậu cho rằng có thể quyết định thứ gì là quan trọng với tôi?

– Tại sao tôi lại không thể, Hiểu Tinh Trần? Tôi…

Trong một phút nóng đầu, Tiết Dương liền to tiếng, rồi lại tự mình im bặt, như cái máy hát bị kẹt đĩa, bỗng không biết nói tiếp thế nào nữa. Nơi bọn họ sống không có cách nào định nghĩa về quan hệ tình cảm giữa hai người đàn ông, mà dẫu chăng là có đi nữa, bắt đầu của bọn họ đều là sai lầm, là lỡ bước, là gian dối, là bất cứ thứ gì ngoại trừ tình yêu. Tiết Dương vò đầu bứt tai, hắn nghĩ không ra, Hiểu Tinh Trần lại chua xót nói:

– Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu coi tôi là gì? Những điều ở trong mắt tôi là tín ngưỡng, là quan trọng một đời, cậu lại coi chẳng đáng một xu. Tiết Dương, tôi không phải con rối của cậu.

Dứt lời, Hiểu Tinh Trần liền quay lưng như định rời đi. Tiết Dương luống cuống vội vàng kéo cổ tay y lại, chẳng ngờ Hiểu Tinh Trần giằng ra giống như phải bỏng, lùi lại một bước muốn tránh xa hắn. Tiết Dương đè nén lửa giận bốc lên từ đáy lòng, dịu giọng dỗ dành:

– Hiểu Tinh Trần, đừng như vậy, được không? Chúng ta bình tĩnh lại rồi ngồi xuống nói chuyện không được sao?

– Được, hiện giờ tôi trở về nhà, chúng ta đều dành thời gian bình tĩnh tự mình suy nghĩ lại.

– Anh định về đâu chứ? Nhà anh bên kia làm sao về…

Hiểu Tinh Trần vẫn nhìn hắn bằng vẻ lạnh lùng kia, không nhanh không chậm, giống như thẩm phán kết án hắn:

– Cậu biết tất cả. Tiết Dương, rõ ràng cậu biết hết tất cả!

– Vậy thì sao?

Tiết Dương nói. Cặp mắt hắn như mắt sói, ghim chặt lấy Hiểu Tinh Trần, giọng nói cũng trầm thấp đến đáng sợ, bám riết khiến y cảm giác không thở nổi. Trong lòng dồn ứ cảm giác uất nghẹn, y lại càng dùng sức vùng ra.

– Buông tôi ra, Tiết Dương. Cho dù là trở về nơi đó, tôi cũng không muốn đứng đây cùng cậu thêm một giây một phút nào nữa!

Tiết Dương không phải một kẻ tốt tính. Tất cả kiên nhẫn cùng dịu dàng của hắn đều đã tiêu mòn cả vào việc nãy giờ thuyết phục Hiểu Tinh Trần, không còn dư lại một chút nào nữa. Khi hắn cáu giận, cảm giác tim đập nhanh như chạy việt dã, nhồi máu tới khắp tứ chi cùng đại não, khiến hai mắt hắn tựa như cũng phủ đầy tàn độc cùng thù hận. Tiết Dương gắng hít một hơi thật sâu, không có hiệu quả. Chiếc gạt tàn thuỷ tinh ở trong tầm tay bị hắn vơ lấy lia thẳng ra cửa sổ, đập vỡ toang mặt kính.

Tiết Dương quay lưng bỏ ra ngoài, không dám ngoảnh đầu lại nhìn thêm một lần nào nữa. Bằng không chỉ e rằng thứ tiếp theo mà hắn thương tổn đến sẽ chính là Hiểu Tinh Trần.

