CÁNH BƯỚM THÉT GÀO - Chương 4
Chương 4 – Hình xăm con bướm 4
Chuyển ngữ: Nhiên
Biên tập: Trần
Chử Họa không tham gia vào vụ án của Hàn Kiêu. Hắn đang theo đuổi vụ án trai bao bị sát hại.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã có ba cậu trai bao bị sát hại trên đường. Bọn họ đều bị một vật sắc nhọn như kéo đâm xuyên vào tim, sau khi bị cắt mất dương vật, họ bị vứt ở một góc phố tối tăm như một miếng giẻ rách.
Nhưng vụ án này chẳng hề làm dấy lên náo loạn hay gieo rắc sợ hãi cho người dân trong thành phố. Những nạn nhân này bị cả xã hội coi là những kẻ suy đồi, cặn bã, bọn họ dường như không xứng đáng có được kết cục tốt đẹp hơn phơi thây ngoài phố.
Huống hồ, so với thi thể của mười hai cô gái xinh đẹp, quả thực số lượng hơi ít.
Đám vua không ngai đam mê kiếm chuyện không chỗ nào là không chõ mũi vào. Bọn họ xúi giục đám dân lành vô tri tạo áp lực lên chính phủ, và rồi chính phủ sẽ lại đổ dồn áp lực này lên đội trinh sát. Mọi người oán trách rằng những kẻ giết người biến thái là sản phẩm của xã hội dị dạng này, họ đổ lỗi cho sự chênh lệch giàu nghèo ngày càng gia tăng, bản chất bị bóc lột của lao động làm công ăn lương, hệ thống phúc lợi xã hội còn nhiều thiếu sót, và thậm chí là… vòng quay vĩnh cửu của các vì sao.
Thân là tổ trưởng tổ điều tra hình sự, Hàn Kiêu lại tỏ ra khá là thờ ơ với án sát hại trai bao liên hoàn. Nhắc đến vụ án này, đôi mắt sắc bén lạnh lùng ấy chưa bao giờ có chút cảm xúc nào vượt quá “chết chưa hết tội”. Như thể được sinh ra với bộ gen ưu tú khiến gã khinh thường bọn đàn ông kiếm sống dựa vào việc bán rẻ thân mình đến tận xương tủy. Gã cho rằng bọn họ không đáng mặt đàn ông, thậm chí còn chẳng bằng đàn bà.
Về điểm này Chử Họa không thể tán thành hơn.
Nhưng đứng trước sinh mạng thì mọi người đều bình đẳng, bất luận đó là trai bao ti tiện, hay là cô con gái cao quý của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Hàn Kiêu không hổ là dân tinh nhuệ, là ngôi sao sáng của cả giới cảnh sát. Gã rất chú ý đến hình ảnh của mình trước công chúng, rất giỏi ứng xử với giới truyền thông, không cố tình ra vẻ nịnh bợ đám thượng lưu nhưng luôn khiến bọn họ hài lòng. Gã chẳng những biết cách làm thế nào để thực thi chính nghĩa mà không xa rời nội quy cục cảnh sát, còn là bậc thầy trong lĩnh vực đó. Hai người họ đều là trẻ mồ côi, đều lớn lên bằng trợ cấp của chính phủ, đều ăn ý mà chưa bao giờ chủ động nhắc đến hay hỏi về ba mẹ của nhau. Nhưng cách xử lý công việc của Hàn Kiêu thường không được Chử Họa đồng tình, chẳng hạn như thái độ đối với vụ án trai bao bị sát hại lần này, hay như lần đầu tiên hai người họ cùng nhau giải quyết nhiệm vụ có con tin bị uy hiếp…
Ngành tài chính toàn cầu đều đang đình trệ, nhưng đám nhà giàu vẫn lái xe sang, chơi người nổi tiếng thì lại dựa vào việc cắt giảm nhân sự để vượt qua khủng hoảng. Một nhân viên của công ty dịch vụ tài chính vừa thất nghiệp lại được chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối, xuất phát từ tâm lý trả thù, đã bắt cóc hai cô con gái đang học cấp hai của ông chủ mình làm con tin.
Người đàn ông vừa khóc vừa kể về nỗi tuyệt vọng của bản thân. Anh ta nói rằng mình chỉ muốn tìm một ai đó để tâm sự, nhưng chuyên gia đàm phán phía cảnh sát lại phải thất bại quay về.
