HÀI KỊCH DUNG TỤC - Chương 41
Chương 41 – May rủi
Chuyển ngữ: Hy
Biên tập: Daw / Trần
Thu đến hạ đi, gió Tây ngày càng đìu hiu, biến cơn sóng ngầm tranh giành dưỡng chất trên mỗi thân cây hóa thành những chiếc lá rụng đầy đất vào chớm bình minh. Vào lúc Uông Minh tận hưởng những ngày tháng yên bình trong chiếc lồng son kia, quyền thừa kế tập đoàn nhà họ Lục cũng dần định ra đáp án.
“Mày lại muốn quậy cái gì, cơ nghiệp nhà ta là món đồ chơi mà mày muốn có thì có, không muốn thì thôi đấy à?” Lục Dược Quần gọi Lục Vĩnh Phong đến phòng làm việc giáo huấn. Cơ nghiệp rơi vào tay thằng con út giỏi giang tháo vát, đương nhiên là ông rất mừng; nhưng hễ nhớ đến thằng con cả học chả hay, cày chả biết kia, ông lại không khỏi lo lắng.
“Ai nói con không muốn chứ.” Lục Vĩnh Phong kêu ca. “Nếu ba giao cho con, chắc chắn con sẽ tiếp nhận. Mà ba giao cho thằng hai rồi thì vẫn phải cho con ké miếng chút cổ phần đấy thôi.”
Lúc Lục Vĩnh Phong bị gọi lên vẫn đang ngậm que kem, hai tay đút túi quần, dáng vẻ cà lơ phất phơ. Lục Dược Quần nhìn mà chướng mắt: “Vứt mau đi, lớn bằng đầu bằng cổ rồi mà chả đứng đắn gì cả! Ngồi ngay ngắn lên… Ba giao công ty cho Lục Hối không có nghĩa là mày không cần làm gì nữa. Mày ngẫm lại coi, chút cổ phần trong tay đó có thể nuôi mày cả đời chắc?”
Lục Vĩnh Phong bẻ khớp ngón tay, thành thật đáp: “Ba, của hai ba con mình thì chắc có thể đấy.”
“…” Lục Dược Quần giận sôi gan. “Chờ tao chết rồi, tao sẽ quyên hết tài sản đi!”
“Ôi trời, ba còn trẻ chán, nghĩ mấy chuyện sống chết làm gì chứ.” Lục Vĩnh Phong vội vàng xoa dịu ba gã. “Tối đến ba còn ho không? Mấy hôm trước bạn con vừa đi Tây Tạng về, có cho con ít Xuyên bối mẫu, con đưa xuống bếp để hầm canh tuyết lê rồi, ba nhớ uống đó.”
“Mày cho tao thấy mày tiến bộ đôi chút còn có tác dụng hơn chán cả đồ bổ đấy.” Lục Dược Quần hừ lạnh, nói: “Chuyện của công ty mày vẫn phải để mắt vào, em mày mới về nước có một năm, còn nhiều chỗ cần người khác chỉ bảo.”
“Con thì có thể chỉ bảo được gì chứ?” Lục Vĩnh Phong tràn trề tự tin, nói: “Chúng ta phải tin tưởng năng lực làm việc của Lục Hối, nó thông minh như thế, tài giỏi như thế, chỉ cần nó cố gắng hết sức, nhất định có thể dẫn dắt tập đoàn nhà họ Lục chúng ta đến bước đường phá sản!”
Lục Dược Quần: “…Mày lặp lại câu cuối lần nữa?”
“Ôi ngại quá!” Lục Vĩnh Phong cười khan vài cái: “Vạ miệng, vạ miệng thôi ạ.”
Lục Dược Quần: “Tao thấy mày không phải vạ miệng, mà là ngứa đòn. Cút mau.”
Lục Vĩnh Phong cười tí tửng đứng lên, trước khi đi còn ba hoa: “Giờ xương cốt ba vẫn còn chắc khỏe lắm, đánh thắng con còn được nữa là. Ba tự đi chỉ bảo nó không phải là được rồi sao, người ta trưởng thành trong cảnh cô nhi quả phụ, chỉ mới nhận lại ba được một năm, phải dành nhiều thời gian vun đắp lại tình cảm cha con chứ.”
Lục Dược Quần bị gã chọc cho phiền muốn chết: “Cút mau, xuống lầu tìm chỗ mát mẻ mà chờ ăn tối đi.”
“À đúng rồi.” Lục Vĩnh Phong mới bước nửa bước ra ngoài, vỗ đầu một phát, ngoái đầu nói: “Suýt chút nữa quên mất, ba, chuyện nhà chúng ta trước cứ tạm giấu đã nhé.”
Lục Dược Quần nhíu mày: “Bây lại tính làm cái gì?”
Lục Vĩnh Phong cười hì hì, nói: “Vài ngày nữa ba sẽ biết thôi.”
Mấy ngày sau, lúc Uông Minh lướt Weibo, đột nhiên nhìn thấy tập đoàn nhà họ Lục và tên viết tắt Lục Vĩnh Phong lại lên hotsearch.
Hắn nhấp vào xem từng cái, càng xem lưng càng lạnh toát.
“Xem gì đấy?”
Sau lưng đột nhiên bị một cơ thể ấm áp dí sát, Lục Vĩnh Phong tựa cằm lên ót hắn, cùng Uông Minh xem nội dung trên điện thoại.