Hắn lang thang trên đường, quần áo phong phanh, gió lạnh cắt da cắt thịt. Tuy vậy nhưng hắn vẫn chẳng muốn trở về nhìn thấy vẻ mặt lạnh giá của Hiểu Tinh Trần một chút nào. Tâm trí của hắn cứ rối như tơ vò. Tiết Dương không đến mức vô tâm vô tính như cách hắn thường thể hiện bên ngoài là thế. Hắn vẫn đau đáu về những lời Hiểu Tinh Trần nói, về những điều hắn cần làm và bắt buộc phải làm, về tình yêu của bọn họ.

Phải, tình yêu, hắn yêu Hiểu Tinh Trần, đó là điều chắc chắn. Còn ngoài ra, hắn chẳng nghĩ được cái gì khác nữa. Tới đầu đường, lại gặp một đám thanh niên cờ trống phấp phới, bất chấp giá lạnh ngoe nguẩy giễu võ dương oai. Tiết Dương cảm thấy phiền lòng vô hạn, bèn quay lưng đạp lên con đường cũ.

Tối muộn, hắn trở về nhà, gian ngoài vẫn nguyên hiện trạng như thế. Thư tay rơi đầy đất, cánh cửa sổ bị đập vỡ. Gió thốc vào từng cơn gào rít liên hồi, thổi những lá thư bay tán loạn khắp phòng như bươm bướm. Nhưng đã không còn thấy bóng dáng Hiểu Tinh Trần đâu nữa.

Tiết Dương cắm cúi thu dọn lại giấy thư cùng những mảnh vụn vỡ rải rác trên nền đất, sau đó lại chắp vá tạm bợ ô cửa kính bằng một tấm bìa thô chờ ngày mai gọi thợ đến sửa, thậm chí còn dọn xong cả một bàn cơm đủ đầy chỉ chờ để làm hoà với Hiểu Tinh Trần.

Nhưng hắn vẫn không chờ được.

Khu chợ cũ ban ngày nhộn nhịp nhường nào thì khi đêm buông trái lại càng lặng lẽ, đến mức tiếng kim giây đồng hồ cứ từng tiếng cạch cạch chát chúa đập vào tai hắn. Cơm canh trên bàn cũng theo thời gian vùn vụt trôi mà nguội lạnh.

Hiểu Tinh Trần có thể đi đâu được chứ?

Có lẽ là y thật sự rất giận, nên bỏ đi ăn tối ở bên ngoài rồi.

Nhưng sau bữa tối y sẽ hết giận và trở về sao, nếu không trở về thì đi đâu mới được?

Tiết Dương cũng chẳng hề rảnh rỗi, trong trí óc hắn xoay vần cơ man là những câu hỏi không có lời giải. Lòng bồn chồn không yên, cứ đi đi lại lại. Rồi hắn bỗng vấp phải chân bàn, chiếc ví da Hiểu Tinh Trần vẫn luôn cất dưới trà kỷ rơi xuống. Tiết Dương vừa nhìn thấy liền trợn to mắt, chửi thề một tiếng rồi lập tức vơ lấy áo khoác chạy ra ngoài.

Tiệm cơm cô Tư ở đầu phố đã lau bàn chuẩn bị đóng cửa, chủ quán cũng bảo rằng chưa từng thấy Hiểu Tinh Trần ghé qua. Y rời đi, đến cả tiền lẫn giấy tờ tuỳ thân đều không đem theo cùng. Tiết Dương gần như lật tung từng ngõ ngách của khu chợ cũ lên tìm vẫn chẳng mảy may thấy nửa cái bóng của Hiểu Tinh Trần, bấy giờ chẳng còn cách nào khác mới tin rằng y thực sự đã trở về nhà. Hắn chỉ đành tới nhà ga, hỏi tìm mua vé tàu điện, còn may là đuổi kịp thời gian chuyến tàu cuối cùng, chạy xuyên đêm tới phía đầu Đông thành phố.

