THỤC ĐÔNG DẠ ĐÀM - Mặc gió cuốn đi
Đã không biết là lần thứ bao nhiêu Tiết Dương bị đánh thức bởi mùi mực tàu thoang thoảng quen thuộc lãng vãng trên đầu mũi. Mở mắt ra, tầm nhìn còn nhoè nhoẹt trông thấy giữa những hạt bụi li ti vất vưởng trong nắng sớm, bóng lưng một người thanh niên mặc áo trắng cổ dựng ngồi thẳng người, cúi đầu.
Hiểu Tinh Trần ngồi bên bàn chăm chú luyện viết. Y xuất thân từ dòng dõi thư hương, được đưa vào sư môn học thư pháp từ nhỏ, mỗi ngày tập viết chữ là thói quen đã khảm sâu vào máu thịt. Thế nhưng, hàng lông mày thanh thoát của y lại đang nhíu chặt vào nhau, đáy mắt thoáng lộ vẻ thống khổ. Trên mu bàn tay phải là một vết sẹo lớn dữ tợn, trải dài từ khớp ngón tay lên tới tận giữa khuỷu tay, tựa như dấu vết tàn phá của một loài sâu bọ gắm nhấm đáng sợ nào lưu lại.
Dưới lớp da không nhẵn nhụi bằng phẳng đó tựa như vẫn còn những loài ký sinh không ngừng co rúc giằng xé, khiến nét chữ trên giấy của Hiểu Tinh Trần cũng theo đó run rẩy, sự xấu xí của con chữ kia phảng phất như thể khắc họa lại của tất thảy những hối tiếc, lầm lỡ, nát vụn. Tiết Dương vươn nửa thân trên dậy, cánh tay vòng qua eo Hiểu Tinh Trần, dứt khoát kéo y ngã xuống giường, khiến bút lông trong tay y vạch ra một nét mực duy nhất rành mạch nằm vắt ngang giữa mặt giấy, rồi văng xuống đất. Mặt sàn gỗ cũ kỹ đã hiện rõ dấu vết mục ruỗng lại loang lổ thêm vài giọt mực mới. Những tấm ảnh treo trên dây gai cũng vì động tác của bọn họ mà rung rinh xao động.
Tiết Dương đè trên người y, từ trên cao chăm chú nhìn xuống đáy mắt Hiểu Tinh Trần. In trong đó là hình dáng đục mờ của chính hắn lẫn giữa những vụn sáng vỡ ra trong một đêm triền miên buông thả.
“Đừng như vậy nữa.” Hắn nói.
Vẻ mặt Hiểu Tinh Trần bình thản, đầu gối nâng lên cọ vào túp lều dựng thẳng dưới đũng quần Tiết Dương, rồi lại tự mình không nhịn được bật cười. Mạt ửng hồng lan từ tai đến gò má, đuôi mắt mảnh dài xinh đẹp hóa thành một đường cong cong như trăng khuyết, khảm vào đáy lòng hắn.
Tiết Dương bị nhìn thấu ý đồ cũng chẳng hề nao núng, chẳng buồn vòng vo nữa. Một tay nắm lấy cổ tay Hiểu Tinh Trần ép lên quá đầu, một tay kéo dải dây cột sau ót khỏi mái tóc hơi dài của y, đem môi mình dán lên bờ môi người dưới thân.
Môi lưỡi giao hòa, hơi thở của Hiểu Tinh Trần dần tản mác, toàn bộ dưỡng khí lẫn thân xác đều cam chịu bị trói buộc trong vòng khống chế của Tiết Dương. Hai cơ thể ấm nóng quấn lấy nhau. Tiết Dương lưu lại sau tai trái của y một dấu hôn đỏ thẫm, lần theo cổ áo kiên nhẫn gỡ từng nút trên chiếc áo Trung Sơn bạc màu, đem rũ khỏi vai Hiểu Tinh Trần.
Vào đầu thu, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn. Trời còn sớm, nắng còn chưa kịp mang theo hơi ấm, vẫn lưu lại cái se lạnh của sương khuya. Hiểu Tinh Trần khẽ rùng mình, xúc cảm mềm mại ấm áp khẽ chạm lên da thịt y. Một đường từ vành tai hôn xuống hõm cổ cùng xương quai xanh, đè lên dấu vết tàn dư của những gì còn lại sau đêm qua. Bờ môi tham lam cắn nuốt từng tấc da thịt của người kia, quanh quẩn trong tâm trí vẫn cứ là những lời chưa kịp buông đem ngậm chôn vào trong bụng.
Đừng như vậy nữa. Đừng mãi đuổi theo giấc mộng đã tan thành vụn vỡ, đừng cứ dằn vặt bởi lựa chọn dĩ vãng, đừng khiến bóng lưng của anh cô độc và thê lương đến thế.
Hiểu Tinh Trần bị những động chạm và nụ hôn rơi trên da thịt khơi lên dục vọng, mịt mờ vô thức vươn tay cởi bỏ quần áo vương víu trên người Tiết Dương. Đến khi chạm tới được cơ thể bên dưới, khát vọng da thịt kề cận được giải thoát tựa như một giọt nước rơi xuống mặt biển. Muốn được càng nhiều, siết lấy càng chặt, cũng chẳng màng so đo là ai động tình hơn.