Có thể là do giáo trình đàm phán quy chuẩn của Học viện Cảnh sát quá máy móc và hình thức hóa, hoặc do một nhân viên không mấy nổi bật vốn đã có bản năng chống đối và nghi ngờ khả năng đồng cảm[1] của viên chức nhà nước, tâm trạng của người đàn ông đó gần như sụp đổ. Anh ta dùng báng súng nện vào đầu một cô bé tội nghiệp, rồi nhét họng súng vào miệng bé còn lại, chặn ngay cổ họng của cô bé. Anh ta ngồi trên sân thượng tòa cao ốc, vừa khóc vừa nhìn đồng hồ đếm ngược, nói mười phút nữa sẽ giết con tin rồi kết liễu cuộc đời mình.
Từ bộ đàm truyền đến giọng nói của tay bắn tỉa đang mai phục ở tòa nhà đối diện, tòa nhà gần nhất cũng phải cách hơn sáu nghìn feet. Gió quá mạnh, trời lại âm u, bắn tỉa từ đây quá mạo hiểm, gần như là bất khả thi.
Bên dưới tòa cao ốc công ty Dịch vụ Tài Chính Quốc tế tấp nập người qua lại. Mẹ hai cô bé ăn mặc như một quý bà gào khóc thất thanh, còn người cha giàu có của hai cô lại không ngừng rủa xả sự bất lực của cảnh sát.
Chử Họa và Hàn Kiêu – khi đó vừa mới gia nhập đội cảnh sát, đã mười phần ăn ý, đồng thời chạy đi, nhưng phương hướng lại khác nhau.
Chử Họa dẫn về một người đàn ông dáng người nhỏ nhắn vận com-lê giày da, trên tay còn cầm cặp công văn. Hắn khom người thở hổn hển, nói đứt quãng: “Nếu anh ta… đã muốn tìm người tâm sự… thì cho anh ta một người…”
Vị cảnh sát trưởng người da trắng có cấp bậc cao nhất trong khu vực ở thời điểm đó còn chưa kịp hỏi rõ tên tuổi của cậu cảnh sát trẻ đã hét lớn vào mặt cậu: “Chuyện mà đến cả chuyên gia đàm phán còn làm không được, cậu cho rằng túm bừa một người đến thì có thể xoay chuyển tình hình chắc?”
Chử Họa cố gắng điều chỉnh hơi thở, nói: “Nhưng anh ta là nhân viên kinh doanh bảo hiểm gia đình xuất sắc nhất của bộ phận Kinh doanh.”
“Mọi chuyện sẽ rối tung lên hết!” Thời gian không còn nhiều nữa, người đàn ông ngồi trên sân thượng vẫn đang đếm ngược thời gian, vị đội trưởng da trắng gần như gầm lên: “Cậu sẽ làm cho mọi chuyện rối tung lên hết!”
“Nói gì đi!” Chử Họa đẩy mạnh người đàn ông vóc dáng nhỏ bé đang có chút ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi bên cạnh mình.
Người đàn ông vóc người nhỏ bé hất cằm lên, chỉ một câu đã hoàn toàn thuyết phục được vị cảnh sát trưởng vừa độc tài vừa bảo thủ này.
“Năm ngoái, tôi đã ký được một hợp đồng bảo hiểm trị giá hai trăm triệu đô la Mỹ.”
Gõ cửa từng nhà để chào hàng tuyệt đối là một loại nghệ thuật mà ngay cả những chuyên gia đàm phán cũng chưa chắc có thể so bì được. Chử Họa và nhân viên kinh doanh xuất sắc cùng bước lên sân thượng. Dáng vẻ nói chuyện đĩnh đạc của người đàn ông vóc dáng nhỏ nhắn cứ như có ma lực thôi miên.
Ngay khi kẻ bắt cóc từ từ giơ tay lên và buông cô bé trong tay mình ra, trên trán anh ta đột nhiên xuất hiện một vết đỏ ứa máu, đầu anh ta bị đạn bắn xuyên qua.
Ở một tòa cao ốc khác, Hàn Kiêu đã đoạt lấy cây súng trong tay xạ thủ bắn tỉa, một phát trúng đích, không chút chần chừ.
Bà mẹ ăn vận sang trọng ôm lấy hai cô con gái sống sót sau tai nạn của mình khóc rấm rứt. Ông bố tỷ phú thì đưa cho Hàn Kiêu một điếu xì gà. Ông ta rất hài lòng, vỗ vai Hàn Kiêu rồi nói, đám vô dụng kia rặt một lũ ăn hại xài tiền của người đóng thuế, chỉ có cậu đáng mặt đàn ông.