Thời tiết quả thực không tốt. Chẳng một dấu hiệu báo trước, mưa to ầm ầm trút xuống. Tiết Dương bước lên tàu điện, tìm chỗ trống ngồi xuống, tựa đầu vào khung cửa kính lạnh lẽo. Ánh đèn đường chói lọi hắt qua, khiến mắt hắn thấy ran rát. Trong một khoảnh khắc chợt nhớ tới một đêm cuồng nhiệt nóng bỏng không nên có kia. Khi đó, hắn đưa ô về phía Hiểu Tinh Trần, từ đầu đến chân bị xối ướt nhẹp, Hiểu Tinh Trần cũng ngấm nước mưa quá nửa người. Hiện giờ, nước mưa đều không hắt đến trên đầu hắn, nhưng bên cạnh đã không còn hơi ấm của đối phương nữa. Nghĩ vậy, bỗng cảm thấy cô đơn không gì sánh được.

Tiếng keng keng của tàu điện vang lên, hòa lẫn tiếng mưa đêm nghe thật xa xôi. Khoang tàu chầm chậm cựa mình chuyển động, đưa hắn tiến vào bóng đêm.

8.

Giữa thế gian này có biết bao nhiêu biến hóa vô thường, dẫu là lường trước cục diện hay ẩn cư sông sâu núi thẳm, chung quy sống giữa con người, đau thương vẫn luôn là điều khó mà tránh khỏi. Chỉ có những kẻ sống sót mới biết được, ngày sau, hậu thế gọi tên thời đại mà bọn họ đã từng sống là thời đại của mất mát và đau thương. Thế nhưng vào một ngày bão tố cuồn cuộn kia, Hiểu Tinh Trần đã chết, Tiết Dương cũng không còn cái gọi là “sau này” nữa.

Khi được người ta vớt lên từ dưới biển, y đã tắt thở, nhưng Tiết Dương vẫn nhất quyết không tin. Hắn cứ đi theo, nắn bóp bàn tay lạnh ngắt của Hiểu Tinh Trần, nhìn những biện pháp cấp cứu diễn ra trong vô vọng, thỉnh thoảng lại khẽ cất tiếng gọi, cứ như sợ đánh thức một người đang ngủ say.

Phải đến khi chính tai nghe bác sĩ xác nhận báo tử, hắn mới như vừa tỉnh hồn, phát điên một trận, thiếu điều phá nát cả cái bệnh viện. Tỉnh dậy sau khi bị cưỡng ép nốc thuốc an thần, Tiết Dương liền chạy ngay đến nhà xác, đến nơi rồi lại thẫn thờ ngồi đó, không biết phải làm gì. Trên tay hắn là lá thư chưa được gửi đi của Hiểu Tinh Trần, cất trong túi áo ngấm nước, sớm đã vụn vỡ thành từng mảnh.

Chập tối, thấy Tiết Dương rốt cuộc đã thôi không phát điên nữa, không biết là ai cử ra một kẻ xấu số thực hiện nhiệm vụ hỏi thăm hắn. Người đến khá đứng tuổi, thân hình cồng kềnh, dưới ánh đèn đổ ra một cái bóng béo tròn âm u lên mặt đất, dáng vẻ lại khúm núm sợ sệt, cẩn thận cất tiếng hỏi hắn:

– Cũng muộn rồi, chuyến xe cuối cùng cũng đã quá giờ, tôi đưa cậu về nhé?

Tiết Dương tựa như hoá đá mấy tiếng đồng hồ trước, lúc này mới ngẩng đầu lên. Người kia nhìn hắn, bỗng hơi giật mình lùi về phía sau. Ánh mắt hắn hằn lên tơ máu chằng chịt, đục ngầu, ngây dại. Hắn nói:

– Về? Về đâu? Tôi… phải về đâu đây?