Vật dưới thân của Hiểu Tinh Trần cũng đã dựng thẳng, bị thân dưới của Tiết Dương áp lên, có chút cứng đến khó chịu. Tiết Dương luồn tay vào trong quần y, lại trực tiếp ngó lơ đằng trước mà đem một ngón tay cùng dịch trơn đẩy vào bên trong cơ thể người kia. Hiểu Tinh Trần cong người, xương bả vai gồ lên tựa như muốn mọc ra một đôi cánh trốn chạy, bị một nụ hôn của Tiết Dương giam lại. Cánh tay hắn hoá thành gông xiềng, vòng qua những đệm chăn, khóa chặt lấy hông y giữ lại bên mình.
“Hiểu Tinh Trần.” Tiết Dương đột nhiên khẽ gọi tên y. Ngón tay thứ hai chen vào, Hiểu Tinh Trần thôi không giãy giụa nữa. Theo nhịp đưa đẩy, tràn ra từ kẽ hở giữa môi lưỡi triền miên, rải vào không gian từng tiếng rên rỉ đứt quãng không tròn vẹn.
Ngón tay thứ ba.
Sống lưng Hiểu Tinh Trần căng cứng, đầu ngón tay co rút, căng thẳng bấu vào vai Tiết Dương. Hắn đã rời mục tiêu đến đầu ngực bằng phẳng của y, ân cần chăm sóc tới những điểm có thể gợi lên khoái cảm. Động tác tay mô phỏng giao hợp phía dưới lại có phần thô bạo. Vách ruột mềm mại bên trong đã tê rần, nhưng Tiết Dương dường như chẳng hề có ý định dừng lại. Hiểu Tinh Trần thật sự có chút không tiếp nhận nổi, nức nở gọi hắn:
“Tiết Dương, đừng, chậm… lại một chút, không…”
Chút cố gắng này của y chỉ như gió thoảng qua tai. Tiết Dương phát ra một tiếng cười trầm thấp, chọc ghẹo, “Không đủ? Tinh Trần à, không thấy tôi đang rất cố gắng đây sao?”
Hắn bận mải miết đem môi lưỡi chinh phạt, cách một lớp vải đồ lót hôn lên thứ căng cứng bên thân dưới của y. Hiểu Tinh Trần biết, Tiết Dương lần này nhất định là sẽ không chịu tha cho mình. Cố gắng phân tán sự tập trung vào những bộ phận khác trên cơ thể lại quá đỗi khó khăn, khi mà đâm rút ở lối vào mặt dưới cứ liên tiếp ập đến tựa như triều lũ, muốn chôn vùi y giữa những cơn sóng xô dạt.
Sau một tiếng nghẹn ngào, Tiết Dương cuối cùng cũng thành công làm Hiểu Tinh Trần bắn ra. Tinh dịch trắng đục phóng thích vào lòng bàn tay hắn, một ít rơi trên bụng y. Tóc đen tán loạn vương trên gối đầu, thân thể thoát lực rũ xuống vẫn còn đọng lại dư âm run rẩy. Tiết Dương lột hẳn quần ngoài cùng quần lót đều đã vấy bẩn của y quăng xuống đất, rồi dựng thẳng người tháo đai lưng trên người mình. Quần áo trút cả xuống, giờ đây chẳng còn vật gì che đậy, cơ thể trần trụi của cả hai đều phơi bày trước mặt người tình.
Trên người Tiết Dương phủ đầy những vết sẹo cũ mới đậm nhạt, giống như một con rối cũ chi chít vết chắp vá tạm bợ. Mà Hiểu Tinh Trần tuy gầy gò tiều tuỵ, nhưng ngoại trừ vết sẹo dữ tợn trên tay phải, làn da nhẵn mềm, trắng đến có chút nhợt nhạt đều đã tố cáo thân thế gia giáo, chưa từng nếm vị đắng khổ nhân gian của y.
Y tựa như một con búp bê tinh xảo, chỉ vì một phút lầm lỡ mà tạo thành lỗi khuyết không thể vãn hồi, phá hỏng đi một kiệt tác hoàn mỹ.
Hiểu Tinh Trần vốn không thuộc về nơi này, hắn biết chứ.
Hắn cũng biết, luyện chữ thực chất chỉ là một phương thức Hiểu Tinh Trần bù đắp thành toàn những kỳ vọng ban đầu đặt trên người y, chứ nào đâu là giấc mộng của y thuở ban đầu. Mười bảy tuổi, khi con người bước vào thời kỳ nổi loạn đó, Hiểu Tinh Trần cũng không phải ngoại lệ. Chống đối sư phụ, rời sư môn vào thành phố, đăng ký thi đại học vào chuyên ngành nhiếp ảnh. Cũng tại một xó nhỏ nơi thành thị phồn hoa lại xa lạ đó, gặp được kẻ đã dành nửa đời lay lắt phố chợ giang hồ là Tiết Dương.
Tiết Dương vẫn luôn cho rằng, Hiểu Tinh Trần không đủ hiểu rõ hắn, không hiểu thế giới tạp nham nhơ nhuốc này là nơi hắn thuộc về, còn y thì không. Mà Hiểu Tinh Trần lại dường như không thôi cố chấp ngây thơ, tin rằng con rối chằng chịt những sẹo rách kia vẫn còn dùng được, rằng bàn tay của y vẫn có thể viết chữ, rằng con người của hắn vẫn có bao nhiêu là điều tốt đẹp. Bằng không có lẽ khi ấy đã chẳng xốc nổi đến mức bỏ việc chạy đến, lao vào nơi hỗn tạp kia, thay hẳn cản đi một cú chí mạng ấy.