Vài giây sau, gã thở dài: “Bức này chụp tôi lùn thế.”
Báo chí đã đưa kha khá tin về vụ bê bối kinh tế của tập đoàn nhà họ Lục, mấy hạng mục bị lên báo đều đã qua tay Lục Vĩnh Phong. Uông Minh không hiểu gì về luật pháp hay kinh tế, bị những bình luận kia dọa đến mức run cầm cập, hắn thấy Lục Vĩnh Phong bình chân như vại, bèn hỏi: “Mấy chuyện này… chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu nhỉ?”
Lục Vĩnh Phong suy nghĩ vài giây, trả lời: “Không, vấn đề rất nghiêm trọng. Nhà họ Lục vẫn luôn bị rất nhiều người săm soi, lúc này chỗ tôi xảy ra chuyện, nhất định sẽ có kẻ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, chia chác miếng ngon.”
“Hả? Thế sao anh bĩnh tĩnh dữ vậy?”
Lục Vĩnh Phong nghiêm túc nói: “Bởi vì đây không phải là chuyện mà tôi có thể xử lý, chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến thôi… Tối nay chúng ta ăn gì đây?”
Uông Minh choáng váng trước tốc độ bẻ lái của gã: “Thật tình, lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến chuyện ăn cơm?”
Lục Vĩnh Phong nhìn đồng hồ, mặt thộn ra: “Cũng đã sáu giờ tối rồi, giờ này không ăn vậy khi nào mới ăn?”
Nói đoạn, gã thấy cậu trai trước mặt trưng biểu cảm thất vọng khó tin, bỗng dưng cảm thấy hơi tội lỗi, sờ mũi nói: “Đừng lo, ba tôi sẽ xử lý ổn thỏa thôi.”
Gã nhún vai, nở nụ cười toe toét với Uông Minh như thường lệ.
Uông Minh lo nghĩ nhiều hơn gã, cả ngày cứ cầm điện thoại cập nhật tin tức liên tục, chuyển đổi qua lại giữa các nền tảng tin tức lớn. Lục Vĩnh Phong nhìn hết nổi nữa: “Em muốn biết tiến triển mới nhất, chẳng lẽ không phải nên đến hỏi nhân vật chính của vụ việc này sao?”
Uông Minh liền nhào lên người gã, nhìn chằm chằm gã, hỏi: “Thế tiến triển mới nhất là thế nào, ba anh giải quyết được chưa?”
Lục Vĩnh Phong ôm hắn cười hì hì, nói: “Nhân vật chính đây cũng không biết nữa.”
Uông Minh bị gã chọc cho tức gần chết, lần đầu tiên cảm thấy nụ cười ngả ngớn kia của gã lại chướng mắt đến thế. Mẹ kiếp, đúng là ngu lâu khó đào tạo, vô tích sự toàn tập!
Tức tối chẳng được mấy hôm, phòng quan hệ công chúng của tập đoàn nhà họ Lục xử lý vô cùng kịp thời, ngay sau hôm sự việc lên men, Lục Dược Quần đã nhanh chóng đưa ra phản hồi: “Đối với một loạt các vấn đề gây tranh cãi gần đây, tập đoàn nhà họ Lục sẽ tích cực hợp tác điều tra, tuyệt đối không bao che cho bất kỳ ai. Đồng thời, vì lý do sức khỏe, tôi tạm thời từ chức chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn nhà họ Lục, con trai tôi – Lục Hối sẽ đảm nhận chức vụ này.”
Đứa con riêng giấu tài nhiều năm cuối cùng cũng bộc lộ tài năng; mà cậu cả nhà họ Lục huyết rồng mạch phượng, vừa chào đời đã sở hữu gia tài tiêu cả đời không hết, vào chiều cùng ngày, tài sản mà gã đứng tên đã bị đóng băng toàn bộ.
Kẻ rủi người may, một trời một vực.
“Để tránh hiềm nghi, chỗ của ba mẹ với chỗ của A Hành chắc chắn không về được rồi; còn đám bạn chè chén ăn chơi của tôi, hẳn là sẽ giúp tôi đấy, nhưng đông người nhiều chuyện mà.”
Lục Vĩnh Phong vê cằm tính toán:
“Tóm lại, tôi vẫn nên tiếp tục ở lại nhà nhóc trai bao không tranh với đời của tôi là tốt nhất.”
Nhưng sau khi nhóc trai bao của gã biết tin đại gia bao mình đang trên bờ vực phá sản thì suy sụp tột cùng: “Anh dở à? Em làm gì có nhà? Còn nữa, tài sản của anh bị đóng băng rồi, còn triệu rưỡi bao nuôi em vẫn chưa thanh toán…”
“Em dở à?” Lục Vĩnh Phong bắt chước giọng điệu của hắn, vẫn cứ cười tươi roi rói: “Ngoài ba triệu kia, không phải tôi đã nói căn nhà này cũng là của em sao? Căn này trị giá hơn mười triệu tệ đấy, em có bị đần không?”
Uông Minh tuyệt vọng: “Bố tổ sư cha nhà anh, ông đây không có căn cước công dân! Tôi căn bản không hề đứng tên căn nhà này, mẹ kiếp ai thèm căn nhà mười triệu của anh chứ, tôi chỉ cần ba triệu là đủ lắm rồi!”
Hết chương.