NHÂN PHI THẢO MỘC - Về tạo hình Tiết Hiểu trong Trần Tình Lệnh
Lần đầu lên sàn với tạo hình của một thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng. Lúc này, Tiết Dương đang bị Hiểu Tinh Trần truy đuổi qua ba tòa thành, một thân áo đen viền kim gọn gàng linh hoạt, nhìn qua có phần giống trang phục dạ hành. Tóc cài phát quan, nụ cười luôn hiện hữu, mười phần tà khí.
Gặp lại đương lúc trọng thương nằm trong bụi cỏ bên ngoài Nghĩa thành, không ngờ một lần “tiện tay giúp đỡ” của người đó trở thành khởi đầu cho ba năm cùng nương tựa dây dưa dưới một mái nhà tranh. Phải nói, trong tất cả những tạo hình của Tiết Dương xuyên suốt Trần Tình Lệnh, tôi có ấn tượng rất mạnh với phần trang phục trong mốc thời gian này của hắn. Một thân y phục lấy màu thuần đen làm chủ đạo, chất vải dày và cứng, phần vai rất rộng, thoạt trông như một lớp áo giáp. Nói đến đây lại chợt nhớ tới một câu hát trong bài đồng nhân khúc “Lộ quá hồng trần” mà tôi vô cùng yêu thích: “Lòng biết rõ người ngồi bên chưng trà chỉ là lừa mình dối người, mỗi một khoảnh khắc đều phải nghiêm túc diễn trọn.”
Ai cũng biết ba năm kia là Tiết Dương lừa về được, là ba năm hắn hưởng thụ sự dịu dàng ấm áp Hiểu Tinh Trần trao cho. Nhưng lại có ai nghĩ rằng, đó cũng là ba năm hắn khoác lên một lớp vỏ bọc, gồng mình cố gắng níu lấy từng phút từng giây?
Mười ba năm sau, ở nơi Nghĩa thành hội ngộ nhóm người Ngụy Vô Tiện, hắn cải trang thành Hiểu Tinh Trần. Tóc búi gọn mộc mạc, không đội kim quan, một thân áo đen giản đơn linh hoạt. Mấy phần tựa như thiếu niên diệt năm mươi mạng Thường gia vẫn ngạo nghễ khinh cuồng năm nào, vậy nhưng khí chất của hắn đã khác đi thật nhiều, mơ hồ thoáng vẻ bi thương, tựa như cuồng điên lại như si dại. Sự biến chuyển trạng thái của Tiết Dương trên màn ảnh này phải cảm ơn diễn xuất của Vương Hạo Hiên rất nhiều, không phải chỉ tạo hình có thể lột tả hết được.
Thực ra, nói đến y phục tạo hình, khiến tôi hứng thú phân tích nhất lại là Hiểu Tinh Trần.
Xuất hiện ở hiện trường án diệt môn Thường thị, Hiểu Tinh Trần tóc cài trâm ngọc, một thân áo trắng viền đen, một tay phất trần, một tay kiếm, dáng vẻ có phần đạo mạo và nghiêm cẩn hơn cả trong tưởng tượng của tôi. Đặc biệt là chi tiết hai màu trắng đen đối lập xuất hiện trên y phục của Hiểu Tinh Trần càng khiến tôi vô cùng hứng thú.
Quãng thời gian sống ở Nghĩa thành, trang phục của Hiểu Tinh Trần cũng có tính đồng nhất giống như Tiết Dương, đều là một thân áo trắng viền xám. Một mảnh vải thô che mắt, tóc búi nhẹ không kim quan, cũng không trâm cài, dáng người cao gầy mong manh, tay áo rộng phất phơ. Đây chính là tạo hình tiên khí cuốn hút nhất của Hiểu Tinh Trần trong phim. Nếu như nói tạo hình đầu tiên của Hiểu Tinh Trần, kết hợp giữa hai màu đen trắng tạo cảm giác nghiêm cẩn xa cách thì tạo hình trong thời gian sống ở Nghĩa thành lại hệt như họa ra một vị trích tiên hạ phàm đã nhiễm mấy phần khói lửa nhân gian.