Tiết Dương lồng một bàn tay vào giữa những kẽ ngón tay của Hiểu Tinh Trần. Hai bàn tay đan chặt vào nhau, môi Tiết Dương hạ xuống, mân mê những đường nét uốn lượn của vết sẹo trên tay y. Đại não trong một thoáng chốc lướt qua hình ảnh chai rượu thuỷ tinh vụt xuống giữa những đèn sáng lập loè trong không gian u tối, gang tấc kề cận, những mảnh chai vỡ cùng máu tươi bắn lên, ánh xanh xen lẫn sắc đỏ choán hết tầm nhìn của hắn. Ý say ngọt của rượu cay hoà trộn cùng mùi máu tanh nồng. Hơi thở của Tiết Dương phả ra nóng bỏng, vội vã, tựa như bức thiết cần một thứ gì đó lấp đầy những khoảng trống bất an xao động này. Hắn không cần Hiểu Tinh Trần phải thấu sự đời nghiệt ngã, chỉ muốn y đừng khi nào vì rệu rã mệt mỏi mà rời xa.
Tay còn lại của hắn tách mở hai chân của Hiểu Tinh Trần, kéo thật rộng vắt qua bên hông hắn, mở đường cho dương vật chậm rãi cắm vào khai phá sâu bên trong. Hiểu Tinh Trần cố đè nén khó chịu, âm thanh lí nhí nhắc nhở hắn đeo bao.
“Tối qua dùng hết rồi, chiều tôi đi mua.” Tiết Dương trả lời lại giữa tiếng thở gấp gáp.
“Đồ giảo hoạt- ưm, đau…nhẹ, nhẹ chút…” Lời trách móc của Hiểu Tinh Trần nhanh chóng bị nhấm chìm giữa những tiếng rên nhỏ vụn.
Cả hai đều đã động tình, hiện giờ dừng lại thì quả thực có phần quá mức tàn nhẫn. Hiểu Tinh Trần cố gắng bình ổn hô hấp của mình, cánh tay vắt ngang che lại đôi mắt. Không dám nhìn thẳng, dù làm bao nhiêu lần vẫn là không dám nhìn thẳng. Tầm nhìn hoàn toàn bị che lấp khiến cho cảm giác cơ thể bị xâm chiếm càng trở nên đột ngột. Áp tay lên bụng dưới, không biết hắn đã đưa đẩy tới đâu, thân thể bị tách ra, căng trướng đến đau đớn. Chưa kịp thích ứng đã là một cú thúc mạnh, Hiểu Tinh Trần cắn môi, chỉ cảm thấy người kia dường như muốn vùi chôn cả eo hông đang vận lực của hắn vào trong cơ thể y. Dưới thân là chăn nệm vải bông mềm mại, phía trên là chuyển động vồn vã mãnh liệt như muốn đâm xuyên qua người y. Hiểu Tinh Trần tựa như một con ốc biển kẹt trên bờ cát, kích tình cùng đớn đau khó nhịn khiến y co mình lại thật nhỏ bé, rúc vào lòng Tiết Dương.
Khung giường ọp ẹp không chống đỡ nổi đưa đẩy kịch liệt, phát ra từng tiếng rít dài khó nghe. Từng dây ảnh treo trên đầu giường khẽ lung lay, phảng phất như những ngọn cỏ lau dưới ráng trời chiều một ngày hoàng hôn xa xăm trong hồi ức. Đó đều là tác phẩm của Hiểu Tinh Trần từ lúc còn đi học. Là cuộc sống, là thế giới của y, ở nơi đó cũng thấp thoáng có bóng hình của hắn. Trên những sợi dây dưới cùng, ngang tầm mắt của Tiết Dương hiện giờ, là những tấm ảnh mơ hồ chỉ miễn cưỡng nhìn rõ được nội dung trong đó. Người cầm máy dường như mỗi lần đều run tay, không cách nào nắm bắt hay giữ lại được những khoảnh khắc ấy.
Tiết Dương không hiểu nhiều lắm về nghệ thuật này nọ. Những tấm ảnh nhạt nhoà kia trong mắt hắn là một khoảng sáng màu rực rỡ hòa giữa những gam màu u tối của hắn, đẹp đẽ vô ngần. Như thể chút mảnh vỡ của một giấc mộng tàn thuộc về Hiểu Tinh Trần lại hoàn hảo chắp vá cuộc sống phiêu dạt bất định của hắn.
Giữa khoái cảm thể xác trằn trọc, hắn kề bên tai Hiểu Tinh Trần khẽ nói:
“Đừng rời xa tôi.”
Hiểu Tinh Trần vòng tay qua vai hắn, nỉ non đáp lại, “Không đâu.”
Cỡ nào nghe tựa thề hẹn hoang đường viển vông, mặc dù thứ mà y muốn cho hắn thực chất là một lời khẳng định. Nhưng trên đời này liệu sẽ có một người tồn tại mãi trong thế giới của một kẻ khác sao? Sẽ cầm tay nhau đi qua mưa bão giông tố và cả những con đường dài bằng phẳng sao? Bọn họ đã chìm đắm bao sâu, thời gian dư lại sẽ còn là bao lâu? Y lại đều không nói rõ được.