– Không còn Hiểu Tinh Trần nữa, không về được nữa…

Ông ta không biết Hiểu Tinh Trần là ai, phỏng chừng có lẽ là người mới được đưa vào nhà xác hôm nay. Một thanh niên trẻ, rất đẹp, nhưng rốt cuộc cũng chỉ còn là cái xác mà thôi. Trên hành lang cứ vang vọng mãi một câu lặp đi lặp lại “không về được, không về được nữa…” Tiết Dương cũng chẳng hề phát giác âm thanh ấy từ cổ họng mình mà ra.

Định an ủi một câu “nén bi thương”, chợt ông ta thấy Tiết Dương ngửa đầu lên, ánh mắt tan rã không ngăn được từng hàng nước mắt cứ ồ ạt chảy xuống. Lúc thi thể Hiểu Tinh Trần được đưa lên từ dưới lòng biển, lúc hắn phát điên đập phá gào thét, chưa từng có ai nhìn thấy hắn rơi một giọt nước mắt, nhưng hiện giờ hắn lại ở đây, trong một góc lặng lẽ mà khóc, không một âm thanh, không một tiếng động. Giống như một con sói hoang dại cật lực vùng vẫy, lại chẳng thể thoát khỏi phát súng đoạt mệnh, nó bi ai gục xuống giữa cánh đồng vắng, câm lặng rơi xuống một giọt nước mắt.

– Vì sao người chết lại không phải là tôi?

Lồng ngực hắn phập phồng, ngữ điệu nói ra lại nghe như lời trăn trối. Người đàn ông kia bối rối không biết phải làm sao, trúc trắc lựa lời tìm cách an ủi hắn:

– Thế đạo hiện giờ, những người sống như chúng ta cũng chẳng còn là chính mình nữa, người chết đi đều là người cố chấp với lý tưởng của họ cả-

Lại dường như nhận ra bản thân càng nói càng sai, ông ta tự lẩm nhẩm gõ đầu mình một cái:

– Ôi, xem tôi nói gì này, ý tôi không phải vậy…

Lời chưa dứt đã nghe tiếng Tiết Dương cười to, âm vang vọng lại trên hành lang dài, nghe còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc lóc than oán. Cười dấu vết năm ấy hắn khảm lên người Hiểu Tinh Trần là gông xiềng chứ nào có phải tự do. Cười vận hạnh mấy kiếp của hắn có lẽ đều đã dành cả vào để được gặp Hiểu Tinh Trần trong kiếp này, nhưng hắn đã tự tay phá huỷ đi mất.

Khoảnh khắc cùng Hiểu Tinh Trần rơi xuống, hắn đã cho rằng chí ít có thể cùng người thương đồng sinh cộng tử. Rốt cuộc hoá ra lại chỉ là một thoáng trước khi lụi tàn, là ân huệ cho hắn được nhìn y lần cuối. Thấy Hiểu Tinh Trần có bao nhiêu quyến luyến vấn vương hắn, cũng có bấy nhiêu tàn nhẫn quyết tuyệt rời bỏ hắn.

“Thế cục không buông tha bất kỳ ai. Không buông tha bất kỳ ai.”

Trên đời này, chỉ có Hiểu Tinh Trần muốn để cho hắn sống, đến giờ đã không còn nữa, hồn cũng đã lìa khỏi xác rồi. Bỏ lại Tiết Dương sống không nổi, chết cũng không xong.

9.

Tảng sáng ngày hôm ấy, Tiết Dương xuống tàu ở trạm cuối dừng chân phía mạn Đông thành phố. Hắn xách cặp mắt thâm quầng vì mất ngủ, mệt mỏi chạy khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy Hiểu Tinh Trần đang lang thang vô định quanh căn nhà xưa đã bị lửa khói hun đến đen cháy, hệt như một nấm mộ khổng lồ, lạc lõng trơ trọi, sừng sững giữa trời biển. Đó là nơi mấy mạng người bị đem đi xử hình, mấy chục mạng còn lại bị thiêu sống trong chính chốn về của họ.