Đêm đó, màn làm tình mãnh liệt đáng lẽ phải diễn ra như thường lệ lại vấp phải sự chống đối khác thường của Chử Họa, dẫu cho hắn không hề tay đấm chân đá như trước đây. Kết thúc nụ hôn dài mà lãnh đạm, Hàn Kiêu buộc phải dùng đến những động tác thô lỗ, gần như là bạo lực để xâm nhập vào cơ thể lạnh lẽo thậm chí cứng đờ ấy.
Sau trận làm tình gần như chẳng có lấy một tiếng rên rỉ, hai cơ thể trần truồng nằm sát cạnh nhau. Chử Họa nhìn trân trân lên trần nhà chẳng hề chớp mắt. Kể từ lúc bắt đầu hắn đã từ chối nói chuyện.
“Có lẽ anh là một tên khốn.” Sau một khoảng lặng dài, Hàn Kiêu lên tiếng phá vỡ cục diện khó xử giữa hai người. Gã ôm chặt người yêu vào lòng, không ngừng vuốt ve cơ thể đẫm mồ hôi của hắn, ngón tay gã trượt qua dương vật nửa mềm xuống sau khi xuất tinh của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn quy đầu đầy đặn hồng hào, “Nhưng sự khôn khéo của em lại giống một kẻ cơ hội hơn. Một nhân viên kinh doanh bảo hiểm xuất sắc chưa chắc đã có thể thuyết phục được một người đàn ông một lòng muốn chết. Huống hồ, anh ta còn mắc ung thư giai đoạn cuối, vốn dĩ đã chẳng sống được bao lâu nữa.”
Logic của Hàn Kiêu rất rõ ràng, sự sáng suốt thật sự của cánh sát chính là ở những tình huống như vậy: Dùng tốc độ nhanh nhất đánh giá giá trị sinh tồn của một người để rồi đưa ra lựa chọn dựa trên rủi ro và chi phí. Nói xong câu cuối cùng, quyết định đi ngủ, gã nói: “Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé. Em có thể thu lại nanh vuốt, chờ bị róc thịt, cũng có thể ngược lại, tự vỗ béo chính mình.”
Chử Họa dường như đã quá mệt mỏi để tranh cãi với Hàn Kiêu rằng liệu nhân viên kinh doanh bảo hiểm kia có thể thành công thuyết phục tên bắt cóc từ bỏ uy hiếp con tin hay không. Việc này vốn dĩ đã có phần xuôi theo số trời rồi.
“Trong những lời anh nói, em chỉ tán thành mỗi câu ‘anh là một tên khốn nạn’.” Đẩy lòng bàn tay ấm áp đang đặt trên thân dưới của mình ra, hắn quay lưng, nhắm mắt lại: “Sống chết của một người không phải môn thống kê, chí ít anh cũng phải cho anh ta một cơ hội cứu vãn chứ.”
Bắn tỉa trong điều kiện tầm nhìn sáu nghìn feet như vậy, Chử Họa hoàn toàn có thể làm được.
※ ※ ※
Chử Họa ngồi sau bàn làm việc, vừa nhàn nhã thong dong nhâm nhi bánh mỳ kẹp xúc xích mà Đồ Vũ Minh mua về cho, vừa tiện tay thu thập hồ sơ về Khang Bạc trong kho tài liệu của cục cảnh sát.
Đồ Vũ Minh nói đúng.
Hồ sơ về người đàn ông này ít ỏi và cũ kỹ đến mức khó lòng tưởng tượng nổi, chỉ có một vài tấm ảnh và một ít thông tin về cuộc hôn nhân với người vợ đầu tiên của gã.
Người vợ đầu tiên của Khang Bạc là một học giả chuyên ngành tâm thần tiếng tăm lừng lẫy, cũng là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, sau khi ly dị thì một mình nuôi hai cô con gái. Người phụ nữ tên Yesenin này thậm chí còn là bạn thân lâu năm của Bộ trưởng Bộ Tư pháp lúc bấy giờ. Bà ấy đã cố gắng tiếp cận và chữa trị cho một chàng thanh niên có khuynh hướng làm hại bản thân, thậm chí là tự sát trong bệnh viện tâm thần, kết quả… bà ấy đã phải lòng gã, không tiếc công sức giải cứu gã ra khỏi bệnh viện tâm thần. Đồng thời, vào một buổi trưa mùa xuân tuyệt đẹp, bà ấy đã trở thành vợ của gã – người vợ đầu tiên.
Nhưng trong cùng năm bọn họ kết hôn, vào một đêm mùa thu thê lương, bà bị đứa con gái của chồng cũ – Yein, tựa như phát điên dùng dao gọt hoa quả đâm về phía mình. Bà ấy bị đâm chết trong bồn tắm với muối tắm hoa hồng và nước ấm, khắp người có tổng cộng hơn ba mươi nhát dao.