Dẫu bọn họ gọi tên mối quan hệ này là tình yêu, và dù rằng thật sự thương yêu nhau sâu đậm, nhưng cả hai đều có quá nhiều những tâm tư giấu kín đến độ có đôi khi ngay cả bản thân cũng tự hỏi. Như Hiểu Tinh Trần luôn nói rằng vết thương kia đã thôi đau đớn, như Tiết Dương vẫn ngấm ngầm chôn chặt những dằn vặt và chẳng khi nào cất thành lời. Bọn họ chẳng thể nào nhìn thấu hết những suy nghĩ diễn ra trong đầu đối phương, chỉ biết mải miết kiếm tìm tồn tại của mình nơi đáy mắt người kia. Nhưng vào khoảnh khắc này, Hiểu Tinh Trần có xúc động thôi thúc đem tất thảy yêu thương trong lồng ngực cháy bỏng, dốc cả tâm can đặt tới trước mặt hắn. Y dồn sức xoay người, đảo ngược vị trí của bọn họ. Hai chân mở rộng khoá ngồi trên bộ vị của Tiết Dương.
Tiết Dương có chút ngây ngẩn, nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Nói không ngạc nhiên chắc chắn là nói dối. Bọn họ chẳng phải chưa thử qua tư thế này, nhưng trước đây Hiểu Tinh Trần chưa từng chủ động như vậy. Hắn vừa định mở miệng, Hiểu Tinh Trần đã ngắt lời, nhìn hắn dịu dàng cười:
“Tôi làm được mà.” Nói đoạn liền mím môi cố gắng hạ eo ngồi xuống.
Vật thể kia rõ ràng chỉ vừa ban nãy còn lộng hành trong người y, vậy mà hiện giờ tự mình đưa nó vào trong, lại cảm thấy gian nan vô cùng, đáy lòng không tự chủ được dâng lên một nỗi sợ hãi.
“Thật sự không cần tôi giúp?” Khoé môi Tiết Dương không tự chủ giương cao, lộ ra một bên răng nanh ranh mãnh.
Hiểu Tinh Trần mím môi, nhắm mắt hạ quyết tâm, thả rơi toàn bộ trọng lực của bản thân xuống, nuốt trọn hạ bộ của Tiết Dương vào cơ thể mình. Độ sâu khiến Hiểu Tinh Trần cảm tưởng dạ dày muốn đảo lộn một phen, bụng dưới vô thức run rẩy co rút. Y không cách nào tưởng tượng dáng vẻ của mình hiện giờ có bao nhiêu phóng đãng, nhưng nghĩ đến bộ dạng này đều chỉ vì một mình hắn phơi bày, trong lòng bất giác còn có một chút vui vẻ.
Y chật vật tự mình động thân, nâng lên ngồi xuống, Tiết Dương lại ác ý nhằm ngay lúc này vươn tay tới an ủi phía trước của y. Khoái cảm từ hai phía trước sau cùng lúc ập tới khiến Hiểu Tinh Trần khẽ rùng mình, cảm thấy như có một luồng điện chạy từ sống lưng tới đại não. Là thứ khoái cảm cắn nuốt thần trí lẫn hồn phách, khiến y chỉ có thể mím môi hoảng loạn qua dòng lệ ầng ậc dâng lên khoé mắt, nhìn Tiết Dương lắc đầu xin tha.
“Tiết Dương… Tiết Dương, dừng lại đi mà… dừng, dừng lại đi, được không?”
“Muốn dừng cũng không phải chỉ tôi nói là được, không phải anh đang tự mình động đó sao?” Không thể buông tha, cả đời cũng không cách nào buông tha.
Tiết Dương cố nén nhịn xuống xung động cùng dục vọng cuộn trào sục sôi, hơi ngả người về phía sau, tìm góc độ phù hợp tận hưởng trọn vẹn nhất cảnh vui trước mắt. Đây là con người mà vào lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã cho rằng sẽ không bao giờ yêu, rồi cuối cùng lại vẫn bằng một cách nào đó, một ánh mắt hoá thành tương tư day dứt, một lời yêu hoá thành nỗi nặng lòng. Tiết Dương không muốn miên man nghĩ mãi về những biến số trong cuộc đời mình nữa, bất luận là quá khứ hay tương lai. Hoặc chăng tất cả những biến số cùng trắc trở ấy, đều để chỉ dẫn đến kết cục viên mãn nhất của hiện tại mà hắn đang nắm trong tay đấy thôi. Cũng như y đã chẳng còn là Hiểu Tinh Trần cao khiết lãnh tĩnh mà hắn chỉ có thể ở một góc khuất không bắt mắt nhìn trông theo, Hiểu Tinh Trần ở trước mặt hắn đây, bày ra dục vọng trần trụi và nguyên sơ nhất, như thể y cũng cần hắn vậy.
“Tiết Dương, sâu… sâu quá,” Y nói, giữa nấc nghẹn và rên rỉ, vào tai Tiết Dương lại hoá thành lời khích lệ.