Một bên áo trắng của Hiểu Tinh Trần ám đầy những nhọ bùn cùng mùn đất, bóng hình gầy gò liêu xiêu bước về phía bãi đá. Trái tim Tiết Dương se thắt lại, tựa như có một bàn tay vươn lấy bóp chặt, hắn thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng đêm qua y nghỉ lại ở đâu nữa.

Gió biển thổi xàn xạt bên tai, dường như trong ấy còn ẩn ẩn tiếng sóng vỗ lao xao, làm hao mòn cả bờ đá. Hắn bước theo y, dường như y cũng biết, chỉ là mặc kệ. Tiết Dương đứng sau lưng y, nói:

– Hiểu Tinh Trần, chúng ta về đi thôi.

Hiểu Tinh Trần không quay đầu lại, đáp lời hắn: – Đây là nhà của tôi.

– Đừng bướng bỉnh nữa, Hiểu Tinh Trần, theo tôi về đi.

Hiểu Tinh Trần đột ngột hỏi.

– Tại sao lại không nói cho tôi biết?

– Anh biết rồi thì làm được gì? Quay trở về? Quay trở về thì anh có thể làm gì đây, tuẫn táng chắc?

Hiểu Tinh Trần không trả lời được, cũng không biết làm thế nào mới tìm được đáp án.

Trách thế đạo vô tình, kéo thân nhân của y vào vòng xoáy thanh trừ tàn khốc này? Vậy nhưng sự đời luân hồi, bọn họ dựa vào đâu mà ca thán vô tội?

Trách Tiết Dương ích kỷ, trách bản thân y lực bất tòng tâm? Vậy nhưng vốn dĩ là Tiết Dương đã sớm kéo cả hai người thoát khỏi trận vây quét này. Đã có lúc tưởng như rằng bọn họ nắm trong tay tất thảy yên bình của thiên hạ, nhưng cả hai đều đã quên thế giới ngoài kia vẫn không ngừng chuyển động, rồi pháo đài vĩnh cửu của bọn họ sẽ trở thành một hạt bụi trần bị cuốn dạt đi trong bão cát.

Một tiếng thở dài khẽ buông, giữa trời biển mênh mông nhanh chóng tan biến không còn vết tích. Hiểu Tinh Trần cảm nhận được cơn bải hoải từ sâu trong lồng ngực chậm rãi lan ra khắp tứ chi bách hài. Cụp mắt xuống, âm thanh cất lên nhẹ bẫng, không còn đem theo bất cứ oán hận nào nữa, y nói:

– Tiết Dương, cậu về đi, tôi không theo cậu nữa đâu. Bất luận trước kia là gì, hãy để chúng ta kết thúc ở đây thôi. Từ nay về sau chúng ta không chung đường, cũng không liên quan gì đến nhau nữa.

– Sao nào? Đến giờ mới cảm thấy sống với hạng người như tôi rất dơ bẩn, rất đáng khinh sao?

Hiểu Tinh Trần gục mặt, chậm rãi lắc đầu, tựa hồ đang phải kìm nén đau khổ vô cùng lớn. Tiết Dương ghét phải nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt này của y, giọng nói lại vô thức thêm mấy phần cay nghiệt.

– Hiện giờ hối hận rồi? Được, anh muốn cho tôi là hạng người gì cũng được, tùy anh. Nhưng Hiểu Tinh Trần, không phải những thói ấy anh học rất tốt sao, đặc biệt là khoản khiến người ta thất vọng đó?

Nếu như ngày hôm trước chỉ là cảm giác của Hiểu Tinh Trần thì hiện giờ Tiết Dương đứng trước mặt y đây, là thật sự xa lạ. Đó là một Tiết Dương tàn nhẫn, độc đoán mà Hiểu Tinh Trần chưa từng thấy. Cũng là vào khi đó, Hiểu Tinh Trần nhận ra, y đã sớm sa chân vào chiếc bẫy giăng bằng tơ mềm của hắn, càng lún càng sâu. Lúc nhận ra thì bản thân đã bị trói chặt không cách nào cựa quậy, quỹ đạo cuộc sống vốn có đã bị độc dịch của Tiết Dương cắn nuốt chỉ dư lại mình hắn. Nhưng y lại có thể trách ai đây? Là chính y lựa chọn tự mình dấn thân vào trong, chấp mê bất ngộ, là y tự làm tự chịu.

