TÍCH PHÚC - Chương 1
Chương 1 – Đâu là hạnh phúc
“Hạnh phúc lớn nhất là những người mình thân quen, bất luận là yêu hay ghét, là quan tâm vô cùng hay chỉ quan tâm bình thường, bọn họ đều ở bên cạnh, mỗi ngày đều sống tốt. ”
Chuyển ngữ: Trần
Khoảng trời bị một con hắc long chao liệng nơi chân trời cắt thành hai nửa, muốn bay về phía Tây, gió tiễn mây đưa, biển sóng cuộn trào.
Phương Lan Sinh ngẩng đầu vọng theo. Trong gió còn có vị mằn mặn của biển cả, từ mũi đưa qua yết hầu thẳng tới cổ họng, mặn tới cay đắng, khô đến chua chát.
Y biết Bách Lý Đồ Tô cùng Phong Tình Tuyết chắc chắn đang ở trên mình rồng, cưỡi gió mà đi, ngắm nhìn hết thảy phong cảnh sông núi. Mà y đứng nơi đây, nhìn theo hắc long lướt qua đỉnh đầu. Cái bóng khổng lồ tỏa xuống, phủ lấp luôn cả trái tim của y.
Tương Linh ở bên cạnh nghẹn ngào khóc. Phương Lan Sinh vươn tay, muốn an ủi mấy lời, mở miệng mấy lần, lại chẳng nói ra được.
Như thể bị tước đoạt hết câu chữ, chẳng thể thốt lên lời nào.
Hồng Ngọc nhìn về phía chân trời thở dài một hồi, nắm chặt ống tay áo quay lưng, che đi khuôn mặt mình. Bỗng nghe một tiếng kinh hô của Tương Linh, vội gạt lệ bên khóe mắt, xoay người nhìn lại.
Nhìn thấy Phương Lan Sinh vận thuật Phiên Đằng, hướng về phía hắc long đạp không mà bay đi.
Vậy nhưng hắc long bay quá nhanh, thoáng chốc ngàn dặm, một người phàm như y làm sao đuổi kịp.
Phương Lan Sinh ở phía sau khốn khổ đuổi theo, chân khí trong người cứ dần cạn đi, dưới chân lảo đảo loạng choạng, cũng chẳng ngăn được hắc long dần biến thành một đường nét uốn lượn, chẳng ngăn được nó lại từ một đường nét hóa thành một chấm đen ở tận cùng phía chân trời.
Tới tận khi không còn trông được dấu tích của hắc long nữa, lòng bàn chân Phương Lan Sinh mới đột nhiên chếch choáng, rơi thẳng từ trên trời cao xuống. Gió bên tai thét gào, lại nhẹ nhõm tới lạ.
Phương Lan Sinh khe khẽ cười, sau cùng vẫn chẳng thể đuổi kịp.
Bách Lý Đồ Tô mãi mãi như vậy, mãi đi xa xa ở phía trước, bóng lưng thẳng tắp, tựa như một quân nhân, tựa như một ống trúc cứng cáp. Có đôi lần quay đầu cũng chẳng nói lời nào, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng, càng tôn lên tròng mắt đen thẫm và điểm chu sa giữa chân mày càng thêm đỏ chói.
Hắn nói, lựa chọn lần này, là tâm nguyện trong lòng, vĩnh viễn không hối hận.
Hắn nói từ nay hóa thành hoang hồn, cũng là bằng một phương thức khác sống mãi với trời đất bao la này. Sống vào gió, sống vào mây, sống vào sương sớm, sống vào bụi đất.
Hắn hiếm khi nói lời nào dài đến như vậy.
Hắn nói Lan Sinh, sau này ngươi nhìn lên, vươn tay, ta đều ở bên cạnh ngươi. Ngươi, sau này thành hôn với Tôn tiểu thư, không cần nhớ đến ta.
Phương Lan Sinh túm lấy vạt áo của Bách Lý Đồ Tô, buông rồi giữ, giữ lại buông, sau mới nghiêng đầu, giọng hằn học.
