THANH SẮC - Chương 9
Chương 9
Chuyển ngữ: Gián
Biên tập: Trần
Lúc rời đi, Chung Tú lướt qua Tào Mộng Trì. Anh rất căng thẳng, ngoài hô to một câu “Chào chị Tào” thì chẳng biết nói gì nữa.
Tào Mộng Trì khẽ cười, chẳng hề ra dáng ảnh hậu, dịu dàng nói: “Xin chào.”
Dana dẫn Chung Tú tới cửa thang máy, thuận tay đưa một tấm thẻ phòng cho anh, chẳng nói lời dư thừa. Vốn cũng chẳng cần nhiều lời, lòng đã tỏ. Chung Tú rũ mắt gật đầu, nhận thẻ phòng, vội vào thang máy như tháo chạy.
Lâm Chí Hành chưa nhắc gì đến thời gian, Chung Tú lại chẳng dám để gã chờ, trời còn chưa tối đã đến khách sạn. Anh không muốn chịu tội, Lâm Chí Hành lại không phải người có kiên nhẫn, cho nên cần chuẩn bị trước. Nhưng mà, tiếng nước trong phòng tắm quá lớn, Chung Tú lại đang mải mê, không nghe thấy tiếng mở cửa. Hai ngón tay lúng túng nhét vào cửa sau rồi rút ra, đều bị Lâm Chí Hành đang đứng dựa vào khung cửa nhìn thấy.
“Đang làm gì vậy?”
Lâm Chí Hành xuất thân từ ban thời sự, chất giọng vô cùng truyền cảm, cất tiếng nói cũng đủ khiến lòng người rung động.
Chung Tú đứng lên, đôi tay cố ý vô tình chắn ở đằng trước, bẽn lẽn giải thích: “Tôi tự nới rộng một chút, giúp ngài tận hứng ạ.”
Lâm Chí Hành bước vào, nhu cười lại như không nhìn anh, hỏi: “Không phải đã nói là đến để bàn về kịch bản sao?”
Tuy lời nói là vậy, ngón tay lại vòng ra phía sau Chung Tú, khiêu khích trêu chọc cửa mình. Chung Tú căng thẳng thở gấp, không biết phải đáp thế nào.
“Nới lỏng rồi à, sờ thấy ướt nhẹp rồi này.”
Ngón tay thọc sâu hơn vào trong, như đang kiểm tra.
Chung Tú gật đầu, lí nhí: “Lỏng rồi ạ.”
Lâm Chí Hành nhếch miệng, cúi người áp sát tai Chung Tú, bảo anh lên giường. Giọng điệu không chừa đường cự cãi, ấy vậy mà lại nói ra nhẹ tênh.
Chung Tú ngồi ở mép giường, thấp thỏm nhìn Lâm Chí Hành. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ hiểu được người này đang nghĩ gì…
“Ngài Lâm, giờ mình bàn về phim ạ?” Chung Tú thử thăm dò.
Lâm Chí Hành bật cười, hỏi vặn lại: “Nới lỏng xong rồi còn muốn bàn chuyện công à?”
Chung Tú lắc đầu, duỗi tay cởi nút thắt trên người Lâm Chí Hành. Mới vừa đụng tới dây lưng, ngón tay đã bị đè lại, sờ thấy thứ vừa cương vừa nóng của Lâm Chí Hành dưới lớp vải dệt.
“Lần này dùng miệng trước.” Lâm Chí Hành nói.
“Vâng.”
Chung Tú gật đầu, móc dương vật của Lâm Chí Hành ra nghiêm túc liếm láp. Anh không kỵ việc khẩu giao, nhưng cũng không thích. Chỉ là những lúc thế này Lâm Chí Hành thường vân vê tóc anh như khen thưởng, khiến người ta không thể ghét được.
Mãi đến khi liếm ướt hẳn rồi, còn mấy lần gắng ngậm sâu, Lâm Chí Hành mới bảo anh nhả ra để vào chủ đề chính.
Lần này hình như gã có nhiều kiên nhẫn hơn chút, dùng ngón tay nới rộng vài cái cho Chung Tú.
Chung Tú kêu rên, thúc giục gã: “Ngài Lâm, nhanh lên đi…”
Lâm Chí Hành không cười, chăm chú nhìn Chung Tú, bỗng nhiên nâng hai chân anh lên, dộng vào. Thô bạo như vậy, chắc chắn là đau, Lâm Chí Hành vốn dĩ không muốn làm anh đau. Trong số những người lên giường với gã, Chung Tú có thể gọi là nghe lời, nhưng không ngoan, cũng không hưởng thụ.
Gã biết, Chung Tú sợ mình.
Vốn muốn làm một nháy nhẹ nhàng tình cảm, nhưng người này vừa sợ lại vừa hối gã lẹ lên, thật chẳng khác gì thuốc kích dục. Tuy rằng đã có dạo đầu nhưng Chung Tú vẫn cảm thấy đau. Anh sợ làm Lâm Chí Hành mất hứng, cắn răng không dám xin tha. Nhưng vẫn bị hành đến rơi nước mắt.
Lâm Chí Hành ôm lấy anh, thẳng lưng nắc từ dưới lên. Tư thế này rất thân mật, vào cũng rất sâu, đến mức Chung Tú không ngừng run rẩy.
“Xin ngài, chậm một chút…”
Rốt cuộc, anh vẫn không nhịn được. Quả nhiên Lâm Chí Hành chậm lại, dịu dàng mơn trớn phía trước của anh.
Ướt, nhưng không cương. Lâm Chí Hành muốn nhìn anh cương kìa.
Gã biết nên làm gì để khiêu khích người khác, thủ đoạn dâm dục lõi đời, Chung Tú nào phải đối thủ, chỉ có thể khóc lóc phản ứng hệt như những gì Lâm Chí Hành dự đoán.
Hết chương.