“Còn có thể sâu hơn nữa đấy.” Tiết Dương thì thầm vào bên tai Hiểu Tinh Trần, dứt lời ngồi thẳng dậy, ôm siết lấy Hiểu Tinh Trần vào trong lòng. Eo hông hữu lực không ngừng thúc lên. Hiểu Tinh Trần bất ngờ để vụt ra một tiếng kêu sợ hãi, nghe vô cùng ngọt ngào. Làn tóc mang theo hương dầu gội quen thuộc hoà lẫn mùi của sương sớm thật ngọt ngào. Nước mắt rỉ ra bên khoé mắt cũng ngọt ngào.
“Hiểu Tinh Trần.”
“Ừ.”
“Anh chỉ cần tôi thôi, phải không?”
“Phải.”
“Trên đời này chỉ tôi mới có thể khiến anh lên đỉnh như vậy thôi, phải không?”
“Phải.”
Hiểu Tinh Trần cúi mặt vào hõm vai hắn, ngửi hương vị mồ hôi trên người hắn, chậm rãi mà kiên định đáp lại từng câu hỏi ấu trĩ của hắn. Bọn họ đã từng chắp vá nương tựa lẫn nhau qua ngày, đã từng thỏa mãn đủ đầy chỉ với một cái nắm tay hay một nụ cười trao nhau bởi cho rằng tất thảy đều là được ngày nào hay ngày đó. Tới khi nhận ra thì đã trầm luân tới độ nguyện rằng thời gian bên nhau là cả quãng đời còn lại. Nếu là đoạ lạc, cũng nguyện cùng nhau triền miên ân ái, hoà vào một điệu nhảy hoa mỹ lại trần tục nhất thế gian.
Tiết Dương nghe đủ đáp án vừa ý, càng mặc sức đâm rút ra vào trong cơ thể y. Tiếp nhận từng đợt tiến công như vũ bão của hắn, Hiểu Tinh Trần tưởng như đất trời đều điên đảo ngả nghiêng, sức lực ấy thậm chí có thể dời non lấp bể. Lúc sóng yên biển lặng, mở mắt nhìn trông, hóa ra y vẫn yên bình nằm trong vòng tay hắn đấy thôi. Hắn chỉ dừng lại một chốc, nghiêng người áp tới, ghim chặt y xuống đệm giường. Bàn tay nhẹ siết hai bên hông y, lại bắt đầu một đợt đâm thúc điên cuồng. Tiết Dương tựa như một cơn sóng thần, vùi mình thật sâu rồi vươn tới thật cao. Cao đến có thể chạm tới vì sao tỏa sáng giữa bầu trời đêm kia, cũng có thể phá hủy và nghiền nát tất thảy. Dẫu cho sau cùng chính hắn sẽ ngã xuống từ trên cao, vỡ tan thành bọt sóng, cũng muốn đem vì sao trong lòng tâm niệm kia xuống chôn cùng. Tiết Dương ôm y rất chặt, như thể bất luận vì nguyên cớ gì cũng sẽ không bao giờ để y rời đi.
Hiểu Tinh Trần một tay vò chặt vỏ gối thành một đám nhăn nhúm, một tay bị Tiết Dương nắm lấy, kéo xuống vị trí nơi hai người hòa vào làm một, để y cảm nhận nhịp độ giao hoan điên cuồng của hai người. Điểm nhạy cảm không ngừng bị dương vật mài qua, khoái cảm bị bức tới đỉnh điểm, đến cả thân thể cũng không nằm trong phạm vi khống chế của bản thân nữa. Hiểu Tinh Trần bị những cú đâm thúc của hắn chọc đến khóc nấc lên, từng luồng dịch trắng bắn lên bụng, hoảng hốt đứt quãng kêu lên:
“…Đừng, đừng bắn… vào trong,…”
Chỉ tiếc là đã muộn, sau một tiếng gằn áp bức nặng nề, dòng tinh dịch bắn vào trong vách ruột, khiến Hiểu Tinh Trần hơi giật người, sống lưng run rẩy cong lên. Tiết Dương vội rút ra, dịch thể trắng đục còn sót lại vương bên ngoài lối vào, chảy xuống ga giường, vô cùng dâm dật. Thế nhưng hắn đã chẳng còn tâm trí đâu mà tán thưởng, đại não chỉ thầm than một tiếng, thôi xong. Quả nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người khi nãy còn như con thỏ nhỏ giãy giụa dưới móng vuốt của hắn, mặc hắn giày vò, nét ửng hồng trên mặt do kích tình tuy còn chưa kịp rút đi nhưng ánh mắt đã lấy lại tiêu cự, sa sầm nhìn hắn.
Tiết Dương vươn tay muốn ôm y nói vài câu ngọt ngào dỗ dành. Hiểu Tinh Trần lại giống như biết chắc hắn sẽ làm thế, chẳng nói chẳng rằng gạt tay hắn ra, loạng choạng run rẩy bước vào phòng tắm.
Tiết Dương biết mình làm sai chọc Hiểu Tinh Trần giận thật rồi, lật đật dậy gỡ góc vén ga trải giường, gom cùng quần áo hỗn độn dưới đất đem theo vào phòng tắm. Hiểu Tinh Trần đứng dưới vòi sen, quay lưng lại với hắn. Tầm mắt quét xuống liền có thể nhìn thấy thứ trắng đục mờ ám chảy dọc xuống đùi. Yết hầu Tiết Dương chuyển động, rón rén bước tới, vào ngay lúc y quay lại liền hai tay ôm lấy khuôn mặt y, chóc một cái hôn lên môi người kia. Hắn mở to mắt, trưng ra vẻ mặt ngây thơ tội nghiệp nhất, mềm giọng nói:
“Tôi sẽ giặt quần áo, nhé?”
