THANH SẮC - Chương 2
Chương 2
Chuyển ngữ: Thanh
Biên tập: Trần
Chung Tú không ở lại khách sạn qua đêm.
Đối với anh, đó là nơi giao dịch, không phải chỗ để ngủ.
Nhưng rốt cuộc bởi quá kiệt sức, vừa về tới nhà, Chung Tú lập tức trùm chăn ngủ vùi. Tuy nhiên, giấc ngủ này lại chẳng được an ổn cho lắm, anh mơ về lần đầu tiên lên giường với Lâm Chí Hành.
Hung ác, tàn bạo, giống như dã thú giao phối.
Cảm giác không dễ chịu chút nào…
Nhưng sau khi lên giường, anh thật sự có cơ hội được phát hành ca khúc. Tuy nhà sản xuất và phân phối không phải là tốt nhất, có điều đối với một tân binh chẳng mấy danh tiếng thì công ty cũng coi như chịu chi rồi.
Đã được lăng-xê nhưng không phất lên nổi, thì chỉ có thể là số trời.
Sau đó, Chung Tú dần già dặn hơn, ước mơ nổi tiếng cũng phai nhạt, vì vậy ngoan ngoãn lui về hậu trường làm người đại diện.
Các nghệ sĩ anh phụ trách đều giống anh ngày trước, chủ yếu là những tân binh gia cảnh bình thường, ấn tượng vô cùng mờ nhạt. Những người thực sự có giá trị và thành tích đều được giao cho đội ngũ chuyên nghiệp, không đến lượt anh nhận.
Giới giải trí thay đổi nhanh chóng mặt, người đến rồi lại đi. Hiện giờ, trong tay anh chỉ còn lại duy nhất một nghệ sĩ là Tần Tranh.
Tần Tranh trẻ tuổi, có nhan sắc, kiêu ngạo, sống có lí tưởng.
Chẳng hợp sinh tồn giữa cái chốn xa hoa trụy lạc này chút nào.
Lúc Chung Tú nhận hắn từ người đại diện khác, cũng chính là lúc Chung Linh vừa mất. Có lẽ vì ký thác tình cảm, anh vẫn luôn coi đối phương như em trai mình.
Mặc dù người đại diện trước đã nhiều lần cảnh báo rằng nghệ sĩ này rất phiền phức, khó quản lí, anh vẫn quyết định dốc hết sức để giúp hắn có một tương lai xán lạn.
Thành thử, ma xui quỷ khiến thế nào, giúp đến tận nước thay hắn ngủ với Lâm Chí Hành.
Cũng may Lâm Chí Hành vẫn giữ lời như năm đó, Tần Tranh nhanh chóng nhận được lời mời của tổ chương trình.
Một chương trình thực tế về tình yêu giữa người nổi tiếng và người bình thường.
Loại dự án này đương nhiên không dám mời nghệ sĩ có lượng người hâm mộ lớn, thế nên tổ chương trình bèn nhắm đến những tân binh. Vốn họ muốn mời một nghệ sĩ khác của Tinh Hà, nhưng vì Lâm Chí Hành đã mở lời, nên mới đổi thành Tần Tranh.
Hôm ghi hình, Chung Tú cũng đi theo.
Tần Tranh không có ekip, mọi việc đều nhờ anh lo.
“Anh Tú, anh giống bảo mẫu thật đấy…”
Chàng thanh niên vừa trang điểm vừa cười trêu.
Ngoại hình của hắn rất bắt mắt, cười lên càng hớp hồn. Chung Tú nhìn vào gương, thấy tay thợ trang điểm thoáng run run.
Hiển nhiên Tần Tranh cũng biết vẻ ngoài của mình có sức sát thương thế nào, hắn rất tận hưởng việc người khác bị mình mê hoặc.
Chung Tú hơi bất đắc dĩ, nhưng không vạch trần. Tần Tranh mới mười chín tuổi, tính tình trẻ con một chút cũng chẳng có gì quá đáng.
“Lần đầu tiên em quay chương trình, phải tem tém lại chút, không được tùy ý giở chứng, cố gắng tránh gây rắc rối cho nhân viên…”
Chung Tú càm ràm dông dài, chẳng khác gì một bà mẹ già.
“Biết rồi mà.” Tần Tranh duỗi chân ra, nheo mắt, hàng mi đen dài rũ xuống: “Chỉ là một chương trình thực tế yêu đương thôi, có gì mà phải căng thẳng cơ chứ.”
Chung Tú gật đầu, lòng vẫn cứ đau đáu khôn nguôi.
Tuy nhiên, đúng như Tần Tranh nói, chả có gì mà phải sốt sắng. Việc ghi hình cả ngày đều rất thuận lợi, Tần Tranh biểu hiện rất tốt, dù cho là cô nàng cộng sự hay nhân viên công tác đều rất thích hắn.
Chung Tú thở phào nhẹ nhõm.
Vì là một chương trình truyền hình thực tế, Tần Tranh cần phải ở chung với cộng sự một tuần, máy quay đặt trong khu vực công cộng ghi hình suốt hai mươi tư giờ.
Tổ chương trình quyết định đặt khách sạn ở gần đó. Chung Tú không phải người của đài Vạn Tượng, tất nhiên sẽ không được chuẩn bị phòng riêng.
Thời tiết tháng mười một se se lạnh, Chung Tú đứng chờ xe ở nút giao đường, hai tay đút túi.
Từ xa đã trông thấy một chiếc Maybach tiến lại, Chung Tú nhận ra đó là xe của Lâm Chí Hành.
Xe đỗ ở cửa khách sạn cách đó không xa, tài xế mở cửa sau, một thanh niên bước xuống.
Đêm đen tuy không rõ mặt, nhưng vẫn có thể thấy đường nét rất ưa nhìn.
Có xe riêng đưa đón, vậy chắc hẳn là người được Lâm Chí Hành ưu ái.
Chung Tú lùi lại một bước, ẩn mình vào bóng tối.
Anh không biết mình trốn tránh điều gì, cứ chỉ vô thức mà lùi lại.
Hết chương.