Chàng trinh sát trẻ nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh không hề chớp mắt suốt hai phút. Những tiếng nhai xà lách “rộp rộp” trong miệng từ từ ngừng lại, đôi đồng tử đen láy trong veo trợn trừng như sắp rớt ra khỏi hốc mắt. Hắn thậm chí còn quên cả nuốt đồ ăn, cho đến khi dầu bắp từ trong bánh mỳ kẹp xúc xích nhỏ lên bàn phím của hắn.
“Má!” Chử Họa kêu lên, rút khăn giấy lau chùi loạn xạ bàn phím của mình. Dầu bắp còn nóng, ngón tay chạm phải liền khiến hắn phải thấp giọng chửi: “Đệt! Nóng vãi!”
Đồ Vũ Minh vẫn đúng.
Chử Họa là một kẻ kiêu căng tự phụ, trong quá trình điều tra tội phạm đã vậy, mà cách hắn nhìn nhận ngoại hình của mình cũng thế. Nhưng hồi nãy, hắn mới nhận ra, bản thân lại cam chịu “thất bại thảm hại” trước một người đàn ông.
Nạn nhân, nghi phạm, luật sư, nhân chứng, mỗi ngày chàng trinh sát trẻ đều phải giao thiệp với đủ loại người. Đã gặp rất nhiều, hoặc đàn ông hoặc đàn bà, hoặc khôi ngô hoặc diễm lệ, tưởng như đã chẳng còn bất kỳ khuôn mặt nào có thể khiến hắn kinh ngạc sáng mắt nữa.
Nhưng hắn chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp đến vậy.
Hơn nữa người đàn ông này còn là một kẻ tàn tật với chân phải khập khiễng.
Chử Họa phát hiện ra rằng, trong hầu hết mọi bức ảnh, Khang Bạc đều một tay cầm gậy chống kim loại màu bạc, một tay cầm bó linh lan.
Có vẻ đây là loại hoa mà gã rất thích.
Khang Bạc trong ảnh chắc chỉ độ hai mươi hai tuổi, cách đây đã hơn mười năm. Gã đội một chiếc mũ len có viền ren, đứng nheo mắt mỉm cười bên cạnh một người phụ nữ trung niên mặc một bộ lễ phục màu trắng. Người phụ nữ đã có tuổi này cũng không hẳn là quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt lại dịu dàng và ung dung, mang vẻ nhã nhặn đoan trang mà đến cả một hồ nước lặng cũng khó lòng sánh bằng. Bà ấy là người vợ đầu tiên của gã, Yesenin.
Mà dáng vẻ tươi cười của Khang Bạc thì lại đẹp như một yêu tinh. Tóc dài ngang vai màu rất sáng, chất tóc trông vô cùng mềm mại óng ả. Trên khuôn mặt ấy chẳng có chút dấu vết nào của sự nam tính kiên cường mạnh mẽ, ấy vậy mà sự nữ tính dịu dàng quyến rũ lại chẳng hề có vẻ xung đột. Bởi vì lúc đó gã vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô không tránh khỏi có chút sắc thái trung tính, nhưng từ bờ vai rộng và bàn tay to lớn có thể nhìn ra được, gã đã là một người đàn ông rất phương phi.
Gã như cái bóng của Narcissus[2] phản chiếu trên mặt hồ chứ không phải người thật,chẳng hề nhuốm hơi thở khói lửa trần gian; lại như dịch phát ban hung tàn thời Trung cổ, đẹp đến mức khiến người ta run lẩy bẩy. Tóm lại, bất kể Chử Họa quan sát thế nào, liên tưởng thế nào, gã đàn ông này đều chẳng có vẻ gì giống với một tên biến thái giết chết mười hai cô gái xinh đẹp, hay một tên khốn mưu sát vợ mình để chiếm đoạt tài sản thừa kế.
Chử Họa di chuyển ngón tay, lại nhấp vào một vài bức ảnh thu nhỏ trên mạng – chỉ có một tấm ảnh như giáng một búa nặng nề vào não hắn.
Khang Bạc đang hôn một con bướm.
Nói cách khác, con bướm đó đã quên cả việc đậu lại trên cành linh lan mà chủ động hôn gã.
Hệt như một thứ tình yêu đẹp đẽ thê lương lại rợn tóc gáy.