Chưa kịp để Hiểu Tinh Trần nói gì đã vội tiếp: “Tất nhiên là cả ga giường nữa.”
Hiểu Tinh Trần thở hắt ra. Tiết Dương biết đây là dấu hiệu y đã thỏa hiệp, liền không chút chần chừ kéo hai người tiếp tục đắm chìm vào nụ hôn khi nãy.
Giữa hai người không phải lúc nào cũng là ngọt ngào hạnh phúc, rất nhiều ngày bọn họ cãi nhau vì những điều ngớ ngẩn và vụn vặt. Có lúc là Hiểu Tinh Trần nhường bước, có lúc lại là Tiết Dương chủ động cầu hòa. Cũng có những khi bọn họ giống như những con thú ăn thịt giằng xé hai đầu của miếng mồi mang tên “cố chấp”, không kẻ nào chịu thoái nhượng, không kẻ nào chịu buông tay. Để rồi đôi khi hai người đều dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất trong khả năng có thể để lên án và chì chiết đối phương, nhận về những tổn thương cùng cực tưởng chừng như chẳng cách nào hàn gắn. Sau cùng, sau tất cả những phồn hoa mới mẻ, kỳ thú, lạ lẫm lại cũng chóng tàn trên thế gian này, chỉ có người kia vẫn luôn ở đó chờ đợi, mặc cho những vết sẹo thành hình chồng chất. Bởi trong lòng vẫn có đối phương, bởi chẳng ai trong hai người có thể bình thản chúc phúc người kia bên một ai đó khác, rồi cứ như vậy lặng lẽ biến mất khỏi đời nhau.
Đầu lưỡi Tiết Dương vươn ra khóa chặt bờ môi Hiểu Tinh Trần, xâm phạm vào lãnh địa của người kia, càn quét khắp vòm miệng đối phương. Một bàn tay hắn duỗi về phía sau, mò tới nơi mới vừa khi nãy thừa hoan, đích thân giúp y giải quyết “hậu quả” do hắn để lại. Từng hơi thở dồn dập tựa như lời thầm thì xen lẫn giữa tiếng nước chảy. Lúc Tiết Dương chịu buông y ra, đôi mắt Hiểu Tinh Trần đã phủ một tầng sương mờ mông lung mơ màng. Từng giọt từng giọt nước ào ào nhỏ xuống từ những lọn tóc ướt, lăn xuống gương mặt y. Bờ môi đỏ hồng hé mở, còn có thể nhìn thấy đầu lưỡi vừa cùng hắn triền miên quấn quýt. Cảnh tượng trước mắt khiến “thằng em” của Tiết Dương lập tức dựng thẳng. Hắn ném qua một ánh mắt chất chứa đầy ý vị, Hiểu Tinh Trần liền phản xạ vô thức cúi đầu nhìn xuống.
Hiểu Tinh Trần là tuyết trên núi cao, Tiết Dương là dung nham trong lòng núi. Bọn họ là quan hệ đối khắc, lại bằng một cách vi diệu nào đó dung hợp, kiềm hãm lẫn nhau. Chỉ là lần này thay vì khiến Hiểu Tinh Trần hóa thành một vũng nước xuân, y lại đem một gáo nước lạnh tạt thẳng vào nhiệt hỏa cương cứng của hắn.
Một câu “Chúng ta đã thỏa thuận không làm việc này trong phòng tắm” liền đá hắn ra ngoài khóa trái cửa. Tiết Dương chỉ kịp ai oán kêu lên một tiếng “Hiểu Tinh Trần”, tiếp sau đó đã trơ trọi cùng cây hàng của hắn bơ vơ giữa gió lạnh. Còn Hiểu Tinh Trần, khi lần nữa mở cửa ra đã là một thân quần áo trắng nhẹ nhàng khoan khoái.
Tiết Dương ủ rũ nhận mệnh đem quần áo đi giặt, sau khi tách riêng đồ tối màu của hắn và đồ sáng màu của Hiểu Tinh Trần thì bắt đầu xắn tay áo lên làm việc.
Bọn họ không cần quá nhiều quần áo, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài bộ đồ đó, thay đổi cho những dịp khác nhau, vậy nên thường sẽ trực tiếp giặt tay luôn. Tiết Dương đem bột giặt đổ vào một chậu nước, đem tất cả quần áo của hắn trút vào, lật qua lật lại vài cái rồi ném sang chậu nước trong bên cạnh để rũ hết bọt xà phòng. Không phải hắn không biết làm việc nhà, chỉ là hắn lười, cũng ghét phải làm. Hắn đem đổ hai chậu nước cũ đi, thay nước mới. Lúc bắt đầu giặt đồ của Hiểu Tinh Trần, phát hiện một vết dầu dính trên cổ tay áo. Tiết Dương đổ thêm xà phòng vào giặt, nhưng càng vò lại càng loang ra, thành một vết ố nhạt nhoà trên lớp vải thô cũ. Cho dù dùng cả nước tẩy, vệt dầu kia vẫn như có như không mà hiển hiện ở đó. Tiết Dương có chút nản lòng thoái chí mà đem rũ đi lần nước xà phòng không biết thứ bao nhiêu. Màu trắng của chất tẩy lưu lại trông có vẻ bợt bạc. Hình như cũng đã lâu Hiểu Tinh Trần chưa mua đồ mới rồi, Tiết Dương nghĩ, trong khi vắt ráo nước khỏi đống đồ giặt.