Ai muốn nhớ nhung ngươi! Bổn thiếu gia cùng Tôn tiểu thư thành thân, tất sẽ sống hạnh phúc viên mãn, hòa hợp trăm năm, nguyện làm uyên ương chẳng cầu tiên, còn đâu mà mong ngươi nhớ ngươi!
Bách Lý Đồ Tô xoay đầu y lại, dưới đáy mắt rút đi vài phần lãnh đạm thường ngày, thêm vài phần ưu thương. Thiếu niên thư sinh cố gắng đem tầm mắt rời đi, vô ích. Bách Lý Đồ Tô nhìn y chằm chằm, lặng yên một hồi, nói, nếu thực như thế, vậy rất tốt.
Phương Lan Sinh chỉ hận không có cục gạch đập hắn một phát, đánh ngu hắn luôn. Như vậy không có giải trừ phong ấn, không có dung nhập hồn phách, mới tốt làm sao.
Hắn nói, hắn và Âu Dương Thiếu Cung cùng chung nhau hồn phách của một vị thần, phải định ra một kết cục mới được.
Bách Lý Đồ Tô vươn tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán của Phương Lan Sinh. Phương Lan Sinh lắc đầu quầy quậy, không để hắn chạm vào.
Bách Lý Đồ Tô thấy vậy, cũng buông tay.
Thôi vậy. Hắn nói. Ánh mắt trầm lắng, trong giọng nói còn thoảng qua đau buồn cùng thanh thản.
Sau đó quay người rời đi trong cái nhìn kinh ngạc của Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh ngẩn người một lúc, cũng biết bản thân đã khiến Bách Lý Đồ Tô tổn thương, nhanh chân rảo bước chạy tới kéo hắn lại.
Ta, vừa rồi ta không phải cố ý.
Bách Lý Đồ Tô cõng theo y đứng đó một hồi. Phương Lan Sinh túm lấy tay áo hắn, như thể muốn vắt cả người lên, từ trong ra ngoài túm thành hai nắm vết nhăn nông sâu bất đồng.
Chợt thả ra, hệt như đóa dạ quyên phút chốc xòe nở lại nhanh chóng lụi tàn.
Trên vai Bách Lý Đồ Tô gánh hơn nửa trọng lượng của một Phương Lan Sinh, vậy nhưng hắn vẫn chẳng hề quay đầu lại.
Hắn dùng một tay khác phủ lên bàn tay đang túm lấy hắn của Phương Lan Sinh, nắm lấy một chốc. Bàn tay hắn quanh năm cầm kiếm, lòng bàn tay luyện ra một lớp chai mỏng, chầm chậm vuốt ve mu bàn tay Phương Lan Sinh. Mỗi tấc một chút, tựa hồ lưu luyến chẳng đành, lại vào lúc Phương Lan Sinh nới lỏng gạt tay y ra.
Buông tay. Rời đi.
Phương Lan Sinh thoáng chốc sững sờ, thấy hắn chẳng hề quay đầu lại, cũng cắn răng quay lưng dùng sức đóng sập cửa, rầm rầm hai tiếng, ngăn cách đôi bên.
Người ngoài cửa dừng bước sừng sững đối mặt với trăng, người bên trong tựa cửa nhìn lên xà nhà.
Ngăn cách ở giữa, không chỉ là một cánh cửa. Có rất nhiều rất nhiều, mệnh trời, trách nhiệm, thiên tai, nhân họa, nợ tình. Mỗi một thứ mỗi một món, đều quan trọng hơn chút tình cảm không thể giãi bày với người khác kia.
Vậy nên mới tuyệt vọng.
Ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước về phía tử vong.
Nhìn hắn bước về phía mà hắn tự mình gọi là vãng sinh.
Phương Lan Sinh nhắm mắt lại.
Cho dù chết đi, hồn phách của Phương Lan Sinh cũng sẽ tiến vào luân hồi, đầu thai chuyển kiếp, chẳng thể hóa thành hồn hoang.