– Tiết Dương, đừng nói nữa, tôi mệt rồi. Buông tha tôi đi, được không?

– Lúc này rồi anh vẫn còn tự cho rằng bản thân thanh cao hơn người ư? Người nhà anh bị bắt, bị thiêu chết, cũng có một phần công lao của anh đó! Hiểu Tinh Trần, anh vẫn ngây thơ tưởng rằng mình trong sạch lắm sao?

Hiểu Tinh Trần ngẩng phắt lên nhìn hắn, tràn ngập trong mắt là bàng hoàng, khiếp sợ, không dám tin.

– Không cần ngạc nhiên đến vậy.

Hắn ngắm nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Hiểu Tinh Trần, lòng càng khơi dậy một niềm lạc thú vặn vẹo, giống như tận hưởng quá trình giày vò con mồi, chậm rãi nói:

– Tôi cảm thấy anh mờ mịt không hay biết bị đoạn tuyệt quan hệ như vậy rất tội nghiệp, bèn đem phong thư lúc trước anh viết gửi đi. Ai ngờ gặp trúng đợt càn quét của bọn chúng, địa chỉ cứ như vậy lộ ra, bị đem vào tầm ngắm-

Hiểu Tinh Trần để vọt ra một thanh âm uất ức, qua một hồi mới lớn tiếng hóa thành một tiếng gào vừa phẫn nộ, vừa bi ai, cũng lại như thể muốn vùi lấp hết thảy những tổn thương tàn nhẫn mà Tiết Dương đang găm vào người y, nhưng lại bị đè chặt, không cách nào thoát ra được. Bằng giọng mỉa mai lạnh lẽo, Tiết Dương vẫn hờ hững nói:

– Chà, nói vậy thì thực ra cũng đâu thể hoàn toàn trách anh được, đúng không? Âu cũng là mệnh trời cả.

Tiết Dương tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay phải của y. Cánh bướm trên mu bàn tay giống như bị kẹt lại ở đó, không thể nào bay xa hơn được nữa. Hắn nói:

– Anh đang cố phủ nhận điều gì vậy, Hiểu Tinh Trần?

Phủ nhận những điều muốn làm đều không làm được, phủ nhận người muốn yêu chẳng thể yêu được nữa. Tất thảy những mộng tưởng, tín ngưỡng đều đã sụp đổ, vỡ nát. Tất thảy những gì y từng nâng niu, trân trọng, truy đuổi giờ lại đều hóa thành công kích chí mạng phản bội lại y. Hiểu Tinh Trần bại trận rồi, y thừa nhận, bản thân thất bại triệt để.

– Đừng nói nữa, xin cậu, đừng nói nữa…

Một lần nữa, Hiểu Tinh Trần rút tay khỏi Tiết Dương, gần như đó là chấp niệm cuối cùng của y. Mỗi một lời thốt ra đều tựa như một luồng hơi thở bị rút khỏi cơ thể, sau cùng chỉ có bờ môi mấp máy cùng dòng nước mắt lã chã lăn xuống gò má. Thân hình Hiểu Tinh Trần bị gió thổi lảo đảo lùi về phía sau.