Một gã đàn ông sao có thể sở hữu khóe môi hớp hồn đến vậy? Độ cong khóe môi khi không cười vẫn tự cong lên chẳng khác chi viền cánh hoa hồng.
Mà con bướm ấy.
Con bướm ấy đậu trên viền môi cong của gã như thể đang hút mật hoa, nhô chiếc mỏ dài của nó, dùng xúc tu* của mình hôn gã.
(*Xúc tu: giác quan hai bên miệng của loài động vật có đốt, có tác dụng cảm giác và tìm kiếm thức ăn.)
Trong lúc chàng trinh sát trẻ hãy còn sửng sốt thì đồng đội đã chạy đến, gõ vào bàn làm việc của hắn.
Hắn ngước mắt liếc nhìn khuôn mặt lộ rõ vết sẹo bỏng đứng trước cửa, mím môi rồi chuyển tầm mắt về màn hình máy tính: “Đừng có lởn vởn quanh tôi. Tình yêu đơn phương của ông đã rành rành như ban ngày rồi.”
Khóe môi Đồ Vũ Minh nhếch lên: “Tổng Thanh tra mới nhậm chức muốn gặp ông đấy.”
Chử Họa lấy làm lạ: “Tổng Thanh tra mới nhậm chức là ai cơ?”
“Hàn Kiêu.” Đồ Minh Vũ làm một động tác tay tục tĩu ám chỉ “tình dục”, sau đó đưa ánh mắt dâm tà nhìn về phía thân dưới của Chử Họa, vẻ mặt hớn hở tiếp tục khiêu khích: “Hàng họ của thằng cha đó rốt cuộc là ngon nghẻ đến chừng nào, có thể dựa vào đó một bước lên mây chỉ trong hai năm ngắn ngủi như vậy?”
Hiện giờ, việc khống chế cảm xúc đối với Chử Họa ngày càng như một vấn đề nan giải, khó lòng vượt qua. Vẻ bực dọc lồ lộ hiển hiện nơi đầu mày khóe môi, khuôn mặt khá ưa nhìn đanh lại, chẳng đáp lời.
“Tôi nghĩ vấn đề này, cơ thể của ông nhất định là có tiếng nói nhất.”
Chử Họa trưng bộ mặt vô cảm bước ra ngoài, nhưng lúc đi ngang qua tên đàn ông đứng chắn trước cửa, liền xuống tay dộng cho anh ta một cú thật lực.
Bụng ăn một đấm chẳng hề nương tay, Đồ Vũ Minh gập người chửi mắng. Vậy nhưng người kia vẫn vui vẻ thong dong bước tiếp, đầu cũng chẳng ngoảnh lại, chỉ nói: “Tôi mới là người ở phía trên.”
“Đức hạnh! Đức hạnh của một thằng đàn ông quả là khiến người khác nghiêng mình nể phục!” Nén chịu đau đớn trên người, Đồ Vũ Minh ở sau lưng hắn mặc sức cười to. Tiếng cười xen lẫn ý mỉa mai và bất mãn khó hiểu: “Nếu không phải ban đầu ông cố ý nhường hắn, thì giờ người ôm giai nhân trong lòng, thăng quan tiến chức chính là ông.”
“Đồ ngu. Đó không phải đức hạnh, mà là hư vinh.” Chử Họa hơi nghiêng mặt, liếc nhìn đối phương, ánh mắt lạnh căm vậy mà vẻ mặt lại rất đỗi thản nhiên, nói: “Tôi thích theo đuổi hơn là chờ đợi. Tôi cần anh ta ở phía trước tôi.”
Hết chương.
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Khả năng đồng cảm, còn gọi là “cảm thông” hoặc “lòng trắc ẩn”, là một loại năng lực mà người khác có thể thâm nhập sâu hơn vào thế giới chủ quan của chủ thể, hiểu được và cảm nhận được cảm xúc của chủ thể. Nói một cách ngắn gọn là “đặt mình vào hoàn cảnh của người khác” hoặc “dùng trái tim cảm nhận trái tim” để thấu hiểu cảm xúc và suy nghĩ của chủ thể.
[2] Câu chuyện điển cố này đã quá quen thuộc, nhưng tác giả vẫn quyết định giải thích một chút: Narcissus (Narcissus, có nghĩa là “hoa thủy tiên, người tự luyến”), chàng trai Narcissus xinh đẹp đã phải lòng với hình ảnh phản chiếu của chính mình trong hồ, mỗi ngày đều nhìn ngắm hình ảnh phản chiếu của bản thân mà không màng đến ăn uống, cuối cùng tiều tụy mà chết, biến thành một đóa hoa thủy tiên.