Chẳng thể thành gió, chẳng thể thành mây, chẳng thể làm sương sớm, chẳng thể làm cát bụi.
Cho dù chết đi, cũng vẫn là xa xôi cách biệt, chuyển thế quên đi, tất thảy về không.
Chẳng cách nào bầu bạn.
Phương Lan Sinh giơ tay phất ống tay áo, chuyển mình giữa không trung. Dưới chân lại xuất hiện khí lưu của thuật Phiên Đằng, nghiêng ngả một thoáng, bay về phía mặt đất.
Kiếp này trả nợ, kiếp sau trả nợ.
Lựa chọn lần này, là đã suy nghĩ thấu đáo, cũng không bao giờ hối hận.
Chờ khi y trả xong tất thảy nợ nghĩa ân tình, liền hóa thành hồn hoang, cùng ngươi làm gió này, mây này, làm sương mai sớm chiều, làm cát bụi hoàng hôn.
Ngàn năm vạn năm, không bao giờ chia cách nữa.
Đáp đất xuống trại Phiên Vân. Nơi này giờ đã không còn có bán yêu, chỉ còn một vài tinh linh thú nhỏ thỉnh thoảng chạy ngang qua. Phương Lan Sinh chậm rãi đưa tay lên, che đi nửa mặt. Phật châu trong tay tản ra quầng sáng lấp lánh, thất khiếu ánh lên sắc bảo quang, có thể bắt linh, trấn quỷ, không còn là sắc tím ban đầu nữa.
Chỉ qua mấy tháng, đã là người mất cảnh cũng chẳng còn như vậy.
Không còn một người, sẽ vào lúc ngươi ríu rít lải nhải, lạnh lùng quát một câu “Im miệng”.
Không còn một người, sẽ vào lúc ngươi nhảy nhót lung tung, đỡ trán túm gọn lấy ngươi kéo về phía mình, muốn ngươi yên lặng.
Vậy nhưng ngươi lại không thể tùy tiện mà đi theo hắn, ngươi còn có cả một đời dài phía trước phải đi hết, ngươi còn phải tiếp tục sống.
Phương Thanh ngồi bậu cửa phơi nắng lim dim. Từ khi Phương Lan Sinh bỏ nhà đi, được coi như một nửa người hầu thân cận là hắn cả ngày chẳng có việc gì làm, nhàn nhã cực kỳ.
“A Thanh.”
“A? Vâng!” Phương Thanh lờ đờ từ trong mơ tỉnh giấc, phản xạ có điều kiện lập tức nhảy phắt lên, “Thiếu, thiếu gia! Cậu trở về rồi?”
“Đúng thế.” Phương Lan Sinh thấp giọng đáp một tiếng, “Ngươi tìm Tề bá chọn lấy một ngày tốt, chuẩn bị sính lễ, theo ta tới cầu hôn Tôn gia đi.”
“Hả? Dạ, dạ!” Phương Thanh ngây người một chốc mới kịp phản ứng, mừng đến nhất thời lắp ba lắp bắp, “Ây dà thiếu gia, cậu cuối cùng cũng bỏ thói tùy tính rồi. Tốt quá, thật tốt quá. Tôi lập tức đi báo tin cho Nhị cô gia, Tam tiểu thư, đúng rồi, còn phải viết thư gửi cho Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư và lão gia…”
Mày mắt Phương Lan Sinh càng cong lên, một vẻ ôn hòa khiêm nhường, “Ừ, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.”
Phương Thanh nhanh nhảu hành lễ, vội vội vàng vàng xoay người đi báo cho Phương tam tỷ tin tốt động trời này.
Cậu ta không nhìn thấy, tiểu thiếu gia nhà cậu ta trước kia hệt như một con khỉ con chạy nhảy khắp nơi, mau mồm mau miệng đang ngửa mặt trông về phía mây trôi ở chân trời đằng tây, bên khóe môi treo một nụ cười nhè nhẹ, nhắm đôi mắt lại.
Hạnh phúc là gì?
Có người đã từng nói với y, hạnh phúc chính là, học cách trân trọng.
Hết chương.