Hắn đem quần áo lẫn ga giường phơi ra chiếc ban công nhỏ cạnh phòng ngủ của bọn họ để đón nắng hong khô, còn thoải mái vui vẻ mà vươn vai một cái, lúc trở ra đã ngửi thấy mùi thơm bữa sáng thoang thoảng bay tới. Hiểu Tinh Trần đứng giữa căn bếp mà chạm vào bất cứ chỗ nào cũng là xúc cảm của dầu mỡ bết đọng lâu năm, đang vớt những quả trứng luộc nước trà trong nồi ra một chiếc bát lớn. Tiết Dương nhớ đến vệt dầu trên cổ tay áo ban nãy, thầm nhủ có lẽ đến lúc bọn họ nên tổng vệ sinh lại căn bếp này rồi.
Hắn ngồi xuống vị trí quay lưng với hướng sáng. Chiếc bàn ăn nhỏ có chút cập kênh, khi hắn đè tay lên khiến hai cốc sữa đậu nành trên bàn khẽ lắc lư sóng sánh. Hiểu Tinh Trần bê bát đựng trứng đặt xuống bàn rồi cũng ngồi xuống đối diện hắn. Trứng luộc nước trà để qua đêm toả ra hơi nóng ngào ngạt cùng hương thơm động lòng người. Tiết Dương bóc giúp Hiểu Tinh Trần một quả, bản thân ăn hết liền hai quả, thêm một lát bánh mì ngọt cùng với sữa đậu nành, vậy là hoàn thành một bữa sáng mỹ mãn.
Tiết Dương luôn vậy, luôn giành lấy vị trí ngược sáng, khi ăn xong sẽ chống tay lên bàn, ngắm nhìn Hiểu Tinh Trần được bao phủ trong nắng sớm, làn da trắng ngần tựa như phát ra ánh sáng tinh khôi. Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu, để hình bóng âm u của hắn lọt vào đáy mắt. Thoáng chốc đó tạo thành khung cảnh hai người đăm đăm nhìn nhau, lặng yên mà lại hài hoà đến kỳ dị. Đôi mắt của hắn ẩn trong u tối, khiến Hiểu Tinh Trần không dám chắc tầm mắt hai người có chạm nhau hay không. Khi mặc quần áo vào, Tiết Dương nom như một gã lang thang nhỏ bé còi cọc, dù rằng hắn chỉ thấp hơn Hiểu Tinh Trần một chút mà thôi. Cũng chỉ có Hiểu Tinh Trần biết, sức mạnh ẩn tàng trong những thớ cơ bên dưới lớp vải vóc kia có bao nhiêu điên cuồng. Nghĩ đến đây, không hiểu sao y lại bất giác đỏ mặt, bèn vội vã cúi đầu gặm bánh mì, lên tiếng để lấp liếm đi sự xấu hổ:
“Trong nhà hết thức ăn rồi.” Tủ lạnh chỉ còn lại một hũ đường, hai hộp sữa chua và mấy củ cà rốt.
“Ăn xong lát chúng ta đi chợ.” Tiết Dương đáp.
Hôm đó là một ngày thu nắng đẹp rực rỡ, nhưng dường như không phải là một ngày xuất hành thuận lợi. Lúc bọn họ chuẩn bị ra khỏi nhà, mới phát hiện chốt khoá cửa làm thế nào cũng không đóng lại như bình thường được. Tiết Dương loay hoay một hồi không thấy hiệu quả, trước khi trở vào trong lấy dụng cụ sửa chữa, quay đầu nói với Hiểu Tinh Trần:
“Anh cứ xuống trước đi.”
Hiểu Tinh Trần gật đầu, cầm chiếc túi giấy đi bộ xuống tầng. Đặt chân xuống tầng bên dưới quả nhiên thấy một đứa trẻ đang đứng trước cửa một căn hộ. Thằng bé không khóc chẳng quấy, nhưng nhìn cũng không xinh xắn gì cho cam. Ánh mắt của nó ngây dại và vẻ mặt luôn mờ mịt chẳng có biểu cảm gì đáng nói. Cha nó đã bỏ đi từ lúc đứa bé mới lọt lòng, sau khi biết nó có vấn đề về chậm phát triển. Ngay cả người mẹ đơn thân có đôi lúc cũng không chịu đựng nổi, mất kiên nhẫn đặt nó ra ngoài hành lang để dọn dẹp đống bừa bãi bày ra bên trong căn hộ tồi tàn của họ.
Hiểu Tinh Trần bước về phía nó. Đứa bé ngước mắt lên nhìn y, trong đáy mắt mơ hồ có thể nhìn ra một tia chờ mong. Y lấy từ chiếc túi giấy trong tay ra mấy viên kẹo, đưa cho nó. Thằng bé nhận lấy, bàn tay vụng về của nó lập tức xoắn mở lớp vỏ bên ngoài, nhanh nhẹn thành thục, thoạt trông không khác những đứa bé hảo ngọt bình thường bao nhiêu.