Vào lúc Tiết Dương cảm thấy không ổn đồng thời lao về phía trước thì đã chẳng còn kịp níu lấy. Sau một tiếng bọt sóng nổ lên rồi vỡ tan, hắn cùng y ngã xuống đại dương cuộn trào bên dưới. Nước biển làm nhoè đi tầm mắt của Tiết Dương, hắn cố vươn tay, nhưng không ôm được người kia vào trong lòng nữa. Hiểu Tinh Trần dùng hết sức bình sinh đẩy Tiết Dương ra, lực phản lại khiến y chìm xuống sâu hơn. Dòng nước lạnh băng tràn vào phổi, tước đoạt đi tất thảy sự sống còn lại khỏi thân xác.

Thứ cuối cùng hắn nhìn thấy, chỉ có một cánh bướm trầm mình xuống lòng biển sâu.

– Hoàn –

Chương trước
Chương tiếp

Bình luận "Đập cánh" (# ̄▽ ̄#) \( ̄︶ ̄)/ ( ̄▽ ̄)╰( ̄▽ ̄)╭ ( ̄▽ ̄)~ * ( ̄▽ ̄)” ╮(╯▽╰)╭ ╮( ̄▽ ̄)╭ ╭(′▽‵)╭(′▽‵)╭(′▽‵)╯ ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)╮ (‵▽′)╭ (‵▽′)/ (〒▽〒) (=′∇`=)(≧▽≦)( °▽、° ) (´▽` ) (*゜ロ゜)ノ (≖‿≖✧) (´◔౪◔)ʅ(‾◡◝) ヾ( ´・∀・`)ノ (○゜∀゜)ノ ´・∀・)乂(・∀・` ヽ(゚∀゚*)ノゥ♪ \(  ̄皿 ̄)/ ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~ (┘ ̄︶ ̄)┘└( ̄︶ ̄└) (〃 ̄︶ ̄)人( ̄︶ ̄〃) \(^○^)人(^○^)/ O(≧▽≦)0 ○(∩_∩)○ (>﹏<) (⊙_⊙) ( ̄∞ ̄) ╰(‵□′)╯((‵□′)) (︶^︶) (╯-_-)╯ ╧╧ (╯‵□′)╯ ︵┴─┴ ┴─┴︵╰ (‵□′╰) ┴┴︵╰(‵□′)╯︵┴┴ (╬ ̄皿 ̄) =○#( ̄#)3 ̄) ───CΕ(┬_┬)3 口口∧<)┙ ( ̄▽ ̄”) ( ̄工 ̄LLL) ヾ (O ° Ω ° O ) ノ゙(╭ ̄3 ̄)╭♡ ,,(Ծ‸Ծ),, (Π__Π) (/TДT)/ (﹁”﹁) ( ̄工 ̄LLL)(¯﹃¯)( ̄ー ̄) (っ´Ι`)っ (〃>目<) ∩╮(︶︿︶)╭∩╮ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ ( ̄△ ̄;) ( _ _)ノ (;′⌒`)

guest
guest
0 Comments
Inline Feedbacks
Hiển thị tất cả bình luận




Advanced
Theo dõi tụi mình ở đây nè~
Dê nhỏ ngắm Sao

BIẾT ĐÂU CẬU CŨNG THÍCH (´。• ᵕ •。`) ♡

Vỏ sò Đầu bếp Bìa Sách Nhật ký Thức ăn
CỐ THẨM
13/10/2022
ys-e1611593464471-3
NGỘ XÀ
17/03/2023
pnh
PHỐ NHA HƯƠNG
08/03/2022
ql
QUYỆN LÒNG
19/10/2022

© 2021 Dê nhỏ ngắm Sao - Hỗ trợ thiết kế website: kohakus1
Privacy Policy

Đăng nhập

Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Đăng ký

Mời đăng ký tài khoản tại đây:

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

Quên mật khẩu?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Quay về trang chủ Dê nhỏ ngắm Sao

wpDiscuz
Cảnh báo - Warning

THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM

có thể chứa một số cảnh người lớn hoặc không phù hợp với độc giả dưới 18 tuổi - contains themes or scenes that may not be suitable for readers under the age of 18.

Cậu có muốn tiếp tục? - Still want to proceed?