THANH SẮC - Chương 5
Chương 5
Chuyển ngữ: Thanh
Biên tập: Trần
Chung Tú kìm lòng không đặng liếc cậu thêm cái nữa, không may bị Diệp Vấn Thương bắt gặp. Thanh niên tóc bạc mỉm cười với anh, khóe miệng nhoẻn cười lịch sự lễ phép, hiển nhiên là đã sớm quen với ánh nhìn chăm chú như vậy.
Sau khi hoàn thành công việc, Chung Tú đặt xe về nhà. Kết thúc một ngày bôn ba mệt mỏi, anh vừa ngồi xuống đã mơ màng thiếp đi. Tới chân chung cư, lúc nghe tiếng tài xế gọi, anh mới uể oải mở mắt.
Xuống xe đi chưa được mấy bước lại đã thấy chiếc Maybach quen thuộc kia, Chung Tú sửng sốt, nghi hoặc. Anh dừng bước trước cửa xe, không dám tiến lên.
Anh không nghĩ Lâm Chí Hành đến tìm mình.
“Lên xe.”
Ấy vậy mà cửa xe lại mở ra trước mặt anh, vẫn là giọng điệu giống lần trước.
Chung Tú cúi đầu, ngoan ngoãn lên xe. Lâm Chí Hành không nói lời nào thừa thãi, chỉ lệnh cho tài xế chạy đến khách sạn cao cấp gần đó.
Ý đồ rất rõ ràng.
Chung Tú hoảng sợ ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi gằm xuống, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm phần móng tay hình lưỡi liềm. Anh cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng những lời tâng bốc có cánh đến cửa miệng lại hoàn toàn chẳng thể thốt ra.
Lâm Chí Hành có khi cũng chẳng buồn nghe. Thiết nghĩ, người như gã hẳn đã quen với đủ loại a dua bợ đỡ từ lúc còn trẻ.
Đến khách sạn, hai người cởi quần áo lên giường.
Trong chuyện tình dục, Chung Tú không phải người ỡm ờ. Đã nói sẽ hợp tác với Lâm Chí Hành thì thật sự sẽ chấp nhận thử mọi tư thế với gã.
Lần này Lâm Chí Hành không cố ý tra tấn anh, trước khi làm cũng cẩn thận bôi trơn. Tuy không đau, nhưng bị dương vật cỡ đại kia ra ra vào vào cũng đủ khiến lỗ hậu vừa tê vừa xót. Mãi tới khúc cuối, Chung Tú mới dần nếm được chút khoái cảm. Anh nằm trên giường thở dốc, cảm thấy có gì đó chảy ra từ trong người mình, mới phát hiện Lâm Chí Hành lại không đeo bao.
“Ngài Lâm, tôi đi tắm nhé.”
Thấy đối phương không định rời đi, Chung Tú đành viện cớ nhằm thoát khỏi bầu không khí gượng gạo này.
Lâm Chí Hành giữ chặt cổ tay anh, nhẹ nhàng kéo một cái, đè Chung Tú về lại giường, cười nói: “Giờ mà đã tắm cái gì? Tưởng như vậy là xong rồi sao?”
Khoảng cách thật sự quá gần, trong một khoảnh khắc, Chung Tú thậm chí còn tưởng rằng Lâm Chí Hành định hôn anh. Nhưng đối phương chỉ dùng thứ cương cứng bỏng rẫy kia xỏ xuyên anh.
Chung Tú nhịn đau, mở to hai mắt nhìn đèn chùm trên trần nhà.
Vành tai bị cắn lấy một cách hung tàn, Lâm Chí Hành đè thấp giọng, nói: “Tập trung vào.”
“Ưm.”
Đột nhiên bị dựng dậy, Chung Tú buột miệng kêu lên. Lâm Chí Hành cười, gã thích như vậy.
Chung Tú bị nắc đến ngả nghiêng, hốt hoảng nhìn Lâm Chí Hành. Anh duỗi tay ôm lấy gã, cọ xát vật còn chưa cương của mình lên cơ bụng gã. Sự phóng đãng bất ngờ này khiến Lâm Chí Hành thoáng sững sờ.
Chỉ chớp mắt sau, gã đã lấy lại thế chủ động. Va chạm thể xác kịch liệt khiến Chung Tú chịu không nổi, hai tay chống lên ngực Lâm Chí Hành cầu xin gã chậm lại.
Lâm Chí Hành chậm lại, nắm cổ tay Chung Tú, gỡ bàn tay đang đẩy mình ra.
“Không phải là muốn phối hợp với tôi sao? Hử?”
Bị hỏi như vậy, Chung Tú bỗng không thốt ra nổi lời xin tha, chỉ có thể để Lâm Chí Hành mặc sức giày vò. Làm một chốc, Lâm Chí Hành lật người anh lại, vừa đâm rút vừa giúp anh thủ dâm.
Vừa là thiên đường cũng là địa ngục.
Trước mắt Chung Tú chỉ có một màu trắng xóa. Anh lên đỉnh, bị Lâm Chí Hành đụ bắn ra. Thân dưới xuất hiện phản ứng co thắt sinh lý, theo bản năng kẹp dương vật trong cơ thể chặt hơn. Lâm Chí Hành thở dốc đê mê, bắn vào trong thêm lần nữa.
Chung Tú không nhúc nhích nổi. Trận làm tình kéo dài khiến anh kiệt sức, chỉ muốn nhắm mắt ngủ.
Sau đó, anh ngủ mất thật, lúc mở mắt ra Lâm Chí Hành vẫn ở đó.
Chung Tú hoang mang chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng người dưới ánh đèn.
Gã đang đọc sách. Đường nét mờ ảo dưới ánh đèn nhập nhoạng, lông mi cong dài xinh đẹp.
Hết chương.