Nó bỏ viên kẹo vào miệng, sau một tiếng kẹo cứng khe khẽ va vào hàm răng sữa, trên hành lang lại im ắng không còn tiếng động nào nữa. Cẩn thận lắng tai nghe, mới có thể nghe thấy tiếng xe cộ, tiếng chim hót, tiếng người xôn xao ở nơi nào vọng lại, rất xa xăm. Bọn họ tựa như những kẻ bị bỏ lại khỏi nhịp điệu cuộc sống tất bật ngoài kia, ở nơi góc khuất tăm tối chẳng ai nhìn đến này, lặng lẽ giãy giụa với kế sinh nhai cùng những mộng tưởng đã hoá thành tàn tro của chính mình.
Qua một khoảng tĩnh lặng không lâu lắm, tiếng lạch cạch kéo cửa vang lên. Một người phụ nữ đứng tuổi bước ra, nhìn thấy Hiểu Tinh Trần liền gật đầu mỉm cười với y rồi mới bế đứa bé lên, không quên nói với nó:
“Mau cảm ơn anh đi.”
Đứa bé hơi ngẩn ra, dường như đang cố gắng tiếp nhận thông tin này. Sau lưng y vang lên tiếng gọi “Hiểu Tinh Trần”, quay đầu lại thấy Tiết Dương đã đứng đó. Hiểu Tinh Trần đáp lại người phụ nữ bằng một cái mỉm cười lịch sự rồi đi về phía hắn. Ngay khi tay y vươn tới định nắm lấy bàn tay hắn, ở sau lưng đứa bé trúc trắc cất tiếng:
“Cảm…cảm ơn”
Bị Tiết Dương không nể mặt kéo đi, Hiểu Tinh Trần vẫn cố ngoảnh đầu lại hướng về phía hai mẹ con họ nở một nụ cười rạng rỡ. Đứa bé cũng bắt chước điều khiển cơ mặt của mình, miệng méo mó kéo ra thành một đường cong cong. Người phụ nữ tế nhị cúi đầu cười, lẳng lặng không nói gì thêm, bế đứa con trở về căn hộ.
“Anh lại đem kẹo của tôi cho nó.” Tiết Dương nói.
“Tôi mua dư cả phần cho cậu mà.” Hiểu Tinh Trần phát ra một tiếng cười khúc khích đáp lại.
“Tôi không cần biết, kẹo của anh chỉ được cho mình tôi thôi.” Sau đó hắn lại lầu bầu gì đó về việc hắn phải lấy ổ khoá xe điện để khoá cửa nhà, rằng bọn họ sẽ không thể cùng nhau dạo quanh chợ chỉ vì có một người phải ở lại để trông xe. Thực ra nhà của bọn họ đếm đi đếm lại cũng chẳng được mấy thứ có giá trị vật chất đáng kể đâu, chỉ là Tiết Dương, không biết liệu có phải do nhiều năm lăn lộn đường phố tôi luyện thành bản tính, luôn hệt như một con sói nhe nanh giương vuốt với bất cứ kẻ nào có ý định mon men bén mảng tới gần lãnh địa của hắn.
Hiểu Tinh Trần lặng yên chăm chú nghe hắn nói. Đáy mắt thu lại khung cảnh này tựa như quay một thước phim rồi cẩn thận đem cất giữ lại trong chiếc hộp đựng hồi ức. Nắng hắt vào dãy hành lang dài u tối lãng đãng mùi ẩm mốc. Bóng lưng Tiết Dương vừa như phát sáng, lại vừa tựa như vết mực đen in trên giấy trắng. Hắn kéo y ra ngoài, cùng y đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, lại cùng y hoà vào dòng người cuồn cuộn vội vã. So với thế giới bao la rộng lớn này, bọn họ mới nhỏ bé và mờ nhạt biết mấy. Nhưng khi siết chặt tay nhau, tấm lưng của Tiết Dương rộng lớn hơn thế giới kia thật nhiều, đủ để chiếm lấp hết thảy tâm trí và quãng đời còn lại của y.
Bởi trên đường đời thênh thang hoang hoải, rồi ai cũng sẽ tìm thấy chốn về. Từ đây tiêu dao tự tại, vì người quyến luyến nhân gian.
.
.
.
Chú thích:
1. Áo Trung Sơn: Thực ra, tạo hình của hai người trong đoản này được lấy cảm hứng từ chiếc fanart dưới đây, nhưng vì xét thấy không khí này không hợp với nội dung của fic nên không lấy làm hình minh hoạ.
Artist: 墨西哥草帽星系@weibo
2. Trứng luộc nước trà: Đây là một món ăn bình dân truyền thống khá phổ biến ở Trung Quốc, thường dùng để ăn sáng và ăn vặt. Trong quá trình luộc trứng cho thêm lá trà, hồi, quế, tương dầu và nhiều loại hương liệu khác tạo nên vị thơm cho trứng. (Món này thật sự ngon lắm, rẻ nữa, nên có dịp sang Trung chơi mọi người có thể thử :3)
(Món này thật sự ngon lắm, rẻ nữa, nên có dịp sang Trung chơi mọi người có thể thử :3)