Cuối cùng, tuy không phải hút mắt nhất nhưng lại khiến tôi cảm thấy bất ngờ và cảm khái nhiều nhất, chính là tạo hình sau khi Hiểu Tinh Trần chết đi, nằm trong quan tài nơi nghĩa trang.
Đó chỉ còn là tạo hình của một cỗ thi hài, linh thức cũng đã vỡ vụn, môi nhợt nhạt không còn màu máu, trên cổ là một vết cắt đoạt mệnh. Vậy nhưng, xuyên suốt thời lượng của Nghĩa thành, đó cũng là tạo hình duy nhất Hiểu Tinh Trần khoác một thân y phục thuần trắng không vương tạp sắc.
Tại sao kia chứ? Tại sao phải đến tận khi lìa trần, y mới lại là Minh nguyệt thanh phong không nhiễm cát bụi chốn nhân gian? Thành bại đậy nắp quan tài hãy phán định. Có thể, kiện bạch y đó chính là phán định cho một đời của Hiểu Tinh Trần: Y vốn chẳng hề có lỗi gì với nhân gian này.
Từng đọc được một câu tâm đắc viết rằng: “Tiết Dương là thuần hắc, là nhân gian cực ác, Hiểu Tinh Trần lại là thuần bạch, là chí thiện. Thế gian này, ngoại trừ nơi Bão sơn xa lánh hồng trần cùng Nghĩa thành hẻo lánh hiểm trở, cách biệt với thế tục ra, không còn nơi nào có thể dung được hai người bọn họ.” Sự xuất hiện của Tống Lam là hồi chuông thức tỉnh Tiết Dương khỏi giấc mộng, đánh vỡ thế cục cân bằng mong manh giữa hắn và Hiểu Tinh Trần.
Sương Hoa buông rơi, Hiểu Tinh Trần ngã xuống giữa huyết lệ và bụi đất.
Trong nguyên tác, Ngụy Vô Tiện cộng tình với A Tinh, chứng kiến tất thảy mọi việc đến tận khi A Tinh bị Tiết Dương rút lưỡi móc mắt. Vậy nhưng ở trên phim, hồi kết đó được giữ lại chỉ giữa những kẻ trong cuộc, cộng tình mà Ngụy Vô Tiện nhìn thấy chỉ còn có một nửa. Vì thế, đối với người đã nghiền ngẫm nguyên tác bao năm qua, khi tôi nhìn lại một lần khung cảnh Ngụy Vô Tiện đẩy nắp quan tài ra, nhìn thấy Hiểu Tinh Trần nằm trong đó, cảm thấy không giống như lật ra chân tướng mọi việc, mà càng giống như là tìm ra được niệm tưởng bị Tiết Dương chôn chặt, cất giữ ở nơi nghĩa trang hai người họ từng nương tựa chung sống.
Vị đạo trưởng một thân bạch y lặng lẽ nằm trong cỗ quan tài đó, đã từng sơ tâm cứu thế trong sạch đến vậy, nhưng cũng từng bị hảo hữu trách tội, lòng tốt từng bị thế nhân nghi ngờ. Lỡ tin tưởng gắn bó với một thiếu niên hoạt bát, chẳng ngờ hai tay nhuốm máu tanh. Khi chết đi bội kiếm, tàn hồn, thi thể đều rơi vào tay hắn. Đối với Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần là kẻ ngây thơ, khờ dại, ngốc nghếch, tưởng rằng làm chút việc tốt thì thế gian sẽ trở nên tốt đẹp, vọng tưởng cứu thế nhưng đến chính bản thân mình còn chẳng cứu nổi. Cũng có lẽ, là trăng sáng gió thoảng trên cao, chẳng thể chạm tới, chẳng thể lý giải.
Nhưng lại chính là Tiết Dương, cẩn thận thay băng mắt cho y, tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt và bàn tay dính máu, giúp y đổi một thân bạch y không vương bụi trần.
Bởi trong lòng Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần vĩnh viễn là một tồn tại thuần khiết và hoàn mỹ nhất.